Quan Vân Uyển.
Bên trong phòng truyền đến từng hồi tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng pha âm thanh hiệu lệnh của bà mụ, bọn nha hòan vội vàng đưa vào phòng một chậu lại một chậu nước nóng, mỗi người khác ở yên đó mỗi người một việc, tuy nhiên trong lòng vẫn lo lắngvì thiếu phu nhân bị hành hạ một ngày một đêm vẫn không thể thuận lợi sinh nở.
Đoàn Lỗi sắc mặt tái nhợt, lo lắng ở bên ngoài cửa phòng đi qua đi lại, thỉnh thỏang còn cao giọng an ủi thê tử.
Trong lòng giống như lửa đốt còn có Đoàn phu nhân, bà đã sợ hãi mà lại nghe tiếng Linh Lan rên rỉ ngày càng yếu ớt, càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Vào thời khắc này bà rất hội hận vì thái độ đối đãi với Linh Lan ngày xưa, mặc dù bà cũng không có lạnh nhạt hay khắc khe với nàng, nhưng cuối cùng vẫn có chướng ngại, bởi vì nàng không cách nào quên đi thân phận nô tỳ của Linh Lan, cho nên thủy chung không cách nào thật lòng đối đãi với nàng như ngày trước mà thương yêu nàng.
Nhưng vừa nghĩ tới Linh Lan mấy ngày này mặc dù lớn bụng, lại vẫn như cũ cung kính hầu hạ nàng; biết bà không có tham dự hôn lễ của con trai, còn cầu xin Lỗi Nhi sau khi sinh hạ đứa bé mới làm lễ kết hôn; đối với bên ngòai càng chưa bao giờ nói xấu nàng, chỉ nói ban đầu mình bị người xấu bắt trói đi, chuyện này không có quan hệ gì với bà, thậm chí lần đầu tiên hung hăng trừng phạt hạ nhân, chỉ vì bọn họ nghị luận chuyện này.
Bà nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được mà chảy nước mắt, giờ phút này bà hiểu rõ mình có bao nghiêu ngu xuẩn cố chấp, khi sinh tử trước mắt, thân phận địa vị những thứ đó cũng chỉ là vật ngòai thân mà thôi, chỉ có sống thật tốt mới là trọng yếu, bà tại sao đến bây giờ mới nhìn thấu đạo lý này kia chứ! Đoàn phu nhân không nhịn được mà xông vào phòng sinh, bước nhanh tới trước giường, Nắm tay Linh Lan nói với nàng: “Linh Lan nha đầu, con phải cố gắng lên, mẹ ở chỗ này với con, con đừng sợ, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh đứa bé ra, về sau cùng nha sống hạnh phúc!”
Hai mắt nhắm nghiền, Linh Lan nghe vậy thì miễn cưỡng mở mắt ra, nàng cố gắng hướng Đòan phu nhân gật đầu mốt cái, cố gắng tiếp tục dùng lực.
Linh Lan cảm thấy Đoàn phu nhân có chuyển biến, mặc dù không rõ là tại sao, nhưng biết mẹ cuối cùng cũng đồng ý nàng con dâu này, nàng cảm thấy rất vui mừng, nghe tiếng thiếu gia cố gắng kìm nén sự khẩn trương mà trấn an nàng, cảm thấy mẹ nắm tay nàng thật chặt, nguyên bản vốn không còn hơi sức lại đột nhiên sức lực dồi dào, nàng dùng sức sau đó cảm thấy phía dưới chợt nhẹ đi, nghe thấy âm thanh đứa bé oa oa khóc lớn, nàng nhẹ mỉm cười, sau đó dần dần mất đi ý thức….
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng rực cả một vùng đất, cực kỳ hấp dẫn mọi người bước ra thưởng thức.
Linh Lan sau khi dỗ nhi tử ngủ, không nhịn được khóat áo đi ra khỏi sương phòng, ngồi ở trong đình phơi nắng. Nàng hít vào cái không khí trong trẻo mà lạnh lùng, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp mà ánh mặt trời mang lại, cảm giác thật là yên bình.
"Linh Lan, ngươi ở bên ngoài làm cái gì?"
Không biết qua bao lâu, âm thanh bà bà bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, làm nàng đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn lại.
"Mẹ." Nàng đứng dậy kêu, nhìn bà bà từ trong hành lang uốn khúc đi ra đến bên người nàng.
"Con ở nơi này làm cái gì?" Bà bà hỏi nàng.
"Phơi nắng." Nàng mỉm cười nói.
"Bên ngoài gió lạnh như thế, phơi nắng cái gì? Mau vào trong nhà đi, nếu không sẽ bị phong hàn." Bà bà mày khẽ cau, vừa nhắc đi nhắc lại nàng, vừa kéo nàng hướng ấm áp trong nhà mà đi.
Linh Lan không nhịn được mỉm cười, cảm giác mình hiện tại thật sự rất hạnh phúc, có chồng có con, còn có mẹ chồng coi mình như con gái mà yêu thương, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống được cưng chìu.
Không có bi kịch hối hận, chỉ có hạnh phúc.
Tràn đầy hạnh phúc.
Có thể Trùng sinh thật tốt.
--- ------oOo---- -----
Toàn văn hoàn
Bên trong phòng truyền đến từng hồi tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng pha âm thanh hiệu lệnh của bà mụ, bọn nha hòan vội vàng đưa vào phòng một chậu lại một chậu nước nóng, mỗi người khác ở yên đó mỗi người một việc, tuy nhiên trong lòng vẫn lo lắngvì thiếu phu nhân bị hành hạ một ngày một đêm vẫn không thể thuận lợi sinh nở.
Đoàn Lỗi sắc mặt tái nhợt, lo lắng ở bên ngoài cửa phòng đi qua đi lại, thỉnh thỏang còn cao giọng an ủi thê tử.
Trong lòng giống như lửa đốt còn có Đoàn phu nhân, bà đã sợ hãi mà lại nghe tiếng Linh Lan rên rỉ ngày càng yếu ớt, càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Vào thời khắc này bà rất hội hận vì thái độ đối đãi với Linh Lan ngày xưa, mặc dù bà cũng không có lạnh nhạt hay khắc khe với nàng, nhưng cuối cùng vẫn có chướng ngại, bởi vì nàng không cách nào quên đi thân phận nô tỳ của Linh Lan, cho nên thủy chung không cách nào thật lòng đối đãi với nàng như ngày trước mà thương yêu nàng.
Nhưng vừa nghĩ tới Linh Lan mấy ngày này mặc dù lớn bụng, lại vẫn như cũ cung kính hầu hạ nàng; biết bà không có tham dự hôn lễ của con trai, còn cầu xin Lỗi Nhi sau khi sinh hạ đứa bé mới làm lễ kết hôn; đối với bên ngòai càng chưa bao giờ nói xấu nàng, chỉ nói ban đầu mình bị người xấu bắt trói đi, chuyện này không có quan hệ gì với bà, thậm chí lần đầu tiên hung hăng trừng phạt hạ nhân, chỉ vì bọn họ nghị luận chuyện này.
Bà nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được mà chảy nước mắt, giờ phút này bà hiểu rõ mình có bao nghiêu ngu xuẩn cố chấp, khi sinh tử trước mắt, thân phận địa vị những thứ đó cũng chỉ là vật ngòai thân mà thôi, chỉ có sống thật tốt mới là trọng yếu, bà tại sao đến bây giờ mới nhìn thấu đạo lý này kia chứ! Đoàn phu nhân không nhịn được mà xông vào phòng sinh, bước nhanh tới trước giường, Nắm tay Linh Lan nói với nàng: “Linh Lan nha đầu, con phải cố gắng lên, mẹ ở chỗ này với con, con đừng sợ, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh đứa bé ra, về sau cùng nha sống hạnh phúc!”
Hai mắt nhắm nghiền, Linh Lan nghe vậy thì miễn cưỡng mở mắt ra, nàng cố gắng hướng Đòan phu nhân gật đầu mốt cái, cố gắng tiếp tục dùng lực.
Linh Lan cảm thấy Đoàn phu nhân có chuyển biến, mặc dù không rõ là tại sao, nhưng biết mẹ cuối cùng cũng đồng ý nàng con dâu này, nàng cảm thấy rất vui mừng, nghe tiếng thiếu gia cố gắng kìm nén sự khẩn trương mà trấn an nàng, cảm thấy mẹ nắm tay nàng thật chặt, nguyên bản vốn không còn hơi sức lại đột nhiên sức lực dồi dào, nàng dùng sức sau đó cảm thấy phía dưới chợt nhẹ đi, nghe thấy âm thanh đứa bé oa oa khóc lớn, nàng nhẹ mỉm cười, sau đó dần dần mất đi ý thức….
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng rực cả một vùng đất, cực kỳ hấp dẫn mọi người bước ra thưởng thức.
Linh Lan sau khi dỗ nhi tử ngủ, không nhịn được khóat áo đi ra khỏi sương phòng, ngồi ở trong đình phơi nắng. Nàng hít vào cái không khí trong trẻo mà lạnh lùng, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp mà ánh mặt trời mang lại, cảm giác thật là yên bình.
"Linh Lan, ngươi ở bên ngoài làm cái gì?"
Không biết qua bao lâu, âm thanh bà bà bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, làm nàng đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn lại.
"Mẹ." Nàng đứng dậy kêu, nhìn bà bà từ trong hành lang uốn khúc đi ra đến bên người nàng.
"Con ở nơi này làm cái gì?" Bà bà hỏi nàng.
"Phơi nắng." Nàng mỉm cười nói.
"Bên ngoài gió lạnh như thế, phơi nắng cái gì? Mau vào trong nhà đi, nếu không sẽ bị phong hàn." Bà bà mày khẽ cau, vừa nhắc đi nhắc lại nàng, vừa kéo nàng hướng ấm áp trong nhà mà đi.
Linh Lan không nhịn được mỉm cười, cảm giác mình hiện tại thật sự rất hạnh phúc, có chồng có con, còn có mẹ chồng coi mình như con gái mà yêu thương, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống được cưng chìu.
Không có bi kịch hối hận, chỉ có hạnh phúc.
Tràn đầy hạnh phúc.
Có thể Trùng sinh thật tốt.
--- ------oOo---- -----
Toàn văn hoàn
Danh sách chương