Linh Lan, Linh Lan… Nàng đang ở đâu? Có bị thương hay không, có phải rất sợ hãi hay không? Chờ thêm một chút nữa, ta nhất định sẽ đi cứu nàng.

Nếu những người đó dám thương tổn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tuyệt đối làm cho bọn họ chết không có chỗ chon, ta Đoàn Lỗi thề với trời, tuyệt đối!

“Thiếu gia, có tin tức.” Lục Vũ đột nhiên đi nhanh từ bên ngoài vào phòng.

Đoàn Lỗi lập tức nhìn hắn, vẻ mặt mong chờ mang theo vài tia xơ xác.

“Có người thấy một canh giờ trước, có tầm hai ba người đẩy một cỗ xe từ ngõ nhỏ ra ngòai, đi về hướng núi Trình.” Lục Vũ nghiêm túc nói với hắn “ Ta đã liên lạc với thương hành, điều động tất cả võ sư truy tìm theo phương hướng đó.”

“Nghe nói người đưa lá thư này tới là một đứa trẻ,nếu tìm được đứa bé kia, thì có thể hỏi thăm tướng mạo của đối phương.” Đoàn Lỗi lạnh lùng nhìn tiểu nhị đang quỳ dưới đất, đối với Lục Vũ nói.

Lục Vũ gật đầu, hướng bên ngòai cửa phòng nói một tiếng, “ Ngươi đi phụ trách chuyện này.”

“Vâng” một người áo xanh từ ngòai cửa đi nhanh vào, mang tiểu nhị đi.

“Nếu như nàng có thể hòan hảo vô khuyết trở lại, chuyện này coi như xong. Nếu như có việc không hay xảy ra…” Đoàn Lỗi lạnh lùng nhìn chưởng quỹ, lời còn chưa nói dứt hòan tòan, không cần nói tiếp vẫn lộ rõ ý tứ uy hiếp khiến chưởng quỹ run sợ một phen, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi.

Hắn vạn phần hối hận lúc trước tại sao không trực tiếp phái tiểu nhị canh giữ trước cửa phòng Linh Lan tiểu thư, lấy khí thế như mặt trời ban trưa của Đoàn gia hiện tại, ngay cả Châu phủ đại nhân cũng phải nịnh bợ, thì chủ một quán rượu nho nhỏ như hắn làm sao đắc tội nổi.

Phật Tổ ơi, Quan Thế Âm Bồ Tát ơi, các vị Thần tiên lớn nhỏ trên thiên giới ơi, van cầu các ngài nhất định phải phù hộ Linh Lan tiểu thư bình an vô ơn.

Van cầu các ngài, làm ơn, làm ơn.

Khi Linh Lan tỉnh lại thì thấy tay chân bị trói chặt, bị ném ở trong phòng củi bốn phía giăng đầy mạng nhện, bốn phương một mảnh yên tĩnh, thỉnh thỏang truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ.

Nàng cảm thấy rất sợ, không biết mình ở nơi nào. Không biết ai bắt trói mình tới đây, có mục đích gì.

Nàng sẽ chết sao? Hay bị bán đi phương xa, vĩnh viễn không được về Lam Châu, sẽ không còn gặp lại được thiếu gia?

Nàng càng nghĩ càng sợ, nước mắt không tự chủ được từ trong vành mắt chảy xuống.

Trời dần dần tối, trong phòng củi tia sáng càng ít, cuối cùng đưa tay không thấy được năm ngón.

Linh Lan co rúc ở một góc trong phòng củi, trừ sợ, cầu nguyện cùng rơi lệ ra, nàng cái gì cũng không làm được.

Lúc trước nàng có thử hướng bên ngoài kêu cứu, nhưng không ai đáp lại; nàng cũng thử xô cửa, thế nhưng cánh cửa gỗ có vẻ cũ kỹ lại bền chắc không nhúc nhích chút nào, nàng ngạoi trừ làm bản thân đau đớn, cái gì cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể buông tha.

Hiện tại nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ thiếu gia tới cứu nàng, hoặc là người bắt cóc nàng xuất hiện, làm rõ ràng mục đích của người đó là gì?

Rõ ràng đối phương biết nàng là Tiểu thư Linh Lan của Đòan gia, cũng biết nàng có giúp một tay trong việc quản lý thương hành Đoàn gia, là cánh tay đắc lực của Đoàn Lỗi, nếu không sẽ không lấy chuyện thương hành làm mồi quyến rũ dụ nàng.

Cho nên, là đối thủ của thương hành Đòan gia, thương hành Lý gia, thương hành Tiền gia, thương hành Triệu gia gây nên sao? Không cam tâm vì bị thương hành Đoàn gia thu mua, thôn tính làm sao?

Nàng suy nghĩ những vấn đề này, cả người cũng dần dần bình tĩnh lại, không hề sợ hãi như lúc trước nữa.

Thời gian không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc nghe bên ngòai có tiếng bước chân cùng âm thanh mở khóa.

Chủ mưu rốt cuộc cũng xuất hiện.

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa, chờ khi nhìn rõ tướng mạo đối phương, thấy rõ ràng là ai muốn gây bất hòa với Đoàn gia, chỉ là nàng như thế nào cũng không nghĩ ra đối phương sớm đã có chuẩn bị, không phải dùng miếng vải đen che mặt, mà là đội mũ sa che đi tất cả dung nhan.

Xuất hiện ở đây có bốn người, một người đội mũ sa, ba người dùng vải đen che mặt, nhìn một cái cũng biết ai là chủ tử, ai là thủ hạ.

“Các ngươi là ai? Trói ta đến đây có mục đích gì?” Linh Lan tỉnh táo trừng mắt nhìn đối phương, mở miệng hỏi.

“ Không ngờ ngươi có thể bình tĩnh như vậy, quả nhiên là có chút khác biệt.” Người đội mũ sa quái thanh cười nói.

Linh Lan cố gắng phân biệt âm thanh này, nhưng không thu hoạch được gì.

“Ngươi là ai? Bắt ta đến đây có mục đích gì?” Nàng hỏi lại lần nữa.

“Nghe nói mấy năm trước ngươi là tỳ nữ của Đòan gia, là sự thực sao?” Người đội mũ sa không đáp mà hỏi ngược lại.

Linh Lan xác định mình chưa từng nghe qua giọng nói của nam nhân này, cho dù nghe qua, cũng không phải là thường nghe, không giống như giọng nói của gia chủ hay hành thủ của thương hành Lý gia, thương hành Tiền gia, thương hành Triệu gia.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm dung nhan của đối phương sau lớp mũ sa, hận không thể xuyên thấu qua lụa đen, nhìn rõ ràng tướng mạo của đối phương.

“Muốn biết ta là ai thì phải trả lời vấn đề của ta, ngươi từng là tỳ nữ sao?”

“Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?”

“Đúng vậy, ta thật sự tò mò ngươi làm sao có thể từ tỳ nữ mà biến thành tiểu thư; không phải như vậy, thì có người sẽ phải gặp xui xẻo rồi.”

“Chỉ cần ta trả lời vấn đề của ngươi, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, ngươi sẽ thả ta đi sao?”

“Ta sẽ suy nghĩ.”

“Chỉ là sẽ suy nghĩ thì ta cần gì phải nói.”

“Bởi vì vậy sẽ quyết định ngươi tương lai có thể tiếp tục làm tiểu thư, hay là nô tỳ hoặc kỹ nữ.”

Linh Lan mặt liền biến sắc, nhịn không được nghiêm nghị nói với hắn: “Ngươi không có quyền quyết định tương lai của ta.”

“Ta đương nhiên có, bởi vì bây giờ ngươi đang ở trong tay ta.”

“Thiếu gia sẽ tới cứu ta.”

“Điều kiện tiên quyết là hắn phải tìm ra ngươi. Nếu như bây giờ ta đưa ngươi ra ngòai, ngựa không ngừng vó mang ngươi rời khỏi Lam Châu, đưa đến nơi cách xa vạn dặm tùy tiện tìm một kỹ viện nhỏ, ngươi đóan thử hắn sẽ mất bao lâu để tìm ngươi? Năm năm, mười năm hay là cả đời? Hoặc là tìm một, hai năm rồi bỏ cuộc? Chỉ là một nô tỳ xuất thân dân dã, thật sự là quan trọng như vậy sao?”

“Thiếu gia nhất định sẽ tới cứu ta.” Linh Lan mặt không còn chút máu, nhưng vẫn kiên định nói.

“Ta rất ngạc nhiên tại sao ngươi xác định hắn nhất định sẽ tới cứu ngươi?”

Linh Lan không có đáp lại.

“Bởi vì ngươi là thị thiếp của hắn sao? Tin tưởng ta, rất nhanh sẽ có nữ nhân khác thay thế ngươi nằm ở trên giường hắn.” Kẻ đội mũ sa quái thanh cười nói.

“Thiếu gia không phải lọai người như vậy, hơn nữa ta cũng không phải là thị thiếp của hắn.” Linh Lan lạnh lùng nói.

“Đó? Vậy tại sao ngươi chắc chắn hắn nhất định sẽ tới cứu ngươi? Chẳng lẽ ngươi đối với hắn có tầm quan trọng đặc biệt sao?”

Linh lan lần nữa trầm mặc không nói .

“Trả lời ta, ngươi thật sự biết trước mọi việc sao? Thương hành Đòan gia năm ngoái thu mua lương thực, cùng với sự phát triển nhanh chóng những năm gần đây, đều là nhờ ngươi sao?”

Linh Lan khiếp sợ nhìn về phía đối phương, bị hắn nói trúng tám phần mà sợ hãi.

Hòan hảo mấy năm này vì thiếu gia thỉnh thởang hòai nghi nên nàng đã thành thói quen, vì vậy rất nhanh liền trấn tĩnh trở lại,

“Biết trước? Các hạ nếu muốn coi bói, có hay không nên đi đến miếu tìm đạo quan sẽ tương đối chính xác hơn? Thương hành Đoàn gia thành công là vì thiếu gia cùng mọi người trong thương hành cố gắng mà có được, ngươi đừng phủ nhận sự cố gắng của mọi người mà đẩy công lao về phía ta.” Nàng lạnh lùng nói.

"Ngươi cho rằng nói như vậy, ta liền sẽ không hoài nghi sao?"

“Cho nên ngươi bắt cóc ta mục đích là vì ta biết trước sao, có thể giúp ngươi trở nên giàu có giống như Đòan gia?” Linh Lan bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân gây ra tai họa này rồi.

“Nếu như ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ giống Đoàn gia đối xử với ngươi như thiên kim tiểu thư, thậm chí tốt hơn.” Người đội mũ sa nói, thậm chí ngay cả phủ nhận cũng lười nói.

“Nếu như ta không chịu hợp tác?” Linh Lan hỏi ngược lại hắn.

“Vậy thì đừng trách ta độc ác.” Người đội mũ sa lạnh lẽo nói.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ Đoàn gia trả thù sao?"

"Muốn trả thù cũng phải biết trước ta là ai mới được chứ?"

Kẻ đội mũ sa hả hê cười lạnh nói, vừa mới dứt lời, một âm thanh lạnh lùng hơn hắn gấp tram lần bỗng nhiên từ bên ngòai phòng chứa củi vang lên.

"Không tệ, ta sẽ đến xem rõ ràng ngươi là ai."

"Cái gì?"

Người đội mũ sa cả kinh nhanh chóng xoay người, chỉ thấy bên ngòai phòng chứa củi vốn dĩ tối đen như mực, trong nhất thời sáng rực lên bởi rất nhiều cây đuốc, ánh lửa cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm, đem phòng chứa củi bao vây lại.

"Quan binh? !"

Kẻ đội mũ sa khiếp sợ không thôi, đột nhiên lui về phía sau một bước dài, ba gã thủ hạ của hắn có hai kẻ lập tức đến bảo vệ phía trước hắn, một gã khác vọt đến bên cạnh Linh Lan, nắm lấy tay nàng từ mặt đất kéo lên, cầm chủy thủ kê ở trên cổ nàng.

Đòan Lỗi xuất hiện ngoài cửa phòng củi, nhanh hơn hắn một bước tiến vào phòng củi chính là Lục Vũ, nhưng động tác hắn có mau hơn nữa cũng không kịp ngăn cản kẻ bịt mặt đem đao gác lên cổ nàng, chỉ có thể đứng cách bọn họ không xa mà lo lắng, mặt mũi lãnh khốc cùng đối phương giằng co.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Đoàn Lỗi sau khi xuất hiện, ánh mắt đầu tiên rơi trên người tên mũ sa, rồi lướt qua hắn, nhìn đến trên người Linh Lan cùng với ke bịt mặt đang cầm chủy thủ để trên cổ nàng, vốn dĩ gương mặt đã rất lạnh lùng trong nháy mắt lại lạnh thêm vài phần, ánh mắt khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

Người bịt mặt cầm chủy thủ khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng đó thì không tự chủ được cương cứng một chút.

Phản ứng đó chỉ xảy ra rong chớp mắt, nhưng Lục Vũ lại nắm chặt lấy thời cơ này, giống như mãnh hổ đước giải thóat đánh về phía đối phương, mang Linh Lan từ dưới mũi dao cứu ra, trong nháy mắt che chở ở sau lưng.

Trong mắt Đòan Lỗi nhất thời thoáng qua vẻ yên tâm, ánh mắt hắn chuyển một cái, lần nữa nhìn về phía người đội mũ sa.

“Các hạ còn không lấy bộ mặt thật gặp người sao?” Hắn lạnh giọng hỏi.

Nhìn thấy Linh Lan được cứu, người đội mũ sa liền biết mình lành ít dữ nhiều, nhưng muốn hắn khoanh tay chịu trói là việc không có khả năng.

Trước cửa phòng củi chỉ có một mình Đòan Lỗi đứng, hắn và bọn họ võ nghệ bất đồng, cho dù có học qua chút công phu quyền cước, cũng không thể địch nổi hắn cùng ba gã côn đồ công kích, chỉ cần bắt giữ được hắn, thì bọn họ mới có thể trốn thóat.

Về phần những quan binh vây quanh nơi này cách hai mươi bước kia, muốn trong nháy mắt xông ra cứu người căn bản là nước xa không cứu được lửa gần, chờ bọn hắn xông lại, Đòan Lỗi đã sớm rơi vào tay hắn, hắn cũng có thể dùng Đoàn Lỗi uy hiếp bọn họ.

Trong đầu kẻ mũ sa xoay chuyển thật nhanh, trong nháy mắt lền đưa ra quyết định.

"Động thủ, bắt hắn lại."

Hăn nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ, ba người bảo hộ bên người hắn đồng thời cầm đao hướng về phia Đoàn Lỗi đánh tới.

"Tìm chết." Đoàn Lỗi lạnh lùng nói một câu, thân hình lập tức lui nhanh.

Ba gã bịt mặt làm việc cho hắn, trong đầu chỉ muốn hòan thành nhiệm vụ, dĩ nhiên theo lệnh đuổi ra bên ngoài phòng củi, chỉ là bọn họ vạn vạn không ngờ bên ngòai trừ quan binh, còn có một bầy vũ vệ mai phục ở đó, chờ bọn hắn vừa xông ra khỏi phòng chứa củi, liền bị bọn họ vây tới đánh tới tấp.

Đoàn Lỗi lấy mình làm mồi nhử, mục đích chỉ có một, đó là dời trận đánh từ bân trong phòng củi ra ngoài, miễn cho đao kiếm không có mắt, thương tổn tới Linh Lan.

Bắt giữ những người kia chỉ cần chốc lát, dù sao thì bọn họ là người chiếm ưu thế, không bao lâu, vô luận là người đội mũ sa trong phòng hay ba kẻ bịt mặt ngòai kia đều bị bắt được.

Đoàn Lỗi đi về phía quan binh, đi đến trước người chỉ huy ôm quyền nói: “Làm phiền Lý đại nhân.”

“Đòan gia khách khí, nếu đã cứu được người vậy chúng ta đi trước.”

“Lý đại nhân đi thong thả.”

Sau khi tất cả binh lính rời đi, Đoàn Lỗi xoay người đi tới trước mặt Lục Vũ cùng Linh Lan đang đứng cạnh cổng tre.

Bộ dạng của nàng có chút chật vật, quần áo xốc xếch, vẻ mặt kinh hòang, mặt không còn chút máu, Nhưng khi hắn bước về phía nàng thì nàng cho hắn một nụ cười mỉm, khiến cho lòng hắn nhất thời nhói lên một cái.

“Thật xin lỗi, ta đã tới muộn.” Hắn đứng ở trước mặt nàng, khàn giọng nói với nàng.

“Không, không muộn.” Linh Lan mỉm cười đối với hắn lắc đầu nói, chỉ cần có thể để cho nàng gặp lại được hắn đều không muộn.

“Có bị thương không?” Hắn dịu dàng hỏi.

Nàng lần nữa lắc đầu.

“Đợi ta một lát.” Hắn nói với nàng.

Nàng mỉm cười gật đầu một cái.

Nhìn nàng, Đòan Lỗi không kìm hãm được nắm tay nàng một cái thật chặt, lúc này mới buông nàng ra, xoay người đi xử lên tên đội mũ sa và thuộc hạn của hắn.

Hắn một tay hất mũ sa của đối phương ra, chỉ thấy xuất hiện trước mắt hắn một gương mặt xa lạ.

“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.

“Thiếu gia, ta nhận ra hắn, hắn là đương gia của một sòng bạc bên trong Chận thành.” Một vũ vệ sau khi thấy bộ mặt thật của người đội mũ sa thì ồ lên, mở miệng nói.

Chận thành là một thành trấn nhỏ không tới một phần tư của Lam châu, từ Lam Châu đến đó gần một ngày cưỡi ngựa, thành không lớn nhưng rất nổi tiếng, bởi vì ở đó có hàng tram song bạc lớn nhỏ, là một thành “cá cược” chính cống.

“Dám đụng đến người của ta, chắc hẳn ngươi cũng đã nghĩ đến hậu quả chứ?” Âm thanh của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người ta loại cảm giác không rét mà run.

Lúc vừa mới đến đứng bên ngoài phòng chứa củi, hắn đã nghe người bắt trói nàng tới đây nói ra mục đích rõ ràng.

Linh Lan có thể biết trước mọi việc? Lời đồn ngu xuẩn này không biết từ nơi nào truyền đến, nhưng đối với Linh Lan mà nói thì không phải là chuyện tốt, hắn tuyệt đối muốn ngăn chặn, muốn giết gà dọa khỉ, khiến đám ngu dân kia biết vì một lời đồn không rõ thật hư mà phải mất đi tính mạng là một chuyện không đáng giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện