Túc Bảo mím môi, lập tức co giò chạy mất!
Tuyết Nhi không có cơ hội phát huy năng lực, tiếng khóc còn nghẹn trong cổ họng chưa bật ra, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.
**
Túc Bảo chạy đến bên Bà cụ Tô, tay chân dang rộng hình chữ đại rồi nằm ra cỏ.
Bà cụ Tô cười: “Túc Bảo, đừng nằm dưới đất kẻo lạnh!”
Sau đó, bà cụ kêu người mang đệm hơi tới, Túc Bảo như con sâu ưỡn mông nhỏ ra rồi bò lên.
Bà cụ Tô nói: “Ngồi đó đừng đi đâu nhé, bà ngoại đi lấy đồ ăn cho con.”
Có một loại đói, gọi là bà ngoại cảm thấy cháu gái đói rồi.
Bà cụ Tô nghĩ Túc Bảo chạy hồi lâu như vậy chắc hẳn đói rồi, nên đi lấy đồ ăn cho cô bé.
Cuối cùng thì Kỷ Trường cũng chộp được cơ hội, bay đến bên cạnh: “Cặp sách nhỏ, học bài thôi!”
Vừa nghe vậy Túc Bảo vội che tai lại, sư phụ lắm lời thật, cứ rảnh ra là bắt cô bé học bài.
Toàn nói những thứ bé không hiểu, sư phụ gọi đó là “Lý thuyết cơ bản”.
Đôi tai nhỏ bị che vẫn nghe rõ tiếng Kỷ Trường lẩm bẩm: “Hôm nay sư phụ dạy con Huyền môn võ thuật. ”
“Huyền môn võ thuật, cụ thể là Sơn, y, mệnh, bốc, tướng.”
“Sơn là nói vào núi tu luyện Đạo giáo, luyện đan, bùa chú, bí thuật… an bài binh mã… cảnh giới không dễ đạt tới…”
“Y thuật rất dễ hiểu. Y học cổ truyền Trung Quốc, Tử vi đấu số, bà đồng … tất cả đều thuộc phạm trù y học.”
Tiểu Túc Bảo lập tức dóng tai lên nghe: “Bà đồng? Vậy Túc Bảo còn phải học khiêu đại thần không? ”
Kỷ Trường: “….”
“Con học từ đâu, sao lại biết khiêu đại thần? ”
Túc Bảo vội khoát tay: “Túc Bảo không muốn học! Sẽ bị người ta bắt đi đấy!”
Khi trước cùng ba đi ra ngoài, cô bé từng thấy một người điên, người đó nói mình là phù thủy, đang khiêu đại thần cầu mưa.
Động tác của bà ta hệt như bị chuột rút, cuối cùng bị bắt đi rồi.
Kỷ Trường nghe mà câm nín: “Họ nhảy như vậy quả thực rất dễ bị bắt đi, nhưng bí thuật cao cấp thì chỉ cần khẽ động ngón tay đơn giản….”
“Thôi cái này sẽ giải thích khi học, tiếp theo.”
Túc Bảo: “….?”
Cái đầu nhỏ của cô bé tràn ngập dấu hỏi chấm.
Kỷ Trường nói tiếp: “Con chỉ cần biết học tốt sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ngoại con là được rồi!”
Túc Bảo lập tức bò dậy khỏi bãi cỏ, ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan.
Cứu bà ngoại.
Mẹ Túc Bảo nói phải chăm sóc bà ngoại thật tốt.
Vì vậy, cô bé muốn học cái này để cứu bà ngoại.
Thế nên, tiểu Túc Bảo bắt đầu làm một em bé ngoan nghiêm túc nghe giảng.
Tuyết Nhi không có cơ hội phát huy năng lực, tiếng khóc còn nghẹn trong cổ họng chưa bật ra, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.
**
Túc Bảo chạy đến bên Bà cụ Tô, tay chân dang rộng hình chữ đại rồi nằm ra cỏ.
Bà cụ Tô cười: “Túc Bảo, đừng nằm dưới đất kẻo lạnh!”
Sau đó, bà cụ kêu người mang đệm hơi tới, Túc Bảo như con sâu ưỡn mông nhỏ ra rồi bò lên.
Bà cụ Tô nói: “Ngồi đó đừng đi đâu nhé, bà ngoại đi lấy đồ ăn cho con.”
Có một loại đói, gọi là bà ngoại cảm thấy cháu gái đói rồi.
Bà cụ Tô nghĩ Túc Bảo chạy hồi lâu như vậy chắc hẳn đói rồi, nên đi lấy đồ ăn cho cô bé.
Cuối cùng thì Kỷ Trường cũng chộp được cơ hội, bay đến bên cạnh: “Cặp sách nhỏ, học bài thôi!”
Vừa nghe vậy Túc Bảo vội che tai lại, sư phụ lắm lời thật, cứ rảnh ra là bắt cô bé học bài.
Toàn nói những thứ bé không hiểu, sư phụ gọi đó là “Lý thuyết cơ bản”.
Đôi tai nhỏ bị che vẫn nghe rõ tiếng Kỷ Trường lẩm bẩm: “Hôm nay sư phụ dạy con Huyền môn võ thuật. ”
“Huyền môn võ thuật, cụ thể là Sơn, y, mệnh, bốc, tướng.”
“Sơn là nói vào núi tu luyện Đạo giáo, luyện đan, bùa chú, bí thuật… an bài binh mã… cảnh giới không dễ đạt tới…”
“Y thuật rất dễ hiểu. Y học cổ truyền Trung Quốc, Tử vi đấu số, bà đồng … tất cả đều thuộc phạm trù y học.”
Tiểu Túc Bảo lập tức dóng tai lên nghe: “Bà đồng? Vậy Túc Bảo còn phải học khiêu đại thần không? ”
Kỷ Trường: “….”
“Con học từ đâu, sao lại biết khiêu đại thần? ”
Túc Bảo vội khoát tay: “Túc Bảo không muốn học! Sẽ bị người ta bắt đi đấy!”
Khi trước cùng ba đi ra ngoài, cô bé từng thấy một người điên, người đó nói mình là phù thủy, đang khiêu đại thần cầu mưa.
Động tác của bà ta hệt như bị chuột rút, cuối cùng bị bắt đi rồi.
Kỷ Trường nghe mà câm nín: “Họ nhảy như vậy quả thực rất dễ bị bắt đi, nhưng bí thuật cao cấp thì chỉ cần khẽ động ngón tay đơn giản….”
“Thôi cái này sẽ giải thích khi học, tiếp theo.”
Túc Bảo: “….?”
Cái đầu nhỏ của cô bé tràn ngập dấu hỏi chấm.
Kỷ Trường nói tiếp: “Con chỉ cần biết học tốt sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ngoại con là được rồi!”
Túc Bảo lập tức bò dậy khỏi bãi cỏ, ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan.
Cứu bà ngoại.
Mẹ Túc Bảo nói phải chăm sóc bà ngoại thật tốt.
Vì vậy, cô bé muốn học cái này để cứu bà ngoại.
Thế nên, tiểu Túc Bảo bắt đầu làm một em bé ngoan nghiêm túc nghe giảng.
Danh sách chương