Edit: Diệc Linh

Sắc mặt Chung Tình lành lạnh: "Có người đem chủ ý đánh lên người ngươi."

Yến Việt sửng sốt: "Có ý gì?"

Chung Tình đem những lời mình nghe nói với hắn, nói xong oán hận: "Hoá ra đây là Quý phi được cả triều ca tụng là hiền lương thục đức! Tốt cho một đoá hắc liên hoa!"

Yến Việt chỉ mỉm cười nhìn bộ dạng nàng tức giận hai má hồng hồng, dù cho nóng giận, Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng đẹp như vậy.

Hơn nữa, nghĩ đến việc nàng tức giận vì quan tâm mình, trong lòng Yến Việt vô cùng thoải mái.

Nhìn kẻ trước mặt còn đang cười, Chung Tình không khỏi khó thở: "Lúc này ngươi còn cười được!"

Yến Việt tiến đến kéo tay nàng ngồi xuống, tự mình rót li trà đưa qua: "Uống một ngụm trà cho hạ hoả."

Chung Tình có chút không tự nhiên nhìn chén trà nhỏ.

Càng lớn Yến Việt càng thêm trầm ổn, rõ ràng nàng lớn hơn hắn nhiều như vậy, thế nhưng lúc này ở chung, nàng lại giống như hài tử được sủng ái.

Nàng muốn nói gì đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Yến Việt chuyên chú nhìn mình, thần sắc liền cứng lại, mở miệng hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Dựa theo hiểu biết của nàng về Yến Việt, hắn bình tĩnh như vậy, chắc chắn đã có chủ ý riêng.

Quả nhiên, Yến Việt trầm ngâm nói: "Ta định giúp Quý phi một phen."

Đôi mắt Chung Tình trừng lớn.

Yến Việt cười nói: "Con trai phế hậu dù sao cũng là danh không chính, ngôn không thuận. Mẫu Đơn tỷ tỷ, đây là cơ hội của ta."

Một cơ hội thay đổi thân phận, cũng là cơ hội giúp hắn tiếp cận nội bộ quân đội.

Chung Tình rất nhanh liền hiểu ý hắn.

Nàng hơi suy nghĩ, gật đầu nở nụ cười: "Cũng đúng, suy nghĩ xa một chút, lần này ngươi đi coi như chứng minh ngươi mang mệnh cách cực quý."

Yến Việt gật gật đầu: "Chỉ là phải đem hết chuyện tốt về một chỗ đã."

_

Người khác đều không biết đêm nay Quý phi nói gì với Hiển Đức Đế.

Ngày thứ hai trên triều, mọi người tiếp tục tranh luận vấn đề Ngũ hoàng tử ra chiến trường.

Lúc này đại học sĩ Tề đại nhân đứng dậy: "Khởi bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng, người mang mệnh cách cực quý không ám chỉ Ngũ hoàng tử."

Yến Việt lạnh lùng nhìn.

Người khác không biết Tề đại nhân là ai nhưng hắn biết rõ người này bề ngoài mọi chuyện đều không để ý, trên thực tế lại là tâm phúc của Hiển Đức Đế.

Lúc này hắn đứng ra đồng nghĩa với việc Hiển Đức Đế đã ra quyết định __ so với Ngũ hoàng tử mình sủng ái thì từ bỏ Nhị hoàng tử cũng không phải chuyện lớn.

Mặc dù chính Yến Việt đã sớm quyết định sẽ nắm chặt cơ hội này nhưng khi thấy phụ hoàng mình như vậy, tim không khỏi lạnh giá.

Đôi mắt rũ xuống, cũng may hắn chưa bao giờ ôm hi vọng, bây giờ cũng chỉ có chút cảm khái __ Đối với Hiển Đức Đế, hắn cùng lắm chỉ là một sủng vật khi cao hứng thì ban thưởng chút đồ vật mà thôi.

Khoé môi Yến Việt đơn giản cười, cũng tốt, đến lúc động thủ cũng không cần rối rắm.

Đột nhiên cảm giác được nhiều ánh mắt dừng trên người mình, trong lòng khẽ động, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc nhìn Tề đại nhân.

Vừa rồi ông ta mới nói ra tên của hắn.

Hiển Đức Đế cũng nhìn Nhị hoàng tử của mình.

Đúng là trong lòng hắn vẫn có chút áy náy nhưng nhớ lại khuôn mặt Quý phi kiều mị liếc mắt đưa tình, mấy thứ này đều nhỏ bé không đáng kể.

"Yến Việt, lời Tề đại nhân vừa nói, ngươi hẳn đã nghe thấy? Ngươi có nguyện ý vì thắng lợi của Đại Dận, đi chiến trường Tây Bắc dẫn trước?"

Thái độ như vậy hoàn toàn khác biệt với lúc nhắc tới Ngũ hoàng tử, cũng làm các vị đại thần hiểu thấu tâm tư của hắn, trong phút chốc ánh mắt nhìn về Nhị hoàng tử đầy thương hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện