Edit: Diệc Linh Pisces
Chung Tình nghe vậy thì nhìn xuống phía dưới.
Những bóng người dày đặc dưới chân núi giờ đã trở thành những đốm đen khó thấy, không ảnh hưởng đến bất kỳ tầm nhìn nào.
Điều khiến Chung Tình phải mở to mắt là một hồ nước màu xanh lam.
Cái hồ đó rất lớn, lớn đến nỗi cho dù Chung Tình có nhìn từ trên cao như vậy đi chăng nữa thì cũng không thể nào thấy được điểm cuối của hồ là đâu.
Trong mắt Chung Tình lúc này, hồ nước giống như một viên ngọc thạch khổng lồ có màu xanh trong vắt, toát ra vẻ mỹ lệ.
"Quá đẹp!" Chung Tình thốt lên một cách kinh ngạc.
Tiêu Vong Vân nhìn thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt nàng, bất giác nở nụ cười: "Điều bất ngờ thực sự còn chưa bắt đầu."
Hai người đang trò chuyện rất ngọt ngào thì giọng nói giễu cợt của nam tử xinh đẹp lại vang lên: "Nghe nói Lâm Tiên chân quân ăn gió uống sương, là một trích tiên không bao giờ nhuốm khói bụi trần gian, vậy mà không ngờ vẫn có một ngày phải tốn hết lòng dạ đi mua vui cho đàn bà."
Nàng quay lại nhìn hắn.
Trông rõ đẹp mà sao cái miệng lại khiến người ta khó chịu thế này.
"Ngươi là ai?"
Khổng Tước Vương kia chỉ liếc qua Chung Tình, sau đó khịt mũi không nói gì.
Thái độ coi thường bộc lộ hẳn ra ngoài.
Chung Tình không hề tức giận, chỉ quay lại hỏi Tiêu Vong Vân: "Chàng có quen hắn không?"
Tiêu Vong Vân lắc đầu: "Chẳng qua là từng gặp một hai lần."
Chung Tình che miệng cười: "Chắc là hắn rất hâm mộ chàng."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?" Khổng Tước Vương nghe vậy nên vội vặn lại, "Sao bổn vương lại đi hâm mộ một con người cơ chứ?"
Chung Tình lười nhác nói: "Nếu ngươi không hâm mộ thì sao cứ phải quan tâm đến những vấn đề riêng tư của chàng ấy?" Hay là –––"
Nàng mỉa mai người kia: "Đường đường là Khổng Tước Vương mà lại thích đâm chọt, ba hoa nhiều chuyện?"
Nếu đã kiêng dè thì dễ xử lý rồi, nàng chẳng cần phải sợ.
"Ngươi!" Khổng Tước Vương giận dữ.
"Ta nói sai à?" Chung Tình chẳng sợ hắn chút nào, cứ lười nhác hỏi.
Hai mắt Khổng Tước Vương kia đột nhiên chuyển sang màu xanh lục, Chung Tình chưa kịp phản ứng thì cô đã được thay đổi vị trí đứng.
Còn bệ đá lúc nãy hai người đứng đã trở thành một mảng bột mịn, gió chỉ thổi nhẹ qua là lập tức tiêu tán chẳng còn dấu vết.
Tiêu Vong Vân ôm Chung Tình vào lòng, nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt đầy sát khí: "Khổng Tước Vương, ngươi muốn ta nhổ sạch bộ lông hoa hòe lòe loẹt của ngươi phải không?"
Lời này khiến con chim phát cáu liền: "Tiêu Vong Vân, ngươi dám! Bổn vương nể mặt ngươi là phi thăng kỳ chân quân nên mới nhường ngươi ba phần, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Đạo lữ? Khổng Tước Vương đánh giá kỹ Chung Tình rồi lại nhìn Tiêu Vong Vân với vẻ ngạc nhiên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ban đầu hắn thấy hai người rất thân mật nên cũng biết quan hệ giữa họ không đơn giản nhưng không ngờ chính Tiêu Vong Vân lại thừa nhận hai người họ là đạo lữ.
Nếu là đạo lữ thì hắn không thể so đo với Chung Tình được. Dù Khổng Tước Vương rất ngạo mạn nhưng trong lòng hắn hiểu rõ một sự thật rằng mình không phải là đối thủ của Tiêu Vong Vân.
Hắn xua tay: "Thôi, hôm nay ta đến đây ngắm cảnh đẹp, không muốn so đo với hai người."
Nói xong, hắn phất tay, một luồng ánh sáng năm màu lóe lên, trên mặt đất xuất hiện một chiếc ghế dài mềm mại lộng lẫy cực kỳ giống với phong cách của hắn.
Khổng Tước Vương cứ thoải mái nằm lên như vậy, không thèm nhìn sang bên này.