Tiểu Ly mơ hồ mà đi lên ban công của lầu năm, cảm xúc của cô hiện tại rấthỗn độn không biết phải làm như thế nào, tại sao mọi thứ đối với cô lạibi thương như vậy , tại sao cô lại không nhớ ra chuyện gì ,rốt cuộc thìcô là ai , cô đến từ đâu, liệu cô có phải là Đàm Tiểu Ly hay lại là sựdối trá với trò đùa đầy cay đắng…
Nước mắt cô cứ không ngừng rơi lã chã như những cơn mưa xuân nhẹ nhàng mànhỏ giọt xinh đẹp, cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng sẽ chẳng có gì dễdàng cả cũng giống như những thứ ta muốn sẽ rất khó để có thể chạm vào,nhưng khi quên đi nó lại sẽ đến với ta một cách vô cùng nhẹ nhàng màlanh lảu …
Ninh Dư Hạo nhìn côtừ phía sau mà lòng đau như cắt, người con gái hắn yêu thương nhất đangkhóc trước mặt hắn nhưng hắn lại không thể an ủi, bởi vì hắn rất sợ, sợrằng cô sẽ lại nhớ về những chuyện đau lòng mà hắn đã từng gây ra chocô, sợ rằng cô lại sẽ bỏ lại hắn một lần nữa….
Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến mức nghiệt ngã như vậy hay là do hắn, làchính hắn đã làm tất cả…làm sao có thể chứ…. Nhưng thực sự nó quá rõràng …là hắn đã vì lòng hận thù che mờ mắt mà đẩy cô gái nhỏ vào hoàncảnh đáng thương, đẩy người con gái vào sự bi thương đến tột cùng vàdường như tất cả đã dẫn đến một mối nghiệt duyên đầy đau xót…
Năm năm đã trôi qua , mặc dù Tiểu Ly hiện tại không còn nhớ gì cả nhưngđiều đó lại giống như một sự dày vò day dứt đến khó tả, cô muốn nhớ lạinhưng mọi thứ dường như rất mơ hồ , mụ mị ,đến ngay cả bây giờ khi cô đã biết được mình là ai cô vẫn thực sự rất đau khổ, năm năm sống trong một thân phận khác mà cô không hề hay biết, sống trong sự tưởng tượng tốtđẹp nhưng lại vô cùng ngậm ngùi, và dường như ánh sáng ở cuối con đườngchưa bao giờ chiếu sáng với cô nó giống như một ngõ cụt tăm tối được aiđó ban phát tình thương ích kỷ mà dẫn dắt mơ màng….
Hai con người đau lòng đến mức tuyệt vọng như những chú chim nhỏ đángthương bị lý trí chôn vùi, có hận thù, có lo sợ và hơn thế nữa là có một tình yêu thật sâu đậm nhưng lại vô tình bị đẩy vào trong số phận ngang trái, liệu rằng trên con đường phía trước sẽ rộng mở chào đón, liệurằng ngày mai sẽ có một cuộc sống bình yên nhưng cho dù có như thế nàođi chăng nữa thì Ninh Dư Hạo cũng sẽ không bao giờ từ bỏ, dù chỉ là mộtchút hy vọng hoặc có thể là tình yêu ít ỏi nhất mà cô dành cho hắn,tuyệt đối sẽ không bao giờ…
***
Tiểu Ly tỉnh lại trong cơn mơ màng , thấy mình đang nằm trong căn phòng ngày hôm qua , lấy tay xoa xoa thái dương đầy sự mệt mỏi thì từ đâu mộtgiọng nói trong trẻo bất ngờ xuất hiện…
-“ Mami , …. con đến rồi đây….”
-“ Sao con lại vào đây bằng lối đó…”
Cô nhìn cậu bé thì vô cùng ngạc nhiên bởi dường như cậu bé vừa mới leo từban công vào đây, cô vội vàng đỡ lấy Tiểu Luân xem xét tình hình…
-“ Do … do con lẻn vào ạ nhưng mà mami cứ yên tâm con không sao đâu ạ ….”
-“ Haizzze ….. lần sau con đừng leo như vậy sẽ rất nguy hiểm không may ngã sẽ bị thương đó,…”
-“ Dạ con biết rồi ạ,nhưng mà tất cả cũng tại Daddy không cho con gặp mẹ mà…”
Tiểu Luân nũng nịu tỏ vẻ uất ức, từ lúc tìm thấy mẹ thì cậu chưa từng gặplại được,cũng bởi vì Ninh Dư Hạo luôn luôn có thành kiến, không biết hắn có ý gì nhưng cứ hễ con trai hắn đòi gặp Tiểu Ly là hắn lại tối sầm mặt lại muốn đưa cậu trở về Ninh Gia với bà nội…
-“ Được rồi, Tiểu Luân ngoan…. không được khóc nè… lần sau cô sẽ chủ động gặp con được không …”
-“ Mami … hứa rồi nha …nếu không con sẽ nhớ mami lắm á…”
Tiểu Ly xoa đầu cậu bé mà tươi cười, nếu như cô thực sự là Đàm Tiểu Ly vậythì Tiểu Luân chính là con trai của cô ư, nhưng cô lại không thể nhớ rabất cứ điều gì về chuyện mình đã từng sinh con , đã từng làm mẹ của đứatrẻ kháu khỉnh này…
-“ Ninh Dư Luân , con giỏi lắm ai cho phép con vào đây hả .?”
Ninh Dư Hạo vui vẻ bước vào phòng trên tay còn cầm theo một ly sữa nóngnhưng khi vừa nhìn thấy Tiểu Luân đang ở trong lòng cô gái nhỏ ,hắn đãvô cùng giận dữ mà quát lớn…
-“ Daddy… con đến thăm mami mà…”
-“ Ta đã cho phép con chưa …”
-“ Dạ chưa ạ… nhưng mà con nghĩ daddy sẽ chẳng bao giờ cho con gặp mami mất , bởi vì daddy muốn độc chiếm mami chứ gì…”
-“ Ninh Dư Luân, lập tức ngay bây giờ xuống phòng thu dọn đồ đạc trở về Ninh Gia cho ta , …”
Ninh Dư Hạo sát khí đằng đằng khi bị con trai hắn nói trúng tim đen củamình, hắn tiến lại gần cậu nhóc đang sợ hãi mà núp sau lưng của Tiểu Lymuốn dẫn cậu đi ngay lập tức…
-“ Này anh , tôi nghĩ không cần phải như thế đâu, chẳng qua cậu nhóc muốn gặp tôi một chút thôi mà , cũng đâu có gì sai chứ…”
-“ Mami , con không muốn mẹ phải bảo vệ con đâu….Thưa daddy ..con sẽ làmtheo lời daddy ngay bây giờ nên daddy không được làm tổn thương mẹ đâuđấy…. nam tử hán đại trượng phu nói được sẽ làm được… Mami nhớ phải giữgìn sức khỏe chờ con nha …, con yêu mami …”
Tiểu Luân di chuyển ra trước người Tiểu Ly như muốn bảo vệ cho mẹ của mình,mặc dù cậu bé biết cha sẽ không bao giờ làm hại mẹ nhưng cậu nghĩ đã làcon trai thì phải biết bảo vệ cho người mình yêu thương cho dù có thếnào, cho dù cậu sẽ phải xa cách mẹ một thời gian cậu cũng phải thật bảnlĩnh, thật khí phách khi đứng trước tất cả mọi chuyện, nói rồi Tiểu Luân liền hôn gió với cô mà dõng dạc đi ra khỏi phòng…
Nước mắt cô cứ không ngừng rơi lã chã như những cơn mưa xuân nhẹ nhàng mànhỏ giọt xinh đẹp, cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng sẽ chẳng có gì dễdàng cả cũng giống như những thứ ta muốn sẽ rất khó để có thể chạm vào,nhưng khi quên đi nó lại sẽ đến với ta một cách vô cùng nhẹ nhàng màlanh lảu …
Ninh Dư Hạo nhìn côtừ phía sau mà lòng đau như cắt, người con gái hắn yêu thương nhất đangkhóc trước mặt hắn nhưng hắn lại không thể an ủi, bởi vì hắn rất sợ, sợrằng cô sẽ lại nhớ về những chuyện đau lòng mà hắn đã từng gây ra chocô, sợ rằng cô lại sẽ bỏ lại hắn một lần nữa….
Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến mức nghiệt ngã như vậy hay là do hắn, làchính hắn đã làm tất cả…làm sao có thể chứ…. Nhưng thực sự nó quá rõràng …là hắn đã vì lòng hận thù che mờ mắt mà đẩy cô gái nhỏ vào hoàncảnh đáng thương, đẩy người con gái vào sự bi thương đến tột cùng vàdường như tất cả đã dẫn đến một mối nghiệt duyên đầy đau xót…
Năm năm đã trôi qua , mặc dù Tiểu Ly hiện tại không còn nhớ gì cả nhưngđiều đó lại giống như một sự dày vò day dứt đến khó tả, cô muốn nhớ lạinhưng mọi thứ dường như rất mơ hồ , mụ mị ,đến ngay cả bây giờ khi cô đã biết được mình là ai cô vẫn thực sự rất đau khổ, năm năm sống trong một thân phận khác mà cô không hề hay biết, sống trong sự tưởng tượng tốtđẹp nhưng lại vô cùng ngậm ngùi, và dường như ánh sáng ở cuối con đườngchưa bao giờ chiếu sáng với cô nó giống như một ngõ cụt tăm tối được aiđó ban phát tình thương ích kỷ mà dẫn dắt mơ màng….
Hai con người đau lòng đến mức tuyệt vọng như những chú chim nhỏ đángthương bị lý trí chôn vùi, có hận thù, có lo sợ và hơn thế nữa là có một tình yêu thật sâu đậm nhưng lại vô tình bị đẩy vào trong số phận ngang trái, liệu rằng trên con đường phía trước sẽ rộng mở chào đón, liệurằng ngày mai sẽ có một cuộc sống bình yên nhưng cho dù có như thế nàođi chăng nữa thì Ninh Dư Hạo cũng sẽ không bao giờ từ bỏ, dù chỉ là mộtchút hy vọng hoặc có thể là tình yêu ít ỏi nhất mà cô dành cho hắn,tuyệt đối sẽ không bao giờ…
***
Tiểu Ly tỉnh lại trong cơn mơ màng , thấy mình đang nằm trong căn phòng ngày hôm qua , lấy tay xoa xoa thái dương đầy sự mệt mỏi thì từ đâu mộtgiọng nói trong trẻo bất ngờ xuất hiện…
-“ Mami , …. con đến rồi đây….”
-“ Sao con lại vào đây bằng lối đó…”
Cô nhìn cậu bé thì vô cùng ngạc nhiên bởi dường như cậu bé vừa mới leo từban công vào đây, cô vội vàng đỡ lấy Tiểu Luân xem xét tình hình…
-“ Do … do con lẻn vào ạ nhưng mà mami cứ yên tâm con không sao đâu ạ ….”
-“ Haizzze ….. lần sau con đừng leo như vậy sẽ rất nguy hiểm không may ngã sẽ bị thương đó,…”
-“ Dạ con biết rồi ạ,nhưng mà tất cả cũng tại Daddy không cho con gặp mẹ mà…”
Tiểu Luân nũng nịu tỏ vẻ uất ức, từ lúc tìm thấy mẹ thì cậu chưa từng gặplại được,cũng bởi vì Ninh Dư Hạo luôn luôn có thành kiến, không biết hắn có ý gì nhưng cứ hễ con trai hắn đòi gặp Tiểu Ly là hắn lại tối sầm mặt lại muốn đưa cậu trở về Ninh Gia với bà nội…
-“ Được rồi, Tiểu Luân ngoan…. không được khóc nè… lần sau cô sẽ chủ động gặp con được không …”
-“ Mami … hứa rồi nha …nếu không con sẽ nhớ mami lắm á…”
Tiểu Ly xoa đầu cậu bé mà tươi cười, nếu như cô thực sự là Đàm Tiểu Ly vậythì Tiểu Luân chính là con trai của cô ư, nhưng cô lại không thể nhớ rabất cứ điều gì về chuyện mình đã từng sinh con , đã từng làm mẹ của đứatrẻ kháu khỉnh này…
-“ Ninh Dư Luân , con giỏi lắm ai cho phép con vào đây hả .?”
Ninh Dư Hạo vui vẻ bước vào phòng trên tay còn cầm theo một ly sữa nóngnhưng khi vừa nhìn thấy Tiểu Luân đang ở trong lòng cô gái nhỏ ,hắn đãvô cùng giận dữ mà quát lớn…
-“ Daddy… con đến thăm mami mà…”
-“ Ta đã cho phép con chưa …”
-“ Dạ chưa ạ… nhưng mà con nghĩ daddy sẽ chẳng bao giờ cho con gặp mami mất , bởi vì daddy muốn độc chiếm mami chứ gì…”
-“ Ninh Dư Luân, lập tức ngay bây giờ xuống phòng thu dọn đồ đạc trở về Ninh Gia cho ta , …”
Ninh Dư Hạo sát khí đằng đằng khi bị con trai hắn nói trúng tim đen củamình, hắn tiến lại gần cậu nhóc đang sợ hãi mà núp sau lưng của Tiểu Lymuốn dẫn cậu đi ngay lập tức…
-“ Này anh , tôi nghĩ không cần phải như thế đâu, chẳng qua cậu nhóc muốn gặp tôi một chút thôi mà , cũng đâu có gì sai chứ…”
-“ Mami , con không muốn mẹ phải bảo vệ con đâu….Thưa daddy ..con sẽ làmtheo lời daddy ngay bây giờ nên daddy không được làm tổn thương mẹ đâuđấy…. nam tử hán đại trượng phu nói được sẽ làm được… Mami nhớ phải giữgìn sức khỏe chờ con nha …, con yêu mami …”
Tiểu Luân di chuyển ra trước người Tiểu Ly như muốn bảo vệ cho mẹ của mình,mặc dù cậu bé biết cha sẽ không bao giờ làm hại mẹ nhưng cậu nghĩ đã làcon trai thì phải biết bảo vệ cho người mình yêu thương cho dù có thếnào, cho dù cậu sẽ phải xa cách mẹ một thời gian cậu cũng phải thật bảnlĩnh, thật khí phách khi đứng trước tất cả mọi chuyện, nói rồi Tiểu Luân liền hôn gió với cô mà dõng dạc đi ra khỏi phòng…
Danh sách chương