Hàn Giai Tuệ không liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia một cái. Quan điểm sống của cô là không ngừng nỗ lực, không ngừng hoàn thiện bản thân, giống như cánh chim hải âu, dù là bầu trời hay biển cả cũng có thể thoả sức vẫy vùng. Cho nên là cô gái kia có gương mặt mỹ nhân đến đâu cũng chỉ giống bình hoa quý, trông thì rực rỡ ngát hương, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc lại không còn tươi tắn nữa.
Khi cô quay trở lại bàn ăn, cũng là lúc đầu bếp Kobayashi đang hoàn tất công đoạn cuối cùng cho món bò Snow Aging Wagyu A5 thượng hạng. Ông vắt mấy giọt nước cốt chanh vàng lên miếng thịt vân cẩm thạch được xém màu óng vàng. Chưa gì đã thấy mùi hương rất kích thích vị giác rồi.
"Nhìn kìa, đây là đang nấu ăn sao?"
Có lẽ vì câu hỏi đầy thán phục của Hàn Giai Tuệ mà động tác của đầu bếp càng điệu nghệ hơn. Đến cuối cùng trước mặt cô là một món ăn trình bày như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá. Vẫn là Phong Thừa Vũ nhanh tay cắt thịt bò thành từng miếng vuông vức cho cô. Thịt tươi trên viên đá nham thạch núi Phú Sĩ nghe xèo xèo.
"Em trưa nay muốn tìm quán ăn Nhật cũng là vì nghe danh món bò thượng hạng này"
Phong Thừa Vũ biết điều đó, nên lúc cô ra ngoài, anh đã dặn ông Kobayashi đặt biệt chế biến món này cho cô.
"Thích thật đấy. Một chú bò thường xuyên được tắm nước ấm, massage, nghe nhạc giao hưởng của Mozart, em nghe nói còn được uống bia nữa. Cuộc sống mà được mỗi ngày trải qua như vậy đúng là rất hưởng thụ""Anh cũng có khả năng tài chính để nuôi em kiểu hưởng thụ hơn thế nữa"
Ông Kobayashi bật cười. Hàn Giai Tuệ không thèm chấp anh. Cô tận hưởng vị ngọt mềm tan trong miệng.
"Dạo này em không còn nhìn thấy vòng eo thon thả trước đây đâu nữa"
Hàn Giai Tuệ nói vu vơ, nhưng ai nghe cũng thấy âm điệu nũng nịu của cô đang ăn vạ với anh. Chẳng có gì là lạ! Với sự nuông chiều của Phong Thừa Vũ thì vòng eo của cô có tăng thêm vài centimet nữa cũng là điều được dự đoán trước. Anh vòng tay quấn lấy eo cô, ghé vào tai thì thầm
"Như này ôm vừa tay hơn đấy"
"Khi nào cần mua quần áo size lớn thì bảo anh nhé"
Ông Kobayashi lâu lắm rồi mới gặp một đôi tình tứ ngọt ngào thế này, tưởng như không thể chịu được lượng đường quá mức cho phép, có khi còn ngọt hơn cả món kem chanh tuyết tráng miệng ông đang chuẩn bị cho họ.
Sau bữa ăn, Hàn Giai Tuệ muốn cùng ông Kobayashi trò chuyện thêm về kiến trúc và văn hoá Nhật. Không ngờ ông lại rành tiếng địa phương như thế, khiến cho cuộc trò chuyện càng nói càng không thấy điểm dừng. Phong Thừa Vũ kiên nhẫn đi theo hai người, đôi lúc làm phiên dịch cho họ, đôi lúc lại chỉ để ngắm cô tập trung nghiên cứu.
************
Vì vừa nãy, ông Kobayashi mến khách cảm thấy rất yêu quý cặp đôi này, nên đã đặc biệt mời họ vài ly rượu sake truyền thống. Phong Thừa Vũ đã tiếp rượu với ông, nên Hàn Giai Tuệ giành lái xe để anh nghỉ ngơi. Trên đường về, cô chân thành nói lời cảm ơn với anh, cô tự mình cảm nhận được tình yêu của anh không chỉ là sự nuông chiều vô điều kiện mà còn là sự nhẫn nại. Ngoài mặt, Phong Thừa Vũ thường hay hứa hẹn "có thể nuôi em", anh không nói sai, tài chính Phong thị đủ để bà Phong không cần động cái móng tay cũng được hưởng nhung lụa mấy đời. Ấy vậy mà anh vẫn có nhẫn nại để chờ cô mấy tiếng ở Nhà hàng Nhật tìm hiểu về kiến trúc Nhật, vẫn theo cô về Thành phố A xa xôi này vì không yên tâm để cô đi học một mình.
Hàn Giai Tuệ lái xe qua rất nhiều cung đường, rồi đột ngột dừng xe bên một con dốc nhỏ. Chỉ là ngọn trăng treo trên tán thông, cô thấy bầu trời đầy sao, lại muốn ngắm nhìn lâu hơn một chút. Vừa bước xuống xe, cơn gió lành lạnh đã lao tới vây lấy cô, Hàn Giai Tuệ có chút thích thú với sự mát mẻ này, cô giơ hai tay lên đón gió, muốn ôm cả bầu trời trăng sáng gió lành vào lòng. Thế nhưng Phong Thừa Vũ đi tới cẩn thận khoác áo lên người cô, không nói không rằng chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh cùng cô ngước lên ngắm những vì tinh tú lấp lánh. Hàn Giai Tuệ không chịu, phụng phịu với anh.
Một cơn gió lớn hơn lại chạy qua, hất mái tóc của cô bay bay.
"Trời đang trở gió"
Bầu trời đen thẫm, chỉ có ánh trăng dát bạc lên những nhành cây ngọn cỏ trên ngọn đồi. Tán thông đen thẳng tắp lá nhọn, bên trên rắc đầy thứ bột màu bàng bạc. Xung quanh trầm tĩnh, thỉnh thoảng bầy dế dạo lên một khúc rồi lại im bặt. Hàn Giai Tuệ giơ tay lên, cảm giác như cô vừa chạm được vào một vì sao.
"Bầu trời đêm thật đẹp. Đã rất lâu rồi em mới lại được ngắm những vì sao"
Vẫn là câu chuyện của ký ức, khiến Hàn Giai Tuệ có chấp niệm với màn đêm. Cô không thích bóng tối, cũng không thích ban đêm. Mặc dù biết trời đêm rất đẹp, nhưng mà lại không đủ can đảm để ngắm nhìn. Hôm nay, ở bên cạnh Phong Thừa Vũ, biết bản thân có điểm tựa an toàn, Hàn Giai Tuệ mới bước qua được vùng tối của bản thân.
"Giai Tuệ, nếu anh muốn hái xuống một vì sao lấp lánh nhất tặng em thì sao?"
Khi cô quay trở lại bàn ăn, cũng là lúc đầu bếp Kobayashi đang hoàn tất công đoạn cuối cùng cho món bò Snow Aging Wagyu A5 thượng hạng. Ông vắt mấy giọt nước cốt chanh vàng lên miếng thịt vân cẩm thạch được xém màu óng vàng. Chưa gì đã thấy mùi hương rất kích thích vị giác rồi.
"Nhìn kìa, đây là đang nấu ăn sao?"
Có lẽ vì câu hỏi đầy thán phục của Hàn Giai Tuệ mà động tác của đầu bếp càng điệu nghệ hơn. Đến cuối cùng trước mặt cô là một món ăn trình bày như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá. Vẫn là Phong Thừa Vũ nhanh tay cắt thịt bò thành từng miếng vuông vức cho cô. Thịt tươi trên viên đá nham thạch núi Phú Sĩ nghe xèo xèo.
"Em trưa nay muốn tìm quán ăn Nhật cũng là vì nghe danh món bò thượng hạng này"
Phong Thừa Vũ biết điều đó, nên lúc cô ra ngoài, anh đã dặn ông Kobayashi đặt biệt chế biến món này cho cô.
"Thích thật đấy. Một chú bò thường xuyên được tắm nước ấm, massage, nghe nhạc giao hưởng của Mozart, em nghe nói còn được uống bia nữa. Cuộc sống mà được mỗi ngày trải qua như vậy đúng là rất hưởng thụ""Anh cũng có khả năng tài chính để nuôi em kiểu hưởng thụ hơn thế nữa"
Ông Kobayashi bật cười. Hàn Giai Tuệ không thèm chấp anh. Cô tận hưởng vị ngọt mềm tan trong miệng.
"Dạo này em không còn nhìn thấy vòng eo thon thả trước đây đâu nữa"
Hàn Giai Tuệ nói vu vơ, nhưng ai nghe cũng thấy âm điệu nũng nịu của cô đang ăn vạ với anh. Chẳng có gì là lạ! Với sự nuông chiều của Phong Thừa Vũ thì vòng eo của cô có tăng thêm vài centimet nữa cũng là điều được dự đoán trước. Anh vòng tay quấn lấy eo cô, ghé vào tai thì thầm
"Như này ôm vừa tay hơn đấy"
"Khi nào cần mua quần áo size lớn thì bảo anh nhé"
Ông Kobayashi lâu lắm rồi mới gặp một đôi tình tứ ngọt ngào thế này, tưởng như không thể chịu được lượng đường quá mức cho phép, có khi còn ngọt hơn cả món kem chanh tuyết tráng miệng ông đang chuẩn bị cho họ.
Sau bữa ăn, Hàn Giai Tuệ muốn cùng ông Kobayashi trò chuyện thêm về kiến trúc và văn hoá Nhật. Không ngờ ông lại rành tiếng địa phương như thế, khiến cho cuộc trò chuyện càng nói càng không thấy điểm dừng. Phong Thừa Vũ kiên nhẫn đi theo hai người, đôi lúc làm phiên dịch cho họ, đôi lúc lại chỉ để ngắm cô tập trung nghiên cứu.
************
Vì vừa nãy, ông Kobayashi mến khách cảm thấy rất yêu quý cặp đôi này, nên đã đặc biệt mời họ vài ly rượu sake truyền thống. Phong Thừa Vũ đã tiếp rượu với ông, nên Hàn Giai Tuệ giành lái xe để anh nghỉ ngơi. Trên đường về, cô chân thành nói lời cảm ơn với anh, cô tự mình cảm nhận được tình yêu của anh không chỉ là sự nuông chiều vô điều kiện mà còn là sự nhẫn nại. Ngoài mặt, Phong Thừa Vũ thường hay hứa hẹn "có thể nuôi em", anh không nói sai, tài chính Phong thị đủ để bà Phong không cần động cái móng tay cũng được hưởng nhung lụa mấy đời. Ấy vậy mà anh vẫn có nhẫn nại để chờ cô mấy tiếng ở Nhà hàng Nhật tìm hiểu về kiến trúc Nhật, vẫn theo cô về Thành phố A xa xôi này vì không yên tâm để cô đi học một mình.
Hàn Giai Tuệ lái xe qua rất nhiều cung đường, rồi đột ngột dừng xe bên một con dốc nhỏ. Chỉ là ngọn trăng treo trên tán thông, cô thấy bầu trời đầy sao, lại muốn ngắm nhìn lâu hơn một chút. Vừa bước xuống xe, cơn gió lành lạnh đã lao tới vây lấy cô, Hàn Giai Tuệ có chút thích thú với sự mát mẻ này, cô giơ hai tay lên đón gió, muốn ôm cả bầu trời trăng sáng gió lành vào lòng. Thế nhưng Phong Thừa Vũ đi tới cẩn thận khoác áo lên người cô, không nói không rằng chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh cùng cô ngước lên ngắm những vì tinh tú lấp lánh. Hàn Giai Tuệ không chịu, phụng phịu với anh.
Một cơn gió lớn hơn lại chạy qua, hất mái tóc của cô bay bay.
"Trời đang trở gió"
Bầu trời đen thẫm, chỉ có ánh trăng dát bạc lên những nhành cây ngọn cỏ trên ngọn đồi. Tán thông đen thẳng tắp lá nhọn, bên trên rắc đầy thứ bột màu bàng bạc. Xung quanh trầm tĩnh, thỉnh thoảng bầy dế dạo lên một khúc rồi lại im bặt. Hàn Giai Tuệ giơ tay lên, cảm giác như cô vừa chạm được vào một vì sao.
"Bầu trời đêm thật đẹp. Đã rất lâu rồi em mới lại được ngắm những vì sao"
Vẫn là câu chuyện của ký ức, khiến Hàn Giai Tuệ có chấp niệm với màn đêm. Cô không thích bóng tối, cũng không thích ban đêm. Mặc dù biết trời đêm rất đẹp, nhưng mà lại không đủ can đảm để ngắm nhìn. Hôm nay, ở bên cạnh Phong Thừa Vũ, biết bản thân có điểm tựa an toàn, Hàn Giai Tuệ mới bước qua được vùng tối của bản thân.
"Giai Tuệ, nếu anh muốn hái xuống một vì sao lấp lánh nhất tặng em thì sao?"
Danh sách chương