Cô gái đang ngẩn người đứng đó, bất ngờ bị anh ghì vào lòng, đến nỗi đánh rơi cả đống họa cụ đặt ngay ngắn trên giá. Xong, cô cũng không có bất kỳ hành động nào muốn đẩy anh ra cả, cứ thế đứng yên để anh thoải mái ôm trong lòng. Còn nhẹ nhàng đưa một cánh tay mảnh khảnh vòng qua hông của Phong Thừa Vũ.
Là anh đã thấy cô vẽ tranh khi nào chứ? Phong Thừa Vũ tay trái ôm người đẹp trong lòng, tay phải cầm lên chiếc cọ vẽ. Nơi chính giữa bức tranh phác hoạ một bóng đôi trai gái tình tứ.
Vốn dĩ, bức tranh của Hàn Giai Tuệ đã là một khung cảnh vô cùng lãng mạn, nên thơ, thêm sự xuất hiện của đôi tình nhân Phong Thừa Vũ vừa vẽ ra lại càng tình. Không ngờ, người quanh năm suốt tháng chỉ kinh doanh thương mại, điều hành quản lý không biết bao nhiêu dự án bất động sản quy mô lớn, tính toán để thu về lợi ích, đứng giữa thương trường phong vũ xoay vần như Phong tổng mà lại còn biết vẽ tranh. Hàn Giai Tuệ không giấu được sự ngạc nhiên, nheo mắt nhìn anh
"Anh cũng biết vẽ?"
"Không chỉ biết vẽ, anh còn làm được rất nhiều việc nữa. Muốn thử không?"
Phong Thừa Vũ ghé sát mặt cô, nhìn đôi môi màu anh đào chúm chím lại muốn cắn một cái. Dáng vẻ ức hiếp người này của anh, đúng là như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Rõ ràng, cô thấy trong đôi mắt đen thẫm kia có đốm lửa nhỏ, âm ỉ chực chờ để bùng lên. Hàn Giai Tuệ vô thức lùi lại sau một bước, tấm lưng liền chạm vào vách chắn ban công. Cô ngoái đầu lại nhìn, đúng lúc bị anh bế bổng lên, đi thẳng vào nhà.
Khó khăn lắm Hàn Giai Tuệ mới giãy giụa được khỏi vòng tay siết chặt như gọng kìm của anh. Cả người cô rơi xuống chiếc giường êm ái. Anh giam cầm cô dưới thân, từng đốm lửa nhen nhóm trong con ngươi giờ lan ra cháy bừng bừng. Giọng nói của anh trầm khàn đi rõ rệt, chỉ có nét mặt điềm tĩnh ấy vẫn không chút đổi thay
"Em đã ăn no rồi, giờ đến lượt anh, nhỉ?"
Nghĩ đến cảnh đêm qua bị anh nhiều lần ức hiếp vô độ, Hàn Giai Tuệ khẽ rùng mình. Sao có thể chứ?
Cô khẽ đẩy người đàn ông đang vùi mặt trong hõm cổ mình, cất giọng vừa như uy hiếp vừa như van nài
"Bỏ em ra, anh không biết kiềm chế là gì à? Rõ ràng trước đây bao nhiêu năm còn kiềm chế được, giờ mới qua một đêm mà đã ngựa quen đường cũ"
"Ở trước mặt em, hai từ "kiềm chế" đó không có tác dụng"
Xem ra, chiêu này không được rồi, phải tính cách khác. Lấy nhu thắng cương. Nghĩ là làm, cô không ngần ngại nỉ non bên tai anh
"Thừa Vũ, đêm qua bị giày vò như vậy, em bây giờ làm gì còn chút sức lực nào, anh không thấy em rất đáng thương sao?"
Quả nhiên có tác dụng. Hàn Giai Tuệ chợt cảm thấy với người đàn ông này, sử dụng khổ nhục kế vẫn là thượng sách. Anh đều sẽ vì yêu thương mà không nỡ trái ý cô.
Bóng lưng cao lớn rời đi, vài giây sau chỉ nghe thấy tiếng nước đều đều như suối chảy phát ra từ phòng tắm.
Phong Thừa Vũ từ đó bước ra, không thèm mặc áo, để mặc những giọt nước nhỏ từ mái tóc hơi có phần rối tung tự nhiên, lăn xuống bờ ngực vạm vỡ rồi tan biến vào chiếc khăn tắm cuốn ngang hông.
Lúc anh xoay người lại, Hàn Giai Tuệ mới để ý những vết dấu hiện rõ trên lưng.
Ồ! Là do cô làm?
Thì ra đêm qua cô cũng để lại trên cơ thể anh vài sự đánh dấu chủ quyền như thế này.
Nhìn tấm lưng đẹp đẽ như vậy, màu da sáng, từng đường nét rõ ràng, lại bị những vết đo đỏ ngang dọc kia phá hỏng một kiệt tác, trong lòng Hàn Giai Tuệ không khỏi dấy lên nỗi xót xa.
Cô đưa tay chạm lên tấm lưng ấy, cảm giác mát lạnh lan sang lòng bàn tay thật dễ chịu. Rồi lại áp hai má nóng hổi của mình lên đó.
"Em còn như vậy, anh không chắc lần này sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vừa nãy nữa đâu."
****************************
Thời gian đầu của một mối tình, thứ gì cũng là đẹp nhất. Cô ngọt ngào ở bên anh, cùng nhau về nhà, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau triền miên trong ái tình mộng luyến. Cô quen đợi một người dưới sảnh công ty, quen cả ánh hoàng hôn vàng vọt chiếu rọi lên hình ảnh hai người chuyện trò lúc ngồi trên xe mỗi chiều tối anh đưa cô về nhà.
"Thừa Vũ, tối nay chúng ta ăn gì?"
Hàn Giai Tuệ bâng quơ hỏi, không ngờ lại được đáp lại bằng ánh mắt ôn nhu vô cùng
"Bà Phong muốn ăn gì, anh đều có thể nấu được"
"Sườn nướng ngũ vị, nhé"
Dù cảm thấy dạo này cô ăn hơi nhiều sườn thì phải, nhưng anh vẫn gật đầu dung túng
"Đưọc, chúng ta ghé siêu thị mua sườn"
"Em phải về Centrol Park lấy ít đồ trước đã"
Hàn Giai Tuệ vừa kịp nhớ ra, cô cần về nhà lấy ít đồ cá nhân. Dù sao, cũng có những món đồ cô cần thường xuyên sử dụng nên mang theo bên mình. Với cả cô cũng muốn nhân tiện nói một câu với Lộ Khiết.
Chiếc xe lăn bánh rồi nhanh chóng dừng trước khuôn viên khu nhà ở cao cấp Centrol Park, Hàn Giai Tuệ đi thẳng lên nhà. Cô mở cửa bước vào, yên ắng, hình như Lộ Khiết còn chưa đi làm về. Đành vào phòng thu dọn vài vật dụng thân quen
"Giai Tuệ, cậu cũng còn biết lối mà về đây sao?"
Là anh đã thấy cô vẽ tranh khi nào chứ? Phong Thừa Vũ tay trái ôm người đẹp trong lòng, tay phải cầm lên chiếc cọ vẽ. Nơi chính giữa bức tranh phác hoạ một bóng đôi trai gái tình tứ.
Vốn dĩ, bức tranh của Hàn Giai Tuệ đã là một khung cảnh vô cùng lãng mạn, nên thơ, thêm sự xuất hiện của đôi tình nhân Phong Thừa Vũ vừa vẽ ra lại càng tình. Không ngờ, người quanh năm suốt tháng chỉ kinh doanh thương mại, điều hành quản lý không biết bao nhiêu dự án bất động sản quy mô lớn, tính toán để thu về lợi ích, đứng giữa thương trường phong vũ xoay vần như Phong tổng mà lại còn biết vẽ tranh. Hàn Giai Tuệ không giấu được sự ngạc nhiên, nheo mắt nhìn anh
"Anh cũng biết vẽ?"
"Không chỉ biết vẽ, anh còn làm được rất nhiều việc nữa. Muốn thử không?"
Phong Thừa Vũ ghé sát mặt cô, nhìn đôi môi màu anh đào chúm chím lại muốn cắn một cái. Dáng vẻ ức hiếp người này của anh, đúng là như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Rõ ràng, cô thấy trong đôi mắt đen thẫm kia có đốm lửa nhỏ, âm ỉ chực chờ để bùng lên. Hàn Giai Tuệ vô thức lùi lại sau một bước, tấm lưng liền chạm vào vách chắn ban công. Cô ngoái đầu lại nhìn, đúng lúc bị anh bế bổng lên, đi thẳng vào nhà.
Khó khăn lắm Hàn Giai Tuệ mới giãy giụa được khỏi vòng tay siết chặt như gọng kìm của anh. Cả người cô rơi xuống chiếc giường êm ái. Anh giam cầm cô dưới thân, từng đốm lửa nhen nhóm trong con ngươi giờ lan ra cháy bừng bừng. Giọng nói của anh trầm khàn đi rõ rệt, chỉ có nét mặt điềm tĩnh ấy vẫn không chút đổi thay
"Em đã ăn no rồi, giờ đến lượt anh, nhỉ?"
Nghĩ đến cảnh đêm qua bị anh nhiều lần ức hiếp vô độ, Hàn Giai Tuệ khẽ rùng mình. Sao có thể chứ?
Cô khẽ đẩy người đàn ông đang vùi mặt trong hõm cổ mình, cất giọng vừa như uy hiếp vừa như van nài
"Bỏ em ra, anh không biết kiềm chế là gì à? Rõ ràng trước đây bao nhiêu năm còn kiềm chế được, giờ mới qua một đêm mà đã ngựa quen đường cũ"
"Ở trước mặt em, hai từ "kiềm chế" đó không có tác dụng"
Xem ra, chiêu này không được rồi, phải tính cách khác. Lấy nhu thắng cương. Nghĩ là làm, cô không ngần ngại nỉ non bên tai anh
"Thừa Vũ, đêm qua bị giày vò như vậy, em bây giờ làm gì còn chút sức lực nào, anh không thấy em rất đáng thương sao?"
Quả nhiên có tác dụng. Hàn Giai Tuệ chợt cảm thấy với người đàn ông này, sử dụng khổ nhục kế vẫn là thượng sách. Anh đều sẽ vì yêu thương mà không nỡ trái ý cô.
Bóng lưng cao lớn rời đi, vài giây sau chỉ nghe thấy tiếng nước đều đều như suối chảy phát ra từ phòng tắm.
Phong Thừa Vũ từ đó bước ra, không thèm mặc áo, để mặc những giọt nước nhỏ từ mái tóc hơi có phần rối tung tự nhiên, lăn xuống bờ ngực vạm vỡ rồi tan biến vào chiếc khăn tắm cuốn ngang hông.
Lúc anh xoay người lại, Hàn Giai Tuệ mới để ý những vết dấu hiện rõ trên lưng.
Ồ! Là do cô làm?
Thì ra đêm qua cô cũng để lại trên cơ thể anh vài sự đánh dấu chủ quyền như thế này.
Nhìn tấm lưng đẹp đẽ như vậy, màu da sáng, từng đường nét rõ ràng, lại bị những vết đo đỏ ngang dọc kia phá hỏng một kiệt tác, trong lòng Hàn Giai Tuệ không khỏi dấy lên nỗi xót xa.
Cô đưa tay chạm lên tấm lưng ấy, cảm giác mát lạnh lan sang lòng bàn tay thật dễ chịu. Rồi lại áp hai má nóng hổi của mình lên đó.
"Em còn như vậy, anh không chắc lần này sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vừa nãy nữa đâu."
****************************
Thời gian đầu của một mối tình, thứ gì cũng là đẹp nhất. Cô ngọt ngào ở bên anh, cùng nhau về nhà, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau triền miên trong ái tình mộng luyến. Cô quen đợi một người dưới sảnh công ty, quen cả ánh hoàng hôn vàng vọt chiếu rọi lên hình ảnh hai người chuyện trò lúc ngồi trên xe mỗi chiều tối anh đưa cô về nhà.
"Thừa Vũ, tối nay chúng ta ăn gì?"
Hàn Giai Tuệ bâng quơ hỏi, không ngờ lại được đáp lại bằng ánh mắt ôn nhu vô cùng
"Bà Phong muốn ăn gì, anh đều có thể nấu được"
"Sườn nướng ngũ vị, nhé"
Dù cảm thấy dạo này cô ăn hơi nhiều sườn thì phải, nhưng anh vẫn gật đầu dung túng
"Đưọc, chúng ta ghé siêu thị mua sườn"
"Em phải về Centrol Park lấy ít đồ trước đã"
Hàn Giai Tuệ vừa kịp nhớ ra, cô cần về nhà lấy ít đồ cá nhân. Dù sao, cũng có những món đồ cô cần thường xuyên sử dụng nên mang theo bên mình. Với cả cô cũng muốn nhân tiện nói một câu với Lộ Khiết.
Chiếc xe lăn bánh rồi nhanh chóng dừng trước khuôn viên khu nhà ở cao cấp Centrol Park, Hàn Giai Tuệ đi thẳng lên nhà. Cô mở cửa bước vào, yên ắng, hình như Lộ Khiết còn chưa đi làm về. Đành vào phòng thu dọn vài vật dụng thân quen
"Giai Tuệ, cậu cũng còn biết lối mà về đây sao?"
Danh sách chương