Chương 62

“Tôi thích hay không không quan trọng, chẳng phải Tiêu tổng thích là đủ rồi sao.”

Hứa Ngôn Sâm nhún nhún vai, lại quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, thờ ơ nói:

“Sao còn chưa mang thức ăn lên? Tôi sắp chết đói rồi.”

Bị Hứa Ngôn Sâm công khai nhục nhã như vậy, Tần Di Di tức giận đến đỏ mặt, thế nhưng không còn cách nào khác, đành phải phẫn hận cắn cắn môi, im lặng.

Giang Nguyệt nhìn một màn này, theo bản năng giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ, cũng không bị lời nói của Hứa Ngôn Sâm ảnh hưởng, chỉ là khẽ nhấp một ngụm trà, ngữ khí thản nhiên:

“Tôi lại cảm thấy trà này cũng không tệ, mỗi người đều có sở thích của riêng mình.”

Nghe được câu này, sắc mặt Tần Di Di dịu đi mấy phần.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng ai biết Hứa Ngôn Sâm còn chơi chưa đủ, trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại chèn ép Tần Di Di, khiến mức cô nàng đều sắp khóc.

Giữa bữa ăn điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên rung lên, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Tần Di Di không thể nhịn nổi nữa, rốt cục lớn gan mở miệng hỏi ngược lại:

“Anh Hứa, xin hỏi em có từng đắc tội với anh sao?”

Giọng của Tần Di Di run rẩy, ánh mắt cũng đỏ hồng:

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu anh có gì bất mãn với em, xin hãy nói thẳng cho em biết.”

Nhìn cô gái nhỏ đáng thương trước mặt, Hứa Ngôn Sâm không có chút mềm lòng, chỉ thờ ơ nhướng mày:

“Tôi không có bất mãn gì với cô, cô nghĩ nhiều rồi.”

“Chẳng qua là người mẫu tôi chọn giữa chừng bị thay đổi thành một người mẫu nửa vời, trong lòng có khó chịu mà thôi.”

Khuôn mặt Tần Di Di lập tức một trận xanh trắng, bị nghẹn đến không nói nên lời.

Vừa lúc đó, người phục vụ khui một chai rượu mang lên.

Hứa Ngôn Sâm còn chưa nói hết lời, trong nháy mắt nhìn thấy rượu, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nhớ tới cái gì liền chỉ vào bình rượu kia.

“Như vậy đi, nếu cô uống rượu, tôi sẽ tha cho cô.” Hắn khoát khoát tay, ngữ khí tùy ý nói:

“Dùng rượu thay lời xin lỗi, thế nào?”

Những lời này vừa nói ra, nụ cười của Tần Di Di đột nhiên trở nên gượng gạo:

“Xin lỗi anh Hứa, tôi bị dị ứng rượu, không uống được rượu.”

Cô nói xong, còn khẩn trương nhìn thoáng qua ngoài cửa. Sao Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa trở lại chứ.

Nghe Tần Di Di nói như vậy, Hứa Ngôn Sâm mở to hai mắt, dường như rất kinh ngạc: “Cô thật sự bị dị ứng rượu?”

“Thật sự.” Tần Di Di cuống quít gật đầu, ánh mắt khẩn cầu.

“Như vậy à…”

Ngữ khí Hứa Ngôn Sâm trở nên tiếc hận,ần Di Di trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kết quả hắn lại chuyển đề tài…

“Tôi không tin, trừ phi… cô thử uống một chút cho tôi xem đi.”

Tần Di Di không khỏi nhìn ly rượu được đẩy tới trước mặt, bờ môi bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện