Tống Ý Nhiên dựa vào cô, môi của anh nhẹ nhàng chạm vào, chậm như kéo tơ.
Khoảnh khắc kia, Lâm Khả Tụng giống như tượng gỗ mặc cho đối phương tác động.
Thậm chí cô có một loại kích thích với anh.
Nhưng xúc động như vậy chỉ đến khi cô nhớ lại câu nói “Tôi thích em” mà Giang Thiên Phàm lạnh lẽo thốt ra thì suy nghĩ của cô liền nhanh chóng thu hồi.
“Ừ, em muốn rõ rang. Em sẽ chịu đựng đến cùng.”
Tống Ý Nhiên nhìn cô, ánh mắt rất sâu xa. Ở trong ấn tượng của cô, anh chưa từng nhìn cô như vậy.
Đó là một loại do dự, sau loại do dự đó cũng không thể không buông tha.
“Được rồi. Bất luận có chuyện gì, đều nhớ nói cho anh biết.”
“Em biết rồi.”
“Còn nữa, đợi đến lúc ‘cuộc so tài đại sư’ kết thúc, bất luận kết quả như thế nào, em đều không thể ở lai nơi này nữa rồi.”
“Sao vậy? Em cảm thấy hình như anh rất chú ý việc em ở lại đây?” Lâm Khả Tụng ngoảnh đầu cười hỏi.
“Bởi vì anh không vui.”
Không giải thích dư thừa, Tống Ý Nhiên xoay người đi. Lâm Khả Tụng có loại cảm giác không hiểu.
Khi cô trở lại biệt thự, lúc vừa mới bước được vài bước, đột nhiên phát hiện Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường dựa vào vách tường.
“Giang....... Giang tiên sinh! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Chờ đợi quyết định của em.”
"Quyết định gì?"
Hôm nay Giang Thiên Phàm và Tống Ý Nhiên đều uống nhầm thuốc cả rồi sao? Nói chuyện thì chỉ nói một nửa? Giang Thiên Phàm chậm rãi đi tới chỗ cô, anh vươn tay ra, tìm kiếm ở trong không khí, cuối cùng cũng chạm tới vai Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng căng thẳng, cho đến khi Giang Thiên Phàm ôm cô vào trong lòng ngực của anh.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Tất cả máu ấm áp và suy nghĩ đều bị ngừng trệ, cô chậm chạp cảm giác giống như cô bị Giang Thiên Phàm lây bệnh trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
Anh thở bên tai cô, thậm chí mỗi sợi tóc của cô đều cảm nhận được nhiệt độ truyền từ tay anh.
“Quyết định không bỏ cuộc.”
“Vì sao tôi phải bỏ cuộc?”
Từ đầu đến hiện tại, cô không nghĩ ra bất kỳ lí do gì có thể làm cho cô bỏ cuộc.
Giang Thiên Phàm buông cô ra, cái loại cảm giác ấm áp đó rời đi làm cho Lâm Khả Tụng đột nhiên không quen.
Chẳng qua là lúc cô ngẩng lên, áo giác quen thuộc lần nữa xông vào tim của cô.
Khóe môi Giang Thiên Phàm lõm vào rất sâu, trong cảnh vật có một loại sức quyến rũ.
Hình như anh đang cười.
Chỉ có dùng tâm đi cảm thụ lòng người, mới có thể phát giác.
“Khả Tụng, chỉ cần em nghĩ làm được, không sớm thì muộn cũng sẽ làm được.”
Giọng nói của anh rất nhạt, nhạt đến mức nghe không nhìn thấy chút tình cảm nào.
Nhưng cô lại hiểu lời nói ngầm của anh: bất luận cái gì tôi đều sẽ giúp em, làm bạn với em, thậm chí nhìn ngửa mặt lên trông em muốn đi đến đâu.
“Dáng vẻ Giang tiên sinh như vậy..... Không giống Giang tiên sinh chút nào.” Lâm Khả Tụng mím môi, cười nói.
“Tôi chính là tôi, không có gì mà giống với không giống.” Mặt Giang Thiên Phàm vẫn một dạng trời đất xoay chuyển cũng không thay đổi như cũ.
Khoảnh khắc kia, Lâm Khả Tụng thật tin tưởng người đàn ông này thích mình.
“Khả Tụng, tôi biết rõ người trong lòng em là Tống Ý Nhiên.”
Lâm Khả Tụng hoàn toàn kinh ngạc nhìn Giang Thiên Phàm.
“Hơi thở của em nói cho tôi biết, em rất kinh ngạc.”
“Làm sao anh biết? Tôi nói với Meire và anh đều là....... Tống Ý Nhiên là bạn học của tôi.......”
“Giọng điệu của em nói chuyện với anh ta, hành động túm lấy vạt áo của anh ta, em chuẩn bị bữa ăn tối này, cũng nói cho tôi biết, em đè nén cảm giác thích anh ta. Nếu như tôi là em, tôi sẽ can đảm nói ra.”
“Bởi vì anh là Giang Thiên Phàm, cho nên sẽ không hiểu cảm giác khi nói ra câu đó sẽ khiến cho người trong lòng anh lo lắng cách xa anh. Chỉ cần tôi nhẫn nại tốt, có lẽ vẫn có thể đứng ở chỗ không gần không xa anh ấy...... Thích là một cảm giác rất thần kỳ. Nó có thể làm cho con người dũng cảm không sợ hãi, cũng có thể làm cho một người trở nên hèn nhát....... Tôi sợ tôi không nhịn được sẽ phá tan sự ăn ý của tôi với anh ấy như bây giờ, bù đắp thế nào cũng không trở lại như quá khứ được. Bạn bè và người yêu có thể giống nhau, cũng khác nhau một trời một vực. Nhưng vượt qua một bước kia...... Dựa vào không chỉ là dũng khí, mà còn có quyết tâm.”
Lời như vậy, cô đè nén ở trong lòng đã rất lâu, không cách nào thổ lộ cũng không có người có thể lắng nghe.
“Không làm được chứng minh em còn chưa đủ thích anh ta. Về sau, thử đi thích cái người làm cho em dũng cảm.”
Giang Thiên Phàm ung dung đi về phía trước.
Mà bên tai Lâm Khả Tụng, hình như vang lên không khí khô ráo đến tiếng vang vỡ toang, có cái gì từ chuyện cùng cô lướt qua nhau, đáy lòng vẫn bị Tống Ý Nhiên nắm giữ giờ sắp được thong suốt.
Sau mỗi một ngày, thời gian Lâm Khả Tụng cơ hồ đều ở trong phòng bếp.
Giang Thiên Phàm mỗi ngày làm hai món ăn khiến Lâm Khả Tụng thưởng thức rồi dựa vào đó làm ra đồ ăn, đến mỗi lần ba, bốn món ăn, Lâm Khả Tụng phát hiện mình đang nhanh chóng nắm giữ tất cả các kĩ xảo nấu ăn từ Giang Thiên Phàm. Bất luận là xào nấu, chiên hay là sấy khô, cô phát hiện mình càng ngày càng thuậm buồm xuôi gió.
Nửa tháng sau, Giang Thiên Phàm đã không còn làm bất kỳ món ăn nào cho Lâm Khả Tụng thưởng thức nữa, mà là cho cô nguyên liệu nấu ăn, để cho cô tự mình tưởng tượng, hơn nữa làm cô cho rằng ngày tốt tới.
Như vậy khiêu chiến nhiều khó khăn, lại nghĩ ra đầy đủ. Mỗi khi cô nhìn thấy Giang Thiên Phàm cúi đầu xuống thưởng thức món ăn cô làm thì cô đều sẽ có một loại cảm giác hồi hộp. Đặc biệt là khóe miệng Giang Thiên Phàm mở ra, nghiêng người, sợi tóc dọc theo trán, thần kinh Lâm Khả Tụng vô cùng tập trung, giống như chờ đợi □□ sổ xố.
Cô vẫn nhớ giao hẹn của mình và Giang Thiên Phàm, nếu như có một ngày cô làm ra món ăn khiến Giang Thiên Phàm cảm thấy ngon, Giang Thiên Phàm sẽ đồng ý mình một điều kiện.
Nếu quả thật có một ngày kia, điều kiện của cô đại khái chính là Giang Thiên Phàm cười với cô nhiều hơn một chút.
Nói không chừng Giang Thiên Phàm cười có thể còn khó coi hơn là khóc nữa?
Lâm Khả Tụng đang xoa mặt, vừa dùng lực trong đầu lại mặc sức tưởng tượng.
“Em ở đây suy nghĩ lung tung cái gì?”
Giọng nói hơi lạnh lẽo vang lên bên tai cô.
“Không có! Tôi đang nhào bột mì!”
“Em quên bỏ trứng gà.” Giang Thiên Phàm ở rất gần, Lâm Khả Tụng có thể tinh tường nhìn thấy lông mi anh, “Còn nữa, đừng dùng những ảo tưởng không thực tế đó trên người tôi.”
Lâm Khả Tụng 囧 rồi......
Cuối cùng chuyện này là như thế nào, tại sao cô nghĩ cái gì đối phương lại rất rõ rang? Muốn giả ngây ngô cũng không được?
Cái này không khoa học!
Mặc dù Giang Thiên Phàm đối với sự sang suốt của cô có chút khỗ não, nhưng Lâm Khả Tụng cảm thấy mỗi một ngày đều trôi qua rất nhanh. Có lúc nghiêng mặt sang bên, hoặc là ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường ngồi chỗ không xa.
Gò má của anh rất đẹp, chính là anh vĩnh viễn không thể nào biết.
Sau khi kết thúc một ngày học nấu nướng, Lâm Khả Tụng thường sẽ đi làm đồ ăn cho Tống Ý Nhiên.
Học kỳ thứ nhất của người này cũng kết thúc, áp lực cho kỳ thi sắp tới cũng sắp diễn ra. Ở trong ấn tượng của Lâm Khả Tụng, Tống Ý Nhiên thuộc loại nhân vật đứng đầu, hoàn toàn không cần phí tâm tư học cái gì. Nhưng mà lần này khác biệt, dường như giáo sư và người hướng dẫn của anh vô cùng nghiêm khắc, người này ngồi ở trước bàn đọc sách lật toàn bộ vở ghi chép được để ngăn nắp hết một vòng mà vẫn chưa để xuống.
Bưng đĩa đứng ở cửa phòng sách, rất có thể thấy được bộ dạng Tống Ý Nhiên đeo kính vẻ mặt nghiêm túc ghi chép.
Lâm Khả Tụng đặt đĩa ở bên cạnh bàn sách của anh nhưng cũng không vội quấy rầy anh, cho đến khi anh lật qua trang khác.
Anh để bút ở giữa vở, nghiêng mặt sang phía Lâm Khả Tụng hé miệng: "A ——"
Lâm Khả Tụng muốn nói tại sao bệnh của thiếu gia lại tái phát, thế nhưng khi cô chống ý cười trong con mắt phía sau chiếc kính của anh thì cô biết rõ người này cố ý.
Cô ghim một miếng trứng gà cuốn, dùng vẻ mặt hung dữ nhét vào trong miệng Tống Ý Nhiên.
Anh nhắm mắt lại, vừa gật đầu vừa nhai.
"Này, ăn ngon không?"
"Ăn ngon. Bây giờ em nấu mì tôm thôi cũng rất có phong phạm rồi."
"Đi chết đi." Lâm Khả Tụng nhét một miếng lớn vào trong miệng của anh.
Tống Ý Nhiên thiếu chút nữa không mắc nghẹn, bộ dạng người nà bị nghẹn thức ăn cũng raats đẹp.
"Này, còn một tuần nữa là trận đấu sắp bắt đầu rồi, em có hồi hộp hay không?"
"Nói không khẩn trương nhất định là giả bộ! Tôi chưa đủ để có tố chất tâm lý tốt như vậ." Lâm Khả Tụng thở ra một hơi.
Cô không biết đến lúc đó nếu nói "Đại sư tú" sẽ là như thế nào, cô sẽ gặp phải dạng khiêu chiến gì.
Khi bắt đầu thi đấu, xung quanh chỗ bên người cô chỉ còn lại đối thủ cạnh tranh, cô không thể nào lấy được chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, tất cả sẽ chỉ dựa vào mình cô.
"Đợi đến khi thi đấu kết thúc, không nên quên chuyện em đã đồng ý với tôi."
Tống Ý Nhiên hạ con mắt xuống, Lâm Khả Tụng không hiểu cảm sao thấy áp lực.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tống Ý Nhiên vang lên.
Anh nhìn số điện thoại di động trên màn hình, trên môi nở nụ cười trào phúng.
Anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, kéo dài giọng, cười nói: "Anh hai, đã lâu không gặp!"
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhìn vào giọng nói của Tống Ý Nhiên mà nói, giống như là "Huynh hữu đệ cung". (là anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau)
Nhưng Lâm Khả Tụng biết, tình cảm của Tống Ý Nhiên với anh hai của anh rất phức tạp, từ lúc tôn kinh ban đầu rồi đến thất vọng rồi sau đó “cứ như vậy đi”, từng bước từng bước đi tới tình cảnh hôm nay, Lâm Khả Tụng biết Tống Ý Nhiên đau trong lòng.
Cúp điện thoại, Tống Ý Nhiên quay đầu lại liếc nhìn Lâm Khả Tụng, cười một cái nói: "Tống Ý Phàm dám nói muốn tới Newyork thăm anh."
"Như vậy anh định làm như thế nào?"
Lâm Khả Tụng biết, mấy ngày nay Tống Ý Nhiên biểu hiện ra nghiêm túc chỉ sợ lại muốn đi xa.
"Ừ......" Tống Ý Nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi, dứt khoát khép trang sách lại, "Đương nhiên là không làm cho mình thoạt nhìn như quá cố gắng."
Nói xong, anh mệt mỏi dời đĩa thức ăn tới trước mặt của mình, bắt đầu ăn cuốn trứng cho xong.
Lâm Khả Tụng không hề nói gì, dửng dưng ngồi ở góc bàn cạnh bàn anh đung dưa hai chân, nhìn dáng vẻ anh ăn đồ.
Lông mi của anh rất dài, từ góc độ này mắt nhìn xuống, càng thêm lộ ra vẻ thanh mảnh kéo dài, giống như có cát chảy rất thưa thớt từ giữa lông mày anh xuống.
"Khả Tụng, ăn thức ăn em làm, là chuyện vui vẻ nhất sau khi anh tới Nework."
"Như vậy anh cảm thấy mùi vị này có thể làm cho em thắng trong trận cuối cùng không? Phải biết, đây chính là tiền thưởng 30 vạn đô la đấy!"
Tống Ý Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: "Số tiền cuối cùng tới tay em sẽ không đủ 30 vạn."
"Hả? Tại sao?"
Tống Ý Nhiên ngưỡng mặt lên, ngắt lỗ mũi Lâm Khả Tụng: "Đứa ngốc, em cho rằng không cần nộp thuế sao?"
Mặt của Lâm Khả Tụng đột nhiên sụp xuống.
"Chỉ là, anh cảm thấy được nhất định em sẽ trở thành vô địch. Cho nên Khả Tụng à, nếu như có một ngày tôi bắt đầu kinh doanh khách sạn, em sẽ đến làm đầu bếp chính của anh chứ?"
Trong ánh mắt của anh là một loại mong đợi động lòng người.
"Anh dám mới em, em sẽ dám làm."
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Khi Lâm Khả Tụng trở lại biệt thự Giang Thiên Phàm thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Cô bước vào phòng khách, phát hiện Giang Thiên Buồm mặc một bộ áo sơ mi ô vuông ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sa lon, mà Meire đang cứng nhắc đọc một bài bào rất dài rất dài trên máy tính.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng thấy Giang Thiên Phàm ăn mặc đơn giản như thế, không nhịn được nhìn anh lâu hơn.
Meire lại trực tiếp gọi cô lại: "Khả Tụng, tôi cảm thấy bài báo dài này cô tới đọc rất phù hợp! Cố nhất định sẽ học được rất nhiều việc có tác dụng từ trong này!"
Lâm Khả Tụng nhìn về phía Giang Thiên Phàm, anh không có bất kỳ ý phản đối gì với đề nghị của Meire. Vì vậy cô nhận lấy máy tính bảng, liếc mắt nhìn nội dung bài, phát hiện lại là một vị đầu bếp chính tên là Lilith viết về kỷ xảo sấy khô.
Lâm Khả Tụng tiếp tục đọc tiếp. Vừa đọc, vừa theo bản năng nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Cuộc sống của anh nhất định có quy luật, lúc này anh nên đợi ở trong phòng của mình, rót một ít ly rượu đỏ, dựa vào sân phơi suy nghĩ về khách sạn của anh, món ăn mới hay cái gì đó có ý nghĩa.
Khi Meire đi xa, Giang Thiên Phàm vẫn im lặng bỗng mở miệng nói: "Ngày mai, tôi sẽ làm gan ngỗng chim cút, em phải thưởng thức cho tốt."
Gan ngỗng chim cút?
Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, phải biết đây chính là món ăn sở trường nối tiếng của Giang Thiên Phàm!
Trước đó mặc dù cô nhìn anh làm, thế nhưng lúc đó cô không biết chút gì về kỹ xảo nấu nướng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa mỗi một bước làm của Giang Thiên Phàm. Nhưng mà bây giờ, cô nhất định sẽ trợn to hai mắt nhớ rõ ràng anh từng động tác nhìn như không đáng kể của anh!
"Nếu học trò thay thế thầy hướng dẫn tham gia thi đấu, như vậy vòng nấu món ăn nổi tiếng của người hướng dẫn sẽ không phải thiếu."
Giang Thiên Phàm đứng dậy, đi về phía phương hướng bậc thang.
"Bài này không cần phải đọc tiếp nữa sao?" Lâm Khả Tụng hoài nghi hỏi.
"Không cần. Khi nó mới ra, Meire đã đọc qua một lần rồi."
Hả? Vậy vì sao vừa rồi Meire lại......
Đợi chút, không phải Giang Thiên Phàm đang đợi cô trở lại chứ?
Lâm Khả Tụng đưa mắt lên nhìn nhìn về bóng dáng không nhanh không chậm đi lên bậc thang của Giang Thiên Phàm, giống như ngày đêm chuyển đổi, giống như ảo giác.
Khi cô sắp không thấy bóng dáng của anh nữa thì Giang Thiên Phàm chợt dừng bước, "Khả Tụng, hôm nay khi đi chung một chỗ với Tống tiên sinh, em vui không?"
"Hả?" Lâm Khả Tụng kinh ngạc vì Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
Hoặc là nói, anh để ý tới vấn đề này làm Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc.
Cho dù anh đã từng nói anh thích cô, nhưng mà ở trong cái nhìn của Lâm Khả Tụng, cảm giác của cô với Giang Thiên Phàm là hoàn toàn không rành khói lửa trần gian...... Nhưng trên thực tế, anh cũng sẽ để ý khi cô và Tống Ý Nhiên ở một chỗ sao?
"Anh ấy sắp thi, tôi chỉ làm một chút đồ ăn cho anh ấy ăn."
"Nếu như gặp phải bất kỳ chuyện gì làm em cảm thấy không vui, không cần phải lưu luyến, trở về sớm chút."
Trong một khắc kia, dường như Lâm Khả Tụng đã hiểu dụng ý Giang Thiên Phàm ở chỗ này chờ cô.
Anh biết tình cảm cô ôm trong lòng với Tống Ý Nhiên, cho nên anh không muốn cô chịu phải tổn thương gì từ chỗ Tống Ý Nhiên.
Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói “trở về sớm chút” của Giang Thiên Phàm.
Nó lành lạnh, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà lại như bàn tay ấm áp, bưng kín trái tim Lâm Khả Tụng.
Bị cảm động thật ra thì rất dễ dàng.
Một cô gái trong cả đời sẽ bị cảm động rất nhiều lần, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn làn nước xanh không ngừng gợn, một quyển tiểu thuyết, một bộ phim cũng có thể có cảm xúc lã chã rơi lệ.
Nhưng mà từ thích một người đến yêu một người khác, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bác sĩ Tạ đã từng nhắc nhở cô, một khi Giang Thiên Phàm yêu một người nào đó, là tuyệt đối mà thuần túy.
Anh là một người kiềm chế. Lâm Khả Tụng biết anh sẽ không để cho "tuyệt đối" của mình trở thành nguyên nhân làm cho đối phương hít thở không thông.
Cô biết, anh là tốt đẹp như thế.
"Giang tiên sinh."
"Sao vậy?" Giang Thiên Phàm dừng bước.
"Tôi bây giờ, tôn trọng anh, thậm chí sùng bái anh, nhưng cũng không phải thích anh."
Trong lòng nghĩ như thế nào, sẽ phải thành thực nói ra ngoài. Cho dù cô không nói, anh cũng có thể cảm thấy được.
"Cám ơn em nói cho tôi biết."
Trên mặt Giang Thiên Phàm vẫn không mừng không giận. Đáp án này hoàn toàn ở trong dự liệu của anh.
Anh lạnh nhạt ngược lại làm cô có chút luống cuống tay chân.
"Bởi vì tôi rất quan trọng với em, cho nên sẽ không dễ dàng tiếp nhận tôi. Em là loại cô gái càng để ý lại càng cẩn thẩn. Đối với Tống tiên sinh như thế, đối với tôi cũng như vậy. Sự lo lắng của em chưa bao giờ là bị cự tuyệt, mà là mất đi. So với những cô gái giải quyết dứt khoát kia, có lẽ em rất mềm yếu, nhưng đối với tôi mà nói rất đáng yêu. Bởi vì một khi em đã tích góp từng tí một đầy đủ dũng khí, bước ra một bước kia, em có thể so với những cô gái dám yêu dám hận càng thêm làm việc nghĩa không chùn bước kia."
Ánh mắt của Lâm Khả Tụng khẽ xót.
Tại sao người đàn ông này chỉ dùng ba tháng đã nhìn thấu cô?
"Cám ơn anh, Giang tiên sinh."
"Ngủ ngon, Khả Tụng."
Nói xong, bóng dáng của Giang Thiên Phàm biến mất ở cuối bậc thang.
Mà lòng của Lâm Khả Tụng giống như bị nước chảy loạn qua, quanh co quanh co, cuối cùng vẫn là tụ vào biển rộng.
Bây giờ mỗi một ngày đều rất quý giá, hoàn toàn tiến vào giai đoạn thời gian đếm ngược "Đại sư tú".
Hôm nay sẽ được thưởng thức gan ngỗng chim cút của Giang Thiên Phàm rồi, Lâm Khả Tụng không khỏi căng thẳng.
Nhưng mà Giang Thiên Phàm cũng không để cho cô ở một bên quan sát, mà là để cô ngồi ở trên ban công gian phòng.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, lười biếng rơi vào mép sân phơi. Trong không khí là hương hoa hồng dây thơm mát nhàn nhạt, tâm tư theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Cô nhắm mắt lại, rõ ràng càng gần tới thi đấu mình sẽ phải càng khẩn trương, nhưng giờ phút này dòng suy nghĩ của cô cũng rất yên tĩnh, hoàn toàn không hoảng loạn như lúc thi vào đại học.
Mùi thơm tôm biển và hơi thở nồng nặc đậu phụ như ẩn như hiện ở trong không khí.
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang bên, Meire mặc tây trang đánh nơ bưng một đĩa đi tới trước mặt cô, trên bàn ăn phủ một đồ đậy, làm cho người ta không thấy được bên trong chứa cái gì.
Trong mắt anh là ý cười sâu, góc độ vừa đúng nghiêng người: "Khả Tụng, đoán xem hôm nay ăn món gì?"
Cái mùi này, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Đó là khi cô ở trong phòng bếp ở nhà hàng cao cấp, nhìn Giang Thiên Phàm làm món ăn đầu tiên, lúc ấy đầu bếp chính Brodie là trợ thủ của anh.
"Không ngờ còn có món ăn trước...... Tôi cho rằng chỉ có món chính! Là đậu phụ tôm đông lạnh đúng không?"
"Lỗ mũi của cô thật thính." Meire mở đồ đậy ra.
Đậu phụ tôm đông lạnh trước mắt được cắt thành sáu mảnh dày mỏng đều đều, đậu phụ xanh nhạt cùng với tôm thịt trắng noãn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, lớp màng mỏng đông lạnh ở dưới ánh mặt trời tản mát ra sáng bóng mê người, càng không cần phải nói vị chua thanh của mơ ở dưới đĩa, vị của đinh hương, gừng, cây húng quế tư hòa trộn vào nhau, Lâm Khả Tụng chỉ ăn một miếng nhỏ đã cảm thấy vị tinh tế tỉ mỉ, trong miệng đều là vị của đậu phụ và tôm. Hơn nữa vị của lớp mỏng đông lạnh kia hết sức tự nhiên, không có một chút vị dính nào.
"Đây là dùng da heo nấu rồi làm lớp màng đông lạnh...... Cần nhiều giờ, chẳng lẽ tối hôm qua Giang tiên sinh đã chuẩn bị lớp màng da heo đông lạnh này?"
"Tám giờ sáng hôm nay Giang tiên sinh mới bắt đầu chuẩn bị." Meire cười trả lời.
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người: "Sớm như vậy? Chẳng lẽ nói hôm nay còn có khách khác ư?"
"Hôm nay tiên sinh chỉ có một vị khách là cô."
Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống, nhìn món ăn tuyệt đẹp trong đĩa, đột nhiên không nỡ ăn.
"Tiên sinh nói, không cần phí tâm tư đi phỏng đoán phương pháp nấu món ăn. Chỉ cần đi hưởng thụ mùi của thức ăn là tốt rồi. Cô bây giờ, đã không còn là người bình thường không biết gì về nấu nướng cả nữa rồi. Tiên sinh tin tưởng, chỉ cần là món ăn ngon chân chính, là nhất định sẽ bị cô nhớ được. Mà chỉ cần bị cô nhớ mùi vị, hoặc sớm hoặc muộn, cô nhất định sẽ làm ra được."
Meire lui về phía sau hai bước, hết sức lễ độ rời khỏi sân phơi.
Trái tim của Lâm Khả Tụng như muốn nhẹ nhàng bay lên.
Cô ngon lành hưởng thụ món ăn trước, cảm giác khi tôm và hàm răng chạm vào nhau tự nhiên bật ra.
Dùng món ăn trước mặt xong, Meire giống như tính toán tốt thời gian rồi, đưa tới món chính gan ngỗng chim cút.
Trình bày tuyệt đẹp như vậy, làm cho người ta không nỡ phá hỏng tất cả trong đĩa.
Quả thật Lâm Khả Tụng khó có thể tưởng tượng, mất đi thị mà sao Giang Thiên Phàm có thể làm được tất cả.
Cùng một món ăn, nhất định anh đã làm hàng ngàn, hàng vạn lần mới đạt tới trình độ bây giờ.
Đây là một món ăn nổi tiếng tiêu biểu cho tài nghệ nấu nướng của Giang Thiên Phàm.
Lâm Khả Tụng dùng sức hít một hơi, cắt chim cút ra. Hương gan ngỗng đậm đặc hoàn toàn bị khóa ở trong chim cút, không hề tanh, phối hợp các loại hương liệu. Đưa vào trong miệng, đầu tiên cô thưởng thức được chính là mùi thịt nướng đặc biệt sau khi được nướng vừa chín đến của chim cút, khi hàm răng cắn xuống, chạm vào gan ngỗn, trơn mềm mà mùi vị nồng nặc, cách kết hợp nguyên liệu nấu ăn cùng với hương liệu kết hợp lại rất hoàn mỹ với nhau.
Rõ ràng cũng là thịt, lại hoàn toàn không ngán.
Thậm chí cuối cùng trong miệng còn lưu lại vị chua nhọt nhàn nhạt, làm cô muốn ăn tiếp.
Giống như hoàn toàn ăn không đủ, cô cảm thấy mình vẫn chưa thể nhớ kỹ tất cả vị của món ăn này thì trong đĩa đã hết.
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền tới tiếng bước chân rất có tiết tấu, là Giang Thiên Phàm.
Anh đẩy cửa ra, trên người mặc áo trắng đầu bếp chính, cả người có vẻ tinh xảo đâu vào đấy.
Tay trái của anh nâng một chiếc đĩa, đi theo phía sau là Meire.
Khoảnh khắc kia, Lâm Khả Tụng giống như tượng gỗ mặc cho đối phương tác động.
Thậm chí cô có một loại kích thích với anh.
Nhưng xúc động như vậy chỉ đến khi cô nhớ lại câu nói “Tôi thích em” mà Giang Thiên Phàm lạnh lẽo thốt ra thì suy nghĩ của cô liền nhanh chóng thu hồi.
“Ừ, em muốn rõ rang. Em sẽ chịu đựng đến cùng.”
Tống Ý Nhiên nhìn cô, ánh mắt rất sâu xa. Ở trong ấn tượng của cô, anh chưa từng nhìn cô như vậy.
Đó là một loại do dự, sau loại do dự đó cũng không thể không buông tha.
“Được rồi. Bất luận có chuyện gì, đều nhớ nói cho anh biết.”
“Em biết rồi.”
“Còn nữa, đợi đến lúc ‘cuộc so tài đại sư’ kết thúc, bất luận kết quả như thế nào, em đều không thể ở lai nơi này nữa rồi.”
“Sao vậy? Em cảm thấy hình như anh rất chú ý việc em ở lại đây?” Lâm Khả Tụng ngoảnh đầu cười hỏi.
“Bởi vì anh không vui.”
Không giải thích dư thừa, Tống Ý Nhiên xoay người đi. Lâm Khả Tụng có loại cảm giác không hiểu.
Khi cô trở lại biệt thự, lúc vừa mới bước được vài bước, đột nhiên phát hiện Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường dựa vào vách tường.
“Giang....... Giang tiên sinh! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Chờ đợi quyết định của em.”
"Quyết định gì?"
Hôm nay Giang Thiên Phàm và Tống Ý Nhiên đều uống nhầm thuốc cả rồi sao? Nói chuyện thì chỉ nói một nửa? Giang Thiên Phàm chậm rãi đi tới chỗ cô, anh vươn tay ra, tìm kiếm ở trong không khí, cuối cùng cũng chạm tới vai Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng căng thẳng, cho đến khi Giang Thiên Phàm ôm cô vào trong lòng ngực của anh.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Tất cả máu ấm áp và suy nghĩ đều bị ngừng trệ, cô chậm chạp cảm giác giống như cô bị Giang Thiên Phàm lây bệnh trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
Anh thở bên tai cô, thậm chí mỗi sợi tóc của cô đều cảm nhận được nhiệt độ truyền từ tay anh.
“Quyết định không bỏ cuộc.”
“Vì sao tôi phải bỏ cuộc?”
Từ đầu đến hiện tại, cô không nghĩ ra bất kỳ lí do gì có thể làm cho cô bỏ cuộc.
Giang Thiên Phàm buông cô ra, cái loại cảm giác ấm áp đó rời đi làm cho Lâm Khả Tụng đột nhiên không quen.
Chẳng qua là lúc cô ngẩng lên, áo giác quen thuộc lần nữa xông vào tim của cô.
Khóe môi Giang Thiên Phàm lõm vào rất sâu, trong cảnh vật có một loại sức quyến rũ.
Hình như anh đang cười.
Chỉ có dùng tâm đi cảm thụ lòng người, mới có thể phát giác.
“Khả Tụng, chỉ cần em nghĩ làm được, không sớm thì muộn cũng sẽ làm được.”
Giọng nói của anh rất nhạt, nhạt đến mức nghe không nhìn thấy chút tình cảm nào.
Nhưng cô lại hiểu lời nói ngầm của anh: bất luận cái gì tôi đều sẽ giúp em, làm bạn với em, thậm chí nhìn ngửa mặt lên trông em muốn đi đến đâu.
“Dáng vẻ Giang tiên sinh như vậy..... Không giống Giang tiên sinh chút nào.” Lâm Khả Tụng mím môi, cười nói.
“Tôi chính là tôi, không có gì mà giống với không giống.” Mặt Giang Thiên Phàm vẫn một dạng trời đất xoay chuyển cũng không thay đổi như cũ.
Khoảnh khắc kia, Lâm Khả Tụng thật tin tưởng người đàn ông này thích mình.
“Khả Tụng, tôi biết rõ người trong lòng em là Tống Ý Nhiên.”
Lâm Khả Tụng hoàn toàn kinh ngạc nhìn Giang Thiên Phàm.
“Hơi thở của em nói cho tôi biết, em rất kinh ngạc.”
“Làm sao anh biết? Tôi nói với Meire và anh đều là....... Tống Ý Nhiên là bạn học của tôi.......”
“Giọng điệu của em nói chuyện với anh ta, hành động túm lấy vạt áo của anh ta, em chuẩn bị bữa ăn tối này, cũng nói cho tôi biết, em đè nén cảm giác thích anh ta. Nếu như tôi là em, tôi sẽ can đảm nói ra.”
“Bởi vì anh là Giang Thiên Phàm, cho nên sẽ không hiểu cảm giác khi nói ra câu đó sẽ khiến cho người trong lòng anh lo lắng cách xa anh. Chỉ cần tôi nhẫn nại tốt, có lẽ vẫn có thể đứng ở chỗ không gần không xa anh ấy...... Thích là một cảm giác rất thần kỳ. Nó có thể làm cho con người dũng cảm không sợ hãi, cũng có thể làm cho một người trở nên hèn nhát....... Tôi sợ tôi không nhịn được sẽ phá tan sự ăn ý của tôi với anh ấy như bây giờ, bù đắp thế nào cũng không trở lại như quá khứ được. Bạn bè và người yêu có thể giống nhau, cũng khác nhau một trời một vực. Nhưng vượt qua một bước kia...... Dựa vào không chỉ là dũng khí, mà còn có quyết tâm.”
Lời như vậy, cô đè nén ở trong lòng đã rất lâu, không cách nào thổ lộ cũng không có người có thể lắng nghe.
“Không làm được chứng minh em còn chưa đủ thích anh ta. Về sau, thử đi thích cái người làm cho em dũng cảm.”
Giang Thiên Phàm ung dung đi về phía trước.
Mà bên tai Lâm Khả Tụng, hình như vang lên không khí khô ráo đến tiếng vang vỡ toang, có cái gì từ chuyện cùng cô lướt qua nhau, đáy lòng vẫn bị Tống Ý Nhiên nắm giữ giờ sắp được thong suốt.
Sau mỗi một ngày, thời gian Lâm Khả Tụng cơ hồ đều ở trong phòng bếp.
Giang Thiên Phàm mỗi ngày làm hai món ăn khiến Lâm Khả Tụng thưởng thức rồi dựa vào đó làm ra đồ ăn, đến mỗi lần ba, bốn món ăn, Lâm Khả Tụng phát hiện mình đang nhanh chóng nắm giữ tất cả các kĩ xảo nấu ăn từ Giang Thiên Phàm. Bất luận là xào nấu, chiên hay là sấy khô, cô phát hiện mình càng ngày càng thuậm buồm xuôi gió.
Nửa tháng sau, Giang Thiên Phàm đã không còn làm bất kỳ món ăn nào cho Lâm Khả Tụng thưởng thức nữa, mà là cho cô nguyên liệu nấu ăn, để cho cô tự mình tưởng tượng, hơn nữa làm cô cho rằng ngày tốt tới.
Như vậy khiêu chiến nhiều khó khăn, lại nghĩ ra đầy đủ. Mỗi khi cô nhìn thấy Giang Thiên Phàm cúi đầu xuống thưởng thức món ăn cô làm thì cô đều sẽ có một loại cảm giác hồi hộp. Đặc biệt là khóe miệng Giang Thiên Phàm mở ra, nghiêng người, sợi tóc dọc theo trán, thần kinh Lâm Khả Tụng vô cùng tập trung, giống như chờ đợi □□ sổ xố.
Cô vẫn nhớ giao hẹn của mình và Giang Thiên Phàm, nếu như có một ngày cô làm ra món ăn khiến Giang Thiên Phàm cảm thấy ngon, Giang Thiên Phàm sẽ đồng ý mình một điều kiện.
Nếu quả thật có một ngày kia, điều kiện của cô đại khái chính là Giang Thiên Phàm cười với cô nhiều hơn một chút.
Nói không chừng Giang Thiên Phàm cười có thể còn khó coi hơn là khóc nữa?
Lâm Khả Tụng đang xoa mặt, vừa dùng lực trong đầu lại mặc sức tưởng tượng.
“Em ở đây suy nghĩ lung tung cái gì?”
Giọng nói hơi lạnh lẽo vang lên bên tai cô.
“Không có! Tôi đang nhào bột mì!”
“Em quên bỏ trứng gà.” Giang Thiên Phàm ở rất gần, Lâm Khả Tụng có thể tinh tường nhìn thấy lông mi anh, “Còn nữa, đừng dùng những ảo tưởng không thực tế đó trên người tôi.”
Lâm Khả Tụng 囧 rồi......
Cuối cùng chuyện này là như thế nào, tại sao cô nghĩ cái gì đối phương lại rất rõ rang? Muốn giả ngây ngô cũng không được?
Cái này không khoa học!
Mặc dù Giang Thiên Phàm đối với sự sang suốt của cô có chút khỗ não, nhưng Lâm Khả Tụng cảm thấy mỗi một ngày đều trôi qua rất nhanh. Có lúc nghiêng mặt sang bên, hoặc là ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường ngồi chỗ không xa.
Gò má của anh rất đẹp, chính là anh vĩnh viễn không thể nào biết.
Sau khi kết thúc một ngày học nấu nướng, Lâm Khả Tụng thường sẽ đi làm đồ ăn cho Tống Ý Nhiên.
Học kỳ thứ nhất của người này cũng kết thúc, áp lực cho kỳ thi sắp tới cũng sắp diễn ra. Ở trong ấn tượng của Lâm Khả Tụng, Tống Ý Nhiên thuộc loại nhân vật đứng đầu, hoàn toàn không cần phí tâm tư học cái gì. Nhưng mà lần này khác biệt, dường như giáo sư và người hướng dẫn của anh vô cùng nghiêm khắc, người này ngồi ở trước bàn đọc sách lật toàn bộ vở ghi chép được để ngăn nắp hết một vòng mà vẫn chưa để xuống.
Bưng đĩa đứng ở cửa phòng sách, rất có thể thấy được bộ dạng Tống Ý Nhiên đeo kính vẻ mặt nghiêm túc ghi chép.
Lâm Khả Tụng đặt đĩa ở bên cạnh bàn sách của anh nhưng cũng không vội quấy rầy anh, cho đến khi anh lật qua trang khác.
Anh để bút ở giữa vở, nghiêng mặt sang phía Lâm Khả Tụng hé miệng: "A ——"
Lâm Khả Tụng muốn nói tại sao bệnh của thiếu gia lại tái phát, thế nhưng khi cô chống ý cười trong con mắt phía sau chiếc kính của anh thì cô biết rõ người này cố ý.
Cô ghim một miếng trứng gà cuốn, dùng vẻ mặt hung dữ nhét vào trong miệng Tống Ý Nhiên.
Anh nhắm mắt lại, vừa gật đầu vừa nhai.
"Này, ăn ngon không?"
"Ăn ngon. Bây giờ em nấu mì tôm thôi cũng rất có phong phạm rồi."
"Đi chết đi." Lâm Khả Tụng nhét một miếng lớn vào trong miệng của anh.
Tống Ý Nhiên thiếu chút nữa không mắc nghẹn, bộ dạng người nà bị nghẹn thức ăn cũng raats đẹp.
"Này, còn một tuần nữa là trận đấu sắp bắt đầu rồi, em có hồi hộp hay không?"
"Nói không khẩn trương nhất định là giả bộ! Tôi chưa đủ để có tố chất tâm lý tốt như vậ." Lâm Khả Tụng thở ra một hơi.
Cô không biết đến lúc đó nếu nói "Đại sư tú" sẽ là như thế nào, cô sẽ gặp phải dạng khiêu chiến gì.
Khi bắt đầu thi đấu, xung quanh chỗ bên người cô chỉ còn lại đối thủ cạnh tranh, cô không thể nào lấy được chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, tất cả sẽ chỉ dựa vào mình cô.
"Đợi đến khi thi đấu kết thúc, không nên quên chuyện em đã đồng ý với tôi."
Tống Ý Nhiên hạ con mắt xuống, Lâm Khả Tụng không hiểu cảm sao thấy áp lực.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tống Ý Nhiên vang lên.
Anh nhìn số điện thoại di động trên màn hình, trên môi nở nụ cười trào phúng.
Anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, kéo dài giọng, cười nói: "Anh hai, đã lâu không gặp!"
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhìn vào giọng nói của Tống Ý Nhiên mà nói, giống như là "Huynh hữu đệ cung". (là anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau)
Nhưng Lâm Khả Tụng biết, tình cảm của Tống Ý Nhiên với anh hai của anh rất phức tạp, từ lúc tôn kinh ban đầu rồi đến thất vọng rồi sau đó “cứ như vậy đi”, từng bước từng bước đi tới tình cảnh hôm nay, Lâm Khả Tụng biết Tống Ý Nhiên đau trong lòng.
Cúp điện thoại, Tống Ý Nhiên quay đầu lại liếc nhìn Lâm Khả Tụng, cười một cái nói: "Tống Ý Phàm dám nói muốn tới Newyork thăm anh."
"Như vậy anh định làm như thế nào?"
Lâm Khả Tụng biết, mấy ngày nay Tống Ý Nhiên biểu hiện ra nghiêm túc chỉ sợ lại muốn đi xa.
"Ừ......" Tống Ý Nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi, dứt khoát khép trang sách lại, "Đương nhiên là không làm cho mình thoạt nhìn như quá cố gắng."
Nói xong, anh mệt mỏi dời đĩa thức ăn tới trước mặt của mình, bắt đầu ăn cuốn trứng cho xong.
Lâm Khả Tụng không hề nói gì, dửng dưng ngồi ở góc bàn cạnh bàn anh đung dưa hai chân, nhìn dáng vẻ anh ăn đồ.
Lông mi của anh rất dài, từ góc độ này mắt nhìn xuống, càng thêm lộ ra vẻ thanh mảnh kéo dài, giống như có cát chảy rất thưa thớt từ giữa lông mày anh xuống.
"Khả Tụng, ăn thức ăn em làm, là chuyện vui vẻ nhất sau khi anh tới Nework."
"Như vậy anh cảm thấy mùi vị này có thể làm cho em thắng trong trận cuối cùng không? Phải biết, đây chính là tiền thưởng 30 vạn đô la đấy!"
Tống Ý Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: "Số tiền cuối cùng tới tay em sẽ không đủ 30 vạn."
"Hả? Tại sao?"
Tống Ý Nhiên ngưỡng mặt lên, ngắt lỗ mũi Lâm Khả Tụng: "Đứa ngốc, em cho rằng không cần nộp thuế sao?"
Mặt của Lâm Khả Tụng đột nhiên sụp xuống.
"Chỉ là, anh cảm thấy được nhất định em sẽ trở thành vô địch. Cho nên Khả Tụng à, nếu như có một ngày tôi bắt đầu kinh doanh khách sạn, em sẽ đến làm đầu bếp chính của anh chứ?"
Trong ánh mắt của anh là một loại mong đợi động lòng người.
"Anh dám mới em, em sẽ dám làm."
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Khi Lâm Khả Tụng trở lại biệt thự Giang Thiên Phàm thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Cô bước vào phòng khách, phát hiện Giang Thiên Buồm mặc một bộ áo sơ mi ô vuông ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sa lon, mà Meire đang cứng nhắc đọc một bài bào rất dài rất dài trên máy tính.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng thấy Giang Thiên Phàm ăn mặc đơn giản như thế, không nhịn được nhìn anh lâu hơn.
Meire lại trực tiếp gọi cô lại: "Khả Tụng, tôi cảm thấy bài báo dài này cô tới đọc rất phù hợp! Cố nhất định sẽ học được rất nhiều việc có tác dụng từ trong này!"
Lâm Khả Tụng nhìn về phía Giang Thiên Phàm, anh không có bất kỳ ý phản đối gì với đề nghị của Meire. Vì vậy cô nhận lấy máy tính bảng, liếc mắt nhìn nội dung bài, phát hiện lại là một vị đầu bếp chính tên là Lilith viết về kỷ xảo sấy khô.
Lâm Khả Tụng tiếp tục đọc tiếp. Vừa đọc, vừa theo bản năng nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Cuộc sống của anh nhất định có quy luật, lúc này anh nên đợi ở trong phòng của mình, rót một ít ly rượu đỏ, dựa vào sân phơi suy nghĩ về khách sạn của anh, món ăn mới hay cái gì đó có ý nghĩa.
Khi Meire đi xa, Giang Thiên Phàm vẫn im lặng bỗng mở miệng nói: "Ngày mai, tôi sẽ làm gan ngỗng chim cút, em phải thưởng thức cho tốt."
Gan ngỗng chim cút?
Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, phải biết đây chính là món ăn sở trường nối tiếng của Giang Thiên Phàm!
Trước đó mặc dù cô nhìn anh làm, thế nhưng lúc đó cô không biết chút gì về kỹ xảo nấu nướng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa mỗi một bước làm của Giang Thiên Phàm. Nhưng mà bây giờ, cô nhất định sẽ trợn to hai mắt nhớ rõ ràng anh từng động tác nhìn như không đáng kể của anh!
"Nếu học trò thay thế thầy hướng dẫn tham gia thi đấu, như vậy vòng nấu món ăn nổi tiếng của người hướng dẫn sẽ không phải thiếu."
Giang Thiên Phàm đứng dậy, đi về phía phương hướng bậc thang.
"Bài này không cần phải đọc tiếp nữa sao?" Lâm Khả Tụng hoài nghi hỏi.
"Không cần. Khi nó mới ra, Meire đã đọc qua một lần rồi."
Hả? Vậy vì sao vừa rồi Meire lại......
Đợi chút, không phải Giang Thiên Phàm đang đợi cô trở lại chứ?
Lâm Khả Tụng đưa mắt lên nhìn nhìn về bóng dáng không nhanh không chậm đi lên bậc thang của Giang Thiên Phàm, giống như ngày đêm chuyển đổi, giống như ảo giác.
Khi cô sắp không thấy bóng dáng của anh nữa thì Giang Thiên Phàm chợt dừng bước, "Khả Tụng, hôm nay khi đi chung một chỗ với Tống tiên sinh, em vui không?"
"Hả?" Lâm Khả Tụng kinh ngạc vì Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
Hoặc là nói, anh để ý tới vấn đề này làm Lâm Khả Tụng có chút kinh ngạc.
Cho dù anh đã từng nói anh thích cô, nhưng mà ở trong cái nhìn của Lâm Khả Tụng, cảm giác của cô với Giang Thiên Phàm là hoàn toàn không rành khói lửa trần gian...... Nhưng trên thực tế, anh cũng sẽ để ý khi cô và Tống Ý Nhiên ở một chỗ sao?
"Anh ấy sắp thi, tôi chỉ làm một chút đồ ăn cho anh ấy ăn."
"Nếu như gặp phải bất kỳ chuyện gì làm em cảm thấy không vui, không cần phải lưu luyến, trở về sớm chút."
Trong một khắc kia, dường như Lâm Khả Tụng đã hiểu dụng ý Giang Thiên Phàm ở chỗ này chờ cô.
Anh biết tình cảm cô ôm trong lòng với Tống Ý Nhiên, cho nên anh không muốn cô chịu phải tổn thương gì từ chỗ Tống Ý Nhiên.
Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói “trở về sớm chút” của Giang Thiên Phàm.
Nó lành lạnh, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà lại như bàn tay ấm áp, bưng kín trái tim Lâm Khả Tụng.
Bị cảm động thật ra thì rất dễ dàng.
Một cô gái trong cả đời sẽ bị cảm động rất nhiều lần, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn làn nước xanh không ngừng gợn, một quyển tiểu thuyết, một bộ phim cũng có thể có cảm xúc lã chã rơi lệ.
Nhưng mà từ thích một người đến yêu một người khác, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bác sĩ Tạ đã từng nhắc nhở cô, một khi Giang Thiên Phàm yêu một người nào đó, là tuyệt đối mà thuần túy.
Anh là một người kiềm chế. Lâm Khả Tụng biết anh sẽ không để cho "tuyệt đối" của mình trở thành nguyên nhân làm cho đối phương hít thở không thông.
Cô biết, anh là tốt đẹp như thế.
"Giang tiên sinh."
"Sao vậy?" Giang Thiên Phàm dừng bước.
"Tôi bây giờ, tôn trọng anh, thậm chí sùng bái anh, nhưng cũng không phải thích anh."
Trong lòng nghĩ như thế nào, sẽ phải thành thực nói ra ngoài. Cho dù cô không nói, anh cũng có thể cảm thấy được.
"Cám ơn em nói cho tôi biết."
Trên mặt Giang Thiên Phàm vẫn không mừng không giận. Đáp án này hoàn toàn ở trong dự liệu của anh.
Anh lạnh nhạt ngược lại làm cô có chút luống cuống tay chân.
"Bởi vì tôi rất quan trọng với em, cho nên sẽ không dễ dàng tiếp nhận tôi. Em là loại cô gái càng để ý lại càng cẩn thẩn. Đối với Tống tiên sinh như thế, đối với tôi cũng như vậy. Sự lo lắng của em chưa bao giờ là bị cự tuyệt, mà là mất đi. So với những cô gái giải quyết dứt khoát kia, có lẽ em rất mềm yếu, nhưng đối với tôi mà nói rất đáng yêu. Bởi vì một khi em đã tích góp từng tí một đầy đủ dũng khí, bước ra một bước kia, em có thể so với những cô gái dám yêu dám hận càng thêm làm việc nghĩa không chùn bước kia."
Ánh mắt của Lâm Khả Tụng khẽ xót.
Tại sao người đàn ông này chỉ dùng ba tháng đã nhìn thấu cô?
"Cám ơn anh, Giang tiên sinh."
"Ngủ ngon, Khả Tụng."
Nói xong, bóng dáng của Giang Thiên Phàm biến mất ở cuối bậc thang.
Mà lòng của Lâm Khả Tụng giống như bị nước chảy loạn qua, quanh co quanh co, cuối cùng vẫn là tụ vào biển rộng.
Bây giờ mỗi một ngày đều rất quý giá, hoàn toàn tiến vào giai đoạn thời gian đếm ngược "Đại sư tú".
Hôm nay sẽ được thưởng thức gan ngỗng chim cút của Giang Thiên Phàm rồi, Lâm Khả Tụng không khỏi căng thẳng.
Nhưng mà Giang Thiên Phàm cũng không để cho cô ở một bên quan sát, mà là để cô ngồi ở trên ban công gian phòng.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, lười biếng rơi vào mép sân phơi. Trong không khí là hương hoa hồng dây thơm mát nhàn nhạt, tâm tư theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Cô nhắm mắt lại, rõ ràng càng gần tới thi đấu mình sẽ phải càng khẩn trương, nhưng giờ phút này dòng suy nghĩ của cô cũng rất yên tĩnh, hoàn toàn không hoảng loạn như lúc thi vào đại học.
Mùi thơm tôm biển và hơi thở nồng nặc đậu phụ như ẩn như hiện ở trong không khí.
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang bên, Meire mặc tây trang đánh nơ bưng một đĩa đi tới trước mặt cô, trên bàn ăn phủ một đồ đậy, làm cho người ta không thấy được bên trong chứa cái gì.
Trong mắt anh là ý cười sâu, góc độ vừa đúng nghiêng người: "Khả Tụng, đoán xem hôm nay ăn món gì?"
Cái mùi này, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Đó là khi cô ở trong phòng bếp ở nhà hàng cao cấp, nhìn Giang Thiên Phàm làm món ăn đầu tiên, lúc ấy đầu bếp chính Brodie là trợ thủ của anh.
"Không ngờ còn có món ăn trước...... Tôi cho rằng chỉ có món chính! Là đậu phụ tôm đông lạnh đúng không?"
"Lỗ mũi của cô thật thính." Meire mở đồ đậy ra.
Đậu phụ tôm đông lạnh trước mắt được cắt thành sáu mảnh dày mỏng đều đều, đậu phụ xanh nhạt cùng với tôm thịt trắng noãn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, lớp màng mỏng đông lạnh ở dưới ánh mặt trời tản mát ra sáng bóng mê người, càng không cần phải nói vị chua thanh của mơ ở dưới đĩa, vị của đinh hương, gừng, cây húng quế tư hòa trộn vào nhau, Lâm Khả Tụng chỉ ăn một miếng nhỏ đã cảm thấy vị tinh tế tỉ mỉ, trong miệng đều là vị của đậu phụ và tôm. Hơn nữa vị của lớp mỏng đông lạnh kia hết sức tự nhiên, không có một chút vị dính nào.
"Đây là dùng da heo nấu rồi làm lớp màng đông lạnh...... Cần nhiều giờ, chẳng lẽ tối hôm qua Giang tiên sinh đã chuẩn bị lớp màng da heo đông lạnh này?"
"Tám giờ sáng hôm nay Giang tiên sinh mới bắt đầu chuẩn bị." Meire cười trả lời.
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người: "Sớm như vậy? Chẳng lẽ nói hôm nay còn có khách khác ư?"
"Hôm nay tiên sinh chỉ có một vị khách là cô."
Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống, nhìn món ăn tuyệt đẹp trong đĩa, đột nhiên không nỡ ăn.
"Tiên sinh nói, không cần phí tâm tư đi phỏng đoán phương pháp nấu món ăn. Chỉ cần đi hưởng thụ mùi của thức ăn là tốt rồi. Cô bây giờ, đã không còn là người bình thường không biết gì về nấu nướng cả nữa rồi. Tiên sinh tin tưởng, chỉ cần là món ăn ngon chân chính, là nhất định sẽ bị cô nhớ được. Mà chỉ cần bị cô nhớ mùi vị, hoặc sớm hoặc muộn, cô nhất định sẽ làm ra được."
Meire lui về phía sau hai bước, hết sức lễ độ rời khỏi sân phơi.
Trái tim của Lâm Khả Tụng như muốn nhẹ nhàng bay lên.
Cô ngon lành hưởng thụ món ăn trước, cảm giác khi tôm và hàm răng chạm vào nhau tự nhiên bật ra.
Dùng món ăn trước mặt xong, Meire giống như tính toán tốt thời gian rồi, đưa tới món chính gan ngỗng chim cút.
Trình bày tuyệt đẹp như vậy, làm cho người ta không nỡ phá hỏng tất cả trong đĩa.
Quả thật Lâm Khả Tụng khó có thể tưởng tượng, mất đi thị mà sao Giang Thiên Phàm có thể làm được tất cả.
Cùng một món ăn, nhất định anh đã làm hàng ngàn, hàng vạn lần mới đạt tới trình độ bây giờ.
Đây là một món ăn nổi tiếng tiêu biểu cho tài nghệ nấu nướng của Giang Thiên Phàm.
Lâm Khả Tụng dùng sức hít một hơi, cắt chim cút ra. Hương gan ngỗng đậm đặc hoàn toàn bị khóa ở trong chim cút, không hề tanh, phối hợp các loại hương liệu. Đưa vào trong miệng, đầu tiên cô thưởng thức được chính là mùi thịt nướng đặc biệt sau khi được nướng vừa chín đến của chim cút, khi hàm răng cắn xuống, chạm vào gan ngỗn, trơn mềm mà mùi vị nồng nặc, cách kết hợp nguyên liệu nấu ăn cùng với hương liệu kết hợp lại rất hoàn mỹ với nhau.
Rõ ràng cũng là thịt, lại hoàn toàn không ngán.
Thậm chí cuối cùng trong miệng còn lưu lại vị chua nhọt nhàn nhạt, làm cô muốn ăn tiếp.
Giống như hoàn toàn ăn không đủ, cô cảm thấy mình vẫn chưa thể nhớ kỹ tất cả vị của món ăn này thì trong đĩa đã hết.
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền tới tiếng bước chân rất có tiết tấu, là Giang Thiên Phàm.
Anh đẩy cửa ra, trên người mặc áo trắng đầu bếp chính, cả người có vẻ tinh xảo đâu vào đấy.
Tay trái của anh nâng một chiếc đĩa, đi theo phía sau là Meire.
Danh sách chương