Sau khi đến bắc viện (bắc viện là nơi các tú nữ trong cung đưa đến đã từng ở đó) Lãnh Kỳ Lạc nhìn mọi ngõ ngách kiểm tra một lượt thiếu điều còn thiếu đào đất lên là chưa kiểm tra, không thể nào có chuyện người đột ngột biến mất như vậy được! "Vương gia, mời người đến đây!" – Lão Thất là một trong những ám tín chủ lực đến bên cạnh nói, lãnh Kỳ Lạc ngước lên nhanh chóng hướng y bước đi.

Mọi ngươi cũng nhanh chóng đi theo.

"bẩm vương gia mời người đi theo!" – Lão Thất nhanh chóng đến bên giường bất ngờ nhảy lên đầu giường điều khiến mọi người không ngờ đến chính là tấm ván trên giường bất ngờ bật lên người rớt ngay vào bên dưới. Lãnh kỳ Lạc có chút ngoài ý nhíu chặt đôi mày cũng nhanh chóng tiến lên phía trước nhảy vào mật thất bên dưới. Không ngờ ngay chính trong vương phủ lại có một mật thất cuối mật thất dẫn thẳng ra bên ngoài bìa rừng sau núi! Sau khi thám thính một vòng quay lại Lãnh Kỳ Lạc băng khí càng đậm đặc hơn khiến mọi người xung quanh có phần hoảng sợ vô cùng đến thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói đến là lên tiếng hỏi han.

Sau khi trở về Lãnh Kỳ Lạc cho người nhanh chóng rà soát khắp Vương phủ xem có còn đường hầm bí mật nào xuất hiện nữa hay không nhưng tuyệt nhiên ngoài nơi đó không còn bất kỳ đường hầm nào nữa. y liền cho người lấp lại ngây lặp tức. căn phòng có đường hầm đó chính là căn phòng ngày trước Phi yên ở, thật sự không ngờ được nhiệm vụ của Phi yên đến đây ngoài việc quấy rối mối quan hệ của hai người còn có công tác chính là việc này. Thật sự nằm ngoài dự kiến của y,

"bẩm Vương gia lão tứ cầu kiến!" – lão bát rụt rè lên tiếng.

"nói!" – lãnh Kỳ lạc bình thường đã lạnh nhạt hôm nay đặt biệt lạnh đến mức khiến người bên cạnh có cảm giác y chính là khối băng nghìn năm mới được khai quật.

"vương gia! Tiểu Minh đã được xuất đi tìm phát hiện ở phái đông xuất hiện một nhóm người lạ lùng hành tung cũng vô cùng kỳ lạ!" – Lão Tứ nói nhanh chóng, ánh mắt lãnh Kỳ Lạc lóe lên ánh sáng ngước nhìn.

"Tiếp!"

"hiện Lão tam đang theo chúng!" - Lão tam chính là người có kinh công giỏi nhất trong Ám tín, y theo dấu một ai thì đương nhiên sẽ không để mất dấu và cũng không để người đó phát hiện ra.

"đi!" – Lãnh Kỳ Lạc nhanh chóng đứng lên bước ra bên ngoài.

"Vương gia! Thế tử khóc mãi chúng nô tỳ....không có cách nào!" – Tình nhi rụt rè nói, vần mắt nàng cũng đỏ hoe lên vì sợ lo lắng cho chủ nhân của mình và hiện cũng vô cùng sợ hãi Lãnh Kỳ lạc, nàng có cảm giác không có vương phi ở đây Vương gia không khác nào một ác ma.

Nghe nói vậy bước chân của Lãnh Kỳ Lạc vội khựng lại, y quên mất đứa con trai nhỏ của mình cũng hoảng sợ không kém, y trông mông nương tử, y lo lắng thì đứa bé còn nhỏ cũng vô cùng cần mẹ trãi qua chuyện ban nãy đương nhiên vô cùng cần mẫu thân.

"mang thế tử đến đây! Mọi người ra ngoài đợi đi!" – Lãnh Kỳ Lạc thấp giọng nói. Phong nhi nhanh chóng được bế vào trong, gương mặt phúng phính ướt hết cả nước mắt, vừa nhìn thấy Kỳ Lạc đứa bé vội vàng kiềm nén nước mắt lại.

"Phong nhi đến phụ vương!" – Lãnh Kỳ Lạc đưa tay đón Phong nhi. Đứa bé ngoan ngoãn qua vòng tay y. tuy từ bé Phong nhi có phần xa cách với phụ vương mình vì bé cảm thấy phụ vương không thương mình còn có chút ganh tỵ nhất là khi bé bên nương!

Khi mọi người đều lui ra bên ngoài chỉ còn lại hai cha con bên trong phòng Lãnh kỳ Lạc đặt Phong nhi ngồi trên đùi mình thấp giọng nói.

"Phong nhi có nhớ mẫu thân không?"

Phong nhi còn đang thút thít nhưng cố gắng kiềm chế lại gật đầu.

"phụ vương cũng rất nhớ mẫu thân! Nhưng Phong nhi có thấy phụ vương khóc không?"

Phong nhi lại ngây thơ lắc đầu.

"đúng rồi! dù rất lo lắng cho mẫu thân con nhưng phụ vương không được khóc vì ta là nam tử hán địa trượng phu không dễ dàng rơi lệ! ta cần mạnh mẽ lên để còn đi gải cứu mẫu thân con về nữa có biết không!"

Phong nhi chắc nịt gật đầu, ngoài sự mong đợi của Lãnh Kỳ Lạc, y không hiểu đưa trẻ gần 2 tuổi có hiểu những gì mình nói hay không nhưng thấy cậu bé cứ gật đầu nhưng tiếng thút thít vẫn còn tuy cố kiềm chế nho nhỏ vẫn có thể nghe thấy được.

"con phải ngoan ngõn ở nhà ta sẽ nhanh chóng đưa mẫu thân con về! con phải cứng rắng lên! Khi ta không có ở đây con chính là tiểu thế tử chủ tử duy nhất trong Vương phủ! Con có hiểu không?"

Phong nhi lại ngoan ngoãn gật đầu.

"vậy Phong nhi có khóc nữa hay không?"

Phong nhi lắc đầu.

"con trã lời cho ta!" – (anh Lạc à anh xem con anh như quân đội của anh vậy!)

"không ạ!"

"con có chịu ăn không?"

"ăn ạ!"

"được vậy con phải nhớ lời ta nói! bây giờ chúng ta ra ngoài, nhiều người đang đợi chúng ta! Con nhớ những gì đã hứa chứ!?"

"dạ!" – Phi nhi ngoan ngoãn nói tuột xuống đất đứng ngước đôi mắt trong trẽo nhìn phụ vương của mình.

"ta sẽ đưa mẫu thân con về nhất định!" – lãnh Kỳ Lạc đưa bàn tay nắm đôi bàn tay bé xíu của cậu bé nói. y không biết những gì mình nói đứa bé có hiểu không nhưng y chỉ có thể làm được như vậy mà thôi!

Cánh cửa mở ra hai cha con nắm tay nhau bước ra bên ngoài trong sự hồi hợp chờ đợi của mọi người, ai cũng ngạc nhiên khi thấy tiểu thế tử ngoan ngoãn không còn khóc lóc nữa dù khóe mắt vẫn còn ướt, không ai có thể tưởng tượng một vương gia lãnh băng cao cao tại thượng lại có khả năng dụ trẻ em như vậy (anh Lạc mà nói dụ trẻ em cái gì này gọi là dùng kỷ luật thép với con mới đúng quá ác!)

Phong nhi buông tay Kỳ Lạc ra chậm chạp bước đến bên cạnh Tình nhi.

"ngươi ở lại chăm sóc cho tiểu thế tử thật tôt! Lão bát cùng 10 ám vệ nữa ở lại bảo vệ tiểu thế tử!" – Lãnh Kỳ Lạc lạnh giọng nói.

"tuân lệnh vương gia!" – lãnh Kỳ Lạc bước đi nhìn lướt qua Phong nhi một chút rồi không chừng chừ mà cùng đoàn người đi ra bên ngoài.

....

Nhan Diệp Doanh bị đánh bất tỉnh đến khi tỉnh dậy phát hiện mình đang bị nhốt ở một nơi có phần u tối, chỉ có một vài ngọn nến thấp sáng, đầu nàng đau buốt cố gắng trấn tỉnh ngồi bật dây nhìn xung quanh.

"nương nương người đã dậy rồi! để nô tỳ hầu hạ người thay y phục!" – Một a hoàn đứng cạnh đó thấy Nhan Diệp Doanh tỉnh lại liền bước lên trước nói. ngoại ý có người xuất hiện nên nàng có chút thoáng giật mình.

"bổn vương phi đang ở đâu! Các người to gan giám bắt cóc ta các người có biết ta là ai hay không?" – dù trong lòng có chút thấp thõm nhưng Nhan Diệp Doanh cũng cố gắng thể hiện uy nghiêm của mình.

"bẩm nương nương! Nô tỳ được lệnh hầu hạ người trước mắt cần cho người khỏe mạnh ngày mai đã là ngày đại hỷ rồi người nên cẩn trọng sức khỏe!" – a hoàn đó lại thấp giọng nói. Nhan Diệp Doanh nghe những lời nàng ta nói mà trong đầu mù mịt, ngày đại hỷ cái gì, ngày đại hỷ của ai tại sao lại bắt nàng đến đây dự đại hỷ cái gì.

"ngươi nói cái gì vậy! đây là đâu thả ta ra!" – Nhan Diệp doanh đứng lên tiếng ra cửa thì bị a hoàn chặn lại khiến nàng vô cùng khó chịu. đưa mắt nhìn quanh phát hiện đây là một căn phòng được trang trí cũng hết sức cầu kỳ nhưng chỉ có một thứ bất thường chính là nó không có cửa sổ và mọi thứ đều mờ ảo thiếu ánh sáng.

"nương nương người hãy ngoan ngoãn, chủ nhân quay lại thấy người như vậy sẽ không vui, sẽ đau lòng mất!" – a hoàn kia lại đến gần khuyên bảo.

"chủ nhân ngươi là ai?" – nghe thấy vậy Nhan diệp Doanh liền lên tiếng.

"chủ nhân nô tỳ là một nam nhân vô cùng khôi ngô, thông minh và dũng mãnh! Có thể nói là người nam nhân tốt nhất trên đời này! Nương nương phải thấy mình thật sự may mắn mới có thể được gả cho người như vậy!"

"gã ta chưa từng biết Vương gia có một a hoàn kỳ lạ như ngươi!" – Nhan Diệp Doanh nghe mà trong lòng hoài nghi vô cùng.

"Vương gia nào? Chủ nhân của nô tỳ là thiên tử nương nương người nhanh chóng để nô ty giúp người sửa soạn một lát ngài đến nhìn nương nương như vậy sẽ không vui!"

"ngươi tên gì?" – Nhan Diệp Doanh càng nghe càng thấy mọi thứ mơ hồ, nếu không phải Kỳ Lạc thì đang nói đến người nào, rõ ràng nàng được gả cho y nếu không phải y thì còn ai khác được.

"nô tỳ là a Kiều sẽ là người hầu hạ nương nương sau này!" – a kiều nói.

"a Kiều ngươi sống ở đây à?"

"ban đầu a Kiều sống trong phủ chủ nhân nhưng khi chủ nhân đến đây thì a Kiều được người mang sang đây! Đủ để thấy chủ nhân rất thương a Kiều điều đó làm a Kiều rất vui!" – a kiều cười tươi nói. nghe điều đó cùng với thái độ của a kiều Diệp Doanh đoán được a Kiều có chút chậm chạp trong đầu óc có thể thấy nàng tuy là dáng vẻ người lớn nhưng đầu óc thật sự như một đứa trẻ.

"a kiều em thương chủ nhân của mình sao?" – lấy lại bình tĩnh Diệp Doanh đứng lên ngồi trên ghế nàng phải nghĩ cách lừa sự canh giữ của A Kiều mới rời đi khỏi đây được.

"nương nương người không được nói vậy! như vậy là phạm thượng, a Kiều nào có thân phận đó chỉ cần nhìn thấy chủ nhân thôi a Kiều đã mãn nguyện lắm rồi!" – A Kiều vừa nghe Diệp Doanh nói liền hốt hoảng, có thể thấy rất rõ nàng ta vô cùng ngưỡng mộ tôn sùng người kia.

"a Kiều ta muốn đi ra ngoài dạo một vòng, ta thấy ngột ngạt quá!" – Nhan Diệp Doanh nói..

"không được chủ nhân đã dặn dò không để nương nương đi đâu cả! sau ngày mai người muốn đi đâu cũng được!" – a Kiều lắc đầu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện