Ninh Dư Hạo ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô gái nhỏ thật lâu, khuôn mặt trầm lặng tít tắp bỗng trở nên nhạt nhòa toát lên một cảm giác tội lỗi day dứtkhông thể tả. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, những tia nắngvàng lên những vết vẩn bụi phủ trên áo hắn tạo nên một cảnh tượng u tốitrong lòng. Những hình ảnh của quá khứ lặng lẽ hiện về, đậm chất nghẹnngào, mang lại cho hắn một sự ám ảnh đầy đau đớn.

Dường như hắn đã cảm thấy mình làm sai, đã phạm phải những tội lỗi không thể tha thứ.Hình bóng của những người đã bị tổn thương bởi hành động sai lầm hiệnlên trong tâm trí hắn như một lời nhắc nhở dẫm đạp vào đau đớn và hốihận sâu thẳm.Biết rằng không thể quay ngược thời gian, hắn chìm sâu vàonỗi buồn mang theo ta cảnh vị tửu lầu trong lòng. Trách nhiệm nặng nềbủa vây và trái tim rơi vào một trạng thái u ám, không biết tìm đâu lốithoát.

Lúc này hắn như day dứt mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắncủa Tiểu Ly , hắn biết rằng điều quan trọng nhất bây giờ không phải làtìm cách sống trong đau khổ mà là sửa chữa những sai lầm, bù đắp, yêuthương và bảo vệ cho cô gái nhỏ thật bình an , hạnh phúc…

Trướckhi Tiểu Ly tỉnh dậy hắn đã tự tay chuẩn bị những món ăn vô cùng bắt mắt và đầy đủ chất dinh dưỡng, bước nhẹ nhàng vào phòng bệnh, đôi môi hắnkhẽ nhếch lên một nụ cười trầm ẩn lo lắng. Nhìn cô gái nhỏ nằm yên trêngiường, hắn nhận ra rằng vẻ mặt của cô đang tràn đầy sự bất an và mệtmỏi .Trái tim của hắn bỗng chốc như bị siết chặt ,

-“ Ly… ngoan …mau dậy thôi… chúng ta cùng ăn cơm..”

Ninh Dư Hạo chạm vào khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Ly khẽ gọi cô gái nhỏ thức giấc nhưng có vẻ cô vẫn không chịu…

-“ Ly … em còn không dậy… tôi sẽ phạt em…”

Tiểu Ly vẫn cố nhắm mắt không muốn thức dậy , cô như mặc kệ lời đe dọa củangười đàn ông mà tiếp tục hất tay hắn ra khỏi người nhưng chỉ vừa mớithiếp đi đôi môi cô đã mơ hồ mà bị một đôi môi khác chồng lên ướt át,trong khoang miệng cảm nhận được dư vị ngọt ngào thoang thoảng như cócơn gió nhẹ thổi qua vô cùng mãnh liệt và ngọt ngào…

-“ A…aaa”

Tiểu Ly vội vàng mở to đôi mắt mà đẩy mạnh người đàn ông ra , khuôn mặt lúcnày đã đỏ ửng khiến cho hắn vô cùng hài lòng , cảm giác như rất mãn nhãn với hành động vừa rồi của mình,..

-“ Ly … đến giờ ăn cơm rồi… ăn xong thì ngủ tiếp được không…”

Cô nhìn hắn mà bĩu môi giận dỗi, không trả lời lại, mặc kệ hắn nói nhữnglời ngọt ngào, cô đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh đóng cửa thật mạnhnhư biểu tình với hành động của hắn…



Ninh Dư Hạo mỉm cười nhìntheo dáng vẻ tức tối của cô gái nhỏ, sau đó liền quay ra hâm nóng rồiđặt đồ ăn ra bàn,nói là phòng bệnh nhưng nơi đây giống như là một cănphòng chung cư vậy, đầy đủ tiện nghi không thiếu một thứ gì chỉ có mộtđiều chúng là dạng không gian mở ở bệnh viện hay nói cách khác là mộtphòng bệnh vô cùng rộng lớn đã được Ninh Dư Hạo thiết kế từ lúc biết tin Tiểu Ly đã có thai…

Tiểu Ly trở ra ngoài với một bộ váy maxi vô cùng thoải mái, côngồi trước bàn ăn đối diện với Ninh Dư Hạo trong lòng không khỏi cảmthán trình độ nấu ăn của người đàn ông này, bởi các món ăn hắn nấu không những rất ngon mà bề ngoài còn vô cùng đẹp mắt , cũng chẳng hiểu vì sao khi ăn những món hắn nấu cô lại vô thức mà nhớ lại A Mặc, …

Để mà nói A Mặc của cô và hắn thực sự nấu ăn rất giống nhau , từ cách trìnhbày đến vị giác làm cho Tiểu Ly có chút nghi ngờ, cứ như rằng hai ngườinày là một vậy nhưng sự thật thì không phải, A Mặc của cô là Ngô ThừaHoắc nhưng hiện tại đến bóng dáng của hắn Tiểu Ly cũng không thể nhớcũng như không thể tìm…

Nghĩ tới đây trong lòng Tiểu Ly không khỏi âu sầu, buồn bã ,mọi chuyện dường như đối với cô thật xa vời đến cả bản thân của mình hiện tại cũng không biết mình đang làm gì thì làm sao côcó thể tìm thấy được A Mặc đây, vừa nghĩ cô vừa buông đũa xuống..

-“ Ly … ăn thêm đi …”

Ninh Dư Hạo thấy vẻ mặt u buồn của cô gái nhỏ thì vội vàng hỏi han, gắp thêm đồ ăn cho cô, hắn nâng niu nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ như muốn truyềnđi toàn bộ sự lo lắng và thương yêu của mình. Trái tim hắn thắp sángtrong tận cùng tâm hồn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ và chămsóc cô.

-“ Ly ..Có chuyện gì sao..”

-“ Tôi… tôi có thể đi gặp cha của tôi được không..”

-“ Được …chỉ cần em ngoan ngoãn ăn uống khỏe mạnh, tôi sẽ đưa em đi…”

Hắn trầm lặng tiến lại gần Tiểu Ly, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, như muốn giữ cho cô không mất đi sự ổn định. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn truyền vào cơ thể cô chẳng thể tả thành lời khiến cho cô có chút rung độngngọt ngào, khẽ gật đầu nhìn lại người đàn ông trước mặt như cảm nhậnđược sự chăm sóc và quan tâm của hắn mà vươn người ra , ôm lấy cơ thể to lớn của người đàn ông…

Sự chủ động này của Tiểu Ly dường như làmcho Ninh Dư Hạo không khỏi bất ngờ mà hôn dịu dàng lên trán của cô gáinhỏ , trong lòng hắn giờ đây cảm nhận được vô vàn sự hạnh phúc đến khótả, trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi, hai bàn tay to lớn cũngkhông ngần ngại mà ôm chặt lấy Tiểu Ly , hắn biết ,cho dù là cô đang cảm kích hắn hay là vì cô rung động thật sự nhưng chỉ cần cô chủ động mộtbước hắn nguyện sẽ bước 999 còn lại để tiến về phía cô ,mặc kệ cho nó có khó khăn thế nào , hắn cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện