Edit: Thanh Xuân.

Hướng Tình vẫn chăm chú nhìn sang phía điện thoại di động, nhưng lại thấy màn hình điện thoại một mảng màu đen. Đột nhiên nhịp tim Hướng Tình tăng nhanh, trên mặt dần dần hiện lên một chút màu đỏ, những phương diện khác Hàn Tử Nghị có thể cực kỳ chậm chạp, nhưng ở phương diện này, Hàn Tử Nghị lại cực kỳ nhạy bén? Ngay lập tức trong lòng Hàn Tử Nghị vui mừng, khóe miệng cong lên nở nụ cười cà lơ phất phơ, lưu manh nói, “Xấu hổ, màn hình màu đen.”

Nhất thời sắc mặt Hướng Tình rất khó coi.

Sắc mặt Mục Giai Âm so với Hướng Tình còn khó nhìn hơn. Đồ không biết điều, nhất định phải để Quyền Thiệu Viêm dạy dỗ anh ta!

“Giận sao?” Hàn Tử Nghị chọc lên mặt Hướng Tình, lại bị Hướng Tình bực mình đánh tay rớt ra.

Hàn Tử Nghị cũng nhịn không được hít một hơi, thật đau, cô nàng Hướng Tình này đúng là rất giận.

“Được rồi, lần này xem đi.” Hàn Tử Nghị chuyển tới album ảnh, đưa tới trước mặt Hướng Tình.

Lần này thật sự là hình Hướng Tình, Hàn Tử Nghị đã sớm chuẩn bị, tới Microblogging của Hướng Tình, những tấm ảnh bình thường của Hướng Tình ở trên đó đều tải xuống hết, trong đó có tấm ảnh lần đó Mục Giai Âm chụp Hướng Tình Và Hàn Tử Nghị hôn môi.

“Tâm tình tốt hơn một chút?” Hàn Tử Nghị nhìn Hướng Tình cắn chặt môi, trong đôi mắt dần dần lộ ra ánh mắt vui mừng, đánh bạo tới gần ôm vai Hướng Tình nói, “Vợ, anh nói em cũng đừng giận anh nữa. Tính khí anh không phải em cũng không biết, có những lúc anh nói, em vào tai trái ra tai phải là được, đúng không, vợ?”

Cái gì đã gọi là vợ rồi hả?

Tiến triển này có chút quá nhanh!

Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình, trong lòng lo lắng nói, không thể dễ dàng như vậy để Hàn Tử Nghị được như ý, mau cho Hàn Tử Nghị một cái tát, nói cho anh ta biết, lão nương không dễ theo đuổi như vậy.

Dĩ nhiên, Mục Giai Âm cảm thấy đại khái Hướng Tình sẽ không làm giống như cô muốn.

Hàn Tử Nghị ôm Hướng Tình, vẫn chưa ôm chặt bả vai Hướng Tình, đột nhiên cánh tay rơi vào khoảng không.

Hướng Tình cúi người xuống, bả vai run run, hình như là đang khóc.

“Em sao vậy?” Hàn Tử Nghị cho là bây giờ Hướng Tình đang lừa gạt anh, còn tưởng rằng Hướng Tình đang cười, thì chọc chọc vai Hướng Tình nói, “Anh nói, vợ, nếu vui vẻ thì em nói một tiếng đi chứ, một mình cười trộm là có ý gì?”

Nhưng mà, đợi lúc Hàn Tử Nghị khom lưng xuống thấy mặt Hướng Tình nước mắt rơi liên tục, nhất thời mặt có chút luống cuống. Hàn Tử Nghị rút khăn giấy trên bàn trà, vừa không được dịu dàng lau mặt Hướng Tình vừa nói, “Vợ… Hướng Tình, anh không tùy tiện gọi em là vợ có được hay không? Em đừng như vậy, em như vậy anh rất sợ.”

Khi nào Hàn Tử Nghị biết thì Hướng Tình khó chịu đã khóc như vậy?

Hướng Tình xoay người, nắm đấm nhẹ nhàng mang theo cảm giác vô lực đấm lên người Hàn Tử Nghị nói, “Em thích anh nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn biết, vẫn còn muốn tổn thương trái tim em như vậy, rốt cuộc bây giờ em cũng biết anh cũng có cảm tình với em, em… Em…”

Chỉ muốn khóc.

Có vui mừng, có ủy khuất.

Thầm nghĩ lãng phí thời gian nhiều năm như vậy muốn khóc lên cho hết tất cả thời gian đó.

Đây chính là vì vui mà khóc trong truyền thuyết?

Hàn Tử Nghị đắc ý khóe miệng cong lên, anh đã nói Hướng Tình vẫn còn thích anh, căn bản không giống như Đổng Lê Triệu nói, Hướng Tình hiểu rõ bản chất của anh nên không yêu nữa. Hàn Tử Nghị nghe tiếng khóc của Hướng Tình càng lúc càng lớn, không khỏi có chút luống cuống, phải làm thế nào sẽ không khóc nữa đây?

Nhìn… Vẫn còn đau lòng.

“Ai, vợ, đừng khóc, anh và em cùng chơi bóng rổ đi.” Hàn Tử Nghị an ủi.

Lúc đầu Mục Giai Âm nghe Hướng Tình khóc lòng cũng có chút chua xót, nhưng mà nghe Hàn Tử Nghị an ủi, Mục Giai Âm lại bật cười một tiếng.

Bình thường nam sinh thấy nữ sinh khóc, nói thế nào cũng sẽ dẫn nữ sinh đi ăn vài món điểm tâm ngọt, xem phim điện ảnh điều chỉnh tâm tình, nào có nói đi chơi bóng rổ? Quả nhiên Hàn Tử Nghị hốt thuốc đúng bệnh!

Nụ cười này của Mục Giai Âm trong tiếng khóc hơi lộ vẻ không hài hòa, Hàn Tử Nghị và Hướng Tình cùng ngẩng đầu nhìn qua.

Hướng Tình càng thêm hốt hoảng lau nước mắt, mặc dù Mục Giai Âm là bạn thân của cô, nhưng bị Mục Giai Âm thấy một màn chật vật như vậy, Hướng Tình cũng không khỏi có chút lúng túng.

Cả Hướng Tình và Hàn Tử Nghị đều đồng thời sửng sốt.

Mục Giai Âm vừa thấy hai người kia đều nhìn cô, vội vàng nghiêng đầu, mà Quyền Thiệu Viêm cũng vừa đúng lúc hôn lên trên môi cô. 

Rơi vào trong mắt Hướng Tình Hàn Tử Nghị, là tình huống như thế này: Mục Giai Âm đè Quyền Thiệu Viêm trên tường ôm hôn.

Coi như thế này, người mà Mục Giai Âm cười căn bản cũng không phải là hai người bọn họ, mà là đang tán tỉnh Quyền Thiệu Viêm?

Hàn Tử Nghị cảm thấy sâu sắc… Hừ hừ bắt gặp lão đại thân mật ánh mắt của anh thật có thể giữ được sao? Khó trách lão đại lấy tài liệu lại tốn nhiều thời gian như vậy, thì ra là ôm vợ yêu không nỡ đi nữa.

Mặt Mục Giai Âm đỏ lên, mới vừa muốn lùi lại phía sau, hoảng hốt chạy bừa, hai chân lại quấn cùng một chỗ, cả người ngay cả thăng bằng cũng không giữ vững được. Quyền Thiệu Viêm vội vàng kéo lại, chẳng qua là tư thế hai người càng thêm thân mật, cả người Mục Giai Âm gần như nằm trong ngực Quyền Thiệu Viêm.

Mắt Hướng Tình và Hàn Tử Nghị cũng trợn trắng được không?

Hừ hừ chụp lại một màn này sẽ làm bao nhiêu người trong giới kinh ngạc đến mức ngây người?

Buổi sáng Quyền Thiệu Viêm dẫn Mục Giai Âm đi khám bệnh, không biết bị người nào chụp được lại còn đăng lên trên mạng, tiêu đề chính là Mục Giai Âm ở nhà bị Quyền Thiệu Viêm bạo lực, Quyền Thiệu Viêm sợ gặp chuyện không may, cho nên mới đưa Mục Giai Âm đến bệnh viện.

Với lại, tấm hình kia chụp lúc Mục Giai Âm đang ôm bụng, mặt có chút khó chịu.

Đương nhiên Hàn Tử Nghị biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng những người khác trên mạng thì không biết. Trong lúc nhất thời, cảnh ngộ bi thảm của Mục Giai Âm, với thời gian hôn nhân hạnh phúc của Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm dài như vậy đã hoàn toàn tan vỡ lời đồn đại trong giới đã yên lặng mà truyền đi rồi.

Tin đồn càng tô càng đen, dĩ nhiên Hàn Tử Nghị tin mắt thấy mới là sự thật.

Chính mắt anh thấy dược tối hôm qua Quyền Thiệu Viêm vì Mục Giai Âm gần như ngay cả bình tĩnh cũng không có.

Hiện tại… Hàn Tử Nghị cảm thấy, con người sắt đá nhu tình gì đó, anh thật sự không muốn nhìn nữa. Nhìn nữa, nhất định anh sẽ bị Quyền Thiệu Viêm hung hăng chăm sóc một bữa.

Mặc dù như thế, động tác của Hàn Tử Nghị và Hướng Tình giống nhau như đúc, cũng trợn to hai mắt.

Chính là loại cảm giác đứng ngồi không yên này, Mục Giai Âm cảm thấy bây giờ trên đầu cô có bốn ngọn đèn chân không không kW chiếu lên người cô và Quyền Thiệu Viêm. Mục Giai Âm khẽ đẩy nhẹ Quyền Thiệu Viêm, giọng có chút không được tự nhiên nói, “Anh đi mau đi, bây giờ thật không được tự nhiên.”

“Ừ, có việc gì thì gọi điện thoại.” Quyền Thiệu Viêm thấy bộ dạng xấu hổ của Mục Giai Âm cũng có chút khoái chí, vốn định hôn Mục Giai Âm một cái nữa, nhưng khi nhìn hai người bên cạnh mở to hai mắt hoàn toàn mờ mịt nhìn hai người bọn họ, cho nên Quyền Thiệu Viêm cố nhịn lại.

Anh không muốn để cho những người này nhìn thấy vẻ đẹp của Mục Giai Âm.

Lúc đi ngang qua phòng khách Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng nói, “Hàn Tử Nghị, ra ngoài.”

Mẹ nó, lão đại không ăn thịt được! Anh và vợ anh vẫn chưa nói xong mà, trên mặt vợ mình vẫn còn nước mắt, anh vẫn chưa lau nước mắt cho vợ mình đấy.

Hàn Tử Nghị vừa nhìn Quyền Thiệu Viêm cầu xin tha thứ, vừa nghiêng đầu, nhìn Hướng Tình, lại rút ra mấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho Hướng Tình.

Hướng Tình nghiêng đầu tránh khăn giấy Hàn Tử Nghị nói, “Quyền thiếu gọi anh đấy, anh mau đi đi.”

Hàn Tử Nghị “…”

Vợ, em nỡ lòng sao, em không cứu anh sao?

Hàn Tử Nghị ủ rũ cúi gằm đầu đi theo Quyền Thiệu Viêm ra ngoài.

Mục Giai Âm thần bí nhìn Hướng Tình, lúc sau mới hỏi, “Tại sao không gọi Hàn Tử Nghị ở lại? Tớ tưởng cậu sẽ hi vọng anh ta ở cạnh cậu lâu một chút.”

Hướng Tình lắc đầu một cái, cong cong khóe môi, giống như cười lại giống như khóc, “Giai Âm, tớ vẫn luôn nghĩ anh ấy có thích tớ hay không, tớ cũng nghĩ tới tớ muốn biết là anh ấy thích tớ, nhất định tớ sẽ mừng như điên. Nhưng mà…”

Ánh mắt Hướng Tình trở nên rất kỳ lạ, “Hiện tại tớ chỉ muốn khóc, hơn nữa, người bây giờ tớ không muốn gặp nhất chính là anh ấy, khốn kiếp để cho tớ phải lo lắng sợ hãi nhiều năm như vậy!”

Hướng Tình nói tới phần sau thì âm vang trở nên có lực, nhưng trong mắt Hướng Tình nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Mục Giai Âm rút một ít khăn giấy đưa cho Hướng Tình, ngồi bên cạnh Hướng Tình không nói gì thêm.

Bây giờ Hướng Tình cần chính là phát tiết.

Một lúc sau, rốt cuộc Hướng Tình cũng khóc xong. Toàn bộ hộp khăn giấy mới rút ra đã bị Hướng Tình dùng hết rồi.

Chờ Hướng Tình nâng ánh mắt từ trong đống giấy lên lần nữa, ánh mắt Hướng Tình lại trở nên hưng phấn, “Giai Âm, tớ hỏi cậu, vừa rồi cậu và Quyền thiếu trốn ở góc tường nghe lén chuyện của tớ sao?”

Chuyện mất mặt như vậy, rốt cuộc có nên trả lời hay không? Mục Giai Âm nghiêm túc tự hỏi cái vấn đề này.

“Các cậu thật sự trốn ở góc tường nghe lén chuyện của tớ,” Hướng Tình nhìn vẻ mặt rối rắm của Mục Giai Âm thì đoán được đáp án.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Giai Âm 囧, chẳng lẽ Hướng Tình nói cô? Nói... Cứ nói đi, lần sau mà có nữa cô sẽ thẳng tiến không lùi đi nghe!

Thấy Mục Giai Âm không phủ nhận, bỗng nhiên Hướng Tình khoa tay múa chân sung sướng nhảy khỏi ghế sa lon, “Tớ lại bị Quyền thiếu nghe lén, thần linh ơi, quá hưng phấn, thật sự quá hưng phấn!”

Trên trán Mục Giai Âm trực tiếp xuất hiện ba vạch hắc tuyến.

Cô cũng muốn nói, thánh thần ơi.

Lại nói lúc trước Hướng Tình khóc rối tinh rối mù cùng với dáng vẻ kích động này thật sự không nói nên lời.

Với lại… Bị nghe lén mà vẫn hưng phấn sao?

“Tớ phải phát một bài lên Microblogging.” Hướng Tình vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Mục Giai Âm vội vàng ngăn Hướng Tình lại, “Cậu xác định muốn nói chuyện này?”

Hướng Tình cười híp mắt nhìn Mục Giai Âm, “Mặc dù tớ hay tùy tiện, nhưng mà chỉ số thông minh của tớ bình thường được chưa? Nếu chuyện này lộ ra, nói không chừng Quyền thiếu có thể bóp nát trái tim của tớ đó. Tớ phải phát Microblogging nói cho mọi người biết, Hàn Tử Nghị đã có chủ. Sau này những thứ chó mèo kia tự động tránh sang một bên, Hàn Tử Nghị là người của tớ rồi.”

Mục Giai Âm nghe Hướng Tình hăng hái tuyên bố chủ quyền chỉ cảm thấy ba vạch hắc tuyết trợt xuống trên trán lần nữa, “Cậu phát đi, tớ sẽ giúp cậu, tớ còn có một nick, cùng nhau dùng đi.”

Cô sẽ không thừa nhận cô vô cùng tán thưởng cách làm của Hướng Tình giữ người nào đó làm của riêng.

“Được! Tớ cũng dùng mười cái nick tớ nữa.” Nói xong Hướng Tình mở điện thoại di động ra.

“Mười, mười nick, cậu dùng mấy cái này làm gì chứ?” Mục Giai Âm xòe bàn tay ra đếm, mười nick, nếu ngày nào đó chẳng may cô rớt mất một ngón tay, không phải sẽ đếm không được sao?

“Có mấy cái là tài khoản đặc biệt dùng để làm những việc khác, có mấy cái đặc biệt dùng để hack những người phụ nữ mà trước kia Hàn Tử Nghị lui tới, có mấy cái dùng để cãi nhau với Đổng Lê Triệu, dùng để hack Đổng Lê Triệu, còn có hack công ty Đổng Lê Triệu,” Hướng Tình gẩy đầu ngón tay đếm, vừa tiếc nuối nói, “Đáng tiếc Quyền thiếu không có Microblogging, nếu không nhất định tớ lập vài cái nick, mỗi ngày đều cúi đầu bái một cái.”

Có cần phải sùng bái đến mức đó không vậy, cô nương!

“Cậu hack Đổng Lê Triệu thì tớ hiểu, ngược lại tai sao cậu phải hack công ty của anh ta?” Mục Giai Âm không hiểu.

“Cậu không biết, phụ nữ của Hàn Tử Nghị trong đó có rất nhiều người đều gấp gáp muốn vào làm nghệ sĩ công ty Đổng Lê Triệu, từ mười tám tuyến đến một đường cần người nào thì có người đó, tớ vẫn luôn cầu nguyện công ty Đổng Lê Triệu phá sản đấy,” Hướng Tình tiếc hận thở dài, “Đáng tiếc, tai ông trời thật sự quá điếc, hoàn toàn không nghe thấy lời của tớ.”

Tại sao công ty Đổng Lê Triệu khốn kiếp kia càng làm lại càng tốt vậy chứ?

Chẳng lẽ là vì Đổng Lê Triệu giỏi nịnh bợ Quyền thiếu sao?

Hướng Tình nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra.

Thân thể Mục Giai Âm hơi chậm lại, ặc, chẳng lẽ hành động trước kia của cô là nối giáo cho giặc sao?

Hướng Tình nói xong bỗng nhiên bụng kêu một tiếng, Hướng Tình sờ sờ bụng dẹt của mình, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa có ăn cơm, “Giai Âm, tớ đói bụng, có gì ăn không?”

“Trong tủ lạnh có, để mình đi lấy.” Mục Giai Âm cầm di động đang định nhắn một tin khen ngợi Hướng Tình. Không cẩn thận thấy tin cô bị Quyền Thiệu Viêm đánh.

Tin tức này, Mục Giai Âm cười cười, thì lướt qua. Làm sao mà có nhiều lời nói vô căn cứ như vậy?

Nhất định là Hướng Tình vui quá hóa buồn rồi, Mục Giai Âm vẫn chưa đăng nhập tài khoản, đã nghe thấy Hướng Tình ở trong bếp kêu to, “Giai Âm! Tay tớ bị đứt, nhà cậu để băng cá nhân ở đâu vậy?”

“Ở ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ,” Mục Giai Âm nói xong thì để điện thoại xuống, vội vàng đi ra nhà bếp, sao Hướng Tình vẫn không cẩn thận như vậy chứ?

Nhưng mà, thấy Hướng Tình chạy tới phòng ngủ.

Mục Giai Âm khó hiểu đứng trước cửa nhìn Hướng Tình hỏi, “Thất thần cái gì?”

Mục Giai Âm nhón chân nhìn ngăn kéo một chút, đột nhiên nhìn thấy một vật khiến cô nhịn không được lập tức muốn hủy diệt nó… Chủ cửa hàng bán nội y đó gửi cho cô một đống nội y khiêu gợi.

Hơn nữa, đủ loại, đủ kiểu dáng, muốn cái nào thì có cái đó.

“Giai Âm, tớ biết tình cảm giữa cậu và Quyền thiếu rất tốt,” Lần đầu tiên Hướng Tình thấy gậy rung chân chính, hai mắt không khỏi sáng lên, xoay người cầm tay Mục Giai Âm nói, “Tớ không nghĩ tới cậu và Quyền thiếu lại có khẩu vị nặng như vậy.”

“Cậu đừng nói lung tung!” Mục Giai Âm rút tay ra, nhưng lại không rút ra được, “Này… Đây đều là tớ mua, không có liên quan gì tới Quyền Thiệu Viêm.”

Dứt lời, Mục Giai Âm muốn cắn nát đầu lưỡi mình, cái gì gọi là đều do cô mua, rõ ràng lúc cô mua cái gì kia, chủ cửa hàng tặng. Nhưng, cô cũng không tiện nói cho Hướng Tình biết là cô mua cái gì.

Hướng Tình ngạc nhiên xoay người nhìn Mục Giai Âm nói, “Không thể nào, Quyền thiếu, cái gì, phương diện kia không được? Không có khả năng, nhìn Quyền thiếu không giống như có dáng vẻ ED (*). ”

(*) Erecile Dysfuntion viết tắt là ED: bệnh bất lực của đàn ông trong phương diện chăn gối.

Hai tay Mục Giai Âm không cử động được, lập tức dùng hai chân đá bắp chân Hướng Tình nói, “Cậu nói bậy bạ gì đó, đây là lúc mua đồ chủ cửa hàng đưa cho tớ, tớ đang buồn bực không biết nên xử lý mấy thứ này như thế nào đây.”

“Cậu mua cái gì?” Ánh mắt Hướng Tình trở nên quỷ dị.

Mục Giai Âm bị Hướng Tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hồi lâu, Mục Giai Âm khí thế bừng bừng hùng dung oai vệ bật thốt ra ba chữ, “Cửa hàng bánh ngọt.”

Cửa hàng bánh ngọt đưa đồ chơi này? Kẻ ngốc cũng không tin!

Hướng Tình nói xong, đột nhiên ánh mắt chuyển sang bên cạnh tủ quần áo.

Đột nhiên Mục Giai Âm nghĩ tới trong tủ quần áo kia treo nội y sexy, toàn thân không khỏi đứng chắn trước tủ treo quần áo nói, “Hướng Tình, tớ cho cậu biết, đây đều là chuyện riêng tư của tớ, nếu cậu dám lộn xộn, tớ… Tớ lấy tấm ảnh cậu lúc ngủ mà còn chảy nước miếng đưa cho Đổng Lê Triệu.”

Một chiêu này quá độc ác.

Đưa cho Hàn Tử Nghị cùng lắm bị chút chế giễu, Hướng Tình cũng không phải chưa tùng bị Hàn Tử Nghị chế giễu.

Đưa cho Đổng Lê Triệu, đây chính là cơ hột tốt để tên kia lăng xê bản thân……

Không nhìn thì không nhìn, Hướng Tình tiếc nuối nhìn tủ treo quần áo một chút, bỗng nhiên hình như nghĩ tới điều gì đó, kéo Mục Giai Âm chạy thẳng tới thư phòng.

“Mở máy tính làm gì?” Mục Giai Âm thấy Hướng Tình vội vàng mở máy tính, khó hiểu hỏi, “Tay không đau? Không dán miệng vết thương lại sao? Không đói bụng?”

“Những thứ này đều là chuyện nhỏ,” Hướng Tình mở máy tính lên, lập tức đăng nhập tài khoản Microblogging của mình.

Ăn cơm đối với Hướng Tình mà nói, luôn là chuyện quan trọng nhất. Mục Giai Âm nhìn chằm chằm vào máy tính, lại đột nhiên thấy một hình ảnh khiến cô trào máu.

Một người phụ nữ cơ thể trần truồng quỳ nằm trên giường, mà sau lưng cô ta người đàn ông kia đang vận sức chờ phát động.

“Hướng, Hướng Tình, cậu đang làm cái gì vậy? Mấy thứ này là cái gì?” Tại sao trên tường tài khoản Hướng Tình ghi chú là nội dung cấm trẻ em?

“Cậu chưa từng xem qua?” Hướng Tình nghi hoặc nhìn Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm gật đầu, “Nhìn những thứ này làm gì?”

“Học hỏi kinh nghiệm,” Hướng Tình nhìn Mục Giai Âm nói, “Cậu nghĩ, tên Hàn Tử Nghị kia qua lại với nhiều phụ nữ như vậy đã không còn thuần khiết từ lâu rồi, đối với phụ nữ nhất định anh ấy đặc biệt chọn lựa. Ở phương diện này nhất định tớ phải thắng được mấy phụ nữ trước kia của Hàn Tử Nghị.”

Nghe nói Hàn Tử Nghị đã từng qua lại với gái AV, cái mục tiêu này của Hướng Tình thật vĩ đại.

Mục Giai Âm cảm thấy cô vẫn không có hứng thú lắm.

Mục Giai Âm đang muốn đi, lại bị Hướng tình kéo lại. “Cậu đừng đi mà,” Hướng Tình nhìn Mục Giai Âm lấy lòng cười cười, “Giai Âm, một mình tớ xem thì rất ngượng, cậu xem cùng với tớ đi.”

Trong lòng Mục Giai Âm ngổn ngang, cô tưởng rằng với loại chuyện như thế này Hướng Tình muốn xem một mình.

Cùng xem AV với Hướng Tình tuyệt đối là một chuyện thống khổ, bởi vì Hướng Tình sẽ đặc biệt tò mò hỏi Mục Giai Âm rốt cuộc cái tư thế này như thế nào, đến tột cùng là có cảm giác gì.

Cho dù là bạn thân, nhưng có người nào vui lòng trao đổi những thứ này chứ, té xỉu!

Huống hồ, cô thật sự không có kinh nghiệm phong phú, thật…

Về phần cảm thụ, mặt Mục Giai Âm hơi ửng đỏ, cô thừa nhận là không tệ. Nhưng mà tinh lực Quyền Thiệu Viêm quá nhiều, cô thật sự cảm thấy có chút khó mà chịu đựng được.

Mục Giai Âm không cảm thấy nam nữ trong máy tính có cài gì tốt để nhìn, cảm giác duy nhất của mục Giai Âm là… Quả nhiên nơi đó của Quyền Thiệu Viêm rất lớn. Hướng Tình không nhìn ra lý do, hỏi Mục Giai Âm, Mục Giai Âm càng ngậm chặt miệng giống như miệng bị vá lại.

Rốt cuộc tống tiễn Hướng Tình không thú vị bội phần ra khỏi nhà, Mục Giai Âm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nghĩ tới Hướng Tình vẫn chưa tắt đoạn phim đó, đột nhiên Hướng Tình cảm giác trước mặt mình có một bóng ma.

Nếu như cảm giác cô không sai… Người kia, hình như là Quyền Thiệu Viêm.

Nếu như cô không nhớ lầm, lúc đầu cô tính làm hai chuyện.

Đầu tiên, tắt máy tính.

Thứ hai, kéo ngăn kéo lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện