Editor: Shmily
- -----------------------
Lê Trà Trà bất động thanh sắc ngăn lại biểu tình kinh ngạc của mình.
Có ba cái để cô kinh ngạc.
Thứ nhất, không nghĩ tới lại gặp lại anh ở chỗ này.
Thứ hai, không nghĩ tới anh chính là Tiếu Nam trong truyền thuyết.
Thứ ba, anh thế mà mới 21 tuổi.
Lê Trà Trà thu liễm cảm xúc của mình thật tốt, hơi rũ đầu. Tối hôm qua trời đen xì xì, cô lại trang điểm vừa đậm vừa khoa trương, hôm nay không trang điểm, lại ngoan ngoãn ở nhà, hai gương mặt khác nhau như vậy, chỉ cần không mở miệng, anh chưa chắc đã có thể nhận ra cô.
Vì để phòng vừa vạn nhất, Lê Trà Trà còn nhanh chóng đi đổi ảnh đại diện WeChat của mình.
Tiếu Nam không để ý tới việc trong nhà nhiều thêm một tiểu cô nương, mẹ anh sớm đã nói qua chuyện này, anh cũng không thèm để ý, dù sao cũng không ở mấy ngày, dù là một tiểu cô nương hay là con chó con mèo thì cũng đều như nhau.
Cho nên Tiếu Nam liếc mắt một cái liền không thèm để trong lòng.
Dì Lâm đem khăn lông ướt lại đây, anh tùy ý lau mặt một cái, đang muốn thuận tay cởi áo phông ra mới nhớ tới trong nhà còn có một tiểu cô nương.
Cô ngồi thẳng tắp ở trên bàn ăn, thoạt nhìn có chút hướng nội lại nhát gan, mi mắt vẫn luôn buông xuống.
Anh nói: "Con lên lầu thay quần áo."
Tiếu phu nhân nói: "Nhanh thay rồi xuống dưới ăn cơm, mẹ đi Úc về có mua quà cho con đó."
Tiếu tiên sinh lại nói: "Mua cái gì mà mua, nhìn dáng vẻ của nó xem, đều đã 21 tuổi đầu rồi mà vẫn không khác gì đám thanh niên 15, 16 tuổi còn đang trong thời kì phản nghịch, cả ngày cùng một đám rác rưởi quậy với nhau..."
Tiếu phu nhân kéo cánh tay của Tiếu tiên sinh, ôn hòa nói: "Đứa bé yêu thích một cái gì đó không phải là chuyện tốt sao? A Nam mau đi thay quần áo đi, rồi xuống đây ăn cơm."
Tính tình của Tiếu tiên sinh nháy mắt tan ra, từ trong lỗ mũi không nhanh không chậm hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Lê Trà Trà yên lặng ngồi một bên nghe, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua ở biển cô gặp được Tiếu Nam.
.... Thì ra cách nói chuyện đều tùy theo ý của Tiếu tiên sinh.
Tiếu Nam thay quần áo rất nhanh, không đến một phút đồng hồ liền đi từ trên lầu xuống, kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, cầm lấy bát đũa. Có lẽ là anh đói cho nên ăn cơm cũng rất nhanh, hơn nửa bát cơm trong nháy mắt đều được anh ăn vào trong bụng.
Tiếu phu nhân lại bảo dì Lâm làm thêm món ăn nữa cho anh.
Tiếu tiên sinh vẫn trước sau như một, chỉ nhìn vào tật xấu của anh: "Sao lại để râu thế kia? 21 tuổi mà làm như 30 tuổi vậy, giờ nói mày là ba ba của tiểu cô nương này cũng có người tin đấy!"
Lê Trà Trà đang ăn canh lập tức bị sặc, không ngừng ho sù sụ.
Nhất thời, ba đôi mắt ở trên bàn cơm đều nhất trí dừng ở trên người Lê Trà Trà.
Tiếu phu nhân ngồi gần duỗi tay vỗ nhẹ lưng Lê Trà Trà, ôn nhu nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói với dì."
Lê Trà Trà dùng âm thanh yếu ớt như muỗi kêu nói: "Bị sặc."
Tiếu phu nhân bảo dì Lâm bưng một ly nước ấm lại đây.
Lê Trà Trà uống mấy hớp mới dừng lại được. Có lẽ là lúc trước tự dưng mãnh liệt ho, lúc này đôi mắt ánh lên hơi nước, giống như là nai con lạc trong rừng, sắc môi ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay liền trở nên phấn chấn tinh thần hơn.
Tiếu nam nhìn nhiều thêm một cái, chỉ cái thấy tiểu cô nương này da trắng đến mức phát sáng.
Lúc này, Tiếu phu nhân vì muốn hoa hoãn cái bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai cha con, liền kéo ra đề tài nói với Tiếu Nam: "A Nam, con xem tin nhắn WeChat chưa? Mẹ bảo Trà Trà thêm bạn với con, con bé là sinh viên năm nhất, là học muội của con."
Tiếu Nam thu hồi ánh mắt, lười nhác nói: "Không thấy."
Tiếu tiên sinh: "Mẹ mày bảo mày xem thì mau xem đi."
Tiếu phu nhân gắp đồ ăn cho ông, nói: "Ăn nhiều một chút" Ý tứ là ông bớt nói lại vài lời đi. Sau đó bà lại tiếp tục: "A Nam, con có nhớ Trà Trà không. Lúc còn nhỏ chúng ta còn xem qua tiết mục của con bé, khi đó mẹ còn nói với con là phải sinh cho con một đứa em gái giống vậy."
Tiếu Nam vừa nghe, mày liền nhíu lại.
..... Hồi ức liên quan tới Lê Trà Trà cũng không quá tốt đẹp.
Lúc ấy anh mới học tiểu học, mẹ anh là Chân Bảo nữ sĩ rất mê một chương trình gameshow dành cho trẻ con, đối với Lê Trà Trà đều vô cùng yêu thích, mỗi lần Lê Trà Trà xuất hiện trên TV, bà ấy liền dùng một loại ngữ khí trìu mến nói: "Ai da, con gái ngoan của mẹ, ai da Trà Trà của mẹ, ai da tiểu công chúa hôm nay cũng rất đáng yêu."
Này cũng thôi đi.
Chân Bảo nữ sĩ còn lôi kéo anh xem, chỉ vào Lê Trà Trà mặc váy công chúa màu hồng nhạt ở bên trong TV, nói: "Con trai, con xem cô bé con này có phải rất đáng yêu hay không? Trong lớp con có bạn nào đáng yêu như thế không vậy? Mời con bé tới nhà chúng ta chơi một chút. Về sau vợ của con, nhất định phải là một tiểu công chúa như thế này nhé."
Chân Bảo nữ sĩ mê Lê Trà Trà hai năm, thẳng đến sau khi cô ít xuất hiện trên màn ảnh, sợi nhiệt tình kia mới dần dần tiêu tán.
Nhưng với Tiếu Nam mà nói, tiểu công chúa trên TV này là một ác mộng lớn đối với tuổi thơ của anh.
Mỗi lần anh bị mẹ cưỡng ép xem tiết mục đều cảm thấy cô gái này đều làm ra vẻ cả, ăn cái gì cũng kén cá chọn canh, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, bắt bẻ đến muốn mạng, thật đúng là coi mình thành tiểu công chứa.
Lê Trà Trà khi còn nhỏ dần dần trùng khớp với Lê Trà Trà ngồi trước mặt anh.
Mày Tiếu Nam nhíu đến lợi hại.
Tiếu phu nhân không nhìn thấy, vẫn nhiệt tình như cũ hỏi: "Con còn nhớ rõ Trà Trà không?"
Tiếu Nam không biểu tình nói: "Không nhớ rõ."
Lê Trà Trà chỉ nghĩ muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, cho nên lấy cớ cổ họng không tốt, chậm rãi uống nước trong cốc, ý đồ dùng ly nước ngăn trở nửa gương mặt của mình. Trên thực tế, Tiếu Nam vẫn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, mười ngón tay trắng trẻo tinh tế vân vê với nhau, màu móng tay tự nhiên phấn nộn.
Lúc này, trong phòng bếp bê ra thức ăn mới, là món thịt dê tái.
Tiếu phu nhân nói: "Để trước mặt A Nam đi, Trà Trà không thích ăn thịt dê, đừng để con bé ngửi được món đó."
Thanh âm Lê Trà Trà vẫn yếu ớt như cũ: "Con không sao."
Tiếu phu nhân nói: "Nhìn con kìa, đến giọng nói cũng thay đổi rồi, dì Lâm, đi phòng khách lấy mấy đóa hoa hồng phấn lại đây để chắn mùi vị cho Trà Trà." Hiệu suất làm việc của dì Lâm rất cao, không đến nửa phút liền đem cái bình hoa nhỏ tới đây, bên trong cắm sáu bông hoa hồng nhạt tươi mới.
Dì Lâm đem bình hoa đặt ở bên cạnh Lê Trà Trà.
Tiếu phu nhân mỉm cười nói: "Trà Trà thật xinh đẹp, so với hoa còn đẹp hơn."
Tiếu Nam lạnh nhạt nhìn cô.
... Vẫn làm màu giống hệt như lúc còn nhỏ.
..........
Một bữa cơm trôi qua bình an không có việc gì.
Sau khi Lê Trà Trà trở về phòng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chắc là không bị nhận ra đâu nhỉ?
Cô của tối hôm đó tựa như người khác vậy, là phần người bí mật trong cô.
Lê Trà Trà ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt mình trong gương, gương mặt mộc này cùng với gương mặt được trang điểm đậm kia có khác biệt không nhỏ. Lúc cô trang điểm đều sẽ cố tình vẽ khoa trương hóa lên để người khác không nhận ra mình, còn sửa lại xương gò má, mũi, thậm chí còn dùng phấn nền đánh lên môi hòng làm cho môi mỏng đi. Cho nên dung nhan đã được tinh tế điều chính qua cùng với gương mặt mộc của cô hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.
Cô đối với tay nghề trang điểm của mình thập phần tự tin, thậm chí còn dám nói, cho dù Văn Hương nữ sĩ đứng ở trước mặt cũng không thể nhận ra cô.
Còn lúc ở bãi biển liền càng không cần phải nói.
Cô mang mũ lưỡi trai, còn có cái kính râm chắn hết nửa khuôn mặt, Tiếu Nam bất quá cũng chỉ là một người xa lạ, khẳng định sẽ không liên tưởng tới mình, nếu như nói điểm giống nhau giữa những hoàn cảnh đó thì cũng chỉ có giọng nói.
Mà hình như...
Vị thiếu gia này có chút ghét bỏ cô?
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiện hai chữ ~ Văn Hương.
Suy nghĩ trong nháy mắt bị quấy rầy.
Lê Trà Trà nhìn thấy mình trong gương đang cắn môi, ngay sau đó liền lộ ra thần sắc lạnh nhạt, lúc này mới ấn nhận cuộc gọi.
Giống hệt như trong tưởng tượng của cô.
Cuộc điện thoại kéo dài 5 phút đồng hồ thì 2 phút là nói về Tiếu phu nhân, 2 phút là nói về chuyện cha cô, 1 phút còn lại, Văn Hương nữ sĩ cùng trợ lý bên người nói chuyện, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Trà Trà ném điện thoại lên giường, tâm tình bắt đầu trở nên bực bội.
Cô cảm thấy hô hấp của mình có chút nhanh, cái loại cảm xúc cực đoan kia lại bắt đầu như ẩn như hiện, phảng phất găý gao bóp chặt lấy yết hầu của cô.
Lê Trà Trà hít sâu mấy hơi, đi ra ngoài ban công.
Tiếu phu nhân chuẩn bị phòng cho cô đều thập phần mộng mơ kiểu công chúa, lại còn thiết kế ban công nhỏ tinh xảo, chủ yếu theo phong cách Châu Âu, đan xen bảy, tám chậu hoa xinh đẹp theo sở thích. Hơn nữa còn có một cái xích đu màu trắng được khắc hoa văn, mặt trên còn có một cái nệm mềm mại đáng yêu cùng một bộ bàn trà còn nguyên, không khó tưởng tượng sau giờ Ngọ*, gió thổi nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, pha một bình trà thơm ngọt, phối hợp với ba tầng bánh tinh xảo được làm khi trà chiều, ngồi đó thưởng thức một video thú vị hoặc là đọc một quyển sách để giải trí, cảm giác đó sẽ có bao nhiêu thoải mái chứ.
*Giờ Ngọ: 11h~13h chiều
Cô lại hít thở sâu một lần nữa.
Bỗng nhiên, cô ngửi được mùi khói thuốc bay ra từ ban công cách vách.
Lê Trà Trà nâng mắt lên nhìn.
Tiếu Nam đang gọi điện WeChat với người khác, mở loa ngoài, điện thoại tùy ý đặt ở trên mặt bàn, từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình di động, là một nhân vật anime manga, thanh âm có chút quen tai.
"Nam ca! Anh kêu Đông Muội đi được chưa? Lượt mới của em còn chưa đuổi xong, cũ cũng chưa..."
"Có đi hay không? Mày chọn một đi."
"... Đi."
Lê Trà Trà đột nhiên nhớ tới anh chàng tóc vàng đi theo bên người Tiếu Nam ở bờ biển.
Lúc này, Tiếu Nam đã cúp điện thoại.
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
Mùi khói thuốc ngày càng nặng, cái mũi của Lê Trà Trà có chút không thoải mái, nhẹ nhàng hắt xì một cái, lại khụ hai tiếng. Tiếu nam thu lại tầm mắt, dập tắt tàn thuốc, một bộ dáng chưa từng nhìn thấy Lê Trà Trà, cũng không có bất kì dấu hiệu gì muốn chủ động bắt chuyện.
Anh không mở miệng, Lê Trà Trà cũng không nói gì.
Hai ban công cách nhau rất gần, chỉ có khoảng cách nửa cánh tay.
Tiếu Nam tựa hồ cũng không có tính đi vào bên trong, anh ngồi ở đó chơi điện thoại, chân dài tùy ý gác lên nhau, có loại không khí lười biếng tùy tiện. Lê Trà Trà rõ ràng nhìn thấy Tiếu Nam click mở WeChat, sau đó vào mục xin thêm bạn.
Không đến ba giây sau, anh rời khỏi giao diện xin thêm bạn.
Lúc này Lê Trà Trà đã khẳng định rằng.
.... Không phải hình như.
.... Vị thiếu gia này đích thực không hề thích cô.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam ca: Tôi cả đời này cũng không thích loại con gái hay làm màu.
Trà Trà: Ồ.
Nam ca:..... Đánh rắm, mới nãy là ai nói chuyện? Dù sao cũng không phải là anh.
- -----------------------
Lê Trà Trà bất động thanh sắc ngăn lại biểu tình kinh ngạc của mình.
Có ba cái để cô kinh ngạc.
Thứ nhất, không nghĩ tới lại gặp lại anh ở chỗ này.
Thứ hai, không nghĩ tới anh chính là Tiếu Nam trong truyền thuyết.
Thứ ba, anh thế mà mới 21 tuổi.
Lê Trà Trà thu liễm cảm xúc của mình thật tốt, hơi rũ đầu. Tối hôm qua trời đen xì xì, cô lại trang điểm vừa đậm vừa khoa trương, hôm nay không trang điểm, lại ngoan ngoãn ở nhà, hai gương mặt khác nhau như vậy, chỉ cần không mở miệng, anh chưa chắc đã có thể nhận ra cô.
Vì để phòng vừa vạn nhất, Lê Trà Trà còn nhanh chóng đi đổi ảnh đại diện WeChat của mình.
Tiếu Nam không để ý tới việc trong nhà nhiều thêm một tiểu cô nương, mẹ anh sớm đã nói qua chuyện này, anh cũng không thèm để ý, dù sao cũng không ở mấy ngày, dù là một tiểu cô nương hay là con chó con mèo thì cũng đều như nhau.
Cho nên Tiếu Nam liếc mắt một cái liền không thèm để trong lòng.
Dì Lâm đem khăn lông ướt lại đây, anh tùy ý lau mặt một cái, đang muốn thuận tay cởi áo phông ra mới nhớ tới trong nhà còn có một tiểu cô nương.
Cô ngồi thẳng tắp ở trên bàn ăn, thoạt nhìn có chút hướng nội lại nhát gan, mi mắt vẫn luôn buông xuống.
Anh nói: "Con lên lầu thay quần áo."
Tiếu phu nhân nói: "Nhanh thay rồi xuống dưới ăn cơm, mẹ đi Úc về có mua quà cho con đó."
Tiếu tiên sinh lại nói: "Mua cái gì mà mua, nhìn dáng vẻ của nó xem, đều đã 21 tuổi đầu rồi mà vẫn không khác gì đám thanh niên 15, 16 tuổi còn đang trong thời kì phản nghịch, cả ngày cùng một đám rác rưởi quậy với nhau..."
Tiếu phu nhân kéo cánh tay của Tiếu tiên sinh, ôn hòa nói: "Đứa bé yêu thích một cái gì đó không phải là chuyện tốt sao? A Nam mau đi thay quần áo đi, rồi xuống đây ăn cơm."
Tính tình của Tiếu tiên sinh nháy mắt tan ra, từ trong lỗ mũi không nhanh không chậm hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Lê Trà Trà yên lặng ngồi một bên nghe, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua ở biển cô gặp được Tiếu Nam.
.... Thì ra cách nói chuyện đều tùy theo ý của Tiếu tiên sinh.
Tiếu Nam thay quần áo rất nhanh, không đến một phút đồng hồ liền đi từ trên lầu xuống, kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, cầm lấy bát đũa. Có lẽ là anh đói cho nên ăn cơm cũng rất nhanh, hơn nửa bát cơm trong nháy mắt đều được anh ăn vào trong bụng.
Tiếu phu nhân lại bảo dì Lâm làm thêm món ăn nữa cho anh.
Tiếu tiên sinh vẫn trước sau như một, chỉ nhìn vào tật xấu của anh: "Sao lại để râu thế kia? 21 tuổi mà làm như 30 tuổi vậy, giờ nói mày là ba ba của tiểu cô nương này cũng có người tin đấy!"
Lê Trà Trà đang ăn canh lập tức bị sặc, không ngừng ho sù sụ.
Nhất thời, ba đôi mắt ở trên bàn cơm đều nhất trí dừng ở trên người Lê Trà Trà.
Tiếu phu nhân ngồi gần duỗi tay vỗ nhẹ lưng Lê Trà Trà, ôn nhu nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói với dì."
Lê Trà Trà dùng âm thanh yếu ớt như muỗi kêu nói: "Bị sặc."
Tiếu phu nhân bảo dì Lâm bưng một ly nước ấm lại đây.
Lê Trà Trà uống mấy hớp mới dừng lại được. Có lẽ là lúc trước tự dưng mãnh liệt ho, lúc này đôi mắt ánh lên hơi nước, giống như là nai con lạc trong rừng, sắc môi ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay liền trở nên phấn chấn tinh thần hơn.
Tiếu nam nhìn nhiều thêm một cái, chỉ cái thấy tiểu cô nương này da trắng đến mức phát sáng.
Lúc này, Tiếu phu nhân vì muốn hoa hoãn cái bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai cha con, liền kéo ra đề tài nói với Tiếu Nam: "A Nam, con xem tin nhắn WeChat chưa? Mẹ bảo Trà Trà thêm bạn với con, con bé là sinh viên năm nhất, là học muội của con."
Tiếu Nam thu hồi ánh mắt, lười nhác nói: "Không thấy."
Tiếu tiên sinh: "Mẹ mày bảo mày xem thì mau xem đi."
Tiếu phu nhân gắp đồ ăn cho ông, nói: "Ăn nhiều một chút" Ý tứ là ông bớt nói lại vài lời đi. Sau đó bà lại tiếp tục: "A Nam, con có nhớ Trà Trà không. Lúc còn nhỏ chúng ta còn xem qua tiết mục của con bé, khi đó mẹ còn nói với con là phải sinh cho con một đứa em gái giống vậy."
Tiếu Nam vừa nghe, mày liền nhíu lại.
..... Hồi ức liên quan tới Lê Trà Trà cũng không quá tốt đẹp.
Lúc ấy anh mới học tiểu học, mẹ anh là Chân Bảo nữ sĩ rất mê một chương trình gameshow dành cho trẻ con, đối với Lê Trà Trà đều vô cùng yêu thích, mỗi lần Lê Trà Trà xuất hiện trên TV, bà ấy liền dùng một loại ngữ khí trìu mến nói: "Ai da, con gái ngoan của mẹ, ai da Trà Trà của mẹ, ai da tiểu công chúa hôm nay cũng rất đáng yêu."
Này cũng thôi đi.
Chân Bảo nữ sĩ còn lôi kéo anh xem, chỉ vào Lê Trà Trà mặc váy công chúa màu hồng nhạt ở bên trong TV, nói: "Con trai, con xem cô bé con này có phải rất đáng yêu hay không? Trong lớp con có bạn nào đáng yêu như thế không vậy? Mời con bé tới nhà chúng ta chơi một chút. Về sau vợ của con, nhất định phải là một tiểu công chúa như thế này nhé."
Chân Bảo nữ sĩ mê Lê Trà Trà hai năm, thẳng đến sau khi cô ít xuất hiện trên màn ảnh, sợi nhiệt tình kia mới dần dần tiêu tán.
Nhưng với Tiếu Nam mà nói, tiểu công chúa trên TV này là một ác mộng lớn đối với tuổi thơ của anh.
Mỗi lần anh bị mẹ cưỡng ép xem tiết mục đều cảm thấy cô gái này đều làm ra vẻ cả, ăn cái gì cũng kén cá chọn canh, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, bắt bẻ đến muốn mạng, thật đúng là coi mình thành tiểu công chứa.
Lê Trà Trà khi còn nhỏ dần dần trùng khớp với Lê Trà Trà ngồi trước mặt anh.
Mày Tiếu Nam nhíu đến lợi hại.
Tiếu phu nhân không nhìn thấy, vẫn nhiệt tình như cũ hỏi: "Con còn nhớ rõ Trà Trà không?"
Tiếu Nam không biểu tình nói: "Không nhớ rõ."
Lê Trà Trà chỉ nghĩ muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, cho nên lấy cớ cổ họng không tốt, chậm rãi uống nước trong cốc, ý đồ dùng ly nước ngăn trở nửa gương mặt của mình. Trên thực tế, Tiếu Nam vẫn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, mười ngón tay trắng trẻo tinh tế vân vê với nhau, màu móng tay tự nhiên phấn nộn.
Lúc này, trong phòng bếp bê ra thức ăn mới, là món thịt dê tái.
Tiếu phu nhân nói: "Để trước mặt A Nam đi, Trà Trà không thích ăn thịt dê, đừng để con bé ngửi được món đó."
Thanh âm Lê Trà Trà vẫn yếu ớt như cũ: "Con không sao."
Tiếu phu nhân nói: "Nhìn con kìa, đến giọng nói cũng thay đổi rồi, dì Lâm, đi phòng khách lấy mấy đóa hoa hồng phấn lại đây để chắn mùi vị cho Trà Trà." Hiệu suất làm việc của dì Lâm rất cao, không đến nửa phút liền đem cái bình hoa nhỏ tới đây, bên trong cắm sáu bông hoa hồng nhạt tươi mới.
Dì Lâm đem bình hoa đặt ở bên cạnh Lê Trà Trà.
Tiếu phu nhân mỉm cười nói: "Trà Trà thật xinh đẹp, so với hoa còn đẹp hơn."
Tiếu Nam lạnh nhạt nhìn cô.
... Vẫn làm màu giống hệt như lúc còn nhỏ.
..........
Một bữa cơm trôi qua bình an không có việc gì.
Sau khi Lê Trà Trà trở về phòng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chắc là không bị nhận ra đâu nhỉ?
Cô của tối hôm đó tựa như người khác vậy, là phần người bí mật trong cô.
Lê Trà Trà ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt mình trong gương, gương mặt mộc này cùng với gương mặt được trang điểm đậm kia có khác biệt không nhỏ. Lúc cô trang điểm đều sẽ cố tình vẽ khoa trương hóa lên để người khác không nhận ra mình, còn sửa lại xương gò má, mũi, thậm chí còn dùng phấn nền đánh lên môi hòng làm cho môi mỏng đi. Cho nên dung nhan đã được tinh tế điều chính qua cùng với gương mặt mộc của cô hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.
Cô đối với tay nghề trang điểm của mình thập phần tự tin, thậm chí còn dám nói, cho dù Văn Hương nữ sĩ đứng ở trước mặt cũng không thể nhận ra cô.
Còn lúc ở bãi biển liền càng không cần phải nói.
Cô mang mũ lưỡi trai, còn có cái kính râm chắn hết nửa khuôn mặt, Tiếu Nam bất quá cũng chỉ là một người xa lạ, khẳng định sẽ không liên tưởng tới mình, nếu như nói điểm giống nhau giữa những hoàn cảnh đó thì cũng chỉ có giọng nói.
Mà hình như...
Vị thiếu gia này có chút ghét bỏ cô?
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiện hai chữ ~ Văn Hương.
Suy nghĩ trong nháy mắt bị quấy rầy.
Lê Trà Trà nhìn thấy mình trong gương đang cắn môi, ngay sau đó liền lộ ra thần sắc lạnh nhạt, lúc này mới ấn nhận cuộc gọi.
Giống hệt như trong tưởng tượng của cô.
Cuộc điện thoại kéo dài 5 phút đồng hồ thì 2 phút là nói về Tiếu phu nhân, 2 phút là nói về chuyện cha cô, 1 phút còn lại, Văn Hương nữ sĩ cùng trợ lý bên người nói chuyện, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Trà Trà ném điện thoại lên giường, tâm tình bắt đầu trở nên bực bội.
Cô cảm thấy hô hấp của mình có chút nhanh, cái loại cảm xúc cực đoan kia lại bắt đầu như ẩn như hiện, phảng phất găý gao bóp chặt lấy yết hầu của cô.
Lê Trà Trà hít sâu mấy hơi, đi ra ngoài ban công.
Tiếu phu nhân chuẩn bị phòng cho cô đều thập phần mộng mơ kiểu công chúa, lại còn thiết kế ban công nhỏ tinh xảo, chủ yếu theo phong cách Châu Âu, đan xen bảy, tám chậu hoa xinh đẹp theo sở thích. Hơn nữa còn có một cái xích đu màu trắng được khắc hoa văn, mặt trên còn có một cái nệm mềm mại đáng yêu cùng một bộ bàn trà còn nguyên, không khó tưởng tượng sau giờ Ngọ*, gió thổi nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, pha một bình trà thơm ngọt, phối hợp với ba tầng bánh tinh xảo được làm khi trà chiều, ngồi đó thưởng thức một video thú vị hoặc là đọc một quyển sách để giải trí, cảm giác đó sẽ có bao nhiêu thoải mái chứ.
*Giờ Ngọ: 11h~13h chiều
Cô lại hít thở sâu một lần nữa.
Bỗng nhiên, cô ngửi được mùi khói thuốc bay ra từ ban công cách vách.
Lê Trà Trà nâng mắt lên nhìn.
Tiếu Nam đang gọi điện WeChat với người khác, mở loa ngoài, điện thoại tùy ý đặt ở trên mặt bàn, từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình di động, là một nhân vật anime manga, thanh âm có chút quen tai.
"Nam ca! Anh kêu Đông Muội đi được chưa? Lượt mới của em còn chưa đuổi xong, cũ cũng chưa..."
"Có đi hay không? Mày chọn một đi."
"... Đi."
Lê Trà Trà đột nhiên nhớ tới anh chàng tóc vàng đi theo bên người Tiếu Nam ở bờ biển.
Lúc này, Tiếu Nam đã cúp điện thoại.
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
Mùi khói thuốc ngày càng nặng, cái mũi của Lê Trà Trà có chút không thoải mái, nhẹ nhàng hắt xì một cái, lại khụ hai tiếng. Tiếu nam thu lại tầm mắt, dập tắt tàn thuốc, một bộ dáng chưa từng nhìn thấy Lê Trà Trà, cũng không có bất kì dấu hiệu gì muốn chủ động bắt chuyện.
Anh không mở miệng, Lê Trà Trà cũng không nói gì.
Hai ban công cách nhau rất gần, chỉ có khoảng cách nửa cánh tay.
Tiếu Nam tựa hồ cũng không có tính đi vào bên trong, anh ngồi ở đó chơi điện thoại, chân dài tùy ý gác lên nhau, có loại không khí lười biếng tùy tiện. Lê Trà Trà rõ ràng nhìn thấy Tiếu Nam click mở WeChat, sau đó vào mục xin thêm bạn.
Không đến ba giây sau, anh rời khỏi giao diện xin thêm bạn.
Lúc này Lê Trà Trà đã khẳng định rằng.
.... Không phải hình như.
.... Vị thiếu gia này đích thực không hề thích cô.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam ca: Tôi cả đời này cũng không thích loại con gái hay làm màu.
Trà Trà: Ồ.
Nam ca:..... Đánh rắm, mới nãy là ai nói chuyện? Dù sao cũng không phải là anh.
Danh sách chương