Chương 46

Tần Di Di bĩu môi, bàn tay nhỏ bé túm lấy tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giống như sắp khóc:

“Chị Giang Nguyệt, em thật sự không biết nên làm thế nào. Chị có thể nói cho em biết em nên làm gì thì chị mới có thể tha thứ cho em không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên không biết tốt xấu!”

Giang Nguyệt cảm thấy ngột ngạt, làm việc cả buổi chiều toàn thân mệt mỏi, giờ phút này bởi vì lời nói của anh mà lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đứng không vững.

Cô mím đôi môi khô khốc, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Giang Nguyệt nhìn hai người đứng đối diện, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình:

“Tần Di Di, vậy xin hỏi tôi phải làm như thế nào, mới có thể chứng minh tôi thật sự đã tha thứ cho cô?”

Lời vừa dứt, Giang Nguyệt ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong mắt anh ta không có một tia tình cảm, giống như đang đối xử với một người xa lạ, giọng nói trầm thấp tràn đầy chán ghét:

“Tôi thấy phiền nhất là loại người hai mặt!”

“Cô là tiền bối của Y Y, đã không làm tốt công việc hướng dẫn thì thôi. Cô còn bày mưu tính kế trong nội bộ, khắp nơi đều nhằm vào cô ấy, ảnh hưởng đến bầu không khí của công ty. Cô rốt cuộc là muốn gì?”

“Tôi không có…” Giang Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tần Di Di đã ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, dùng giọng điệu đáng thương mà buồn bã nói:

“Được rồi, Tiêu tổng, anh không cần trách chị Giang Nguyệt nữa, là em và chị ấy không có duyên phận, không thể làm bạn.”

“Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn chướng mắt nữa.”

Trên thực tế, rốt cuộc ai chướng mắt ai? Trong lời nói này cũng không rõ ràng.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Tần Di Di, dừng lại một chút: “Được, nghe theo lời cô.”

Nói xong, hai người xoay người muốn rời đi, Giang Nguyệt nhìn thấy bàn tay vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên còn đang rũ xuống từng chút từng chút ôm lấy eo Tần Di Di, bước chân hơi chậm lại, rõ ràng là đang cố ý chờ Tần Di Di.

Hai người trông thân mật giống như là tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.

Tầm mắt Giang Nguyệt từ trên bóng lưng của hắn thu hồi lại, chờ hai người đi đến cuối hành lang, cô bỗng nhiên hướng về phía bọn họ gọi lớn một tiếng.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mi tâm xoay người, vừa định mở miệng trách cứ, Giang Nguyệt thần sắc tự nhiên cắm ống hút vào ly trà sữa, không thèm để ý cúi đầu uống một ngụm lớn.

“Tần Di Di, nếu như tôi uống trà sữa của cô, như vậy có thể chứng minh tôi thật sự tha thứ cho cô sao?”

Khóe môi cong lên, nụ cười trên mặt rất quyến rũ, ngay cả đường cong ở đuôi mắt mảnh mai cũng đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.

Nhưng sự lạnh lùng và cô đơn toát ra từ khắp cơ thể cô, lại thế nào cũng không che dấu được.

Cô híp mắt, lắc lắc ly, nhìn lượng trà sữa còn lại, trên mặt không có gì khác thường, thậm chí còn cười cười, sau đó cúi đầu uống một ngụm lớn, chỉ thấy trà sữa kia lập tức giảm xuống không ít.

“Rất ngon. Cả đời tôi chưa từng uống nhiều trà sữa như vậy. Cảm ơn.”

Cô thờ ơ nói một câu, thân thể đã bắt đầu có phản ứng, cổ họng càng lúc càng gắt gao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện