Edit: Thố Lạt

"Ha ha, mang đến đồ khó ăn khiến người ta xuất hiện bóng đen tâm lý cũng là một thiên phú!" Bruce chớp mắt, "Có điều, tôi đã biết người hướng dẫn của cô là ai rồi. Cũng chỉ có Giang Thiên Phàm mới hoàn toàn không để thành bại được mất vào trong mắt, đưa cô tham gia hoạt động của người trong ngành. Mà thầy của tôi, dường như không hề xuất hiện cùng tôi ở bất cứ đâu."

Nói vậy, Lâm Khả Tụng bỗng ý thức được rằng nếu mình không đạt giải sáu trong cuộc thi kia, tất cả mọi người sẽ biết thầy của cô là Giang Thiên Phàm.

Cô khiến anh mất sạch thể diện.

"Này! Em nghĩ gì vậy?" Tốn Ý Nhiên vỗ tay trước mặt cô.

"A, không có gì..." Lâm Khả Tụng ngó sang Giang Thiên Phàm theo bản năng.

Bộ dáng anh bình tĩnh, lạnh nhạt ung dung.

Chẳng lẽ anh không lo học trò mới tiến vào không lâu này sẽ làm anh mất hết mặt mũi? Từ phía sau, một ông già béo khoảng sáu mươi tuổi bưng ly rượu, đi đến giữa các vị khách khứa, giơ tay gõ ly, tiếng giòn vang thu hút lực chú ý của mọi người.

"Cảm ơn các vị đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi!"

Thì ra đây là Montgomery sau khi bỏ xuống bộ dáng chọc cười, thật sự vô cùng giống ông già KFC.

"Đây cũng không phải buổi tiệc nghiêm túc gì, không cần mọi người phải thật phong cách, càng không cần mọi người ăn mặc đẹp, không biết là đến chúc sinh nhật tôi hay đi tham gia tuần lễ thời trang New York nữa!"

Mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười.

"Mọi người đến đây để mừng sinh nhật tôi, nói cách khác, chuyện quan trọng nhất là khiến tôi vui vẻ!"

Một vị phóng viên tạp chí món ngon nào đó cao giọng hùa theo, không khí sinh động hẳn lên chỉ trong nháy mắt.

Mọi người bàn tán xôn xao, đều không biết Montgomery lại muốn dùng cách nào chọc ghẹo mọi người.

"Trò chơi đầu tiên của hôm nay, đảm bảo sẽ khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc và vui vẻ! Bruce, nếu cậu thích cô gái kia, bây giờ nhớ đứng cạnh cô ấy!" Cháu trai Bruce của Montgomery chớp mắt, sau đó lấy ra một tờ giấy ăn từ trong túi áo, "Mọi người hãy dùng miệng giữ tờ giấy ăn này, truyền nó cho người kế tiếp. Người kế tiếp phải cẩn thận nhận lấy nó, rồi truyền cho người phía sau. Nếu có người không cẩn thận làm rơi giấy, hoặc không cẩn thận làm rách giấy, sẽ thua. Người thua, sẽ phải uống dồ uống tôi mới đặc biệt pha chế, đảm bảo cả đời khó quên!"

Khi nói đến đồ uống đặc biệt kia, tất cả mọi người lộ rõ vẻ sợ hãi, lui về phía sau non nửa bước.

"Đương nhiên, nếu không lúc đó có người thật sự muốn hôn ai đó, đến nỗi không sợ đồ uống của tôi, tôi sẽ không ngại xem mọi người phá lớp giấy mỏng ngăn cách, hôn nhau!"

Không khí căng thẳng vừa rồi, bây giờ dường như lại sôi động hẳn lên.

"Anh có chơi trò này với mọi người không" Elis ghé lại gần Giang Thiên Phàm thấp giọng hỏi.

Giang Thiên Phàm không trả lời, anh hơi nghiêng mặt, dừng như đang cẩn thận nghe ngóng gì đó.

"Anh đang tìm Lâm Khả Tụng à?" Elis nhếch môi, trong mắt lộ ra ý cười châm biếm, nhưng giọng điệu nói chuyện của cô ta lại không khác ngày thường.

"Cô ấy làm sao?"

"Cô ấy không sao, nhưng anh nhất định không thể tượng tượng được, cô ấy ở bên anh Tống đó."

"Cổ đông mới của SNR Tống Ý Nhiên?" Giọng nói Giang Thiên Phàm lạnh xuống.

"Tuy tôi không nhớ rõ cái tên kia phát âm như thế nào, nhưng quả thật hôm đó chúng ta đã cùng dùng cơm tại nhà hàng, hơn nữa anh còn nhờ tôi miêu tả mặt mũi khí chất của anh Tống. Anh ấy ở bên cháu nội Bruce của thầy Montgomery, nhìn có vẻ rất thân thiết."

Elis đợi câu trả lời của Giang Thiên Phàm.

"Không quan trọng."

Mũi nhọn rõ ràng, nhưng trong mắt Elis lại có quá nhiều ý nghĩa không có cách nào xác định.

"Vậy... bây giờ tôi sẽ làm mẫu cách chơi cho mọi người!" Trong mắt Montgomery đầy vẻ chờ mong, vẻ mặt không khác gì đứa trẻ 4, 5 tuổi đang đợi halloween đến.

Ông che giấy ăn lên mặt, hít nhẹ một hơi, giấy liền dán chặt lên môi ông. Sau đó ông hứng trí bừng bừng chạy đến một người phụ nữ tóc bạc trạc tuổi ông, bà Belle.

Đối phương có chút kinh ngạc, khi Montgomery dán lên, bà Belle suýt không đứng được. Nhưng bà phản ứng rất nhanh, nhận lấy tờ giấy ăn kia, quay sau cháu gái mình bên cạnh.

Mọi người phát ra tiếng cười nhẹ.

Montgomery cười nắm tay bà Belle, chớp mắt nói với mọi người: "Mọi người cùng đến hôn nhẹ đi! nắm chắc cơ hội giống tôi!"

Bà Belle là nhà mỹ thực nổi tiếng trong giới ẩm thực, thế hệ đầu bếp trẻ ưu tú do bà đào tạo sau này đạt được sao Michelin đánh giá đầu bếp nhiều không kể xiết. Lúc trước mất chồng cuộc sống của bà rất vất vả, mà Montgomery làm bạn vẫn ra sức ủng hộ từ phía sau. Tình nghĩa giữa hai người cũng là một giai thoại trong ngành. Nhưng bà Belle vẫn chìm đắm trong nỗi nhớ chồng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Montgomery, khiến không ít người thổn thức không thôi.

Nhưng mà hôm nay, khi Montgomery hôn lên môi bà Belle cách lớp giấy ăn, mọi ngưởi ngửi thấy mùi ngọt ngào.

Bà Belle cười mở miệng: "Các vị khách khứa ở đây hôm nay, không bao gồm năm mươi tư đứa trẻ. Nếu mọi người có thể thành công truyền tấm khăn giấy này trong một phút, tôi sẽ nhận lời cầu hôn của Montgomery."

Vừa dứt lời, sau không tới một giây yên tĩnh, mọi người vỗ tay.

Vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, khách khứa bỗng nhiên thật sự bắt đầu, không ít người còn thấp giọng bàn bạc đối sách, còn có người đã lấy giấy bắt đầu luyện tập. Dựa vào thái độ đối với trò chơi này của họ, Lâm Khả Tụng có thể nhận thấy bọn họ rất tôn trọng Montgomery và hi vọng hai người đạt được hạnh phúc.

Lâm Khả Tụng có chút xấu hổ nhìn về Tống Ý Nhiên, trò chơi như vậy cô chưa từng chơi. Tuy chủ cách một tờ giấy ăn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và gì gì đó của đối phương... Thực sự rất xấu hổ đó!

Montgomery, đây là trò chơi hôn môi! Sao thầy có thể nghĩ ra chứ! Nhất định không phải là tính trẻ con, mà là tư tưởng xấu!

Nhìn đi nhìn lại các vị khách khác, tuy ban đầu có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vừa nghe bà Belle nói, đều buông bỏ vùi đầu vào trong trò chơi này.

Lâm Khả Tụng nhìn về phía Giang Thiên Phàm và Elis. Rõ ràng Giang Thiên Phàm đã nghe thấy quy tắc trò chơi, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì. Còn Elis, không biết đang che tai anh nói cái gì.

Giang Thiên Phàm luôn duy trì khoảng cách nhất định với người khác, tư thái thân mật như vậy, Lâm Khả Tụng chỉ thấy khi anh ở bên Elis.

Anh sẽ tham gia trò chơi này ư?

Elis ở ngay cạnh anh, khi chơi bọn họ chắc cũng không tách ra?

Nói về cảm giác, chuyện này và hôn môi với Elis không khác nhau lắm? Nếu là người khác, Giang Thiên Phàm vốn không chịu được, nhưng nếu là Elis... Anh sẽ vui vẻ nhận lấy...

"Này, anh sẽ không không giữ mặt mũi cho thầy Montgomery đấy chứ? Thầy đang nhìn thẳng vào anh đấy? Nếu anh từ chối lời mời tham gia trò chơi của thầy, tôi cá thầy sẽ đuổi anh khỏi nhà." Elis nói nửa đùa nửa thật.

"Tôi biết." Giang Thiên Phàm lạnh nhạt trả lời."

"Bên trái của anh là tôi, bên phải... là chủ tịch hiệp hội ẩm thực Davy. Elis tốt bụng giải thích, mắt nhìn Giang Thiên Phàm, dường như muốn thấy gì qua nét mặt anh.

Giang Thiên Phàm vẫn im lặng.

Ánh mắt Elis nhìn về phía Lâm Khả Tụng: "Muốn tôi gọi Khả Tụng đến không? Có điều dường như cô ấy ở bên anh Tống rất tốt. Bọn họ hẳn là người quen cũ. Anh Tống rất quan tâm cô ấy."

"Không cần." Giọng nói của Giang Thiên Phàm dưới ánh mặt trời ấm áp này, như gió lạnh thổi ngang qua.

Anh lui về sau nửa bước, rất dễ thấy không định tham gia trò chơi này. Dù sao anh cũng không nhìn thấy, Montgomery cũng biết anh không thích tiếp xúc với người khác, dù anh rời khỏi, Montgomerycũng sẽ không giận anh.

Lâm Khả Tụng thấy Elis đi về phía mình, vội dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cô kéo tay áo Tống Ý Nhiên, đối phương cong môi cúi người xuống: "Sao vậy? Em ngại không tham gia trò chơi này?"

Tên Tống Ý Nhiên này, trò gì cũng chơi, cái này đối với anh quả thực là trò rẻ con.

"Em chỉ nghĩ nếu tờ giấy ăn truyền từ đây, nếu cuối cùng mới đến chúng ta, không làm được sẽ rách."

"Thì ra là như vậy sao? Anh còn tưởng em xấu hổ đấu, tai đỏ hết lên rồi kìa."

Tống Ý Nhiên vươn tay muốn kéo tai Lâm Khả Tụng, Lâm Khả Tụng nhanh chóng giơ tay lên che.

"Đâu có đỏ đâu, lại gạt người!"

"Nói không chừng sẽ có người thật sự làm rách giấy ăn, để hôn người mình muốn hôn!" Nụ cười của Tống Ý Nhiên nhìn sao cũng thấy hư hỏng.

Giọng nói của Montgomery cất lên, ông vỗ tay một cái, tất cả khách khứa bắt đầu nhao nhao di chuyển.

"Được được! Cho mọi người cơ hội ba mươi giây để đứng cạnh người mình muốn hôn! Bắt đầu đếm ngược!"

Bruce bị một đám người trạc tuổi Montgomery kéo đi, cả bữa tiệc bỗng giống một bàn mạt trượt lộn xộn.

"Tống! Cùng qua đây đi!"

Nhóm người bên Bruce gọi Tống Ý Nhiên qua.

"Qua ngay đây!" Tống Ý Nhiên cao giọng đáp lại.

Anh túm lấy cổ tay Lâm Khả Tụng, quay đầu cười: "Cho dù bị các chú các dì hôn một cái, cũng không có gì đáng ngại, đúng không?"

Lâm Khả Tụng nở nụ cười, bổng cảm thấy bắt đầu thoải mái. Đây thật sự chỉ là trò chơi mà thôi, bản thân nên hòa vào không khí chứ không phải nhăn nhăn nhó nhó.

Rất nhanh, một vòng tròn lớn được vây lại.

Montgomery và bà Bell đứng ở tâm vòng tròn, vuốt cằm nhìn kĩ khách khứa đứng thành vòng.

"Elis và Thiên Phàm, các con đi đâu rồi?"

Sau đám người, truyền đến giọng nói của Elis.

"Ở đây, thầy ơi! Trò chơi này Thiên Phàm không tham gia, con ở bên nói chuyện phiếm với anh ấy."

"Sao có thể không tham gia chứ! Nếu hai người các con không tham ggia, sẽ thành năm mươi hai người, dù hoàn thành trong một phút, quả thật là trò rẻ con, không tính là khiêu chiến! Các con nhất định phải tham gia!"

Montgomery vô cùng nghiêm túc mở miệng.

Elis đành cười cười nói: "Được rồi được rồi thầy, bọn con tời đây." Nói xong, Elis kéo Giang Thiên Phàm đi tới.

"Ở đây... có ai anh cảm thấy "có thể" không?"

Elis nói nhỏ bên tai Giang Thiên Phàm.

Không ít cô gái nhìn qua, trong lòng hi vọng Giang Thiên Phàm, ánh mắt rõ ràng hi vọng Giang Thiên Phàm có thể chọn bên cạnh mình, nhưng vì vẻ mặt không chút dao động của anh mà không dám lên tiếng mời.

Có lẽ đối với Lâm Khả Tụng mà nói, Giang Thiên Phàm này có khuyết điểm khiến người khác khó ở chung, nhưng đối với người khác, anh là một nhân vật phong vân thành công có sức quyến rũ trong ngành.

Giang Thiên Phàm cầm gậy dò đường, vỗ vỗ mu bàn tay Elis, ý bảo tự anh sẽ chăm sóc tốt bản thân.

Elis cau mày, nhưng vẫn rất tôn trọng ý Giang Thiên Phàm, thu bàn tay trên cánh tay anh về.

Giang Thiên Phàm bước đi rất chắc chắn, dường như gậy dò đường rất nhẹ, luôn cách mặt đất vài cm chưa từng hạ xuống.

Mỗi khi anh đi qua, mọi người đều quay lại nhìn anh theo bản năng, đường như rất tò mò anh sẽ chọn đứng bên người nào.

Khi Giang Thiên Phàm sắp vòng đến sau lưng cô, Lâm Khả Tụng xoay người lại, nuốt nước miếng lẩm nhẩm trong tròng: Anh ta không biết mình ở đâu... Anh ta không biết mình ở đâu...

Nhưng Thượng Đế rõ ràng không nghe được lời cầu nguyện của Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm đứng sau cô, rất lễ phép nói với một người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh Lâm Khả Tụng: "Xin hỏi là Mrs. Smith phải không?"

"Phải. Sao cậu biết là tôi?" Bà Smith lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Tôi ngửi thấy mùi nước hoa hương chanh của bà, Xin hỏi tôi có thể đứng cạnh bà không?"

Bà Smith nở nụ cười: "Đương nhiên có thể, người trẻ tuổi. Không ngờ nước hoa của tôi để lại ấn tượng sâu nơi mũi cậu như vậy."

"Cảm ơn."

Bà Smith bắt tay Giang Thiên Phàm rất tự nhiên, Montgomery vẫn như xưa, thích thấy vẻ mắt xấu hổ và buồn rầu của mọi người. Nhưng trò chơi hôm nay lại rất có ý tứ. Giữa người với người, phải gần gũi tiếp xúc, mới có thể bắt đầu hiểu biết lẫn nhau."

"Phải, thưa bà."

Elis muốn đi tới lại bị mấy cô gái trẻ kéo qua, không thể thoát thân.

Mà Lâm Khả Tụng đứng ở một bên khắc lại mắt đầu căng thẳng khó hiểu.

Tim cô đập rất nhanh, khoảng cách giữa cành tay cô và Giang Thiên Phàm không đến hai cm. Cô không dám lại gần anh hơn, thậm chí còn không dám nói lời nào, cô xác nhận trên người mình không có bất cứ mùi hương gì. Cô biết khứu giác và thính giác của Giang Thiên Phàm nhạy cảm đến nhường nào, vì thế cô cứ xác nhận đi xác nhận lại trên người mình không có bất kì dấu vết khiến Giang Thiên Phàm chọn vị trí này.

Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Tuy Giang Thiên Phàm vẫn ít nói, nhưng anh luôn vô cùng tôn trọng người  lớn, không cần biết bà Smith nói với anh cái gì, tán gẫu chuyện nhà cũng được, nói đùa cũng được, anh đều đáp lại.

Lâm Khả Tụng hít một hơi, mặt Giang Thiên Phàm chưa từng quay sang bên cô, xem ra anh cũng không biết người đứng bên kia anh là cô. Có lẽ anh cho rằng đứng ở đây đếu là người lớn.

Lát nữa trơi trò chơi, anh có thể phát hiện không?

Sau đó anh sẽ phản ứng thế nào?

Sẽ đẩy cô ra như tiếp xúc với vi khuẩn? hay cảm thấy bản thân bị cô lừa?

Nếu là vế sau, vậy thì không xong rồi. Dù sao cô làm học trò đứng ngay bên cạnh cũng không nói một tiếng, thật sự rất đáng nghi!

Lâm Khả Tụng không dám nhìn Giang Thiên Phàm, vẫn nhìn về hướng Tống Ý Nhiên, muốn kéo thêm khoảng cách với Giang Thiên Phàm.

Tống Ý Nhiên bên cạnh cụp mắt xuống, nhìn bộ dáng cúi đầu của Lâm Khả Tụng, đôi tai đỏ của cô.

Một tia lạnh lẽo xẹt qua mắt anh, lướt qua trong giây lát. Vốn anh chỉ nắm hờ cổ tay Lâm Khả Tụng, bây giờ lại dịch xuống một chút, nhéo nhéo ngón tay cô.

Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên, Tống Ý Nhiên lắc lắc đầu với cô, ý muốn đổi chỗ với cô.

Bên kia của Tống Ý Nhiên là một bà nội sáu mươi tuổi vô cùng hòa ái.

Trong mắt Lâm Khả Tụng dâng lên niềm cảm kích vô bờ với Tống Ý Nhiên.

Nhưng nghĩ đến sau khi đổi vị trí, Tống Ý Nhiên đứng bên Giang Thiên Phàm, sao Lâm Khả Tụng lại thấy --hài hòa tuyệt đẹp?

Được rồi, Tống Ý Nhiên, em và anh quen nhau nhiều năm như vậy, hiếm khi được anh ra tay trượng nghĩa! Nhất định anh đã hôn rất nhiều phụ nữ? Đúng lúc hôm nay thay đổi khẩu vị!

Chỉ mong lát nữa không xuất hiện sự kiện đổ máu! Chúc anh may mắn!

Lâm Khả Tụng vừa muốn xoay người sang chỗ khác, có người giữa chặt lấy tay cô.

Cô kinh ngạc nhìn qua, là Giang Thiên Phàm!

Rò ràng anh đang tán gẫu với bà Smith mà!

Lâm Khả Tụng thử giật giật, sức của Giang Thiên Phàm rất lớn, dường như đóng đinh cô ở chỗ cũ.

Cô kinh ngạc nhìn Giang Thiên Phàm... Giang Thiên Phàm không dễ đưa tay đụng vào người khác.

Cho nên thật ra anh biết, cô đứng ngay bên cạnh anh!

Vậy thì sau khi anh chọn vị trí cạnh mà Smith mới phát hiện ra cô, hay thật ra vì anh nhận ra cô mà bà Sith chỉ là viện cớ?

Khả năng phía trướ không quá tám phần trăm, cái sau... Lâm Khả Tụng mi quá tự luyến rồi...

Lâm Khả Tụng muốn khóc, bởi vì cô có cảm giác như trộm di động của Giang Thiên Phàm muốn giấu trong đám người lại bất ngờ bị bắt.

Tống Ý Nhiên nghiêng mặt qua, liếc Giang Thiên Phàm, vẻ mặt cũng tiếp tục lạnh đi.

Anh giơ tay lên vòng qua cổ Lâm Khả Tụng, ôm vai cô, dùng lực túm một bên khác. Nhưng Giang Thiên Phàm lại càng ra sức giữ chặt tay Lâm Khả Tụng. Ngón tay anh rất có lực, ngay cả xương Lâm Khả Tụng cũng cảm nhận được sức lực của anh.

Trên mặt Tống Ý Nhiên vẫn chứa ý cười, nhưng khi Lâm Khả Tụng ngước mặt lên, ý cười kia khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy xa lạ.

Vừa không lười biếng, lại không có bất kì ý tứ trêu chọc nào, trái lại... giống như lưỡi dao sắc bén sắp ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng qua khe hở.

Tống Ý Nhiên muốn kéo Lâm Khả Tụng sang một bên, mà Giang Thiên Phàm lại vững như núi kìm Lâm Khả Tụng tại chỗ cũ.

Đây như hai người đàn ông kéo co, ai cũng không chịu nhượng bộ thả tay.

Lâm Khả Tụng đau nhăn mặt, còn tiếp tục như vậy, cô nghi ngờ tay mình sẽ bị Giang Thiên Phàm bóp nát.

"Em ở đây được rồi. Anh xem, trò chơi bắt đầu rồi!"

Nệu bọn họ không chịu buông tay, vậy để Lâm Khả Tụng cô thỏa hiệp.

Tống Ý Nhiên nhìn Lâm Khả Tụng, cô không thấy bất kì cảm xúc nào khác trong mắt anh, sâu thẳm âm trầm, hai giây sau, anh nhướng mày, ánh mặt trời như ánh lên từ khóe môi anh lần thứ hai: "Được rồi, tùy em. Nếu bị cắn đau, cũng đừng khóc nhẻ."

"Không đâu. Ai lại cắn em chứ! ha ha..."

Lúc này, Lâm Khả Tụng mới cảm thấy dường như tay Giang Thiên Phàm đã thả lỏng.

Rốt cuộc người này nghĩ gì vậy?

Bà Smith đang lãnh giáo Giang Thiên Phàm mấy kiểu thực đơn gia đình Trung Quốc, giọng Giang Thiên Phàm trả lời cũng vô cùng bình tĩnh, không hề nhìn ra anh dùng lực lớn như vậy với Lâm Khả Tụng. Giồng như vừa rồi đều là Lâm Khả Tụng tưởng tượng.

Cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu.

Mọi người đều hỗn loạn căng thẳng.

Chỗ nào cũng nghe thấy tiếng goi ầm ĩ "nhanh một chút! nhanh một chút!"

Cả quá trình thuận lợi hơn Lâm Khả Tụng nghĩ rất nhiều, theo tiết tấu từ trước, giấy ăn truyền qua bảy, tám người trong vài giây, nhưng giảm tốc độ ở chỗ Bruce.

Mỗi lần anh quay người giấy ăn lại muốn rơi xuống, tới tơi lui lui nhiều lần, trong mắt Lâm Khả Tụng như đĩa DVD bị kẹt, hình ảnh không ngừng bị tua lại.

"Bruce, khi xoay người không được thở! Nhanh lên nhanh lên!"

Người nhận từ Bruce không chờ được, mọi người nhao nhao nhắc nhở Bruce.

Chậm khoảng bốn, năm giây, Bruce mới truyền giấy cho người kế tiếp.

Vì muốn lấy lại mấy giây này, ai cũng không cần suy nghĩ đã truyền giấy cho người tiếp theo. Khi hai người trung niên mang thai đụng nhau, mọi người phát ra tiếng cười sung sướng.

"Putte, cô nghiêng một bên người đi, không thì bụng hai người tạo thành khoảng cách, không hôn được!"

Rốt cục hai người họ cũng truyền xong, sau đó tiếp tục nhanh hơn, mọi người không chút để ý giấy ăn ngăn cách môi mình với người nào.

Trên giấy ăn cũng để lại vài dấu son môi, nhìn có vẻ vô cùng kiều diễm.

Chẳng mấy chốc, giấy ăn đã đến bên Tống Ý Nhiên.

Tim Lâm Khả Tụng sắp nhảy ra rồi.

Cô đang tìm cách để giấu ăn dính lên mặt mình không rơi xuống, Tống Ý Nhiên đã xoay người lại.

Anh cúi đầu, chạm môi, đặt chính xác lên môi cô.

Giây phút kia, khiến Lâm Khả Tụng như bị sét đánh.

Mặc dù cách lớn giấy mỏng, nhưng cô vẩn cảm nhận được nhiệt độ và cảm xúc của anh.

Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất của họ sau mười năm.

Lâm Khả Tụng cảm thấy Tống Ý Nhiên thổi nhẹ một hơi, thổi khăn giấy lên mặt cô.

"Hít vào." Tiếng nhắc nhở của Tống Ý Nhiên vang lên.

Lâm Khả Tụng khẽ hít vào, khăn giấy liền dính lên mặt cô.

Cô không thấy gì hết, thậm chí cô còn không thể nghĩ nhiều, cô quay đầu đi, khăn giấy vừa vặn che kín mắt cô, không nhìn thấy Giang Thiên Phàm. Nhưng Giang Thiên Phàm cao, Lâm Khả Tụng nghĩ dù sao mình cũng phải kiễng chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện