Edit: kimphuong172839
Kỳ lạ thật, đôi tay Mục Giai Âm đặt ở trên bụng, lại cảm thấy bụng lành lạnh.
Kể từ sau khi cô sinh non thì tay chân thường xuyên lạnh lẽo, bụng cũng thường lành lạnh, nhưng hôm nay bụng lại lạnh hơn những nơi khác, chuyện như vậy quả thật rất ít khi xảy ra.
Chẳng lẽ là ăn cơm bị tiêu chảy? Mục Giai Âm gắt gao ấn bụng, kì vọng có thể vượt qua nỗi đau này.
Nhưng đau đớn lại nhanh chóng phát tác, rất nhanh, Mục Giai Âm đã cảm thấy hình như là có thanh đao đang cắt bụng của cô. Thật là đau...... Mục Giai Âm gắt gao cắn chặt răng, lảo đảo nghiêng ngã từ trên giường chạy xuống, muốn đi gọi Quyền Thiệu Viêm.
Nhưng không đợi Mục Giai Âm chạy xuống giường, cô lại ngã xuống.
Mục Giai Âm không khỏi kêu thảm một tiếng, bụng truyền tới đau đớn khiến Mục Giai Âm chỉ còn hơi sức gắt gao ấn vào bụng, mồ hôi trên trán Mục Giai Âm hợp thành một đường, ngay cả lọn tóc của Mục Giai Âm cũng thấm ướt mồ hôi, tí tách chảy xuống, chỉ mới mấy phút mà thôi, thoạt nhìn Mục Giai Âm nhếch nhác giống như là mới từ trong nước vớt ra.
Quyền Thiệu Viêm cố ý chọn một gian phòng khách xa phòng ngủ nhất, nhưng gối đầu còn chưa có thả lên giường, Quyền Thiệu Viêm lại có chút do dự.
Tay chân Mục Giai Âm luôn luôn lạnh lẽo, nếu như không có anh sưởi ấm cho cô, sợ rằng buổi tối Mục Giai Âm lại ngủ không yên ổn rồi...... Mục Giai Âm vốn dĩ ngủ không sâu......
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại đoán chừng Mục Giai Âm còn đang vì Chân Phó Dương mà khóc. Dù anh đi qua đó, nói không chừng Mục Giai Âm cũng sẽ đẩy anh ra.
Quyền Thiệu Viêm cau mày ném gối đầu trên giường một cái, lúc đang định nằm xuống lại nghe được sát vách truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Đoán chừng hiện tại Mục Giai Âm lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chân mày Quyền Thiệu Viêm khẽ vặn, sau một lát, Quyền Thiệu Viêm cũng cất bước đi tới phòng ngủ chính.
Âm thanh rơi xuống đất này không giống như là tiếng vật nặng rơi xuống đất, hơn nữa hình như anh nghe thấy Mục Giai Âm đang gọi anh.
Càng chạy về phía phòng ngủ chính, Quyền Thiệu Viêm lại càng khẳng định.
Trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ thống khổ này rõ ràng chính là tiếng của Mục Giai Âm.
Đã xảy ra chuyện gì? Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng đẩy ra cửa phòng ngủ.
Mới vừa đẩy cửa ra, Quyền Thiệu Viêm đã nhìn thấy Mục Giai Âm đang đau đớn lăn lộn ở trên sàn nhà, toàn bộ quần áo đều dính vào trên người của Mục Giai Âm, khiến bộ dáng Mục Giai Âm giờ phút này rất là kinh khủng.
"Làm sao vậy?" Quyền Thiệu Viêm không kịp tức giận, vội vàng ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, lo lắng hỏi.
Mặc dù toát ra một thân mồ hôi, nhưng tay chân Mục Giai Âm lại lạnh lẽo hơn trước đó, quả thật giống như là khối băng. Cơ thể lạnh lẽo của Mục Giai Âm làm Quyền Thiệu Viêm ngẩn người ra.
"Bụng...... Đau bụng." Mục Giai Âm cuộn mình ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm, giống như là đã dùng hết hơi sức toàn thân đặt ở trên bụng: "Quyền Thiệu Viêm, nhất định là anh nguyền rủa em đấy, nếu không vì cái gì em sẽ đau bụng..."
Mục Giai Âm nói xong thì thấy vết máu trên sàn nhà.
Mục Giai Âm đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, một khả năng cô vô cùng không muốn thừa nhận.
"Quyền Thiệu Viêm, em...... Có phải là em chảy máu hay không?" Quyền Thiệu Viêm vừa vào cửa đã ngửi đến mùi máu tươi.
Bởi vì ôm Mục Giai Âm nên ngay cả trên tay Quyền Thiệu Viêm cũng nhuộm máu tươi.
"Chuyện gì xảy ra? Bị thương chỗ nào, tại sao sẽ chảy nhiều máu như vậy?" Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm rõ ràng rất nóng nảy, ôm Mục Giai Âm, một cái tay khác muốn gọi điện thoại.
Mục Giai Âm vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm muốn gọi điện thoại, nhất thời liền nóng nảy, trực tiếp đưa tay hất văng điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm chỉ lo bấm số điện thoại, căn bản là không có phòng bị Mục Giai Âm. Mà điện thoại di động cũng bởi vì Mục Giai Âm dùng sức liền trực tiếp lấy một đường vòng cung đẹp đẽ bay về phía vách tường, sau đó bay xuống đất, nắp sau của điện thoại lập tức bị văng ra.
Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm lại nổi lên lửa giận: "Mục Giai Âm, đừng bướng bỉnh, thân thể của em quan trọng."
"Không phải, không phải bị thương." Mục Giai Âm đưa tay vào trong quần áo của Quyền Thiệu Viêm, đôi tay đặt ở hông của Quyền Thiệu Viêm vừa sưởi ấm vừa nói: "Phải..... Là em tới chu kì kinh nguyệt rồi."
Kinh nguyệt? Quyền Thiệu Viêm ngẩn người, mới phản ứng được Mục Giai Âm là nói cái gì.
Từ lúc Mục Giai Âm kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên cô tới kì kinh nguyệt.
"Tại sao lại đau đớn như vậy?" Trước kia Quyền Thiệu Viêm có nghe nói phụ nữ tới kinh nguyệt sẽ đau, cũng đã nghe nói qua loại đau này đau đến không muốn sống. Cho tới bây giờ Quyền Thiệu Viêm cũng không cảm thấy những thứ này là thật, nhưng lúc Mục Giai Âm cứ ướt chèm nhẹp hiện ra ở trước mặt anh như vậy, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng chịu tin tưởng những điều TV, báo chí nói về đau bụng kinh của phụ nữ rồi.
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
"Em không đi." Mục Giai Âm kéo quần áo của Quyền Thiệu Viêm, lắc đầu cự tuyệt: "Em còn lâu mới đi, mất thể diện."
"Ngã bệnh liền trị, chuyện này thì có cái gì mất mặt?" Quyền Thiệu Viêm cảm thấy não của anh tạm thời không cách nào kết nối với Mục Giai Âm. Quyền Thiệu Viêm quyết định coi thường ý tưởng của Mục Giai Âm, ôm lấy Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm liền đi ra ngoài cửa.
"Em không đi, không đi, không đi!" Mục Giai Âm càng dùng sức giãy giụa, Quyền Thiệu Viêm gần như sắp ôm không nổi Mục Giai Âm.
"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm mang theo lửa giận, âm điệu càng thêm giương cao hơn mấy phần.
Mục Giai Âm uất ức nháy mắt nói: "Em nghe người khác nói đi bệnh viện cũng chỉ là tiêm một mũi ngừng đau mà thôi, nói không chừng còn có tác dụng phụ. Anh rót ly nước sôi cho em, để cho em uống đi."
Quyền Thiệu Viêm không quá tin tưởng, nhưng Mục Giai Âm lại giãy giụa lợi hại.
Quyền Thiệu Viêm bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Mục Giai Âm đi tới ghế sa lon, còn chưa có kề đến ghế sa lon, Mục Giai Âm lại gắt gao ôm Quyền Thiệu Viêm không chịu buông tay.
"Lại thế nào?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, tối nay Mục Giai Âm thật sự là khó dây dưa.
"Trên quần có máu." Mục Giai Âm mặt ủ mày ê: "Không có băng vệ sinh rồi, Quyền Thiệu Viêm anh đi mua băng vệ sinh cho em đi."
Sau khi mang thai, cô vốn chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị băng vệ sinh, lúc trước ở bệnh viện vì sau khi sinh non cô bị ra máu nên có sử dụng một chút, nhưng lúc xuất viện thì hoàn toàn giao cho bệnh viện, vốn không mang về nhà.
"Băng vệ sinh?" Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút, bây giờ Mục Giai Âm xác thực cần cái thứ kia.
Nhưng tình huống bây giờ của Mục Giai Âm thật sự làm cho anh rất lo lắng.
Quyền Thiệu Viêm nhíu nhíu mày, mới bấm điện thoại gọi cho Lưu Duệ.
Lúc thấy Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại tới, Lưu Duệ thiếu chút nữa thì muốn khóc mù. Lão đại, đã nói là nghỉ phép mà? Tại sao lại muốn tìm anh? Anh cũng không phải là Đôrêmon!
"Lão đại, có chuyện gì, xin cứ việc phân phó." Lúc bắt điện thoại, Lưu Duệ lập tức từ châm chọc chuyển thành chân chó, hai loại hình thức biến chuyển hoàn mỹ không có chút khe hở.
Dĩ nhiên, bên kia Quyền Thiệu Viêm không quản được những chuyện này: "Đi mua mấy bao băng vệ sinh."
Mục Giai Âm ở bên cạnh lại đứt quãng nói: "Còn có đường đỏ."
"Còn có đường đỏ." Quyền Thiệu Viêm phân phó cho Lưu Duệ, mắt thấy Mục Giai Âm lại ôm bụng co rút thành một cục, thân thể hơi có chút co quắp, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm càng thêm khó coi: "Nhanh đưa tới cho tôi."
Mẹ nó, không cho thời hạn nhất định chính là chuyện kinh khủng nhất trên cái thế giới này.
Ngay cả quần áo Lưu Duệ cũng không thèm để ý mặc cho tốt liền nắm lên ví tiền xông xuống lầu.
Mẹ nó, băng vệ sinh cùng đường đỏ, cái đồ vật này thích hợp để một người đàn ông trong trắng như anh đi mua sao? Cái này sẽ làm người khác hiểu lầm anh lại là kẻ biến thái thôi.
Nhưng hiện tại Lưu Duệ hiển nhiên không có thời gian suy tính vấn đề có biến thái hay không.
Lưu Duệ một đường chạy như bay xuống dưới lầu, lại đặc biệt đau khổ phát hiện ngay tại lúc này, gần như tất cả siêu thị và cửa hàng đều đóng cửa rồi. Không thể chơi anh như vậy nha, Lưu Duệ thật sự muốn khóc mù, anh đều đã từ bỏ danh dự muốn tới mua băng vệ sinh và đường đỏ rồi, tại sao còn không mua được đây? Một đường chạy chạy, rốt cuộc Lưu Duệ cũng nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi.
Nhất thời, Lưu Duệ giống như là nhìn thấy mẹ ruột của mình, chạy như bay vào cửa hàng tiện lợi kia.
Ông chủ tuổi trung niên của cửa hàng vừa nhìn thấy bộ dạng nóng nảy này của Lưu Duệ cũng đã nắm trong tay hộp Durex (*), định chờ Lưu duệ vừa chạy đi vào, lập tức đưa hộp Durex này cho Lưu Duệ.
(*): Cái này mình cũng không chắc lắm (^_^)!, mình đoán hình như là đang chỉ ‘Bao cao su’.
Lưu Duệ vừa chạy đến cửa hàng, lập tức chạy như bay vào, vỗ bàn hét lớn với ông chủ: "Ông chủ, cho tôi một bao...... Không đúng, đến 10 bao......"
Ông chủ nhìn một chút Durex trên cái giá, 10 bao? Cậu này đây là không muốn thận rồi hả?
"Băng vệ sinh và 10 túi đường đỏ!" Lưu Duệ thở hổn hển, thật vất vả nói xong một hơi.
Ông chủ nắm Durex trong tay cứng lại, nhìn ra, người trước mặt này có khí chất đàn ông như vậy lại là......
"Ông nhanh lên một chút đi, ngẩn người ra làm cái gì? Tôi có nhu cầu cấp bách!" Lưu Duệ nhìn thấy ông chủ này sững sờ như vậy, nhất thời cũng gấp, lấy tay vỗ bàn lớn hơn nữa, giống như là muốn cướp bóc cái cửa hàng tiện lợi này.
Mẹ nó! Lần đầu thấy người biến thái, có nên cúng bái không đây?
Ông chủ cúi đầu khom lưng, vừa dùng một loại ánh mắt như gặp được người ngoài hành tinh quan sát Lưu Duệ, vừa lưu luyến không rời đi tới cái giá để băng vệ sinh: "Cái đó... Cô gái à, cô là muốn dùng loại băng vào ban đêm hay là ban ngày? Hay là loại kích thước lớn cho ban đêm? Hoặc là đệm? Hoặc là băng vệ sinh có màng bảo vệ?"
Mẹ nó, cái thứ băng vệ sinh này lại có nhiều loại như vậy?
Trên trán Lưu Duệ trợt xuống ba giọt mồ hôi, vung tay lên: "Mỗi loại lấy 10 bao cho tôi."
Lưu lượng của cô gái này thật hung mãnh, khó trách dáng dấp lại khỏe như vậy, loại chuyện này cũng là máu chảy thành sông.
"Cô gái, cái này không có nhiều như vậy." Ông chủ kiểm tra hàng trong kho, dè dặt nói, gần đây hình như các em gái trong chung cư cũng tới tháng rồi. Thật giống như bệnh truyền nhiễm, gần đây băng vệ sinh bán rất đắt, lần đầu vượt qua lượng tiêu thụ Durex.
"Tất cả các bọc đều lấy cho tôi!" Lưu Duệ hào tình vạn trượng(*).
(*): rất phóng khoáng.
"Còn có đường đỏ này......" Ông chủ lại lên tiếng nói, số lượng đường đỏ cũng không đủ nữa. Dưới tình huống bình thường, băng vệ sinh và đường đỏ đều là buộc chặt tiêu thụ.
"Cũng như thế, còn bao nhiêu bao tất cả đều lấy cho tôi." Lưu Duệ nói.
Cuối cùng ông chủ lấy ra một cái túi to lớn đưa cho Lưu Duệ.
Lúc này bên cạnh có một cô gái đi tới, Lưu Duệ vừa nhìn cô gái mi thanh mục tú này, lại nhìn cái túi tràn đầy trước mặt mình như vậy, nhất thời đỏ mặt, mặt đen lại nhìn chằm chằm cái túi đồ.
Bị cô gái dùng ánh mắt nhìn mình như là biến thái, Lưu Duệ cảm thấy loại vũ nhục này anh đã không cách nào nhịn được rồi?
Lưu Duệ trực tiếp lấy một đống tiền từ trong ví tiền ra, đưa cho ông chủ nói: "Không cần thối!"
Nói xong, Lưu Duệ liền xách bọc đồ đi, giống như là tên trộm, nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Mà sau lưng Lưu Duệ, ông chủ cũng nổi giận: "Cô gái, cô cho tôi một đống tiền là muốn làm gì?"
Cô gái thanh tú nhìn theo phương hướng Lưu Duệ biến mất, nhất thời hai mắt lộ ra ánh sáng si mê, mẹ nó, loại phụ nữ mạnh mẽ này mới là người mà mỹ nam như tôi thực yêu nha.
"Ông chủ, cô ấy là ai vậy? Thật có cá tính." Cô gái thanh tú hỏi ông chủ.
Ánh mắt ông chủ lại quỷ dị thêm lần nữa.
Hầu kết này là chuyện như thế nào? Giọng nói hùng hồn này là chuyện như thế nào? Ngực bình thường như sân bay, cũng sắp lõm đi vào là chuyện như thế nào?
Ông chủ nhất thời cũng không rối rắm vấn đề tiền bạc nữa.
Thì ra tia lửa là sinh ra ở chỗ này, giờ khắc này ông chủ cảm thấy ông đã sắp đến gần chân tướng của khoa học.
Lưu Duệ gần như là dùng tốc độ giống như bay chạy tới nhà Quyền Thiệu Viêm.
Lưu Duệ chỉ kịp đưa mấy thứ này cho Quyền Thiệu Viêm, còn chưa lên tiếng, trước mặt cũng chỉ còn lại có một cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Lão đại, không chơi qua cầu rút ván như vậy! Trước khi đóng cửa dầu gì cũng nên nói một tiếng, mũi anh không cao lắm, ngộ nhỡ va chạm phải, xương mũi gãy luôn thì làm sao đây!
Bên trong gian phòng, Mục Giai Âm bị núi băng vệ sinh và đường đỏ làm cho sợ ngây người, một giây kia, Mục Giai Âm quên cả đau bụng.
Nhiều như vậy, Lưu Duệ mua băng vệ sinh cho ba năm sau của cô luôn hả?
Đổi băng vệ sinh, uống một chút nước đường đỏ nóng, Mục Giai Âm vẫn còn đau và khó chịu.
Quyền Thiệu Viêm có chút nóng nảy: "Tại sao còn không tốt nhỉ?"
"Em cũng không biết." Cuối cùng Mục Giai Âm cũng không giống như mới vừa rồi, hoàn toàn không có ý thức, chỉ còn lại bản năng liều mạng ấn bụng. Vào lúc này mặc dù còn đau, nhưng Mục Giai Âm đã có thể lưu loát trả lời vấn đề của Quyền Thiệu Viêm: "Trước kia em không có đau như vậy."
Mục Giai Âm tựa vào ngực Quyền Thiệu Viêm, lôi kéo tay Quyền Thiệu Viêm đặt ở trên bụng của cô. Bàn tay Quyền Thiệu Viêm ấm áp hơn bàn tay lạnh lẽo của cô nhiều.
Quyền Thiệu Viêm cũng nhận thấy được hình như anh xoa bụng cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm sẽ thoải mái hơn một chút. Quyền Thiệu Viêm liền ôm cả người Mục Giai Âm vào trong ngực, một tay đặt trên bụng Mục Giai Âm, nhẹ nhàng xoa cho Mục Giai Âm.
Nỗi đau này đến từng đợt từng đợt.
Có lúc, Quyền Thiệu Viêm cảm thấy Mục Giai Âm không đau đớn, nhưng đột nhiên sắc mặt Mục Giai Âm lại trắng bệch.
Giằng co mấy tiếng, Mục Giai Âm cũng chỉ khá hơn ban đầu một chút mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm ấp úng, bộ dáng không biết làm sao, suy nghĩ một chút liền gọi cho Đổng Lê Triệu.
Hàn Tử Nghị đang lôi kéo Đổng Lê Triệu đi uống rượu.
Đổng Lê Triệu cực kỳ khó chịu, uống rượu anh rất thích, nhưng Hàn Tử Nghị không cho anh gọi mấy cô gái đi vào, anh cũng không tình nguyện.
Thấy Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại tới, Đổng Lê Triệu liền tỉnh táo thêm một chút. Lúc này, theo lý thuyết, lão đại nên ôm vợ mình vui vẻ ngủ, như thế nào lại gọi điện thoại cho anh đây?
"Lão đại, có chuyện gì vậy?" Đổng Lê Triệu hỏi.
Hàn Tử Nghị nhất thời cũng không uống rượu nữa, hai con mắt sáng trong suốt nhìn Đổng Lê Triệu, nhìn đến lòng Đổng Lê Triệu căng thẳng.
"Đau bụng kinh làm thế nào?" Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc hỏi.
"Đau bụng kinh? Lão đại, anh đau bụng kinh?" Đổng Lê Triệu nói xong cũng hung hăng cắn cắn đầu lưỡi của mình: "Lão đại, không phải em cố ý nói như vậy đâu, em là...... Uống nhiều rượu."
"Được rồi, mau nói làm thế nào." Quyền Thiệu Viêm không nhịn được cắt đứt lời Đổng Lê Triệu.
Đổng Lê Triệu trầm mặc, sau đó mới nói: "Lão đại, em cũng không phải là phụ nữ, anh hỏi em cái vấn đề này làm cái gì?"
Gân xanh trên trán Quyền Thiệu Viêm nổi lên bốn phía, ngày thường Đổng Lê Triệu tuyên bố mình hiểu phụ nữ còn hơn phụ nữ hiểu họ.
Đổng Lê Triệu cũng ý thức được cái gì, Đổng Lê Triệu cảm thấy anh rất oan, anh cũng chỉ hiểu được trong lòng, còn có bộ phận sinh lý! Nhưng tuyệt đối không bao gồm đau bụng kinh, ai sẽ quan tâm họ có đau hay không đây!
Hàn Tử Nghị đoạt lấy điện thoại nói với Quyền Thiệu Viêm: "Lão đại, em biết rõ nên làm thế nào, lần trước lúc Hướng Tình đau bụng kinh, hình như có uống một chút thuốc, giữ ấm thì hoàn toàn tốt lắm, lão đại, anh chờ, em lập tức đưa qua cho anh."
Nói xong, Hàn Tử Nghị co cẳng chạy, để lại Đổng Lê Triệu một người ngơ ngác đứng ở trong nhà.
Một hồi lâu, Đổng Lê Triệu mới hơi cười cười. Hàn Tử Nghị đây là rầu rĩ Hướng Tình không để ý tới anh ta, cho nên đi lấy lòng Mục Giai Âm. Hi vọng Mục Giai Âm ở trước mặt Hướng Tình nói tốt vài câu cho mình.
Hàn Tử Nghị thật đúng là thích Hướng Tình, ôi chao, về sau lại thiếu một người anh em có thể cùng anh hàn huyên một chút chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt (*).
(*): Tình yêu nam nữ
Cuộc sống này quả thật là tịch mịch như tuyết(*).
(*): cô đơn, lạnh lẽo
Mười lăm phút sau, Đổng Lê Triệu liền nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ, để cho bọn họ đưa mấy cô tới đây.
Một người uống rượu thật sự không phải là phong cách của anh!
Kỳ lạ thật, đôi tay Mục Giai Âm đặt ở trên bụng, lại cảm thấy bụng lành lạnh.
Kể từ sau khi cô sinh non thì tay chân thường xuyên lạnh lẽo, bụng cũng thường lành lạnh, nhưng hôm nay bụng lại lạnh hơn những nơi khác, chuyện như vậy quả thật rất ít khi xảy ra.
Chẳng lẽ là ăn cơm bị tiêu chảy? Mục Giai Âm gắt gao ấn bụng, kì vọng có thể vượt qua nỗi đau này.
Nhưng đau đớn lại nhanh chóng phát tác, rất nhanh, Mục Giai Âm đã cảm thấy hình như là có thanh đao đang cắt bụng của cô. Thật là đau...... Mục Giai Âm gắt gao cắn chặt răng, lảo đảo nghiêng ngã từ trên giường chạy xuống, muốn đi gọi Quyền Thiệu Viêm.
Nhưng không đợi Mục Giai Âm chạy xuống giường, cô lại ngã xuống.
Mục Giai Âm không khỏi kêu thảm một tiếng, bụng truyền tới đau đớn khiến Mục Giai Âm chỉ còn hơi sức gắt gao ấn vào bụng, mồ hôi trên trán Mục Giai Âm hợp thành một đường, ngay cả lọn tóc của Mục Giai Âm cũng thấm ướt mồ hôi, tí tách chảy xuống, chỉ mới mấy phút mà thôi, thoạt nhìn Mục Giai Âm nhếch nhác giống như là mới từ trong nước vớt ra.
Quyền Thiệu Viêm cố ý chọn một gian phòng khách xa phòng ngủ nhất, nhưng gối đầu còn chưa có thả lên giường, Quyền Thiệu Viêm lại có chút do dự.
Tay chân Mục Giai Âm luôn luôn lạnh lẽo, nếu như không có anh sưởi ấm cho cô, sợ rằng buổi tối Mục Giai Âm lại ngủ không yên ổn rồi...... Mục Giai Âm vốn dĩ ngủ không sâu......
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại đoán chừng Mục Giai Âm còn đang vì Chân Phó Dương mà khóc. Dù anh đi qua đó, nói không chừng Mục Giai Âm cũng sẽ đẩy anh ra.
Quyền Thiệu Viêm cau mày ném gối đầu trên giường một cái, lúc đang định nằm xuống lại nghe được sát vách truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Đoán chừng hiện tại Mục Giai Âm lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chân mày Quyền Thiệu Viêm khẽ vặn, sau một lát, Quyền Thiệu Viêm cũng cất bước đi tới phòng ngủ chính.
Âm thanh rơi xuống đất này không giống như là tiếng vật nặng rơi xuống đất, hơn nữa hình như anh nghe thấy Mục Giai Âm đang gọi anh.
Càng chạy về phía phòng ngủ chính, Quyền Thiệu Viêm lại càng khẳng định.
Trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ thống khổ này rõ ràng chính là tiếng của Mục Giai Âm.
Đã xảy ra chuyện gì? Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng đẩy ra cửa phòng ngủ.
Mới vừa đẩy cửa ra, Quyền Thiệu Viêm đã nhìn thấy Mục Giai Âm đang đau đớn lăn lộn ở trên sàn nhà, toàn bộ quần áo đều dính vào trên người của Mục Giai Âm, khiến bộ dáng Mục Giai Âm giờ phút này rất là kinh khủng.
"Làm sao vậy?" Quyền Thiệu Viêm không kịp tức giận, vội vàng ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, lo lắng hỏi.
Mặc dù toát ra một thân mồ hôi, nhưng tay chân Mục Giai Âm lại lạnh lẽo hơn trước đó, quả thật giống như là khối băng. Cơ thể lạnh lẽo của Mục Giai Âm làm Quyền Thiệu Viêm ngẩn người ra.
"Bụng...... Đau bụng." Mục Giai Âm cuộn mình ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm, giống như là đã dùng hết hơi sức toàn thân đặt ở trên bụng: "Quyền Thiệu Viêm, nhất định là anh nguyền rủa em đấy, nếu không vì cái gì em sẽ đau bụng..."
Mục Giai Âm nói xong thì thấy vết máu trên sàn nhà.
Mục Giai Âm đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, một khả năng cô vô cùng không muốn thừa nhận.
"Quyền Thiệu Viêm, em...... Có phải là em chảy máu hay không?" Quyền Thiệu Viêm vừa vào cửa đã ngửi đến mùi máu tươi.
Bởi vì ôm Mục Giai Âm nên ngay cả trên tay Quyền Thiệu Viêm cũng nhuộm máu tươi.
"Chuyện gì xảy ra? Bị thương chỗ nào, tại sao sẽ chảy nhiều máu như vậy?" Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm rõ ràng rất nóng nảy, ôm Mục Giai Âm, một cái tay khác muốn gọi điện thoại.
Mục Giai Âm vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm muốn gọi điện thoại, nhất thời liền nóng nảy, trực tiếp đưa tay hất văng điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm chỉ lo bấm số điện thoại, căn bản là không có phòng bị Mục Giai Âm. Mà điện thoại di động cũng bởi vì Mục Giai Âm dùng sức liền trực tiếp lấy một đường vòng cung đẹp đẽ bay về phía vách tường, sau đó bay xuống đất, nắp sau của điện thoại lập tức bị văng ra.
Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm lại nổi lên lửa giận: "Mục Giai Âm, đừng bướng bỉnh, thân thể của em quan trọng."
"Không phải, không phải bị thương." Mục Giai Âm đưa tay vào trong quần áo của Quyền Thiệu Viêm, đôi tay đặt ở hông của Quyền Thiệu Viêm vừa sưởi ấm vừa nói: "Phải..... Là em tới chu kì kinh nguyệt rồi."
Kinh nguyệt? Quyền Thiệu Viêm ngẩn người, mới phản ứng được Mục Giai Âm là nói cái gì.
Từ lúc Mục Giai Âm kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên cô tới kì kinh nguyệt.
"Tại sao lại đau đớn như vậy?" Trước kia Quyền Thiệu Viêm có nghe nói phụ nữ tới kinh nguyệt sẽ đau, cũng đã nghe nói qua loại đau này đau đến không muốn sống. Cho tới bây giờ Quyền Thiệu Viêm cũng không cảm thấy những thứ này là thật, nhưng lúc Mục Giai Âm cứ ướt chèm nhẹp hiện ra ở trước mặt anh như vậy, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng chịu tin tưởng những điều TV, báo chí nói về đau bụng kinh của phụ nữ rồi.
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
"Em không đi." Mục Giai Âm kéo quần áo của Quyền Thiệu Viêm, lắc đầu cự tuyệt: "Em còn lâu mới đi, mất thể diện."
"Ngã bệnh liền trị, chuyện này thì có cái gì mất mặt?" Quyền Thiệu Viêm cảm thấy não của anh tạm thời không cách nào kết nối với Mục Giai Âm. Quyền Thiệu Viêm quyết định coi thường ý tưởng của Mục Giai Âm, ôm lấy Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm liền đi ra ngoài cửa.
"Em không đi, không đi, không đi!" Mục Giai Âm càng dùng sức giãy giụa, Quyền Thiệu Viêm gần như sắp ôm không nổi Mục Giai Âm.
"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm mang theo lửa giận, âm điệu càng thêm giương cao hơn mấy phần.
Mục Giai Âm uất ức nháy mắt nói: "Em nghe người khác nói đi bệnh viện cũng chỉ là tiêm một mũi ngừng đau mà thôi, nói không chừng còn có tác dụng phụ. Anh rót ly nước sôi cho em, để cho em uống đi."
Quyền Thiệu Viêm không quá tin tưởng, nhưng Mục Giai Âm lại giãy giụa lợi hại.
Quyền Thiệu Viêm bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Mục Giai Âm đi tới ghế sa lon, còn chưa có kề đến ghế sa lon, Mục Giai Âm lại gắt gao ôm Quyền Thiệu Viêm không chịu buông tay.
"Lại thế nào?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, tối nay Mục Giai Âm thật sự là khó dây dưa.
"Trên quần có máu." Mục Giai Âm mặt ủ mày ê: "Không có băng vệ sinh rồi, Quyền Thiệu Viêm anh đi mua băng vệ sinh cho em đi."
Sau khi mang thai, cô vốn chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị băng vệ sinh, lúc trước ở bệnh viện vì sau khi sinh non cô bị ra máu nên có sử dụng một chút, nhưng lúc xuất viện thì hoàn toàn giao cho bệnh viện, vốn không mang về nhà.
"Băng vệ sinh?" Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút, bây giờ Mục Giai Âm xác thực cần cái thứ kia.
Nhưng tình huống bây giờ của Mục Giai Âm thật sự làm cho anh rất lo lắng.
Quyền Thiệu Viêm nhíu nhíu mày, mới bấm điện thoại gọi cho Lưu Duệ.
Lúc thấy Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại tới, Lưu Duệ thiếu chút nữa thì muốn khóc mù. Lão đại, đã nói là nghỉ phép mà? Tại sao lại muốn tìm anh? Anh cũng không phải là Đôrêmon!
"Lão đại, có chuyện gì, xin cứ việc phân phó." Lúc bắt điện thoại, Lưu Duệ lập tức từ châm chọc chuyển thành chân chó, hai loại hình thức biến chuyển hoàn mỹ không có chút khe hở.
Dĩ nhiên, bên kia Quyền Thiệu Viêm không quản được những chuyện này: "Đi mua mấy bao băng vệ sinh."
Mục Giai Âm ở bên cạnh lại đứt quãng nói: "Còn có đường đỏ."
"Còn có đường đỏ." Quyền Thiệu Viêm phân phó cho Lưu Duệ, mắt thấy Mục Giai Âm lại ôm bụng co rút thành một cục, thân thể hơi có chút co quắp, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm càng thêm khó coi: "Nhanh đưa tới cho tôi."
Mẹ nó, không cho thời hạn nhất định chính là chuyện kinh khủng nhất trên cái thế giới này.
Ngay cả quần áo Lưu Duệ cũng không thèm để ý mặc cho tốt liền nắm lên ví tiền xông xuống lầu.
Mẹ nó, băng vệ sinh cùng đường đỏ, cái đồ vật này thích hợp để một người đàn ông trong trắng như anh đi mua sao? Cái này sẽ làm người khác hiểu lầm anh lại là kẻ biến thái thôi.
Nhưng hiện tại Lưu Duệ hiển nhiên không có thời gian suy tính vấn đề có biến thái hay không.
Lưu Duệ một đường chạy như bay xuống dưới lầu, lại đặc biệt đau khổ phát hiện ngay tại lúc này, gần như tất cả siêu thị và cửa hàng đều đóng cửa rồi. Không thể chơi anh như vậy nha, Lưu Duệ thật sự muốn khóc mù, anh đều đã từ bỏ danh dự muốn tới mua băng vệ sinh và đường đỏ rồi, tại sao còn không mua được đây? Một đường chạy chạy, rốt cuộc Lưu Duệ cũng nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi.
Nhất thời, Lưu Duệ giống như là nhìn thấy mẹ ruột của mình, chạy như bay vào cửa hàng tiện lợi kia.
Ông chủ tuổi trung niên của cửa hàng vừa nhìn thấy bộ dạng nóng nảy này của Lưu Duệ cũng đã nắm trong tay hộp Durex (*), định chờ Lưu duệ vừa chạy đi vào, lập tức đưa hộp Durex này cho Lưu Duệ.
(*): Cái này mình cũng không chắc lắm (^_^)!, mình đoán hình như là đang chỉ ‘Bao cao su’.
Lưu Duệ vừa chạy đến cửa hàng, lập tức chạy như bay vào, vỗ bàn hét lớn với ông chủ: "Ông chủ, cho tôi một bao...... Không đúng, đến 10 bao......"
Ông chủ nhìn một chút Durex trên cái giá, 10 bao? Cậu này đây là không muốn thận rồi hả?
"Băng vệ sinh và 10 túi đường đỏ!" Lưu Duệ thở hổn hển, thật vất vả nói xong một hơi.
Ông chủ nắm Durex trong tay cứng lại, nhìn ra, người trước mặt này có khí chất đàn ông như vậy lại là......
"Ông nhanh lên một chút đi, ngẩn người ra làm cái gì? Tôi có nhu cầu cấp bách!" Lưu Duệ nhìn thấy ông chủ này sững sờ như vậy, nhất thời cũng gấp, lấy tay vỗ bàn lớn hơn nữa, giống như là muốn cướp bóc cái cửa hàng tiện lợi này.
Mẹ nó! Lần đầu thấy người biến thái, có nên cúng bái không đây?
Ông chủ cúi đầu khom lưng, vừa dùng một loại ánh mắt như gặp được người ngoài hành tinh quan sát Lưu Duệ, vừa lưu luyến không rời đi tới cái giá để băng vệ sinh: "Cái đó... Cô gái à, cô là muốn dùng loại băng vào ban đêm hay là ban ngày? Hay là loại kích thước lớn cho ban đêm? Hoặc là đệm? Hoặc là băng vệ sinh có màng bảo vệ?"
Mẹ nó, cái thứ băng vệ sinh này lại có nhiều loại như vậy?
Trên trán Lưu Duệ trợt xuống ba giọt mồ hôi, vung tay lên: "Mỗi loại lấy 10 bao cho tôi."
Lưu lượng của cô gái này thật hung mãnh, khó trách dáng dấp lại khỏe như vậy, loại chuyện này cũng là máu chảy thành sông.
"Cô gái, cái này không có nhiều như vậy." Ông chủ kiểm tra hàng trong kho, dè dặt nói, gần đây hình như các em gái trong chung cư cũng tới tháng rồi. Thật giống như bệnh truyền nhiễm, gần đây băng vệ sinh bán rất đắt, lần đầu vượt qua lượng tiêu thụ Durex.
"Tất cả các bọc đều lấy cho tôi!" Lưu Duệ hào tình vạn trượng(*).
(*): rất phóng khoáng.
"Còn có đường đỏ này......" Ông chủ lại lên tiếng nói, số lượng đường đỏ cũng không đủ nữa. Dưới tình huống bình thường, băng vệ sinh và đường đỏ đều là buộc chặt tiêu thụ.
"Cũng như thế, còn bao nhiêu bao tất cả đều lấy cho tôi." Lưu Duệ nói.
Cuối cùng ông chủ lấy ra một cái túi to lớn đưa cho Lưu Duệ.
Lúc này bên cạnh có một cô gái đi tới, Lưu Duệ vừa nhìn cô gái mi thanh mục tú này, lại nhìn cái túi tràn đầy trước mặt mình như vậy, nhất thời đỏ mặt, mặt đen lại nhìn chằm chằm cái túi đồ.
Bị cô gái dùng ánh mắt nhìn mình như là biến thái, Lưu Duệ cảm thấy loại vũ nhục này anh đã không cách nào nhịn được rồi?
Lưu Duệ trực tiếp lấy một đống tiền từ trong ví tiền ra, đưa cho ông chủ nói: "Không cần thối!"
Nói xong, Lưu Duệ liền xách bọc đồ đi, giống như là tên trộm, nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Mà sau lưng Lưu Duệ, ông chủ cũng nổi giận: "Cô gái, cô cho tôi một đống tiền là muốn làm gì?"
Cô gái thanh tú nhìn theo phương hướng Lưu Duệ biến mất, nhất thời hai mắt lộ ra ánh sáng si mê, mẹ nó, loại phụ nữ mạnh mẽ này mới là người mà mỹ nam như tôi thực yêu nha.
"Ông chủ, cô ấy là ai vậy? Thật có cá tính." Cô gái thanh tú hỏi ông chủ.
Ánh mắt ông chủ lại quỷ dị thêm lần nữa.
Hầu kết này là chuyện như thế nào? Giọng nói hùng hồn này là chuyện như thế nào? Ngực bình thường như sân bay, cũng sắp lõm đi vào là chuyện như thế nào?
Ông chủ nhất thời cũng không rối rắm vấn đề tiền bạc nữa.
Thì ra tia lửa là sinh ra ở chỗ này, giờ khắc này ông chủ cảm thấy ông đã sắp đến gần chân tướng của khoa học.
Lưu Duệ gần như là dùng tốc độ giống như bay chạy tới nhà Quyền Thiệu Viêm.
Lưu Duệ chỉ kịp đưa mấy thứ này cho Quyền Thiệu Viêm, còn chưa lên tiếng, trước mặt cũng chỉ còn lại có một cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Lão đại, không chơi qua cầu rút ván như vậy! Trước khi đóng cửa dầu gì cũng nên nói một tiếng, mũi anh không cao lắm, ngộ nhỡ va chạm phải, xương mũi gãy luôn thì làm sao đây!
Bên trong gian phòng, Mục Giai Âm bị núi băng vệ sinh và đường đỏ làm cho sợ ngây người, một giây kia, Mục Giai Âm quên cả đau bụng.
Nhiều như vậy, Lưu Duệ mua băng vệ sinh cho ba năm sau của cô luôn hả?
Đổi băng vệ sinh, uống một chút nước đường đỏ nóng, Mục Giai Âm vẫn còn đau và khó chịu.
Quyền Thiệu Viêm có chút nóng nảy: "Tại sao còn không tốt nhỉ?"
"Em cũng không biết." Cuối cùng Mục Giai Âm cũng không giống như mới vừa rồi, hoàn toàn không có ý thức, chỉ còn lại bản năng liều mạng ấn bụng. Vào lúc này mặc dù còn đau, nhưng Mục Giai Âm đã có thể lưu loát trả lời vấn đề của Quyền Thiệu Viêm: "Trước kia em không có đau như vậy."
Mục Giai Âm tựa vào ngực Quyền Thiệu Viêm, lôi kéo tay Quyền Thiệu Viêm đặt ở trên bụng của cô. Bàn tay Quyền Thiệu Viêm ấm áp hơn bàn tay lạnh lẽo của cô nhiều.
Quyền Thiệu Viêm cũng nhận thấy được hình như anh xoa bụng cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm sẽ thoải mái hơn một chút. Quyền Thiệu Viêm liền ôm cả người Mục Giai Âm vào trong ngực, một tay đặt trên bụng Mục Giai Âm, nhẹ nhàng xoa cho Mục Giai Âm.
Nỗi đau này đến từng đợt từng đợt.
Có lúc, Quyền Thiệu Viêm cảm thấy Mục Giai Âm không đau đớn, nhưng đột nhiên sắc mặt Mục Giai Âm lại trắng bệch.
Giằng co mấy tiếng, Mục Giai Âm cũng chỉ khá hơn ban đầu một chút mà thôi.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm ấp úng, bộ dáng không biết làm sao, suy nghĩ một chút liền gọi cho Đổng Lê Triệu.
Hàn Tử Nghị đang lôi kéo Đổng Lê Triệu đi uống rượu.
Đổng Lê Triệu cực kỳ khó chịu, uống rượu anh rất thích, nhưng Hàn Tử Nghị không cho anh gọi mấy cô gái đi vào, anh cũng không tình nguyện.
Thấy Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại tới, Đổng Lê Triệu liền tỉnh táo thêm một chút. Lúc này, theo lý thuyết, lão đại nên ôm vợ mình vui vẻ ngủ, như thế nào lại gọi điện thoại cho anh đây?
"Lão đại, có chuyện gì vậy?" Đổng Lê Triệu hỏi.
Hàn Tử Nghị nhất thời cũng không uống rượu nữa, hai con mắt sáng trong suốt nhìn Đổng Lê Triệu, nhìn đến lòng Đổng Lê Triệu căng thẳng.
"Đau bụng kinh làm thế nào?" Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc hỏi.
"Đau bụng kinh? Lão đại, anh đau bụng kinh?" Đổng Lê Triệu nói xong cũng hung hăng cắn cắn đầu lưỡi của mình: "Lão đại, không phải em cố ý nói như vậy đâu, em là...... Uống nhiều rượu."
"Được rồi, mau nói làm thế nào." Quyền Thiệu Viêm không nhịn được cắt đứt lời Đổng Lê Triệu.
Đổng Lê Triệu trầm mặc, sau đó mới nói: "Lão đại, em cũng không phải là phụ nữ, anh hỏi em cái vấn đề này làm cái gì?"
Gân xanh trên trán Quyền Thiệu Viêm nổi lên bốn phía, ngày thường Đổng Lê Triệu tuyên bố mình hiểu phụ nữ còn hơn phụ nữ hiểu họ.
Đổng Lê Triệu cũng ý thức được cái gì, Đổng Lê Triệu cảm thấy anh rất oan, anh cũng chỉ hiểu được trong lòng, còn có bộ phận sinh lý! Nhưng tuyệt đối không bao gồm đau bụng kinh, ai sẽ quan tâm họ có đau hay không đây!
Hàn Tử Nghị đoạt lấy điện thoại nói với Quyền Thiệu Viêm: "Lão đại, em biết rõ nên làm thế nào, lần trước lúc Hướng Tình đau bụng kinh, hình như có uống một chút thuốc, giữ ấm thì hoàn toàn tốt lắm, lão đại, anh chờ, em lập tức đưa qua cho anh."
Nói xong, Hàn Tử Nghị co cẳng chạy, để lại Đổng Lê Triệu một người ngơ ngác đứng ở trong nhà.
Một hồi lâu, Đổng Lê Triệu mới hơi cười cười. Hàn Tử Nghị đây là rầu rĩ Hướng Tình không để ý tới anh ta, cho nên đi lấy lòng Mục Giai Âm. Hi vọng Mục Giai Âm ở trước mặt Hướng Tình nói tốt vài câu cho mình.
Hàn Tử Nghị thật đúng là thích Hướng Tình, ôi chao, về sau lại thiếu một người anh em có thể cùng anh hàn huyên một chút chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt (*).
(*): Tình yêu nam nữ
Cuộc sống này quả thật là tịch mịch như tuyết(*).
(*): cô đơn, lạnh lẽo
Mười lăm phút sau, Đổng Lê Triệu liền nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ, để cho bọn họ đưa mấy cô tới đây.
Một người uống rượu thật sự không phải là phong cách của anh!
Danh sách chương