Edit: Tâm Linh Cupcake

Chung Tình lặng lẽ nhìn Tiêu Vong Vân rời đi.

Sau khi xác nhận rằng người kia đã không còn ở đó, nàng thử gọi cho hệ thống.

Ngoài dự đoán là hệ thống lại trả lời.

Xem ra hắn thực sự vui vẻ.

Chung Tình hỏi: “Ta còn bao nhiêu thời gian?”

Hệ thống im lặng một hồi, nói: “Càng sớm càng tốt.”

“Hiểu rồi.”

Từ trong ánh mắt khiếp sợ, hỗn loạn, xen lẫn với những lời chúc mừng của chưởng môn Lăng Tiêu tông, Tiêu Vong Vân bước ra ngoài với tâm trạng rất sung sướng.

Đi được nửa đường, bỗng trên trời đột ngột nổi lên một tiếng sấm.

Hắn dừng chân lại.

Tiêu Vong Vân ngước lên nhìn bầu trời không một gợn mây, không nhìn thấy bất luận bóng dáng nào.

Cách đó không xa, các đệ tử của Lăng Tiêu tông dường như không hề nghe thấy tiếng sấm, vẫn tập trung làm việc riêng.

Vẻ mặt của Tiêu Vong Vân dần trở nên lạnh lùng. Hắn đưa tay ra, đường chỉ mỏng màu đỏ càng ngày càng trở nên diễm lệ, mà chiều dài đã gần bằng nửa ngón tay giữa.

Hắn thu tay lại, lạnh lùng liếc nhìn bầu trời, cũng không nói gì, xoay người đi về phía đỉnh Lâm Tiên.

Không cần biết đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra, bây giờ hắn chỉ muốn cùng Kinh Hồng ở bên nhau thật hạnh phúc.

Chỉ là Tiêu Vong Vân đã không thể trở lại đỉnh Lâm Tiên thành công.

Tư Quá Nhai.

Nơi đây quanh năm lạnh buốt, không có cây xanh, không có suối trong, chỉ có những cơn gió lạnh vô tận.

Độc Cô Chước luyện kiếm ngày qua ngày trên đỉnh núi.

Tên đệ tử đi cùng y thì cố hết sức nương tựa vào những nơi ít gió lạnh, chờ thời gian từng ngày trôi qua cho đến khi hết thời hạn ba năm.

Một ngày này, Độc Cô Chước vẫn đang luyện tập kiếm đạo cơ bản nhất thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng:

“Nền tảng không tồi.”

Y dừng động tác.

Ở Tư Quá Nhai này, chưởng môn đã ra mệnh lệnh rất rõ, người nhàn rỗi không được tiến vào

Mà điều khiến y ngạc nhiên nhất là giọng nói này rất quen thuộc.

Y ngừng lại, kinh ngạc nhìn người mặc bạch y đứng đằng sau.

“Đệ tử bái kiến Lâm Tiên chân quân!” Độc Cô Chước kìm nén sự phấn khích trong nội tâm, hành lễ với Tiêu Vong Vân.

Đối phương không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn y.

“Muốn khảo nghiệm không?”

Khảo nghiệm? Cầu còn không được!

Độc Cô Chước không để tâm đến Lâm Tiên chân quân trước mắt thoạt nhìn có gì không ổn, cả người chìm đắm trong kích động, bởi vì Lâm Tiên chân quân đồng ý chỉ bảo hắn.

Mười lăm phút sau, Độc Cô Chước kiệt sức nằm dài trên mặt đất, nhìn Lâm Tiên chân quân không chút do dự rời đi, nội tâm cực kỳ nghi hoặc.

Chuyện như vậy phát sinh ở rất nhiều chỗ.

Dù là các trưởng lão ẩn dật ngày thường, hay là các đệ tử có thiên phú xuất chúng về phương diện kiếm đạo, họ đều được Lâm Tiên chân quân “mời khảo nghiệm” một cách khó hiểu.

Tuy rằng kết quả cuối cùng không ngoài việc “hết sức chống trả, chật vật nằm một chỗ không nhúc nhích” nhưng những người này vẫn rất hưng phấn, bởi vì giao thủ với cao thủ bậc này được lợi không hề nhỏ!

Nơi cuối cùng Tiêu Vong Vân đến là đỉnh Lâm Tiên.

Chung Tình đã đợi hắn trên đỉnh Lâm Tiên nhiều ngày.

Lúc hắn đến, biểu cảm trên khuôn mặt nàng không có chút nào ngạc nhiên.

“Ngươi là ai?” Tiêu Vong Vân cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt “hắn” không có chút ấm áp nào.

Chung Tình khẽ búng tay phải, tia sáng rực rỡ từ tay nàng bắn ra bốn phía, một cái trường lăng* xuất hiện xung quanh nàng: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta rất mạnh.”

[*] Trường lăng: đoạn lụa dài

Ánh mắt “Tiêu Vong Vân” sáng lên.

Trước khi Tiêu Vong Vân quay lại, Chung Tình đã biết chắc chắn hắn lại xảy ra chuyện gì đó.

Mấy ngày nay hắn không bình thường, cả hai đều biết rõ, nhưng không có ai nói ra.

Chung Tình là do trong lòng có tâm sự, còn Tiêu Vong Vân thì không muốn để nàng lo lắng.

Nhưng khi Chung Tình thấy bộ dạng Tiêu Vong Vân cầm kiếm đến, trong lòng nàng chợt hiểu.

Thời điểm tới rồi.

—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện