Edit: Diệc Linh Pisces

Hệ thống lóe lên ánh sáng trắng, trả lời: "Ký chủ, bây giờ có một số việc cô không thể biết được."

Chung Tình cau mày.

Cô đanh mặt lại: "Nếu là chuyện của người khác thì ta không cần hỏi làm gì. Nhưng đây là chuyện của bản thân ta thì ta có quyền quyết định."

Ánh sáng trắng lấp lóe, hệ thống không nói gì nhưng trong đầu Chung Tình đột nhiên hiện lên một dòng chữ:

"Tôi chỉ có thể nói cho cô biết rằng cô được chọn làm ký chủ đi hoàn thành nhiệm vụ không phải là ngẫu nhiên. Đây là cơ hội mà người kia phải tốn hết tâm tư mới giành được."

"Có một số chuyện tôi sẽ không nói cho cô biết, không phải không muốn nói cho cô mà vì đây vốn là chuyện nghịch thiên sửa mệnh, vi phạm quy tắc định ra từ lâu."

"Bây giờ ký chủ không biết gì, cũng không đủ sức để chống lại. Biết những chuyện này không tốt cho cô mà sợ rằng còn ảnh hưởng đến tiến độ thực hiện nhiệm vụ."


Hệ thống trả lời không rõ ràng khiến Chung Tình khó có thể chấp nhận một câu trả lời như vậy.

Cô lạnh lùng đáp trả lại ý thức của hệ thống trong đầu mình: "Ngươi cho rằng nói những lời này thì có thể thuyết phục được ta?"

Hệ thống không biết nói gì.

Nó không khỏi oán trách tên nam nhân nào đó.

Nếu nó không cảm động trước một mảnh si tình của hắn thì đã không chọn trở thành "Hệ thống dẫn dắt" của Chung Tình rồi.

Giờ thì hay rồi, ngài không nhịn nổi mà tự nhiên chạy ra nói một loạt chuyện khó thể giải thích, bây giờ để lại một mớ hỗn độn cho tôi.

Cục bột trắng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ký chủ, hơi lo lắng suy nghĩ, cuối cùng…..

"Ký chủ, cô nhắm mắt lại đi."

Chung Tình nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên có vô số hình ảnh bùng nổ trong đầu cô.

Cô hoang mang mất nửa ngày.


"Đó là… Ta sao?"

Cục bột trắng loé loé: "Đây là tất cả những chuyện tôi có thể cho cô biết."

Chung Tình bỗng không nói nên lời.

Ánh sáng trắng trên người hệ thống đột nhiên lóe lên rất nhanh, có vẻ như nó đang có một cuộc đối thoại bí mật với một sự tồn tại vô hình nào đó.

Nó liếc nhìn ký chủ đang ngồi ngẩn ra trên giường mà thở dài:

"Lần nào cũng để tôi phải dọn dẹp một đống lộn xộn."

Một luồng ánh sáng trắng từ trong người nó phả ra, im lặng bao trùm lên cơ thể Chung Tình.

Chung Tình từ từ nhắm mắt lại, trực tiếp rơi vào giấc ngủ sâu.

"Hãy nhớ là phải hoàn thành nhiệm vụ."

"Ta ở tương lai chờ nàng."

Đây là hai tiếng thở dài mà cô nghe được.

Khi Chung Tình tỉnh dậy lần nữa thì sắc trời đã tối.

Cô vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lăng Hoàn Vũ:


"Em đã ngủ suốt mấy tiếng luôn rồi."

Điều Lăng Hoàn Vũ không nói đó chính là nếu không phải biết cô không giống với người bình thường, hơn nữa còn chắc chắn nhịp thở của cô vẫn đều đặn thì chắc là hắn chạy đi tìm bác sĩ đến đây ngay.

Chung Tình cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ngẩn ngơ nhìn Lăng Hoàn Vũ đang đứng trước mặt.

Dường như cô vừa có một giấc mơ dài đầy phức tạp.

Nhưng hầu hết những điều trong giấc mơ cô đều không thể nhớ nổi.

Chuyện duy nhất cô nhớ rõ là Lăng Hoàn Vũ, Yến Việt, Thường Tranh và thậm chí tất cả nam chủ cô sẽ gặp trong tương lai đều là cùng một người.

Hắn đang ở tương lai chờ cô.

Cô phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể tùy hứng được.

Ánh mắt của cô khiến Lăng Hoàn Vũ không tự chủ nổi.

Giọng hắn đột nhiên trầm thấp: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Chung Tình bật cười, vươn tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên: "Bởi vì em thích anh, càng nhìn lại càng thích."

Người yêu chủ động trao nụ hôn, đã thế cả hai còn sắp chính thức nên duyên vợ chồng.

Lúc này mà Lăng Hoàn Vũ còn nhịn được thì không phải là Liễu Hạ Huệ mà là tên ngốc mất rồi.

Hắn không cần phải nhịn nữa.

******

17/1/2022
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện