Chương 1139

“Vâng… Chắc con có thể về rồi, lát nữa con sẽ hỏi người đại diện của mình.”

Cô có chút khó khăn, rõ ràng là đang nói chuyện với người cha uy nghiêm của mình nhưng lúc này lại ngồi trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên, cô cảm thấy có chút không đứng đắn.

Thịnh Sóc Thành nghe thấy cổ họng cô có gì đó không ổn, “Dạo này làm việc mệt quá phải không? Giọng con khàn quá.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, nói dối không chớp mắt: “Lúc chạy roadshow phải trả lời câu hỏi của người hâm mộ nên nói chuyện rất lâu.”

Thịnh Sóc Thành đã khá lớn tuổi, ông đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm nhưng kết quả bây giờ lại phải đi nghiên cứu ngành giải trí ở tuổi năm mươi:

“Bố nghe Cảnh Tây nói tính cách của con là kiểu nhân vật ‘người đẹp lạnh lùng’, nói ít hơn cũng không có vấn đề gì phải không? Tuyên truyền quan trọng nhưng cơ thể là ưu tiên hàng đầu, con biết chưa?”

Giang Nguyệt cảm thấy đặc biệt áy náy: “… Vâng, con hiểu rồi, cảm ơn bố.”

“Đừng chê bố quá dài dòng là được.”

Trái tim Thịnh Sóc Thành gần như tan chảy khi nghe con gái gọi cha.

Trải nghiệm con gái gọi bố và con trai vô dụng suốt ngày gọi bố thật sự không giống nhau.

Vẻ uy nghiêm thường ngày của ông lúc này đã chuyển sang chiều chuộng:

“Ở bên đó nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bị ốm, ra ngoài một mình phải giữ gìn sức khỏe, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với bố…”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Giang Nguyệt mắng Tiêu Kỳ Nhiên: “Bắt em nói dối bố đều là lỗi của anh, như vậy không tốt.”

Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, nhanh chóng thả lỏng rồi gật đầu: “Đúng thật là không tốt.”

Giang Nguyệt không hiểu ý của anh.

Anh nghiêm túc nói: “Nếu để Thịnh tổng biết anh dạy hư em thì sau này ông ấy không tin tưởng giao con gái mình cho anh thì phải làm sao giờ?”

“Nếu để cho Thịnh tổng biết anh đã huỷ hoại em, sau đó ông không yên tâm giao con gái cho anh, anh phải làm thế nào bây giờ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt chớp mắt, trong lòng cô đột nhiên có chút xấu hổ, cô ngang ngược cứng miệng:

“Anh Tiêu đúng là mỗi ngày mỗi khác, lúc trước anh còn nói anh có kiên nhẫn đợi em, kết quả còn chưa yêu đương được mấy ngày, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”

Nói xong, cơn giận của cô dâng lên, cô một lòng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, lại bị ngời đàn ông ôm chặt lấy.

“Buông em ra, đồ gian thương chỉ nhìn cái lợi trước mắt.”

“Được rồi, em tích khẩu đức đi, bố của em cũng là một thương nhân đấy.”

“… Ông ấy là một thương nhân lương thiện, còn anh là gian thương.” Giang Nguyệt dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Hai người không thể so sánh được.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, anh không muốn giảng đạo lý “Vô thương bất gian” với cô, anh càng không muốn giảng giải với cô thủ đoạn của Thịnh Sóc Thành khi còn trẻ tàn nhẫn đến mức nào, mà anh đem đề tài chuyển lên hai người họ một lần nữa.

“Vậy ý của em là, bây giờ chúng ta đang hẹn hò?”

Giang Nguyệt sững sờ, kịp phản ứng lại mình vừa nói gì, lúc này cô mới ảo não rơi vào cái bẫy của anh.

“Trước tiên cứ chậm rãi yêu đương, chuyện kết hôn tính sau.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên mỉm cười: “Cái này sao có thể tính là không kiên nhẫn chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện