Phong Thừa Vũ chậm rãi bước vào, không ngờ lại được chứng kiến một màn này. Hàn Giai Tuệ vừa rồi tắm trong phòng làm việc của anh, còn tự nhiên hơn cả khi ở nhà.

Anh đột nhiên đứng sững trước cửa vài giây, nhìn người đứng trước mặt, không chớp mắt. Cơ thể nõn nà trắng như ngọc, không một tỳ vết, được cuốn quanh bởi một chiếc khăn tắm lớn từ ngang ngực đến gần đầu gối. Cả một vùng xương quai xanh ẩn hiện dưới ánh đèn nhàn nhạt trong phòng trở thành loại màu sắc huyền mị mê người. Trên đầu, mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt chảy xuống vai, đọng trên da thịt mịn màng. Nhìn giống như một dải lụa đính kết kim cương, lấp lánh tuyệt mỹ.

Rõ ràng biết trước là không có quần áo để thay, nhưng vẫn cố tình tắm ở đây, còn liều lĩnh đi lại lung tung trong phòng. Là vì cậy anh thực sự bận rộn không rời ra được, nên không ngần ngại khiêu khích anh? Được lắm, nuôi em bao lâu, cuối cùng chỉ có lá gan là lớn.

Phong Thừa Vũ đổi tay cầm điện thoại, anh tự nhiên nói với đầu dây bên kia

"Mẹ à, bây giờ con dâu của mẹ không có quần áo để mặc, con giúp cô ấy tìm quần áo. Lúc khác nói chuyện với mẹ sau"

"..."

Hàn Giai Tuệ tròn mắt nhìn ngón tay của anh di chuyển trên màn hình, chạm vào nút đỏ dứt khoát ấn xuống mà không nói lên lời.

Mẹ??!

Là mẹ của anh gọi tới? Bà ấy đã nghe được những gì rồi? Câu nói vừa rồi của cô, có phải một màn lẳng lơ hết sức không lọt tai??

Vừa mới lần đầu tiên tiếp xúc, Hàn Giai Tuệ thực sự không muốn để lại ấn tượng xấu. Trên đời này, có cô gái nào mà không muốn được lòng mẹ chồng. Mải mê suy nghĩ, không biết nhịp tim của mình đã tăng vọt, đập liên hồi.

"Sao? Muốn tìm gì?"

Câu hỏi của anh bất ngờ kéo cô về thực tại. Hàn Giai Tuệ hơi ngập ngừng, hỏi nhỏ

"Không có gì cho em mặc sao?"

Cô không tin là mình lại không thể tìm được gì. Dù sao ở tình thế này cô cũng đâu có kén chọn, áo phông, quần short, chẳng lẽ cũng không có? Nhưng rốt cục, lại nhận được một câu trả lời tuyệt tình phát ra từ miệng Phong Thừa Vũ

"Không có. Em cứ như vậy đi"

"..."

Đến bây giờ, trong đầu Hàn Giai Tuệ bắt đầu xuất hiện vài tia hối hận. Với tính cách bá đạo bất diệt, người đàn ông này cũng dám cho cô cuốn khăn tắm như vậy đến sáng mai thật.

Àiiii, lại là tự cô lấy đá đập chân mình.

Hàn Giai Tuệ nắm lấy bàn tay to lớn của anh, lắc qua lắc lại, giọng điệu như con mèo nhỏ ngoan ngoãn

"Thừa Vũ, em biết sai rồi"

Phong Thừa Vũ cố giấu nét tươi vui trong đáy mắt, bày ra ngoài vẻ mặt có phần hơi nghiêm nghị, hỏi lại

"Thì sao?"

Cô dùng hai tay bám vào vai anh lấy đà, kiễng chân lên điểm trên môi anh một nụ hôn. Khi đôi môi mềm mát lạnh của cô vừa chạm vào, ngay lập tức bị anh ngậm lấy, liên tục trêu đùa. Mãi lúc sau, cô mới dùng hết sức đẩy anh ra.

"Em đói"

Phong Thừa Vũ liếc nhìn đồng hồ. Còn vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ nữa là anh bắt đầu cuộc họp với mấy lãnh đạo quản lý các công ty con của Phong thị. Cuộc họp quan trọng, anh tuyệt đối không thể vắng mặt. Bây giờ dây dưa với cô gái này, chắc chắn không đủ thời gian. Đành đi tới mở tủ quần áo lấy cho cô một bộ đồ.

Cửa phòng đóng lại, Hàn Giai Tuệ hậm hực mặc quần áo vào. Rõ ràng là có áo phông quần short cô mặc tạm được, vậy mà khi nãy cô tìm mãi không ra. Phải chịu để anh chiếm tiện nghi như thế.

Lúc cô mặc xong quần áo đi ra, Phong Thừa Vũ cũng kịp bày biện mấy món ăn cô mua khi nãy thành một bữa tối. Thấy cô còn hơi ngại ngùng đứng ở cửa, chiếc áo phông màu đen dài rộng trên người, cổ áo hơi lớn so với thân hình cô, thi thoảng trượt xuống vai, càng nổi bật làn da trắng sứ. Buồn cười nhất là chiếc quần quá khổ rộng thùng thình, dài tận đầu gối.

Nhìn thế nào, Phong Thừa Vũ cũng cảm thấy Hàn Giai Tuệ trong bộ dạng này vô cùng đáng yêu. Anh cười cười, ánh mắt đặt trên người cô nhất quyết không rời

"Lại đây ăn tối"

Hàn Giai Tuệ đi tới đã thấy mọi thứ xong xuôi, cô ngồi xuống ghế, có vẻ hơi thất vọng

"Vốn định tối nay sắm vai cô bạn gái hoàn hảo điểm 10, chu đáo chăm lo cho anh, vậy mà cuối cùng, việc gì cũng để Boss Phong phải động tay"

Không chỉ là từ tối đến giờ, mà là cả ngày hôm nay, mọi thứ cô làm đều xuất hiện sự giúp đỡ của anh. Cô cũng không rõ đây có phải là cô may mắn, sau này có thể ỷ lại vào anh một chút không? Nhưng cảm giác thất vọng về bản thân thì có phần rõ rệt hơn.

Nghe Hàn Giai Tuệ nói thế, Phong Thừa Vũ chỉ cười cười, gắp vào bát cô một miếng thịt bò nóng hổi

"Nếu thật sự muốn, đêm nay em vẫn còn cơ hội làm cô bạn gái hoàn hảo của anh mà"

Phong Thừa Vũ trong lời có ý, nhìn lên đã trông hai tai ai đó ửng hồng thấy rõ. Da mặt mỏng như vậy mà còn dám càn rỡ quyến rũ anh. Đúng là hết nói nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện