Edit: Thố Lạt
"Meire, nói cho cô ta biết quy tắc. Chuyện như vậy, tôi không muốn phải nói với cô ta lần thứ hai."
Giang Thiên Phàm cởi quần áo đầu bếp đâu ra đấy, khi đi ra cửa hướng mặt về phía Lâm Khả Tụng nói: "Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp."
Lâm Khả Tụng nhìn mặt bàn, Giang Thiên Phàm hầu như không để lại dấu vết gì, tất cả nước trứng, nước cà chua đều là do cô...
"Anh ta thật sự không nhìn thấy sao?" Lâm Khả Tụng nhìn về phía Meire, tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ về việc này.
"Anh ấy cũng không phải hoàn toàn không thấy gì. Anh ấy có thể cảm nhận được nguồn sáng và bóng người chuyển động."
"Chả trách... Nếu thật sự mù tịt, nói sao cũng không tin được anh ta không nhìn thấy. Bây giờ anh ta... lại là đầu bếp bậc ngôi sao Michelin sao?"
"Đương nhiên rồi. Hơn nữa còn được các nhà bình phẩm mỹ thực đánh giá cao hơn trước. Có lẽ là vì thị lực bị suy yếu, nên vị giác trở nên nhạy cảm hơn trước. Cũng chính bởi vì như vậy, mỗi món ăn, chỉ một chút khuyết điểm cũng bị phóng đại trên đều lưỡi của anh ấy.
Lâm Khả Tụng bỗng hiểu ra nguyên nhân vì sao lúc ấy bản thân đưa Giang Thiên Phàm đi nếm thử nhiều món ăn vặt cô đã ăn hai mươi năm vẫn không cảm thấy ngán như vậy, Giang Thiên Phàm đều không thấy ngon.
Tuy anh không phải là mù tịt, nhưng sao có thể đạt đến trình độ cao trong lĩnh vực đó như vậy... Anh không phải là quái vật chứ? Meire nhìn vẻ mặt của Lâm Khả Tụng, cười cười: "Cô Lâm, Giang Thiên Phàm mười tám tuổi có lẽ có thể được xưng là "thiên tài". Nhưng anh ấy của tuổi hai mươi tám có thể có thành công hiện tại, là dựa vào nghị lực như "ma quỷ"."
Meire một bên đưa Lâm Khả Tụng đi làm quen với căn biệt thự như lâu đài này, một bên nói với cô chuyện của Giang Thiên Phàm.
Giang Thiên Phàm nổi tiếng năm mười tám tuổi, là đầu bếp trẻ tuổi nhất trong giới ẩm thực đạt được nhà hàng ba sao Michelin [1], càng khỏi phải nói là món ăn gần như đạt chuẩn và cùng xưng bá tại giới ẩm thực Âu Mỹ cùng với đồ ăn Ý. Anh như ngôi sao băng sáng chói vụt qua tầm mắt của mọi người. Ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ đạt thành tựu xuất sắc tại lĩnh vực này, não của anh lại được chẩn đoán ra một khối u, hơn nữa vì rủi ro của phẫu thuật quá lớn, thầy thuốc không kiến nghị tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.
Nhưng mà u lại đè lên dây thần kinh thị giác của anh, khiến mắt anh gần như mất đi thị lực.
Trong khi tất cả mọi người thương xót cho anh, rồi sau đó dần lãng quên anh, anh lại ở trong phòng bếp luyện tập ngày qua ngày. đã không có thị giác, anh chỉ có thể dựa vào xúc giác, khứu giác, thính giác cùng với kinh nghiệm sau nhiều lần thất bại. Tám năm sau, khi anh xuất hiện trong giới ẩm thực lần thứ hai, đồ ăn của anh khiến mọi người kinh ngạc. Mùi vị hoàn mỹ vô khuyết, anh trở thành đối tượng khiến những nhà ẩm thực đổ xô theo.
Mà bây giờ, anh là nhân vật truyền kỳ trong giới ẩm thực toàn cầu, mỗi một món mới xuất hiện, đều khiến rất nhiều đầu bếp đua nhau làm theo, nhưng chưa từng có người nào có thể làm ra hương vị giống như anh.
"Bánh Mì Nhỏ, cô có từng xem kỹ tay của anh Giang chưa?"
Lâm Khả Tụng bắt đầu xấu hổ, tuy cô chưa từng nhìn tay Giang Thiên Phàm ở khoảng cách gần, nhưng ngón tay anh thon dài mà tao nhã, càng khỏi phải nói đến lúc nấu nướng, tựa như đang phù phép.
"Ngón tay anh ấy từng bị cắt phải làm bị thương vô số lần. Trên cổ tay anh ấy cũng có dấu vết bị phỏng. Người ngoài chỉ thấy thành công cùng tư chất tự nhiên của anh ấy, không ai nhìn thấy cái giá lớn anh đã trả. Vậy nên Bánh Mì Nhỏ, anh ấy chưa bao giờ cần người khác thông cảm, nhưng anh ấy đáng được mọi người tôn trọng."
Giờ khắc này, Lâm Khả Tụng cảm thấy có một chút kính nể đối với khối băng lớn Giang Thiên Phàm kia.
"Anh Giang chưa bao giờ nhận học trò, nhưng cô cũng đã đi theo anh ấy học tập, vậy nên tôi nhất định phải nói rõ cho cô mấy quy tắc. Thứ nhất, không được anh Giang cho phép, cô không được đụng vào cơ thể anh ấy."
Tôi biết, anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
"Thứ hai, anh Giang không mở miệng yêu cầu, cô không cần thay anh ấy làm bất cứ chuyện gì, kể cả dìu anh ấy bước đi."
Được rồi, lòng tự tôn của anh vẫn rất mạnh...
"Thứ ba, thính giác của anh Giang cực kì nhạy cảm lại thích yên tĩnh, cho nên khi cô ở nơi này, lên mạng, nghe nhạc đều phải tự chuẩn bị tai nghe, xin đừng gây tiếng động lớn làm ồn, kể cả khi cô gọi điện thoại. Tắm gội phải xong trước chín giờ tối..."
"Đợi một chút! Anh Meire... Anh nói vậy tức là tôi phải ở lại đây?" Lâm Khả Tụng mở to hai mắt.
Căn biệt thự này quả thật rất lớn, nhưng lại im ắng và sạch sẽ quá mức, nơi như vậy không thích hợp với cô.
"Cô không ở đây? Nơi này cách nội thành New York một đoạn, anh Giang thức dậy rất sớm, anh ấy có thể sẽ muốn dạy cô chuyện gì đó bất cứ lúc nào, cô có chắc mình có thể chạy tới kịp không?"
"..."
Không thực sự không muốn ở nơi này một chút nào. Không hề có chút nhân khí nào!
"Hơn nữa, nếu anh ấy đã quyết định muốn dạy cô, sẽ đối xử với cô nghiêm khắc như với chính mình. Cho nên, anh ấy cũng sẽ không cho cô phung phí tinh thần và thể lực cùng với thời gian tại những nơi không cần thiết."
Lâm Khả Tụng cảm thấy càng ngày càng không tốt rồi...
"Thứ tư, bất cứ lúc nào, chỉ cần cô sử dụng phòng bếp, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ."
Cái gì cái gì, ba điều vẫn chưa đủ, lại còn có điều thứ tư?
"Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp... Rối cuộc phải sạch đến mức nào?"
"Giống như lần đầu cô nhìn thấy nó."
Lâm Khả Tụng choáng váng, mặt bàn kia đã có thể dùng làm gương soi rồi, nền đất cũng sạch đến nỗi có thể trượt băng!
"Anh chắc chứ... Tôi cho rằng phòng bếp kia là các anh mời một đống người dọn dẹp sạch sẽ!"
"Một đống người?" Meire dùng ánh mắt "cô đang nói đùa à" nhìn lâm Khả Tụng, "Gian phòng bếp kia, trước giờ đều là do anh Giang tự mình dọn dẹp. Trước khi rời đi anh nói giao cho cô dọn dẹp, chứng tỏ đã tin tưởng cô."
... Áp lực của sự tín nhiệm này thật lớn. bình thường ngay cả phòng của chính mình cô cũng không sao thu dọn được, sao có thể dọn dẹp phòng bếp lớn như vậy?
"Thứ năm..."
"Đợi một chút, còn có thứ năm?" Da đầu lâm Khả Tụng bắt đầu run lên.
Meire cười cười, "Tôi đảm bảo đây là điều cuối cùng."
"Được rồi, anh nói đi."
Ánh mắt Meire lại trầm xuống: "Cô Lâm, có lẽ cô cũng không phải một người thích nấu nướng, mục tiêu của đời cô cũng không phải trở thành một đầu bếp, nhưng tin tôi đi, đi theo bên người anh Giang nhất định sẽ là trải nghiệm đáng nhớ nhất đời cô. Hãy quý trọng hiện tại."
Chỉ hi vọng như thế...
Nhìn sao, Giang Thiên Phàm cũng không giống tên dễ sống chung!
"Tôi nhất định phải ở nơi này sao?" Lâm Khả Tụng không từ bỏ đấu tranh đến cùng.
"Nếu cô muốn mỗi ngày đều mệt mỏi, cô cũng có thể không ở đây." Ngón tay Meire chỉ chỉ trong không khí, đâm thủng mộng đẹp của Lâm Khả Tụng, "Xét lại tiền thưởng của cuộc thi này. Chỉ cần cô không phải đồ ngu, đạt giải ba là không thành vấn đề."
Giải ba?
Nếu cô không nhớ lầm, giải ba đã có ba vạn đô-la tiền thưởng rồi! Học phí của cô có rồi!
Ánh mắt Lâm Khả Tụng lập tức tràn ngập hi vọng.
Ở lại thì ở lại! Có thể có gì ghê gớm chứ!
"Chuyện đó... Tôi muốn trở về lấy chút hành lí, chuẩn bị một chút. Vậy có thể đi không?"
"Đương nhiên có thể. Tôi sẽ cho người lái xe đưa cô về, tám giờ tối, đón cô về đúng giờ. Không sao chứ?"
"Không thành vấn đề!"
Thế là, Lâm Khả Tụng ngồi trên chiếc xe màu đen sáng bóng không rõ tên, được đưa về nhà hàng của chú.
Khi cô nói cho chú biết mình sắp tạm chuyển đi, hơn nữa còn ở chung với thầy của mình, chú cực kì kích động.
Tối hôm đó, nhà hàng Lâm Kí lại ngừng bán, dường như tất cả bạn bè trong giới ăn uống của chú Lâm Phong đều tụ tập đến nơi này.
Bọn họ lại mở rượu trắng chúc mừng. Bọn họ đều là người kinh doanh nhà hàng người Hoa hoặc phụ bếp thông thường, lần lượt thể hiện tay nghề, từ món ăn Quảng Đông đến món cay Tứ Xuyên rồi lại đến món ăn Quảng Đông, lần đầu tiên lâm Khả Tụng thấy đầy đủ món ăn trong tám từ điển lớn trên bàn tròn.
"Khả Tụng! Con phải học thật tốt! Phải biết rằng tuy đồ ăn Trung Quốc của chúng ta nổi tiếng thế giới, nhưng mà ở đây, trước sau vẫn là nhà nước của giặc Tây! Ngoại trừ nhà họ Giang nổi lên giữa bầu trời của giới ẩm thực người Hoa chúng ta, thật sự không còn nhân vật lợi hại nào khác!"
Nhà họ Giang? Chẳng lẽ là Giang Thiên Phàm?
Lâm Khả Tụng không nhịn được vểnh tai lên nghe.
"Phải đó! Anh Giang là người duy nhất có thể đánh bại hoàn toàn những ngôi sao đầu bếp Âu Mị mắt để trên trời kia! Bất kể là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây, đều có thể khiến những nhà dánh giá ẩm thực khó tính nghiêng về - một phía mà khen ngợi!"
"Quan trọng nhất là, nhà họ Giang vẫn dốc sức nêu cao văn hóa ẩm thực Trung Quốc tại nước ngoài. Giống như phố đồ ăn ngon đang được xây dựng kia, chính là nhà họ Giang đầu tư. Anh Giang lại tự trở lại Trung Quốc, nếm đồ ăn ngon tại từng địa phương, muốn đưa những món ăn vặt ngon nhất tới phố đồ ăn ngon kia. Ngay cà thị trưởng thành phố New York cũng cực kỳ chờ mong!"
Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc, cô không ngờ danh tiếng của Giang Thiên Phàm ở nơi này của chú và bạn chú ấy lại tốt như vậy.
"Ôi, chờ một chút, Khả Tụng... Thầy của con có phải Giang Thiên Phàm không?" Chú bỗng hỏi.
Lâm Khả Tụng đứng hình. Trước khi tham gia cuộc thi cô đã đồng ý, sẽ không để lộ thầy của mình là ai.
"Được rồi! Lão Lâm! Đâu phải ông chưa xem "Mỹ thực New York", sao lại không biết quy tắc của cuộc thi? Đợi đến cuối cũng sẽ biết thầy của Khả Tụng là ai thôi!"
May mà bạn của chú giải vây cho Lâm Khả Tụng.
Nhưng không lâu sau, bọn họ đều cùng tới chúc Lâm Khả Tụng, đều nói muốn Lâm Khả Tụng quý trọng cơ hội bọn họ mong mà không được này.
Lần này ngoài kỳ vọng của chú Lâm Phong, Lâm Khả Tụng còn gánh vác kỳ vọng của nhiều chú bác như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như thí sinh sắp bước vào trường thi đại học, ngoài trường thi là vô số ánh mắt chờ đợi.
Lót bụng một ly rượu trắng, Lâm Khả Tụng bị cay đến nỗi nước mắt ứa ra, ho khan đến đau phổi.
Mọi người cười ha ha, tha rượu cho Lâm Khả Tụng, mở mấy chai bia.
Lâm Khả Tụng cho rằng bản thân tỉnh táo, nhưng giống như ngồi trên đu quay ngựa gỗ, toàn bộ xung quanh đều bắt đầu di chuyển xung quanh cô.
Tám giờ tối, xe của Giang Thiên Phàm đến đón Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, chỉ yên lặng cười.
Không ai biết cô đang nhìn gì, trong mắt cô, từng người bị bóp méo như gương lồi lõm. Chú vỗ vỗ vai cô, không phản ứng, lại cho cô uống nửa chén nước, cô vẫn im lặng cười.
"Con bé này say rồi à? Ài... không nên để nó uống rượu xái! Vừa rượu trắng vừa bia, gần như khiến tiểu nha đầu uống đến hôn mê rồi!
Bọn họ cầu xin lái xe để Lâm Khả Tụng ngủ tiếp ở đây một đêm, nhưng một cú điện thoại của Meire khiến mọi người thay đổi chủ ý.
===
Chú thích:
[1] Sao Michelin: sao Michelin như giải Oscar của giới ẩm thực, do tạp chí Michelin Guide thẩm định, gắn sao Michelin là một cách đánh giá nhà hàng nổi tiếng trong giới ẩm thực, nhà hàng được gắn càng nhiều sao Michelin càng nổi tiếng và có giá trị. Nhà hàng của Gordon Ramsay (giám khảo Master Chef US) đã được gắn 14 trên tổng 15 ngôi sao Michelin.
"Meire, nói cho cô ta biết quy tắc. Chuyện như vậy, tôi không muốn phải nói với cô ta lần thứ hai."
Giang Thiên Phàm cởi quần áo đầu bếp đâu ra đấy, khi đi ra cửa hướng mặt về phía Lâm Khả Tụng nói: "Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp."
Lâm Khả Tụng nhìn mặt bàn, Giang Thiên Phàm hầu như không để lại dấu vết gì, tất cả nước trứng, nước cà chua đều là do cô...
"Anh ta thật sự không nhìn thấy sao?" Lâm Khả Tụng nhìn về phía Meire, tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ về việc này.
"Anh ấy cũng không phải hoàn toàn không thấy gì. Anh ấy có thể cảm nhận được nguồn sáng và bóng người chuyển động."
"Chả trách... Nếu thật sự mù tịt, nói sao cũng không tin được anh ta không nhìn thấy. Bây giờ anh ta... lại là đầu bếp bậc ngôi sao Michelin sao?"
"Đương nhiên rồi. Hơn nữa còn được các nhà bình phẩm mỹ thực đánh giá cao hơn trước. Có lẽ là vì thị lực bị suy yếu, nên vị giác trở nên nhạy cảm hơn trước. Cũng chính bởi vì như vậy, mỗi món ăn, chỉ một chút khuyết điểm cũng bị phóng đại trên đều lưỡi của anh ấy.
Lâm Khả Tụng bỗng hiểu ra nguyên nhân vì sao lúc ấy bản thân đưa Giang Thiên Phàm đi nếm thử nhiều món ăn vặt cô đã ăn hai mươi năm vẫn không cảm thấy ngán như vậy, Giang Thiên Phàm đều không thấy ngon.
Tuy anh không phải là mù tịt, nhưng sao có thể đạt đến trình độ cao trong lĩnh vực đó như vậy... Anh không phải là quái vật chứ? Meire nhìn vẻ mặt của Lâm Khả Tụng, cười cười: "Cô Lâm, Giang Thiên Phàm mười tám tuổi có lẽ có thể được xưng là "thiên tài". Nhưng anh ấy của tuổi hai mươi tám có thể có thành công hiện tại, là dựa vào nghị lực như "ma quỷ"."
Meire một bên đưa Lâm Khả Tụng đi làm quen với căn biệt thự như lâu đài này, một bên nói với cô chuyện của Giang Thiên Phàm.
Giang Thiên Phàm nổi tiếng năm mười tám tuổi, là đầu bếp trẻ tuổi nhất trong giới ẩm thực đạt được nhà hàng ba sao Michelin [1], càng khỏi phải nói là món ăn gần như đạt chuẩn và cùng xưng bá tại giới ẩm thực Âu Mỹ cùng với đồ ăn Ý. Anh như ngôi sao băng sáng chói vụt qua tầm mắt của mọi người. Ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ đạt thành tựu xuất sắc tại lĩnh vực này, não của anh lại được chẩn đoán ra một khối u, hơn nữa vì rủi ro của phẫu thuật quá lớn, thầy thuốc không kiến nghị tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.
Nhưng mà u lại đè lên dây thần kinh thị giác của anh, khiến mắt anh gần như mất đi thị lực.
Trong khi tất cả mọi người thương xót cho anh, rồi sau đó dần lãng quên anh, anh lại ở trong phòng bếp luyện tập ngày qua ngày. đã không có thị giác, anh chỉ có thể dựa vào xúc giác, khứu giác, thính giác cùng với kinh nghiệm sau nhiều lần thất bại. Tám năm sau, khi anh xuất hiện trong giới ẩm thực lần thứ hai, đồ ăn của anh khiến mọi người kinh ngạc. Mùi vị hoàn mỹ vô khuyết, anh trở thành đối tượng khiến những nhà ẩm thực đổ xô theo.
Mà bây giờ, anh là nhân vật truyền kỳ trong giới ẩm thực toàn cầu, mỗi một món mới xuất hiện, đều khiến rất nhiều đầu bếp đua nhau làm theo, nhưng chưa từng có người nào có thể làm ra hương vị giống như anh.
"Bánh Mì Nhỏ, cô có từng xem kỹ tay của anh Giang chưa?"
Lâm Khả Tụng bắt đầu xấu hổ, tuy cô chưa từng nhìn tay Giang Thiên Phàm ở khoảng cách gần, nhưng ngón tay anh thon dài mà tao nhã, càng khỏi phải nói đến lúc nấu nướng, tựa như đang phù phép.
"Ngón tay anh ấy từng bị cắt phải làm bị thương vô số lần. Trên cổ tay anh ấy cũng có dấu vết bị phỏng. Người ngoài chỉ thấy thành công cùng tư chất tự nhiên của anh ấy, không ai nhìn thấy cái giá lớn anh đã trả. Vậy nên Bánh Mì Nhỏ, anh ấy chưa bao giờ cần người khác thông cảm, nhưng anh ấy đáng được mọi người tôn trọng."
Giờ khắc này, Lâm Khả Tụng cảm thấy có một chút kính nể đối với khối băng lớn Giang Thiên Phàm kia.
"Anh Giang chưa bao giờ nhận học trò, nhưng cô cũng đã đi theo anh ấy học tập, vậy nên tôi nhất định phải nói rõ cho cô mấy quy tắc. Thứ nhất, không được anh Giang cho phép, cô không được đụng vào cơ thể anh ấy."
Tôi biết, anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
"Thứ hai, anh Giang không mở miệng yêu cầu, cô không cần thay anh ấy làm bất cứ chuyện gì, kể cả dìu anh ấy bước đi."
Được rồi, lòng tự tôn của anh vẫn rất mạnh...
"Thứ ba, thính giác của anh Giang cực kì nhạy cảm lại thích yên tĩnh, cho nên khi cô ở nơi này, lên mạng, nghe nhạc đều phải tự chuẩn bị tai nghe, xin đừng gây tiếng động lớn làm ồn, kể cả khi cô gọi điện thoại. Tắm gội phải xong trước chín giờ tối..."
"Đợi một chút! Anh Meire... Anh nói vậy tức là tôi phải ở lại đây?" Lâm Khả Tụng mở to hai mắt.
Căn biệt thự này quả thật rất lớn, nhưng lại im ắng và sạch sẽ quá mức, nơi như vậy không thích hợp với cô.
"Cô không ở đây? Nơi này cách nội thành New York một đoạn, anh Giang thức dậy rất sớm, anh ấy có thể sẽ muốn dạy cô chuyện gì đó bất cứ lúc nào, cô có chắc mình có thể chạy tới kịp không?"
"..."
Không thực sự không muốn ở nơi này một chút nào. Không hề có chút nhân khí nào!
"Hơn nữa, nếu anh ấy đã quyết định muốn dạy cô, sẽ đối xử với cô nghiêm khắc như với chính mình. Cho nên, anh ấy cũng sẽ không cho cô phung phí tinh thần và thể lực cùng với thời gian tại những nơi không cần thiết."
Lâm Khả Tụng cảm thấy càng ngày càng không tốt rồi...
"Thứ tư, bất cứ lúc nào, chỉ cần cô sử dụng phòng bếp, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ."
Cái gì cái gì, ba điều vẫn chưa đủ, lại còn có điều thứ tư?
"Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp... Rối cuộc phải sạch đến mức nào?"
"Giống như lần đầu cô nhìn thấy nó."
Lâm Khả Tụng choáng váng, mặt bàn kia đã có thể dùng làm gương soi rồi, nền đất cũng sạch đến nỗi có thể trượt băng!
"Anh chắc chứ... Tôi cho rằng phòng bếp kia là các anh mời một đống người dọn dẹp sạch sẽ!"
"Một đống người?" Meire dùng ánh mắt "cô đang nói đùa à" nhìn lâm Khả Tụng, "Gian phòng bếp kia, trước giờ đều là do anh Giang tự mình dọn dẹp. Trước khi rời đi anh nói giao cho cô dọn dẹp, chứng tỏ đã tin tưởng cô."
... Áp lực của sự tín nhiệm này thật lớn. bình thường ngay cả phòng của chính mình cô cũng không sao thu dọn được, sao có thể dọn dẹp phòng bếp lớn như vậy?
"Thứ năm..."
"Đợi một chút, còn có thứ năm?" Da đầu lâm Khả Tụng bắt đầu run lên.
Meire cười cười, "Tôi đảm bảo đây là điều cuối cùng."
"Được rồi, anh nói đi."
Ánh mắt Meire lại trầm xuống: "Cô Lâm, có lẽ cô cũng không phải một người thích nấu nướng, mục tiêu của đời cô cũng không phải trở thành một đầu bếp, nhưng tin tôi đi, đi theo bên người anh Giang nhất định sẽ là trải nghiệm đáng nhớ nhất đời cô. Hãy quý trọng hiện tại."
Chỉ hi vọng như thế...
Nhìn sao, Giang Thiên Phàm cũng không giống tên dễ sống chung!
"Tôi nhất định phải ở nơi này sao?" Lâm Khả Tụng không từ bỏ đấu tranh đến cùng.
"Nếu cô muốn mỗi ngày đều mệt mỏi, cô cũng có thể không ở đây." Ngón tay Meire chỉ chỉ trong không khí, đâm thủng mộng đẹp của Lâm Khả Tụng, "Xét lại tiền thưởng của cuộc thi này. Chỉ cần cô không phải đồ ngu, đạt giải ba là không thành vấn đề."
Giải ba?
Nếu cô không nhớ lầm, giải ba đã có ba vạn đô-la tiền thưởng rồi! Học phí của cô có rồi!
Ánh mắt Lâm Khả Tụng lập tức tràn ngập hi vọng.
Ở lại thì ở lại! Có thể có gì ghê gớm chứ!
"Chuyện đó... Tôi muốn trở về lấy chút hành lí, chuẩn bị một chút. Vậy có thể đi không?"
"Đương nhiên có thể. Tôi sẽ cho người lái xe đưa cô về, tám giờ tối, đón cô về đúng giờ. Không sao chứ?"
"Không thành vấn đề!"
Thế là, Lâm Khả Tụng ngồi trên chiếc xe màu đen sáng bóng không rõ tên, được đưa về nhà hàng của chú.
Khi cô nói cho chú biết mình sắp tạm chuyển đi, hơn nữa còn ở chung với thầy của mình, chú cực kì kích động.
Tối hôm đó, nhà hàng Lâm Kí lại ngừng bán, dường như tất cả bạn bè trong giới ăn uống của chú Lâm Phong đều tụ tập đến nơi này.
Bọn họ lại mở rượu trắng chúc mừng. Bọn họ đều là người kinh doanh nhà hàng người Hoa hoặc phụ bếp thông thường, lần lượt thể hiện tay nghề, từ món ăn Quảng Đông đến món cay Tứ Xuyên rồi lại đến món ăn Quảng Đông, lần đầu tiên lâm Khả Tụng thấy đầy đủ món ăn trong tám từ điển lớn trên bàn tròn.
"Khả Tụng! Con phải học thật tốt! Phải biết rằng tuy đồ ăn Trung Quốc của chúng ta nổi tiếng thế giới, nhưng mà ở đây, trước sau vẫn là nhà nước của giặc Tây! Ngoại trừ nhà họ Giang nổi lên giữa bầu trời của giới ẩm thực người Hoa chúng ta, thật sự không còn nhân vật lợi hại nào khác!"
Nhà họ Giang? Chẳng lẽ là Giang Thiên Phàm?
Lâm Khả Tụng không nhịn được vểnh tai lên nghe.
"Phải đó! Anh Giang là người duy nhất có thể đánh bại hoàn toàn những ngôi sao đầu bếp Âu Mị mắt để trên trời kia! Bất kể là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây, đều có thể khiến những nhà dánh giá ẩm thực khó tính nghiêng về - một phía mà khen ngợi!"
"Quan trọng nhất là, nhà họ Giang vẫn dốc sức nêu cao văn hóa ẩm thực Trung Quốc tại nước ngoài. Giống như phố đồ ăn ngon đang được xây dựng kia, chính là nhà họ Giang đầu tư. Anh Giang lại tự trở lại Trung Quốc, nếm đồ ăn ngon tại từng địa phương, muốn đưa những món ăn vặt ngon nhất tới phố đồ ăn ngon kia. Ngay cà thị trưởng thành phố New York cũng cực kỳ chờ mong!"
Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc, cô không ngờ danh tiếng của Giang Thiên Phàm ở nơi này của chú và bạn chú ấy lại tốt như vậy.
"Ôi, chờ một chút, Khả Tụng... Thầy của con có phải Giang Thiên Phàm không?" Chú bỗng hỏi.
Lâm Khả Tụng đứng hình. Trước khi tham gia cuộc thi cô đã đồng ý, sẽ không để lộ thầy của mình là ai.
"Được rồi! Lão Lâm! Đâu phải ông chưa xem "Mỹ thực New York", sao lại không biết quy tắc của cuộc thi? Đợi đến cuối cũng sẽ biết thầy của Khả Tụng là ai thôi!"
May mà bạn của chú giải vây cho Lâm Khả Tụng.
Nhưng không lâu sau, bọn họ đều cùng tới chúc Lâm Khả Tụng, đều nói muốn Lâm Khả Tụng quý trọng cơ hội bọn họ mong mà không được này.
Lần này ngoài kỳ vọng của chú Lâm Phong, Lâm Khả Tụng còn gánh vác kỳ vọng của nhiều chú bác như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như thí sinh sắp bước vào trường thi đại học, ngoài trường thi là vô số ánh mắt chờ đợi.
Lót bụng một ly rượu trắng, Lâm Khả Tụng bị cay đến nỗi nước mắt ứa ra, ho khan đến đau phổi.
Mọi người cười ha ha, tha rượu cho Lâm Khả Tụng, mở mấy chai bia.
Lâm Khả Tụng cho rằng bản thân tỉnh táo, nhưng giống như ngồi trên đu quay ngựa gỗ, toàn bộ xung quanh đều bắt đầu di chuyển xung quanh cô.
Tám giờ tối, xe của Giang Thiên Phàm đến đón Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, chỉ yên lặng cười.
Không ai biết cô đang nhìn gì, trong mắt cô, từng người bị bóp méo như gương lồi lõm. Chú vỗ vỗ vai cô, không phản ứng, lại cho cô uống nửa chén nước, cô vẫn im lặng cười.
"Con bé này say rồi à? Ài... không nên để nó uống rượu xái! Vừa rượu trắng vừa bia, gần như khiến tiểu nha đầu uống đến hôn mê rồi!
Bọn họ cầu xin lái xe để Lâm Khả Tụng ngủ tiếp ở đây một đêm, nhưng một cú điện thoại của Meire khiến mọi người thay đổi chủ ý.
===
Chú thích:
[1] Sao Michelin: sao Michelin như giải Oscar của giới ẩm thực, do tạp chí Michelin Guide thẩm định, gắn sao Michelin là một cách đánh giá nhà hàng nổi tiếng trong giới ẩm thực, nhà hàng được gắn càng nhiều sao Michelin càng nổi tiếng và có giá trị. Nhà hàng của Gordon Ramsay (giám khảo Master Chef US) đã được gắn 14 trên tổng 15 ngôi sao Michelin.
Danh sách chương