Editor: Diệc Linh

Nữ nhân kia ...

Dù không muốn thừa nhận nhưng đều là nữ nhân với nhau vậy mà trong một khắc nhìn thấy nàng, Quý phi còn bị tư dung tuyệt sắc kia làm cho kinh diễm không thôi, huống hồ là nam nhân? Chỉ cần nhìn biểu cảm lúc đó của Hiển Đức Đế, nàng liền biết không ổn, ban đầu còn định tiên hạ thủ vi cường cho người đưa về Triều Hoàng Cung để dễ giải quyết...

Quý Phi sắp đặt mọi chuyện rất kĩ lưỡng, chỉ cần đưa nàng ta tới địa bàn của nàng rồi, ngày sau lo gì không tạo được chút chuyện ngoài ý muốn mà thủ tiêu?

Chỉ là không ngờ rằng, một người luôn chiều chuộng thậm chí phục tùng nàng như Hiển Đức Đế vậy mà không đồng ý, kiên quyết đưa người về Vinh Hoa Cung...

......

Vinh Hoa Cung.

Trước khi Quý phi được sắp xếp vào Triều Hoàng Cung, chính là ở lại nơi này.

Cách Càn Long Cung của hoàng đế gần nhất, trang trí cũng hoa lệ nhất, từ trước tới nay chỉ có sủng phi mới được hưởng đãi ngộ này.

Không nghĩ đến thì thôi, chỉ cần nghĩ đến, Quý phi liền giận đến mức cắn chặt răng.

Lai lịch của nữ nhân kia còn chưa tra rõ, thế mà bệ hạ lại lập tức đưa người tới Vinh Hoa Cung.

Điều khiến Quý phi hoảng hốt hơn là, tuy rằng bệ hạ không cấm nàng tới Vinh Hoa Cung thăm hỏi, nhưng tuyệt không cho phép nàng nhúng tay vào bất cứ việc gì ở Vinh Hoa Cung.

Hiện tại những nô tài hầu hạ ở đó đều là tâm phúc của Hiển Đức Đế, không nói cũng biết bệ hạ đang cố ý bảo vệ nàng ta.

Không được, không thể như vậy được ...

Quý phi không ngừng suy nghĩ ...

Nữ nhân kia còn chưa tỉnh lại, bệ hạ đã quan tâm như thế, nếu cứ để cho nàng ta tỉnh lại ...

Quý phi nhắm mắt bất lực.

Giai nhân tuyệt sắc như vậy, có nam nhân nào có thể kiềm chế nổi?

......

Vinh Hoa Cung.

Hiển Đức Đế lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngủ say trên giường.

Bên trong ánh mắt mang theo kinh diễm cùng vui mừng tột độ.

Dù cho đã nhìn vô số lần, hắn vẫn không khỏi si mê dung mạo này.

Thế gian này ... vậy mà lại có người đẹp tới vậy?

Hắn từng cho rằng Quý phi là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, cho nên hắn không ngần ngại ban cho nàng địa vị cùng vô vàn sủng ái.

Bởi vì hắn cho rằng, mỹ nhân độc nhất vô nhị nên nhận được đãi ngộ như vậy.

Nhưng nhìn người trước mắt, hắn mới hiểu thế nào là khuynh quốc khuynh thành.

Trong lòng đế vương, ai mà chẳng có giấc mộng giang sơn cùng mỹ nhân như ngọc.

Trước kia hắn còn nghĩ Quý phi là giấc mộng mà hắn hướng tới, bây giờ tận mắt nhìn thấy Chung Tình ...

Hoá ra, đây mới là món quà mà trời cao ban tặng?

Hắn ôn nhu nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng nghĩ thầm, chờ đến khi nàng tỉnh lại, hắn sẽ ban cho nàng ân sủng vô biên, khiến cho tất cả mọi người đều biết, nữ nhân đẹp như thiên tiên này là người của Hiển Đức Đế hắn ...

Chung Tình nếu biết được suy nghĩ của hắn :"......"

Làm ơn, không cần tự luyến như vậy, ta không cần ân sủng của ngươi !

Nhìn một lúc, Hiển Đức Đế liền nhíu mày.

Đã nhiều ngày trôi qua, toàn bộ thái y thuộc Thái Y Viện đều thay phiên nhau tới kiểm tra thân thể Chung Tình, nhưng đều chỉ nhận được một kết quả --- không có gì đáng ngại.

Mạch tượng đều ổn định, căn bản không có vấn đề gì, chỉ là không hiểu tại sao đến bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự ?

Thậm chí đến dấu hiệu tỉnh lại cũng không có ?

Ngày qua ngày, rốt cuộc Hiển Đức Đế cũng mất kiên nhẫn, nhưng suy cho cùng cũng không có biện pháp gì.

Mà lúc bấy giờ, chiến sự ở Tây Bắc bước vào giai đoạn kịch liệt.

Yến Việt vẫn ngày đêm theo dõi tình huống của Chung Tình từ mật báo ở Dận đô.

Không biết Mẫu Đơn tỷ tỷ tại sao lại chưa tỉnh, nhưng hẳn là không có gì bất trắc ?

Vô số lần hắn muốn vứt bỏ mọi thứ để quay về Dận đô, nhưng lí trí nhanh chóng kéo hắn lại.

Yến Việt, dù ngươi có quay về, ngươi cũng không thể tới gần nàng, bất chấp mọi thứ bảo vệ nàng.

Chỉ khi nào ngươi trở nên mạnh hơn, giữa các ngươi mới không có gì ngăn cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện