Lương Khê quay đầu nhìn Triệu Ảnh Quân đang đi tới, lúc này anh đã đổi sang một bộ quần áo ông già noel, vóc dáng cao lớn khiến anh trông như một quả ớt khổng lồ, râu giả màu trắng xoăn che hết gương mặt chỉ để lộ đôi mắt sắc bén, cái tạo hình này… Cũng quá khác biệt đi!
Bầy trẻ ríu rít vây quanh ông già noel, nhưng ông già noel này cũng quá cao lớn đi, bọn chúng dù có nhón chân cỡ nào, cùng lắm chỉ có thể đứng ngang thắt lưng người nọ.

Trên gương mặt Triệu Ảnh Quân hoàn toàn không biểu hiện ra cảm xúc gì, anh ngồi xuống cao bằng bọn nhóc, từ chiếc túi màu đỏ lấy ra mấy hộp quà xinh xắn tặng cho chúng.

"Cháu cảm ơn ông già noel.

"
"Là một chiếc nơ màu hồng, cháu thích lắm! Cảm ơn ông nhiều ạ.

"
"Năm sau ông già noel vẫn ghé qua chứ ạ?"
Triệu Ảnh Quân khẽ cười, xoa đầu đứa nhỏ: "Tất nhiên rồi.


"
Lương Khê đứng ở một bên quan sát, cậu nhìn hành động của Triệu Ảnh Quân, giây phút đó dường như trong lòng đã có một chút dao động.

Kết thúc một ngày ở trại trẻ mồ côi, Triệu Ảnh Quân cùng Lương Khê lái xe trở về nhà, suốt dọc đường cả hai đều không nói với nhau nửa lời.

Về tới nhà, Lương Khê rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Ảnh Quân, em thích trẻ con không?"
"Em…" Triệu Ảnh Quân sửng sốt, sao đột nhiên Lương Khê lại hỏi như vậy?
"Nếu…" Hai bàn tay đặt trên đùi siết mạnh, Lương Khê hít vào một hơi, lấy hết dũng khí mà nói ra lời trong lòng: "Nếu em muốn có một đứa con, thì…"
Chưa kịp dứt lời, môi Lương Khê đã bị một thứ mềm mại chặn lấy, thì ra là Triệu Ảnh Quân hôn cậu.

Đầu óc Lương Khê hoàn toàn trống rỗng, mơ màng hé môi, chiếc lưỡi giảo hoạt của Triệu Ảnh Quân tức tốc luồn vào trong, tham lam quét sạch khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi mềm.

Nụ hôn này so với thường ngày hoàn toàn khác biệt, Triệu Ảnh Quân giống như giận dữ, lại không dám thật sự giận dữ, anh nâng mi mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lương Khê gần trong gang tấc, đến khi thấy cậu không thở nổi nữa mới chịu tách ra.

Lương Khê vì nụ hôn ban nãy mà cả người nóng rực, gương mặt ửng hồng, cảm xúc cứ lâng lâng như bay vào cõi mộng.

Ngón tay Triệu Ảnh Quân vươn tới, lau sạch vết bọt trên khóe miệng Lương Khê: "Từ lúc yêu anh, em đã không còn nghĩ đến chuyện có con.

"
"Ảnh Quân.

" Dù biết cả hai đã trở thành người yêu của nhau, nhưng mấy câu thổ lộ này vẫn khiến Lương Khê đỏ mặt tía tai.


"Mà vừa nãy anh định nói gì cơ?" Triệu Ảnh Quân nằm xuống vô lăng, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Anh… anh…" Lương Khê không biết phải giải thích thế nào? Sở dĩ ban đầu nhìn khung cảnh Triệu Ảnh Quân xoa đầu đứa nhỏ, Lương Khê chợt nghĩ tới, nếu sau này anh cũng giống như Thẩm Đông Quân muốn có một đứa con thì sao? Phải chăng cũng sẽ bỏ rơi cậu? Thì ra khi một người đã trải qua đau thương một lần, bóng ma tâm lý sẽ khiến họ ám ảnh mãi mãi, chỉ một khoảnh khắc lướt qua cũng đủ khiến người đó suy diễn lung tung.

"Anh muốn kêu em tìm người phụ nữ khác hay kiếm người mang thai hộ?" Triệu Ảnh Quân nheo mắt, sắc mặt hiển nhiên không vui, Lương Khê nghĩ anh là ai chứ?
"Anh chỉ nghĩ sẽ thật tốt nếu bên cạnh em là một người khác.

" Lương Khê cúi đầu, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

"Lương Khê!" Triệu Ảnh Quân quát.

Đã lâu lắm rồi Triệu Ảnh Quân mới gọi cả họ tên cậu, Lương Khê biết người nọ đang rất giận: "Ảnh Quân, anh cũng không biết mình làm sao nữa? Anh giống như có bệnh vậy…"
Mỗi lần kích động, Lương Khê đều không tự chủ mà nói ra những lời trong lòng, nhưng sau khi tỉnh dậy cậu đều sẽ quên hết: "Hức hức, anh có bệnh thật sao?"
Triệu Ảnh Quân ôm chặt lấy Lương Khê, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu trấn an: "Khê Khê đừng sợ, có em đây.

Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra có được không?"
Dạo trước Triệu Ảnh Quân có nhờ Cao Tuấn điều tra, trong vòng mấy năm gần đây Lương Khê đã lui tới những bệnh viện nào? Nhưng sự thật lại là Lương Khê không hề đến bệnh viện, thậm chí cảm sốt thông thường, cậu cũng chỉ mua thuốc ở các cửa hiệu bên ngoài.


Lương Khê dần dần bình tĩnh lại, khẽ gật đầu: "Được.

"
Khi còn chung sống với Thẩm Đông Quân, nhiều lần Lương Khê ngỏ lời muốn cùng anh đến bệnh viện kiểm tra, lúc nào cũng chỉ có một đáp án.

Không phải bận việc ở công ty thì là trở về nhà họp mặt gia đình, viện đủ mọi lý do trốn tránh, nhưng Lương Khê hiểu rõ Thẩm Đông Quân chính là sợ ánh mắt của người khác, sợ bọn họ nhìn ra quan hệ giữa hai người, lâu dần cậu cũng đã tập thành quen.

Không còn hy vọng hay van cầu anh thêm bất kỳ điều gì, Lương Khê chỉ mong có thể ở bên Thẩm Đông Quân lâu thêm một chút, nên cậu cũng phớt lờ đi tình trạng bản thân, dần dà quên béng mất.

Nhưng sự xuất hiện của Triệu Ảnh Quân đã thay đổi tất cả, anh kéo Lương Khê ra khỏi vũng bùn của sự sợ hãi, dũng cảm tiếp nhận sự thật.

Bản thân Lương Khê thật sự có bệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện