Hiện đại vs Cổ đại
Một buổi tối ở y xá.
Sau khi dọn dẹp xong, Vân Anh lại vác nghiên bút sang phòng Tử Thu xin kèm cặp. Cần phải đọc thông viết thạo để còn đọc y thư nữa. Sau này biết đâu nàng mở được một viện y học cổ truyền.
Trời sang đông, gió bắt đầu thổi lành lạnh vào phòng.
- Tử Thu, lạnh quá, ta đóng cửa sổ vào có được không? – Vân Anh toan đứng dậy.
- Không được! – Y mỉm cười đáp.
- Tại sao chứ, huynh không thấy gió lùa vào à? - Không được vì… – Y mỉm cười gian – Người ngoài nhìn thấy nam nữ trong phòng đóng hết cửa sẽ dị nghị, nàng cũng phải chú ý danh tiết của mình chứ?
Nàng sực nhớ ra đây là thời phong kiến, phiền phức chết được. Nhưng gió lùa vào thì lạnh sởn cả gai ốc. Chợt nàng sực nhớ ra, trêu chọc:
- Chắc chẳng ai nghĩ đâu, trước giờ họ đều nghĩ huynh là đậu nành lầm lũi, nhút nhát, chả ai dị nghị đâu…
- Không được là không được!
- Huynh thật là cố chấp, hừm, đúng là người tối cổ, ta còn không sợ thì huynh sợ gì chứ?
- Sợ nàng “ăn thịt” ta! – Y mỉm cười trêu chọc.
Còn dám trêu nàng? Vân Anh nghe vậy thì vừa bực, ai ăn thịt y chứ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện đóng cửa cho đỡ lạnh, quan điểm thời phong kiến thật là cổ hủ.
Ngồi một lúc thấy lành lạnh, chẳng nhẽ chạy về lấy thêm áo thì lại ngại, nàng tỏ ý trêu chòng:
- Tử Thu, cả ngày hóa trang cái dung nhan quỷ khóc thần sầu đó, huynh không thấy da mặt có khó chịu à, coi chừng lão hóa sớm!
- Sợ rằng ta tháo nó ra, nàng mải ngắm rồi không tập trung viết được! – Y vẫn nhìn vào cuốn y thư, miệng buông lời đối đáp lại.
Ha, y được lắm, tự tin quá mức. Y không biết rằng mỹ nam thì nàng cũng thích đấy, nhưng mỹ nam thì nàng thấy cũng nhiều rồi. Ở thời hiện đại trong phòng nàng là triển lãm gương mặt đẹp của chín mươi chín hot boy từ Á đến Âu, thậm chí còn có những tấm ảnh khoe body sáu múi đầy nam tính, trên trần nhà, trực tiếp nhìn xuống giường, và mỗi khi thức giấc mở mắt ra đều thấy, là hình ảnh khổ lớn mỹ lệ lung linh của TVXQ’s Jae Joong, gương mặt thiên thần nhưng body thì không kém phần nam tính. Nhìn mỹ nam nhiều ắt cũng mẫn cảm rồi.
- Hừm, thế giới trước kia của ta tràn ngập mỹ nam, đừng tự tin quá, sư huynh ạ!
- Thôi được, ta chịu thua, là nàng muốn đóng cửa chứ gì, có gì thì ta cũng không thiệt được! – Y đứng lên đóng cửa.
Cái gì mà không thiệt với chả thiệt. Chỉ là mấy hôm gần đây, sau khi y đã lộ thân phận, nàng thường chú ý đến những lúc y không hóa trang, ngắm một chút, có lẽ vì thế mà y tưởng bở.
Một lúc lâu sau khi nàng chăm chú viết, quay sang thấy y đã tháo lớp hóa trang. Chắc chỉ những lúc đóng cửa trong phòng, một mình y mới để lộ khuôn mặt thật.
Nhìn từ góc này. Nghiêng bốn mươi lăm độ đúng. Gương mặt anh tuấn cân đối của y cúi xuống chăm chú đọc sách, đôi lúc hơi đăm chiêu. Mái tóc theo quan niệm hiện đại là lãng tử đang rủ rủ xuống, tôn lên khí chất lạ kì cuốn hút. Chợt nàng không khỏi khẽ thốt lên ở miệng: “ Đẹp trai!”
Đúng là nàng mê nhiều thần tượng, nhưng chưa từng thấy những mỹ nam đó người thật ngoài đời. Trước mặt nàng đây là một mỹ nam ở rất gần, do kiểu tóc nàng cắt, rất gần gũi với các mỹ nam đương đại.
Y rất có tố chất, như vậy xem ra có cả tài năng lẫn ngoại hình, ở thời hiện đại thì chắc y cực nổi tiếng, nàng cũng chẳng có cơ hội đến gần như vậy.
Nhưng ở thời này, nếu y sống với con người thật chắc cũng như vậy thôi, vì hoàn cảnh mà cả đời sống lẩn trốn.
Nhắc đến hoàn cảnh của y, chợt nàng nghĩ đến Tử Thiên.
Không phải hoàn toàn là quên, chỉ có điều không tự dằn vặt bản thân nữa, muốn hắn cũng như một kẻ qua đường…
Thấy nàng ngắm y trân trân suy tư, một hồi y khẽ mỉm cười:
- Ta biết mà!
- Không phải ta ngắm huynh… – Nàng cố biện minh – Chỉ là ta nghĩ… Tử Thu, nếu như ta sắp rơi xuống vực thẳm, mà huynh vì cứu ta có thể rơi xuống vực cùng, thì huynh làm thế nào.
- Ta nhất định sẽ cứu được nàng! – Y trả lời không cần suy nghĩ.
- Đã bảo là không cứu được mà còn có thể rơi theo!
- Ta không bận tâm, bất chấp cứu nàng.
- Nếu ta nhất định không muốn huynh cứu?
Y cười, cho rằng nàng đã hỏi kì cục và ngoan cố:
- Thế thì nàng muốn ta cùng chết với nàng? Là nàng sợ ta chết nên mới không cho ta cứu hay bản thân nàng muốn chết?
Nàng chợt giật mình. Tử Thiên nói vậy rốt cuộc vẫn nhiều hàm ý.
Nhưng chung quy lại, không phải nàng đã nói dù lý do là gì, vẫn là hắn không muốn nàng đến gần, nàng không cần khổ sở mà bước vào thế giới của hắn. Bệnh của nàng chỉ lành khi nàng thanh thản thôi. Có lẽ vậy.
- Vậy huynh quyết định thế nào? – Nàng hỏi lại.
- Ta làm theo lời nàng! – Y cười.
- Tức là huynh để ta rơi xuống chết? Huynh là đồ tệ hại! – Nàng tự nhiên thấy bị đối xử tệ, không kìm được lời nói bực tức.
- Để nàng rơi xong ta mới nhảy xuống. Thứ nhất, không phải ta nói là sẽ nghe lệnh nàng sao? – Y bình tĩnh giải thích, giọng điệu còn pha chút trêu đùa.
- Nói vậy nghe còn được. – Gương mặt nàng tự nhiên ánh lên ánh hồng vui vẻ.
- Hay là nàng thích nắm tay cùng nhau nhảy xuống? Chết cùng ta xem ra không thiệt cho nàng.
- Ai thích? – Nàng khẽ cong đôi môi anh đào đáp lại rồi định cúi xuống viết tiếp. Song dường như lại nhớ đến cái gì, chạy về thư phòng của mình trong niềm hân hoan kì lạ và trước thái độ của y.
Nàng bước vào với một sợi dây vải kì quặc, có chia vạch đều nhau. Ánh mắt nàng ánh lên vẻ bí hiểm.
- Nàng tính làm gì vậy?
- Không phải ta nói sẽ biến huynh thành phong cách giống các mỹ nam thời đại của ta sao? Ta cũng đang tập tành may vá, quyết định chọn huynh làm người mẫu!
Y một nửa không thể hiểu được gì, tuy y luôn nghĩ rằng nàng đến từ một nơi rất xa, nhưng những gì kì quái của nàng như vậy, y không ngờ được.
- Nàng tính làm gì vậy? – Y ngạc nhiên khi nàng xăm xăm đến bên cạnh y, không chút ngần ngại.
- Đứng lên, giơ hai tay cao lên một chút.
Y chỉ còn biết cách làm theo. Khi y vừa đứng dậy thì nàng đã hết sức tự nhiên, vòng hai cánh tay qua lưng y. Y chợt giật mình.
Nàng dùng sợi dây này, thì ra để đo, nàng muốn may đồ cho y? Trong lòng y không khỏi vui thầm, mặc dù không thể hình dung được nó sẽ quái dị thế nào.
Nàng vẫn hồn nhiên đo đi đo lại trên người y, gương mặt vô tư, đôi tay thoăn thoắt. Chỉ có điều nàng đứng gần như vậy, thực sự làm y không khỏi động lòng, nhất là mỗi khi nàng chạm vào y, tiểu cô nương quá vô tư này thật không biết sự nguy hiểm của mình, không cảnh giác thế sao.
Nàng dù sao cũng là nữ nhân mà y yêu thích, khiến y lúc nào cũng phải kiềm chế.
– Ui da, cao quá! Xem chừng tốn vải lắm! – Nàng vừa lẩm bẩm vừa trèo lên cái ghế, y thì phân vân nàng định đo áo choàng hay sao mà phải trèo lên ghế chứ?
Nàng muốn đo thoải mái mà không phải ngoái cổ, với tay. Nàng phát hiện ra y cao hơn mình hơn cả một cái đầu, dù nàng cũng đã cao 1m62. Bình thường đóng vai đậu nành lầm lũi, dáng đi cũng không thẳng, khó đoán biết.
- Huynh ăn nhầm cái gì vậy? Có cao đến 1m9 không thế? – Nàng hỏi với cái giọng hình như không mấy cam tâm vì sự chênh lệch chiều cao này.
- 1m9 là gì?
- Hừm, có nói thì huynh cũng không hiểu, để ta đo thử xem. – Nàng đặt một đầu dây lên đỉnh đầu y rồi cúi xuống, gióng thẳng sợi dây. – Huynh giữ cái đầu trên này.
Nàng nhảy xuống. Chấm một đầu dây xuống đất rồi lôi lên nhìn.
- 1m88, 5! – Nàng nói một từ y không hiểu – Chuẩn rồi nên đừng ăn thêm trứng gà nữa!
Y không hiểu sao nàng lại nhìn y với ánh mắt soi mói hứng thú đến vậy, thật không giống một cô nương nhu mì e lệ.
Nàng cũng biết là ắt y sẽ thấy nàng kì cục, nhưng gần đây tinh thần của nàng hồi phục, lại vui vẻ, hơn nữa ở gần một người đẹp trai, thiếu nữ ắt phải chú ý, nhất là những cô gái tuổi còn mộng mơ yêu thích tiểu thuyết và thần tượng như nàng.
Nàng cố liếc y một lần nữa, xem ra dáng y rất là chuẩn, không biết có cơ bụng như sao Hàn không? Nghĩ đến đây thì tự dưng đỏ mặt, lắc lắc đầu.
- Nàng đang nghĩ gì vậy? – Y cười gian – Nàng có tà tâm?
- Ai có tà tâm! Chẳng qua bình sinh ta đã thích cái đẹp, bây giờ thì huynh đeo mặt nạ hóa trang vào đi! Tà tâm của ta hết liền.
Nàng nói rồi thu dọn, bỏ về. Lát lâu sau, y nhìn sang hướng đối diện vẫn thấy phòng nàng sáng đèn.
Là nàng lúi húi khâu vá, thiết kế. Đôi môi khẽ mỉm cười.
Có hai lý do khiến nàng vui.
Thứ nhất, khi nàng hoàn thành bộ đồ này, dù đẹp hay xấu, dở thì y vẫn phải mặc. Nếu dở, nàng có nói dối là ở thế giới của nàng nó đẹp thì y cũng phải tin.
Thứ hai, nếu y phục của nàng may đẹp, cộng thêm dáng người mẫu của y, nàng sẽ được chiêm ngưỡng một kiệt tác, nhưng thể nào dưới con mắt người thời đại này, hẳn nó vẫn không chấp nhận được, vẫn bắt y mặc ra ngoài đường, cho thiên hạ săm soi y, bõ ghét!
…
…
Sáng hôm sau thức dậy, thấy thật là lạnh.
Dường như đêm qua gió lùa vào khe cửa sổ trong phòng, cả đêm nàng ngủ mà phải cuộn tròn người co ro. Phòng nàng hướng Bắc hay sao mà lạnh thế, phải kêu y đổi phòng. Nghĩ đến đây, nàng mới hay rằng nàng vẫn quen thói bắt nạt y.
Y dường như quá nhượng bộ nàng, lúc nào dù có đấu khẩu thì nàng cũng vẫn phải thắng, không như Tử Thiên, chẳng mấy khi đứng trước hắn mà bình tĩnh thắng lợi.
Nàng tự đấm vào đầu, lại nghĩ về Tử Thiên, thật ra thì bây giờ nghĩ về hắn cũng thoải mái dần, tên vương gia khó lường ấy chắc lúc nào cũng có mỹ nhân ôm ấp, chăn ấm đệm êm, chắc không bao giờ biết cái lạnh. Mà trời có lạnh cũng không lạnh hơn được cái gương mặt và máu lạnh của hắn.
Tình cảm đầu đời đau đớn và ngốc nghếch của nàng…
…
…
Nàng mở cửa bước ra, co dúm người, vội đóng cửa lại, mặc thật nhiều áo. Mới sau một đêm mà lạnh thế sao.
Mặc tương đối dầy rồi mới bước ra, phát hiện cả sân ngập trắng trong tuyết, ngoài trời tuyết còn lất phất kìa.
Tuyết!
Lần đầu nàng nhìn thấy tuyết. Bởi Việt Nam là vùng nhiệt đới, lạnh đến mấy cũng chỉ 5 độ C.
- A! Tuyết! Ta nhìn thấy tuyết! – Nàng sung sướng hét lên, xoay xoay mình.
- Nhìn thấy tuyết thì thích lắm sao?
Từ phòng đối diện bước ra, đậu nành xấu xí.
- Lần đầu trong đời ta nhìn thấy!
- Bộ nàng ngủ suốt mùa đông sao mà không thấy tuyết?
- Hừm, nước ta không có tuyết, đừng làm ta mất hứng…
Y mỉm cười một cái rồi đi xuống bếp, chắc là đi làm điểm tâm. Nàng không vội, phải chơi đùa cho thích đã. Đúng rồi, nàng muốn nặn người tuyết.
Tuy nàng hứng thú nhưng chạm vào tuyết thì thật lạnh buốt. Không có găng tay thật không được.
Đang loay hoay thì từ đâu một nắm tuyết bay đến, chọi đúng tóc nàng.
- Ai mà vô duyên vậy?
Nàng bực mình quay lại. Là một con nhóc, chừng mười tuổi, trông quen quen. Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa, lớn lên chắc nhan sắc không tệ.
Chóc!
Thêm một nắm tuyết nữa. Bộ nó muốn chơi đùa? Không, trông ánh mắt nó thật ác ý.
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn gì?
Chóc! Thêm một nắm tuyết, ướt hết tóc nàng rồi, con nhóc vô duyên này…
- Đồ phù thủy! Ta ném chết ngươi! – Nó cứ ra sức ném.
- Điên à? Ta đắc tội gì với ngươi? – Nàng quát.
- Ngươi bắt nạt Bình ca!
Nó ném, nàng tránh, bắt đầu bực mình cao độ, chẳng nhẽ ném lại.
- Ta làm gì y chứ?
- Còn nói, ngươi lúc nào cũng bắt nạt Bình ca, ngươi thấy huynh ấy hiền thì ra sức bắt nạt, đến cả tóc ngươi còn cắt! Đồ phù thủy! – Nó mắng chửi.
Một buổi tối ở y xá.
Sau khi dọn dẹp xong, Vân Anh lại vác nghiên bút sang phòng Tử Thu xin kèm cặp. Cần phải đọc thông viết thạo để còn đọc y thư nữa. Sau này biết đâu nàng mở được một viện y học cổ truyền.
Trời sang đông, gió bắt đầu thổi lành lạnh vào phòng.
- Tử Thu, lạnh quá, ta đóng cửa sổ vào có được không? – Vân Anh toan đứng dậy.
- Không được! – Y mỉm cười đáp.
- Tại sao chứ, huynh không thấy gió lùa vào à? - Không được vì… – Y mỉm cười gian – Người ngoài nhìn thấy nam nữ trong phòng đóng hết cửa sẽ dị nghị, nàng cũng phải chú ý danh tiết của mình chứ?
Nàng sực nhớ ra đây là thời phong kiến, phiền phức chết được. Nhưng gió lùa vào thì lạnh sởn cả gai ốc. Chợt nàng sực nhớ ra, trêu chọc:
- Chắc chẳng ai nghĩ đâu, trước giờ họ đều nghĩ huynh là đậu nành lầm lũi, nhút nhát, chả ai dị nghị đâu…
- Không được là không được!
- Huynh thật là cố chấp, hừm, đúng là người tối cổ, ta còn không sợ thì huynh sợ gì chứ?
- Sợ nàng “ăn thịt” ta! – Y mỉm cười trêu chọc.
Còn dám trêu nàng? Vân Anh nghe vậy thì vừa bực, ai ăn thịt y chứ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện đóng cửa cho đỡ lạnh, quan điểm thời phong kiến thật là cổ hủ.
Ngồi một lúc thấy lành lạnh, chẳng nhẽ chạy về lấy thêm áo thì lại ngại, nàng tỏ ý trêu chòng:
- Tử Thu, cả ngày hóa trang cái dung nhan quỷ khóc thần sầu đó, huynh không thấy da mặt có khó chịu à, coi chừng lão hóa sớm!
- Sợ rằng ta tháo nó ra, nàng mải ngắm rồi không tập trung viết được! – Y vẫn nhìn vào cuốn y thư, miệng buông lời đối đáp lại.
Ha, y được lắm, tự tin quá mức. Y không biết rằng mỹ nam thì nàng cũng thích đấy, nhưng mỹ nam thì nàng thấy cũng nhiều rồi. Ở thời hiện đại trong phòng nàng là triển lãm gương mặt đẹp của chín mươi chín hot boy từ Á đến Âu, thậm chí còn có những tấm ảnh khoe body sáu múi đầy nam tính, trên trần nhà, trực tiếp nhìn xuống giường, và mỗi khi thức giấc mở mắt ra đều thấy, là hình ảnh khổ lớn mỹ lệ lung linh của TVXQ’s Jae Joong, gương mặt thiên thần nhưng body thì không kém phần nam tính. Nhìn mỹ nam nhiều ắt cũng mẫn cảm rồi.
- Hừm, thế giới trước kia của ta tràn ngập mỹ nam, đừng tự tin quá, sư huynh ạ!
- Thôi được, ta chịu thua, là nàng muốn đóng cửa chứ gì, có gì thì ta cũng không thiệt được! – Y đứng lên đóng cửa.
Cái gì mà không thiệt với chả thiệt. Chỉ là mấy hôm gần đây, sau khi y đã lộ thân phận, nàng thường chú ý đến những lúc y không hóa trang, ngắm một chút, có lẽ vì thế mà y tưởng bở.
Một lúc lâu sau khi nàng chăm chú viết, quay sang thấy y đã tháo lớp hóa trang. Chắc chỉ những lúc đóng cửa trong phòng, một mình y mới để lộ khuôn mặt thật.
Nhìn từ góc này. Nghiêng bốn mươi lăm độ đúng. Gương mặt anh tuấn cân đối của y cúi xuống chăm chú đọc sách, đôi lúc hơi đăm chiêu. Mái tóc theo quan niệm hiện đại là lãng tử đang rủ rủ xuống, tôn lên khí chất lạ kì cuốn hút. Chợt nàng không khỏi khẽ thốt lên ở miệng: “ Đẹp trai!”
Đúng là nàng mê nhiều thần tượng, nhưng chưa từng thấy những mỹ nam đó người thật ngoài đời. Trước mặt nàng đây là một mỹ nam ở rất gần, do kiểu tóc nàng cắt, rất gần gũi với các mỹ nam đương đại.
Y rất có tố chất, như vậy xem ra có cả tài năng lẫn ngoại hình, ở thời hiện đại thì chắc y cực nổi tiếng, nàng cũng chẳng có cơ hội đến gần như vậy.
Nhưng ở thời này, nếu y sống với con người thật chắc cũng như vậy thôi, vì hoàn cảnh mà cả đời sống lẩn trốn.
Nhắc đến hoàn cảnh của y, chợt nàng nghĩ đến Tử Thiên.
Không phải hoàn toàn là quên, chỉ có điều không tự dằn vặt bản thân nữa, muốn hắn cũng như một kẻ qua đường…
Thấy nàng ngắm y trân trân suy tư, một hồi y khẽ mỉm cười:
- Ta biết mà!
- Không phải ta ngắm huynh… – Nàng cố biện minh – Chỉ là ta nghĩ… Tử Thu, nếu như ta sắp rơi xuống vực thẳm, mà huynh vì cứu ta có thể rơi xuống vực cùng, thì huynh làm thế nào.
- Ta nhất định sẽ cứu được nàng! – Y trả lời không cần suy nghĩ.
- Đã bảo là không cứu được mà còn có thể rơi theo!
- Ta không bận tâm, bất chấp cứu nàng.
- Nếu ta nhất định không muốn huynh cứu?
Y cười, cho rằng nàng đã hỏi kì cục và ngoan cố:
- Thế thì nàng muốn ta cùng chết với nàng? Là nàng sợ ta chết nên mới không cho ta cứu hay bản thân nàng muốn chết?
Nàng chợt giật mình. Tử Thiên nói vậy rốt cuộc vẫn nhiều hàm ý.
Nhưng chung quy lại, không phải nàng đã nói dù lý do là gì, vẫn là hắn không muốn nàng đến gần, nàng không cần khổ sở mà bước vào thế giới của hắn. Bệnh của nàng chỉ lành khi nàng thanh thản thôi. Có lẽ vậy.
- Vậy huynh quyết định thế nào? – Nàng hỏi lại.
- Ta làm theo lời nàng! – Y cười.
- Tức là huynh để ta rơi xuống chết? Huynh là đồ tệ hại! – Nàng tự nhiên thấy bị đối xử tệ, không kìm được lời nói bực tức.
- Để nàng rơi xong ta mới nhảy xuống. Thứ nhất, không phải ta nói là sẽ nghe lệnh nàng sao? – Y bình tĩnh giải thích, giọng điệu còn pha chút trêu đùa.
- Nói vậy nghe còn được. – Gương mặt nàng tự nhiên ánh lên ánh hồng vui vẻ.
- Hay là nàng thích nắm tay cùng nhau nhảy xuống? Chết cùng ta xem ra không thiệt cho nàng.
- Ai thích? – Nàng khẽ cong đôi môi anh đào đáp lại rồi định cúi xuống viết tiếp. Song dường như lại nhớ đến cái gì, chạy về thư phòng của mình trong niềm hân hoan kì lạ và trước thái độ của y.
Nàng bước vào với một sợi dây vải kì quặc, có chia vạch đều nhau. Ánh mắt nàng ánh lên vẻ bí hiểm.
- Nàng tính làm gì vậy?
- Không phải ta nói sẽ biến huynh thành phong cách giống các mỹ nam thời đại của ta sao? Ta cũng đang tập tành may vá, quyết định chọn huynh làm người mẫu!
Y một nửa không thể hiểu được gì, tuy y luôn nghĩ rằng nàng đến từ một nơi rất xa, nhưng những gì kì quái của nàng như vậy, y không ngờ được.
- Nàng tính làm gì vậy? – Y ngạc nhiên khi nàng xăm xăm đến bên cạnh y, không chút ngần ngại.
- Đứng lên, giơ hai tay cao lên một chút.
Y chỉ còn biết cách làm theo. Khi y vừa đứng dậy thì nàng đã hết sức tự nhiên, vòng hai cánh tay qua lưng y. Y chợt giật mình.
Nàng dùng sợi dây này, thì ra để đo, nàng muốn may đồ cho y? Trong lòng y không khỏi vui thầm, mặc dù không thể hình dung được nó sẽ quái dị thế nào.
Nàng vẫn hồn nhiên đo đi đo lại trên người y, gương mặt vô tư, đôi tay thoăn thoắt. Chỉ có điều nàng đứng gần như vậy, thực sự làm y không khỏi động lòng, nhất là mỗi khi nàng chạm vào y, tiểu cô nương quá vô tư này thật không biết sự nguy hiểm của mình, không cảnh giác thế sao.
Nàng dù sao cũng là nữ nhân mà y yêu thích, khiến y lúc nào cũng phải kiềm chế.
– Ui da, cao quá! Xem chừng tốn vải lắm! – Nàng vừa lẩm bẩm vừa trèo lên cái ghế, y thì phân vân nàng định đo áo choàng hay sao mà phải trèo lên ghế chứ?
Nàng muốn đo thoải mái mà không phải ngoái cổ, với tay. Nàng phát hiện ra y cao hơn mình hơn cả một cái đầu, dù nàng cũng đã cao 1m62. Bình thường đóng vai đậu nành lầm lũi, dáng đi cũng không thẳng, khó đoán biết.
- Huynh ăn nhầm cái gì vậy? Có cao đến 1m9 không thế? – Nàng hỏi với cái giọng hình như không mấy cam tâm vì sự chênh lệch chiều cao này.
- 1m9 là gì?
- Hừm, có nói thì huynh cũng không hiểu, để ta đo thử xem. – Nàng đặt một đầu dây lên đỉnh đầu y rồi cúi xuống, gióng thẳng sợi dây. – Huynh giữ cái đầu trên này.
Nàng nhảy xuống. Chấm một đầu dây xuống đất rồi lôi lên nhìn.
- 1m88, 5! – Nàng nói một từ y không hiểu – Chuẩn rồi nên đừng ăn thêm trứng gà nữa!
Y không hiểu sao nàng lại nhìn y với ánh mắt soi mói hứng thú đến vậy, thật không giống một cô nương nhu mì e lệ.
Nàng cũng biết là ắt y sẽ thấy nàng kì cục, nhưng gần đây tinh thần của nàng hồi phục, lại vui vẻ, hơn nữa ở gần một người đẹp trai, thiếu nữ ắt phải chú ý, nhất là những cô gái tuổi còn mộng mơ yêu thích tiểu thuyết và thần tượng như nàng.
Nàng cố liếc y một lần nữa, xem ra dáng y rất là chuẩn, không biết có cơ bụng như sao Hàn không? Nghĩ đến đây thì tự dưng đỏ mặt, lắc lắc đầu.
- Nàng đang nghĩ gì vậy? – Y cười gian – Nàng có tà tâm?
- Ai có tà tâm! Chẳng qua bình sinh ta đã thích cái đẹp, bây giờ thì huynh đeo mặt nạ hóa trang vào đi! Tà tâm của ta hết liền.
Nàng nói rồi thu dọn, bỏ về. Lát lâu sau, y nhìn sang hướng đối diện vẫn thấy phòng nàng sáng đèn.
Là nàng lúi húi khâu vá, thiết kế. Đôi môi khẽ mỉm cười.
Có hai lý do khiến nàng vui.
Thứ nhất, khi nàng hoàn thành bộ đồ này, dù đẹp hay xấu, dở thì y vẫn phải mặc. Nếu dở, nàng có nói dối là ở thế giới của nàng nó đẹp thì y cũng phải tin.
Thứ hai, nếu y phục của nàng may đẹp, cộng thêm dáng người mẫu của y, nàng sẽ được chiêm ngưỡng một kiệt tác, nhưng thể nào dưới con mắt người thời đại này, hẳn nó vẫn không chấp nhận được, vẫn bắt y mặc ra ngoài đường, cho thiên hạ săm soi y, bõ ghét!
…
…
Sáng hôm sau thức dậy, thấy thật là lạnh.
Dường như đêm qua gió lùa vào khe cửa sổ trong phòng, cả đêm nàng ngủ mà phải cuộn tròn người co ro. Phòng nàng hướng Bắc hay sao mà lạnh thế, phải kêu y đổi phòng. Nghĩ đến đây, nàng mới hay rằng nàng vẫn quen thói bắt nạt y.
Y dường như quá nhượng bộ nàng, lúc nào dù có đấu khẩu thì nàng cũng vẫn phải thắng, không như Tử Thiên, chẳng mấy khi đứng trước hắn mà bình tĩnh thắng lợi.
Nàng tự đấm vào đầu, lại nghĩ về Tử Thiên, thật ra thì bây giờ nghĩ về hắn cũng thoải mái dần, tên vương gia khó lường ấy chắc lúc nào cũng có mỹ nhân ôm ấp, chăn ấm đệm êm, chắc không bao giờ biết cái lạnh. Mà trời có lạnh cũng không lạnh hơn được cái gương mặt và máu lạnh của hắn.
Tình cảm đầu đời đau đớn và ngốc nghếch của nàng…
…
…
Nàng mở cửa bước ra, co dúm người, vội đóng cửa lại, mặc thật nhiều áo. Mới sau một đêm mà lạnh thế sao.
Mặc tương đối dầy rồi mới bước ra, phát hiện cả sân ngập trắng trong tuyết, ngoài trời tuyết còn lất phất kìa.
Tuyết!
Lần đầu nàng nhìn thấy tuyết. Bởi Việt Nam là vùng nhiệt đới, lạnh đến mấy cũng chỉ 5 độ C.
- A! Tuyết! Ta nhìn thấy tuyết! – Nàng sung sướng hét lên, xoay xoay mình.
- Nhìn thấy tuyết thì thích lắm sao?
Từ phòng đối diện bước ra, đậu nành xấu xí.
- Lần đầu trong đời ta nhìn thấy!
- Bộ nàng ngủ suốt mùa đông sao mà không thấy tuyết?
- Hừm, nước ta không có tuyết, đừng làm ta mất hứng…
Y mỉm cười một cái rồi đi xuống bếp, chắc là đi làm điểm tâm. Nàng không vội, phải chơi đùa cho thích đã. Đúng rồi, nàng muốn nặn người tuyết.
Tuy nàng hứng thú nhưng chạm vào tuyết thì thật lạnh buốt. Không có găng tay thật không được.
Đang loay hoay thì từ đâu một nắm tuyết bay đến, chọi đúng tóc nàng.
- Ai mà vô duyên vậy?
Nàng bực mình quay lại. Là một con nhóc, chừng mười tuổi, trông quen quen. Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa, lớn lên chắc nhan sắc không tệ.
Chóc!
Thêm một nắm tuyết nữa. Bộ nó muốn chơi đùa? Không, trông ánh mắt nó thật ác ý.
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn gì?
Chóc! Thêm một nắm tuyết, ướt hết tóc nàng rồi, con nhóc vô duyên này…
- Đồ phù thủy! Ta ném chết ngươi! – Nó cứ ra sức ném.
- Điên à? Ta đắc tội gì với ngươi? – Nàng quát.
- Ngươi bắt nạt Bình ca!
Nó ném, nàng tránh, bắt đầu bực mình cao độ, chẳng nhẽ ném lại.
- Ta làm gì y chứ?
- Còn nói, ngươi lúc nào cũng bắt nạt Bình ca, ngươi thấy huynh ấy hiền thì ra sức bắt nạt, đến cả tóc ngươi còn cắt! Đồ phù thủy! – Nó mắng chửi.
Danh sách chương