"Bởi vì buôn bán đã trên đã định mức! Cháukhông cảm thấy những cô bé trẻ tuổi tới nhà hàng của chúng ta càng ngày càng nhiều sao?"
"......" Đây được coi là mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp sao? Tên đàn ông thối rữa Tống Ý Nhiên này, thật đúng là được ưa chuộng từ trong nước đến nước ngoài? Ngay cả Lâm Tiểu Tuyết cũng thường hết giờ học thì chạy vào nhà hàng, cố ý ngồi đồi điện Tống Ý Nhiền, nói ra cho oai là thảo luận cái gì mà article review (đánh giá bài báo), thật ra thì người ngoài đường cũng biết là lòng dạ Tư Mã Chiêu á......
Nhưng tên Tống Ý Nhiên này chẳng còn biết xấu hổ mà tiến tới bên người Lâm Tiểu Tuyết, "chỉ bảo" đối phương vô cùng thân mật, thỉnh thoảng còn cố ý nhướng lông mày về phía Lâm Khả Tụng, nụ cười kia..... Vẫn chỉ có thể hình dung bằng hai từ “*”.
Cơ hồ mỗi ngày đều trôi qua bóp tim gãi phổ như vậy, cuộc sống Lâm Khả Tụng lần nữa dâng lên cơn sóng.
Hai người đàn ông mặc tây trang đi vào làm huyên náo phòng ăn Lâm Ký, đi theo sau lưng hình như là một nhiếp ảnh gia cùng và một người phụ nữ phát thanh viên. Cô gái mặc bộ quần áo rất đẳng cất, đuổi kịp mốt mà lại có ý vị trí thức.
Cô gái kia đi tới trước mặt Lâm Khả Tụng, nở nụ cười nói: "Xin chào, xin hỏi có tiểu thư Lâm Khả Tụng ở đây không ạ?"
Bởi vì là dùng Anh ngữ nói ra tên, sau hai giây Lâm Khả Tụng mới phản ứng được.
"À...... Đúng vậy...... Tôi chính là Lâm Khả tụng, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Ồ, trong tài liệu có nói cô vừa đến Newyork, cho nên cô không biết tôi... tôi xin lỗi cô." Đối phương nháy mắt, "Tôi là Anna Lise • Horton, người dẫn chương trình ‘Món ngon ở Newyork’."
Nhất thời, rất nhiều người trong phòng ăn quay đầu lại lại, cô gái tên là Anna Lise trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt.
Xem ra cô gái đó là một người dẫn chương trình rất được hoan nghênh. Chỉ tiếc Lâm Khả Tụng tới đây lâu như vậy, cũng không có xem qua chương trình giải trí nước Mỹ chút nào.
"Hai tuần trước, có phải cô tham gia so tài nấu nướng ở biển hay không?"
Anna Lise thấy dáng vẻ Lâm Khả Tụng không hiểu gì như cũ, liền lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Khả Tụng vỗ đầu một cái, rốt cuộc nghĩ ra.
"À! Đúng vậy......"
Xong rồi xong rồi, người dẫn chương trình thức ăn ngon gì đó tìm tới cửa, chẳng lẽ là ngày đó ban giám khảo ăn hầm cách thuỷ bậy bạ của cô, ngộ độc thức ăn hoặc là nghiêm trọng hơn thế...... Đi đời nhà ma rồi hả? Không đúng, nếu quả như thật là như vậy, chắc là cảnh sắt tìm đến! Chẳng lẽ nói là người Mỹ thưởng thức kỳ hoa (ý nói kỳ lạ, không bình thường), cảm thấy hầm cách thủy này có điểm đặc sắc?
"Tác phẩm nấu nưởng của cô là hầm cách thuỷ để lại nhiều ấn tượng, hơn nữa đã tiến vào top 10." Anna Lise híp mắt nở nụ cười, "Cô sắp được chính thức tham gia cuộc thi nấu nướng “Bậc thầy nấu ăn” do tạp chí thức ăn ngon uy tín nhất trong nước “Ẩm thực gia” và hội liên hiệp thức ăn ngon tổ chức rồi!"
"Không thể nào? Ba vị giám khảo kia không phải nói thứ tôi làm ra rất khó ăn sao? Bọn họ cũng không muốn gặp lại tôi lần hai! Làm sao có thể tiến vào gì mà top10?"
Những người dự thi khác phải làm ra thức ăn gì để ba vị giám khảo mới có thể đưa ra kết quả như vậy?
Anna Lise cười một tiếng, bổ sung: "Là top 10 khó ăn nhất."
Sau khi phòng ăn an tĩnh được hai giây, tiếng cười ầm liên tiếp.
"...... Đáp án này coi như vẫn khá bình thường. Nhưng quy tắc tranh tài của các cô có bình thường không? Tại sao muốn chọn top 10 khó ăn nhất?"
"Vì để có thể tranh tài công bằng. Quy tắc tranh tài của chúng tôi, là người tham gia vòng trong được bậc thầy trong giới hướng dẫn, đại diện cho từng bậc thầy tham gia thi đấu. Nếu như chọn người dự thi có tài nấu nướng cao siêu, mặc dù bọn họ ưu tú nhưng ngược lại tài nghệ lại cao thấp khác nhau, đối với các bậc thầy hướng dẫn từng trình độ khác nhau mà nói, thi đấu như vậy sao có thể công bằng? Nhưng mà chọn tài nghệ tệ nhất, đặc biệt là tệ đến nỗi không biết gì về kỹ xảo nấu nước cả, bắt đầu như vậy, đối với những bậc thầy làm người hướng dẫn mà nói, sẽ công bằng hơn rất nhiều đúng không?"
Lâm Khả Tụng hiểu ra. Người Mỹ còn rất am hiểu chơi loại logic trái ngược thế này à.
"Cái đó...... Tiểu thư Horton, mặc dù cô nói cuộc tranh tài nấu nướng tranh tài này nghe rất thú vị, nhưng mà thật sự tôi lại không có thời gian tham gia. Tôi phải ở đây tính tiền." Lâm Khả Tụng vỗ vào máy thu tiền của mình.
Cô không có chút hứng thú nào với nấu nướng, duy nhất một lần nấu mỳ ăn còn nấu cháy thủng nồi.
Cô không muốn nổ tung phòng bếp.
"Cô chắc chắn sao? Tiền thưởng rất phong phú đó. Tổng cộng chỉ có mười người dự thi, nhưng mà nếu mà vào vòng 8 người, cô có thể nhận được 1000 Đô-la tiền thưởng, vào vòng 6 người có thể có được tiền thưởng là 3000 Đô-la, vòng 4 người thì có 9000 Đô-la, đứng thứ ba là có ba vạn Đô-la, đứng thứ hai là có mười vạn Đô-la. Mà giải thưởng đứng đầu là 30 vạn Đô-la. Tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ lại một lần nữa có muốn buông cơ hội này không?"
Một phút kia, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy có Đô-la đang bay múa trên bầu trời, Franklin tươi cười rất đẹp.
"...... Thật sự là tôi có thể có cơ hội nhận giải thưởng?"
"Cái này sao......" Anna Lise sờ lỗ mũi, "Nếu như nói chúng ta chọn người dự thi ưu tú nhất, nhất định là cô không có cơ hội. Nhưng mà 10 người nghiệp dư trong đám Rotten Tomatoes (Cà chua nát = Tệ)...... Tôi chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng."
Lâm Khả Tụng động lòng. Mục tiêu của cô cũng không phải là cái gì mà đứng đầu, giấc mơ xa xôi như vậy không có ý nghĩa.
Nhưng nếu như đứng thứ 8 thì lấy được 1000 Đô-la! Đứng thứ 6 thì có 3000 Đô-la!
Lấy việc này so sánh mà nói, giống như là bánh bao thịt rớt từ trên trời xuống!
Nhưng..... Chú có thể đồng ý không? Cô rất vất vả mới bắt đầu làm thu ngân, làm sao có thể xin nghỉ?
Vừa lúc đó, chú mặc quần áo trắng đầu bếp chạy ra từ trong phòng nấu ăn, chỉ nói một câu: "Đồng ý cô ấy!"
Lâm Khả Tụng hoàn toàn không ngờ rằng chú lại sảng khoái nhưu vậy.
"Khả Tụng! Con có biết ý nghĩa tham gia cuộc thi đấu này hay không?" Chú giơ tay lên đè xuống bả vai của cô.
"Cái...... này......"
30 vạn Đô-la sao?
"Là cơ hội được những bậc thầy với tài nấu nướng cao siêu nhất chi dạy! Đây là nguyện vọng lớn nhất của từng cái đầu bếp và những người yêu thích nấu nướng!"
Suýt chút nữa chú Lâm Phong trừng mắt nhìn Lâm Khả Tụng.
Chú luôn luôn không cáu kỉnh giờ khắc này thật sự rất có cảm giác áp bách rồi. Dưới ánh mắt chăm chú của ông, Lâm Khả Tụng chỉ có thể gật đầu.
"Vậy...... Vậy tôi đi?" Lâm Khả Tụng hỏi xác định.
Chú gật đầu, Anna Lisa nắm lấy tay: "Thật tốt quá! Cứ như vậy đi!"
Lâm Phong xoay đầu lại nhìn về phía Anna Lisa: "Tôi muốn biết nếu như con bé tham gia thi đấu mà nói, người hướng dẫn của con bé sẽ là ai?"
"Cái này còn chưa có quyết định. Uỷ hội cuộc so tài sẽ đưa ra quyết định vào cuối tuần này, hơn nữa sẽ có người phụ trách đưa tiểu thư Lâm tới chỗ ở của người hướng dẫn."
"Được, chúng tôi đợi kết quả!"
Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy chú còn kích động hơn cô.
Trước khi Anna Lise đi còn bắt tay cùng Lâm Khả Tụng, để cho Lâm Khả Tụng giới thiệu về bản thân trước camera.
Căn bản trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng không biết nên nói gì cho phải, trừ câu: "Hello, I’m Tụng."
Anna Lise chớp đôi mắt nói: "Thân ái, cô có biết tên của cô giống tên loại bánh bao nào đó không?"
"...... Tôi biết, giống bánh sừng bò." Lâm Khả Tụng quẫn rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người nói như vậy.
Trước khi rời đi Anna Lisa ôm lấy Lâm Khả Tụng, đứng trước camera ghi lại nói: "Được rồi, để cho tiện cho ban giám khảo và khán giả có thể nhớ cô, thì sẽ lập cho cô một nick name đáng yêu—— bánh bao nhỏ,thế nào?"
"Bánh bao nhỏ", tại sao lại nghe quen lại như vậy?
Lâm Khả Tụng vỗ đầu một cái, đúng rồi! Tiên sinh Meire bên cạnh khối băng lớn Giang Thiên Phàm đó cũng là gọi cô như vậy!
Anna Lise đi giày cao gót đong đưa bước đi, để lại Lâm Khả Tụng một hồi lâu cũng không phán ứng lại.
Mà chú đã bắt tay vào an bài một người khác làm việc thay Lâm Khả Tụng, còn nói bắt đầu từ giờ Lâm Khả Tụng phải nghỉ ngơi thật tốt để bảo tồn thể lực, nhất định phải kiên trì so tài đến cửa ải cuối cùng!
"Khả Tụng! Cháu phải nhớ kỹ tất cả những kỹ xảo và kiến thức nấu ăn do người hướng dẫn dạy, trở về phải nói cho chú!"
"...... À, cháu biết rồi."
Đây là muốn chuẩn bị máy ghi âm sao?
"Chú có rất nhiều ý kiến và vấn đề không thể giải quyết được. Nếu như có thể, cháu nhất định phải hỏi người hướng dẫn giúp chú một chút!"
"...... Vâng!"
Làm sao mà nghe không giống như học tập nấu nướng mà giống như là đi coi bói?
"Đời này của chú có thể cũng không có cơ hội trao đổi với những vấn đề đó với những đâu đếp đẳng cấp, nhưng mà cháu có! Cho nên nhất định cháu phải quý trọng cơ hội này!"
Nhìn nét mặt của chú, cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng hiểu ra. Chớ nhìn ông ấy chỉ mở một nhà hàng nhỏ không có danh tiếng gì, nhưng mà đối với nấu nướng, ông luôn luôn theo đuổi. Cho dù là hiện tại, ông vẫn không từ bỏ niềm say mê này như cũ.
Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy cuộc thi đấu này, mặc dù mình vẫn chưa hoàn toàn phải biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lòng cô quyết định phải nghiêm túc.
Ít nhất trong nhiều thí sinh như vậy, gần như cô không thấy có mấy gương mặt châu Á, cho nên dù thế nào cũng không thể cho người Trung Quốc mất thể diện được!
...... Chỉ là cái gì mà top 10 khó ăn nhất, hình như đã rất mất thể diện.
Đêm đó, chương trình “Món ăn ngon Newyork” phát sóng quá trình tìm kiếm hỏi thăm thí sinh dự thi.
Mà Meire ngồi ở trước TV, vừa say sưa ngon lành thưởng thức dáng người tuyệt vời của Anna Lise, vừa uống sữa nóng trước lúc đi ngủ.
Ông ta là người duy nhất sống trong toà biệt thử này ngoại từ chủ nhân của nó là Giang Thiêm Phàm.
Cả tòa biệt thự yên tĩnh đến làm người ta lo sợ, tiếng gió cũng không có, cũng không nghe âm thanh của một giọt nước náo. Ngay cả Meire xem ti vi cũng đeo tai nghe, chỉ sợ làm phiền đến người kia.
Trên ti vi Anna Lise đi tới phố người Hoa, tiến lên phía trước, cô nàng nói về phía ông kính: "Phía sau, chúng ta sắp nhìn thấy chính là người khiến chủ biên của “Ẩm thực gia” - Winston tiên sinh vô cùng hứng thú với người nấu ra món mì kéo sợi《 canh hồng 》- Lâm Khả tụng! Rốt cuộc người đã làm ra có vị địa ngục như vậy là một người thế nào đây? Hãy gặp mặt cùng chúng tôi!"
Khi ống kính chuyển tới Lâm Khả Tụng bày ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì thì Meire kém chút nữa bị sặc sữa tươi mà chết.
"Oh my God!"
Anh ta liền đứng lên, tiến hai ba bước về phía trước, chỉ thiếu chút nữa là kề mặt trên màn hình rồi.
Nhưng chưa tới hai giây, điện thoại trong phòng anh ta vang lên.
Anh ta vội vàng quay người lại cầm điện thoại lên: "Rất xin lỗi Giang tiên sinh, là giọng nói của tôi lớn quá đã làm phiền đến ngài?"
"Ừ." Ngữ điệu hơi lạnh, chỉ có một âm tiết.
Meire không còn cách nào cười cười.
Hết cách rồi, Giang Thiên Phàm rất nhạy cảm với âm thanh, thâm chí tiếng vòi nước nhỏ giọt ở phòng bên cạnh ngài ấy cũng đều nghe được ra ràng. Cho nên, lúc ngài ấy nghỉ ngơi, phải tuyệt đối an tĩnh.
Cũng bởi vậy mà gần biệt thự này lại không nhìn thấy ngôi nhà khác, đồng thời sau chín giờ tối ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng rời đi.
"Giang tiên sinh, là do tôi mới thấy một tin tức rất thú vị trong TV."
"......" Đây được coi là mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp sao? Tên đàn ông thối rữa Tống Ý Nhiên này, thật đúng là được ưa chuộng từ trong nước đến nước ngoài? Ngay cả Lâm Tiểu Tuyết cũng thường hết giờ học thì chạy vào nhà hàng, cố ý ngồi đồi điện Tống Ý Nhiền, nói ra cho oai là thảo luận cái gì mà article review (đánh giá bài báo), thật ra thì người ngoài đường cũng biết là lòng dạ Tư Mã Chiêu á......
Nhưng tên Tống Ý Nhiên này chẳng còn biết xấu hổ mà tiến tới bên người Lâm Tiểu Tuyết, "chỉ bảo" đối phương vô cùng thân mật, thỉnh thoảng còn cố ý nhướng lông mày về phía Lâm Khả Tụng, nụ cười kia..... Vẫn chỉ có thể hình dung bằng hai từ “*”.
Cơ hồ mỗi ngày đều trôi qua bóp tim gãi phổ như vậy, cuộc sống Lâm Khả Tụng lần nữa dâng lên cơn sóng.
Hai người đàn ông mặc tây trang đi vào làm huyên náo phòng ăn Lâm Ký, đi theo sau lưng hình như là một nhiếp ảnh gia cùng và một người phụ nữ phát thanh viên. Cô gái mặc bộ quần áo rất đẳng cất, đuổi kịp mốt mà lại có ý vị trí thức.
Cô gái kia đi tới trước mặt Lâm Khả Tụng, nở nụ cười nói: "Xin chào, xin hỏi có tiểu thư Lâm Khả Tụng ở đây không ạ?"
Bởi vì là dùng Anh ngữ nói ra tên, sau hai giây Lâm Khả Tụng mới phản ứng được.
"À...... Đúng vậy...... Tôi chính là Lâm Khả tụng, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Ồ, trong tài liệu có nói cô vừa đến Newyork, cho nên cô không biết tôi... tôi xin lỗi cô." Đối phương nháy mắt, "Tôi là Anna Lise • Horton, người dẫn chương trình ‘Món ngon ở Newyork’."
Nhất thời, rất nhiều người trong phòng ăn quay đầu lại lại, cô gái tên là Anna Lise trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt.
Xem ra cô gái đó là một người dẫn chương trình rất được hoan nghênh. Chỉ tiếc Lâm Khả Tụng tới đây lâu như vậy, cũng không có xem qua chương trình giải trí nước Mỹ chút nào.
"Hai tuần trước, có phải cô tham gia so tài nấu nướng ở biển hay không?"
Anna Lise thấy dáng vẻ Lâm Khả Tụng không hiểu gì như cũ, liền lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Khả Tụng vỗ đầu một cái, rốt cuộc nghĩ ra.
"À! Đúng vậy......"
Xong rồi xong rồi, người dẫn chương trình thức ăn ngon gì đó tìm tới cửa, chẳng lẽ là ngày đó ban giám khảo ăn hầm cách thuỷ bậy bạ của cô, ngộ độc thức ăn hoặc là nghiêm trọng hơn thế...... Đi đời nhà ma rồi hả? Không đúng, nếu quả như thật là như vậy, chắc là cảnh sắt tìm đến! Chẳng lẽ nói là người Mỹ thưởng thức kỳ hoa (ý nói kỳ lạ, không bình thường), cảm thấy hầm cách thủy này có điểm đặc sắc?
"Tác phẩm nấu nưởng của cô là hầm cách thuỷ để lại nhiều ấn tượng, hơn nữa đã tiến vào top 10." Anna Lise híp mắt nở nụ cười, "Cô sắp được chính thức tham gia cuộc thi nấu nướng “Bậc thầy nấu ăn” do tạp chí thức ăn ngon uy tín nhất trong nước “Ẩm thực gia” và hội liên hiệp thức ăn ngon tổ chức rồi!"
"Không thể nào? Ba vị giám khảo kia không phải nói thứ tôi làm ra rất khó ăn sao? Bọn họ cũng không muốn gặp lại tôi lần hai! Làm sao có thể tiến vào gì mà top10?"
Những người dự thi khác phải làm ra thức ăn gì để ba vị giám khảo mới có thể đưa ra kết quả như vậy?
Anna Lise cười một tiếng, bổ sung: "Là top 10 khó ăn nhất."
Sau khi phòng ăn an tĩnh được hai giây, tiếng cười ầm liên tiếp.
"...... Đáp án này coi như vẫn khá bình thường. Nhưng quy tắc tranh tài của các cô có bình thường không? Tại sao muốn chọn top 10 khó ăn nhất?"
"Vì để có thể tranh tài công bằng. Quy tắc tranh tài của chúng tôi, là người tham gia vòng trong được bậc thầy trong giới hướng dẫn, đại diện cho từng bậc thầy tham gia thi đấu. Nếu như chọn người dự thi có tài nấu nướng cao siêu, mặc dù bọn họ ưu tú nhưng ngược lại tài nghệ lại cao thấp khác nhau, đối với các bậc thầy hướng dẫn từng trình độ khác nhau mà nói, thi đấu như vậy sao có thể công bằng? Nhưng mà chọn tài nghệ tệ nhất, đặc biệt là tệ đến nỗi không biết gì về kỹ xảo nấu nước cả, bắt đầu như vậy, đối với những bậc thầy làm người hướng dẫn mà nói, sẽ công bằng hơn rất nhiều đúng không?"
Lâm Khả Tụng hiểu ra. Người Mỹ còn rất am hiểu chơi loại logic trái ngược thế này à.
"Cái đó...... Tiểu thư Horton, mặc dù cô nói cuộc tranh tài nấu nướng tranh tài này nghe rất thú vị, nhưng mà thật sự tôi lại không có thời gian tham gia. Tôi phải ở đây tính tiền." Lâm Khả Tụng vỗ vào máy thu tiền của mình.
Cô không có chút hứng thú nào với nấu nướng, duy nhất một lần nấu mỳ ăn còn nấu cháy thủng nồi.
Cô không muốn nổ tung phòng bếp.
"Cô chắc chắn sao? Tiền thưởng rất phong phú đó. Tổng cộng chỉ có mười người dự thi, nhưng mà nếu mà vào vòng 8 người, cô có thể nhận được 1000 Đô-la tiền thưởng, vào vòng 6 người có thể có được tiền thưởng là 3000 Đô-la, vòng 4 người thì có 9000 Đô-la, đứng thứ ba là có ba vạn Đô-la, đứng thứ hai là có mười vạn Đô-la. Mà giải thưởng đứng đầu là 30 vạn Đô-la. Tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ lại một lần nữa có muốn buông cơ hội này không?"
Một phút kia, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy có Đô-la đang bay múa trên bầu trời, Franklin tươi cười rất đẹp.
"...... Thật sự là tôi có thể có cơ hội nhận giải thưởng?"
"Cái này sao......" Anna Lise sờ lỗ mũi, "Nếu như nói chúng ta chọn người dự thi ưu tú nhất, nhất định là cô không có cơ hội. Nhưng mà 10 người nghiệp dư trong đám Rotten Tomatoes (Cà chua nát = Tệ)...... Tôi chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng."
Lâm Khả Tụng động lòng. Mục tiêu của cô cũng không phải là cái gì mà đứng đầu, giấc mơ xa xôi như vậy không có ý nghĩa.
Nhưng nếu như đứng thứ 8 thì lấy được 1000 Đô-la! Đứng thứ 6 thì có 3000 Đô-la!
Lấy việc này so sánh mà nói, giống như là bánh bao thịt rớt từ trên trời xuống!
Nhưng..... Chú có thể đồng ý không? Cô rất vất vả mới bắt đầu làm thu ngân, làm sao có thể xin nghỉ?
Vừa lúc đó, chú mặc quần áo trắng đầu bếp chạy ra từ trong phòng nấu ăn, chỉ nói một câu: "Đồng ý cô ấy!"
Lâm Khả Tụng hoàn toàn không ngờ rằng chú lại sảng khoái nhưu vậy.
"Khả Tụng! Con có biết ý nghĩa tham gia cuộc thi đấu này hay không?" Chú giơ tay lên đè xuống bả vai của cô.
"Cái...... này......"
30 vạn Đô-la sao?
"Là cơ hội được những bậc thầy với tài nấu nướng cao siêu nhất chi dạy! Đây là nguyện vọng lớn nhất của từng cái đầu bếp và những người yêu thích nấu nướng!"
Suýt chút nữa chú Lâm Phong trừng mắt nhìn Lâm Khả Tụng.
Chú luôn luôn không cáu kỉnh giờ khắc này thật sự rất có cảm giác áp bách rồi. Dưới ánh mắt chăm chú của ông, Lâm Khả Tụng chỉ có thể gật đầu.
"Vậy...... Vậy tôi đi?" Lâm Khả Tụng hỏi xác định.
Chú gật đầu, Anna Lisa nắm lấy tay: "Thật tốt quá! Cứ như vậy đi!"
Lâm Phong xoay đầu lại nhìn về phía Anna Lisa: "Tôi muốn biết nếu như con bé tham gia thi đấu mà nói, người hướng dẫn của con bé sẽ là ai?"
"Cái này còn chưa có quyết định. Uỷ hội cuộc so tài sẽ đưa ra quyết định vào cuối tuần này, hơn nữa sẽ có người phụ trách đưa tiểu thư Lâm tới chỗ ở của người hướng dẫn."
"Được, chúng tôi đợi kết quả!"
Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy chú còn kích động hơn cô.
Trước khi Anna Lise đi còn bắt tay cùng Lâm Khả Tụng, để cho Lâm Khả Tụng giới thiệu về bản thân trước camera.
Căn bản trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng không biết nên nói gì cho phải, trừ câu: "Hello, I’m Tụng."
Anna Lise chớp đôi mắt nói: "Thân ái, cô có biết tên của cô giống tên loại bánh bao nào đó không?"
"...... Tôi biết, giống bánh sừng bò." Lâm Khả Tụng quẫn rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người nói như vậy.
Trước khi rời đi Anna Lisa ôm lấy Lâm Khả Tụng, đứng trước camera ghi lại nói: "Được rồi, để cho tiện cho ban giám khảo và khán giả có thể nhớ cô, thì sẽ lập cho cô một nick name đáng yêu—— bánh bao nhỏ,thế nào?"
"Bánh bao nhỏ", tại sao lại nghe quen lại như vậy?
Lâm Khả Tụng vỗ đầu một cái, đúng rồi! Tiên sinh Meire bên cạnh khối băng lớn Giang Thiên Phàm đó cũng là gọi cô như vậy!
Anna Lise đi giày cao gót đong đưa bước đi, để lại Lâm Khả Tụng một hồi lâu cũng không phán ứng lại.
Mà chú đã bắt tay vào an bài một người khác làm việc thay Lâm Khả Tụng, còn nói bắt đầu từ giờ Lâm Khả Tụng phải nghỉ ngơi thật tốt để bảo tồn thể lực, nhất định phải kiên trì so tài đến cửa ải cuối cùng!
"Khả Tụng! Cháu phải nhớ kỹ tất cả những kỹ xảo và kiến thức nấu ăn do người hướng dẫn dạy, trở về phải nói cho chú!"
"...... À, cháu biết rồi."
Đây là muốn chuẩn bị máy ghi âm sao?
"Chú có rất nhiều ý kiến và vấn đề không thể giải quyết được. Nếu như có thể, cháu nhất định phải hỏi người hướng dẫn giúp chú một chút!"
"...... Vâng!"
Làm sao mà nghe không giống như học tập nấu nướng mà giống như là đi coi bói?
"Đời này của chú có thể cũng không có cơ hội trao đổi với những vấn đề đó với những đâu đếp đẳng cấp, nhưng mà cháu có! Cho nên nhất định cháu phải quý trọng cơ hội này!"
Nhìn nét mặt của chú, cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng hiểu ra. Chớ nhìn ông ấy chỉ mở một nhà hàng nhỏ không có danh tiếng gì, nhưng mà đối với nấu nướng, ông luôn luôn theo đuổi. Cho dù là hiện tại, ông vẫn không từ bỏ niềm say mê này như cũ.
Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy cuộc thi đấu này, mặc dù mình vẫn chưa hoàn toàn phải biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lòng cô quyết định phải nghiêm túc.
Ít nhất trong nhiều thí sinh như vậy, gần như cô không thấy có mấy gương mặt châu Á, cho nên dù thế nào cũng không thể cho người Trung Quốc mất thể diện được!
...... Chỉ là cái gì mà top 10 khó ăn nhất, hình như đã rất mất thể diện.
Đêm đó, chương trình “Món ăn ngon Newyork” phát sóng quá trình tìm kiếm hỏi thăm thí sinh dự thi.
Mà Meire ngồi ở trước TV, vừa say sưa ngon lành thưởng thức dáng người tuyệt vời của Anna Lise, vừa uống sữa nóng trước lúc đi ngủ.
Ông ta là người duy nhất sống trong toà biệt thử này ngoại từ chủ nhân của nó là Giang Thiêm Phàm.
Cả tòa biệt thự yên tĩnh đến làm người ta lo sợ, tiếng gió cũng không có, cũng không nghe âm thanh của một giọt nước náo. Ngay cả Meire xem ti vi cũng đeo tai nghe, chỉ sợ làm phiền đến người kia.
Trên ti vi Anna Lise đi tới phố người Hoa, tiến lên phía trước, cô nàng nói về phía ông kính: "Phía sau, chúng ta sắp nhìn thấy chính là người khiến chủ biên của “Ẩm thực gia” - Winston tiên sinh vô cùng hứng thú với người nấu ra món mì kéo sợi《 canh hồng 》- Lâm Khả tụng! Rốt cuộc người đã làm ra có vị địa ngục như vậy là một người thế nào đây? Hãy gặp mặt cùng chúng tôi!"
Khi ống kính chuyển tới Lâm Khả Tụng bày ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì thì Meire kém chút nữa bị sặc sữa tươi mà chết.
"Oh my God!"
Anh ta liền đứng lên, tiến hai ba bước về phía trước, chỉ thiếu chút nữa là kề mặt trên màn hình rồi.
Nhưng chưa tới hai giây, điện thoại trong phòng anh ta vang lên.
Anh ta vội vàng quay người lại cầm điện thoại lên: "Rất xin lỗi Giang tiên sinh, là giọng nói của tôi lớn quá đã làm phiền đến ngài?"
"Ừ." Ngữ điệu hơi lạnh, chỉ có một âm tiết.
Meire không còn cách nào cười cười.
Hết cách rồi, Giang Thiên Phàm rất nhạy cảm với âm thanh, thâm chí tiếng vòi nước nhỏ giọt ở phòng bên cạnh ngài ấy cũng đều nghe được ra ràng. Cho nên, lúc ngài ấy nghỉ ngơi, phải tuyệt đối an tĩnh.
Cũng bởi vậy mà gần biệt thự này lại không nhìn thấy ngôi nhà khác, đồng thời sau chín giờ tối ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng rời đi.
"Giang tiên sinh, là do tôi mới thấy một tin tức rất thú vị trong TV."
Danh sách chương