Lưng cô va vào một cánh tay áo vest đen, từng đường may tinh tế đến hoàn hảo, chất vải cao cấp này không phải ai cũng có thể khoác lên người. Nhất định là một nhân sự cấp cao quyền thế ở Phong thị này. Phải rồi, ban nãy anh ta cũng vừa sa thải Quý Doãn mà.
Giai Tuệ tò mò đưa mắt lên nhìn người đàn ông khí thế bức người trong căn phòng. Trong con ngươi đen lánh phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh như dao. Đôi môi lãnh đạm vẽ lên một đường cong nhạt nhẽo không nhìn ra cảm xúc. Khuôn mặt nghiêm nghị phủ một tầng băng giá không ai dám lại gần.
Chiếc quần âu màu đen bao quanh đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉn chu không có điểm khuyết. Chiếc áo sơ mi cùng bộ vest đen là loại cao cấp được đặt may thủ công, xa xỉ hiếm có.
Ôi không! Không thể trùng hợp như vậy chứ!
Dường như nhận ra được người đàn ông cao ngạo trước mặt, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, Giai Tuệ bất giác cảm thấy áp lực, hít thở không thông.
“Sao? Gây náo loạn đủ chưa? Tôi đang muốn xem lá gan của cô lớn cỡ nào đó!”
Người đàn ông vest đen quay người nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ eyeline màu khói cầu kỳ. Giọng điệu ung dung lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
“Tôi là đang giúp Phong thị các anh thanh lọc bớt vài con vi khuẩn gây hại, đây chẳng phải là đang làm việc tốt sao?”
“Bằng cách xông vào công ty của tôi, đánh người của tôi à?”
“Với một kẻ thủ đoạn vô liêm sỉ như hắn, chẳng lẽ anh bảo tôi phải dâng trà trải thảm cho anh ta hay sao?”
Trước khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng nhưng lạnh đế thấu xương ấy, Giai Tuệ vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Có lẽ từ nhỏ, cô đã được hưởng một nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình hướng nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất ấy không phải cô gái nào cũng có được.
“Được! Cô đừng tưởng là người phụ nữ của Hàn Đông Quân mà muốn làm gì cũng không ai dám động đến cô. Muốn làm loạn thì đến công ty anh ta mà làm loạn”
Hả?
Anh ta biết anh trai cô?
Biết cô là em gái anh ấy?
Dù không sợ nhưng cô cũng không muốn việc của mình ảnh hưởng đến anh trai. Hơn nữa, QT và Phong thị sắp bước vào giai đoạn hợp tác. Nếu lần này hợp tác không thành công, e là danh tiếng của công ty cô cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
“Việc của tôi ngày hôm nay ở đây thực chất chỉ là vấn đề cá nhân giữa tôi và Quý Doãn, không liên quan gì đến anh Quân. Việc tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù sao Phong thị cũng không có tổn thất gì, lại tìm ra được kẻ gian. Chứng cứ tôi cũng đã giao cho các anh. Tôi cũng không còn việc gì ở đây nữa”
Bóng mỹ nhân cao ngạo xoay người bước đi về phía thang máy. Tiếng giày cao gót nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.
“Để tôi chặn cô ta lại”. Trợ lý Trần lên tiếng.
“Không cần”
Đối chất với cô gái này quả thực cũng thú vị đấy. Nhưng hai từ “anh Quân” cô ta vừa thốt ra khiến anh thấy thật chướng tai!1
*******************
Rời khỏi Phong thị thì trời cũng đã sắp tối, Hàn Giai Tuệ muốn đến bệnh viện với Phùng Lộ Khiết. Nhưng trang phục của cô hiện tại quả thực không phù hợp. Với cả cô cũng không muốn Tiểu Khiết biết chuyện ngày hôm nay.
Hàn Giai Tuệ quyết định đi mua ít đồ tẩm bổ cho Tiểu Khiết rồi lái xe về biệt thự.
7 giờ tối, Hàn Đông Quân đang ngồi trước sofa xem bản tin tài chính. Anh thường có thói quen chờ em gái cùng ăn cơm. Giai Tuệ biết anh trai vẫn chờ cơm nên nhanh chóng lên phòng tắm rửa nhanh rồi xuống nhà.
Cô bước xuống cầu thang đã thấy Hàn Đông Quân ngồi trước bàn ăn. Đồ ăn trên bàn tỏa mùi thơm khắp căn phòng. Lúc này Hàn Giai Tuệ mới thấy đói bụng. Cô vội chạy lại bàn ăn cầm lên một dẻ sườn nướng mật ong. Nhìn vẻ mặt vui sướng gặm sườn của cô giống như chú mèo con bắt được cá thì không khỏi bật cười:
“Xem cái nết ăn của em kìa”
Hàn Giai Tuệ gắp một khúc cá sốt vào bát anh trai, tươi cười
“Anh”
Cái giọng điệu này, cái vẻ mặt này, cả cái cách nịnh nọt này.
Chắc chắn sắp xin xỏ cái gì đây mà!
“Hử? Muốn gì nói mau”
“Sắp tới, dự án hợp tác với Phong thị, chắc phòng thiết kế bọn em sẽ cần thêm vài nhân viên. Tiểu Khiết qqtốt nghiệp tấm bằng loại A, cũng rất xuất sắc đó”
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Giai Tuệ chắc chắn phải về QT để cùng anh trai phát triển công ty gia đình. Cô dự định lúc bản thân có thể đứng vững trong công ty, sẽ mời Tiểu Khiết về công ty làm việc cùng cô. Thế nhưng, tình hình hiện tại của Tiểu Khiết khá khó khăn. Cô muốn bạn mình sớm ổn định công việc.
Không còn cách nào khả thi hơn, đành mở lời với anh trai.
“Cái đấy tùy em quyết định, không ảnh hưởng đến công việc của công ty là được.”
Hàn Đông Quân luôn dung túng cho em gái những chuyện như vậy. Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ mức độ thân thiết của em gái mình và Tiểu Khiết. Càng hiểu rõ con người Tiểu Khiết rất đơn thuần, không có toan tính gì. Nên chẳng có lý do gì để từ chối.
Còn Hàn Giai Tuệ đạt được mục đích thì nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi lái xe đến bệnh viện. Cô phải báo tin này cho Tiểu Khiết.
Giai Tuệ tò mò đưa mắt lên nhìn người đàn ông khí thế bức người trong căn phòng. Trong con ngươi đen lánh phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh như dao. Đôi môi lãnh đạm vẽ lên một đường cong nhạt nhẽo không nhìn ra cảm xúc. Khuôn mặt nghiêm nghị phủ một tầng băng giá không ai dám lại gần.
Chiếc quần âu màu đen bao quanh đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉn chu không có điểm khuyết. Chiếc áo sơ mi cùng bộ vest đen là loại cao cấp được đặt may thủ công, xa xỉ hiếm có.
Ôi không! Không thể trùng hợp như vậy chứ!
Dường như nhận ra được người đàn ông cao ngạo trước mặt, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, Giai Tuệ bất giác cảm thấy áp lực, hít thở không thông.
“Sao? Gây náo loạn đủ chưa? Tôi đang muốn xem lá gan của cô lớn cỡ nào đó!”
Người đàn ông vest đen quay người nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ eyeline màu khói cầu kỳ. Giọng điệu ung dung lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
“Tôi là đang giúp Phong thị các anh thanh lọc bớt vài con vi khuẩn gây hại, đây chẳng phải là đang làm việc tốt sao?”
“Bằng cách xông vào công ty của tôi, đánh người của tôi à?”
“Với một kẻ thủ đoạn vô liêm sỉ như hắn, chẳng lẽ anh bảo tôi phải dâng trà trải thảm cho anh ta hay sao?”
Trước khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng nhưng lạnh đế thấu xương ấy, Giai Tuệ vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Có lẽ từ nhỏ, cô đã được hưởng một nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình hướng nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất ấy không phải cô gái nào cũng có được.
“Được! Cô đừng tưởng là người phụ nữ của Hàn Đông Quân mà muốn làm gì cũng không ai dám động đến cô. Muốn làm loạn thì đến công ty anh ta mà làm loạn”
Hả?
Anh ta biết anh trai cô?
Biết cô là em gái anh ấy?
Dù không sợ nhưng cô cũng không muốn việc của mình ảnh hưởng đến anh trai. Hơn nữa, QT và Phong thị sắp bước vào giai đoạn hợp tác. Nếu lần này hợp tác không thành công, e là danh tiếng của công ty cô cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
“Việc của tôi ngày hôm nay ở đây thực chất chỉ là vấn đề cá nhân giữa tôi và Quý Doãn, không liên quan gì đến anh Quân. Việc tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù sao Phong thị cũng không có tổn thất gì, lại tìm ra được kẻ gian. Chứng cứ tôi cũng đã giao cho các anh. Tôi cũng không còn việc gì ở đây nữa”
Bóng mỹ nhân cao ngạo xoay người bước đi về phía thang máy. Tiếng giày cao gót nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.
“Để tôi chặn cô ta lại”. Trợ lý Trần lên tiếng.
“Không cần”
Đối chất với cô gái này quả thực cũng thú vị đấy. Nhưng hai từ “anh Quân” cô ta vừa thốt ra khiến anh thấy thật chướng tai!1
*******************
Rời khỏi Phong thị thì trời cũng đã sắp tối, Hàn Giai Tuệ muốn đến bệnh viện với Phùng Lộ Khiết. Nhưng trang phục của cô hiện tại quả thực không phù hợp. Với cả cô cũng không muốn Tiểu Khiết biết chuyện ngày hôm nay.
Hàn Giai Tuệ quyết định đi mua ít đồ tẩm bổ cho Tiểu Khiết rồi lái xe về biệt thự.
7 giờ tối, Hàn Đông Quân đang ngồi trước sofa xem bản tin tài chính. Anh thường có thói quen chờ em gái cùng ăn cơm. Giai Tuệ biết anh trai vẫn chờ cơm nên nhanh chóng lên phòng tắm rửa nhanh rồi xuống nhà.
Cô bước xuống cầu thang đã thấy Hàn Đông Quân ngồi trước bàn ăn. Đồ ăn trên bàn tỏa mùi thơm khắp căn phòng. Lúc này Hàn Giai Tuệ mới thấy đói bụng. Cô vội chạy lại bàn ăn cầm lên một dẻ sườn nướng mật ong. Nhìn vẻ mặt vui sướng gặm sườn của cô giống như chú mèo con bắt được cá thì không khỏi bật cười:
“Xem cái nết ăn của em kìa”
Hàn Giai Tuệ gắp một khúc cá sốt vào bát anh trai, tươi cười
“Anh”
Cái giọng điệu này, cái vẻ mặt này, cả cái cách nịnh nọt này.
Chắc chắn sắp xin xỏ cái gì đây mà!
“Hử? Muốn gì nói mau”
“Sắp tới, dự án hợp tác với Phong thị, chắc phòng thiết kế bọn em sẽ cần thêm vài nhân viên. Tiểu Khiết qqtốt nghiệp tấm bằng loại A, cũng rất xuất sắc đó”
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Giai Tuệ chắc chắn phải về QT để cùng anh trai phát triển công ty gia đình. Cô dự định lúc bản thân có thể đứng vững trong công ty, sẽ mời Tiểu Khiết về công ty làm việc cùng cô. Thế nhưng, tình hình hiện tại của Tiểu Khiết khá khó khăn. Cô muốn bạn mình sớm ổn định công việc.
Không còn cách nào khả thi hơn, đành mở lời với anh trai.
“Cái đấy tùy em quyết định, không ảnh hưởng đến công việc của công ty là được.”
Hàn Đông Quân luôn dung túng cho em gái những chuyện như vậy. Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ mức độ thân thiết của em gái mình và Tiểu Khiết. Càng hiểu rõ con người Tiểu Khiết rất đơn thuần, không có toan tính gì. Nên chẳng có lý do gì để từ chối.
Còn Hàn Giai Tuệ đạt được mục đích thì nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi lái xe đến bệnh viện. Cô phải báo tin này cho Tiểu Khiết.
Danh sách chương