Chương 1107

“Được rồi, ngôi sao lớn của tôi.” Thấy cô gần như đã ăn no, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới ôm lấy cô:

“Vậy chẳng phải là lúc em đi tham dự ra mắt thì tôi sẽ không thể ôm em sao?”

“Anh có thể giả làm fan lên sân khấu tặng hoa cho tôi.” Giang Nguyệt chớp mắt, ngây thơ nói:

“Đương nhiên, anh không thể để nhân viên mở cửa sau cho anh, tôi muốn công bằng với người hâm mộ.”

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, anh không nỡ nói với cô rằng chỉ cần anh muốn thì còn cần phải có nhân viên mở cửa sau sao?

Anh ấy có thể xuất hiện trong bất kỳ dịp trang trọng nào, chỉ cần anh muốn thì vẫn có vô số cách.

Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là phải có được sự cho phép của Giang Nguyệt.

Khi chị Trần biết được Giang Nguyệt sẽ xuất hiện tại buổi ra mắt như dự kiến thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói mọi chuyện đều nên ưu tiên tình trạng của Giang Nguyệt, nhưng nếu nữ chính không có mặt cũng sẽ khiến dư luận dấy lên đồn đoán linh tinh.

Bản thân bộ phim Tú Nương xoay quanh nữ chính nên đương nhiên trọng tâm chú ý của khán giả cũng sẽ đổ dồn vào Giang Nguyệt.

Hiện tại tình trạng của cô không mấy lạc quan, bây giờ sự tập trung đều dồn vào cô sẽ mang lại cho cô rất nhiều áp lực.

“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”

Một câu của Tiêu Kỳ Nhiên đã xua tan hầu hết những lo lắng của chị Trần, khi cúp điện thoại, cô nói thêm rằng nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, kế hoạch có thể thay đổi trước và cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Trong việc xử lý khủng hoảng truyền thông, chị Trần rất chuyên nghiệp.

Trước khi đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã thông báo cho Tiêu Viễn Phong rằng anh không về nước trong một tháng và những công vụ không quan trọng không cần sắp xếp cho anh.

Tiêu Viễn Phong bất lực nói, bây giờ ông sẵn sàng bận rộn công việc, còn anh cứ tập trung nhanh chóng hoàn thành việc mình phải làm đi, đợi khi mọi chuyện đã lắng xuống thì nhớ quay lại thu dọn mớ hỗn độn của mình.

“Còn nữa, mẹ của anh nói muốn gặp Giang Nguyệt, đích thân xin lỗi cô ấy.” Tiêu Viễn Phong dừng một chút:

“Lần này mẹ anh là nói thật lòng.”

“Để xem đã, xem cô ấy có chịu gặp hay không.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, giọng điệu bất cẩn:

“Huống chi xin lỗi chưa chắc sẽ được tha thứ. Con hy vọng Tô phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Anh…” Tiêu Viễn Phong bất lực thở dài: “Anh làm tôi khó xử với tư cách là một người bố.”

“Bố cũng không phải chỉ có mỗi việc này là khó xử.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có thêm bất cứ sự thông cảm nào, nói xong liền cúp điện thoại.

Những gia đình giàu có, quý phái đều có bề ngoài hào nhoáng, hòa thuận và hạnh phúc nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín đó là những chuyện xấu xí mà họ muốn giấu đi.

Món nợ tình cảm của chính Tiêu Viễn Phong còn chưa rõ ràng, ông ta không đủ tư cách để can thiệp vào chuyện của anh.

Dù có tệ đến đâu thì so với người cha của mình ít nhất anh cũng có sự chung thủy.

Giang Nguyệt cũng gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây, nói rằng cô phải đi nước ngoài một khoảng thời gian, Thịnh Cảnh Tây đồng ý nhưng nói cô nên dành thời gian để gặp Thịnh Sóc Thành.

“Em quên rồi sao? Ngày em gặp tai nạn là sinh nhật của bố chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện