Cơ thể hắn thả lỏng , đáp trả lại nụ hôn dịu dàng mà vô cùng cuồng nhiệt,sau đó liền đỡ cô đứng dậy như chưa từng bất mãn bất cứ chuyện gì ,

-“ Ninh Dư Hạo tôi ,….không nhỏ nhặt như thế…”

-“ Em biết mà…., vậy em đi chơi với con một lát nha …”

Tiểu Ly ôm vòng lấy cơ thể người đàn ông từ phía sau muốn hắn có thể yên tâm hơn, sau đó cô liền ríu rít mà mở cửa rời khỏi phòng…

-“ Nãy giờ con vẫn ở đây sao …”

Cô nhìn Tiểu Luân đang ủ rũ mà ngồi thụp xuống bên ngoài cánh cửa , trêntay cậu bé còn ôm theo một tập sách vở bầu bĩnh vội vàng đứng dậy chạyđến bên Tiểu Ly mà ôm chầm lấy cô…

-“ Mami , cuối cùng con cũng đợi được mami rồi…con nhớ mami lắm….”

-“ Mami … mami cũng nhớ con ….”

Tiểu Ly ngượng ngùng đáp lại đứa trẻ, không phải cô không muốn thừa nhậnnhưng cô thực sự không nhớ được gì cả cho nên việc làm mẹ của một đứatrẻ khiến cô có chút bối rối đến xuyến xao,nhưng dường như sự ấm áp từtình mẫu tử thiêng liêng luôn giúp cô vững vàng mà đón nhận một cáchngọt ngào nhất…

-“ Mami con muốn tặng cho mami nè…”

Cậu nhóc lật đật mở từ trong cuốn tập ra một bức tranh nhỏ nhắn, khung cảnh là một gia đình ấm áp có ba người đang nắm chặt lấy tay nhau vô cùngvui vẻ nhưng có một chi tiết lại khiến Tiểu Ly vô cùng thắc mắc, còn cóchút khó hiểu…

-“ Tiểu Luân, cái này con nên vẽ con đứng ở giữa, để daddy và mami sẽ bảo vệ con nè…”

-“ Không được đâu ạ, tại con muốn mami đứng giữa mà…”

-“ Oh , sao lại thế….”



-“ Tại vì con sợ một mình daddy sẽ không bảo vệ được mami mất , nên con muốn đứng bên ngoài để bảo vệ cho mami …”

Tiểu Ly ngạc nhiên tươi cười xoa đầu đứa trẻ , cô không ngờ cậu nhóc chỉ mới hơn năm tuổi này, lại có thể dũng cảm như vậy , dường như sự thiếu thốn tình cảm đã khiến cho cậu mạnh mẽ đến nao lòng, giờ phút này đây đứacon trai của cô đã khiến cho cô vô cùng tự hào đến rơi lệ vì hạnh phúc…

-“ Con trai , mami xin lỗi con vì đã không thể ở bên cạnh con từ nhỏ nhưng từ bây giờ trở đi cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra mami sẽ không bao giờrời xa con nữa….tuyệt đối không bao giờ…”

Tiểu Ly ôm lấy đứa trẻ mà bật khóc, cô đang tự trách chính bản thân mình vìđã để con trai của mình thiếu thốn tình thương từ mẹ, nhưng cũng vì vậymà cô có thể hiểu ra được những tình cảm mà cô trân trọng nhất, nhữngcon người mà cô luôn yêu thương nhất sẽ luôn luôn là chỗ dựa vững chắccùng với một hạnh phúc ấm áp ngọt ngào luôn ở bên…

Ninh Dư Luân nắm tay mẹ của mình mà dẫn cô ra một khuôn viên trong dinh thự, nơi đây dường như có một chút quen thuộc đối với cô gái nhỏ khiến chocô có cảm giác vô cùng yên bình…

-“ Con nghĩ mami sẽ rất thích nơi này phải không ạ…”

-“ Ukm… nơi này khiến mami thấy rất thoải mái… nhưng tại sao con lại biết vậy…”

-“ Thực ra là daddy nói cho con biết đấy ạ, …. Daddy nói mami rất thíchhoa va cây cối cho nên nơi này daddy đã tự tay trồng rất nhiều loại hoamà mami yêu thích…”

Tiểu Ly mỉm cười an yên,trướcđây có thể cô không nhớ ra chuyện gì nhưng hiện tại kể từ khi cô quaylại dù chỉ là một hành động nhỏ người đàn ông này đều cho cô một cảmgiác vô cùng ấm áp , chăm sóc cô từng li từng tí, thậm chí còn luôn luôn kề cạnh mà quan tâm lo lắng cho cô trong mọi chuyện…

-“ Mami , …. mami đang nghĩ gì vậy ạ…”

Tiểu Luân thấy thấy mẹ của mình đang đắm chìm thơ thẩn liền trở nên tươicười, cuối cùng cậu nhóc có thể làm cho mẹ mỉm cười hạnh phúc, có thểlàm cho tâm trạng của mẹ vui vẻ, dẫu biết có một chút ít ỏi nhưng đốivới cậu mà nói, chuyện này cực kỳ quan trọng bởi vì không ai khác đó làmẹ của cậu…

-“ À… mami….mami đang nghĩ đến cha của con …”

-“ Sao mami không nghĩ về con ạ, con thương mami hơn daddy mà….”



-“ Tất nhiên là mami luôn nghĩ đến con …mà còn nhiều hơn daddy nữa ý, cho nên đối với mami con luôn là nhất…”

-“ Yes… cảm ơn mami …”

Tiểu Luân vui mừng như trẩy hội liền ôm chặt lấy Tiểu Ly , cô ngồi xuống màxoa đầu đứa trẻ …không ngờ con trai của mình lại có gen di truyền chiếmhữu táo bạo như vậy, thật không biết sau này khi cậu nhóc có người mìnhthương sẽ như thế nào nữa…

-“ Hết thời gian, Ninh Dư Luân mau trở về học bài..,”

Ninh Dư Hạo bước tới từ phía sau khiến cho hai con người đang thì thầm liền giật mình quay lại, ánh mắt có chút hoảng loạn…

-“ Sao … nhìn tôi như vậy…. chẳng lẽ vừa nói xấu tôi sao ….”

-“ Không…. Không có…. ai dám nói gì anh chứ…”

Tiểu Ly ấp úng khi mà người đàn ông đang từ từ tiến lại phía mình, sau đóhắn liền bế phắt cô lên ,cả cơ thể bé bỏng lọt thỏm vào trong lồng ngựcto lớn…

-“ Bỏ …. Bỏ em xuống…con đang ở đây mà…”

-“ Sao … con không nghe lời ta à … mau trở về học bài đi…”

Ninh Dư Hạo không trả lời Tiểu Ly mà nhìn vào đứa con trai đang hằn học, bất mãn bên cạnh …

-“ Daddy , con biết rồi…. mami … vậy con về phòng học bài đây, con sẽ thăm mami sau nha …”

-“ Tạm biệt Tiểu luân…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu Ninh Dư Hạo đã bế cô mà rời khỏi đó khiến chocô gái nhỏ vô cùng tức giận, nếu hắn cứ như thế này thực sự sẽ khiếntình cảm gia đình ấm áp của cô không trọn vẹn mất , cho nên trong đầucủa Tiểu Ly ngay lúc này luôn không ngừng suy nghĩ làm cách nào để cóthể sửa đổi cho người đàn ông này không còn sự chiếm hữu,táo bạo quảthật là điều rất khó khăn….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện