"Cái gì mà chỉ động phòng, không hôn lễ?" Mục Giai Âm trừng mắt với Hướng Tình, nói chuyện vĩnh viễn như vậy không biết ngại ngùng, Mục Giai Âm sẳng giọng: "Chuyện xảy ra ngày đó tương đối phức tạp, dù sao bây giờ tớ đã có đứa nhỏ của Quyền Thiệu Viêm, cũng gần một tháng."

Nói xong, Mục Giai Âm cũng không hề để ý tới Hướng Tình, để bản thân Hướng Tình đứng giữa phòng bếp ngẩn ngơ, xoay người đi rửa sạch hoa quả.

Hướng Tình suy nghĩ thông suốt đi tới bên cạnh Mục Giai Âm, tiện tay cầm trái táo Giai Âm đã rửa sạch bỏ vào trong miệng, vẻ mặt chế nhạo đối với Mục Giai Âm nói: "Quyền thiếu ở trên giường có phải rất lợi hại hay không, một lần liền có."

"Đi đi đi.. " Mục Giai Âm lấy khuỷu tay đẩy đẩy Hướng Tình: "Cậu không giúp thì đừng quấy rối."

May mắn không bị Quyền Thiệu Viêm nghe thấy, bằng không Quyền Thiệu Viêm khẳng định sẽ muốn "khi dễ" cô.

Quyền Thiệu Viêm ở trên giường lợi hại hay không lợi hại cô không biết, ngày đó bọn họ đều trúng thuốc kích thích, nhưng cô có thể khẳng định Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là cao thủ hôn môi, mỗi một lần đều khiến cô mặt đỏ tai hồng, choáng váng hồ đồ, thậm chí ngay cả hô hấp quên luôn.

Hướng Tình không cho là đúng, lại cầm lấy một miếng xoài bỏ vào trong miệng nói: "Lúc nãy cậu với Quyền thiếu ầm ĩ cái gì? Bởi vì Đàm Tân Kinh cùng cậu? Cậu sẽ không cùng Đàm Tân Kinh..."

"Đừng nói bậy." Mục Giai Âm trực tiếp nhét miếng táo vào miệng Hướng Tình nói: "Tớ cùng Đàm Tân Kinh mới không có quan hệ đâu, đều là Quyền Thiệu Viêm ăn dấm chua bậy bạ, bởi vì tớ cùng Đàm Tân Kinh một mình nói chuyện liền phát hỏa với tớ."

Tính khí cũng quá kém đi, khẳng định là bị cha mẹ quản hỏng rồi.

Nhìn bọn họ lúc nãy cãi nhau thật sự có xu hướng càng ngày càng kịch liệt, cho nên lúc đó cô mới đánh bạo đánh gãy đối thoại giữa Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm: "Kia..Mục Giai Nhan lại xảy ra chuyện gì?"

Hướng Tình còn chưa quên bộ dáng buồn bực của Mục Giai Âm khi nói đến Mục Giai Nhan.

"Là lúc trước thời điểm Quyền Thiệu Viêm đến nhà tớ vừa khéo Giai Nhan cũng ở đó, anh ấy liền nhìn chằm chằm Giai Nhan." Mục Giai Âm nói xong thanh âm cũng nhiễm ba phần ủy khuất, trong giọng nói càng nhiều thêm ghen tị.

Vì sao Quyền Thiệu Viêm lại nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, nếu Quyền Thiệu Viêm thích một Mục Giai Nhan ôn nhu như thế, cô cũng có thể. Trong ngày thường, bất quá cô khinh thường mới không thèm làm như vậy thôi.

Mục Giai Âm lúc trước còn rống cô không có ghen, xem bộ dạng của cô lúc này chẳng khác gì như bị ủy khuất, không ghen thì là cái gì? Nhưng là, Quyền thiếu luôn luôn đối với phụ nữ không có biểu cảm, có một Mục Giai Âm cô đã cảm thấy thật thần kỳ, làm sao lại có thể nhiều thêm một Mục Giai Nhan? "Quyền thiếu nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan sao?" "Cũng không phải, chỉ khoảng vài giây mà thôi." Mục Giai Âm bẩm báo chi tiết.

Hướng Tình kém chút bị cô làm sặc trái cây trong miệng: "Mục Giai Âm, tớ thấy cậu mới là ăn bậy dấm chua, Quyền thiếu nhìn hơn vài giây, còn cậu thì sao?"

Hướng Tình lại không đứng ở phe cô? "Tớ không có ăn bậy dấm chua, là lỗi của anh ta!"

"Lỗi cái sợi len ấy.. " Hướng Tình không chút lưu tình đánh gãy lời nói của Mục Giai Âm: "Cái này so với việc một mình cậu đi nói chuyện với Đàm Tân Kinh còn muốn nghiêm trọng hơn, hơn nữa, Quyền thiếu chán ghét nhất chính là loại phụ nữ như Mục Giai Nhan."

"Cậu thật không có chút tiến bộ nào hết, tớ nói cho cậu biết,.. " Hướng Tình lại cầm một quả táo nói: "Cậu đừng nghĩ bản thân đã tiến vào ngõ cụt, chuyện này người có lỗi không phải Quyền thiếu, hơn nữa tớ cảm thấy trọng điểm sai lầm là ở cậu, cậu nên đi xin lỗi Quyền thiếu. Còn có nha, cậu cũng đã kết hôn, còn mang thai, lại còn một mình cùng đàn ông khác gặp mặt, bây giờ cậu cũng không còn độc thân, chính cậu cảm thấy thích hợp sao?"

Hướng Tình thấy Mục Giai Âm còn muốn phản bác lại nói: "Chính cậu ngẫm lại xem, nếu Quyền thiếu một mình cùng Mục Giai Nhan gặp mặt cậu sẽ thế nào?"

Cô nhất định sẽ rời nhà trốn đi.

Mục Giai Âm triệt để hết lời để nói.

Được rồi, nghe qua giống như là cô sai nhiều hơn. Nhưng mà... cô cũng là... cũng là ghen tị thôi, Quyền Thiệu Viêm đối với cô tốt như vậy, làm sao có thể nhìn chằm chằm vào phụ nữ khác, cô chính là tức giận, sau này Quyền Thiệu Viêm lại trách cứ chuyện cô cùng Đàm Tân Kinh gặp mặt, thế nên cô mới bùng nổ.

Hướng Tình thấy Mục Giai Âm cúi đầu, biết bạn tốt đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, mới lại đắc ý dào dạt nói: "Biết sai lầm rồi đi?"

Biết sai lầm rồi, nhưng mà vì sao cô đặc biệt cảm thấy Hướng Tình này thật đắc ý đây?

Mục Giai Âm cầm quả táo trong tay một phát bổ làm hai, mới lại nói: "Cậu còn nói tớ, chính cậu chuyện tình cảm cũng không biết để đâu? Cậu còn đi thích cái tên Hàn Tử Nghị kia?"

"Cậu lúc nào thì biết được?" Hướng Tình lần này là nghẹn thật, liên tục ho khan.

Mục Giai Âm thay Hướng Tình vỗ lưng một lúc lâu, Hướng Tình mới bớt ho, chính là khuôn mặt kia như trước đỏ bừng, ho thật sự rất mạnh nha.

"Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, không phải ai cũng là kẻ ngốc?" Tầm mắt Hướng Tình toàn bộ đều lưu lại trên người Hàn Tử Nghị.

Hướng Tình ngượng ngùng cười cười: "Tớ đã nói mà, cậu lại không biết Hàn Tử Nghị, thế nào vừa mới đến lại đột nhiên quan tâm hắn."

Mới vừa rồi cô còn thấy hơi kỳ quái, nhưng bây giờ thì rõ ràng.

Mục Giai Âm chuyên tâm làm hoa quả: "Tớ cảm thấy hắn ta rất hoa tâm, cậu cùng với hắn sẽ rất mệt, cậu vẫn nên cách xa hắn chút đi."

"Tớ cũng biết chứ, nhưng tớ chính là thích, có biện pháp nào?" Hướng Tình nhún nhún vai, một vẻ không sao cả.

"Hướng Tình." Mục Giai Âm biết người bạn này của cô kỳ thật cố chấp lại vội vàng, các cô đều là cùng một loại người: "Tớ nói nếu, nếu có một ngày cậu cảm thấy ở bên cạnh Hàn Tử Nghị quá mệt mỏi, nói không chừng còn chịu không nổi mà tự tử, cậu còn muốn ở cùng hắn ta sao?"

"Đùa, chị đây thuộc loại cường hãn, trái tim so với khí lực càng cường hãn hơn, sao lại tự sát?" Hướng Tình bất khả tư nghị nhìn Mục Giai Âm: "Cậu phát sốt rồi."

"Đừng đánh trống lãng, mau trả lời tớ." Nhưng mà sự việc này một năm sau quả thực sẽ xảy ra, Mục Giai Âm thoát khỏi cái tay muốn đặt lân trán cô của Hướng Tình, không buông tha cự tuyệt nói.

Mục Giai Âm không phải đang đùa, Hướng Tình dùng tay chống cằm, nghiêm túc suy xét một hồi mới nói: "Tớ sẽ. Tớ sẽ luôn luôn thích hắn. Tớ hiện tại thích hắn, tương lai vẫn sẽ thích hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì. Có thể ở cùng hắn, chính là tâm nguyện lớn nhất đời này của tớ."

Hàn Tử Nghị đích thực là một tên cặn bã, nhưng mà cô lại thích một tên cặn bã, đâu còn biện pháp nào?

Lúc trước Mục Giai Âm đã nghĩ tới Hướng Tình sẽ trả lời đáp án này.

"Vậy theo đuổi đi." Mục Giai Âm xếp lại hoa quả đã cắt xong.

"Hả?" Hướng Tình không tin nhìn Mục Giai Âm, cô hoài nghi là mình nghe lầm.

"Tớ nghĩ cậu sẽ mãnh liệt phản đối chứ, tuy rằng Hàn Tử Nghị hoa tâm, nhưng mà một điểm cũng không thích tớ, lại còn có vẻ chán ghét tớ, cơ bản là không có ai nghĩ tớ có thể cùng hắn."

"Phản đối hữu dụng sao?" Mục Giai Âm nghĩ tới bộ dạng của Hàn Tử Nghị sau khi Hướng Tình tự sát, có thế mới chắc chắn nói: "Hàn Tử Nghị không phải chán ghét cậu, hắn ta đại khái là không thấy rõ nội tâm của mình thôi.''
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện