"Anh lại muốn làm gì?"
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm chậm rãi mặc quần áo trước mặt cô, động tác tao nhã như tiên hạ trần.
"Mặc quần áo" Quyền Thiệu Viêm đến tủ đồ lấy ra một kiện váy áo màu đen đưa cho Mục Giai Âm.
Váy rất vừa người, nhưng cổ áo chữ V cùng chân váy chỉ dài tới đầu gối đem dấu vết ái muội tối qua trên người Mục Giai Âm đều lộ ra hết.
Mục Giai Âm nhận lấy, mới ý thức được Quyền Thiệu Viêm sao lại có quần áo của phụ nữ ở đây, được rồi, tuy rằng bộ váy này ngay cả mạc còn chưa xé, chứng tỏ chưa bị ai mặt qua. Nhưng mà... Mục Giai Âm nhìn xung quanh một vòng tuy đơn giản nhưng rất tiện nghi, sẽ không phải là nơi Quyền Thiệu Viêm giấu tình nhân chứ."Quần áo này của ai?"
Quyền Thiệu Viêm phức tạp nhìn Mục Giai Âm xoay người lạnh như băng nói, "Mau mặc quần áo vào, ông nội em đã xảy ra chuyện."
Ông nội? Mục Giai Âm phút chốc liền bừng tỉnh. Thời điểm này ở kiếp trước, vì cô đào hôn, ông nội bệnh tim liền tái phát rồi qua đời, sau…cô liền mang trên người tội danh bất hiếu.
Kiếp này, cô tuyệt đối không đẻ ông nội vì sai lầm của cô mà đi như vậy! Ông nội là người duy nhất trên thế giới này yêu thương lo lắng cho cô, cô không muốn ông nội xảy ra bất cứ chuyện gì nữa! "Ông của tôi hiện tại ở đâu?" Mục Giai Âm nhanh chóng mặc váy vào, cũng không thèm hỏi chủ nhân của chiếc váy nữa, thần sắc sốt ruột hỏi Quyền Thiệu Viêm.
A Viện? Kiếp trước, lúc ông nội mất là ở A Viện. A Viện! trong lòng cô biết đây không phải bênh viện tốt nhất, tốt nhất tự nhiên là Tổng viện quân khu. Nhưng mà người bình thường không được vào nơi đó.
Nhưng Quyền Thiệu Viêm không phải là thiếu tướng sao? Ông nội anh cũng là lão Tổng tư lệnh, nhất định có thể đem ông nội cô vào!
Mục Giai Âm lập tức đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm nói "Quyền Thiệu Viêm, đưa ông nội của tôi chuyển tới Tổng viện quân khu được không." Mục Giai Âm mím môi, thái độ nghiêm túc, gằn từng chữ một, "Quyền Thiệu Viêm, chỉ cần anh cứu ông nội của tôi, về sau, bất luận anh muốn tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý."
Đây lời thề của cô kiếp này, nghe tới tình trạng của ông nội từ Quyền Thiệu Viêm,trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu. So với báo thù, cô càng hi vọng kiếp này có thể che chở bảo vệ nhưng người cô yêu thương. Một đời trước, cô luôn hiểu lầm ý tốt của ông nội, một đời này, cô phải cố găng sửa chữa sai lầm của bản thân.
"Anh đã phân phó với cấp dưới từ trước, hiện tại, ông nội em đã được đưa đến Tổng viện quân khu." cơ thể nhỏ bé của Mục Giai Âm trong nháy mắt phát ra một lực lượng mạnh mẽ, khiến Quyền Thiệu Viêm trong mắt xẹt qua chút kinh diễm cùng thưởng thức.
Hắn cảm thấy, hắn thích cô, nhất định không phải dạng hư hỏng như trong miệng người khác.
Nhưng mà Mục Giai Âm vì sao giống như một mình tự lực hăng hái chiến đấu như vậy? Khí thế trên người cô như muốn đem thế giới này huỷ diệt hết, khiến anh muốn nhét cô vào lòng để an ủi thật nhiều.
Người đàn ông này so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn, Mục Giai Âm trên mặt lộ ra chút vui mừng cùng tươi cười, cảm kích nói, "Cám ơn anh."
Quyền Thiệu Viêm mặt không biệu hiện, "Chúng ta đi thôi, ông nội Mục tỉnh lại chắc là muốn nhìn thấy em."
Mục Giai Âm có chút giật mình nhìn người đàn ông cao lớn che ở trước mặt mình, ánh mắt chút chua xót. Đột nhiên có cảm giác như được sủng ở trong lòng bàn tay, chắc là như vậy. Dù sao cô cũng là người làm anh mất mặt mà.
Kiếp trước cô thiếu nợ chỉ có hai người, một người là ông nội, người còn lại chính là Quyền Thiệu Viêm.
Ông nội vì cô mà qua đời, còn Quyền Thiệu Viêm sau chuyện huỷ hôn kia, mà cả đời chịu không kết hôn. Thẳng đến thời điểm cô chết, Quyền Thiệu Viêm đều ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, không có ý định về nước, càng không có ý định cưới vợ. Nhưng anh mới ba mươi tuổi a, cuộc đời còn chưa được một nửa...
"Sao vậy, đau chân?" Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm không di chuyển, liền quay đầu hỏi, "Muốn hay không anh cõng em?"
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm liền ngồi xổm xuống.
"Không đau " Mục Giai Âm nhanh chân đuổi theo Quyền Thiệu Viêm nói, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật tốt."
Quyền Thiệu Viêm ngón tay hơi run rẩy, như vậy có phải cô sẽ không phản đối việc sống cùng anh?
"Mặc kệ anh nói cái gì em đều đáp ứng?" Vừa bước ra ngoài, Quyền Thiệu Viêm đột nhiên chặn Mục Giai Âm lại, nhìn chằm chằm Mục Giai Âm dò hỏi.Mục Giai Âm nghĩ đến bản thân vừa mới thề không chút do dự gật đầu, "Chỉ cần anh cứu ông nội tôi."
"Không ly hôn?" Quyền Thiệu Viêm hai tay đút vào túi quần, đưa lưng về phía Mục Giai Âm, thanh âm trầm thấp. Chính là, Quyền Thiệu Viêm giờ phút này trong ánh mắt có một tia bất an. Mặc dù Mục Giai Âm đào hôn, nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này... Bởi vì, Mục Giai Âm.
Hả? Mục Giai Âm có chút kinh ngạc, không ly hôn? thấy sao cũng là cô chiếm lợi. Cô còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm sẽ chủ động nói ly hôn.
Đợi một hồi không thấy cô trả lời, Quyền Thiệu Viêm trên mặt thất vọng, xoay người đối diện với Mục Giai Âm nói, "Đi thôi, ông nội Mục chắc đang sốt ruột."
"Được" Mục Giai Âm đáp lời, đi bên người Quyền Thiệu Viêm nói, "Vấn đề lúc nãy, anh..."
"Nghĩ kỹ rồi nói." Quyền Thiệu Viêm phất tay, bước chân cũng nhanh hơn, không muốn bị cô nhìn thấy vẻ mặt hiện tai.
Cô nghĩ kỹ lắm rồi, Quyền Thiệu Viêm có muốn ly hôn cô không cũng chấp nhận. Dù sao hiện tại cô cũng không tính muốn tìm đối tượng kết hôn, hơn nữa cùng với Quyền Thiệu Viêm thấy thế nào cũng đều là bản thân mình chiếm tiện nghi nha.
Mục Giai Âm thăm dò Quyền Thiệu Viêm, nhưng vẫn không cách nào đọc được cảm xúc anh. Tâm đàn ông, như kim đáy biển. Thôi, anh không nói cô cũng không cần phải lo lắng làm gì.
Theo thang máy đi xuống, Lưu Duệ đã sớm chờ ở dưới lầu.
Thấy Quyền Thiệu Viêm xuất hiện, Lưu Duệ không khỏi lo lắng. Đêm qua trong quán bar, hắn ta bất quá tranh thủ đi toilet một chút, lúc đi ra, Quyền Thiệu Viêm cư nhiên đã bị người ta hạ xuân dược.
Hắn đêm qua ở ngoài cửa chờ cả đêm, cũng không thấy Quyền Thiệu Viêm nói muốn tìm phụ nữ. Buổi sáng hôm nay Quyền Thiệu Viêm lại bảo hắn mua nữ trang, nói thật, Lưu Duệ thật là có chút lo lắng Quyền Thiệu Viêm có phải hay không bị xuân dược làm cho bất lực, lại biến thành ham mê đặc thù đi.
Chỉ là vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm, Lưu Duệ liền kinh ngạc không khép được miệng.
Lão đại.., phía sau còn có một cô gái, chuyện gì xảy ra vậy. Tuy rằng cô ấy cúi đầu, hắn nhìn không được khuôn mặt, nhưng mà cũng không che đi được dấu vết ái muội trên người cô.
Người kia ánh mắt nhìn cô như thế nào thực quái dị, như là... Lửa nóng? Mục Giai Âm có chút không yên hướng Quyền Thiệu Viêm nép vào, so với người bình thường, cô vẫn thích Quyền Thiệu Viêm hơn.
Lão đại luôn luôn không thích người khác tiếp xúc, nhưng mà lúc này…Anh lại không tránh khỏi cô gái kia, chẳng lẽ…đó là tình nhân của lão đại? Nhất thời, Lưu Duệ vì phát hiện này mà một trận hỗn độn trong gió.
"Lưu Duệ" Quyền Thiệu Viêm ngồi ở chỗ ghế phụ nói "Cậu gần đây có vẻ thích đi quân tư, không bằng đi giáo huấn các tân binh mới về đi?" _________________
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm chậm rãi mặc quần áo trước mặt cô, động tác tao nhã như tiên hạ trần.
"Mặc quần áo" Quyền Thiệu Viêm đến tủ đồ lấy ra một kiện váy áo màu đen đưa cho Mục Giai Âm.
Váy rất vừa người, nhưng cổ áo chữ V cùng chân váy chỉ dài tới đầu gối đem dấu vết ái muội tối qua trên người Mục Giai Âm đều lộ ra hết.
Mục Giai Âm nhận lấy, mới ý thức được Quyền Thiệu Viêm sao lại có quần áo của phụ nữ ở đây, được rồi, tuy rằng bộ váy này ngay cả mạc còn chưa xé, chứng tỏ chưa bị ai mặt qua. Nhưng mà... Mục Giai Âm nhìn xung quanh một vòng tuy đơn giản nhưng rất tiện nghi, sẽ không phải là nơi Quyền Thiệu Viêm giấu tình nhân chứ."Quần áo này của ai?"
Quyền Thiệu Viêm phức tạp nhìn Mục Giai Âm xoay người lạnh như băng nói, "Mau mặc quần áo vào, ông nội em đã xảy ra chuyện."
Ông nội? Mục Giai Âm phút chốc liền bừng tỉnh. Thời điểm này ở kiếp trước, vì cô đào hôn, ông nội bệnh tim liền tái phát rồi qua đời, sau…cô liền mang trên người tội danh bất hiếu.
Kiếp này, cô tuyệt đối không đẻ ông nội vì sai lầm của cô mà đi như vậy! Ông nội là người duy nhất trên thế giới này yêu thương lo lắng cho cô, cô không muốn ông nội xảy ra bất cứ chuyện gì nữa! "Ông của tôi hiện tại ở đâu?" Mục Giai Âm nhanh chóng mặc váy vào, cũng không thèm hỏi chủ nhân của chiếc váy nữa, thần sắc sốt ruột hỏi Quyền Thiệu Viêm.
A Viện? Kiếp trước, lúc ông nội mất là ở A Viện. A Viện! trong lòng cô biết đây không phải bênh viện tốt nhất, tốt nhất tự nhiên là Tổng viện quân khu. Nhưng mà người bình thường không được vào nơi đó.
Nhưng Quyền Thiệu Viêm không phải là thiếu tướng sao? Ông nội anh cũng là lão Tổng tư lệnh, nhất định có thể đem ông nội cô vào!
Mục Giai Âm lập tức đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm nói "Quyền Thiệu Viêm, đưa ông nội của tôi chuyển tới Tổng viện quân khu được không." Mục Giai Âm mím môi, thái độ nghiêm túc, gằn từng chữ một, "Quyền Thiệu Viêm, chỉ cần anh cứu ông nội của tôi, về sau, bất luận anh muốn tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý."
Đây lời thề của cô kiếp này, nghe tới tình trạng của ông nội từ Quyền Thiệu Viêm,trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu. So với báo thù, cô càng hi vọng kiếp này có thể che chở bảo vệ nhưng người cô yêu thương. Một đời trước, cô luôn hiểu lầm ý tốt của ông nội, một đời này, cô phải cố găng sửa chữa sai lầm của bản thân.
"Anh đã phân phó với cấp dưới từ trước, hiện tại, ông nội em đã được đưa đến Tổng viện quân khu." cơ thể nhỏ bé của Mục Giai Âm trong nháy mắt phát ra một lực lượng mạnh mẽ, khiến Quyền Thiệu Viêm trong mắt xẹt qua chút kinh diễm cùng thưởng thức.
Hắn cảm thấy, hắn thích cô, nhất định không phải dạng hư hỏng như trong miệng người khác.
Nhưng mà Mục Giai Âm vì sao giống như một mình tự lực hăng hái chiến đấu như vậy? Khí thế trên người cô như muốn đem thế giới này huỷ diệt hết, khiến anh muốn nhét cô vào lòng để an ủi thật nhiều.
Người đàn ông này so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn, Mục Giai Âm trên mặt lộ ra chút vui mừng cùng tươi cười, cảm kích nói, "Cám ơn anh."
Quyền Thiệu Viêm mặt không biệu hiện, "Chúng ta đi thôi, ông nội Mục tỉnh lại chắc là muốn nhìn thấy em."
Mục Giai Âm có chút giật mình nhìn người đàn ông cao lớn che ở trước mặt mình, ánh mắt chút chua xót. Đột nhiên có cảm giác như được sủng ở trong lòng bàn tay, chắc là như vậy. Dù sao cô cũng là người làm anh mất mặt mà.
Kiếp trước cô thiếu nợ chỉ có hai người, một người là ông nội, người còn lại chính là Quyền Thiệu Viêm.
Ông nội vì cô mà qua đời, còn Quyền Thiệu Viêm sau chuyện huỷ hôn kia, mà cả đời chịu không kết hôn. Thẳng đến thời điểm cô chết, Quyền Thiệu Viêm đều ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, không có ý định về nước, càng không có ý định cưới vợ. Nhưng anh mới ba mươi tuổi a, cuộc đời còn chưa được một nửa...
"Sao vậy, đau chân?" Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm không di chuyển, liền quay đầu hỏi, "Muốn hay không anh cõng em?"
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm liền ngồi xổm xuống.
"Không đau " Mục Giai Âm nhanh chân đuổi theo Quyền Thiệu Viêm nói, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật tốt."
Quyền Thiệu Viêm ngón tay hơi run rẩy, như vậy có phải cô sẽ không phản đối việc sống cùng anh?
"Mặc kệ anh nói cái gì em đều đáp ứng?" Vừa bước ra ngoài, Quyền Thiệu Viêm đột nhiên chặn Mục Giai Âm lại, nhìn chằm chằm Mục Giai Âm dò hỏi.Mục Giai Âm nghĩ đến bản thân vừa mới thề không chút do dự gật đầu, "Chỉ cần anh cứu ông nội tôi."
"Không ly hôn?" Quyền Thiệu Viêm hai tay đút vào túi quần, đưa lưng về phía Mục Giai Âm, thanh âm trầm thấp. Chính là, Quyền Thiệu Viêm giờ phút này trong ánh mắt có một tia bất an. Mặc dù Mục Giai Âm đào hôn, nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này... Bởi vì, Mục Giai Âm.
Hả? Mục Giai Âm có chút kinh ngạc, không ly hôn? thấy sao cũng là cô chiếm lợi. Cô còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm sẽ chủ động nói ly hôn.
Đợi một hồi không thấy cô trả lời, Quyền Thiệu Viêm trên mặt thất vọng, xoay người đối diện với Mục Giai Âm nói, "Đi thôi, ông nội Mục chắc đang sốt ruột."
"Được" Mục Giai Âm đáp lời, đi bên người Quyền Thiệu Viêm nói, "Vấn đề lúc nãy, anh..."
"Nghĩ kỹ rồi nói." Quyền Thiệu Viêm phất tay, bước chân cũng nhanh hơn, không muốn bị cô nhìn thấy vẻ mặt hiện tai.
Cô nghĩ kỹ lắm rồi, Quyền Thiệu Viêm có muốn ly hôn cô không cũng chấp nhận. Dù sao hiện tại cô cũng không tính muốn tìm đối tượng kết hôn, hơn nữa cùng với Quyền Thiệu Viêm thấy thế nào cũng đều là bản thân mình chiếm tiện nghi nha.
Mục Giai Âm thăm dò Quyền Thiệu Viêm, nhưng vẫn không cách nào đọc được cảm xúc anh. Tâm đàn ông, như kim đáy biển. Thôi, anh không nói cô cũng không cần phải lo lắng làm gì.
Theo thang máy đi xuống, Lưu Duệ đã sớm chờ ở dưới lầu.
Thấy Quyền Thiệu Viêm xuất hiện, Lưu Duệ không khỏi lo lắng. Đêm qua trong quán bar, hắn ta bất quá tranh thủ đi toilet một chút, lúc đi ra, Quyền Thiệu Viêm cư nhiên đã bị người ta hạ xuân dược.
Hắn đêm qua ở ngoài cửa chờ cả đêm, cũng không thấy Quyền Thiệu Viêm nói muốn tìm phụ nữ. Buổi sáng hôm nay Quyền Thiệu Viêm lại bảo hắn mua nữ trang, nói thật, Lưu Duệ thật là có chút lo lắng Quyền Thiệu Viêm có phải hay không bị xuân dược làm cho bất lực, lại biến thành ham mê đặc thù đi.
Chỉ là vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm, Lưu Duệ liền kinh ngạc không khép được miệng.
Lão đại.., phía sau còn có một cô gái, chuyện gì xảy ra vậy. Tuy rằng cô ấy cúi đầu, hắn nhìn không được khuôn mặt, nhưng mà cũng không che đi được dấu vết ái muội trên người cô.
Người kia ánh mắt nhìn cô như thế nào thực quái dị, như là... Lửa nóng? Mục Giai Âm có chút không yên hướng Quyền Thiệu Viêm nép vào, so với người bình thường, cô vẫn thích Quyền Thiệu Viêm hơn.
Lão đại luôn luôn không thích người khác tiếp xúc, nhưng mà lúc này…Anh lại không tránh khỏi cô gái kia, chẳng lẽ…đó là tình nhân của lão đại? Nhất thời, Lưu Duệ vì phát hiện này mà một trận hỗn độn trong gió.
"Lưu Duệ" Quyền Thiệu Viêm ngồi ở chỗ ghế phụ nói "Cậu gần đây có vẻ thích đi quân tư, không bằng đi giáo huấn các tân binh mới về đi?" _________________
Danh sách chương