Editor: Trà sữa trà xanh

"Ký tên vào chỗ nào?"

Giang Thiên Phàm giơ tay lên, Lâm Khả Tụng lại dừng lại, không biết mình có nên chạm vào anh không.

Cho đến khi chân mày của Giang Thiên Phàm nhíu lại, Lâm Khả Tụng mới vội vàng nhận lấy bút cảnh sát đưa tới, nhét vào trong tay Giang Thiên Phàm, nắm ngón tay của anh dịch chuyển đến chỗ ký tên.

"Chính là chỗ này."

Giang Thiên Phàm động tay. Anh ký tên tiếng Anh của mình vô cùng tao nhã, Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, sao giống nét chữ ghi chú trên cuốn sách kia vậy.

Chẳng lẽ những ghi chú kia đều là do Giang Thiên Phàm viết? Gió đêm lạnh lẽo lướt qua mấy sợi tóc trên trán Giang Thiên Phàm, êm ái giống như sóng biển chạy dài không dứt.

Cô đã từng cảm thấy gò má của Giang Thiên Phàm lạnh lùng tựa như vách đá, mà giờ khắc này lại có cảm giác cô đơn không lý do.

Cảnh sát đã rời đi, Lý Ngạn cũng bị dẫn đi, anh ta sẽ bị thưa ra tòa

Giang Thiên Phàm quay người sang.

Không có gậy dò đường, anh đi tới cửa, hơi do dự một lát, chợt mở miệng: "Lâm Khả Tụng, tới đây."

"Hả?"

Lâm Khả Tụng chạy nhanh đến bên cạnh anh. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, Giang Thiên Phàm lại giơ bàn tay lên.

"Bờ vai của cô đâu?"

"Ở chỗ này......" Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí giữ chặt cánh tay của Giang Thiên Phàm, đặt nó lên đầu vai của mình.

Lòng bàn tay của anh rất ấm, nhiệt độ đó khiến lòng người an tâm.

"Trở về."

"Ừ."

Lâm Khả Tụng từ từ đi lên cầu thang, Giang Thiên Phàm ở phía sau đi theo cô.

"Đóng cửa lại, nhớ bố trí canh phòng."

Giọng nói của anh từ phía sau truyền đến, khoảng cách gần như vậy, khiến cô luôn có một loại ảo giác, khi nói chuyện hơi thở của đối phương quanh quẩn bên gáy của cô.

Cô nghe theo lời anh, thiết lập mật mã. Vừa đi, vừa xác định tất cả cửa sổ đã được đóng chặt chưa.

Cửa sổ gần phòng bếp đã bị đập bể, gió đêm thổi tới, rèm cửa sổ tung bay trong gió, tựa như làn váy của âm hồn.

Nếu như không phải Giang Thiên Phàm đang ở phía sau lưng cô, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình nhất định sẽ bị hù chết.

"Vừa rồi cô nói cô phát hiện Lý Ngạn trong phòng bếp phải không?"

"Ừ, đúng vậy."

Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy rất kì quái. Nếu như Lý Ngạn ghi hận Giang Thiên Phàm không chút lưu tình bức anh ta đi, vậy anh ta có thể đến phòng ngủ của Giang Thiên Phàm quấy rối, tại sao lại đến phòng bếp đây?

"Trở về phòng bếp xem một chút."

"Được."

Lâm Khả Tụng mở cửa phòng bếp ra, Giang Thiên Phàm đi theo cô.

"Cô nhìn kỹ một chút, đặc biệt chỗ Lý Ngạn đứng lúc nãy, có gì đặc biệt không?"

"Được!"

Lâm Khả Tụng nhón chân lên, nghiêng người sang, nhìn thấy đồ gì đó ở trông góc.

Cô đạp lên kệ hàng, muốn bắt chước bộ dáng của Lý Ngạn leo lên, nhưng mà cô vẫn không với tới.

"Giang tiên sinh, hình như có đồ vật gì đó! Nhưng tôi không với tới!"

Nói xong, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy có người giữ chặt lưng của mình, mà cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị bế lên, ngồi lên đầu vai của Giang Thiên Phàm.

Một khắc kia, cô thiếu chút nữa đã thét chói tai, quá khẩn trương nên đè đầu của Giang Thiên Phàm xuống.

"Cô vội cái gì, tôi sẽ không để cô té xuống."

Giọng nói của anh vẫn lạnh, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh đã giảm lại âm lượng của mình.

Lâm Khả Tụng cẩn thận buông Giang Thiên Phàm ra, thử duỗi tay dài ra.

"Giang tiên sinh, xin nhích sang bên trái một chút."

Ngón tay của Lâm Khả Tụng chộp được vật nhỏ màu đen, dùng sức xé ra, lôi nó xuống.

"Được rồi! Giang tiên sinh! Tôi lấy được rồi!"

Lâm Khả Tụng cho là Giang Thiên Phàm sẽ trực tiếp đặt cô xuống, không ngờ anh lại lui về sau hai bước, tay của anh vốn nâng lưng Lâm Khả Tụng, thì ôm cô đặt xuống đất.

Hai tay của anh đỡ cô, giống như đối với anh mà nói, cô không có chút trọng lượng nào.

Đây là lần đầu tiên cô gần Giang Thiên Phàm như thế. Tầm mắt của cô cơ hồ song song với Giang Thiên Phàm, cái trán cao của anh, khuôn mặt của anh thậm chí lông mi ưu nhã đều hiện rõ trước mắt cô.

Khi cô phản ứng lại, Giang Thiên Phàm đã đặt cô ở trên mặt bàn.

"Đồ đâu?" Anh duỗi tay về phía cô.

Thân thể của anh nghiêng về phía trước, một cái tay còn xanh thì đặt cạnh cô.

Anh khẽ nghiêng mặt qua, thoạt nhìn khúc dạo đầu của hôn môi.

Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, giao thứ gì cho đối phương.

Giang Thiên Phàm ngồi dậy, rời khỏi cô.

Hơi thở bao phủ lên người cô nãy giờ đã rời đi, làm cô không hiểu sao lại thất vọng.

Ngón tay của Giang Thiên Phàm di chuyển trên món đồ màu đen đó, tiện tay để nó xuống mặt bàn.

"Cái đó là camera mini sao?" Lâm Khả Tụng chỉ chỉ đồ vật cô đã từng thấy trên TV.

"Đúng vậy."

"Lý Ngạn ở trong phòng bếp gắn camera mini làm gì?"

Lâm Khả Tụng hoàn toàn không hiểu. Lý Ngạn là biến thái sao? Ví dụ như anh ta mê luyến tư thế Giang Thiên Phàm nấu ăn sao?

Mặc dù khi anh mặc quần áo đầu bếp chánh làm việc trong phòng bếp quả thực rất đẹp trai đến nỗi trời đất mù mịt...... Cho nên Lý Ngạn đã ở bên Giang Thiên Phàm làm việc hơn một năm vẫn không chống lại sức hấp dẫn của anh nên trong lòng sinh ra biến thái sao?

Nghĩ tới đây, Lâm Khả Tụng không thể không nói hình như não của cô quá lớn......

"Tôi thường xuyên ở phòng bếp nghiên cứu và chế biến món ăn."

Giang Thiên Phàm vừa nói xong, Lâm Khả Tụng chợt tỉnh ngộ.

"Cho nên Lý Ngạn gắn camera ở chỗ này để quay lại quá trình chế biến những món ăn mới, sau đó bán cho nhà hàng khác phải không? Đặc biệt là bán cho đối thủ cạnh tranh của anh trong giới đầu bếp! Anh ta cho là như d[dlqd vậy thì có thể đánh bại anh, đúng không?"

"Đúng vậy."

Ban đầu nghe Lý Ngạn nói là Giang Thiên Phàm ép anh ta đi, nên cô cũng có chút đồng tình với Lý Ngạn.

Nhưng bây giờ xem ra, căn bản là Lý Ngạn tâm thuật bất chánh (đã có mưu kế trong lòng).

Chẳng qua Giang Thiên Phàm đã nhìn ra điểm này, cho nên mới đuổi Lý Ngạn đi.

"Vậy chúng ta nhìn xem còn có camera khác không!"

"Không cần. Chờ Meire trở về rồi nói." Giang Thiên Phàm chợt đưa tay ra, đẩy tóc rơi trước trán Lâm Khả Tụng ra, "Còn cô thì sao?"

"Tôi? Tôi thế nào?"

Bị bàn tay của anh giữ, Lâm Khả Tụng theo bản năng ngẩng đầu lên.

"Cô không ở trong phòng ngủ, sao lại chạy vào phòng bếp?"

Lâm Khả Tụng trợn tròn mắt.

Khối băng lớn! Đầu của anh đừng có chuyển nhanh như vậy chứ!

Chúng ta mới sống sót sau tai nạn! Không phải anh nên khui bia ăn mừng sao?

Lâm Khả Tụng không thể không suy nghĩ ra mấy lý do hợp tình hợp lý...... Nói ví dụ như mộng du?

"Hãy nhớ lời tôi đã nói với cô, không được nói dối."

"Tôi đói rồi......"

Lâm Khả Tụng đáng thương nói.

"Cho nên cô đi kiếm đồ ăn."

"Đúng vậy. Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một trái chuối hay một quả cà chua thôi!" Lâm Khả Tụng muốn giảm tội của mình xuống mức thấp nhất.

"Cô muốn ăn gì?"

Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

Lâm Khả Tụng trợn tròn mắt, ngẹo đầu hỏi ngược lại: "Anh nấu đồ ăn cho tôi sao?"

"Tôi muốn nấu mì, có thể cho cô uống nước canh."

Nói xong, Giang Thiên Phàm liền xoay người sang chỗ khác, mở tủ lạnh ra, lấy nấm hương ra, còn có một khối thịt heo.

Lâm Khả Tụng nở nụ cười, cô bắt đầu mơ mộng, Giang Thiên Phàm chính là đang nấu mì cho cô ăn đó!

"Còn không đi nấu nước?" Giang Thiên Phàm nhìn cô.

Lâm Khả Tụng từ trên mặt bàn nhảy xuống, theo sự chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, đổ một phần ba nước vào nồi, rồi đặt ở trên lò đun nóng.

"Qua đây xem."

Giang Thiên Phàm vừa mặc tạp dề vào, vừa kêu Lâm Khả Tụng.

Tạp dề mà anh mặc vào rất đơn giản, không có bất kỳ đường hoa văn nào, trắng không tỳ vết. Một người đàn ông mặc tạp dề có lẽ sẽ có mùi vị đàn ông gia đình, nhưng Giang Thiên Phàm lại có dáng vẻ rất chuyên nghiệp, mỗi cái phất tay đều có khí thế khiến người ta rất tin tưởng.

Lâm Khả Tụng đi tới bên cạnh anh.

Giang Thiên Phàm cúi thấp mặt, ngón tay đặt trên nấm hương, ngón tay khẽ đè lên, "Mỗi một nguyên liệu nấu ăn đều có chính nó tính chất và hoa văn đặc biệt của nó. Có nguyên liệu phải theo quy luật riêng cắt nó ra, mới có thể bảo vệ tính chất của nó trước khi bỏ vào nồi, giữ được những hương vị ngon nhất của nó. Nói thí dụ như nấm hương, cô thấy hoa văn của nó không?"

"Nhìn thấy."

Giang Thiên Phàm cắt nấm hương, chia làm mấy đoạn, sau đó lộn mặt trong của nấm hương ra.

Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhìn thấy, những đường vân bên trong nó bởi vì bị cắt mà lộ ra ngoài.

"Ở loài nấm, khi đường vân của nó lộ ra thì có thể bảo vệ những chỗ co dãn của nó một cách tốt nhất."

"Ừ." Lâm Khả Tụng gật đầu.

Nhưng tầm mắt của cô vẫn luôn tập trung trên những ngón tay của Giang Thiên Phàm, thon dài tuyệt đẹp, cho dù có những vết thương nhạt, cũng không mất đi sự hoàn mỹ hay là có thêm nét dữ tợn, ngược lại có vẻ đẹp rất riêng biệt.

"Cô tới thử một lần đi."

Không biết có phải là do âm thanh nước sôi không xa làm quấy nhiễu hay không, giọng nói của Giang Thiên Phàm rơi vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng nhu hòa hơn rất nhiều.

Cô theo phương pháp của Giang Thiên Phàm, trước quan sát đường vân của nấm hương, sau đó cắt nó ra.

Sau khi cắt gọn, Giang Thiên Phàm ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, liền đẩy nó sang một bên.

"Anh không cần kiểm tra một chút sao?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu hỏi.

"Cô không có ngốc như vậy. Nước đã sôi rồi, bỏ mỳ vào, nhớ dùng chiếc đũa quấy, đừng để dính nồi."

"À! Biết rồi!"

Lâm Khả Tụng cười ha ha hai tiếng, câu "Cô không có ngốc như vậy" có tính là khích lệ hay không?

Giang Thiên Phàm giơ tay lên, lấy ra một tấm thớt khác, đặt thịt heo lên trên.

"Thịt heo cắt ngang dễ vỡ, dựng thẳng cắt sẽ bị biến chất, cho nên khi cô cắt thịt heo, tốt nhất là dọc theo đường vân của nó cắt chéo."

Giang Thiên Phàm đổi dao, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt ngoài của thịt heo. Lâm Khả Tụng biết, anh đang cảm thụ đường vân của thịt heo.

Anh cố ý làm chậm, để Lâm Khả Tụng thấy rõ góc độ lưỡi dao và thịt heo chạm nhau.

Mỗi một nhát dao đều dọc theo đường vân của thịt heo, trong đáy lòng Lâm Khả Tụng vô cùng tò mò với Giang Thiên Phàm. Mặc dù Meire từng nói qua, Giang Thiên Phàm vì muốn trở lại giới nấu nướng, đã từng bế quan tám năm, mặc dù như vậy, khi anh dứt khoát cắt thịt heo, Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy tất cả giống như kỳ tích.

"Cô tới thử một lần đi."

"À...... Tôi sao......"

Lâm Khả Tụng nghĩ thầm để cô cắt nhất định sẽ ngổn ngang, lớn có nhỏ có, tuyệt đối không phù hợp với tiêu chuẩn của Giang Thiên Phàm.

Thế nhưng khi Lâm Khả Tụng cầm dao lên, cúi đầu xuống quan sát đường vân của thịt heo thì Giang Thiên Phàm lại đến phía sau lưng cô.

Tay trái của anh nhẹ nhàng đặt lên ngón tay của Lâm Khả Tụng, đầu ngón tay của anh song song với đầu ngón tay của cô, tay phải để trên bàn tay của Lâm Khả Tụng đè dao xuống.

Bả vai của Lâm Khả Tụng đột nhiên khẩn trương lên.

Bởi vì cô nhận ra, mình sắp bị đối phương ôm vào lòng. Đây là một thế giới rất nhỏ, chỉ có một tấc vuông. Cô chỉ cần khẽ nghiêng người, sẽ đụng vào người phía sau. Vì vậy cô chỉ có thể cẩn thận co mình lại, giống như sợ quấy rầy thế giới của đối phương.

"Sao cô lại khẩn trương? Tôi sẽ không để cô bị đứt tay."

Giọng nói của Giang Thiên Phàm trước sau như một lạnh lẽo không chút gợn sóng.

Nhưng mà Lâm Khả Tụng đã tỉnh táo hẳn. Cô không biết anh làm sao thấy được, giống như một chút xíu cảm xúc của cô đều bị anh cảm nhận được?

Giang Thiên Phàm dẫn dắt bàn tay của cô chuyển động. Cô vốn cho là đao pháp của anh rất có lực, nhưng lại thoải mái ung dung ngoài ý muốn

Lưỡi dao xẹt qua, cô có thể cảm nhận được thịt heo vỡ ra dưới lưỡi dao. Mỗi một đường vân bị ngọn gió xẹt qua thì sẽ có từng lát thịt xuất hiện.

Giống như bàn tay của cô dưới sự dẫn dắt của Giang Thiên Phàm khiến tất cả cảm quan của cô đều được phóng đại.

Tất cả trở nên kỳ diệu.

"Chính là góc độ này, cô nhớ kỹ chưa?"

"Được, tôi nhớ rồi." Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.

Giang Thiên Phàm buông lỏng tay ra, bắt đầu làm nóng nồi.

Lâm Khả Tụng đứng ở một bên, quan sát cẩn thận động tác của anh.

Nồi đã nóng, anh không có rót dầu, mà đổ nấm hương vào trong nồi trộn xào, bức hơi nước trong nấm hương ra, đặt ở trong mâm đồ dự bị.

Tiếp, anh bỏ dầu vào, kiên nhẫn chờ đợi 10 mấy giây, sau đó mới cho thịt băm bỏ vào.

Thủ pháp trộn xào của anh rất đặc biệt, giống như mỗi một tấc thịt băm đều nhảy nhót dưới bàn tay đang cầm xẻng của anh. Lâm Khả Tụng nhón chân lên, nhìn màu sắc của thịt vẫn chưa hoàn toàn biến trắng, tỏi phiến cùng gừng mỏng được thêm vào, tiếng vang tí tách kèm theo nùng hương truyền đến, Lâm Khả Tụng đói bụng nữa rồi.

Cô nuốt nước miếng xuống, Giang Thiên Phàm bỗng cất giọng nói: "Chẳng phải buổi tối cô đã ăn rất nhiều sao?"

Lâm Khả Tụng sờ bụng một cái, ngượng ngùng cười cười: "Cơ quan tiêu hóa của tôi tốt."

Giang Thiên Phàm không nói thêm gì, đổ nấm hương đã chuẩn bị tốt ban đầu vào trong nồi, nói tiếp: "Lấy ba khối băng cho vào nồi đun nước."

"À? Tại sao?"

Lâm Khả Tụng mặc dù làm theo lời anh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lý do.

"Vì để cho sợi mì có độ co dãn."

Hoá ra là như vậy!

Khi mì sôi trào hai lần, Giang Thiên Phàm nói tiếng: "Vớt mì ra."

Lâm Khả Tụng làm theo, khi cô vớt mì vào chén, cô mới phát hiện bao nhiêu đây chỉ đủ một người ăn thôi!

Giang Thiên Phàm tưới nấm hương và thịt băm đã xào kỹ kể cả nước canh lên trên mì, lấy chiếc đũa, hết sức lưu loát quấy đều những nguyên liệu lại.

"Ăn đi."

Anh đẩy tô mì đến trước mặt Lâm Khả Tụng.

"Anh không ăn sao? Tô mì này là làm cho tôi ăn sao?" Lâm Khả Tụng cảm thấy chuyện khối băng lớn này nấu mì cho mình ăn là chuyện không tưởng.

"Tôi không ăn khuya."

"À......Sao anh tốt với tôi quá vậy......" Lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm động muốn rơi nước mắt với anh.

"Đây là phần thưởng vì cô không có chạy trốn một mình, còn nhớ quay đầu lại tìm tôi."

Lâm Khả Tụng giật giật khóe miệng, anh nói câu "Cám ơn" sẽ chết sao?

Nhưng tô mì trước mắt này thật sự quá thơm rồi, chẳng qua chỉ là mì trộn nấm hương cùng với thịt băm mà thôi, tại sao có thể thơm như vậy?

"Đừng nói là sau khi tôi ăn xong anh sẽ kêu tôi kể ra những nguyên liệu nấu món này đó chứ?"

Nếu như nói không được, anh sẽ tiếp tục nấu mì cho tôi ăn, cho đến khi bụng của tôi không chịu nổi sao?

"Tôi dùng nguyên liệu gì, không phải cô đã thấy rất rõ ràng sao? Cần gì làm điều thừa như cô nói?"

Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn không đổi, nhưng anh khẽ nhíu chân mày, rõ ràng là đang ngầm nói: cô ngốc sao?

Lâm Khả Tụng có tấm lòng rộng lớn, bụng càng thêm đói bụng.

Cô kẹp mỳ vào đũa, thổi thổi, đang muốn nuốt vào, người đàn ông ngồi đối diện cô chợt giơ tay lên, chuẩn xác ấn lên cái trán của cô, khiến cô ngẩng mặt lên. Thật vất vả gắp lên sợi mì lại rơi vào chén.

Bàn tay của anh vẫn như cũ dính vào trên trán của cô.

Lâm Khả Tụng không biết sao khẩn trương lên, "Sao...... Thế nào?"

"Mì rất nóng, cô lại đưa thẳng vào miệng, không cần đầu lưỡi nữa sao?"

Lâm Khả Tụng ngây ngốc nhìn đôi môi của Giang Thiên Phàm, đầu lưỡi của anh như ẩn như hiện, mỗi một cử động đều lay động dòng suy nghĩ của cô.

Cô không nghĩ anh sẽ chạm vào cô.

Lý Ngạn từng nói anh không thích chạm vào người khác, Meire cũng từng dặn dò chuyện đó với cô.

Nhưng vì cái gì, quy tắc kia giống như là bị đánh vỡ, hôm nay anh không chỉ một lần chạm vào cô.

"Tôi...... Tôi thổi một chút......"

Lâm Khả Tụng hít vào một hơi, cúi đầu xuống, gắp sợi mỳ lên, thổi rất nhiều lần, xác định đã nguội, cô mới đưa vào trong miệng.

Mà Giang Thiên Phàm đã mang tới khăn vải, bắt đầu lau bàn, sửa sang lại đồ dùng nhà bếp rồi.

Lâm Khả Tụng vừa ăn, vừa không nhịn được nhìn đối phương.

Khi anh dọn dẹp phòng bếp, tất cả đều suôn sẻ, Lâm Khả Tụng vẫn không tin anh không nhìn thấy.

Mà sự thuần thục đó, hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiểu rõ nơi này của anh.

Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, trên mặt bàn đều có đường lối rõ ràng, mà mỗi một gia vị hoặc là đao cụ đều đặt ở những địa phương được định trước. Rốt cuộc Lâm Khả Tụng đã hiểu rõ, chỉ cần những thứ đồ này ở đúng vị trí, Giang Thiên Phàm sẽ nhớ chỗ của bọn chúng, giống như người bình thường nấu nướng.

Giang Thiên Phàm dọn dẹp không tới 3 phút, đã sắp xếp ngăn nắp mọi thứ. Từ góc độ của Lâm Khả Tụng nhìn sang, không chỗ nào không sáng ngời.

Cô cho là anh sẽ lạnh giọng nói ăn xong nhớ cầm chén đũa đi rửa, thế nhưng anh lại ngồi xuống bên người Lâm Khả Tụng.

Tất cả yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh Lâm Khả Tụng ăn mì.

Khi nuốt sợi mì thứ nhất vào, Lâm Khả Tụng liền ngây ngẩn cả người. Chỉ là mì trộn nấm hương thịt băm bình thường mà thôi, lại có mùi vị thơm nồng như vậy.

Mùi thơm của thịt băm cùng với nấm hương, gừng, tỏi gia vị dung hòa chung một chỗ, tạo thành một mùi vị sâu xa, cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi tuôn đến tận đáy lòng.

Sợi mì ngoại trừ co dãn, còn mang theo mùi hương trứng gà nhàn nhạt cùng với mùi thơm của cây kiều mạch.

Những yếu tố này khiến Lâm Khả Tụng muốn một hơi ăn hết tô mỳ này.

Nhưng Giang Thiên Phàm lại đang ngồi đối diện với cô.

Mấy ngày nay, Lâm Khả Tụng đã hiểu sâu sắc thính giác của Giang Thiên Phàm thần kỳ đến cỡ nào. Hơn nữa khi anh dùng cơm luôn luôn ưu nhã, nghe cô ăn mì phát ra âm thanh rầm rầm rào rào, nhất định sẽ cảm thấy rất không thoải mái?

Vì vậy cô chỉ có thể cố nén miệng to ăn mì, gắp lên mấy sợi mì, đưa vào trong miệng còn phải đặc biệt cẩn thận không phát ra âm thanh gì.

Lâm Khả Tụng vừa ăn, vừa giương mắt liếc qua Giang Thiên Phàm.

Khối băng lớn vẫn ngồi ở nơi này làm gì đó? Có thể cho cô ăn tự nhiên thoải mái không đây?

Giang Thiên Phàm khẽ dựa vào bàn đài, nghiêng mặt. Ánh mắt của Lâm Khả Tụng nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, rồi nhìn tới cằm của anh, dọc theo cổ miêu tả bả vai căng chùng vừa phải, cuối cùng dừng lại ở ống tay áo đã tháo nút của anh, đã được kéo lên ngay ngăn, dừng lại ở trên cẳng tay anh.

Lâm Khả Tụng theo bản năng nghiêng mặt đi.

Bởi vì một khắc kia cô có chút kích động, cô muốn kéo áo sơ mi của Giang Thiên Phàm ra, xem anh trừ lạnh lùng xa cách ra còn có vẻ gì khác.

Ý nghĩ như vậy thật sự là quá biến thái!

"Mỳ có vấn đề gì không?" Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

"Không! Không có bất cứ vấn đề gì! Ăn rất ngon!"

Sao anh lại nghĩ có vấn đề? Vấn đề lớn nhất chính là ăn quá ngon khiến cô không cách nào ngăn mình không há to miệng!

"Âm thanh cô ăn mỳ không giống như ‘ ăn rất ngon’."

Giang Thiên Phàm đưa bàn tay qua, đặt lên cánh tay của Lâm Khả Tụng  .

Một khắc kia, Lâm Khả Tụng khẩn trương lên, cứng ngắc không biết nên làm cái gì.

Mà bàn tay của Giang Thiên Phàm lại dọc theo cánh tay của cô chậm rãi xuống phía dưới, đi tới chỗ cổ tay.

Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay của đối phương. Đó là một xúc cảm dịu dàng rất khác sự lạnh lùng mà anh toát ra.

Anh lấy đi đôi đũa trong tay cô, rồi nghiêng người tới phía cô.

Khi anh dần đến gần, Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy không khí không hiểu sao xao động, ngay cả lông mi dày của anh cũng giống như cánh chim đang rục rịch, bóng mờ chỗ mí mắt mơ hồ run động.

Anh gắp sợi mì trong chén lên, ngậm vào trong miệng.

"Mỳ không có vấn đề. Mùi vị cũng không. Là nấm hương hay thịt có vấn đề sao?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên Lâm Khả Tụng.

Cô cảm nhận được sự suy đoán trong mắt anh.

"Nấm hương đâu?" Giang Thiên Phàm khẽ nhăn đầu lông mày hỏi.

"Tôi...... Tôi gắp cho anh."

Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí lấy đôi đũa khỏi tay anh, gắp lên một khối nấm hương, đưa đến trên môi anh.

Lâm Khả Tụng đã từng cảm thấy bờ môi của anh lạnh và mỏng rất nghiêm nghị, anh lại luôn mím môi khiến người ta khẩn trương. Nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, anh có bờ môi rất đẹp, khi hé mở, càng làm cho người ta muốn hô to quả thực là quá mê người.

Khi Lâm Khả Tụng nhẹ nhàng đưa nấm hương vào miệng anh, cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh trong nháy mắt đó.

Cô không thể không ngừng thở, đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm giống như xẹt qua trái tim của cô, đến nỗi tế bào nhỏ bé nhất cũng rung động theo.

"Nấm hương cũng không có vấn đề. Là thịt băm ăn không ngon sao?"

Anh cố chấp muốn biết rõ rốt cuộc mỳ trộn nấm hương thịt bằm này có vấn đề gì.

Mà Lâm Khả Tụng chợt ý thức được, cô đã dùng qua đôi đũa này!

Sao Giang Thiên Phàm lại không có phản ứng gì!

Nếu anh nghĩ đến, sẽ trực tiếp dùng đôi đũa này đâm chết cô không?

Nhưng, hiện tại d[d[lqd cô chỉ có thể nhắm mắt gắp lên thịt băm, đưa vào trong miệng của anh thôi.

Không thể không nói, tư thế anh khẽ ngửa cằm lên chờ đợi thật sự có mấy phần đáng yêu. Ngay cả cằm vốn lạnh lùng cũng trở nên tính trẻ con rồi.

"Thịt băm cũng không có vấn đề, rốt cuộc cô cảm thấy chỗ nào không ngon?"

Giang Thiên Phàm nhíu chân mày lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện