Edit: Diệc Linh Pisces

Chung Tình chậm rãi lắng nghe, hiểu rõ Tiêu Vong Vân phải tốn rất nhiều công sức để luyện chế thanh kiếm này. Thuộc tính của thanh kiếm này hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của bản thân.

Nàng bỗng hi vọng hệ thống sẽ không xuất hiện ở thế giới này nữa.

Vậy thì nàng sẽ có đủ lý do để ở bên hắn lâu hơn một chút, lâu hơn một chút.

Sau lần dạy dỗ người phụ nữ áo xanh lần trước, lần nào Chung Tình xuất hiện ở Lăng Tiêu tông cũng đều không có ai dám quấy rầy nàng nữa.

Chẳng qua là…

Suốt dọc đường cứ có hàng loạt ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình nên tâm lý tò mò muốn tìm hiểu kỹ môn phái đứng đầu này của Chung Tình hoàn toàn biến mất.

Vốn phải là nàng nhìn cái khác, đây thì người khác nhìn nàng mất rồi.

Nàng trở về đỉnh Lâm Tiên với sự nỗi muộn.


Tiêu Vong Vân vừa nhìn thấy bộ dạng của Chung Tình thì chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu rõ chuyện vừa xảy ra.

Hắn ngồi xuống cạnh nàng: "Ở đỉnh Lâm Tiên rất chán đúng không?"

Chung Tình lắc đầu.

Cũng không hẳn là nhàm chán, nàng rất thích ở cùng hắn nhưng thỉnh thoảng lại muốn ra ngoài đi dạo ngắm cảnh đôi chút.

Tiêu Vong Vân nói: "Nàng ở trên đỉnh Lâm Tiên này suốt, khó tránh khỏi cảm giác buồn tẻ. Là do ta sơ suất."

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ta dẫn nàng đi dạo khắp đại lục Thiên Nguyên?"

Chung Tình hơi xao động, được nhìn thấy Tu chân giới rốt cuộc là như thế nào quả thật là một điều hấp dẫn.

Chỉ có điều —

Nàng nhìn Tiêu Vong Vân: "Nó có ảnh hưởng đến việc tu luyện của chàng không?"

Đã qua một thời gian dài như vậy mà Chung Tình chưa từng thấy Tiêu Vong Vân đi xuống đỉnh Lâm Tiên. Nếu vì đi chơi với nàng mà ảnh hưởng đến việc tu luyện thì Chung Tình cũng không muốn.


Tiêu Vong Vân bật cười: "Nàng nghĩ cái gì vậy. Với ta mà nói, việc ngồi thiền tu luyện đã không còn tác dụng."

Chưa kể tu vi của hắn đã đạt đến giới hạn của thế giới này rồi. Ở cảnh giới này, trừ khi có một cơ duyên lớn ví dụ như giác ngộ đạo pháp thì mấy việc ngồi thiền tu luyện chẳng có mấy tác dụng, chỉ để gϊếŧ thời gian mà thôi.

Hắn thích sự yên tĩnh. So với việc chu du khắp thiên hạ, hắn thấy cứ ở lại đỉnh Lâm Tiên vẫn tự do thoải mái hơn.

Nhưng mà nếu đổi từ một mình ra ngoài thành đi ngắm đại lục Thiên Nguyên cùng với Kinh Hồng…

Tiêu Vong Vân cảm thấy cái sau có vẻ thú vị hơn.

Chung Tình quan sát kỹ vẻ mặt của Tiêu Vong Vân. Sau khi chắc chắn đối phương nói thật chứ không phải chiều theo ý nàng thì rõ ràng tâm trạng tốt hơn hẳn.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta cùng nhau ngắm nhìn hết cảnh đẹp của đại lục Thiên Nguyên!" Chung Tình phấn khích nói.


Nói xong, nàng quay đầu lại hỏi Tiêu Vong Vân: "Khi nào xuất phát vậy?"

Tiêu Vong Vân mỉm cười, gật đầu: "Ngay bây giờ cũng được."

Chung Tình bất ngờ: "Bây giờ?"

Tiêu Vong Vân khẽ cười. Chung Tình bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người bị Tiêu Vong Vân ôm vào, bay giữa không trung.

Sau đó Tiêu Vong Vân giơ tay lên, dưới chân hai người đã xuất hiện một chiếc thuyền hoa vô cùng xinh đẹp.

Phi thuyền trên trời! Chung Tình mở to mắt, cảm thấy Tu chân giới đúng là lắm điều kỳ diệu.

Tiêu Vong Vân lại nâng tay, một tia sáng trắng bắn ra từ cổ tay áo hắn, vọt vào đại điện của đỉnh Lâm Tiên. Sau đó chiếc thuyền loé sáng trên bầu trời, biến mất ngay lập tức.

Đã nói là ngắm nhìn hết đại lục thì dĩ nhiên không thể đi từ từ.

Hai người đổi hoa linh thạch để mua tấm bản đồ hoàn chỉnh về đại lục Thiên Nguyên, lần theo những địa điểm được đánh dấu trên đó, đến một chỗ thì dừng chân lại một lúc. Cuộc hành trình của họ dần bắt đầu theo cách này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện