Cảnh xuân tươi đẹp, sinh ý dạt dào.
Xác nhận nàng đã bình phục, có thể tự do đi lại, Đoàn Ngự Thạch bắt đầu xuất phát rời động, chuẩn bị đưa nàng vào trong thành và chính mình cũng hồi doanh trại.
Trên đường trở về Hổ thành, ven đường phong cảnh hữu tình, thật tốt để thưởng thức, huống chi còn có bạn đường, từ lúc xuất phát đến giờ, miệng của nàng không ngừng ríu rít, tươi cười không ngớt.
“Đoàn đại ca, huynh xem, diều hâu kìa!”
Nàng ngước nhìn chú chim ưng đen tuyền đang sải rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời cao, ngạo nghễ nhìn thiên địa.
“A! Con thỏ, con thỏ kìa!!!”
Bàn tay trắng muốt nhỏ bé hưng phấn kéo kéo hắn, nói chuyện nhiều đâm nghiện, nàng còn muốn chia sẻ với hắn niềm vui sướng của nàng.
“Oa!!! Con bướm màu lam kìa, đẹp quá! Đoàn đại ca, mau nhìn đi!!!”
Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt bất đắc dĩ, mắt hướng thẳng phía trước đi tới, nãy giờ chỉ nghe toàn tiếng nói cười của nàng, hắn đối người khác có thể khiến người người kính sợ uy nghiêm, còn với nàng một chút cũng không dùng được.
Cho dù hắn để nàng ngồi một mình trên ngựa, bản thân nắm dây cương đi bộ, không thèm quan tâm những lời nàng nói, nhưng vẫn không làm hứng thú của nàng giảm xuống được, nếu không thấy hắn mang bộ dáng lãnh đạm, có thể nhầm tưởng là bọn họ đang xuất môn du sơn ngoạn thuỷ.
Cảm xúc dạt dào, nàng tâm trạng vui vẻ, chỉ cần là một chú chim, một bông hoa đều có thể làm nàng tán hưởng, bộ dáng nhí nhảnh, ríu ra ríu rít không hề giống một người mới từ quỷ môn quan trở về.
Nhìn nàng vẻ mặt tươi tắn, hắn càng trầm lặng, mày kiếm chau lại mặt không khởi sắc, hắn đối với nàng hoàn toàn không có cách.
“Đoàn đại ca, huynh thật im lặng nha, cười một cái thôi mà, nếu không coi chừng người khác sẽ hiểu lầm huynh là sơn trại đại vương hay thủ lĩnh thổ phỉ đó.”
Hắn vẫn trầm mặc không nói, không để ý tới nàng.
“Không lẽ huynh thiếu răng cửa nên không dám nói, đừng tự ti, nói cho Dung Nhi nghe, Dung Nhi không giễu cợt huynh đâu mà sẽ giúp huynh nghĩ biện pháp, chúng ta là bằng hữu mà đừng khách khí nha!”
Hắn nghe tai trái ra tai phải, tiếp tục coi như chưa nghe gì.
“Ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối vẻ mặt như vậy của huynh đến quỷ cũng bị dọạ cho chết khiếp đó, dọạ quỷ coi như là tích ân tích đức đi, nhưng dọa người thì là nghiệp chướng đó nha!”
Hắn thái dương hơi hơi co rúm, cố gắng như mình lỗ tai điếc, không có nghe thấy gì.
“Kỳ thật vết sẹo trên mặt huynh cũng đâu có xấu đâu!”
Bắn mạnh ánh mắt giết người về phía nàng, gương mặt xanh mét, đủ để dọạ cho người sợ run lên.
Người thông minh sẽ không nhổ răng cọp, nhưng càng thông minh hơn sẽ biết con cọp này tuyệt đối không làm nàng bị thương, ha ha Tô Dung Nhi trời sinh có một ưu điểm, chính là một khi biết đối phương dễ khi dễ, nàng sẽ hảo mà đối xử hắn tử tế.
“Muội cảm thấy vết sẹo của huynh thật không xấu mà!” Nàng đoán đúng rồi nha, hắn quả thực khó chịu vết sẹo trên mặt, hơn nữa còn muốn đem người dám nói về vết sẹo của hắn mà nuốt sống.
Thấy hắn mặt mũi hung tợn, nàng vẫn cư nhiên duy trì vẻ mặt ngây thơ cộng thêm bộ dáng đáng thương vô tội.
Hắn nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên thái dương. Chưa kẻ nào dám trước mặt hắn nói huyên thuyên về vết sẹo này, chưa có ai dám… vậy mà, nữ nhân… nữ nhân này…
Xác nhận nàng đã bình phục, có thể tự do đi lại, Đoàn Ngự Thạch bắt đầu xuất phát rời động, chuẩn bị đưa nàng vào trong thành và chính mình cũng hồi doanh trại.
Trên đường trở về Hổ thành, ven đường phong cảnh hữu tình, thật tốt để thưởng thức, huống chi còn có bạn đường, từ lúc xuất phát đến giờ, miệng của nàng không ngừng ríu rít, tươi cười không ngớt.
“Đoàn đại ca, huynh xem, diều hâu kìa!”
Nàng ngước nhìn chú chim ưng đen tuyền đang sải rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời cao, ngạo nghễ nhìn thiên địa.
“A! Con thỏ, con thỏ kìa!!!”
Bàn tay trắng muốt nhỏ bé hưng phấn kéo kéo hắn, nói chuyện nhiều đâm nghiện, nàng còn muốn chia sẻ với hắn niềm vui sướng của nàng.
“Oa!!! Con bướm màu lam kìa, đẹp quá! Đoàn đại ca, mau nhìn đi!!!”
Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt bất đắc dĩ, mắt hướng thẳng phía trước đi tới, nãy giờ chỉ nghe toàn tiếng nói cười của nàng, hắn đối người khác có thể khiến người người kính sợ uy nghiêm, còn với nàng một chút cũng không dùng được.
Cho dù hắn để nàng ngồi một mình trên ngựa, bản thân nắm dây cương đi bộ, không thèm quan tâm những lời nàng nói, nhưng vẫn không làm hứng thú của nàng giảm xuống được, nếu không thấy hắn mang bộ dáng lãnh đạm, có thể nhầm tưởng là bọn họ đang xuất môn du sơn ngoạn thuỷ.
Cảm xúc dạt dào, nàng tâm trạng vui vẻ, chỉ cần là một chú chim, một bông hoa đều có thể làm nàng tán hưởng, bộ dáng nhí nhảnh, ríu ra ríu rít không hề giống một người mới từ quỷ môn quan trở về.
Nhìn nàng vẻ mặt tươi tắn, hắn càng trầm lặng, mày kiếm chau lại mặt không khởi sắc, hắn đối với nàng hoàn toàn không có cách.
“Đoàn đại ca, huynh thật im lặng nha, cười một cái thôi mà, nếu không coi chừng người khác sẽ hiểu lầm huynh là sơn trại đại vương hay thủ lĩnh thổ phỉ đó.”
Hắn vẫn trầm mặc không nói, không để ý tới nàng.
“Không lẽ huynh thiếu răng cửa nên không dám nói, đừng tự ti, nói cho Dung Nhi nghe, Dung Nhi không giễu cợt huynh đâu mà sẽ giúp huynh nghĩ biện pháp, chúng ta là bằng hữu mà đừng khách khí nha!”
Hắn nghe tai trái ra tai phải, tiếp tục coi như chưa nghe gì.
“Ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối vẻ mặt như vậy của huynh đến quỷ cũng bị dọạ cho chết khiếp đó, dọạ quỷ coi như là tích ân tích đức đi, nhưng dọa người thì là nghiệp chướng đó nha!”
Hắn thái dương hơi hơi co rúm, cố gắng như mình lỗ tai điếc, không có nghe thấy gì.
“Kỳ thật vết sẹo trên mặt huynh cũng đâu có xấu đâu!”
Bắn mạnh ánh mắt giết người về phía nàng, gương mặt xanh mét, đủ để dọạ cho người sợ run lên.
Người thông minh sẽ không nhổ răng cọp, nhưng càng thông minh hơn sẽ biết con cọp này tuyệt đối không làm nàng bị thương, ha ha Tô Dung Nhi trời sinh có một ưu điểm, chính là một khi biết đối phương dễ khi dễ, nàng sẽ hảo mà đối xử hắn tử tế.
“Muội cảm thấy vết sẹo của huynh thật không xấu mà!” Nàng đoán đúng rồi nha, hắn quả thực khó chịu vết sẹo trên mặt, hơn nữa còn muốn đem người dám nói về vết sẹo của hắn mà nuốt sống.
Thấy hắn mặt mũi hung tợn, nàng vẫn cư nhiên duy trì vẻ mặt ngây thơ cộng thêm bộ dáng đáng thương vô tội.
Hắn nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên thái dương. Chưa kẻ nào dám trước mặt hắn nói huyên thuyên về vết sẹo này, chưa có ai dám… vậy mà, nữ nhân… nữ nhân này…
Danh sách chương