Gió thu thổi qua.

Khương Ngôn Ý ôm lấy thân mình đơn bạc co ro ở góc phòng tối.

Tóc nàng rối bời, rủ xuống che khuất mặt, băng gạc quấn cái trán đã bị thấm ra máu nhuộm đỏ một mảng.

Trong phòng có chừng hơn mười nữ tử, các nàng trên người chỉ khoác bộ quần áo lỏng lẻo để che thân.

Cách các giường có rèm vải ngăn ra nhưng bình thường rèm vải đều là mở ra, chỉ khi có cô nương nào trong phòng tiếp khách thì mới kéo lên che lại.

Nơi này là phía ngoài đại doanh Tây Châu, nữ tử bị đưa tới nơi này đều có tội tịch, đời này đều không có hy vọng hoàn lương.

Cho tới giờ Khương Ngôn Ý đều có chút mộng bức.

Nàng...!xuyên sách rồi.

Là một độc giả đã duyệt qua vô số tiểu thuyết mạng có thâm niên hơn mười năm, nhìn đếm không hết các tác phẩm xuyên sách, thường mở đầu đều là người xuyên qua có họ tên trùng với nhân vật trong sách.

Nàng còn từng vì chuyện này mà phỉ nhổ không ít, nói tác giả không thể đổi mới cách thức một chút được sao.

Ai ngờ vừa quay đầu thì thấy bản thân mình cũng trùng tên trùng họ với nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, sau đó nàng liền xuyên rồi.

Còn trở thành một cái pháo hôi tìm đường chết, luôn nghĩ cách hãm hại nữ chính, cuối cùng bị nam chính xử lý, mang đi quân doanh làm doanh kỹ*.

*Doanh kỹ: kỹ nữ ở quân doanh.

Người trong cuộc Khương Ngôn Ý hiện đang phi thường hối hận, tại sao nàng lại vì tò mò kết cục của nữ phụ độc ác trùng tên với mình mà đi mò xem cái quyển tiểu thuyết não tàn đó chứ.

Vết thương trên trán từng đợt đau rát nhắc nhở nàng một sự thật hoang đường là bản thân thực sự đã xuyên qua rồi.

Trong truyện nữ chính là thứ nữ của Hộ bộ Khương Thượng thư, còn nguyên thân là muội muội của nữ chính, đích nữ của phủ Thượng thư.


Nguyên thân cùng mẹ ruột Khương phu nhân là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nàng từ nhỏ đã ngược đãi nữ chính, kéo giá trị cừu hận đến tràn đầy.

Khương Thượng thư thì mười phần thích vị thứ nữ kia, không chỉ bắt Khương phu nhân đối đãi với nàng ta theo tiêu chuẩn con vợ cả mà còn vô cùng thiên vị.

Chỉ cần là nguyên thân cùng nữ chính xảy ra tranh chấp, Khương Thượng thư không nói hai lời liền răn dạy nguyên thân, bắt nguyên thân phải xin lỗi nữ chính.

Nguyên thân khi còn bé cảm thấy rất ủy khuất nên đã cùng Khương Thượng thư mạnh miệng, hỏi ông một cái thứ nữ dựa vào cái gì mà cùng đích nữ có chung đãi ngộ, sau đó liền bị Khương Thượng thư cho một cái tát.

Dần dà, nguyên thân càng thêm chán ghét nữ chính.

Nhưng nguyên nhân chính khiến nguyên thân triệt để đi vào con đường hắc hóa là do bị nam phụ Lục Lâm Viễn từ hôn.

Ba người bọn họ xem như là cùng nhau lớn lên, nguyên thân thích Lục Lâm Viễn, còn hắn thì cùng nữ chính thích nhau.

Nhưng Lục Lâm Viễn là con trai trưởng thế gia, làm sao có thể lấy một cái thứ nữ được, nên trong nhà liền cho hắn cùng nguyên thân đính hôn.

Nữ chính sau khi biết thì thương tâm gần chết, muốn rời đi kinh thành kiến nàng ta thương tâm, ai ngờ vừa ra khỏi thành liền ngẫu nhiên gặp nam chính —— Hoàng đế.

Dựa vào hào quang nữ chính, Hoàng đế liền thấy dung mạo thanh tú của nàng ta hơn xa một đám yêu diễm tiện hóa, hắn đối nàng ta vừa thấy đã yêu, từ đó liền diễn ra một màn cường thủ hào đoạt.

Lục Lâm Viễn biết nữ chính rời nhà trốn đi thì trong nháy mắt thấy chân ái mới là vô địch, liền nói muốn từ hôn, tuyên bố đời này không phải nữ chính không cưới.

Nguyên thân bị người ta từ hôn liền trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành, đối với nữ chính hận ý càng sâu, sau khi hắc hóa thì tìm người hủy đi trong sạch nữ chính nhưng bị nam chính phát hiện, lại biến thành một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Khương Thượng thư biết được nguyên thân dùng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại nữ chính thì tức giận đến cho nguyên thân hai cái tát, muốn hưu Khương phu nhân.

Nam chính đầu kia cũng không để yên cho nguyên thân, trực tiếp ăn miếng trả miếng bắt nàng đi sung quân, đến quân doanh làm kỹ.

Khương Thượng thư vì không để nguyên thân liên lụy thanh danh nữ chính liền tuyên bố với người ngoài nàng bệnh chết bất đắc kỳ tử, xem như triệt để bỏ mặc nữ nhi này.

Khương phu nhân cứu không được nữ nhi thì bị ép điên.

Bào đệ Khương Ngôn Quy của nguyên thân trước kia cũng chèn ép nữ chính nên bị nam chính sai người đánh gãy chân, đời này chỉ có thể ngồi xe lăn.

Ngày đầu tiên nguyên thân được đưa đến quân doanh thì đã bị dòm ngó, nàng nghĩ đến mẹ ruột đã điên, bào đệ chân gãy đời này đều vô vọng, nàng đau khổ không muốn chịu nhục nên đâm đầu vào tường chết.

Sau khi hôn mê ba ngày tỉnh lại, linh hồn đã trở thành Khương Ngôn Ý nàng, nàng vốn là đang trên đường tới quán lẩu nhà mình thì bị tai nạn xe cộ, sau đó liền đi vào cỗ thân thể này.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Khương Ngôn Ý chỉ muốn chỉ tay mắng trời!
Khương gia nàng vất vả lắm mới mở được cái cửa hàng, còn chưa được người ta kêu một tiếng lão bản liền xuyên sách.

Xuyên liền xuyên đi, thế nhưng còn bắt nàng xuyên thành một cái nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết não tàn có số phận thê thảm.

Bây giờ nàng đụng đầu chết thêm một lần có thể xuyên về được không?
Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua vách tường đất vàng, vết thương ba ngày trước đụng đầu vẫn còn đây ẩn ẩn đau.

Nghĩ nghĩ cuối cùng Khương Ngôn Ý từ bỏ ý định tự sát.

Đụng đầu vừa đau lại không chắc chết có thể xuyên trở về, nàng vẫn là an phận ở lại đây đi.

Khương Ngôn Ý từ từ nhớ lại kịch bản.

Phần diễn của nguyên thân chỉ ở giai đoạn đầu xong liền đi nhận cơm hộp*, phía sau nam nữ chính ngược luyến tình thâm, tương ái tương sát đã cùng nàng không có nửa điểm quan hệ.

*Đi nhận cơm hộp: kết thúc phần diễn trong kịch bản.

Nguyên thân đến chết đều nhớ mãi không quên nam phụ Lục Lâm Viễn, người vì nữ chính cả đời không cưới, còn nhắc tới nguyên thân thì chỉ có mắng nàng là nữ nhân ác độc.

Khương Ngôn Ý cảm thấy không đáng cho nguyên thân, vì một tên nam nhân vô tâm với mình mà biến bản thân thành cái dạng này, cuối cùng đổi lại chỉ là một câu "Tâm địa ác độc", không biết nguyên thân ở Địa phủ có thấy hối hận hay không.

Còn cái lão cha tiện nghi của nguyên thân kia, Khương Ngôn Ý thật muốn cạy mở đỉnh đầu của hắn ra mà xem, nhìn một cái trong đầu hắn đến cùng là chứa cái gì.

Đến phần sau thân phận thực sự của nữ chính mới được công bố, nàng ta căn bản không phải con gái của Khương thượng thư mà là công chúa tiền triều, tổ phụ nam chính chính là kẻ tạo phản diệt một nhà nữ chính.

Hoàng hậu tiền triều kia là bạch nguyệt quang trong lòng Khương Thượng thư, hắn liều chết đem nữ chính mang về Khương gia nuôi lớn, tuyên bố với bên ngoài thứ trưởng nữ của mình.


Khương Thượng thư chưa từng thích Khương phu nhân, cưới bà cũng chỉ là liên hôn gia tộc, cho nên đối với Khương phu nhân dù đã sinh cho mình một đôi nhi nữ cũng không mảy may để ý.

Đến cuối cùng, Khương Thượng thư vì bảo vệ con gái của bạch nguyệt quang mà chết.

Khương Ngôn Ý rất muốn cho trao cho Khương Thượng thư cái cúp "Đệ nhất đổ vỏ".

Nữ nhi ruột của hắn chết thì chết, tàn thì tàn hắn không nửa điểm quan tâm mà chỉ để ý đến con gái của bạch nguyệt quang, để vì sau khi chết còn có mặt mũi đi gặp bạch nguyệt quang của hắn.

Muốn nôn nôn nôn!!! Nếu ngươi trung trinh không đổi như vậy thì trước đây còn còn thành cái gì hôn, sinh cái gì con làm gì!
Khương Ngôn Ý quả thực không còn sức mà phun tào.

Nguyên thân đã chết, nàng tự nhiên cũng sẽ không đem một Khương Thượng thư bại não làm cha.

Trước mắt trọng yếu nhất chính là mạng sống, sau đó tìm cách ra khỏi quân doanh.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Thời điểm Khương Ngôn Ý còn đang suy tư thì cửa mở.

Có hai cái phụ bếp mang theo thùng cháo đi vào, dùng muôi gõ vào thùng cháo không kiên nhẫn gào to: "Ăn cơm ăn cơm!"
Các nữ nhân lười nhác còn đang nằm trên giường ngủ lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cầm bát đi lĩnh cháo.

Cháo là nấu từ gạo thô, một muỗng múc vào trong chén đều có thể đếm rõ có mấy hạt gạo.

Chia xong cháo, hai cái phụ bếp liền rời đi, có mấy cái nữ tử tâm tư linh hoạt hướng chỗ bọn họ đưa ít đồ vật, như vậy ban đêm các nàng sẽ được ăn ngon.

Khương Ngôn Ý bưng lấy chén cháo vị không khác gì nước lã mà húp vào.

Gạo thô vào tới cuống họng vô cùng khó chịu, nguyên thân lại là đại tiểu thư đã quen sống an nhàn sung sướng, cỗ thân thể này nuôi đến cực kì dễ hỏng, Khương Ngôn Ý uống chén cháo này uống đến thực vất vả.

Lông mi của nàng rất dài, lại dày lại cong tựa như lông vũ.

Mặc dù sắc mặt trắng bệch, một thân bệnh khí, nhưng da mịn thịt mềm, ngũ quan lại mười phần tinh xảo, dù là co lại trong góc thì vẫn thu hút ánh nhìn.

Có nữ tử thân mình nở nang ở giường đối diện lườm Khương Ngôn Ý một chút, âm dương quái khí mở miệng: "Cũng không biết là hồng phúc của ai, chúng ta nguyên bản còn có thể ăn được thịt, hiện tại chỉ có thể húp cháo!"
Nàng ta nhan sắc bình thường, nhưng thắng ở tư thái yêu nhiêu, lời nói mang theo gai: "Tiến vào nơi này, tam trinh cửu liệt làm cho ai nhìn không biết."
Khương Ngôn Ý biết nàng lời này là nói cho mình nghe, chỉ uống cháo chứ không tiếp lời nữ nhân kia.

Nữ nhân kia gọi Xuân Hương, nghe nói trước kia là kỹ nữ của Phong Nguyệt lâu, có điều Phong Nguyệt lâu làm chết một cái mệnh quan triều đình nên tất cả cô nương đều bị đưa đến trong quân doanh làm kỹ.

Dù sao đều là làm nghề cũ, rất nhanh Xuân Hương ở nơi này mà sống vui vẻ sung sướng.

Bất quá vì ba ngày trước nguyên thân muốn tự tử nên làm liên lụy mọi người.

Lúc nguyên thân tự tử thì là thời điểm Đai tướng quân mới tới Tây Châu đại doanh nhậm chức.

Hắn biết được trong quân doanh không chỉ có doanh kỹ mà còn bắt ép người đến mức muốn tìm chết thì vô cùng tức giận thắt chặt kỷ cương.

Hắn đã ra lệnh chém đầu tiểu đầu mục quản lý doanh kỹ, phàm là binh sĩ ngày đó ở chỗ này tìm hoan đều bị phạt mỗi người một trăm côn.

Hạ lệnh ai còn dám đến doanh trại bên này thì dùng quân pháp xử trí.

Vị Đại tướng quân mới nhậm chức này là người có thủ đoạn lôi lệ phong hành, liên tiếp ba ngày đều không có ai dám đến doanh trại bên này tìm thú vui.

Không có binh sĩ tới thì không có sinh ý, Xuân Hương là người phong quang nhất trong đám nữ nhân này, người khác quần áo trên người chỉ đủ miễn cưỡng che giấu còn nàng ta thì có tới mấy bộ có thể thay đổi thường xuyên, son phấn đồ trang sức cũng không ít, có cái là dùng tiền sai người mua, có cái là binh sĩ chủ động mua để lấy lòng nàng.

Nàng ta muốn trôi qua tốt thì nhất định phải có người nguyện ý xài bạc vì nàng ta.

Hiện tại trong quân doanh không ai dám tới bên này, nàng ta cũng không cách nào thu tiền của binh sĩ được nên đem hết thảy đổ lỗi cho Khương Ngôn Ý.

Xuân Hương gặp Khương Ngôn Ý hoàn toàn không để ý mình, giống như một quyền đánh tới trên bông, trong lòng càng thêm bực bội, trực tiếp đi tới đoạt chén cháo của Khương Ngôn Ý ném xuống đất.

"Ngươi không phải một lòng muốn tìm chết sao? Còn uống cháo làm gì?"
Nàng ta nhìn Khương Ngôn Ý có làn da trắng như tuyết, trong mắt lóe lên mấy phần ghen ghét.


Thấy Khương Ngôn Ý vẫn im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ thì coi nàng là cái bánh bao mềm, càng làm trầm trọng thêm, còn xô đẩy Khương Ngôn Ý nói: "Đi chết a!".

Chuyên trang đọc truyện || T RÙMTRUYỆN.

ne t ||
Bên cạnh có người nhìn không được, chuẩn bị tới can.

Ai ngờ Khương Ngôn Ý đột nhiên đứng lên, giơ tay hay dùng mảnh sứ vỡ quẹt trên Xuân Hương một phát.

"Aaaaa...!Chảy máu!"
Xuân Hương dùng tay lau mặt một cái, phát hiện trên tay đều là máu tươi, lập tức luống cuống, chỉ vào Khương Ngôn Ý mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, dám làm mặt ta bị thương!"
Khương Ngôn Ý lạnh lùng liếc nàng một cái, trên tay còn mảnh sứ vỡ với vết máu chưa khô: "Ngươi lại chửi thêm một câu xem."
Bị cặp mắt đen của Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm, Xuân Hương không khỏi một trận hoảng sợ, lời mắng người đến bên miệng cứ thế nuốt xuống.

Khương Ngôn Ý khóe miệng ngậm lấy một tia cười lạnh, xích lại gần Xuân Hương, ở bên tai nàng ta yếu ớt nói: "Nếu ngươi cứ muốn biết vì sao ta bị đưa tới đây thì hiện tại ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là tâm tình không tốt giết mấy người mà thôi."
Mảnh sứ trong tay nàng để ngay động mạch ở cổ tay Xuân Hương: "Cắt ở chổ này, máu sẽ phun lên cao, sẽ rất ấm đấy."
Đôi mắt Xuân Hương phút chốc trừng lớn, hai chân không tự giác mà run lẩy bẩy.

Khương Ngôn Ý lúc này mới thối lui một bước, đầu ngón tay gõ gõ mảnh sứ vỡ trong tay: "Chớ chọc ta tức giận, không chừng người đầu tiên ta xử sẽ là ngươi."
Xuân Hương nghe nói như thế thì chịu không nổi khụy xuống.

Những nữ nhân ngơ ngác nhìn nhau, không biết Khương Ngôn Ý nói với Xuân Hương cái gì mà đem Xuân Hương sợ đến như vậy.

Khương Ngôn Ý trở lại giường của mình nằm xuống, không có nhìn lại Xuân Hương lần nào.

Có người từng nói: "Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng".

Nàng bày làm ra một bộ không cần mạng, Xuân Hương lại là cái ỷ mạnh hiếp, tự nhiên không dám cầm cái mạng nhỏ của mình ra nói đùa.

Một bát cháo gạo thô cháo đích thật là không thể no bụng, Khương Ngôn Ý nằm một lát liền đói đến tâm hốt hoảng.

Nàng mặt không biểu tình đem đai lưng siết chặt một chút, có ý đồ muốn làm phân tâm cơn đói.

Xem ra Đại tướng quân mới nhậm chức trong mắt không dung được hạt cát, trị quân nghiêm minh.

Hắn không cho phép trong quân có nữ nhân, như vậy sau này nhất định sẽ đem các nàng chuyển dời đến địa phương khác.

Khôi phục sự tự do là không thể nào, dù sao các nàng đều là người mang tội tịch.

Không biết người ở phía trên sẽ an bài các nàng như thế nào.

Đúng lúc này cửa phòng lại mở ra, đi vào là một tiểu đầu mục* eo mang bội đao, xem ra là có chút địa vị, sau lưng còn đi theo mười mấy tên lính.

*Đầu mục: Người chỉ huy một tốp quân nhỏ.

"Đi ra, tất cả mọi người đều ra hết!".

Tiểu đầu mục không kiên nhẫn hô to, ánh mắt cũng không vì mấy nữ nhân quần áo không chỉnh tề trong phòng mà dừng lại.

????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện