Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy âm thanh hít vào thở ra của Thẩm Đông Quân, sắc mặt anh ửng đỏ vì giận, lòng ngực phập phồng lên xuống, cơ hồ hô hấp ngày càng khó khăn.

"Tiểu Khê, anh biết em vẫn đang còn giận.

" Thẩm Đông Quân nói: "Nhưng dù thế nào em cũng không nên làm đến mức này, em nghỉ việc ở Thẩm Tác, dưới cái cơ thể… em nghĩ nơi nào sẽ cần em.

"
"! " Thân thể Lương Khê hơi cứng lại, dù không muốn để tâm nhưng ý vị trong câu nói của Thẩm Đông Quân như đả động vào lòng tự tôn của chính cậu, sự tự ti lại lần nữa nhấn chìm Lương Khê xuống đáy của xã hội, tùy thời nhắc nhở bản thân mình chỉ là đồ bỏ đi.

Biết chính mình đã lỡ lời, Thẩm Đông Quân lại không thể nói ra hai từ "xin lỗi", dù cưới Tống Y Na anh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ bỏ rơi Lương Khê, bởi anh biết rõ, cậu không thể sống thiếu anh.

Đã từng tự tin như thế, hiện tại và sau này Thẩm Đông Quân vẫn luôn tin tưởng như vậy.

"Giám đốc Thẩm, tôi không đến đây để xin ý kiến anh.

" Lương Khê mỉm cười, cười đến vô cùng ngạo mạn: "Tôi đến để nói với anh rằng, Lương Khê tôi muốn nghỉ việc.

"
Thẩm Đông Quân sửng sốt, dường như lúc này anh lần nữa thấy lại chàng thiếu niên năm đó, tự tin, kiêu hãnh không gì sánh bằng: "Tiểu Khê.


"
"Lời cần nói tôi đã nói hết, từ nay về sau kính mong giám đốc Thẩm đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.

" Lương Khê nói xong định bụng rời đi, không biết từ lúc nào Thẩm Đông Quân đã chạy đến trước mặt cậu: "Anh muốn gì?”
Vươn hai tay ôm lấy người nọ vào lòng, đầu đặt lên hõm vai gầy yếu của Lương Khê, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát trên người cậu, Thẩm Đông Quân khẽ rầm rì: "Tiểu Khê, anh yêu em, thật sự rất yêu em.

"
"Nếu anh yêu tôi… thì hủy hôn đi.

" Lương Khê cũng không đẩy anh ra, chỉ kiên định nói.

"! " Thẩm Đông Quân bất động, hai tay dần buông lỏng: "Tiểu Khê.

"
Lương Khê ngẩng đầu, vươn ngón tay lạnh như băng chạm vào gương mặt điển trai của Thẩm Đông Quân, ánh mắt lóe ưu thương: "Thẩm Đông Quân, tôi yêu anh cũng là thật, nhưng tôi không chấp nhận bản thân vì yêu anh mà trở thành một kẻ ti tiện.

"
"Tiểu Khê.

" Thẩm Đông Quân yếu ớt gọi tên cậu.

Hai hàng mi rủ xuống che đi phiền muộn trong mắt, Lương Khê lách qua người anh rời đi, hai chân khập khiễng bước đến gần cửa, cậu quay đầu: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh thêm lần nữa.

"
Cửa phòng đóng lại, Thẩm Đông Quân trơ trọi một mình giữa căn phòng rộng lớn, anh hung hăng ném đổ toàn bộ sổ sách trên bàn, hai mắt đong đầy tơ máu, dữ tợn.

*** *** ***
Cửa phòng vừa mở, Lương Khê từ bên trong bước ra, bên ngoài lúc này hai người Trì Viễn cùng Hân Nghiên vẫn đang mải mê áp tai lên cửa nghe lén, cửa đột ngột mở khiến họ không kịp phản ứng liền té ngã nhào ra đất.

Cái hình ảnh này mà bị báo chí chụp được, không biết những fangirl kia còn tôn Trì Viễn là "nam thần lạnh lùng" không nữa, Lương Khê thầm nghĩ.

"Anh, anh Khê.


" Hân Nghiên xấu hổ đỏ mặt.

Phía này, Trì Viễn đưa tay gãi gãi đầu, lúng túng giải thích: "Cái… cái kia, tôi đang định đến tìm anh, tình cờ thấy anh đang nói chuyện cùng giám đốc, nên mới…"
"Đúng đúng.

" Hân Nghiên phụ họa.

"Cửa cách âm nên chúng tôi không nghe thấy gì hết.

" Trì Viễn chột dạ xua tay: "Tôi đảm bảo.

"
"Đúng đúng, bọn em không nghe thấy gì.

" Hân Nghiên lần nữa nói theo.

Hai con người này… "Phụt" Lương Khê bật cười thành tiếng.

Cười, Lương Khê còn có thể cười, Trì Viễn ngơ ngác nhìn cậu, thật sự quá đẹp.

"Nhìn đủ?" Lương Khê hỏi hắn.

Mông lung giây lát, Trì Viễn cũng hoàn hồn, sắc mặt Lương Khê vẫn lạnh nhạt như bình thường, hắn có cảm giác, vừa nãy chỉ là ảo giác do chính mình tưởng tượng ra, con người sao có thể nói lật mặt là lật mặt.


"Đủ rồi.

" Trì Viễn bĩu môi, đồ keo kiệt.

"Ngày mai anh Khê sẽ không đến công ty nữa sao?" Hân Nghiên hỏi.

Lương Khê gật đầu.

Hân Nghiên cúi đầu, nước mắt chực chờ rơi xuống, cô làm việc ở Thẩm Tác ba năm, suốt thời gian này đều do một tay Lương Khê nâng đỡ, so với mối quan hệ đồng nghiệp, Lương Khê còn là một người anh trai luôn chăm sóc cho cô, cô thật sự không nỡ.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hân Nghiên, cô rốt cuộc vẫn không ngăn được mà òa khóc.

Lương Khê dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Hân Nghiên, cậu từ nhỏ đã luôn muốn có một cô em gái xinh xắn, chỉ tiếc cả đời này định sẵn sẽ phải cô đơn một mình.

Trì Viễn đứng bên cạnh trầm mặc không nói, bàn tay lại vô thức siết chặt, vẫn đáng ghét như vậy.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện