“Tiểu thư, tiểu thư!” – Diệp Doanh đang ngồi nghỉ trưa bên cửa sổ thì tiếng của tiểu Tình văng vẳng vang lên – “Lão thái thái gọi tiểu thư đến viện của người! Nô tỳ nghe thấy chúng ta nhận được thiếp mời tham dự lễ hội thưởng hoa trong hoàng cung!”

“Em hứng khởi như vậy à?” – Diệp Doanh nhíu mày nhàn nhạt ngồi dậy nhìn tiểu Tình đang vô cùng náo nức trước mặt mình.

“Tiểu thư không thích sao? Nô ty thấy hôm cập kê người đặc biệt thích vào hoàng cung để nhìn thấy ai đó cơ mà!” – Tiểu Tình khì mũi chọc ghẹo nàng.

“Vậy à! Vậy em hãy quên đi điều đó đi nhé!” – Nói đoạn Diệp Doanh nhẹ nhàng đứng dậy rời gót bước đi để lại tiểu Tình ngẫn ngơ đứng đó, quả thật từ sau buổi lễ cập kê tiểu thư đặc biệt rất khác lạ, trầm mạc hơn trước rất nhiều, mỗi khi nghe đến hoàng cung thì đặc biệt cảm thấy chán ghét nơi đó. Thái độ nhàn nhạt đó thật không giống với sự cố gắng làm ra.

“Em không đi cùng ta à?” – Thấy tiểu Tình ngẫn ngơ mãi không đuổi theo Diệp Doanh quay người nhẹ nhàng lên tiếng, nghe nhắc nhở tiểu Tình như hoàn hồn lật đật nhanh chân chạy theo.



“Doanh nhi con đến rồi!” – Nhan lão lão thấy Diệp Doanh bươc vào cửa nhanh chóng lên tiếng.

“Thỉnh an nãi nãi, phụ thân và mẫu thân!” – Nhan Diệp Doanh uyển chuyển đúng lễ nghi cúi người hành lễ.

“Tỷ tỷ!” – Diệp Dung cũng có mặt lý nhí nói, Diệp Doanh nghe tiếng nói bé nhỏ yếu ớt, quay mặt nhìn sang gật đầu nhẹ nhưng gương mặt tuyệt nhiên không thể hiện ý cười.

“Doanh nhi, rằm tháng này Hoàng cung mở lễ hội ngắm hoa và trăng ngăm thơ, ngụ ý là đang kén phò mã cho công chúa! Gia đình ta cũng nhận được thiếp mời!” – Nhan lão gia cất giọng nói, ánh mắt ông có ý cười nhìn qua Diệp Minh.

“Dạ!” – Nhan Diệp Doanh hoàn toàn không có gì bất ngờ, cũng không thể hiện sự hào hứng, chỉ nhàn nhạt thưa.

“Diệp Minh cũng đã lớn rồi nếu được chọn làm phò mã thì thật tốt cho nhà chúng ta!” – Nhan lão lão vui vẻ nói – “Hôm đó con cũng chuẩn bị đi theo nhé, con cũng đã cập kê rồi cũng nên xuất hiện nhiều một chút!” – Diệp Doanh thoáng nhìn gương mặt của diệp Dung, nàng ta đang ao ước được nhắc đến tên của mình.

Diệp Doanh nhớ lại công chúa Lãnh Kỳ Nhạn là em gái của thái tử lãnh kỳ Song, trong kiếp trước vì nàng đã kiên quyết muốn lấy thái tử nên mối nhân duyên của Kỳ Nhạn và Diệp Minh đành cắt đứt, sau đó ca ca vì đau buồn cũng không còn động tâm đến người nào nữa. Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Doanh lại đau nhói, nàng đã đối xử với những người thật lòng thương mình thật tệ hại, lại đối xử với kẻ thù thật sự tốt. Nàng thật đã sông một kiếp thật tồi tệ.

“Nãi nãi Dung nhi có thể đi cùng được không?” – Diệp Dung không đủ kiên nhẫn chờ đợi cất tiếng nói khiến Diệp Doanh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Con chưa đến tuổi cập kê đi theo làm gì!?” – Nhan lão lão nhíu mày nói. Trong lòng bà không hề thích đứa cháu này, một phần vì xuất thân của Lý di nương, một phần vì gương mặt mày liễu mắt phượng, nhìn có phần không đoan chính không được lòng bà.

“Nãi nãi, cứ cho Dung nhi theo làm bạn của con cũng được! Muội ấy đi cùng không phải điều tệ gì!” – Diệp Doanh chậm rãi lên tiếng, nghe nàng nói, ánh mắt tràn đầy cảm ơn của Diệp Dung nhìn nàng trìu mến, ánh mắt long lanh xúc động.

….

Nhận ra sự không vui thích của Diệp Doanh nên Diệp Dung cũng không đến quấy rầy nàng nhiều như trước nữa, thoáng cái đã đến ngày đi vào cung. Nhan phu nhân đặc biệt mời thợ đến may váy mới cho Diệp Doanh, không giống như trước đây, để thu hút ánh nhìn nàng đã chọn một khúc lụa rực rỡ màu xanh lá điểm hoa đào màu hồng nổi bật, lần này Diệp Doanh chọn cho mình một khúc vài màu xanh nhạt điểm nhẹ những bông hoa nhỏ rơi bên dưới, trang phục tuy không nổi bật nhưng lại vô cùng trang nhã. Ngược lại Diệp Dung được Lý di nương chuẩn bị không tồi, trang phục màu hồng điểm lá xanh bướm trắng, hai gò mắt trắng hồng ửng đỏ, trong nàng ta vô cùng thu hút ánh nhìn.

“Tỷ!” – Giọng Diệp Dung nhỏ gọi khi thấy diệp Doanh bước ra, trong lòng Diệp Dung cũng cả kinh cữ ngỡ giống trước đây diệp Doanh sẽ chọn những bộ trang phục nổi bật nhầm gây sự chú ý cho thái tử giống hôm lễ cập kê. Nhưng lần này lại vô cùng nhạt nhòa.

“Muội thật thu hút ánh nhìn!” – Diệp Doanh nhìn lướt qua trang phục của Diệp Dung nhoẽn miệng cười.

“Chúng ta đi thôi trời cũng không còn sớm nữa đâu!” – Diệp Minh nhìn qua trang phục của hai muội muội trước mặt mình có chút không hài lòng nói. Diệp Doanh nhoẽn miệng cười, không phải nàng không hiểu được suy nghĩ của ca ca mình, đi đến trước mặt Diệp Minh, nàng cười và đặt tay lên tay y trấn an rồi bước lên xe ngựa. Tiếp đến là Diệp Dung. Diệp Minh ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa khác!

Hoàng cung đối với Nhan Diệp Doanh không có gì là xa lạ, nơi là cả một trời ám ảnh với nàng, tù ngục cả một đời và cũng là nơi cuối cùng chấm dứt cuộc đời của nàng, nói đến Hoàng Cung trong đầu Diệp Doanh chỉ là những ký ức đau buồn sợ hại. Nhìn ánh mát hấp háy hân hoan của Nhan Diệp Dung trong lòng Diệp Doanh có chút chua chát.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu!” – Ba huynh muội nhà Nhan tướng quân quỳ gối tiến hành đại lễ khi tiến vào cũng Ninh Hy của Hoàng hậu nương nương!

“Bình thân! Tiểu nha đầu nhà ngươi đã khỏe chưa?” – Hoàng thượng cất tiếng nói, gương mặt có chút cổ quái vui vẻ nói.

“Bẩm Hoảng thượng tiểu nữ đã khỏe rồi ạ nhờ có hồng ân của người!” – Nhan Diệp Doanh tỏ ý e thẹn cúi đầu nói.

“Được như vậy cũng tốt!!” – Hoàng Thượng gật gật đầu tỏ ý đồng tình.

“Nhan tiểu thư hôm nay thật sự gương mặt rất hồng hào chắc đã khỏe lên rất nhiều!” – Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã để tâm, tiểu nữ đã thật sự an dưỡng rất tốt ạ!” – Nói đoạn gương mặt Diệp Doanh hồng hào một chút.

“Tỷ!” – Một tiếng nói nho nhỏ, bóng dáng người bận màu xanh lá phía sau như bị bỏ quên bất ngờ động nhẹ cánh tay của nàng. Diệp Dung đứng phái sau hoàn toàn bị lu mở bới Diệp Doanh, không chấp nhận được chuyện đó, nàng ta phải cho mọi người biết Nhan tướng quân không phải chỉ có một đại tiểu thư Diệp Doanh mà còn có tam tiểu thư Diệp Dung này nữa.

“Tiểu nhà đầu xinh xăn đáng yêu kia là ai vậy?” – Hành động của Diệp Dung gây chú ý cho Hoàng hậu nương nương! Diệp doanh khẽ cười mỉm chỉ mới một chút thôi mà ngươi đã mất kiên nhẫn như vậy rồi hay sao Diệp Dung!

“Muôn tâu hoàng thượng và Hoàng hậu! Tiểu nha đầu này đây là Nhan Diệp Dung chính là tam muội muội con dòng thứ trong Nhan phủ. Vì từ nhỏ ít được đi đâu nên lần này tiểu nữ mạo muội dẫn theo để muội ấy mở mang tầm nhìn!” – Diệp Doanh liếc mắt nhìn Diệp Dung với ánh mắt có phần lạnh lùng rồi chuyển lại nhìn Hoàng hậu và Hoàng thượng bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.

“À thì ra vậy! Một đứa bé rất đang yêu! Ăn bận rất hợp với buổi tiếc này! Xem ra mẫu thân ngươi cũng bỏ rất nhiều tâm sức!” – Hoàng hậu nương nương trầm giọng nói, gương mặt không tỏ rõ nhiều suy nghĩ! Nói thế nào thì đời trước Nhan Diệp Doanh cũng đã có cơ duyên mẹ con với Hoàng hậu, cũng hiểu bà ít nhiều, người phụ nữ trong thâm cung này cho dù ngoài mặt hiền dịu thế nào thì tâm can cũng đã mang dao hiểm.

“Đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngời Dung nhi ạ!” – Diệp Dung nhanh nhẩu tiến lên cúi người, cười tươi rạng rỡ để lộ đôi má hay hay đáng yêu, làm người đối diện rất có thiện cảm.

“Các người trẻ tuổi các ngươi cứ tự nhiên! Tối khi trăng lên thì yến tiệc sẽ bắt đầu, lúc đó thì tập trung về ngự hoa viên Lâm Uyển đừng trễ là được! Đi đi ở đây hầu bồi cũng thật không vui vẻ gì!” – Hoàng thượng chậm rãi lên tiếng.

“Hoàng thượng, ở bên cạnh được bồi người và nương nương là phúc phần của chúng thần làm sao có thể!” – Nhan Diệp Minh nhanh chống cúi người nói.

“Hahaha các người lui đi! Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau ở yến tiệc! Ta có chuyện muốn bàn với thái tử!” – Hoàng Thường cười ha hả, nói, hướng mắt theo ánh nhìn bên ngoài điện của Hoàng thượng thấy thái tử Lãnh Kỳ Song đang hiên ngang bước vào. Nếu là trước đây chắc trái tim của Diệp Doanh đã nháo nhào nhưng hôm nay nhìn hình ảnh hiên ngang ấy trong lòng nàng chỉ dẫn lên một nỗi chua chát vô cùng.

“Vậy huynh muội tiểu nữ xin phép cáo từ!” – Nói đoạn ba người cùng cúi người rồi lui ra đi đến mặt Thái tử Kỳ Song, cả ba đều hành lễ. Ánh mát Kỳ Song lướt về phái 3 người có động lại một chút ở Diệp Dung, khẽ nhìn gương mặt Diệp Dung thấy mặt cô đỏ ửng Diệp Doanh thầm cười trong lòng.

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện