Màn đêm dần buông xuống.
Di Thiên phủ.
Hắn đã sai người dọn hết mọi thứ chuẩn bị đi, một mình bỏ về phòng.
Chỉ có căn phòng này là chưa dọn lại.
Trong căn phòng lớn, bày biện cầu kì. Chữ Hỉ lớn dán trên tường, rèm, mành đều là lụa màu đỏ.
Bàn bày sẵn rượu, điểm tâm, hai chén ngọc.
Giường phủ rèm mỏng, nệm mềm như nhung.
Ngọn nến hồng vẫn đang cháy dìu dịu.
Hắn ngồi xuống ghế, cầm vò rượu lên uống. Men rượu cay nồng, thứ rượu Nữ nhi hồng loại nặng này, vốn chỉ dành cho tân lang, tân nương uống một chén nhỏ.
Hắn uống từng hớp. Cảm giác lâng lâng nhưng không hề say. Hắn nhìn ra phía chiếc giường được chuẩn bị cầu kì. Lẽ ra bây giờ có người đang ngồi ở đó, e thẹn đợi chờ hắn tháo xuống khăn che mặt.
Hắn cười. Hắn lại uống.
Nhắm mắt hình dung ra gương mặt nhỏ nhắn, thoáng chút ngượng ngùng của nàng.
Không, biết đâu là gương mặt vui vẻ đắc ý của nàng: “ Tử Thiên, ta thắng rồi, là ngươi không cam lòng mới đến vì ta!”
Hắn cười.
Có tiếng gõ cửa. Sau đó lão nô bộc bước vào:
- Vương gia, đây là thứ ngài cần.
Lão đưa cho hắn rồi định lui ra nhưng hắn ra hiệu đứng đợi. Đó là y phục của nàng, thứ mà nàng đã bỏ lại ở phủ của hắn lúc rơi xuống hồ. Hắn xé lấy một mảnh nhỏ, rồi lại đưa trả lão, lạnh lùng bảo:
- Đem đốt đi!
Lão đành tuân mệnh, dù trong đầu chẳng hiểu gì.
Hắn nhìn sợi vải trên tay một lúc rồi dùng nó buộc lên tóc. Hắn lại tiếp tục uống.
Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại muốn say. Men rượu làm hắn ngà ngà, hắn khẽ nhắm mắt lại rồi gục xuống bàn.
- Mẫu hậu, giờ ta lại chỉ có một mình… – hắn lẩm bẩm trong miệng.
“ Thiên Nhi…”
“ Mẫu hậu, ta không hề làm sai, họ nói ta làm vỡ bình quý, ta không có làm!”
“ Thiên Nhi, ngươi làm sai, còn không mau tạ lỗi!”
…
…
“ Thiên Nhi, ngươi phải học cách sống như một con rùa, dù có ấm ức, cũng không được bày tỏ ra, nếu ngươi còn muốn sống yên ổn…”
“ – Mẫu hậu, người ta bảo ta có đệ đệ song sinh, Bạch thừa tướng cũng bảo ta như vậy, có phải thế không? - Im đi! Nếu ngươi còn muốn sống, thì đừng bao giờ nhắc đến đến chuyện như vậy.”
…
…
“- Điện hạ, không hay rồi, thái phi đã tự sát!
- Ngươi nói láo, tại sao mẫu hậu có thể tự sát?”
….
“ Mẫu hậu, người bỏ lại ta, ta hận người…”
…
…
Chợt có người bước vào căn phòng, hắn giật mình, choàng tỉnh khỏi mộng. Là Hương Nhi.
- Vương gia! – Hương Nhi nhìn hắn, nhìn sự tình, tuy không hiểu, trong lòng đớn đau
- Tại sao ngươi còn ở đây? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- Hương Nhi xin lão quản gia ở lại, dù chỉ làm nô tỳ phục vụ nhà bếp, Hương Nhi cũng cam lòng.
- Nực cười!
Hắn tiếp tục uống. Hắn cũng không buồn đuổi Hương Nhi đi. Một lát sau thì hắn gục hẳn xuống bàn. Hương Nhi nhẹ nhàng đưa hắn lên giường, kéo chăn đắp, định xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho hắn khi hắn tỉnh lại. Chợt từ miệng hắn, những câu từ như vô thức tuôn ra:
- Anh Nhi… Nàng đừng có khóc nữa…
…
…
Y xá.
Trời tối, Vân Anh trở về phòng mình. Sau khi tập đọc một vài cuốn sách, nàng tính tắt đèn đi ngủ sớm.
Khi thay áo ngủ, nàng phát hiện ra sợi dây chuyền còn trên cổ mình.
Trong lòng đang bình yên, bỗng lại nhói đau. Nàng sẽ tháo nó ra, cất nó đi mãi mãi. Mãi mãi sẽ không bao giờ bận tâm đến hắn. Một mê cung đầy cạm bẫy, thà chẳng bao giờ bước vào.
Cái chốt của sợi dây hỏng thật rồi, không thể tháo nó ra. Chỉ có cách là cắt bỏ sợi dây trên cổ thôi, đúng vậy.
Nàng cầm cái kéo, toan cắt đi.
- Chỉ là một sợi dây thôi mà, Vân Anh, ngươi tiếc gì chứ?
Tay nàng run run. Vẫn không cắt được.
- Rõ ràng… là ta vẫn không cam tâm…
Nàng thôi suy tính, có lẽ một giấc ngủ sẽ giúp nàng bình yên hơn, nàng tắt nến, lên giuòng đi ngủ.
Giấc ngủ chập chờn cuối cùng cũng đến sau một ngày mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần.
Nhưng nàng đã có một giấc mơ kì lạ. Nàng đang đứng trên một bờ vực thẳm, xung quanh toàn là thâm sơn cùng cốc, heo hút thê lương. Chợt nàng nhìn xuống vực. Có một người đang bám lấy một mỏm đá. Tử Thiên!
- Tử Thiên? Ngươi làm gì vậy, đưa tay, ta kéo ngươi lên! – Nàng vội vã lại gần.
Nhưng hắn chỉ cười, lạnh lẽo, chẳng màng sống chết đáp lại:
- Ngươi kéo ta không được, cả ta cũng sẽ lôi ngươi xuống vực. Đây là đáy vực dành sẵn cho ta!
- Ngươi điên rồi! Đưa tay đây!
- Ha ha, ngươi chỉ có thể sống, hoặc cùng rơi xuống vực chết với ta…
…
…
Vân Anh giật mình choàng tỉnh, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi. Nàng lại nằm xuống, nhưng không thể tiếp tục ngủ, trong đầu lởn vởn một đống suy nghĩ. Dù nghĩ rất nhiều, nàng vẫn không thông.
Rõ ràng là hắn không chỉ một lần làm tổn thương nàng, hạ nhục nàng. Nhưng nàng không cam tâm.
Không được, nàng không thể tiếp tục suy nghĩ. Nàng bật dậy, châm đèn, vơ lấy một cuốn sách, định đọc cho đến lúc buồn ngủ gục xuống bàn thì thôi.
Được một lúc thì có tiếng gõ cửa. Là Lý Anh tỷ bước vào.
- Ta thấy muội chưa đi ngủ, chợt nhớ ra có chuyện dặn dò muội.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?
- À, dạo này sắp vào đông nên y xá càng bận rộn. Ta muốn nhờ muội ngày mai đi rắc tro ủ cho các gốc cây thuốc, tránh để cây chết lạnh.
- Vâng, mai muội sẽ làm. Mùa đông ở đây rét lắm ạ?
- Ừ, mùa đông có tuyết, rét vô cùng, cây cỏ xác xơ, có loại không chịu được đều chết. Nhưng đến mùa xuân thì cũng phiền toái, ấm lên thì lại ta hồ có sâu phá là cây! – Lý Anh tỷ cười.
- Sâu? – Vân Anh nghe thấy chợt ngẩn người một hồi – Tỷ tỷ, mùa đông không có sâu?
- Tất nhiên, muội nói gì kì vậy, mùa đông làm sao có sâu được?
Lý Anh nói xong bèn ra về, chỉ còn lại mình Vân Anh trong phòng, đôi mắt vẫn thẫn thờ.
Con đường buổi chiều lá vàng rụng đầy… Cành lá héo hắt, thậm chí đến một chiếc lá tươi còn không có…
Rõ ràng gần như đã chạm tới. Rõ ràng ánh mắt đó có lay chuyển.
Không, không phải đâu, chỉ là nàng tự tưởng tượng ra thôi…
Nàng không nên tự hành hạ bản thân mình nữa, nếu không sẽ càng chỉ đau khổ…
Không nên ảo tưởng một lần nữa…
…
Di Thiên phủ.
Hắn đã sai người dọn hết mọi thứ chuẩn bị đi, một mình bỏ về phòng.
Chỉ có căn phòng này là chưa dọn lại.
Trong căn phòng lớn, bày biện cầu kì. Chữ Hỉ lớn dán trên tường, rèm, mành đều là lụa màu đỏ.
Bàn bày sẵn rượu, điểm tâm, hai chén ngọc.
Giường phủ rèm mỏng, nệm mềm như nhung.
Ngọn nến hồng vẫn đang cháy dìu dịu.
Hắn ngồi xuống ghế, cầm vò rượu lên uống. Men rượu cay nồng, thứ rượu Nữ nhi hồng loại nặng này, vốn chỉ dành cho tân lang, tân nương uống một chén nhỏ.
Hắn uống từng hớp. Cảm giác lâng lâng nhưng không hề say. Hắn nhìn ra phía chiếc giường được chuẩn bị cầu kì. Lẽ ra bây giờ có người đang ngồi ở đó, e thẹn đợi chờ hắn tháo xuống khăn che mặt.
Hắn cười. Hắn lại uống.
Nhắm mắt hình dung ra gương mặt nhỏ nhắn, thoáng chút ngượng ngùng của nàng.
Không, biết đâu là gương mặt vui vẻ đắc ý của nàng: “ Tử Thiên, ta thắng rồi, là ngươi không cam lòng mới đến vì ta!”
Hắn cười.
Có tiếng gõ cửa. Sau đó lão nô bộc bước vào:
- Vương gia, đây là thứ ngài cần.
Lão đưa cho hắn rồi định lui ra nhưng hắn ra hiệu đứng đợi. Đó là y phục của nàng, thứ mà nàng đã bỏ lại ở phủ của hắn lúc rơi xuống hồ. Hắn xé lấy một mảnh nhỏ, rồi lại đưa trả lão, lạnh lùng bảo:
- Đem đốt đi!
Lão đành tuân mệnh, dù trong đầu chẳng hiểu gì.
Hắn nhìn sợi vải trên tay một lúc rồi dùng nó buộc lên tóc. Hắn lại tiếp tục uống.
Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại muốn say. Men rượu làm hắn ngà ngà, hắn khẽ nhắm mắt lại rồi gục xuống bàn.
- Mẫu hậu, giờ ta lại chỉ có một mình… – hắn lẩm bẩm trong miệng.
“ Thiên Nhi…”
“ Mẫu hậu, ta không hề làm sai, họ nói ta làm vỡ bình quý, ta không có làm!”
“ Thiên Nhi, ngươi làm sai, còn không mau tạ lỗi!”
…
…
“ Thiên Nhi, ngươi phải học cách sống như một con rùa, dù có ấm ức, cũng không được bày tỏ ra, nếu ngươi còn muốn sống yên ổn…”
“ – Mẫu hậu, người ta bảo ta có đệ đệ song sinh, Bạch thừa tướng cũng bảo ta như vậy, có phải thế không? - Im đi! Nếu ngươi còn muốn sống, thì đừng bao giờ nhắc đến đến chuyện như vậy.”
…
…
“- Điện hạ, không hay rồi, thái phi đã tự sát!
- Ngươi nói láo, tại sao mẫu hậu có thể tự sát?”
….
“ Mẫu hậu, người bỏ lại ta, ta hận người…”
…
…
Chợt có người bước vào căn phòng, hắn giật mình, choàng tỉnh khỏi mộng. Là Hương Nhi.
- Vương gia! – Hương Nhi nhìn hắn, nhìn sự tình, tuy không hiểu, trong lòng đớn đau
- Tại sao ngươi còn ở đây? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- Hương Nhi xin lão quản gia ở lại, dù chỉ làm nô tỳ phục vụ nhà bếp, Hương Nhi cũng cam lòng.
- Nực cười!
Hắn tiếp tục uống. Hắn cũng không buồn đuổi Hương Nhi đi. Một lát sau thì hắn gục hẳn xuống bàn. Hương Nhi nhẹ nhàng đưa hắn lên giường, kéo chăn đắp, định xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho hắn khi hắn tỉnh lại. Chợt từ miệng hắn, những câu từ như vô thức tuôn ra:
- Anh Nhi… Nàng đừng có khóc nữa…
…
…
Y xá.
Trời tối, Vân Anh trở về phòng mình. Sau khi tập đọc một vài cuốn sách, nàng tính tắt đèn đi ngủ sớm.
Khi thay áo ngủ, nàng phát hiện ra sợi dây chuyền còn trên cổ mình.
Trong lòng đang bình yên, bỗng lại nhói đau. Nàng sẽ tháo nó ra, cất nó đi mãi mãi. Mãi mãi sẽ không bao giờ bận tâm đến hắn. Một mê cung đầy cạm bẫy, thà chẳng bao giờ bước vào.
Cái chốt của sợi dây hỏng thật rồi, không thể tháo nó ra. Chỉ có cách là cắt bỏ sợi dây trên cổ thôi, đúng vậy.
Nàng cầm cái kéo, toan cắt đi.
- Chỉ là một sợi dây thôi mà, Vân Anh, ngươi tiếc gì chứ?
Tay nàng run run. Vẫn không cắt được.
- Rõ ràng… là ta vẫn không cam tâm…
Nàng thôi suy tính, có lẽ một giấc ngủ sẽ giúp nàng bình yên hơn, nàng tắt nến, lên giuòng đi ngủ.
Giấc ngủ chập chờn cuối cùng cũng đến sau một ngày mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần.
Nhưng nàng đã có một giấc mơ kì lạ. Nàng đang đứng trên một bờ vực thẳm, xung quanh toàn là thâm sơn cùng cốc, heo hút thê lương. Chợt nàng nhìn xuống vực. Có một người đang bám lấy một mỏm đá. Tử Thiên!
- Tử Thiên? Ngươi làm gì vậy, đưa tay, ta kéo ngươi lên! – Nàng vội vã lại gần.
Nhưng hắn chỉ cười, lạnh lẽo, chẳng màng sống chết đáp lại:
- Ngươi kéo ta không được, cả ta cũng sẽ lôi ngươi xuống vực. Đây là đáy vực dành sẵn cho ta!
- Ngươi điên rồi! Đưa tay đây!
- Ha ha, ngươi chỉ có thể sống, hoặc cùng rơi xuống vực chết với ta…
…
…
Vân Anh giật mình choàng tỉnh, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi. Nàng lại nằm xuống, nhưng không thể tiếp tục ngủ, trong đầu lởn vởn một đống suy nghĩ. Dù nghĩ rất nhiều, nàng vẫn không thông.
Rõ ràng là hắn không chỉ một lần làm tổn thương nàng, hạ nhục nàng. Nhưng nàng không cam tâm.
Không được, nàng không thể tiếp tục suy nghĩ. Nàng bật dậy, châm đèn, vơ lấy một cuốn sách, định đọc cho đến lúc buồn ngủ gục xuống bàn thì thôi.
Được một lúc thì có tiếng gõ cửa. Là Lý Anh tỷ bước vào.
- Ta thấy muội chưa đi ngủ, chợt nhớ ra có chuyện dặn dò muội.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?
- À, dạo này sắp vào đông nên y xá càng bận rộn. Ta muốn nhờ muội ngày mai đi rắc tro ủ cho các gốc cây thuốc, tránh để cây chết lạnh.
- Vâng, mai muội sẽ làm. Mùa đông ở đây rét lắm ạ?
- Ừ, mùa đông có tuyết, rét vô cùng, cây cỏ xác xơ, có loại không chịu được đều chết. Nhưng đến mùa xuân thì cũng phiền toái, ấm lên thì lại ta hồ có sâu phá là cây! – Lý Anh tỷ cười.
- Sâu? – Vân Anh nghe thấy chợt ngẩn người một hồi – Tỷ tỷ, mùa đông không có sâu?
- Tất nhiên, muội nói gì kì vậy, mùa đông làm sao có sâu được?
Lý Anh nói xong bèn ra về, chỉ còn lại mình Vân Anh trong phòng, đôi mắt vẫn thẫn thờ.
Con đường buổi chiều lá vàng rụng đầy… Cành lá héo hắt, thậm chí đến một chiếc lá tươi còn không có…
Rõ ràng gần như đã chạm tới. Rõ ràng ánh mắt đó có lay chuyển.
Không, không phải đâu, chỉ là nàng tự tưởng tượng ra thôi…
Nàng không nên tự hành hạ bản thân mình nữa, nếu không sẽ càng chỉ đau khổ…
Không nên ảo tưởng một lần nữa…
…
Danh sách chương