Vân Anh một hồi nhìn thân xác lão bộc tội nghiệp nằm dưới đất, xong lại nhìn xác những tên sát thủ bán rẻ mạng sống của mình, trong lòng không khỏi thương xót.
- Tử Thiên… – Cuối cùng nàng cũng lên tiếng – Ngươi bảo giờ nên làm sao? Tử Thiên đang yên lặng trầm tư, bỗng nhiên nàng thấy hắn khẽ nắm chặt tay vào chuôi kiếm, dường như đang cảnh giác cao độ.
Có tiếng bước chân lại gần.
Từ một phía rừng bước ra, hai bóng người kì lạ. Vừa đi vừa lẩm nhẩm cái gì đó như một câu chú.
Nàng nhận ra đó là lão đạo nhân kì quặc trong quán trọ hôm nay, đúng là lão, râu tóc bạc trắng, ăn mặc cổ quái. Đi sau dường như còn có một thiếu niên trẻ tuổi mặc đạo phục.
- Người đã chết, nhất định phải được siêu hồn! – Lão nói, tay phẩy cái phất trần màu trắng trên tay.
Một lão kì quái. Tử Thiên vẫn trong tư thế cảnh giác cao độ.
Lão này rõ ràng khắp người gây ra cảm giác thanh tịnh, không có sát khí gì, nhưng tại sao lão lại ở đây?
- Đạo nhi! Con mau giúp chôn cất mấy thi thể này!
- Dạ! Sư phụ!
Nàng nhìn qua lại chỗ Tử Thiên, tay nắm kiếm của hắn cũng khẽ buông ra một chút. Tiểu đạo sĩ nhìn nàng, coi chừng muốn nàng giúp đỡ.
Chừng ba bốn canh giờ sau, đã chôn cất tạm thời năm người tất cả. Nàng cũng thấy mệt nhoài, ngồi bệt xuống, trong lòng cũng cầu mong linh hồn họ được thanh thản, nhất là lão bộc.
Lão bộc từng là nô bộc thân thiết của Tử Thiên, không biết hắn có đau xót không? Nàng liếc sang nhìn hắn. Hắn lúc nào cũng như vậy, khó đoán biết suy nghĩ.
Tiểu đạo sĩ đốt một đốm lửa nhỏ quanh chỗ họ. Nàng không hỏi tò mò:
- Các người cũng tình cờ đi qua đây sao, đạo nhân?
Lão đạo nhân ung dung mỉm cười vuốt râu.
- Cô nương, lão cho rằng trên đời này không có gì là tình cờ cả!
Nàng nhìn lão dò xét, những đạo nhân thích tỏ ra mình bí ẩn nguy hiểm vậy sao.
- Cô nương, nói thật, ta đã đợi cô nương đến đây lâu rồi!
Nàng chợt giật mình, lão này nói y như đạo sĩ bất hạnh trên phố ngày nào. Đang nghĩ ngợi vậy thì lão đạo sĩ này nói luôn:
- Nói thật với cô nương, ta chính là sư phụ của đạo sĩ cô gặp ở Đại An, đứa đệ tử này của ta có tư chất, chẳng qua không tu đạo đến nơi mà đã muốn chạm vào thiên cơ, nên bị báo ứng!
Nàng vô cùng ngạc nhiên. Đạo sĩ đã gặp nàng và Tử Thu ở Đại An hôm đi chơi đó là đệ tử của lão đạo nhân này. Thật không thể tin nổi, lão đạo nhân này biết cả chuyện nàng và Tử Thu hôm đó, thực sự bí ẩn lợi hại.
- Đạo nhân, ngươi thực sự lợi hại, biết thật là nhiều!
Lão trầm tư, vuốt râu rồi đáp:
- Ta còn biết nhiều hơn thế, cả những chuyện xa xăm mà hôm nay ta muốn kể cho cô nghe…
- Lão muốn kể cho ta nghe?
- Phải, cả hai các người, đến lúc rồi… – Lão ánh mắt khó diễn đạt, lại lôi trong áo ra một gương bát quái lớn kì quặc – Trong khi cô nương và vị đây nghe kể chuyện, xin hãy đặt tay lên gương bát quái này…
Nàng tò mò lẫn nghi hoặc, quay sang nhìn Tử Thiên. Hắn có tin mấy chuyện mơ hồ này không?
Chợt gương mặt của hắn biến chuyển khó hiểu, hắn đưa tay chạm lên gương bát quái trong sự ngỡ ngàng của nàng.
- Ngươi có thể giải đáp những chuyện mơ hồ mà gần đây ta nhìn thấy trong mơ sao? – Hắn hỏi. – Xem chừng ngươi có tu đạo thật, bản thân ta cũng thấy rất lạ…
Trong mơ? Tử Thiên cũng nằm mơ kì quái gì đó sao?
- Cô nương, muốn nghe kể chuyện, cũng xin đặt tay lên đây! – Đạo nhân giục.
Dưới ánh lửa bập bùng, đêm đó đạo nhân cổ quái đã kể ra một câu chuyện xa xăm…
Trước mắt nàng, mỗi lời lão đạo nhân kể, kết hợp với thứ gương bát quái kì lạ đó, như hình thành một câu chuyện sống động, tựa như một thước phim…
…………………………………………� �…………………..
Xa xôi ngàn năm trước, khi tổ tiên họ Hạ lúc đó chỉ là một tộc người ở phía Đông Bắc, muốn khai thiên lập quốc, mở rộng đất đai bờ cõi.
Cuối cùng họ cũng lập quốc, mới đầu chỉ là một tiểu quốc bé nhỏ, muốn vươn xuống phía Nam trù phú, nhưng điều đó không hề dễ dàng, bởi phía Nam còn rất nhiều tộc người khác, cũng như phỉ tộc cũng như sơn tộc mạnh không dễ áp chế…
Còn một điều quan trọng hơn, muốn đến bình nguyên và đồng bằng phía Nam, phải vượt qua một vùng rừng thiêng nước dữ, Nam Cương.
Nam Cương là nơi cư trú, bản doanh của một giáo tộc, trước nay đều bị coi là tà ma ngoại đạo, Hắc Long giáo, họ biết phù pháp thâm hiểm vô cùng, giáo tộc này khống chế cả một vùng phía Nam đó, là bức tường không thể vượt qua…
Giáo chủ của chúng, nghe đồn là loài yêu nghiệt tu luyện thành người, cũng có lời đồn là ma quỷ nhập vào con người, hay người tu thành ma quỷ… đều được đồn đại là không còn phải là con người, tà pháp dã tâm vô biên. Hắn tên là Huyết Mặc, nghe đồn đã sống cả hàng trăm năm…
Đời vị đế vương thứ hai Đông quốc, hoàng hậu có hạ sinh một nam tử, khi sinh ra, phong vân đã biến sắc, hào quang tỏa sáng khắp trời đất, thiên hạ đồn đó là tiên nhân hạ thế giúp Đông quốc khai mở bờ cõi.
Đó là Hàn Nguyên, đế vương thứ ba, cũng là người có công lớn khai thiên lập địa, nam chinh bắc chiến mở mang Đông quốc như ngày nay…
Hàn Nguyên từ nhỏ quả nhiên khí chất đã phi phàm thoát tục hơn người.
Nhưng điều oan nghiệt cũng xảy ra vì mối tình oan nghiệt của hắn với công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ, Vân Yên…
……….
Trước mắt Vân Anh sống động là cảnh một vườn hoa rực rỡ, khiến nàng cảm thấy dường như đã nhìn thấy nhiều lần.
Một vườn hoa hết sức xinh đẹp, ngập tràn hương thơm và màu sắc.
Nhưng ngồi một góc vườn hoa, một cô nương xinh đẹp diễm lệ vô cùng, mình mặc váy áo màu hồng phấn yểu điệu, mái tóc tết đơn giản, một phần thả sau nhưng, mềm mại như làn suối.
Nhưng dường như gương mặt nàng trầm tư khó hiểu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi môi hồng xinh xắn cũng mím nhẹ.
Từ đâu một tiểu cô nương, ăn mặc như a hoàn vội đến bên cạnh:
- Công chúa, sao người ngồi một mình ở đây?
“Công chúa”, phải, nàng chính là Vân Yên.
Vân Yên là công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ với Hàn Nguyên, nhưng nàng không sống trong cung điện, mà phải cùng mẫu thân ở một biệt phủ bên ngoài, vì rất nhiều lý do.
- Tiểu Thanh, ngồi xuống với ta! – Nàng nhẹ nhàng.
- Công chúa có chuyện buồn bực gì trong lòng sao? Thanh Nhi sẽ lắng nghe người…
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của Vân Yên khẽ phảng phất nỗi buồn, có một chút ấm ức trong ánh mắt:
- Hôm nay, là hoàng huynh ca ca của ta chiến thắng Lõa Lâm tộc trở về…
- Ồ, vậy sao người không vui lên, nô tỳ giúp người chuẩn bị thật xinh đẹp kiều diễm, đêm nay vào cung dự tiệc… – Tiểu Thanh vui vẻ hào hứng, nhưng Vân Yên vẫn không vui.
- Tiểu Thanh, chắc là ca ca không muốn nhìn thấy ta… – Đôi mắt diễm lệ của nàng không giấu nổi nỗi buồn.
- Không phải đâu, công chúa…
- Đừng an ủi ta! Bây giờ ta biết ca ca cũng như người khác khinh ghét ta rồi. Ta biết, vì mọi người coi thường thân phận mẫu thân ta thấp kém, lại đồn đại ta không phải là con của phụ hoàng, là con hoang, nên từ nhỏ ai nhìn thấy ta cũng ghét, thậm chí hoàng hậu còn đẩy mẫu thân và ta ra đây khi phụ hoàng mất… chỉ có ca ca từ nhỏ tốt với ta, chịu chơi với ta… nhưng mà… những năm gần đây tự nhiên chán ghét, không đến thăm, cũng không muốn nhìn ta nữa… – Đôi mắt nàng đã rơm rớm vô cùng bi thương.
- Không phải đâu, là hoàng thượng gần đây bận chinh chiến thôi, nhất định không có chuyện ghét bỏ công chúa, xem nào, nô tỳ sẽ chuẩn bị cho công chúa y phục diễm lệ nhất, giúp người chuẩn bị nước tắm, hôm nay sẽ là loại hoa hồng thơm và đẹp nhất mới nở trong vườn, công chúa đợi nhé…
Nàng ngồi lại trong vườn hoa, vườn hoa này xinh đẹp đến vậy. Còn nhớ khi mới bị chuyển đến biệt phủ này, trong phủ xơ xác, tuềnh toàng chẳng có thứ gì, là ca ca đã mang đến đây rất nhiều hạt giống hoa…
Nay vườn hoa đã rực rỡ, cũng giống như nàng đã trở thành một cô nương trưởng thành xinh đẹp…
Nàng đang ngẩn ngơ thì từ trong một phía vườn thoắt hiện lên một bóng người. Một nam tử rất tuấn mỹ, nhưng lại mang trên mình luồng khí có phần quỷ dị, đôi mắt màu đỏ thẫm, trên trán có dấu hình rồng đen…
- Yên Nhi! Ta tới rồi!
Nàng quay sang, không hề chào đón, thái độ bực dọc:
- Ai cho ngươi đến! Mỗi lần ngươi đến vườn hoa này đều khô héo đi, ngươi tốt nhất là tránh xa ta ra!
- Yên Nhi!…
Nàng nhìn y chăm chăm, tên nam tử kì quái này, là nàng mới chỉ gặp hắn một lần bên ngoài, kể từ đó hắn bám riết lấy nàng, còn thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần bất cứ lúc nào cũng có thể mò đến làm phiền nàng.
- Yên Nhi… mai ta lại đến… – Y định bỏ đi thì nàng bất ngờ gọi lại.
- Đứng lại, ta có chuyện hỏi ngươi!
Mắt y ánh lên chút tia hoan hỉ, vội lại chỗ nàng, nàng đã xua tay:
- Ngươi đứng đó, ta bước tới, tránh xa đám hoa hồng mới trồng của ta ra!
- Nàng sợ ta làm chết hoa của nàng?
- Đúng vậy.
Một lát sau, nàng và hắn ngồi ở cạnh một tảng đá, bên ngoài khu vườn.
- Ngươi cái gì cũng quái dị, rõ ràng không phải người tốt, lần trước ngươi còn nói ngươi là…
- Ta là giáo chủ Hắc Long giáo! – Y nói, chợt ánh mắt đỏ thẫm cũng ánh lên.
- Ngươi… là… – Đôi mắt nàng mở to kinh hãi tột độ – Ngươi đùa ta có phải không? Không phải Hắc Long giáo ở Nam Cương sao? Ngươi là giáo chủ, làm sao không ở đó được, nhất định ngươi đang đùa ta!
- Ha ha ha! – Y bật cười, tiếng cười của y chợt làm nàng rùng mình sợ hãi – Tại sao ta không thể đến đây? Ta thích nàng, đến tìm nàng, dĩ nhiên ta có thể đến bất cứ đâu trong chỉ chốc lát!
Nàng quay sang nhìn y, y đang phát ra luồng khí ngạt thở kì dị, đôi mắt ma mị càng làm nàng sợ hãi hơn.
Trong đầu nàng thầm nghĩ, y là Hắc Long giáo chủ, là giáo tộc mà mọi người kinh hãi, cũng chính là mục tiêu thảo phạt của ca ca và triều đình muốn hướng tới. Hắc Long giáo, quả là yêu ma tà ác…
- Ngươi… có giết người không? – Nàng cố bình tĩnh hỏi.
- Sao? Có ai làm nàng phiền lòng muốn trừng trị?
“ Mở miệng là chém chém giết giết, còn nghĩ ta muốn giết người, y quả nhiên là loài ma quỷ vô nhân tính” – Nàng nghĩ thầm, trong lòng vừa coi thường vừa sợ hãi.
Vừa hay Tiểu Thanh từ đâu gọi nàng, nàng vội chạy về phía Tiểu Thanh, không quên đáp lại hắn một câu lạnh nhạt:
- Ngươi về đi, đừng có mà đến đây!
…………
…………
Buổi tối, trong hoàng cung có tiệc mừng hoàng đế thân chinh thắng trận trở về.
Lúc này trên sảnh điện, bàn tiệc thịnh soạn đã được bày ra thành hai hàng song song, phía đầu mỗi hàng, gần về phía hoàng đế là các vương tôn và quý tộc, sau đó là quan lại nối tiếp nhau.
Hôm nay Hàn Nguyên đế mặc hoàng bào cao quý nhưng vẫn trang nhã, càng tôn lên khí chất thiên tiên thoát tục của vị hoàng đế trẻ tuổi. Hắn lúc nào cũng tuấn mỹ phi phàm như vậy, đôi mắt thăm thẳm trầm tư khẽ quan sát mọi người ở dưới.
Bên dưới, giữa hai hàng bàn tiệc, đám ca vũ đang say sưa múa hát. Hắn không mấy để ý, khẽ liếc về bên phải, hàng của các công chúa, quận chúa.
Vân Yên bẽn lẽn ngồi xuống, thường chỉ trong cung có việc nàng mới được gọi vào. Hôm nay nàng càng diễm lệ hơn người.
Muội muội của hắn, từ lâu đã trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Hôm nay nàng mặc một bạch y thanh thoát, tinh khiết, nhưng lại rất thướt tha, nổi bật giữa đám nữ nhâm quý tộc cố tô điểm lòe loẹt, nàng như một đóa hồng trắng nhẹ nhàng nhưng có thể dễ dàng in sâu vào mắt hắn.
Hắn, vốn từ lâu đã sợ cái tình cảm trong lòng này… Vân Yên là muội muội, không phải nữ nhân, không phải phi tử, nhưng lại làm hắn si mê.
Ca vũ kết thúc, chợt bên cạnh hắn, mẫu hậu của hắn, thái hậu bèn lên tiếng:
- Ồ, hôm nay Yên Nhi cũng được gọi đến sao? – Rõ ràng giọng của bà không hề hoan nghênh, lại còn có phần mỉa mai.
Tức thì đám người phía trước xôn xao, dường như có chuyện để bàn tán:
- Vân Yên công chúa, ca vũ hết rồi, chúng ta xem chưa có đã mắt, hay nàng trổ tài một chút đi!
- Phải, không phải mẫu thân người nhờ đó mới mê hoặc tiên đế được sao? Nàng là nữ tử, ắt cũng kế thừa được chút đỉnh!
- Phải đấy, nàng biểu diễn, biết đâu lại có vương tôn quý tộc để mắt, nàng cũng đến tuổi thành thân rồi!
Vân Yên cúi gằm mặt, vô cùng thấy ấm ức lẫn đau lòng. Đám người không hết lời khích bác mẫu thân và nàng, rõ ràng trong hoàng cung này nàng chẳng là gì.
- Yên Nhi! – Thái hậu lên tiếng – Ta thấy con nên làm theo ý mọi người!
Nàng biết, thái hậu từng đẩy mẹ con nàng ra khỏi cung nhiều năm trước, cũng chắc chắn là khinh ghét nàng.
Yên Nhi bất đắc dĩ, e dè bước ra giữa sảnh, nàng cố liếc nhìn thái độ của ca ca.
Hoàng đế dường như không nhìn nàng.
Hắn, là đang nhìn khắp một lượt những người ở đây, nhận ra ánh mắt thèm muốn, hau háu tầm thường của lũ quan lại và vương tôn công tử trên người nàng.
- Đủ rồi, dạ tiệc hôm nay dừng ở đây! – Hắn đứng dậy – Ta không muốn xem!
Nói rồi hắn bỏ đi. Cả đám người yên lặng rồi lại ồn ào. Có kẻ cười cợt nàng, cho rằng đến hoàng đế ca ca của nàng chán ghét nàng đến mức không muốn nhìn nàng múa hát.
…….
Vân Yên nước mắt hai hàng tuôn rơi, lặng lẽ rời khỏi điện.
Ca ca, thực sự chán ghét nàng đến thế sao?
Nàng, từ nhỏ đã yêu thích ca ca, thậm chí chính nàng còn ước nếu như mình không phải muội muội của ca ca. Việc lời đồn thổi về thân phận của nàng, nàng tuy có cảm thấy ấm ức vì bị coi khinh, nhưng nhiều khi suy nghĩ nếu như đó là một cơ hội…
Nếu nàng không phải muội muội của ca ca… nàng có thể dành tình cảm của mình cho người ấy như một người con gái.
Còn nếu là muội muội của người, cũng có thể ở bên ca ca, được ca ca yêu thương, như trước không có gì thay đổi… nhưng ca ca bây giờ đối với nàng, luôn tránh xa như vậy…
Nàng vừa định rời khỏi cung, song lại đau lòng, không cam lòng. Nàng muốn nhìn thấy ca ca nên mới đến, nàng muốn gặp ca ca!
Nàng, sẽ đến gặp ca ca, hỏi ca ca cho rõ, tại sao ca ca lại ghét nàng như vậy, nếu là vì thân phận của nàng, sau này nàng sẽ không bao giờ bước vào cung nữa…
Nàng nghĩ vậy, bèn nhanh chân rảo bước đến hoàng điện.
Khi nàng đến, nô tài bảo ca ca không có trong điện, ca ca đến chỗ phi tử của mình?
Nàng trong lòng buồn bã, bèn tính chuyện quay trở về.
Vừa đi vừa nghĩ, lại nghĩ ra trước kia còn sống trong cung này, phụ hoàng còn sống, ở sau hoàng điện có một hồ sen, hồi nhỏ vẫn cùng hoàng huynh ca ca chơi đùa như vậy, những tháng ngày đó đẹp biết mấy…
Hồ sen, không biết bây giờ còn như xưa?
Chân nàng bước đến hồ sen, từ xa đã thấy hương sen thơm phảng phất. Ánh trăng rọi loang loáng dưới mặt hồ lung linh huyền ảo. Bên hồ, rất nhiều dương liễu rủ, khẽ lay theo gió. Hồ sen này vẫn như vậy…
Chợt nàng phát hiện ra, có bóng người cô độc ngồi một mình bên hồ, dưới tán dương liễu. Đó là ca ca, ca ca của nàng đang uống rượu một mình sao?
Nàng khẽ lại gần, có mùi hơi men phảng phất…
Ca ca của nàng dường như đã phát hiện nàng đến từ nãy giờ, hắn khẽ ra hiệu bảo nàng ngồi xuống.
Bên hồ sen yên tĩnh, nàng ngồi cạnh ca ca, ca ca nàng vẫn thỉnh thoảng đưa rượu lên uống, không nói gì. Không khí yên lặng thật ảm đạm, nhưng lòng nàng thì không hề bình yên…
- Gió… mát quá! – Nàng e dè lên tiếng.
Phải, gió, gió thổi đến, khẽ đưa đến bên hắn một mùi hương. Hắn nhắm mắt, hương thơm này hòa vào mùi men rượu đang chếnh choáng.
- Mùi hương gì trên người ngươi vậy? – Hắn hỏi.
Nàng hơi ngạc nhiên, hôm nay nàng đã chuẩn bị tắm với cánh hoa hồng trong vườn.
- Là hoa hồng … – nàng khẽ đáp.
Chợt gương mặt hắn có chút nghiêm nghị:
- Lần sau đừng dùng loại hoa đấy nữa …
- Bệ hạ… không thích ư? – Trước mặt hắn, nàng từ lâu đã không dám gọi là “ca ca”.
Đôi mắt nàng khẽ lộ vẻ thất vọng và u buồn, đôi môi mím lại, bàn tay khẽ nắm lấy vạt áo. Hắn quay sang nhìn nàng. Nàng thật đẹp, thật đáng để khiến nam nhân si mê…
Hắn từ từ quay sang phía nàng, nàng có thể cảm nhận rõ mùi men rượu cay nồng, khiến cho tâm trí cũng mơ hồ.
Hắn càng tiến sát nàng hơn, chợt hắn vòng tay ôm lấy lưng nàng, khẽ kéo nàng vào lòng. Tâm trí nàng lúc này đã bị mùi hơi men làm cho đầy mơ hồ.
Hắn cúi xuống, mũi và miệng kề sát chiếc cổ nhỏ nhắn thanh thoát của nàng… Hơi thở ấm nóng, quyện với men rượu… Dường như hắn đang ngửi…
- Bản thân ngươi đã có mùi hương rất dễ chịu… nhẹ nhàng nhưng rất đặc biệt rồi…
Trong lòng nàng mơ hồ thấy vui vẻ.
Hắn vẫn chưa buông nàng ra, tự bản thân hắn dường như lúc này, men rượu cùng với sự quyến rũ của nàng nhất thời làm hắn quên đi tất cả. Hắn là một nam nhân, còn trong vòng tay hắn đang là một nữ nhi xinh đẹp yêu kiều, lại là người luôn ở trong lòng hắn…
Hắn chầm chậm, dùng bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng thẫn thờ si mê. Đẹp quá, không một nữ nhi nào có thể sánhvới vẻ diễm lệ thanh khiết này…
Yên Nhi cũng đang nhìn hắn, nàng nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt nhìn nàng khác thường của hắn. Đây là người nàng yêu thích từ nhỏ đến lớn sao… đúng vậy…
Cho đến khi môi của hắn chạm vào môi nàng, rồi một nụ hôn nóng bỏng, cuồng say đầy mê hoặc…Cánh tay hắn, một tay vẫn ôm quanh eo nàng, một tay đang đặt trên gương mặt nàng, chầm chậm đi xuống, phủ lên khuôn ngực đầy đặn của nữ nhi này…
- A…! – Nàng khẽ thốt lên một tiếng, tay hắn dường như càng mạnh bạo xâm chiếm hơn, khiến trong đầu nàng có nỗi sợ hãi, môi bật lên một tiếng, hoàn toàn không chủ định – Ca ca!
“ Ca ca”
Tiếng gọi đó làm hắn bừng tỉnh, vội đẩy nàng ra. Đôi mắt hắn đầy ngạc nhiên, hắn đã làm gì?
- Ca ca… – Nàng dường như cùng sực tỉnh, trong lòng vừa hổ thẹn, vừa kinh ngạc những chuyện vừa rồi…
- Yên Nhi, là ca ca của ngươi say rồi!
- Tử Thiên… – Cuối cùng nàng cũng lên tiếng – Ngươi bảo giờ nên làm sao? Tử Thiên đang yên lặng trầm tư, bỗng nhiên nàng thấy hắn khẽ nắm chặt tay vào chuôi kiếm, dường như đang cảnh giác cao độ.
Có tiếng bước chân lại gần.
Từ một phía rừng bước ra, hai bóng người kì lạ. Vừa đi vừa lẩm nhẩm cái gì đó như một câu chú.
Nàng nhận ra đó là lão đạo nhân kì quặc trong quán trọ hôm nay, đúng là lão, râu tóc bạc trắng, ăn mặc cổ quái. Đi sau dường như còn có một thiếu niên trẻ tuổi mặc đạo phục.
- Người đã chết, nhất định phải được siêu hồn! – Lão nói, tay phẩy cái phất trần màu trắng trên tay.
Một lão kì quái. Tử Thiên vẫn trong tư thế cảnh giác cao độ.
Lão này rõ ràng khắp người gây ra cảm giác thanh tịnh, không có sát khí gì, nhưng tại sao lão lại ở đây?
- Đạo nhi! Con mau giúp chôn cất mấy thi thể này!
- Dạ! Sư phụ!
Nàng nhìn qua lại chỗ Tử Thiên, tay nắm kiếm của hắn cũng khẽ buông ra một chút. Tiểu đạo sĩ nhìn nàng, coi chừng muốn nàng giúp đỡ.
Chừng ba bốn canh giờ sau, đã chôn cất tạm thời năm người tất cả. Nàng cũng thấy mệt nhoài, ngồi bệt xuống, trong lòng cũng cầu mong linh hồn họ được thanh thản, nhất là lão bộc.
Lão bộc từng là nô bộc thân thiết của Tử Thiên, không biết hắn có đau xót không? Nàng liếc sang nhìn hắn. Hắn lúc nào cũng như vậy, khó đoán biết suy nghĩ.
Tiểu đạo sĩ đốt một đốm lửa nhỏ quanh chỗ họ. Nàng không hỏi tò mò:
- Các người cũng tình cờ đi qua đây sao, đạo nhân?
Lão đạo nhân ung dung mỉm cười vuốt râu.
- Cô nương, lão cho rằng trên đời này không có gì là tình cờ cả!
Nàng nhìn lão dò xét, những đạo nhân thích tỏ ra mình bí ẩn nguy hiểm vậy sao.
- Cô nương, nói thật, ta đã đợi cô nương đến đây lâu rồi!
Nàng chợt giật mình, lão này nói y như đạo sĩ bất hạnh trên phố ngày nào. Đang nghĩ ngợi vậy thì lão đạo sĩ này nói luôn:
- Nói thật với cô nương, ta chính là sư phụ của đạo sĩ cô gặp ở Đại An, đứa đệ tử này của ta có tư chất, chẳng qua không tu đạo đến nơi mà đã muốn chạm vào thiên cơ, nên bị báo ứng!
Nàng vô cùng ngạc nhiên. Đạo sĩ đã gặp nàng và Tử Thu ở Đại An hôm đi chơi đó là đệ tử của lão đạo nhân này. Thật không thể tin nổi, lão đạo nhân này biết cả chuyện nàng và Tử Thu hôm đó, thực sự bí ẩn lợi hại.
- Đạo nhân, ngươi thực sự lợi hại, biết thật là nhiều!
Lão trầm tư, vuốt râu rồi đáp:
- Ta còn biết nhiều hơn thế, cả những chuyện xa xăm mà hôm nay ta muốn kể cho cô nghe…
- Lão muốn kể cho ta nghe?
- Phải, cả hai các người, đến lúc rồi… – Lão ánh mắt khó diễn đạt, lại lôi trong áo ra một gương bát quái lớn kì quặc – Trong khi cô nương và vị đây nghe kể chuyện, xin hãy đặt tay lên gương bát quái này…
Nàng tò mò lẫn nghi hoặc, quay sang nhìn Tử Thiên. Hắn có tin mấy chuyện mơ hồ này không?
Chợt gương mặt của hắn biến chuyển khó hiểu, hắn đưa tay chạm lên gương bát quái trong sự ngỡ ngàng của nàng.
- Ngươi có thể giải đáp những chuyện mơ hồ mà gần đây ta nhìn thấy trong mơ sao? – Hắn hỏi. – Xem chừng ngươi có tu đạo thật, bản thân ta cũng thấy rất lạ…
Trong mơ? Tử Thiên cũng nằm mơ kì quái gì đó sao?
- Cô nương, muốn nghe kể chuyện, cũng xin đặt tay lên đây! – Đạo nhân giục.
Dưới ánh lửa bập bùng, đêm đó đạo nhân cổ quái đã kể ra một câu chuyện xa xăm…
Trước mắt nàng, mỗi lời lão đạo nhân kể, kết hợp với thứ gương bát quái kì lạ đó, như hình thành một câu chuyện sống động, tựa như một thước phim…
…………………………………………� �…………………..
Xa xôi ngàn năm trước, khi tổ tiên họ Hạ lúc đó chỉ là một tộc người ở phía Đông Bắc, muốn khai thiên lập quốc, mở rộng đất đai bờ cõi.
Cuối cùng họ cũng lập quốc, mới đầu chỉ là một tiểu quốc bé nhỏ, muốn vươn xuống phía Nam trù phú, nhưng điều đó không hề dễ dàng, bởi phía Nam còn rất nhiều tộc người khác, cũng như phỉ tộc cũng như sơn tộc mạnh không dễ áp chế…
Còn một điều quan trọng hơn, muốn đến bình nguyên và đồng bằng phía Nam, phải vượt qua một vùng rừng thiêng nước dữ, Nam Cương.
Nam Cương là nơi cư trú, bản doanh của một giáo tộc, trước nay đều bị coi là tà ma ngoại đạo, Hắc Long giáo, họ biết phù pháp thâm hiểm vô cùng, giáo tộc này khống chế cả một vùng phía Nam đó, là bức tường không thể vượt qua…
Giáo chủ của chúng, nghe đồn là loài yêu nghiệt tu luyện thành người, cũng có lời đồn là ma quỷ nhập vào con người, hay người tu thành ma quỷ… đều được đồn đại là không còn phải là con người, tà pháp dã tâm vô biên. Hắn tên là Huyết Mặc, nghe đồn đã sống cả hàng trăm năm…
Đời vị đế vương thứ hai Đông quốc, hoàng hậu có hạ sinh một nam tử, khi sinh ra, phong vân đã biến sắc, hào quang tỏa sáng khắp trời đất, thiên hạ đồn đó là tiên nhân hạ thế giúp Đông quốc khai mở bờ cõi.
Đó là Hàn Nguyên, đế vương thứ ba, cũng là người có công lớn khai thiên lập địa, nam chinh bắc chiến mở mang Đông quốc như ngày nay…
Hàn Nguyên từ nhỏ quả nhiên khí chất đã phi phàm thoát tục hơn người.
Nhưng điều oan nghiệt cũng xảy ra vì mối tình oan nghiệt của hắn với công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ, Vân Yên…
……….
Trước mắt Vân Anh sống động là cảnh một vườn hoa rực rỡ, khiến nàng cảm thấy dường như đã nhìn thấy nhiều lần.
Một vườn hoa hết sức xinh đẹp, ngập tràn hương thơm và màu sắc.
Nhưng ngồi một góc vườn hoa, một cô nương xinh đẹp diễm lệ vô cùng, mình mặc váy áo màu hồng phấn yểu điệu, mái tóc tết đơn giản, một phần thả sau nhưng, mềm mại như làn suối.
Nhưng dường như gương mặt nàng trầm tư khó hiểu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi môi hồng xinh xắn cũng mím nhẹ.
Từ đâu một tiểu cô nương, ăn mặc như a hoàn vội đến bên cạnh:
- Công chúa, sao người ngồi một mình ở đây?
“Công chúa”, phải, nàng chính là Vân Yên.
Vân Yên là công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ với Hàn Nguyên, nhưng nàng không sống trong cung điện, mà phải cùng mẫu thân ở một biệt phủ bên ngoài, vì rất nhiều lý do.
- Tiểu Thanh, ngồi xuống với ta! – Nàng nhẹ nhàng.
- Công chúa có chuyện buồn bực gì trong lòng sao? Thanh Nhi sẽ lắng nghe người…
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của Vân Yên khẽ phảng phất nỗi buồn, có một chút ấm ức trong ánh mắt:
- Hôm nay, là hoàng huynh ca ca của ta chiến thắng Lõa Lâm tộc trở về…
- Ồ, vậy sao người không vui lên, nô tỳ giúp người chuẩn bị thật xinh đẹp kiều diễm, đêm nay vào cung dự tiệc… – Tiểu Thanh vui vẻ hào hứng, nhưng Vân Yên vẫn không vui.
- Tiểu Thanh, chắc là ca ca không muốn nhìn thấy ta… – Đôi mắt diễm lệ của nàng không giấu nổi nỗi buồn.
- Không phải đâu, công chúa…
- Đừng an ủi ta! Bây giờ ta biết ca ca cũng như người khác khinh ghét ta rồi. Ta biết, vì mọi người coi thường thân phận mẫu thân ta thấp kém, lại đồn đại ta không phải là con của phụ hoàng, là con hoang, nên từ nhỏ ai nhìn thấy ta cũng ghét, thậm chí hoàng hậu còn đẩy mẫu thân và ta ra đây khi phụ hoàng mất… chỉ có ca ca từ nhỏ tốt với ta, chịu chơi với ta… nhưng mà… những năm gần đây tự nhiên chán ghét, không đến thăm, cũng không muốn nhìn ta nữa… – Đôi mắt nàng đã rơm rớm vô cùng bi thương.
- Không phải đâu, là hoàng thượng gần đây bận chinh chiến thôi, nhất định không có chuyện ghét bỏ công chúa, xem nào, nô tỳ sẽ chuẩn bị cho công chúa y phục diễm lệ nhất, giúp người chuẩn bị nước tắm, hôm nay sẽ là loại hoa hồng thơm và đẹp nhất mới nở trong vườn, công chúa đợi nhé…
Nàng ngồi lại trong vườn hoa, vườn hoa này xinh đẹp đến vậy. Còn nhớ khi mới bị chuyển đến biệt phủ này, trong phủ xơ xác, tuềnh toàng chẳng có thứ gì, là ca ca đã mang đến đây rất nhiều hạt giống hoa…
Nay vườn hoa đã rực rỡ, cũng giống như nàng đã trở thành một cô nương trưởng thành xinh đẹp…
Nàng đang ngẩn ngơ thì từ trong một phía vườn thoắt hiện lên một bóng người. Một nam tử rất tuấn mỹ, nhưng lại mang trên mình luồng khí có phần quỷ dị, đôi mắt màu đỏ thẫm, trên trán có dấu hình rồng đen…
- Yên Nhi! Ta tới rồi!
Nàng quay sang, không hề chào đón, thái độ bực dọc:
- Ai cho ngươi đến! Mỗi lần ngươi đến vườn hoa này đều khô héo đi, ngươi tốt nhất là tránh xa ta ra!
- Yên Nhi!…
Nàng nhìn y chăm chăm, tên nam tử kì quái này, là nàng mới chỉ gặp hắn một lần bên ngoài, kể từ đó hắn bám riết lấy nàng, còn thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần bất cứ lúc nào cũng có thể mò đến làm phiền nàng.
- Yên Nhi… mai ta lại đến… – Y định bỏ đi thì nàng bất ngờ gọi lại.
- Đứng lại, ta có chuyện hỏi ngươi!
Mắt y ánh lên chút tia hoan hỉ, vội lại chỗ nàng, nàng đã xua tay:
- Ngươi đứng đó, ta bước tới, tránh xa đám hoa hồng mới trồng của ta ra!
- Nàng sợ ta làm chết hoa của nàng?
- Đúng vậy.
Một lát sau, nàng và hắn ngồi ở cạnh một tảng đá, bên ngoài khu vườn.
- Ngươi cái gì cũng quái dị, rõ ràng không phải người tốt, lần trước ngươi còn nói ngươi là…
- Ta là giáo chủ Hắc Long giáo! – Y nói, chợt ánh mắt đỏ thẫm cũng ánh lên.
- Ngươi… là… – Đôi mắt nàng mở to kinh hãi tột độ – Ngươi đùa ta có phải không? Không phải Hắc Long giáo ở Nam Cương sao? Ngươi là giáo chủ, làm sao không ở đó được, nhất định ngươi đang đùa ta!
- Ha ha ha! – Y bật cười, tiếng cười của y chợt làm nàng rùng mình sợ hãi – Tại sao ta không thể đến đây? Ta thích nàng, đến tìm nàng, dĩ nhiên ta có thể đến bất cứ đâu trong chỉ chốc lát!
Nàng quay sang nhìn y, y đang phát ra luồng khí ngạt thở kì dị, đôi mắt ma mị càng làm nàng sợ hãi hơn.
Trong đầu nàng thầm nghĩ, y là Hắc Long giáo chủ, là giáo tộc mà mọi người kinh hãi, cũng chính là mục tiêu thảo phạt của ca ca và triều đình muốn hướng tới. Hắc Long giáo, quả là yêu ma tà ác…
- Ngươi… có giết người không? – Nàng cố bình tĩnh hỏi.
- Sao? Có ai làm nàng phiền lòng muốn trừng trị?
“ Mở miệng là chém chém giết giết, còn nghĩ ta muốn giết người, y quả nhiên là loài ma quỷ vô nhân tính” – Nàng nghĩ thầm, trong lòng vừa coi thường vừa sợ hãi.
Vừa hay Tiểu Thanh từ đâu gọi nàng, nàng vội chạy về phía Tiểu Thanh, không quên đáp lại hắn một câu lạnh nhạt:
- Ngươi về đi, đừng có mà đến đây!
…………
…………
Buổi tối, trong hoàng cung có tiệc mừng hoàng đế thân chinh thắng trận trở về.
Lúc này trên sảnh điện, bàn tiệc thịnh soạn đã được bày ra thành hai hàng song song, phía đầu mỗi hàng, gần về phía hoàng đế là các vương tôn và quý tộc, sau đó là quan lại nối tiếp nhau.
Hôm nay Hàn Nguyên đế mặc hoàng bào cao quý nhưng vẫn trang nhã, càng tôn lên khí chất thiên tiên thoát tục của vị hoàng đế trẻ tuổi. Hắn lúc nào cũng tuấn mỹ phi phàm như vậy, đôi mắt thăm thẳm trầm tư khẽ quan sát mọi người ở dưới.
Bên dưới, giữa hai hàng bàn tiệc, đám ca vũ đang say sưa múa hát. Hắn không mấy để ý, khẽ liếc về bên phải, hàng của các công chúa, quận chúa.
Vân Yên bẽn lẽn ngồi xuống, thường chỉ trong cung có việc nàng mới được gọi vào. Hôm nay nàng càng diễm lệ hơn người.
Muội muội của hắn, từ lâu đã trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Hôm nay nàng mặc một bạch y thanh thoát, tinh khiết, nhưng lại rất thướt tha, nổi bật giữa đám nữ nhâm quý tộc cố tô điểm lòe loẹt, nàng như một đóa hồng trắng nhẹ nhàng nhưng có thể dễ dàng in sâu vào mắt hắn.
Hắn, vốn từ lâu đã sợ cái tình cảm trong lòng này… Vân Yên là muội muội, không phải nữ nhân, không phải phi tử, nhưng lại làm hắn si mê.
Ca vũ kết thúc, chợt bên cạnh hắn, mẫu hậu của hắn, thái hậu bèn lên tiếng:
- Ồ, hôm nay Yên Nhi cũng được gọi đến sao? – Rõ ràng giọng của bà không hề hoan nghênh, lại còn có phần mỉa mai.
Tức thì đám người phía trước xôn xao, dường như có chuyện để bàn tán:
- Vân Yên công chúa, ca vũ hết rồi, chúng ta xem chưa có đã mắt, hay nàng trổ tài một chút đi!
- Phải, không phải mẫu thân người nhờ đó mới mê hoặc tiên đế được sao? Nàng là nữ tử, ắt cũng kế thừa được chút đỉnh!
- Phải đấy, nàng biểu diễn, biết đâu lại có vương tôn quý tộc để mắt, nàng cũng đến tuổi thành thân rồi!
Vân Yên cúi gằm mặt, vô cùng thấy ấm ức lẫn đau lòng. Đám người không hết lời khích bác mẫu thân và nàng, rõ ràng trong hoàng cung này nàng chẳng là gì.
- Yên Nhi! – Thái hậu lên tiếng – Ta thấy con nên làm theo ý mọi người!
Nàng biết, thái hậu từng đẩy mẹ con nàng ra khỏi cung nhiều năm trước, cũng chắc chắn là khinh ghét nàng.
Yên Nhi bất đắc dĩ, e dè bước ra giữa sảnh, nàng cố liếc nhìn thái độ của ca ca.
Hoàng đế dường như không nhìn nàng.
Hắn, là đang nhìn khắp một lượt những người ở đây, nhận ra ánh mắt thèm muốn, hau háu tầm thường của lũ quan lại và vương tôn công tử trên người nàng.
- Đủ rồi, dạ tiệc hôm nay dừng ở đây! – Hắn đứng dậy – Ta không muốn xem!
Nói rồi hắn bỏ đi. Cả đám người yên lặng rồi lại ồn ào. Có kẻ cười cợt nàng, cho rằng đến hoàng đế ca ca của nàng chán ghét nàng đến mức không muốn nhìn nàng múa hát.
…….
Vân Yên nước mắt hai hàng tuôn rơi, lặng lẽ rời khỏi điện.
Ca ca, thực sự chán ghét nàng đến thế sao?
Nàng, từ nhỏ đã yêu thích ca ca, thậm chí chính nàng còn ước nếu như mình không phải muội muội của ca ca. Việc lời đồn thổi về thân phận của nàng, nàng tuy có cảm thấy ấm ức vì bị coi khinh, nhưng nhiều khi suy nghĩ nếu như đó là một cơ hội…
Nếu nàng không phải muội muội của ca ca… nàng có thể dành tình cảm của mình cho người ấy như một người con gái.
Còn nếu là muội muội của người, cũng có thể ở bên ca ca, được ca ca yêu thương, như trước không có gì thay đổi… nhưng ca ca bây giờ đối với nàng, luôn tránh xa như vậy…
Nàng vừa định rời khỏi cung, song lại đau lòng, không cam lòng. Nàng muốn nhìn thấy ca ca nên mới đến, nàng muốn gặp ca ca!
Nàng, sẽ đến gặp ca ca, hỏi ca ca cho rõ, tại sao ca ca lại ghét nàng như vậy, nếu là vì thân phận của nàng, sau này nàng sẽ không bao giờ bước vào cung nữa…
Nàng nghĩ vậy, bèn nhanh chân rảo bước đến hoàng điện.
Khi nàng đến, nô tài bảo ca ca không có trong điện, ca ca đến chỗ phi tử của mình?
Nàng trong lòng buồn bã, bèn tính chuyện quay trở về.
Vừa đi vừa nghĩ, lại nghĩ ra trước kia còn sống trong cung này, phụ hoàng còn sống, ở sau hoàng điện có một hồ sen, hồi nhỏ vẫn cùng hoàng huynh ca ca chơi đùa như vậy, những tháng ngày đó đẹp biết mấy…
Hồ sen, không biết bây giờ còn như xưa?
Chân nàng bước đến hồ sen, từ xa đã thấy hương sen thơm phảng phất. Ánh trăng rọi loang loáng dưới mặt hồ lung linh huyền ảo. Bên hồ, rất nhiều dương liễu rủ, khẽ lay theo gió. Hồ sen này vẫn như vậy…
Chợt nàng phát hiện ra, có bóng người cô độc ngồi một mình bên hồ, dưới tán dương liễu. Đó là ca ca, ca ca của nàng đang uống rượu một mình sao?
Nàng khẽ lại gần, có mùi hơi men phảng phất…
Ca ca của nàng dường như đã phát hiện nàng đến từ nãy giờ, hắn khẽ ra hiệu bảo nàng ngồi xuống.
Bên hồ sen yên tĩnh, nàng ngồi cạnh ca ca, ca ca nàng vẫn thỉnh thoảng đưa rượu lên uống, không nói gì. Không khí yên lặng thật ảm đạm, nhưng lòng nàng thì không hề bình yên…
- Gió… mát quá! – Nàng e dè lên tiếng.
Phải, gió, gió thổi đến, khẽ đưa đến bên hắn một mùi hương. Hắn nhắm mắt, hương thơm này hòa vào mùi men rượu đang chếnh choáng.
- Mùi hương gì trên người ngươi vậy? – Hắn hỏi.
Nàng hơi ngạc nhiên, hôm nay nàng đã chuẩn bị tắm với cánh hoa hồng trong vườn.
- Là hoa hồng … – nàng khẽ đáp.
Chợt gương mặt hắn có chút nghiêm nghị:
- Lần sau đừng dùng loại hoa đấy nữa …
- Bệ hạ… không thích ư? – Trước mặt hắn, nàng từ lâu đã không dám gọi là “ca ca”.
Đôi mắt nàng khẽ lộ vẻ thất vọng và u buồn, đôi môi mím lại, bàn tay khẽ nắm lấy vạt áo. Hắn quay sang nhìn nàng. Nàng thật đẹp, thật đáng để khiến nam nhân si mê…
Hắn từ từ quay sang phía nàng, nàng có thể cảm nhận rõ mùi men rượu cay nồng, khiến cho tâm trí cũng mơ hồ.
Hắn càng tiến sát nàng hơn, chợt hắn vòng tay ôm lấy lưng nàng, khẽ kéo nàng vào lòng. Tâm trí nàng lúc này đã bị mùi hơi men làm cho đầy mơ hồ.
Hắn cúi xuống, mũi và miệng kề sát chiếc cổ nhỏ nhắn thanh thoát của nàng… Hơi thở ấm nóng, quyện với men rượu… Dường như hắn đang ngửi…
- Bản thân ngươi đã có mùi hương rất dễ chịu… nhẹ nhàng nhưng rất đặc biệt rồi…
Trong lòng nàng mơ hồ thấy vui vẻ.
Hắn vẫn chưa buông nàng ra, tự bản thân hắn dường như lúc này, men rượu cùng với sự quyến rũ của nàng nhất thời làm hắn quên đi tất cả. Hắn là một nam nhân, còn trong vòng tay hắn đang là một nữ nhi xinh đẹp yêu kiều, lại là người luôn ở trong lòng hắn…
Hắn chầm chậm, dùng bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng thẫn thờ si mê. Đẹp quá, không một nữ nhi nào có thể sánhvới vẻ diễm lệ thanh khiết này…
Yên Nhi cũng đang nhìn hắn, nàng nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt nhìn nàng khác thường của hắn. Đây là người nàng yêu thích từ nhỏ đến lớn sao… đúng vậy…
Cho đến khi môi của hắn chạm vào môi nàng, rồi một nụ hôn nóng bỏng, cuồng say đầy mê hoặc…Cánh tay hắn, một tay vẫn ôm quanh eo nàng, một tay đang đặt trên gương mặt nàng, chầm chậm đi xuống, phủ lên khuôn ngực đầy đặn của nữ nhi này…
- A…! – Nàng khẽ thốt lên một tiếng, tay hắn dường như càng mạnh bạo xâm chiếm hơn, khiến trong đầu nàng có nỗi sợ hãi, môi bật lên một tiếng, hoàn toàn không chủ định – Ca ca!
“ Ca ca”
Tiếng gọi đó làm hắn bừng tỉnh, vội đẩy nàng ra. Đôi mắt hắn đầy ngạc nhiên, hắn đã làm gì?
- Ca ca… – Nàng dường như cùng sực tỉnh, trong lòng vừa hổ thẹn, vừa kinh ngạc những chuyện vừa rồi…
- Yên Nhi, là ca ca của ngươi say rồi!
Danh sách chương