Mở đầu
Tháng ba đầu xuân, đêm lạnh như nước.
Nhưng có lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh hơn trái tim băng giá của nàng lúc bấy giờ.
Linh Lan lệ rơi đầy mặt, chạy thục mạng về phía trước, gió lạnh gào thét bên tai, tựa như giờ phút này nội tâm nàng cũng kịch liệt gào thét giống như vậy.
Tại sao Thiếu phu nhân có thể làm như vậy, tại sao có thể lòng lang dạ thú như vậy, làm sao có thể? “Nha đầu thối, ta nói ngươi đừng chạy, ngươi còn chạy!”
Cánh tay đột nhiên bị người đang đuổi phía sau tới giữ chặt lấy, một cỗ sức lực kéo nàng về sau, làm cho nàng mất đi trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.
Nàng không cảm thấy đau đớn, chỉ có không cam lòng cùng hối hận.
Nếu như năm đó nàng dũng cảm một chút, quyết tâm một chút, không thèm quan tâm cái gọi là thân phận khác biệt, xứng hay không xứng, chỉ cần gật đầu đáp ứng, không suy nghĩ gì, có phải mọi chuyện sẽ khác bây giờ hay không? Thiếu gia sẽ không gặp bất trắc, Phu nhân cũng không bị tức chết, Đòan gia cũng không bị người ta chiếm lấy, càng sẽ không vì vậy mà tuyệt hậu!
Là lỗi của nàng, nếu năm đó nàng có thể can đảm hơn, không cần nhát gan, hèn yếu như vậy, thì tất cả bất hạnh cũng sẽ không xảy ra, là lỗi của nàng, tất cả đều là do nàng đã sai!
“Nha đầu thối, ta xem ngươi còn có thể chạy chỗ nào?”
Nàng lệ rơi đầy mặt đối diện với nụ cười độc ác của đại hán đang đuổi theo nàng, hắn đạp ánh trăng từng bước tiến lại gần nàng, nàng ngồi dưới đất không ngừng lui về sau, cho đến khi phần lưng đụng phải vật cứng, không thể lui lại nữa mới dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn, là miệng giếng.
Trong nháy mắt, nàng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ông trời thương nàng, ít nhất thân thể nàng không phải chịu lăng nhục,ít nhất nàng còn có thể mang theo trong sạch đi xuống suối vàng gặp Thiếu gia – người nàng yêu nhất.
Khóe miệng lộ ra ý cười nhạt, nàng ngay cả đầu cũng không quay lại, dùng sức đứng dậy, sau đó khẽ cong eo, cả người rơi xuống dưới.
Nhảy xuống giếng tự vẫn.
Lam Châu.
Tháng Ba đầu xuân.
Mấy ngày liên tiếp mưa phùn bay tán lọan càng làm cho người ta dễ dàng cảm nhận cái lạnh của mùa xuân, cũng dễ bị nhiễm lạnh.
Nha đầu Linh Lan phụ trách hầu hạ lão Phu nhân của Đoàn gia cũng bị bệnh.
Năm nay Linh Lan vừa tròn mười lăm, trước tám tuổi nàng theo cha kể chuyện hành tẩu giang hồ, trải qua cuộc sống bữa đói bữa no, sau tám tuổi bởi vì cha lâm bệnh mà qua đời, trong một lần tình cờ gặp gỡ được chủ mẫu của Đoàn gia thu làm tì nữ, vào phủ đến nay đã hơn bảy năm, biểu hiện biết tiến biết lùi, rất được Đòan phu nhân nể trọng cùng yêu thích.
Lúc tám tuổi Linh Lan chỉ được coi là thanh tú, không thể nói là xinh đẹp, nhưng nữ mười tám đại biến, trải qua bảy năm ổn định, không hề dãi gió dầm sương, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu. Năm mười lăm tuổi, nàng duyên dáng yêu kiều, không chỉ da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, mà cử chỉ ưu nhã, không màng danh lợi, khiến nàng không thua kém tiểu thư khuê các một chút nào.
Vì vậy, có lúc thay Phu nhân xuất phủ làm việc, còn mang tới sự đeo bám và trêu ghẹo của đám công tử thế gia, khiến Linh Lan cảm thấy nhức đầu cùng bất đắc dĩ.
Lúc này nàng bị phong hàn nghiêm trọng, bởi vì xuất phủ làm việc bị người đùa giỡn, trong lúc chạy trốn làm rớt ô, chịu mưa băng gió lạnh một đường chạy về phủ.
Lần bệnh này khiến nàng sốt cao ba ngày, thiếu chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này.
“Thúy nhi, hiện tại nha đầu Linh Lan kia như thế nào rồi, vẫn chưa hết sốt sao?” Đoàn phu nhân khẽ cau mày hỏi.
“Hồi phu nhân, lúc nãy có tin tức truyền đến, đã hạ sốt.”
“Có thật không?” Đoàn phu nhân vui vẻ hỏi.
“Vâng.”
“Người đã tỉnh chưa.”
“Còn chưa có.”
“Lý đại phu nói thế nào?”
“Đại phu nói chỉ cần hết sốt thì tính mạng không cần lo lắng, hiện tại chỉ cần chờ Linh Lan tỉnh lại, uống thêm mấy chén thuốc sẽ không còn gì đáng ngại.” Thúy nhi thuật lại lời của đại phu.
“Được, chỉ cần không có gì đáng ngại là tốt rồi.” Đòan phu nhân thở nhẹ một hơi, sau đó hơi suy tư một chút, đứng lên nói: “Đi.”. Nàng phải đi xem một chút mới có thể yên tâm.
Nha đầu Linh Lan bị bệnh nặng như thế, nàng cũng phải chịu chút trách nhiệm.
Nàng đã sớm nghe nói trong thành có mấy công tử đang dây dưa với Linh Lan, nàng lại không để ý, ngược lại có chút đắc chí, còn luôn sai nha đầu Linh Lan xuất phủ làm việc, tựa như đang khoe khoang, mới có thể xảy ra chuyện này.
Hồi tưởng mấy năm nay nha đầu Linh Lan hầu hạ bên người thấy nàng thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm, nàng luôn cảm thấy ảo não không thôi với khoảng thời bị ma xui quỷ khiến trong quá khứ.
Cũng may nha đầu đó không có việc gì, không có vì vậy mà ngoài ý muốn bỏ mạng, nếu không thì nàng có muốn hối tiếc cũng không kịp.
Thúy nhi đi trước dẫn đường, đưa Đòan phu nhân tới phòng hạ nhân nơi Linh Lan đang dưỡng bệnh, chỉ thấy nha đầu kia nằm ở trên giường, bên cạnh không một bóng người.
“Tại sao không có ai ở chỗ này chăm sóc nàng?” Nàng không vui hỏi.
“Hồi phu nhân, ban ngày bọn nô tỳ đều có việc phải làm, cho nên….”
“Cho nên liền để nàng một mình ở nơi này?” Đòan phu nhân lạnh lùng nói.
“Phu nhân bớt giận, tụi nô tỳ vẫn thay phiên nhau chăm sóc Linh Lan, chỉ là trước đó phải làm xong hết công việc của mình mới được.” Thúy nhi vội cúi người giải thích, sợ phu nhân hiểu lầm.
Mọi người đều biết phu nhân đặc biệt sủng ái Linh Lan, họ sao lại dám không dụng tâm chăm sóc đây?
Huống chi mặc dù được phu nhân sủng ái, nhưng Linh Lan lại chưa bao giờ thụ sủng sinh kiêu, gọi các nàng một tiếng tỷ tỷ, đối tốt với các nàng, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ dùng tốt thì chưa bao giờ giấu giếm, sẽ chia sẻ với các nàng, làm cho các nàng muốn ghét cũng không được, thấy nàng ngã bệnh như thế nào lại không lo lắng, không chăm sóc nàng đây?
Đoàn phu nhân còn chưa kịp nói chuyện, một tỳ nữ đột nhiên bưng chén thuốc đẩy cửa vào, sau đó bị phu nhân đứng ở trong phòng làm cho giật mình.
"Phu nhân." Tiểu Hỉ vội vàng phúc thân.
"Thuốc kia là cho Linh Lan nha đầu uống?" Ánh mắt Đoàn phu nhân rơi vào chén thuốc.
"Vâng"
Sau khi nghe, Đoàn phu nhân sắc mặt hơi hòa hõan, lần nữa đưa mắt nhìn sang giường."Linh Lan, đã tỉnh chưa?"
"Hồi phu nhân, còn chưa có, nhưng đại phu nói nàng ấy có thể tỉnh bất cứ lúc nào, muốn nô tỳ trước sắc thuốc, đợi sau khi tỉnh lại sẽ cho nàng ấy uống." Tiểu Hỉ cung kính trả lời .
Đoàn phu nhân nghe xong gật đầu một cái, liền không có nói cái gì nữa.
Lúc này, vốn đang nằm ở trên giường Linh Lan lại đột nhiên nói mê sảng.
". . . . . . Gia. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . ."
"Nàng đang nói cái gì?" Đoàn phu nhân cau mày hỏi.
Thúy nhi nghiêng tai dựa sát đến bên miệng Linh Lan lắng nghe.
"Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . . Thiếu gia. . . . . ."
"Nàng đang nói thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi phu nhân." Thúy nhi đứng dậy trả lời, bỏ lại hai chữ "Thiếu gia" phía sau.
Đoàn phu nhân liền mềm lòng cùng đau lòng, tiến lên ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt gương mặt gầy gò của nàng tự lẩm bẩm, "Nha đầu này,bị bệnh thành ra như vậy còn ghi nhớ không thể hầu hạ ta, nói gì thật xin lỗi,thật là."
Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ không tự chủ được nhìn phía đối diện một cái, thật hâm mộ Linh Lan, đều là nô tỳ, nàng lại có thể để cho phu nhân để ý như vậy, thật tốt.
Không biết là có phải cảm thấy có người khẽ chạm vào nàng, hay là vốn đã tỉnh táo hay không, mà Linh Lan đang nằm trên giường khẽ động một lát, chậm rãi mở mắt ra.
"Phu nhân, Linh Lan tỉnh, nàng tỉnh!" Đứng ở bên giường Thúy Nhi thấy thế vui mừng kêu lên.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Đoàn phu nhân cũng có chút mừng rỡ, nhìn Linh Lan rồi lên tiếng hỏi nàng.
Linh Lan một hồi lâu không có lên tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn nàng, cặp mắt chớp cũng không chớp, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt nàng có hoảng hốt, có mờ mịt, có khiếp sợ, có khó tin, còn có một tia phức tạp làm người ta nhìn không ra là cảm xúc gì.
"Phu. . . . . . nhân?" Nàng mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc.
"Thế nào? Mới bị bệnh mấy ngày mà ngay cả ta đều không nhận ra sao, nha đầu này." Đoàn phu nhân trêu ghẹo hỏi, thấy nàng tỉnh lại thì liền an tâm.
"Phu nhân, thật sự là ngài sao?"
Linh Lan mờ ảo như đang trong mộng đưa tay sờ lên mặt của chủ tử, cử động bất ngờ làm Đoàn phu nhân sợ hết hồn, cũng khiến cho Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ đứng bên cạnh sợ hãi.
"Linh Lan! Ngươi làm cái gì vậy?" Thúy Nhi lớn tiếng quát trách móc nàng, ngay sau đó vội vội vàng vàng xoay người thay nàng hướng Đoàn phu nhân xin lỗi."Phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Linh Lan nàng là bệnh ngu rồi, đầu óc cháy hỏng rồi, mới có thể làm ra động tác đại bất kính như vậy , xin ngài tha thứ, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nghe âm thanh, Linh Lan dời tầm mắt hướng về phía nàng.
"Thúy nhi. . . . . . Tỷ tỷ?" Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc, không phải một năm trước khi hết hạn khế ước bán thân tỷ ấy đã trở về quê hương rồi sao? Tại sao vẫn còn ở lại chỗ này?
"Linh Lan, ngươi nói xin lỗi với phu nhân mau, cầu xin người tha thứ." Thúy Nhi thúc dục.
"Đúng nha, mau xin phu nhân tha thứ." Tiểu Hỉ ở một bên cũng không nhịn được mở miệng nói.
Nghe một âm thanh khác, Linh Lan đưa mắt nhìn sang Tiểu Hỉ, trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt khó có thể tin.
"Tiểu Hỉ tỷ tỷ ngươi thật sự là Tiểu Hỉ tỷ tỷ sao? Không phải là hai năm trước ngươi đã chết rồi sao?" Nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiểu Hỉ nói.
Lời này vừa nói ra, ba người hoảng sợ ngẩn ra.
"Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đó? Chẳng lẽ thật cháy hỏng đầu óc sao?" Tiểu Hỉ cau mày, mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Đoàn phu nhân."Phu nhân. . . . . ."
"Mau cho người đi mời Lý đại phu tới, nhanh đi." Đoàn phu nhân nhanh chóng ra lệnh.
"Vâng" Tiểu Hỉ lĩnh mệnh, lập tức chạy như bay.
Linh Lan không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại xảy ra trên người nàng, chỉ biết là nàng nhảy giếng tự vẫn, sau khi tỉnh lại, lại trở lại năm mười lăm tuổi, thời điểm bởi vì chịu gió rét mà bệnh nặng một trận.
Cảm giác giống như là một giấc mộng, nhưng người chết còn nằm mộng sao?
Nếu nói mọi việc trước kia mới là một giấc mộng, nàng lại không thể nào tin nổi, bởi vì mỗi một sự kiện, mỗi một câu, mỗi một ngày, mỗi một đêm trong quá khứ tất cả nàng đều nhớ rõ mồn một trước mắt, nhớ rất rõ ràng, cho nên như vậy tuyệt đối không phải một giấc mộng.
Vậy rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Mấy ngày liên tiếp nàng không nghĩ ra nguyên cớ là gì, rốt cuộc buông tha không nghĩ nữa, bởi vì có muốn cũng không nghĩ ra.
Nàng lại không dám nói với người khác, chỉ sợ bị coi là yêu ma quỷ quái, tà thuyết mê hoặc người khác.
Về phần những lời nói kỳ quái lúc nàng mới tỉnh, nàng chỉ có thể cảm tạ trời xanh để cho nàng trọng sinh ở thời điểm bị bệnh nặng bởi vì như vậy nàng có thể ngụy trang, sẽ không có ai coi những lời nói xằng bậy lúc mới tỉnh dậy của nàng là thật.
Trùng sinh, làm lại cuộc sống một lần nữa.
Có bao nhiêu không tưởng tượng nổi, lại có bao nhiêu cảm tạ trời xanh, để cho nàng có cơ hội sống lại một lần nữa.
Chết qua một lần để cho nàng hiểu được rất nhiều, cũng giống như một loại khác trọng sinh.
Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản tất cả bi kịch xảy ra.
Lần này, nàng nhất định phải dũng cảm, nắm chặt tất cả cơ hội, không để cho mình hối hận.
Lần này, nàng nhất định phải thay đổi số mạng Đoàn gia , giữ lại hạnh phúc thuộc về mình.
Linh Lan nằm ở trên giường nghĩ.
Đây là ngày thứ ba sau ngày nàng trọng sinh trở lại, phu nhân thương yêu nàng, đặc biệt cho phép nàng nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, vừa đúng để cho nàng có thời gian suy nghĩ và chấp nhận toàn bộ chuyện khó tin này.
Mười lăm tuổi, nàng lại mang theo trí nhớ của mười năm sau trọng sinh trở lại năm nàng mười lăm tuổi này, mặc kệ thế nào cũng có cảm giác không thể tin được.
Mười lăm tuổi, nàng còn nhớ rõ một năm này xuân hàn rất lạnh, trời mưa đặc biệt nhiều, trong thành người phải chịu gió rét cũng rất nhiều, các thương đoàn lớn trong thành cũng vì vậy mà bị ngăn lại, khiến vật giá trong thành đẩy lên rất cao.
Mưa từ mùa xuân tới mùa hè, liên miên không dứt.
Rất nhiều thương đoàn mắt thấy như vậy không được, mặc kệ là chỉ vì lợi ích hoặc vì thương hiệu rối rít đội mưa lên đường, cho nên đưa đến rất nhiều người bởi vì đất đá trên núi rơi xuống có đi không về, lão gia cùng Đại Thiếu Gia cũng vì vậy mà bỏ mạng. . . . . .
Chờ một chút!
Linh Lan cả kinh, đột nhiên mở hai mắt ra, từ trên giường lật người lên.
Lão gia cùng Đại thiếu gia thật là ở đầu mùa hè năm nàng mười lăm tuổi, bởi vì đi theo thương đòan gặp phải chuyện ngòai ý muốn trên núi mà mất mạng, bởi vì một năm này nàng bệnh nặng một trận, mưa lại rất đặc biệt nhiều, cho nên nàng nhớ rất rõ ràng.
Không sai, chính là đầu mùa hạ năm nay, mà bây giờ còn là đầu mùa xuân, vẫn còn kịp ngăn cản bi kịch xảy ra, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tất cả mới được.
Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Hai tháng sau, Linh Lan trơ mắt nhìn lão gia mang theo Đại Thiếu Gia cùng Đoàn gia thương đội ở trong mưa bụi mù mịt lên đường, tiến về phía xa châu.
Biết rõ sắp có phát sinh ngoài ý muốn, nàng lại hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản.
Thân là một nô tỳ nho nhỏ, lời nói ít trọng lượng, căn bản không coi lời nói nàng mượn cớ ác mộng nói là quan trọng, phu nhân thậm chí còn biến chuyện này làm thành chuyện cười nói cho lão gia nghe, khiến lão gia nghe xong còn cười ha ha.
Xuống tay bên người phu nhân không có kết quả, nàng cũng từng đến tìm Đại thiếu gia nói rõ ác mộng cùng lo lắng của mình , kết quả vẫn như cũ, rước lấy một hồi cười khẽ của Đại Thiếu Gia , hoàn toàn không coi đó là việc quan trọng.
Đoàn gia tổng cộng có bốn vị chủ tử, trừ lão gia, phu nhân, Đại Thiếu Gia ra, còn có vị Nhị thiếu gia —— cũng chính là thiếu gia của nàng, vốn là nàng còn có nhiều hy vọng, nhưng kì lạ một năm này, thiếu gia sau khi làm lễ trưởng thành, theo tổ huấn Đoàn gia rời nhà hai năm, bên ngoài du lịch tăng thêm kiến thức, cho nên không có ở trong phủ.
Số mạng thật không thể đổi sao?
Nhìn bóng lưng thương đội rời đi, Linh Lan cảm thấy vừa bi thương lại nản lòng thoái chí.
Tại sao biết rõ sẽ có bi kịch xảy ra, tại sao nàng lại không có biện pháp ngăn cản, không để cho nó xảy ra đây? Nếu như những việc này đều đã định sẵn, không thể sửa đổi, Vì sao trời xanh lại để nàng sống lại lần nữa là vì cái gì chứ ?
Sau khi Đoàn gia thương đội xuất phát hơn một tháng, tin dữ quả nhiên truyền đến, thương đội lành nghề trên đường gặp phải băng tan, lão gia cùng Đại Thiếu Gia bất hạnh bị đất đá chôn vùi, tung tích không rõ, lành ít dữ nhiều .
Phu nhân nghe thấy tin dữ, bất tỉnh tại chỗ, bệnh nặng một trận, cả Đoàn phủ cũng bao trùm một mảnh đau thương cùng lo lắng.
Lão gia cùng Đại Thiếu Gia vẫn luôn là trụ cột của Đoàn gia, hiện tại trụ cột ngã xuống, hơn nữa còn là hai cây cùng nhau ngã, sau này Đoàn gia nên dựa vào người nào?
Nhị thiếu gia sao?
Mới vừa tròn hai mươi tuổi, ngay cả sản nghiệp của Đoàn gia còn chưa hiểu hết, nay còn muốn chính hắn chống đỡ Đoàn gia, có thể sao?
Lòng người trong Đoàn gia đều đã hoảng loạn.
Thính Vũ uyển, nơi ở của Đòan phu nhân nhẹ nhàng bị đẩy ra, Linh Lan từ ngoài cửa nhẹ chân mà đi vào trong, muốn nhìn phu nhân bị bệnh liệt giường đã tỉnh táo hay chưa?
Nàng biết chưa gọi tự tiện xông vào như vậy, nhất định sẽ dẫn đến một trận mắng chửi hoặc giáng tội vì gần đây cảm xúc của phu nhân không được ổn định do thương tâm đến gần chết, nhưng nàng không sợ hãi, chỉ cần phu nhân có thể tỉnh lại đi, có thể ăn cơm, cho dù muốn nàng chịu hình phạt, nàng cũng nguyện ý.
Đến gần vừa nhìn,trên giường phu nhân quả nhiên đã tỉnh táo, đang cặp mắt ửng hồng lẳng lặng nằm ở trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.
"Phu nhân, ngài có muốn ăn chút gì, nô tỳ đi bưng tới." Hơi do dự một chút, nàng mở miệng nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, ngươi đi ra ngoài."
"Phu nhân, ngài như vậy thân thể sẽ không chịu nổi." Nàng không tự chủ được nói, "Nô tỳ đi thức ăn bưng tới, ngài ăn một chút được không?"
"Ta đã nói không muốn, ngươi không nghe thấy sao? Đi ra ngoài." Đoàn phu nhân âm điệu đề cao, đã cho thấy tức giận.
Tháng ba đầu xuân, đêm lạnh như nước.
Nhưng có lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh hơn trái tim băng giá của nàng lúc bấy giờ.
Linh Lan lệ rơi đầy mặt, chạy thục mạng về phía trước, gió lạnh gào thét bên tai, tựa như giờ phút này nội tâm nàng cũng kịch liệt gào thét giống như vậy.
Tại sao Thiếu phu nhân có thể làm như vậy, tại sao có thể lòng lang dạ thú như vậy, làm sao có thể? “Nha đầu thối, ta nói ngươi đừng chạy, ngươi còn chạy!”
Cánh tay đột nhiên bị người đang đuổi phía sau tới giữ chặt lấy, một cỗ sức lực kéo nàng về sau, làm cho nàng mất đi trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.
Nàng không cảm thấy đau đớn, chỉ có không cam lòng cùng hối hận.
Nếu như năm đó nàng dũng cảm một chút, quyết tâm một chút, không thèm quan tâm cái gọi là thân phận khác biệt, xứng hay không xứng, chỉ cần gật đầu đáp ứng, không suy nghĩ gì, có phải mọi chuyện sẽ khác bây giờ hay không? Thiếu gia sẽ không gặp bất trắc, Phu nhân cũng không bị tức chết, Đòan gia cũng không bị người ta chiếm lấy, càng sẽ không vì vậy mà tuyệt hậu!
Là lỗi của nàng, nếu năm đó nàng có thể can đảm hơn, không cần nhát gan, hèn yếu như vậy, thì tất cả bất hạnh cũng sẽ không xảy ra, là lỗi của nàng, tất cả đều là do nàng đã sai!
“Nha đầu thối, ta xem ngươi còn có thể chạy chỗ nào?”
Nàng lệ rơi đầy mặt đối diện với nụ cười độc ác của đại hán đang đuổi theo nàng, hắn đạp ánh trăng từng bước tiến lại gần nàng, nàng ngồi dưới đất không ngừng lui về sau, cho đến khi phần lưng đụng phải vật cứng, không thể lui lại nữa mới dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn, là miệng giếng.
Trong nháy mắt, nàng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ông trời thương nàng, ít nhất thân thể nàng không phải chịu lăng nhục,ít nhất nàng còn có thể mang theo trong sạch đi xuống suối vàng gặp Thiếu gia – người nàng yêu nhất.
Khóe miệng lộ ra ý cười nhạt, nàng ngay cả đầu cũng không quay lại, dùng sức đứng dậy, sau đó khẽ cong eo, cả người rơi xuống dưới.
Nhảy xuống giếng tự vẫn.
Lam Châu.
Tháng Ba đầu xuân.
Mấy ngày liên tiếp mưa phùn bay tán lọan càng làm cho người ta dễ dàng cảm nhận cái lạnh của mùa xuân, cũng dễ bị nhiễm lạnh.
Nha đầu Linh Lan phụ trách hầu hạ lão Phu nhân của Đoàn gia cũng bị bệnh.
Năm nay Linh Lan vừa tròn mười lăm, trước tám tuổi nàng theo cha kể chuyện hành tẩu giang hồ, trải qua cuộc sống bữa đói bữa no, sau tám tuổi bởi vì cha lâm bệnh mà qua đời, trong một lần tình cờ gặp gỡ được chủ mẫu của Đoàn gia thu làm tì nữ, vào phủ đến nay đã hơn bảy năm, biểu hiện biết tiến biết lùi, rất được Đòan phu nhân nể trọng cùng yêu thích.
Lúc tám tuổi Linh Lan chỉ được coi là thanh tú, không thể nói là xinh đẹp, nhưng nữ mười tám đại biến, trải qua bảy năm ổn định, không hề dãi gió dầm sương, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu. Năm mười lăm tuổi, nàng duyên dáng yêu kiều, không chỉ da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, mà cử chỉ ưu nhã, không màng danh lợi, khiến nàng không thua kém tiểu thư khuê các một chút nào.
Vì vậy, có lúc thay Phu nhân xuất phủ làm việc, còn mang tới sự đeo bám và trêu ghẹo của đám công tử thế gia, khiến Linh Lan cảm thấy nhức đầu cùng bất đắc dĩ.
Lúc này nàng bị phong hàn nghiêm trọng, bởi vì xuất phủ làm việc bị người đùa giỡn, trong lúc chạy trốn làm rớt ô, chịu mưa băng gió lạnh một đường chạy về phủ.
Lần bệnh này khiến nàng sốt cao ba ngày, thiếu chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này.
“Thúy nhi, hiện tại nha đầu Linh Lan kia như thế nào rồi, vẫn chưa hết sốt sao?” Đoàn phu nhân khẽ cau mày hỏi.
“Hồi phu nhân, lúc nãy có tin tức truyền đến, đã hạ sốt.”
“Có thật không?” Đoàn phu nhân vui vẻ hỏi.
“Vâng.”
“Người đã tỉnh chưa.”
“Còn chưa có.”
“Lý đại phu nói thế nào?”
“Đại phu nói chỉ cần hết sốt thì tính mạng không cần lo lắng, hiện tại chỉ cần chờ Linh Lan tỉnh lại, uống thêm mấy chén thuốc sẽ không còn gì đáng ngại.” Thúy nhi thuật lại lời của đại phu.
“Được, chỉ cần không có gì đáng ngại là tốt rồi.” Đòan phu nhân thở nhẹ một hơi, sau đó hơi suy tư một chút, đứng lên nói: “Đi.”. Nàng phải đi xem một chút mới có thể yên tâm.
Nha đầu Linh Lan bị bệnh nặng như thế, nàng cũng phải chịu chút trách nhiệm.
Nàng đã sớm nghe nói trong thành có mấy công tử đang dây dưa với Linh Lan, nàng lại không để ý, ngược lại có chút đắc chí, còn luôn sai nha đầu Linh Lan xuất phủ làm việc, tựa như đang khoe khoang, mới có thể xảy ra chuyện này.
Hồi tưởng mấy năm nay nha đầu Linh Lan hầu hạ bên người thấy nàng thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm, nàng luôn cảm thấy ảo não không thôi với khoảng thời bị ma xui quỷ khiến trong quá khứ.
Cũng may nha đầu đó không có việc gì, không có vì vậy mà ngoài ý muốn bỏ mạng, nếu không thì nàng có muốn hối tiếc cũng không kịp.
Thúy nhi đi trước dẫn đường, đưa Đòan phu nhân tới phòng hạ nhân nơi Linh Lan đang dưỡng bệnh, chỉ thấy nha đầu kia nằm ở trên giường, bên cạnh không một bóng người.
“Tại sao không có ai ở chỗ này chăm sóc nàng?” Nàng không vui hỏi.
“Hồi phu nhân, ban ngày bọn nô tỳ đều có việc phải làm, cho nên….”
“Cho nên liền để nàng một mình ở nơi này?” Đòan phu nhân lạnh lùng nói.
“Phu nhân bớt giận, tụi nô tỳ vẫn thay phiên nhau chăm sóc Linh Lan, chỉ là trước đó phải làm xong hết công việc của mình mới được.” Thúy nhi vội cúi người giải thích, sợ phu nhân hiểu lầm.
Mọi người đều biết phu nhân đặc biệt sủng ái Linh Lan, họ sao lại dám không dụng tâm chăm sóc đây?
Huống chi mặc dù được phu nhân sủng ái, nhưng Linh Lan lại chưa bao giờ thụ sủng sinh kiêu, gọi các nàng một tiếng tỷ tỷ, đối tốt với các nàng, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ dùng tốt thì chưa bao giờ giấu giếm, sẽ chia sẻ với các nàng, làm cho các nàng muốn ghét cũng không được, thấy nàng ngã bệnh như thế nào lại không lo lắng, không chăm sóc nàng đây?
Đoàn phu nhân còn chưa kịp nói chuyện, một tỳ nữ đột nhiên bưng chén thuốc đẩy cửa vào, sau đó bị phu nhân đứng ở trong phòng làm cho giật mình.
"Phu nhân." Tiểu Hỉ vội vàng phúc thân.
"Thuốc kia là cho Linh Lan nha đầu uống?" Ánh mắt Đoàn phu nhân rơi vào chén thuốc.
"Vâng"
Sau khi nghe, Đoàn phu nhân sắc mặt hơi hòa hõan, lần nữa đưa mắt nhìn sang giường."Linh Lan, đã tỉnh chưa?"
"Hồi phu nhân, còn chưa có, nhưng đại phu nói nàng ấy có thể tỉnh bất cứ lúc nào, muốn nô tỳ trước sắc thuốc, đợi sau khi tỉnh lại sẽ cho nàng ấy uống." Tiểu Hỉ cung kính trả lời .
Đoàn phu nhân nghe xong gật đầu một cái, liền không có nói cái gì nữa.
Lúc này, vốn đang nằm ở trên giường Linh Lan lại đột nhiên nói mê sảng.
". . . . . . Gia. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . ."
"Nàng đang nói cái gì?" Đoàn phu nhân cau mày hỏi.
Thúy nhi nghiêng tai dựa sát đến bên miệng Linh Lan lắng nghe.
"Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . . Thiếu gia. . . . . ."
"Nàng đang nói thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi phu nhân." Thúy nhi đứng dậy trả lời, bỏ lại hai chữ "Thiếu gia" phía sau.
Đoàn phu nhân liền mềm lòng cùng đau lòng, tiến lên ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt gương mặt gầy gò của nàng tự lẩm bẩm, "Nha đầu này,bị bệnh thành ra như vậy còn ghi nhớ không thể hầu hạ ta, nói gì thật xin lỗi,thật là."
Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ không tự chủ được nhìn phía đối diện một cái, thật hâm mộ Linh Lan, đều là nô tỳ, nàng lại có thể để cho phu nhân để ý như vậy, thật tốt.
Không biết là có phải cảm thấy có người khẽ chạm vào nàng, hay là vốn đã tỉnh táo hay không, mà Linh Lan đang nằm trên giường khẽ động một lát, chậm rãi mở mắt ra.
"Phu nhân, Linh Lan tỉnh, nàng tỉnh!" Đứng ở bên giường Thúy Nhi thấy thế vui mừng kêu lên.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Đoàn phu nhân cũng có chút mừng rỡ, nhìn Linh Lan rồi lên tiếng hỏi nàng.
Linh Lan một hồi lâu không có lên tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn nàng, cặp mắt chớp cũng không chớp, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt nàng có hoảng hốt, có mờ mịt, có khiếp sợ, có khó tin, còn có một tia phức tạp làm người ta nhìn không ra là cảm xúc gì.
"Phu. . . . . . nhân?" Nàng mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc.
"Thế nào? Mới bị bệnh mấy ngày mà ngay cả ta đều không nhận ra sao, nha đầu này." Đoàn phu nhân trêu ghẹo hỏi, thấy nàng tỉnh lại thì liền an tâm.
"Phu nhân, thật sự là ngài sao?"
Linh Lan mờ ảo như đang trong mộng đưa tay sờ lên mặt của chủ tử, cử động bất ngờ làm Đoàn phu nhân sợ hết hồn, cũng khiến cho Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ đứng bên cạnh sợ hãi.
"Linh Lan! Ngươi làm cái gì vậy?" Thúy Nhi lớn tiếng quát trách móc nàng, ngay sau đó vội vội vàng vàng xoay người thay nàng hướng Đoàn phu nhân xin lỗi."Phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Linh Lan nàng là bệnh ngu rồi, đầu óc cháy hỏng rồi, mới có thể làm ra động tác đại bất kính như vậy , xin ngài tha thứ, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nghe âm thanh, Linh Lan dời tầm mắt hướng về phía nàng.
"Thúy nhi. . . . . . Tỷ tỷ?" Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc, không phải một năm trước khi hết hạn khế ước bán thân tỷ ấy đã trở về quê hương rồi sao? Tại sao vẫn còn ở lại chỗ này?
"Linh Lan, ngươi nói xin lỗi với phu nhân mau, cầu xin người tha thứ." Thúy Nhi thúc dục.
"Đúng nha, mau xin phu nhân tha thứ." Tiểu Hỉ ở một bên cũng không nhịn được mở miệng nói.
Nghe một âm thanh khác, Linh Lan đưa mắt nhìn sang Tiểu Hỉ, trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt khó có thể tin.
"Tiểu Hỉ tỷ tỷ ngươi thật sự là Tiểu Hỉ tỷ tỷ sao? Không phải là hai năm trước ngươi đã chết rồi sao?" Nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiểu Hỉ nói.
Lời này vừa nói ra, ba người hoảng sợ ngẩn ra.
"Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đó? Chẳng lẽ thật cháy hỏng đầu óc sao?" Tiểu Hỉ cau mày, mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Đoàn phu nhân."Phu nhân. . . . . ."
"Mau cho người đi mời Lý đại phu tới, nhanh đi." Đoàn phu nhân nhanh chóng ra lệnh.
"Vâng" Tiểu Hỉ lĩnh mệnh, lập tức chạy như bay.
Linh Lan không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại xảy ra trên người nàng, chỉ biết là nàng nhảy giếng tự vẫn, sau khi tỉnh lại, lại trở lại năm mười lăm tuổi, thời điểm bởi vì chịu gió rét mà bệnh nặng một trận.
Cảm giác giống như là một giấc mộng, nhưng người chết còn nằm mộng sao?
Nếu nói mọi việc trước kia mới là một giấc mộng, nàng lại không thể nào tin nổi, bởi vì mỗi một sự kiện, mỗi một câu, mỗi một ngày, mỗi một đêm trong quá khứ tất cả nàng đều nhớ rõ mồn một trước mắt, nhớ rất rõ ràng, cho nên như vậy tuyệt đối không phải một giấc mộng.
Vậy rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Mấy ngày liên tiếp nàng không nghĩ ra nguyên cớ là gì, rốt cuộc buông tha không nghĩ nữa, bởi vì có muốn cũng không nghĩ ra.
Nàng lại không dám nói với người khác, chỉ sợ bị coi là yêu ma quỷ quái, tà thuyết mê hoặc người khác.
Về phần những lời nói kỳ quái lúc nàng mới tỉnh, nàng chỉ có thể cảm tạ trời xanh để cho nàng trọng sinh ở thời điểm bị bệnh nặng bởi vì như vậy nàng có thể ngụy trang, sẽ không có ai coi những lời nói xằng bậy lúc mới tỉnh dậy của nàng là thật.
Trùng sinh, làm lại cuộc sống một lần nữa.
Có bao nhiêu không tưởng tượng nổi, lại có bao nhiêu cảm tạ trời xanh, để cho nàng có cơ hội sống lại một lần nữa.
Chết qua một lần để cho nàng hiểu được rất nhiều, cũng giống như một loại khác trọng sinh.
Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản tất cả bi kịch xảy ra.
Lần này, nàng nhất định phải dũng cảm, nắm chặt tất cả cơ hội, không để cho mình hối hận.
Lần này, nàng nhất định phải thay đổi số mạng Đoàn gia , giữ lại hạnh phúc thuộc về mình.
Linh Lan nằm ở trên giường nghĩ.
Đây là ngày thứ ba sau ngày nàng trọng sinh trở lại, phu nhân thương yêu nàng, đặc biệt cho phép nàng nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, vừa đúng để cho nàng có thời gian suy nghĩ và chấp nhận toàn bộ chuyện khó tin này.
Mười lăm tuổi, nàng lại mang theo trí nhớ của mười năm sau trọng sinh trở lại năm nàng mười lăm tuổi này, mặc kệ thế nào cũng có cảm giác không thể tin được.
Mười lăm tuổi, nàng còn nhớ rõ một năm này xuân hàn rất lạnh, trời mưa đặc biệt nhiều, trong thành người phải chịu gió rét cũng rất nhiều, các thương đoàn lớn trong thành cũng vì vậy mà bị ngăn lại, khiến vật giá trong thành đẩy lên rất cao.
Mưa từ mùa xuân tới mùa hè, liên miên không dứt.
Rất nhiều thương đoàn mắt thấy như vậy không được, mặc kệ là chỉ vì lợi ích hoặc vì thương hiệu rối rít đội mưa lên đường, cho nên đưa đến rất nhiều người bởi vì đất đá trên núi rơi xuống có đi không về, lão gia cùng Đại Thiếu Gia cũng vì vậy mà bỏ mạng. . . . . .
Chờ một chút!
Linh Lan cả kinh, đột nhiên mở hai mắt ra, từ trên giường lật người lên.
Lão gia cùng Đại thiếu gia thật là ở đầu mùa hè năm nàng mười lăm tuổi, bởi vì đi theo thương đòan gặp phải chuyện ngòai ý muốn trên núi mà mất mạng, bởi vì một năm này nàng bệnh nặng một trận, mưa lại rất đặc biệt nhiều, cho nên nàng nhớ rất rõ ràng.
Không sai, chính là đầu mùa hạ năm nay, mà bây giờ còn là đầu mùa xuân, vẫn còn kịp ngăn cản bi kịch xảy ra, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tất cả mới được.
Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Hai tháng sau, Linh Lan trơ mắt nhìn lão gia mang theo Đại Thiếu Gia cùng Đoàn gia thương đội ở trong mưa bụi mù mịt lên đường, tiến về phía xa châu.
Biết rõ sắp có phát sinh ngoài ý muốn, nàng lại hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản.
Thân là một nô tỳ nho nhỏ, lời nói ít trọng lượng, căn bản không coi lời nói nàng mượn cớ ác mộng nói là quan trọng, phu nhân thậm chí còn biến chuyện này làm thành chuyện cười nói cho lão gia nghe, khiến lão gia nghe xong còn cười ha ha.
Xuống tay bên người phu nhân không có kết quả, nàng cũng từng đến tìm Đại thiếu gia nói rõ ác mộng cùng lo lắng của mình , kết quả vẫn như cũ, rước lấy một hồi cười khẽ của Đại Thiếu Gia , hoàn toàn không coi đó là việc quan trọng.
Đoàn gia tổng cộng có bốn vị chủ tử, trừ lão gia, phu nhân, Đại Thiếu Gia ra, còn có vị Nhị thiếu gia —— cũng chính là thiếu gia của nàng, vốn là nàng còn có nhiều hy vọng, nhưng kì lạ một năm này, thiếu gia sau khi làm lễ trưởng thành, theo tổ huấn Đoàn gia rời nhà hai năm, bên ngoài du lịch tăng thêm kiến thức, cho nên không có ở trong phủ.
Số mạng thật không thể đổi sao?
Nhìn bóng lưng thương đội rời đi, Linh Lan cảm thấy vừa bi thương lại nản lòng thoái chí.
Tại sao biết rõ sẽ có bi kịch xảy ra, tại sao nàng lại không có biện pháp ngăn cản, không để cho nó xảy ra đây? Nếu như những việc này đều đã định sẵn, không thể sửa đổi, Vì sao trời xanh lại để nàng sống lại lần nữa là vì cái gì chứ ?
Sau khi Đoàn gia thương đội xuất phát hơn một tháng, tin dữ quả nhiên truyền đến, thương đội lành nghề trên đường gặp phải băng tan, lão gia cùng Đại Thiếu Gia bất hạnh bị đất đá chôn vùi, tung tích không rõ, lành ít dữ nhiều .
Phu nhân nghe thấy tin dữ, bất tỉnh tại chỗ, bệnh nặng một trận, cả Đoàn phủ cũng bao trùm một mảnh đau thương cùng lo lắng.
Lão gia cùng Đại Thiếu Gia vẫn luôn là trụ cột của Đoàn gia, hiện tại trụ cột ngã xuống, hơn nữa còn là hai cây cùng nhau ngã, sau này Đoàn gia nên dựa vào người nào?
Nhị thiếu gia sao?
Mới vừa tròn hai mươi tuổi, ngay cả sản nghiệp của Đoàn gia còn chưa hiểu hết, nay còn muốn chính hắn chống đỡ Đoàn gia, có thể sao?
Lòng người trong Đoàn gia đều đã hoảng loạn.
Thính Vũ uyển, nơi ở của Đòan phu nhân nhẹ nhàng bị đẩy ra, Linh Lan từ ngoài cửa nhẹ chân mà đi vào trong, muốn nhìn phu nhân bị bệnh liệt giường đã tỉnh táo hay chưa?
Nàng biết chưa gọi tự tiện xông vào như vậy, nhất định sẽ dẫn đến một trận mắng chửi hoặc giáng tội vì gần đây cảm xúc của phu nhân không được ổn định do thương tâm đến gần chết, nhưng nàng không sợ hãi, chỉ cần phu nhân có thể tỉnh lại đi, có thể ăn cơm, cho dù muốn nàng chịu hình phạt, nàng cũng nguyện ý.
Đến gần vừa nhìn,trên giường phu nhân quả nhiên đã tỉnh táo, đang cặp mắt ửng hồng lẳng lặng nằm ở trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.
"Phu nhân, ngài có muốn ăn chút gì, nô tỳ đi bưng tới." Hơi do dự một chút, nàng mở miệng nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, ngươi đi ra ngoài."
"Phu nhân, ngài như vậy thân thể sẽ không chịu nổi." Nàng không tự chủ được nói, "Nô tỳ đi thức ăn bưng tới, ngài ăn một chút được không?"
"Ta đã nói không muốn, ngươi không nghe thấy sao? Đi ra ngoài." Đoàn phu nhân âm điệu đề cao, đã cho thấy tức giận.
Danh sách chương