Thải tử chỉ nói với nàng ta vài câu rồi bào có việc nên nhanh chóng rời đi, trong lòng Diệp Dung thật sự vô cùng bực tức.

“Thiệt là cái thứ hồ ly tinh giả nhân giả nghĩa!” – Diệp Dung tức tối ngồi trên giường xô hết đồ đạc xuống đất.

“Con gái chuyện gì làm con tức giận vậy!” – Lý di nương ra dấu cho người hầu thân cận đi ra bên ngoài để lại trong phòng hai mẹ con bà.

“Con tiền tỳ Diệp Doanh cao cao tại thượng cố ý câu dẫn thái tử ca ca làm cho chàng vô tình lạnh nhạt với con!” – Diệp Dung dằn từng lời tức giận mặt đỏ mặt xanh.

“Suỵt chúng ta chưa đến lúc có thể phản kháng được! Con nên chú ý, đến khi con vào cửa Đông cung được sự sủng ái của Thái tử thì lúc đó sẽ không ai có thể ăn hiếp con được!” – Lý di nương vuốt mái tóc dài của con gái nhẫn nhịn nói.

“Con thật sự muốn càu rách mặt con hồ ly đó, giả nhân giả nghĩa rồi sau lưng chiêu dụ nam nhân!”

“Tiểu nữ ngoan! Rồi sẽ có ngày con hồ ly đó phải quy dưới chân con mà van nài con tin mẹ và bây giờ phải nhẫn nhịn!” – Lý di nương cười cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Dung trong gương.

Nếu xét ra Diệp Dung rất xinh đẹp càng lớn càng xinh đẹp, nếu nàng ta tự xưng là mỹ nhân đứng thứ 2 tại kinh thành chỉ sợ không ai dám xưng đứng thứ nhất. còn Diệp Doanh thì gương mặt chỉ đạt ở mức thanh tú nhưng lại có cốt cách phong thái rất ung dung khiến người bên cạnh luôn cảm thấy nhỏ bé và yếu thế. Nếu đặt trên bàn cân thì có thể Diệp Doanh hoàn toàn không bằng Diệp Dung nhưng tư chất lại vượt trội hơn hẳn nàng.

Vì Diệp Dung được hứa gã cho thái tử nên thiệp đỏ cầu thân của Diệp Doanh cũng vì vậy mà bay đến như tôm tươi chỉ vì nếu Diệp Dung được gã đi dù chỉ là di nương hay thông phòng thì sau này cũng có thể thành tần hay quý nhân, đương nhiên Nhan gia trở thành thân thích nên nếu cưới được Nhan Diệp Doanh cũng đồng nghĩa trở thành thân thích. Nên cứ như vậy thiếp cầu thân cứ thể bay đến nườm nượp.

“Phụ thân gọi tiểu nữ!” – Nhan Diệp Doanh nhẹ nhàng bước vào cúi đầu chào.

“Doanh nhi, con cũng đã quá tuổi cập kê đã lâu hôn sự vẫn chưa định thì thật sự không tốt! Những ngày nay do mẹ con sức khỏe không tốt nên Lý di nương đã vì con mà chọn lựa ra một vài gia đình quyền quý!” – Nhan tướng quân thấp giọng nói tay cầm tay Lý di nương hài lòng.

“Đa tạ di nương đã chiếu cố nhưng tiểu nữ nghĩ chuyện hôn sự của tiểu nữ chưa hẳn đến lượt di nương phải quản như vậy! Dù mẫu thân không được khỏe nhưng vẫn là Nhan phu nhân, trong Nhan phủ này tiểu nữ thật không nghĩ là đến lượt Lý di nương lên làm chủ!” – Nhan Diệp Doanh nghe nói trong lòng chua chát không kiềm chế được lên tiếng.

“Ta cũng chỉ có ý tốt!” – Lý di nương rung người vì tức giận nhưng phải kiềm nén, nước mắt bà ứa ra tỏ vẻ như vo cùng uất ức. Nhìn di nương khóc uất nghẹn như vậy lòng Nhan lão gia quả thật không kiềm được trừng mắt với Diệp Doanh.

“Doanh nhi, con quả thật bị mẫu thân con chìu hư rồi, di nương chỉ có lòng tốt! Sao con lại nói như vậy! Di nương không làm chủ được cho con thì được ta làm chủ! Ta nói gã là gã!” – Nhan tướng quân tức giận thay mỹ nhân trong lòng, lạnh lùng đáp.

“Phụ thân con…!”

“Không nói nhiều nữa. Ta sẽ chọn một gia đình cho con nhanh chóng gã đi!” – Nói đoạn ông dìu Di nương đứng lên rời đi. Lý di nương rung rẫy khóc nhưng khóe miệng lại nặn ra một nụ cười vô cùng đắc ý. Bước thứ nhất đầy Diệp Doanh rời đi thì Nhan phu nhân cũng chỉ là con cọp giấy mà thôi. Còn Diệp Doanh muốn cản bước con gái của bà hãy còn non kém lắm.

Nhan Diệp Doanh ngồi xuống bàn nhìn thiếp cầu thân trên bàn trầm ngâm Trần gia của trấn bên canh! Nàng không tin Lý di nương lại tốt bụng tìm một gia đình đàng hoàn cho nàng.

“Ám vệ! Ta biết ngươi đang đâu đó xuất hiện cho ta!” – Nhan Diệp Doanh suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng lên tiếng, nàng nhớ Kỳ Lạc nói có để lại bên cạnh nàng một thân tín bảo vệ.

“Tiểu thư có điều gì sai bảo” – Sau tiếng gọi không lâu một thân hắc y phi từ trên mái nhà vào phòng như một cơn gió kín cẩn hỏi.

“Ngươi tên là gì?” – Nhan Diệp Doanh có chút ngạc nhiên về độ nhanh nhẹn của y.

“Nô tài là ám vệ của Lạc vương gia! Được gọi là lão tứ không có tên họ!” – Lão tứ khẳng khái trã lời, những ám vệ như y từ nhỏ đã được chăm nôm nuôi dưỡng thành một sát thủ chuyên nghiệp thì làm sao có tên gọi được chứ! May mắn có chủ nhân như Lãnh Kỳ Lạc thất điện hạ nên mới có những tương lại tươi sáng chứ không nếu có chết cũng không ai hay biết.

“lão tứ cũng được! ngươi giúp ta đi điều tra về Trần gia của trấn bên cạnh rồi nhanh chóng về bẩm báo!” – Nhan Diệp Doanh gật gù đưa tấm thiếp trên tay cho Lão tứ. Y đưa tay nhân đọc những thứ miêu tả về hoàn cảnh cũng như bát tự của Trần công tử nhà Trần gia rồi gật đầu tuân lệnh!

“Ai?” – Bất giác lão Tứ quay phắt người phòng bị, giọng trở nên đanh thép.

“Ta! Lão Tam!” – Nói đoạn một thân hắc y bào nhảy vào phòng của Nhan Diệp Doanh quỳ hành lễ với nàng rồi. Diệp Doanh có chút ngoại ý nên chưa lấy lại được bình tĩnh trố mắt nhìn Lão Tam rồi đến lão Tứ.

“Bẩm Tiểu thư! Phụng mệnh của Thất điện hạ, nô tài đến đưa cho người cái này!” – Lão Tam đưa một bao thư đặt trên bàn. Nhan Diệp Dung nhíu mày rồi nhanh chóng lấy thư qua xem một lược.

Nội dung thư khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, trong đó chỉ vọn vẹn nói về Trần gia, là quan tam phẩm trong triều đình gia đình không quá khá giả, nhà có 3 người con một người con trai duy nhất là Trần Minh Lãng không tài cán gì, thi mấy năm rồi nhưng vẫn chưa có công danh, ngoài việc không ăn chơi trát tán nhưng lại có tính trăng hoa.

“Lão Tứ không cần đi nữa! Hai người lui xuống đi!” – Nhan Diệp Doanh lên tiếng, mắt vẫn dán vào thiếp trên bàn. Hai người cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện