Chương 16

Từ trước đến giờ chị Trần luôn là người ngoài lạnh trong nóng. Dù nói như vậy, nhưng đôi tay vẫn nhanh chóng cài chặt nút áo cho Giang Nguyệt, tránh để cho cô bị lạnh.

Giang Nguyệt mặt không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đúng là rất lạnh!”

Giang Nguyệt nhìn thoát qua một góc, lập tức bước nhanh về xe đưa đón.

Vừa mở cửa xe, cô vừa bước một chân lên xe thì bất ngờ bị một lực kéo mạnh cô ra khỏi xe một cách không thương tiếc.

Giang Nguyệt không đứng vững, loạng choạng vài bước. Mắt cá chân lập tức bị lật, khiến cô hít sâu một hơi.

Cô quay đầu lạnh lùng nhìn người vừa đến, khuôn mặt đã bị che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nhưng chỉ cần liếc một cái, Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra người này là ai.

Giang Dự, em trai của cô!

“Em theo dõi chị?”

Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, lặp tức nhìn xung quanh bốn phía. Sau khi xác định không có người nào khác thì mới thấp giọng nói:

“Em ở chỗ này làm gì? Chị không phải đã dặn em không được đến gặp nơi công cộng rồi sao?”

“Lần trước tôi đã nói rồi, mau gửi tiền cho tôi. Chị định giả ngu đến lúc nào hả?”

Hai mắt Giang Dự đỏ ngầu, gắt gao nắm lấy cánh tay cô, lời nói tràn đầy uy hiếp:

“Nếu chị không đưa tiền cho tôi thì đừng nghĩ đến việc làm ngôi sao lớn nữa.”

Sắc mặt Giang Nguyệt trầm xuống, muốn hất tay ra, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định buông tha cho cô, tay càng ngày càng siết chặt.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng ở phía sau hai người bọn họ lạnh giọng nói:

“Còn muốn ầm ĩ bao lâu?”

Nghe giọng nói này, hai người đang giằng co đều trở nên sững sốt.

Giang Dự là người đầu tiên buông Giang Nguyệt ra, quay đầu lại trưng ra vẻ mặt nịnh nọt:

“Tiêu tổng, chị gái của tôi làm phiền anh rồi. Thật ngại quá.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất lạnh, nhướng mày không kiên nhẫn: “Lần này cậu muốn bao nhiêu?”

“Bảy trăm triệu, là bảy trăm triệu!” Giang Dự xoa xoa tay, ngữ khí mất tự nhiên nói:

“Tiêu tổng, anh cũng biết những người đó tuyệt đối không buông tha cho tôi, trong khoảng thời gian này tôi trốn cũng rất vất vả…”

“Chờ trợ lý đưa tiền cho cậu, hiện tại thì cút đi.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng và tràn đầy áp bức:

“Sau này nếu còn dám ra ngoài gây rắc rối, người của tôi ra tay còn sạch hơn bọn họ đó.”

“Được.”

Giang Dự như được ân xá, mặc dù bị sỉ nhục, nhưng trên mặt anh ta không có sự tức giận nào, vẻ mặt vui sướng chạy vào trong ngõ nhỏ không có người.

“Cám ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp.”

Giang Nguyệt rũ mắt, giọng điệu không có cảm xúc thăng trầm, giống như một cái máy đang nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện