Biểu cảm lạnh lùng ngạo mạn trên mặt Vân đại sư lập tức đông cứng, ông ta quay sang nhìn với vẻ không thể tin được…

Chỉ thấy Tư Diệc Nhiên chống người suy yếu ngồi dậy!

Túc Bảo vui vẻ nói: “Anh trai nhỏ, anh sống lại rồi!”

Ôi chao, bé thật sự đã cứu được anh trai nhỏ về rồi nè.

Đột nhiên Túc Bảo cảm thấy sư phụ thật là lợi hại, thì ra mấy thứ sư phụ dạy cho bé, cũng không hoàn toàn chỉ dùng để bắt mấy thứ đồ kia lại!

Ôn Như Vân đã ngây dại từ lâu rồi, toàn thân cô run rẩy, gắt gao mở to hai mắt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác của mình…

“Diệc Nhiên… Diệc Nhiên!” Ôn Như Vân run rẩy chạm vào mặt của Tư Diệc Nhiên.

Tư Diệc Nhiên nghiêng đầu, hình như cậu nhóc không thích người khác đụng vào, ngay cả mẹ ruột cũng không được.

Vẻ mặt cậu lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu, không hề thua kém ba của cậu chút nào.

Tư Diệc Nhiên mím môi, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Túc Bảo.

“Em là ai?” Cậu hỏi.

Túc Bảo cười híp mắt: “Em tên là Túc Bảo.”

Tư Diệc Nhiên lặng lẽ nhớ kỹ tên của bé, Túc Bảo.

Ôn Như Vân nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, cảm ơn con, cảm ơn con…”

Bà cụ Tư tỉnh lại từ trong kinh ngạc, run rẩy bò về phía Tư Diệc Nhiên: “Cháu trai của bà, cháu trai ngoan của bà! Cháu tỉnh rồi! Không hổ là cháu trai của bà, phúc lớn mạng lớn…”

Người nhà họ Tô đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng.

Cứu không được, là lỗi của Túc Bảo.

Cứu được rồi, là do cháu trai của bà ta phúc lớn mạng lớn!

Tô Nhất Trần lạnh mặt nói: “Chú Nhiếp, tiễn khách!”

Tư Dạ liếc mắt nhìn bà cụ Tư một cái, nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ xử lý lại chuyện trong nhà.”

Anh không nói thêm gì nữa bởi vì biết dù có nói nhiều thì cũng vô ích thôi.

Người nhà họ Tô thật sự rất tức giận.

Bởi vì bận rộn với công việc, Tư Dạ đã ở trên chiến trường ngoài tiền tuyến quanh năm, rất ít khi chú ý đến chuyện trong nhà.

Cũng không biết mẹ của mình lại ngang ngược hống hách như vậy, nhất thời lại nghĩ đến cảnh Ôn Như Vân lạnh nhạt với mình, đáy lòng cảm thấy rất phức tạp.

“Hôm khác tôi nhất định sẽ tới tận nhà nói lời cảm ơn!” Tư Dạ nói ngắn gọn xong thì nhìn về phía Túc Bảo.

Ánh mắt anh không khỏi dịu xuống, vươn tay sờ đầu Túc Bảo.

“Túc Bảo, sau này có chuyện gì cần chú trợ giúp, con cứ đến tìm chú thoải mái.” Tư Dạ dừng một chút: “Bất kể là chuyện gì!”

Ôn Như Vân cũng lau nước mắt, nói: “Túc Bảo, cảm ơn…”

Bé con hoàn toàn không biết mình đã làm ra được chuyện lớn tới cỡ nào, lại nhận được ân tình lớn vô ngần từ nhà họ Tư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện