Đoàn Lỗi khẽ sửng sốt một chút, ngược lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là dựa theo tục lệ, sau đó muốn đưa cho nàng những thứ tốt nhất, để cho nàng trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người.
“Nàng có thể giữ lại hoặc tặng cho người khác.” Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp.
“Một mình ta không dùng được nhiều như vậy, huống chi tặng cho người khác…. Ta có thể tặng cho ai chứ?” Nàng hỏi hắn.
Không có nhà mẹ đẻ, bằng hữu đều là người là trong Đoàn phủ, nàng đưa tặng, bọn họ cũng không dám nhận những quà tặng quý giá này, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới trở lại Đoàn gia, đống đồ này thật sự là làm cho nàng càng nghĩ càng nhức đầu.
“Những thứ này đều là của nàng, nàng muốn cho ai cũng được.” Hắn nói.
“Nếu như ta muốn đưa cho người làm công trong nhà thì sao?”Nàng thử hỏi.
“Có thể.” Hắn không chút do dự đáp, rồi chăm chú nhìn nàng nói: “Chỉ cần nàng thích, đưa cho ai cũng được.”
Lòng của Linh Lan trong nháy mắt liền mềm xuống, hiểu hắn cực kỳ sủng ái nàng, mặc kệ nàng muốn làm cái gì cũng đều được, chỉ cần nàng thích, vui vẻ là tốt rồi.
Tình yêu tràn đầy ở trong lòng, chậm rãi hóa thành quan tâm.
“Ngươi tối hôm qua không có ngủ sao?” Nàng nhìn vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, dị dàng hỏi.
Đòan Lỗi hơi sửng sốt một chút, không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên dời đi đề tài như vậy.
“Có, ở phòng sát vách ngủ một lúc.” Hắn gật đầu nói.
“Cùng Lục Vũ…. Ngủ chung?” Nét mặt của nàng có chút quái dị.
“Lục Vũ đi phòng khác ngủ.” Hắn không nhịn được nhíu mày hỏi: “Ngươi ở đây suy nghĩ lung tung những thứ gì?”
“Không có.” Nàng lập tức lắc đầu nói, ngay sau đó lại hơi nhăn đầu lông mày, quan tâm ngắm nhìn hắn nói: “ Bộ dạng của ngươi thọat nhìn rất mệt mỏi, thật ra chuyện lập gia đình cũng không cần vội vã như vậy, chậm một chút cũng không sao.”
“Đừng lo lắng, ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng trấn an.
“Ta sẽ không đổi ý, cũng sẽ không rời bỏ ngươi.” Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, hướng hắn đảm bảo, chỉ hi vọng hắn đừng vì vội vàng chuyện này mà khiến thân thể mệt mỏi.
“Ta biết, nhưng ta chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, nhiều thêm một ngày đều không thể chịu được.” Hắm thâm tình nhìn nàng nói.
Linh Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể trở tay nắm lấy tay hắn, lấy ánh mắt dịu dàng không tiếng động cam kết với hắn. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Tử sinh khế khóat, dữ tử thành thuyết.*
*Nắm tay người, đến khi đầu bạc. Dù sống chết hay chia lìa, xin cùng người thề nguyện.
Trong lúc nhất thời, trong sương phòng hai người cũng không có nói chuyện, chỉ là lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, đồng thời cảm nhận tình ý dịu dàng lúc này, sau đó hóa thành nụ cười hạnh phúc ở trên môi.
“Đúng rồi, thời điểm ta bị đau nằm trên giường ngươi đã làm chuyện gì?Chẳng lẽ thương hành xảy ra chuyện gì sao?” Qua một lúc lâu, Linh Lan đột nhiên nghĩ tới chuyện này, tò mò mở miệng hỏi.
“Ta điều ra chuyện của Tô gia.” Hắn nói.
“Tô gia?” Linh Lan sửng sốt một chút.
“Tô Như Yên.” Hắn nói ba chữ.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn nói chính là Tô gia tại Châu thành này, tiểu thư Tô gia Tô Như Yên, vấn đề là bọn họ vừa mới tới nơi này không lâu, làm sao lại biến thành hắn tới đây điều ta rồi chứ? “Vậy là chàng đã sớm có ý định điều tra Tô gia rồi sao?” Nàng có chút hiểu ra hỏi.
Hắn gật đầu.
“Khi nào?”
“Ngày thứ hai sau khi tiểu thư Tô gia xuất hiện.”
“Sớm như vậy sao?” Linh Lan kinh ngạc thốt lên.
“Ý tưởng của ta và nàng không mưu mà hợp, cảm giác sự xuất hiện của nàng ta quá mức đột ngột, động cơ khả nghi.”Hắn nói cho nàng biết.
Trên đường đi, vì muốn để Đòan Lỗi đến Châu thành một chuyến, giải trừ nghi ngờ của nàng từ sau khi sống lại đến nay, Linh Lan từng đối với hắn thổ lộ rằng trong lòng mình đối với việc Tô gia tiểu thư đột nhiên xuất hiện có nhiều điểm đáng nghi, chỉ là nàng không nghĩ đến, hắn từ lâu đã có suy nghĩ này.
Nàng hoài nghi Tô Như Yên, là vì bi kịch xảy ra trước khi sống lại, nhưng hắn lại dựa vào quan sát của mình mà phỏng đoán, làm sao nàng có thể không kinh ngạc, không bội phục đây?
“Kết quả như thế nào?”Nàng không kịp chờ đợi mà hỏi hắn.
“Buôn bán Tô gia đã lâm vào cảnh khốn cùng, nếu không có tiền viện trợ, cuối năm nay sẽ suy sụp.”
Linh Lan ngẩn ra, mặc dù đã suy đóan khả năng này, lại không ngờ nghiêm trọng đến vậy. Cuối năm nay sẽ sụp đổ? Cho nên Tô gia đưa nữ nhi đến Đoàn gia kết thân, hòan tòan là vì muốn cứu vớt Tô gia?
Nhưng nàng vẫn không hiểu, ở thời điểm trước khi nàng sống lại, Đòan gia đã vì Tô gia viện trợ giải trừ khẩn cấp, bởi vì nàng chưa từng nghe nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân có tin đồn phá sản, cho nên Đoàn gia với Tô gia mà nói,nên xứng đáng là ân nhân cứu mạng, đối với thiên kim Tô gia Tô Như Yên cũng nên như vậy mới đúng, tại sao Tô Như Yên lại lấy oán báo ơn đây?
Chẳng lẽ vì thiếu gia lạnh nhạt nàng ta sao?
Nàng nghĩ không ra.
“Nàng đang nghĩ chuyện gì?” Thấy nàng trầm tư, Đòan Lỗi mở miệng hỏi.
“Nghĩ Tô cô nương thật ra cũng rất đáng thương.” Nàng trừng mắt nhìn, mở miệng đáp.
“Đúng vậy, vì cứu vớt Tô gia, bị buộc rời đi người mình thích, rời đi nơi chôn nhau cắt rốn gả cho một người xa lạ không quen biết, thật sự nàng ta rất đáng thương.” Đòan Lỗi đồng ý gật đầu nói.
“Người trong lòng?” Linh lan ngạc nhiên trố mắt.
“Chuyện này ở đây cũng không phải bí mật gì, thiên kim Tô gia yêu một tên tiểu tử nghèo là chuyện ai ai cũng biết, đáng tiếc người có tình cuối cùng không thể thành thân thuộc.” Đòan Lỗi có chút cảm thán, bởi vì chuyện của hai ngườ họ và chuyện của hắn với Linh Lan tuy không giống nhau nhưng kết quả lại y hệt, cho nên hắn có cảm xúc rất đặc biệt.
“Người nọ tên là gì? Linh Lan hỏi, cảm giác như đáp án nàng tìm kiếm thật lâu đã ở ngay trước mắt.
“Người nào?”
“Người Tô cô nương thích.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, thì hắn tên là Hà Thiên Lâm.”
Linh lan không tự chủ được nhắm hai mắt lại, rốt cuộc đã hiểu rõ tiền nhân hậu quả rồi.
Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ?
“Nàng có thể giữ lại hoặc tặng cho người khác.” Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp.
“Một mình ta không dùng được nhiều như vậy, huống chi tặng cho người khác…. Ta có thể tặng cho ai chứ?” Nàng hỏi hắn.
Không có nhà mẹ đẻ, bằng hữu đều là người là trong Đoàn phủ, nàng đưa tặng, bọn họ cũng không dám nhận những quà tặng quý giá này, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới trở lại Đoàn gia, đống đồ này thật sự là làm cho nàng càng nghĩ càng nhức đầu.
“Những thứ này đều là của nàng, nàng muốn cho ai cũng được.” Hắn nói.
“Nếu như ta muốn đưa cho người làm công trong nhà thì sao?”Nàng thử hỏi.
“Có thể.” Hắn không chút do dự đáp, rồi chăm chú nhìn nàng nói: “Chỉ cần nàng thích, đưa cho ai cũng được.”
Lòng của Linh Lan trong nháy mắt liền mềm xuống, hiểu hắn cực kỳ sủng ái nàng, mặc kệ nàng muốn làm cái gì cũng đều được, chỉ cần nàng thích, vui vẻ là tốt rồi.
Tình yêu tràn đầy ở trong lòng, chậm rãi hóa thành quan tâm.
“Ngươi tối hôm qua không có ngủ sao?” Nàng nhìn vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, dị dàng hỏi.
Đòan Lỗi hơi sửng sốt một chút, không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên dời đi đề tài như vậy.
“Có, ở phòng sát vách ngủ một lúc.” Hắn gật đầu nói.
“Cùng Lục Vũ…. Ngủ chung?” Nét mặt của nàng có chút quái dị.
“Lục Vũ đi phòng khác ngủ.” Hắn không nhịn được nhíu mày hỏi: “Ngươi ở đây suy nghĩ lung tung những thứ gì?”
“Không có.” Nàng lập tức lắc đầu nói, ngay sau đó lại hơi nhăn đầu lông mày, quan tâm ngắm nhìn hắn nói: “ Bộ dạng của ngươi thọat nhìn rất mệt mỏi, thật ra chuyện lập gia đình cũng không cần vội vã như vậy, chậm một chút cũng không sao.”
“Đừng lo lắng, ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng trấn an.
“Ta sẽ không đổi ý, cũng sẽ không rời bỏ ngươi.” Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, hướng hắn đảm bảo, chỉ hi vọng hắn đừng vì vội vàng chuyện này mà khiến thân thể mệt mỏi.
“Ta biết, nhưng ta chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, nhiều thêm một ngày đều không thể chịu được.” Hắm thâm tình nhìn nàng nói.
Linh Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể trở tay nắm lấy tay hắn, lấy ánh mắt dịu dàng không tiếng động cam kết với hắn. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Tử sinh khế khóat, dữ tử thành thuyết.*
*Nắm tay người, đến khi đầu bạc. Dù sống chết hay chia lìa, xin cùng người thề nguyện.
Trong lúc nhất thời, trong sương phòng hai người cũng không có nói chuyện, chỉ là lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, đồng thời cảm nhận tình ý dịu dàng lúc này, sau đó hóa thành nụ cười hạnh phúc ở trên môi.
“Đúng rồi, thời điểm ta bị đau nằm trên giường ngươi đã làm chuyện gì?Chẳng lẽ thương hành xảy ra chuyện gì sao?” Qua một lúc lâu, Linh Lan đột nhiên nghĩ tới chuyện này, tò mò mở miệng hỏi.
“Ta điều ra chuyện của Tô gia.” Hắn nói.
“Tô gia?” Linh Lan sửng sốt một chút.
“Tô Như Yên.” Hắn nói ba chữ.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn nói chính là Tô gia tại Châu thành này, tiểu thư Tô gia Tô Như Yên, vấn đề là bọn họ vừa mới tới nơi này không lâu, làm sao lại biến thành hắn tới đây điều ta rồi chứ? “Vậy là chàng đã sớm có ý định điều tra Tô gia rồi sao?” Nàng có chút hiểu ra hỏi.
Hắn gật đầu.
“Khi nào?”
“Ngày thứ hai sau khi tiểu thư Tô gia xuất hiện.”
“Sớm như vậy sao?” Linh Lan kinh ngạc thốt lên.
“Ý tưởng của ta và nàng không mưu mà hợp, cảm giác sự xuất hiện của nàng ta quá mức đột ngột, động cơ khả nghi.”Hắn nói cho nàng biết.
Trên đường đi, vì muốn để Đòan Lỗi đến Châu thành một chuyến, giải trừ nghi ngờ của nàng từ sau khi sống lại đến nay, Linh Lan từng đối với hắn thổ lộ rằng trong lòng mình đối với việc Tô gia tiểu thư đột nhiên xuất hiện có nhiều điểm đáng nghi, chỉ là nàng không nghĩ đến, hắn từ lâu đã có suy nghĩ này.
Nàng hoài nghi Tô Như Yên, là vì bi kịch xảy ra trước khi sống lại, nhưng hắn lại dựa vào quan sát của mình mà phỏng đoán, làm sao nàng có thể không kinh ngạc, không bội phục đây?
“Kết quả như thế nào?”Nàng không kịp chờ đợi mà hỏi hắn.
“Buôn bán Tô gia đã lâm vào cảnh khốn cùng, nếu không có tiền viện trợ, cuối năm nay sẽ suy sụp.”
Linh Lan ngẩn ra, mặc dù đã suy đóan khả năng này, lại không ngờ nghiêm trọng đến vậy. Cuối năm nay sẽ sụp đổ? Cho nên Tô gia đưa nữ nhi đến Đoàn gia kết thân, hòan tòan là vì muốn cứu vớt Tô gia?
Nhưng nàng vẫn không hiểu, ở thời điểm trước khi nàng sống lại, Đòan gia đã vì Tô gia viện trợ giải trừ khẩn cấp, bởi vì nàng chưa từng nghe nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân có tin đồn phá sản, cho nên Đoàn gia với Tô gia mà nói,nên xứng đáng là ân nhân cứu mạng, đối với thiên kim Tô gia Tô Như Yên cũng nên như vậy mới đúng, tại sao Tô Như Yên lại lấy oán báo ơn đây?
Chẳng lẽ vì thiếu gia lạnh nhạt nàng ta sao?
Nàng nghĩ không ra.
“Nàng đang nghĩ chuyện gì?” Thấy nàng trầm tư, Đòan Lỗi mở miệng hỏi.
“Nghĩ Tô cô nương thật ra cũng rất đáng thương.” Nàng trừng mắt nhìn, mở miệng đáp.
“Đúng vậy, vì cứu vớt Tô gia, bị buộc rời đi người mình thích, rời đi nơi chôn nhau cắt rốn gả cho một người xa lạ không quen biết, thật sự nàng ta rất đáng thương.” Đòan Lỗi đồng ý gật đầu nói.
“Người trong lòng?” Linh lan ngạc nhiên trố mắt.
“Chuyện này ở đây cũng không phải bí mật gì, thiên kim Tô gia yêu một tên tiểu tử nghèo là chuyện ai ai cũng biết, đáng tiếc người có tình cuối cùng không thể thành thân thuộc.” Đòan Lỗi có chút cảm thán, bởi vì chuyện của hai ngườ họ và chuyện của hắn với Linh Lan tuy không giống nhau nhưng kết quả lại y hệt, cho nên hắn có cảm xúc rất đặc biệt.
“Người nọ tên là gì? Linh Lan hỏi, cảm giác như đáp án nàng tìm kiếm thật lâu đã ở ngay trước mắt.
“Người nào?”
“Người Tô cô nương thích.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, thì hắn tên là Hà Thiên Lâm.”
Linh lan không tự chủ được nhắm hai mắt lại, rốt cuộc đã hiểu rõ tiền nhân hậu quả rồi.
Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ?
Danh sách chương