Dạo gần đây bên ngoài dấy lên một tin đồn thường xuyên có bóng người ra vào tường viện Nhan phủ mà vị trí viện ngay khúc đó lại là viện của Diệp Doanh, mọi người thổi đồn lên thành nàng có nhân tình, Thất điện hạ chưa rước Vương phi vào phủ đã bị đổi mủ xanh rồi. Có nhiều người còn ác ý thổi dệt đủ thứ chuyện.

<Rầm!> - “Thật sự quá đang, ta mà biết được ai đồn thổi những điều này sẽ không tha cho người đó!” – Nhan Diệp Minh tức giận đập bàn nói, mặt đỏ tía vì bực tức, y ứa gan ứa mật vì muội muội bị người khác bôi tro chét trấu như vậy.

“Miệng của thiên hạ sao huynh cấm được!” – Nhan Diệp Doanh không quan tâm lắm đến những chuyện này, sống qua một đời nàng chợt hiểu ra rằng những tai tiếng những thứ bên ngoài cũng chỉ là phu du giỏ thổi mà thôi không cần quá để tâm vào, cuộc đời còn nhiều thứ phải quan tâm hơn hết.

“Muội! Thiệt tình muội làm ta tức chết! Sao muội lại có cái thái độ như vậy! Như kiểu họ nói đúng vậy!” – Nhan Diệp Minh bực tức nói y quả thật không chấp nhận được cái thái độ cua Diệp Doanh.

“Ca ca huynh cần gì tức giận! Quan trong là ta không có làm những chuyện như vậy là được rồi! Quan trọng gì tìm ra ai đồn thổi!” – Nhan Diệp Doanh không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được người đồn thổi những chuyện này ra bên ngoài nhưng mà phanh phui thì cũng không được lợi lộc gì cả.

“Muội không làm ta tin nhưng người khác có tin không? Trượng phu tương lại của muội có tin hay không?” – Diệp Minh buồn bực nói, nếu như bây giờ đó là tin đồn của đại công chua thì y thật sự cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều.

“Y thì sao?” – Diệp Doanh hơi ngớ người, nếu không phải là y sao có những loại tin đồn này, không phải là y cứ ra vô viện của nàng như chốn không cửa thì làm sao có những tin đồn này cơ chứ!

“Còn sao gì! Muội nên đi nói cho y rõ, nếu không… Ta sợ… Sợ sẽ không ai dám cưới muội!” – Nhan Diệp Minh khổ sở nói.

“Ta tin nàng ấy!” – Bất ngờ tiếng nói trầm ấm nhưng băng giá vang lên. Khiến Diệp Minh cũng như Diệp Doanh đều giật mình quay ra hướng cửa. Lãnh Kỳ lạc đang được một a hoàng dẫn vào cửa. Diệp Doanh khẽ nhíu mày, hôm nay y lịch thiệp đi vào bằng cửa chính cớ đấy.

“Tham kiến thất điện hạ!” – Diệp Minh đứng lên hành lễ, thấy thế Diệp Doanh cũng ngoan ngoãn đứng lên nhúng người hành lễ.

“Đứng lên đi! Hai người ngồi xuống!” – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạc ra dấu rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Nhan Diệp Doanh.

“Không biết thất điện hạ hôm nay ghé thăm tệ xá có chuyện gì?” – Nhan Diệp Minh cung kính rót trà mời.

“Ta đến đưa thiếp canh ngày giờ cua bên nội sự vụ chọn!” – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt nói.

“À thì ra vậy, may thay chàng vẫn biết viện ta có cửa hướng này!”  - Nhan Diệp Doanh gật gù nói. Ẩn ý trong câu nói của nàng chỉ có Kỳ Lạc hiểu được y đưa mắt phượng liếc nàng nhẹ một cái rồi xem như không hiểu ý của nàng nhấp ly trà.

“Giữa tháng sau là ngày tốt đại hôn của ta sẽ được tổ chức!” – Lãnh Kỳ Lạc nói, mặt vẫn lạnh lùng, y vẫn còn giận nàng chuyện lần trước, suốt nhiều ngày như vậy cũng không có việc đến gặp nàng một lần nào.

“Tháng sau sao? Trước cả đại hôn của thái tử!” – Diệp Minh nhướng mày.

“Ừ!” – Kỳ Lạc gật gù, y thật sự rất kiệm lời Diệp Minh cũng biết điều này.

“Chuyện tin đồn…” – Diệp Minh lại ấp úng nói.

“Chuyện đó ta không quan tâm! Vài ngày nữa sẽ có người trong cung đến may hỷ phục cũng như dặn dò các lễ nghi của Vương phi cho nàng! Ráng mà nắm cho tốt!” – Nói đoạn y liếc mắt nhìn Diệp Doanh nãy giờ vẫn im lặng ngồi ngơ ngệch nhình mình. Rõ ráng vẫn còn rất giận nàng chuyện hôm trước. Thấy Lãnh Kỳ Lạc xoay người bước đi, Diệp Minh vội đứng dậy cung kính cúi người tiễn người đi, Diệp Doanh chề môi khịt mũi

“Không phải tại người thì đâu ra những tin đồn mà tin với không tin!” – Diệp Doanh lèm bèm một mình bất ngờ Lãnh Kỳ Lạc quay người lại nhìn nàng, Diệp Doanh ngoại ý nên giật bắn người lên nhưng Kỳ Lạc không nói gì chỉ nhìn nàng rồi lại xoay người rời đi.

“Phù hết cả hồn!” – Diệp Doanh lấy tay lau trán rồi ngồi xuống.

“Thật sự muội sẽ phải gã cho Ngài ấy!” – Nhan Diệp Minh cũng như bỏ được gánh nặng trên vai xuống thả lỏng người nói.

“Dạ huynh!” – Giọng Nhan Diệp Doanh khẽ khàng.

“Muội có bằng lòng không?” – Nhan Diệp Minh có chút lo lắng cho muội muội của mình, trượng phu tương lai là người âm trầm khó đoán như vậy thật sự rất đáng để mà lo lắng.

“Sao vậy? Không đành lòng gã muội ra ngoài à?” – Diệp Doanh cười cười nói. Bằng lòng hay không bằng lòng thì nàng có thể chọn nữa không, lệnh vua như núi chỉ có chết mới không phải tuân thủ mà thôi, bây giờ hỏi nàng điều đó còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ.

“Thất điện hạ thật sự ưu tú văn võ song toàn… Nhưng… Lại rất âm trầm kín đáo, người lại lạnh lùng… Ta thật sự sợ muội bị ủy khuất!” – Nhan Diệp Minh nói.

“Ngài ấy thật sự hơi cổ quái nhưng mà muội nghĩ Ngài ấy sẽ không ức hiếp muội đâu!” – Nhan Diệp Doanh cười nói, trên mái nhà một thân thanh y ngồi nghiêm nghị bất ngờ nhếch mép cười.

“Muội tư tin Ngài có lòng với muội như vậy à?” – Nhan Diệp Minh ngạc nhiên trước câu trả lời khẳng định của muội muội mình.

“Muội cũng không biết! Điều muội muốn chỉ sợ Ngài không thể thực hiện được. Ngay cả tất cả nam nhân trên đời này có lẽ cũng khó nên muội không có nhiều hy vọng hay mong chờ!” – Diệp Doanh lắc đầu cười khổ. Sống qua một đời điều nàng muốn nó thật sự vượt quá định kiến của xã hội này mất rồi. Người ngồi trên mái nhà nhếch một bên mày khó hiểu.

“Điều muội muốn là gì?” – Diệp Minh cũng vô cùng khó hiểu.

“Điều muội muốn có vẻ như rất phi lý!”

“Muội nói ra cho ta xem!”

“Muội muốn độc sủng, độc nhất! Muội muốn cùng trượng phu như đôi chim vành khuyên, chỉ một vợ một chồng, mãi mãi không chia ly!” – Diệp Doanh cười nói, đôi mắt nàng đượm buồn, ký ức những tháng ngày tranh sủng, những tháng ngày khóc tủi đau khổ trong thăm cung không ai hay. Những toan tính rình rập chung quy chỉ vì một người nam nhân duy nhất mà thôi.

“Ý muội là nói Thất điện hạ không được lập thất!” – Diệp Minh giật mình nói, y không nghĩ tiểu muội của mình lại có suy nghĩ như vậy.

“Chuyện đó thật sự khó càng khó hơn nữa với những người trong hoàng thất!” – Diệp Doanh lại lắc đầu cười khổ. Với một ngừi bình thường việc độc sủng đã bị người đời miệt thị rồi, miệt thị ít kỷ thiếu hiểu biết huống hồ gì là một người trong hoàng thất. hôn sự đôi khi cũng chính là sự trao đổi quyền lực.

“Muội thật sự… Khó lắm… Thôi ta về trước muội nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tháng sau thật sự rất nhanh!” – Nhan Diệp Minh nói, ngập ngừng rồi đứng lên quả thật y không biết nên an ủi tiểu muội của mình nhu thế nào nữa.

“Huynh đừng lo lắng cho muội! Hãy lo cho hạnh phúc của mình nhiều hơn một chút nhé!” – Nhan Diệp Doanh cười nói. Nhớ kiếp trước vì bản thân mình nên Diệp Minh đã bỏ lỡ mối nhân duyên với đại công chúa và sau đó đau lòng cũng chẳng cưới nương tử nữa, kiếp này nàng gã cho Thất điện hạ đương nhiên cũng không ảnh hưởng đến mối nhân duyên của Diệp minh cùng đại công chúa.

Nghe cuộc trò chuyện người ngồi trên mái nhà trầm ngâm rồi lặng lẽ dùng khinh công đi mất.

…..

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện