Edit: Thố Lạt
"Bọn họ chỉ nói em không giống ai, nói không chừng còn có vài người âm thầm tán thưởng em, bởi vì trong tất cả phụ nữ ở đây, chỉ có em dám phơi bày bộ dáng tự nhiên nhất của mình." Giọng nói của Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mà bình thản.
Khiến cô cho rằng bây giờ không phải bọn họ đang ở một dạ tiệc, mà đang đi bộ trong sân tràn ngập hương hoa thường xuân.
Lâm Khả Tụng nở nụ cười.
Cô bỗng cảm thấy không có bất cứ trói buộc nào, hơn nữa còn có thể mang theo tâm tình thoải mái nhận sâm panh nhân viên phục vụ đưa tới.
Lúc này, Tống Ý Nhiên đi tới trước mặt Giang Thiên Phàm, mà Giang Thiên Phàm cũng dừng bước.
"Anh Tống." Giọng nói mang theo sự ôn hòa của Giang Thiên Phàm trở nên lạnh lẽo.
Lâm Khả Tụng mở miệng muốn nói gì đó, Tống Ý Nhiên lại giơ tay ra hiệu bảo Lâm Khả Tụng không được nói gì hết.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng nghe thấy Tống Ý Nhiên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Giống như băng tuyết trên đỉnh núi dổ xuống mắt đất chỉ trong nháy mắt.
"Làm chuyện anh muốn làm nhưng không có cách nào làm được."
Đôi mắt Giang Thiên Phàm vẫn tĩnh lặng như cũ, giữa lông mày không hề vui vẻ.
Mà Tống Ý Nhiên đối diện Giang Thiên Phàm dù vẫn đút tay vào túi, nhưng đã hoàn toàn cởi bỏ khí chất lười biếng.
Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận rõ không khí căng thẳng đến nổ tung giữa bọn họ.
Tuy ý nghĩ này thực sự vô cùng tự kỷ, nhưng mà không thể tìm ra khả năng khác nữa.
Nếu Tống Ý Nhiên hợp tác với Giang Thiên Phàm, sẽ là liên hợp mạnh mẽ có lực. Tống Ý Nhiên kiên quyết như vậy còn có lối suy nghĩ đi trước cộng với Giang Thiên Phàm trầm ổn và thực lực hùng hậu, khách sạn của nhà họ Tống tại Newyork nhất định sẽ giành được thành tích khiến người ta kinh ngạc.
Mà giờ phút này, cô chỉ có thể tiến lên một bước nhỏ giọng nói với Tống Ý Nhiên: "Xin lỗi, em không muốn phá tiệc sinh nhật của anh, em đi ngay đây, anh cứ qua chỗ anh hai anh đi..."
"Vì sao phải nói xin lỗi anh?" Cuối cùng tầm mắt Tống Ý Nhiên cũng rời khỏi người Giang Thiên Phàm, anh nhìn về phía Lâm Khả Tụng, "Là anh bảo em đến nơi em không thích."
Lâm Khả Tụng lắc lặc đầu, "Em biết, không phải anh."
Nhất định có người dùng điện thoại của Tống Ý Nhiên gửi tin nhắn cho cô, mà người này nhất định không phải anh hai của anh Tống Ý Phàm, trước giờ đàn ông không thèm làm chuyện như vậy. Ngược lại là Sở Đình, thấy thái độ của cô ta đối với cô, một trăm phần trăm là Sở Đình thừa dịp Tống Ý Nhiên không chú ý dùng điện thoại của anh gửi tin nhắn cho cô.
Tống Ý Phàm vẫn luôn muốn tạo quan hệ tốt với Giang Thiên Phàm cũng đi tới trước mặt bọn họ, tỏ vẻ nhã nhặn có phép: "Anh Giang, đồ ăn hôm nay được đặc biệt chuẩn bị theo hương vị Trung Quốc, không biết anh cảm thấy như thế nào?"
Anh ta đến vừa hay hóa giải không khì căng thẳng giữa Tống Ý Nhiên và Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng thầm thở ra một hơi trong lòng.
"Bình thường."
Không hổ là Giang Thiên Phàm, khi những người khác khách sáo nói "cũng không tệ lắm", anh ngay cả lời khách sáo cũng không thèm.
Lâm Khả Tụng cho rằng vẻ mặt của Tống Ý Phàm sẽ rất khó coi, không ngờ anh ta lại bình tĩnh cười nói: "Đã sớm nghe nói muốn thỏa mãn đầu lưỡi của anh Giang không phải chuyện dễ, nên nhà hàng dưới trướng Giang Thị cũng nổi tiếng trong lĩnh vực đồ ăn phương Tây."
Xem ra anh ta cũng đã nghiên cứu tính cách Giang Thiên Phàm rồi.
"Thành công của Giạng Thị là do sự yêu cầu nghiêm khắc với bản thân."
Hôm nay giang Thiên Phàm có phong cách của người hủy diệt, giống như bây giờ, Tống Ý Phàm đã không biết phải duy trì đề tài thế nào rối.
"Vì vậy nhà họ Tống chúng tôi đặt chân tới New York, sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với cơ sở vật chất của khách sạn, tố chất nhân viên, quản lý nội bộ, tuyệt đối không kém hơn sự quán lý của Giang Thị với nhà hàng của mình. Cho dù là nơi nhỏ nhặt nhất, chúng tôi cũng sẽ khiến người ta không thể chỉ trích." Tống Ý Nhiên mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc này.
So với Tống Ý Phàm luôn nói chuyện cố kỵ trước mặt Giang Thiên Phàm, thậm chí không đủ khí lực, Tống Ý Nhiên có vẻ có khí thế hơn.
"Tôi đây mỏi mắt mong chờ, xem Tống Gia có thể đạt đến trình độ nào."
Giang Thiên Phàm quay mặt về phía Tống Ý Nhiên.
Giống như từ đầu đến cuối đều là cuộc chiến của hai người.
Sở Đình đi tới, đứng ở chỗ cách Tống Ý Nhiên không xa. Cô ta muốn tới gần anh, nhưng quanh thân anh tỏa ra khí lạnh khiến cô ta chùn bước.
Nhưng Tống Ý Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta vẫn tin luôn có cách để anh ta rút ngắn khoảng cách với Giang Thiên Phàm.
Ví thế, anh ta dời lực chú ý lên người Lâm Khả Tụng.
"Cô Lâm, vừa rồi ở sảnh tiệc thật sự quá thất lễ. Tôi thật không ngờ cô quen với anh Giang. Ý Nhiên thật sự quá không hiểu chuyện, mời cô tới, nên nói rõ ràng, nếu không sẽ không xảy ra hiểu lầm xấu hổ như vậy."
Lâm Khả Tụng biết, Tống Ý Phàm muốn tìm hiểu quan hệ giữa cô và Giang Thiên Phàm bên cạnh, nhưng cô thật sự đã vô ý để Tống Ý Phàm tới gần Giang Thiên Phàm thông qua cô.
Ngay sau đó, Montgomery và Monica cùng đi tới, sau khi Monica thơm má Lâm Khả Tụng. cười nói: "Ah, Khả Tụng của tôi, cô đã đến rồi, thật sự tốt quá! Vừa rồi tôi còn trách Giang Thiên Phàm, vì sao không đưa cô tới!"
"Bà Belle!" Lâm Khả Tụng ôm đối phương, hai người bắt đầu trò chuyện thân thiện.
"Bánh mì nhỏ, bây giờ cô không nên gọi Monica là bà Belle, vì bây giờ bà ấy đã là bà Montgomery rối!" Montgomery ra vẻ tự hào sửa Lâm Khả Tụng.
Bầu không khí lại bắt đầu thoải mái. Càng khiến người ta cảm kích là, Monica đưa Lâm Khả Tụng rời khỏi Giang Thiên Phàm, đây đối với Lâm Khả Tụng thật sự là một sự giải thoát.
"Đi thôi, chúng ta đi nơi khác tâm sự, mỗi món Trung QUốc ở đây đều rất thú vị!"
Giang Thiên Phàm buông lỏng tay Lâm Khả Tụng, dường như anh rất yên tâm giao cô cho Monica.
Sở Đình nhìn bóng dáng Lâm Khả Tụng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô gái không có chút gia thế này, rốt cuộc làm sao biết được nhân vật như Giang Thiên Phàm, còn cả vợ chồng Montgomery nữa? Montgomery vẫn ở bên Giang Thiên Phàm, ông cười hỏi: "Thiên Phàm, con đưa Khả Tụng tới party sinh nhật của ta, bây giờ lại đưa cô bé đến dạ tiệc của nhà họ Tống. Party của ta đều là người có chừng mực, nhưng nơi này có không ít người trong giới kinh doanh, sức tưởng tượng của bọn họ thực sự rất phong phú."
"Vậy thì sao?"
"Đừng khiến Khả Tụng có áp lực quá lớn. Cô bé là đứa bé ngoan có thiên phú lại khiến người ta yêu thích."
"Cảm ơn sự quan tâm của thầy, nếu không ngại, con muốn trò truyện riêng với anh Tống một lát."
Nghe đến đây, Tống Ý Phàm vui mừng nhướng mày.
"Là anh Tống Ý Nhiên." Giang Thiên Phàm nói thêm khiến Tống Ý Phàm xấu hổ lần thứ hai.
Anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Ý Nhiên đầy ý tứ, ám chỉ rằng nói chuyện phải cẩn thận, dù sao cũng không được đắc tội Giang Thiên Phàm.
Vì thế Giang Thiên Phàm và Tống Ý Nhiên dựa vào tường, dù đứng ở nơi tối không nhìn thấy được trong sảnh tiệc, vẫn là phong cảnh khiến người ta chú ý nhất.
Không ít thiếu nữ ở đây không nhịn được nhìn qua.
Ánh mắt Giang Thiên Phàm luôn xa xăm, khiến người ta không tìm thấy điểm cuối. Mà Tống Ý Nhiên nhấp một ngụm rượu vang, tầm mắt luôn tìm kiếm Lâm Khả Tụng trong đám khách khứa.
Cô đã không còn rụt rè như lúc đầu, trong đĩa trên tay là một ít bánh ngọt, đang vui vẻ nói cười với Monica.
"Anh muốn nói với tôi cái gì, anh Giang?"
"Tuy thắng thua không quan hệ, nhưng anh nhất định sẽ thua trong tay tôi."
"Thua anh cái gì?"Tống ý Nhiên cong môi.
"Khả Tụng. Tôi có thể không chùn bước, nhưng anh không làm được."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm như nhũ băng liên tục lưu lại dấu vết khó bình phục trên khối băng chắc chắn.
"Đôi khi, không phải không chùn bước là có thể thắng cuộc, giống như anh Giang đây nói, chuyện thắng thua này không quan hệ."
"Là sao? nếu cô ấy bị tổn thương trong bữa tiệc tối nay, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đi."
Giây phút đó, đồng tử của Tống Ý Nhiên hơi giãn ra, dường như anh ý thức được chuyện gì.
Tiếng đánh ly thủy tinh vang lên, cả sảnh tiệc yên tĩnh lại.
Đứng ỡ trung tâm sảnh tiệc, là Tống Ý Phàm và chú Sở Thiệu của Sở Đình. Mà Sở Đình kéo tay Sở Thiệu, trên mặt là nụ cười gượng gạo.
Tống Ý Nhiên bước nhanh về phía Lâm Khả Tụng, ôm bờ vai cô, nói một tiếng xin lỗi với Monica, đưa Lâm Khả Tụng ra của sảnh tiệc.
"Sao vậy? Tống Ý Nhiên?"
Lần đầu vẻ mặt anh khiến cô cảm thấy có phần đáng sợ.
"Chúng ta đi. Nếu em chưa ăn no, lát nữa anh đưa em đi ăn món khác."
Nhưng chưa đi được hai bước, bảo vệ mặc vest đen theo ý Tống Ý Phàm, đi tới trước mặt bọn họ.
"Tránh ra." Giọng khiển trách trầm thấp của Tống Ý Nhiên khiến khách khứa xung quanh chú ý.
Trong đó có một bảo vệ hạ giọng đưa một tờ giấy vào tay Tống Ý Nhiên.
Tống Ý Nhiên mở ra xem thử, nắm chặt nắm đấm, tờ giấy kia bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh xoay người sang chỗ khác, hung dữ trừng mắt về phía Tống Ý Phàm.
Mà trên mặt Tống Ý Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Cảm ơn các vị khách đã đến. Nơi này có rất nhiều người lần đầu gặp Tống Ý Phàm tôi."
Tuy anh dùng tiếng anh nói đoạn này, nghe có vẻ trôi chảy nhưng rõ ràng cho thấy đã chuẩn bị từ trước, giọng nói có vẻ nặng.
"Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, sinh nhật Tống Ý Nhiên, cũng là ngày nó đính hôn với thanh mai trúc mã Sở Đình."
Nói xong những lời này, tiếng vỗ tay nhao nhao vang lên.
Lâm Khả Tụng kinh ngạc giương mắc nhìn Tống Ý Nhiên, anh nghiến răng, phẫn nộ sôi trào quanh người anh.
Bàn tay anh vẫn đặt trên vai Lâm Khả Tụng, dùng lực như muốn nghiền nát xương cốt của Lâm Khả Tụng.
Tống Ý Phàm bắt đầu hứng trí bừng bừng giới thiệu chuyện gặp mặt động lòng người của em trai và Sở Đình, nghe như một đoạn phim thanh xuân.
Sở Đình cúi đầu, hai má đã ửng hồng.
Tuy Lâm Khả Tụng đã sớm biết, Tống Ý Nhiên xuất thân trong một gia đình như vậy, tương lai không lâu sau sẽ chọn một cô gái môn đăng hộ đối, yê hay không không quan trọng. Cô gái này nếu không phải Sở Đình, cũng sẽ là một người khác, nhưng tuyệt đối không thể là cô.
Nhưng mọi chuyện đến quá nhanh.
Bất ngờ không phòng ngự.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Một vị bảo vệ trong đó giữ cổ tay Tống Ý Nhiên, thấp giọng nói: "Anh Tống, anh nên buông cô gái này ra."
Tống Ý Nhiên cúi đầu nhìn Lâm Khả Tụng, anh rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Lời trong mắt anh, Lâm Khả Tụng hiểu rõ, lại như không rõ.
Khi tay anh rời khỏi, cô như mất trọng tâm lùi về phía sau.
Giống như có một lực đẩy vô hình muốn đè cô xuống vậy.
Tống Ý Nhiên muôn giữ chặt cô, nhưng ngón tay anh chỉ lướt qua đầu ngón tay cô.
Lâm Khả Tụng ngã xuống.
Cô cho rằng mình sẽ ngồi xuống đất thật khó coi, nhưng có người giữ chặt eo cô, đỡ cô dậy.
Cô mơ hồ quay đầu lại, đúng là Giang Thiên Phàm.
"Ý Nhiên! Tới đây! Không phải em nói hôm nay em sẽ cùng cắt bánh với Sở Đình sao?" Giọng nói của Tống Ý Phàm vô cùng vang dội.
Lúc này lòng Lâm Khả Tụng đã bình tĩnh lại.
Tống Ý Nhiên đứng ở chỗ cũ, nhìn Lâm Khả Tụng, thật lâu không tiến lên bước nào.
Cô nhìn vào mắt anh, giải được ý nghĩ của anh trong nháy mắt.
Trước giờ anh luôn không chịu được bất cứ ràng buộc nào, không ai có thể quy định phương hướng của anh cũng không ai có thể quyết định anh làm những gì.
"Ý Nhiên, bây giờ không đúng lúc." Lâm Khả Tụng ra sức nói ra những lời này.
Phản kháng bất kể hậu quả khiến toàn bộ sự im lặng và chịu đựng trước đây của Tống Ý Nhiên bị phá vỡ.
Tống Ý Nhiên chậm rãi quay lưng lại bước đi, nắm chặt nắm đấm, hướng về phía Sở Đình.
"Không có gì to tát, chúng ta đi thôi." Giọng nói của Giang Thiên Phàm truyền đến từ phía sau, "Hay em muốn nhìn Tống Ý Nhiên nắm tay cô gái kia cắt bánh ngọt?"
"Không muốn."
Nơi này không hề liên quan đến cô, cô không có hứng thú xem màn kịch Tống Ý Phàm tự biên tự diễn này.
Xoay người sang chỗ khác, cô khoác tay Giang Thiên Phàm, theo bước Giang Thiên Phàm, đi ra ngoài.
Khi bọn họ ra khỏi cánh cửa, tiếng vỗ tay huyên náo bị bỏ lại phía sau.
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ đưa Lâm Khả Tụng vào thang máy.
Rõ ràng người không nhìn thấy là anh, nhưng anh lại trở thành phương hướng của Lâm Khả Tụng.
Bọn họ xuống đến lầu một của khách sạn, Miller đã đưa xe đến cửa đợi bọn họ.
Gió đêm rất lạnh, không khí mang theo cảm giác áp bách ẩm ướt oi bức.
Đây là điềm báo trời sắp mưa.
Miller mở cửa xe, Lâm Khả Tụng lại nói: Anh đưa anh Giang về trước đi, đôi muốn đi dạo một lát."
Không muốn nói thêm lời dư thừa nào nữa, Lâm Khả Tụng ôm tay xoay người đi vào trong gió đêm.
Cô biết trước giờ bản thân không cảm tính như vậy, nhưng mắt cô rất cay, nhưng cô không dám để nước mắt chảy xuống.
Bởi vì cô sợ, niềm vui cùng Tống Ý Nhiên trong quá khứ sẽ theo nước mắt rời khỏi cuộc sống của cô.
Cô hỏi bản thân, rốt cuộc niềm vui cô có được bên anh mưới ăm nay có bằng nỗi đau giây phút đó.
Cô biết mình nên dũng cảm níu kéo Tống Ý Nhiên, tùy hứng làm càn kéo anh vào thế giới của mình, mặc kệ ánh mắt của những người khác, mặc kệ hậu quả có ra sao.
Nhưng cô không biết, tự do như vậy có phải điều Tống Ý Nhiên thật sự muốn hay không.
Nếu phải, cho dù đầu rơi máu chảy, cô không ngần ngại làm kỵ sĩ của anh một lần.
Mưa bụi rơi xuống từ bầu trời tối đen, đáp lên lông mi, da thịt cô.
Hoàn toàn lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng gậy dò đường quen thuộc đánh trên mặt đất.
Chợt quay đầu, cô phát hiện Giang Thiên Phàm lại đi phía sau cách cô không xa.
"Anh... anh Giang... không phải anh nên lên xe sao?"
Không có đèn sáng như ban ngày, bóng Giang Thiên Phàm bị đèn đường kéo ra thật dài, mặt anh dưới ngọn đèn khiến lòng người ta tư tưởng đền những điều đẹp đẽ.
Người qua đường trùm áo mưa đụng phải bả vai Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng thở mạnh vì kinh ngạc bước nhanh lên đỡ anh.
"Em cảm thấy tôi sẽ an tâm lên xe sao?"
Lại gần anh, là lại gần hơi thở và cơ thề anh.
"Tôi không sao, em rất tốt. Tôi đưa anh về xe của Miller."
"Tôi đã bảo Miller quay về rồi."
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh mà cố chấp.
"Sao vậy, em không muốn khoác tay tôi, đi dạo trên con đường này sao?"
"Sắp mưa rồi, anh Giang!"
"Em để bụng trời có mưa hay không sao?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng Lâm Khả tụng lại cảm thấy anh đang nhìn mình.
Anh hiểu rõ cô. Anh biết bây giờ cô tình nguyện dầm mưa một trận thật thoải mái.
Chân trời có tia chớp.
Sau đó, tiếng ù ù chấn động thành phố này.
Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm, bắt đầu chạy nhanh.
Mưa rơi xuống, càng lúc càng lớn.
Lâm Khả Tụng không chút do dự mở cửa một buồng điện thoại ven đường, đầy Giang Thiên Phàm vào.
Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, cánh anh Lâm Khả Tụng dán chặt vào lưng Giang Thiên Phàm.
Mưa tóe bọt nước trên mặt đất, nước mưa bị gió thổi bay quét qua buồng điện thoại.
Anh yên lặng thu lại gậy dò đường.
"Bây giờ anh thật sự phải gọi điện thoại kêu Miller đến đón anh rồi." Lâm Khả Tụng bất đắc dĩ nói.
"Nếu tôi gọi anh ấy đến đây, em sẽ đi theo tôi chứ?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua hỏi.
Mặt anh kề quá gần, toàn bộ đều bắt đầu trở nên mơ hồ, ngoại trừ ánh mắt như pha lê đen của anh.
"Ừ..."
Một giây sau, Giang Thiên Phàm lại gần cô, bất ngờ hôn xuống. Cầu hỏi vừa rồi của anh chỉ là để cô mở miệng nói chuyện thôi.
Anh ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi anh trượt vào khoang miệng cô theo khóe miệng, ấm áp bap phủ cô, một nụ hôn sâu, Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả đều bắt đầu trở nên mềm mại.
Anh tràn đầy bao dung, đó là sự tiếp sát kiên nhẫn thiên trường địa cửu.
Lâm Khả Tụng thử đầy đầu lưỡi của anh ra, nhưng đổi lại là sự dây dưa càng thêm chặt chẽ.
Cô cho rằng anh sống lạnh nhạt.
Dù là hôn môi cũng có sự càn rỡ độc chiếm.
Nhưng bây giờ, anh không muốn nhận được gì từ cô, mà là nói cho cô biết.
Khi Lâm Khả Tụng kịp phản ứng, Giang Thiên Phàm đã phủ lên người cô, anh giữ hai tay cô, áp lên tường kính, giống như muốn giam cô trong lòng anh.
Nhưng kì lạ, cô không cảm thấy sợ hãi.
Nụ hôn của anh bắt đầu dùng lực, khóa chặt Lâm Khả Tụng trên tường thủy tinh, nụ hôn sâu của anh có sức mạnh chắc chắn nhưng không khiến cô sợ hãi. Anh nghiêng mặt qua, giống như không có cách nào nhận được lời khẳng định thỏa mãn mảng càng thêm chặt chẽ.
Cô chỉ cảm thấy mọi thứ khiến cô hoảng hốt cuối cùng cũng lắng lại.
Khi anh rời khỏi môi cô, nhiệt độ trong buồng điện thoại đột nhiên hạ xuống.
Anh thở dài, phủ lên tai cô nói: "Khả Tụng, em có biết thật ra thầm mến một người mười năm với yêu một người mấy tháng cũng không khác gì nhau không."
Giọng nói của anh rất nhẹ, rõ hơn tiếng mơ rơi và tiếng sấm sét ngoài buồng thủy tinh.
"Nên khi em đau lòng vì Tống Ý Nhiên, tôi sẽ khó chịu hơn cả em."
Lâm Khả Tụng mở to hai mắt. Cô khiến Giang Thiên Phàm khổ sở sao?
Trong lòng anh, cô thật sứ có phân lượng lớn như vậy sao?
"Bởi vì tôi không biết, làm sao để em hiểu tôi yêu em sâu năng không kém em yêu Tống Ý Nhiên."
Giang Thiên Phàm trước giờ không màng danh lợi, anh không thèm so đo với bất cứ ai.
Nhưng thì ra, anh cũng sẽ so sánh.
"Em rất rộng lượng để Tống Ý Nhiên ở bên cô gái khác, để thành toàn cho điều anh ta luôn theo đuổi. Em cho rằng dù em và anh ta nhất định không nắm tay bên nhau, ít nhất em cũng có thể mãi mãi làm người bạn quan trọng nhất của anh ta. Nhưng tôi không giống vậy."
Lâm Khả Tụng bắt đầu sợ hãi. Ở trước mặt Giang Thiên Phàm cô như bị sắp đặt vào kịch bản, anh biết tất cả về cô.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để em để mắt tới người đàn ông khác, sẽ không khoan nhượng để em ở bên người đàn ông khác, lại càng không can tâm để người đàn ông khác mang tới hạnh phúc cho em."
Giọng nói của anh lạnh lẽo, lạnh lẽo đến ác độc.
Tôi sẽ không tốt bụng thành toàn tình cảm của em với Tống Ý Nhiên, đây là nguyên nhân tôi đưa em vào buổi tiệc."
Anh đang ép cô, nhìn rõ kết quả của mình và Tống Ý Nhiên.
"Nếu có một ngày, em thật sự đến bên người đàn ông khác, tôi sẽ không tiếc giá nào cướp em về bên cạnh tôi, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn."
Đây là lời thẳng thắn nhất Giang Thiên Phàm từng nói với cô.
"Em nghe rõ chưa?"
Anh hỏi cô.
"Tôi... nghe rõ rồi."
"Rất tốt."
Giang Thiên Phàm buông lỏng tay cô, vén sợi tóc bị rối ra sau tai, hôn lên giữa trán cô.
Rất trịnh trọng.
Anh ấn cô vào trong ngực mình, cảm giác nghẹt thở khiến cô cảm thấy mình vốn không có cách nào trốn chạy.
Anh hôn lên trán cô, chân mày cô, hôn sâu xuống cằm, đầu lưỡi anh lướt dọc theo cằm cô, dùng lực mút vào như muốn hút máu cô.
Anh không làm chuyện gì vượt phép, ngay cả tư thế anh ôm cũng không thay đổi.
Nhưng Lâm Khả Tụng có ảo giác, cô thuộc về anh.
Anh ôm cô, ghé sát tai cô nói: "Khả Tụng, thật ra anh rất thích mưa."
"Ừm." Lâm Khả Tụng dựa đầu vào vai anh.
Cô nhận ra mình rất thích nghe anh nói.
Ngoại trừ nấu nướng, dường như cô rất ít khi nghe thấy anh nói về những chuyện khác.
"Bởi vì mưa, có trình tự. Nghe tiêng mưa, anh có thể tưởng tượng ra bộ dáng thành phố này. Mỗi tòa nhà, mỗi thân cây, mỗi người đi đường.
"Ừm."
"Còn có bộ dáng của em."
Nước mắt của Lâm Khả Tụng trượt theo khóe mắt, rơi xuống bờ vai anh.
Anh có cái ôm tinh tế mà mềm mại, nhưng trước đây cô không hề hay biết.
"Bọn họ chỉ nói em không giống ai, nói không chừng còn có vài người âm thầm tán thưởng em, bởi vì trong tất cả phụ nữ ở đây, chỉ có em dám phơi bày bộ dáng tự nhiên nhất của mình." Giọng nói của Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mà bình thản.
Khiến cô cho rằng bây giờ không phải bọn họ đang ở một dạ tiệc, mà đang đi bộ trong sân tràn ngập hương hoa thường xuân.
Lâm Khả Tụng nở nụ cười.
Cô bỗng cảm thấy không có bất cứ trói buộc nào, hơn nữa còn có thể mang theo tâm tình thoải mái nhận sâm panh nhân viên phục vụ đưa tới.
Lúc này, Tống Ý Nhiên đi tới trước mặt Giang Thiên Phàm, mà Giang Thiên Phàm cũng dừng bước.
"Anh Tống." Giọng nói mang theo sự ôn hòa của Giang Thiên Phàm trở nên lạnh lẽo.
Lâm Khả Tụng mở miệng muốn nói gì đó, Tống Ý Nhiên lại giơ tay ra hiệu bảo Lâm Khả Tụng không được nói gì hết.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng nghe thấy Tống Ý Nhiên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Giống như băng tuyết trên đỉnh núi dổ xuống mắt đất chỉ trong nháy mắt.
"Làm chuyện anh muốn làm nhưng không có cách nào làm được."
Đôi mắt Giang Thiên Phàm vẫn tĩnh lặng như cũ, giữa lông mày không hề vui vẻ.
Mà Tống Ý Nhiên đối diện Giang Thiên Phàm dù vẫn đút tay vào túi, nhưng đã hoàn toàn cởi bỏ khí chất lười biếng.
Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận rõ không khí căng thẳng đến nổ tung giữa bọn họ.
Tuy ý nghĩ này thực sự vô cùng tự kỷ, nhưng mà không thể tìm ra khả năng khác nữa.
Nếu Tống Ý Nhiên hợp tác với Giang Thiên Phàm, sẽ là liên hợp mạnh mẽ có lực. Tống Ý Nhiên kiên quyết như vậy còn có lối suy nghĩ đi trước cộng với Giang Thiên Phàm trầm ổn và thực lực hùng hậu, khách sạn của nhà họ Tống tại Newyork nhất định sẽ giành được thành tích khiến người ta kinh ngạc.
Mà giờ phút này, cô chỉ có thể tiến lên một bước nhỏ giọng nói với Tống Ý Nhiên: "Xin lỗi, em không muốn phá tiệc sinh nhật của anh, em đi ngay đây, anh cứ qua chỗ anh hai anh đi..."
"Vì sao phải nói xin lỗi anh?" Cuối cùng tầm mắt Tống Ý Nhiên cũng rời khỏi người Giang Thiên Phàm, anh nhìn về phía Lâm Khả Tụng, "Là anh bảo em đến nơi em không thích."
Lâm Khả Tụng lắc lặc đầu, "Em biết, không phải anh."
Nhất định có người dùng điện thoại của Tống Ý Nhiên gửi tin nhắn cho cô, mà người này nhất định không phải anh hai của anh Tống Ý Phàm, trước giờ đàn ông không thèm làm chuyện như vậy. Ngược lại là Sở Đình, thấy thái độ của cô ta đối với cô, một trăm phần trăm là Sở Đình thừa dịp Tống Ý Nhiên không chú ý dùng điện thoại của anh gửi tin nhắn cho cô.
Tống Ý Phàm vẫn luôn muốn tạo quan hệ tốt với Giang Thiên Phàm cũng đi tới trước mặt bọn họ, tỏ vẻ nhã nhặn có phép: "Anh Giang, đồ ăn hôm nay được đặc biệt chuẩn bị theo hương vị Trung Quốc, không biết anh cảm thấy như thế nào?"
Anh ta đến vừa hay hóa giải không khì căng thẳng giữa Tống Ý Nhiên và Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng thầm thở ra một hơi trong lòng.
"Bình thường."
Không hổ là Giang Thiên Phàm, khi những người khác khách sáo nói "cũng không tệ lắm", anh ngay cả lời khách sáo cũng không thèm.
Lâm Khả Tụng cho rằng vẻ mặt của Tống Ý Phàm sẽ rất khó coi, không ngờ anh ta lại bình tĩnh cười nói: "Đã sớm nghe nói muốn thỏa mãn đầu lưỡi của anh Giang không phải chuyện dễ, nên nhà hàng dưới trướng Giang Thị cũng nổi tiếng trong lĩnh vực đồ ăn phương Tây."
Xem ra anh ta cũng đã nghiên cứu tính cách Giang Thiên Phàm rồi.
"Thành công của Giạng Thị là do sự yêu cầu nghiêm khắc với bản thân."
Hôm nay giang Thiên Phàm có phong cách của người hủy diệt, giống như bây giờ, Tống Ý Phàm đã không biết phải duy trì đề tài thế nào rối.
"Vì vậy nhà họ Tống chúng tôi đặt chân tới New York, sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với cơ sở vật chất của khách sạn, tố chất nhân viên, quản lý nội bộ, tuyệt đối không kém hơn sự quán lý của Giang Thị với nhà hàng của mình. Cho dù là nơi nhỏ nhặt nhất, chúng tôi cũng sẽ khiến người ta không thể chỉ trích." Tống Ý Nhiên mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc này.
So với Tống Ý Phàm luôn nói chuyện cố kỵ trước mặt Giang Thiên Phàm, thậm chí không đủ khí lực, Tống Ý Nhiên có vẻ có khí thế hơn.
"Tôi đây mỏi mắt mong chờ, xem Tống Gia có thể đạt đến trình độ nào."
Giang Thiên Phàm quay mặt về phía Tống Ý Nhiên.
Giống như từ đầu đến cuối đều là cuộc chiến của hai người.
Sở Đình đi tới, đứng ở chỗ cách Tống Ý Nhiên không xa. Cô ta muốn tới gần anh, nhưng quanh thân anh tỏa ra khí lạnh khiến cô ta chùn bước.
Nhưng Tống Ý Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta vẫn tin luôn có cách để anh ta rút ngắn khoảng cách với Giang Thiên Phàm.
Ví thế, anh ta dời lực chú ý lên người Lâm Khả Tụng.
"Cô Lâm, vừa rồi ở sảnh tiệc thật sự quá thất lễ. Tôi thật không ngờ cô quen với anh Giang. Ý Nhiên thật sự quá không hiểu chuyện, mời cô tới, nên nói rõ ràng, nếu không sẽ không xảy ra hiểu lầm xấu hổ như vậy."
Lâm Khả Tụng biết, Tống Ý Phàm muốn tìm hiểu quan hệ giữa cô và Giang Thiên Phàm bên cạnh, nhưng cô thật sự đã vô ý để Tống Ý Phàm tới gần Giang Thiên Phàm thông qua cô.
Ngay sau đó, Montgomery và Monica cùng đi tới, sau khi Monica thơm má Lâm Khả Tụng. cười nói: "Ah, Khả Tụng của tôi, cô đã đến rồi, thật sự tốt quá! Vừa rồi tôi còn trách Giang Thiên Phàm, vì sao không đưa cô tới!"
"Bà Belle!" Lâm Khả Tụng ôm đối phương, hai người bắt đầu trò chuyện thân thiện.
"Bánh mì nhỏ, bây giờ cô không nên gọi Monica là bà Belle, vì bây giờ bà ấy đã là bà Montgomery rối!" Montgomery ra vẻ tự hào sửa Lâm Khả Tụng.
Bầu không khí lại bắt đầu thoải mái. Càng khiến người ta cảm kích là, Monica đưa Lâm Khả Tụng rời khỏi Giang Thiên Phàm, đây đối với Lâm Khả Tụng thật sự là một sự giải thoát.
"Đi thôi, chúng ta đi nơi khác tâm sự, mỗi món Trung QUốc ở đây đều rất thú vị!"
Giang Thiên Phàm buông lỏng tay Lâm Khả Tụng, dường như anh rất yên tâm giao cô cho Monica.
Sở Đình nhìn bóng dáng Lâm Khả Tụng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô gái không có chút gia thế này, rốt cuộc làm sao biết được nhân vật như Giang Thiên Phàm, còn cả vợ chồng Montgomery nữa? Montgomery vẫn ở bên Giang Thiên Phàm, ông cười hỏi: "Thiên Phàm, con đưa Khả Tụng tới party sinh nhật của ta, bây giờ lại đưa cô bé đến dạ tiệc của nhà họ Tống. Party của ta đều là người có chừng mực, nhưng nơi này có không ít người trong giới kinh doanh, sức tưởng tượng của bọn họ thực sự rất phong phú."
"Vậy thì sao?"
"Đừng khiến Khả Tụng có áp lực quá lớn. Cô bé là đứa bé ngoan có thiên phú lại khiến người ta yêu thích."
"Cảm ơn sự quan tâm của thầy, nếu không ngại, con muốn trò truyện riêng với anh Tống một lát."
Nghe đến đây, Tống Ý Phàm vui mừng nhướng mày.
"Là anh Tống Ý Nhiên." Giang Thiên Phàm nói thêm khiến Tống Ý Phàm xấu hổ lần thứ hai.
Anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Ý Nhiên đầy ý tứ, ám chỉ rằng nói chuyện phải cẩn thận, dù sao cũng không được đắc tội Giang Thiên Phàm.
Vì thế Giang Thiên Phàm và Tống Ý Nhiên dựa vào tường, dù đứng ở nơi tối không nhìn thấy được trong sảnh tiệc, vẫn là phong cảnh khiến người ta chú ý nhất.
Không ít thiếu nữ ở đây không nhịn được nhìn qua.
Ánh mắt Giang Thiên Phàm luôn xa xăm, khiến người ta không tìm thấy điểm cuối. Mà Tống Ý Nhiên nhấp một ngụm rượu vang, tầm mắt luôn tìm kiếm Lâm Khả Tụng trong đám khách khứa.
Cô đã không còn rụt rè như lúc đầu, trong đĩa trên tay là một ít bánh ngọt, đang vui vẻ nói cười với Monica.
"Anh muốn nói với tôi cái gì, anh Giang?"
"Tuy thắng thua không quan hệ, nhưng anh nhất định sẽ thua trong tay tôi."
"Thua anh cái gì?"Tống ý Nhiên cong môi.
"Khả Tụng. Tôi có thể không chùn bước, nhưng anh không làm được."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm như nhũ băng liên tục lưu lại dấu vết khó bình phục trên khối băng chắc chắn.
"Đôi khi, không phải không chùn bước là có thể thắng cuộc, giống như anh Giang đây nói, chuyện thắng thua này không quan hệ."
"Là sao? nếu cô ấy bị tổn thương trong bữa tiệc tối nay, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đi."
Giây phút đó, đồng tử của Tống Ý Nhiên hơi giãn ra, dường như anh ý thức được chuyện gì.
Tiếng đánh ly thủy tinh vang lên, cả sảnh tiệc yên tĩnh lại.
Đứng ỡ trung tâm sảnh tiệc, là Tống Ý Phàm và chú Sở Thiệu của Sở Đình. Mà Sở Đình kéo tay Sở Thiệu, trên mặt là nụ cười gượng gạo.
Tống Ý Nhiên bước nhanh về phía Lâm Khả Tụng, ôm bờ vai cô, nói một tiếng xin lỗi với Monica, đưa Lâm Khả Tụng ra của sảnh tiệc.
"Sao vậy? Tống Ý Nhiên?"
Lần đầu vẻ mặt anh khiến cô cảm thấy có phần đáng sợ.
"Chúng ta đi. Nếu em chưa ăn no, lát nữa anh đưa em đi ăn món khác."
Nhưng chưa đi được hai bước, bảo vệ mặc vest đen theo ý Tống Ý Phàm, đi tới trước mặt bọn họ.
"Tránh ra." Giọng khiển trách trầm thấp của Tống Ý Nhiên khiến khách khứa xung quanh chú ý.
Trong đó có một bảo vệ hạ giọng đưa một tờ giấy vào tay Tống Ý Nhiên.
Tống Ý Nhiên mở ra xem thử, nắm chặt nắm đấm, tờ giấy kia bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh xoay người sang chỗ khác, hung dữ trừng mắt về phía Tống Ý Phàm.
Mà trên mặt Tống Ý Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Cảm ơn các vị khách đã đến. Nơi này có rất nhiều người lần đầu gặp Tống Ý Phàm tôi."
Tuy anh dùng tiếng anh nói đoạn này, nghe có vẻ trôi chảy nhưng rõ ràng cho thấy đã chuẩn bị từ trước, giọng nói có vẻ nặng.
"Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, sinh nhật Tống Ý Nhiên, cũng là ngày nó đính hôn với thanh mai trúc mã Sở Đình."
Nói xong những lời này, tiếng vỗ tay nhao nhao vang lên.
Lâm Khả Tụng kinh ngạc giương mắc nhìn Tống Ý Nhiên, anh nghiến răng, phẫn nộ sôi trào quanh người anh.
Bàn tay anh vẫn đặt trên vai Lâm Khả Tụng, dùng lực như muốn nghiền nát xương cốt của Lâm Khả Tụng.
Tống Ý Phàm bắt đầu hứng trí bừng bừng giới thiệu chuyện gặp mặt động lòng người của em trai và Sở Đình, nghe như một đoạn phim thanh xuân.
Sở Đình cúi đầu, hai má đã ửng hồng.
Tuy Lâm Khả Tụng đã sớm biết, Tống Ý Nhiên xuất thân trong một gia đình như vậy, tương lai không lâu sau sẽ chọn một cô gái môn đăng hộ đối, yê hay không không quan trọng. Cô gái này nếu không phải Sở Đình, cũng sẽ là một người khác, nhưng tuyệt đối không thể là cô.
Nhưng mọi chuyện đến quá nhanh.
Bất ngờ không phòng ngự.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Một vị bảo vệ trong đó giữ cổ tay Tống Ý Nhiên, thấp giọng nói: "Anh Tống, anh nên buông cô gái này ra."
Tống Ý Nhiên cúi đầu nhìn Lâm Khả Tụng, anh rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Lời trong mắt anh, Lâm Khả Tụng hiểu rõ, lại như không rõ.
Khi tay anh rời khỏi, cô như mất trọng tâm lùi về phía sau.
Giống như có một lực đẩy vô hình muốn đè cô xuống vậy.
Tống Ý Nhiên muôn giữ chặt cô, nhưng ngón tay anh chỉ lướt qua đầu ngón tay cô.
Lâm Khả Tụng ngã xuống.
Cô cho rằng mình sẽ ngồi xuống đất thật khó coi, nhưng có người giữ chặt eo cô, đỡ cô dậy.
Cô mơ hồ quay đầu lại, đúng là Giang Thiên Phàm.
"Ý Nhiên! Tới đây! Không phải em nói hôm nay em sẽ cùng cắt bánh với Sở Đình sao?" Giọng nói của Tống Ý Phàm vô cùng vang dội.
Lúc này lòng Lâm Khả Tụng đã bình tĩnh lại.
Tống Ý Nhiên đứng ở chỗ cũ, nhìn Lâm Khả Tụng, thật lâu không tiến lên bước nào.
Cô nhìn vào mắt anh, giải được ý nghĩ của anh trong nháy mắt.
Trước giờ anh luôn không chịu được bất cứ ràng buộc nào, không ai có thể quy định phương hướng của anh cũng không ai có thể quyết định anh làm những gì.
"Ý Nhiên, bây giờ không đúng lúc." Lâm Khả Tụng ra sức nói ra những lời này.
Phản kháng bất kể hậu quả khiến toàn bộ sự im lặng và chịu đựng trước đây của Tống Ý Nhiên bị phá vỡ.
Tống Ý Nhiên chậm rãi quay lưng lại bước đi, nắm chặt nắm đấm, hướng về phía Sở Đình.
"Không có gì to tát, chúng ta đi thôi." Giọng nói của Giang Thiên Phàm truyền đến từ phía sau, "Hay em muốn nhìn Tống Ý Nhiên nắm tay cô gái kia cắt bánh ngọt?"
"Không muốn."
Nơi này không hề liên quan đến cô, cô không có hứng thú xem màn kịch Tống Ý Phàm tự biên tự diễn này.
Xoay người sang chỗ khác, cô khoác tay Giang Thiên Phàm, theo bước Giang Thiên Phàm, đi ra ngoài.
Khi bọn họ ra khỏi cánh cửa, tiếng vỗ tay huyên náo bị bỏ lại phía sau.
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ đưa Lâm Khả Tụng vào thang máy.
Rõ ràng người không nhìn thấy là anh, nhưng anh lại trở thành phương hướng của Lâm Khả Tụng.
Bọn họ xuống đến lầu một của khách sạn, Miller đã đưa xe đến cửa đợi bọn họ.
Gió đêm rất lạnh, không khí mang theo cảm giác áp bách ẩm ướt oi bức.
Đây là điềm báo trời sắp mưa.
Miller mở cửa xe, Lâm Khả Tụng lại nói: Anh đưa anh Giang về trước đi, đôi muốn đi dạo một lát."
Không muốn nói thêm lời dư thừa nào nữa, Lâm Khả Tụng ôm tay xoay người đi vào trong gió đêm.
Cô biết trước giờ bản thân không cảm tính như vậy, nhưng mắt cô rất cay, nhưng cô không dám để nước mắt chảy xuống.
Bởi vì cô sợ, niềm vui cùng Tống Ý Nhiên trong quá khứ sẽ theo nước mắt rời khỏi cuộc sống của cô.
Cô hỏi bản thân, rốt cuộc niềm vui cô có được bên anh mưới ăm nay có bằng nỗi đau giây phút đó.
Cô biết mình nên dũng cảm níu kéo Tống Ý Nhiên, tùy hứng làm càn kéo anh vào thế giới của mình, mặc kệ ánh mắt của những người khác, mặc kệ hậu quả có ra sao.
Nhưng cô không biết, tự do như vậy có phải điều Tống Ý Nhiên thật sự muốn hay không.
Nếu phải, cho dù đầu rơi máu chảy, cô không ngần ngại làm kỵ sĩ của anh một lần.
Mưa bụi rơi xuống từ bầu trời tối đen, đáp lên lông mi, da thịt cô.
Hoàn toàn lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng gậy dò đường quen thuộc đánh trên mặt đất.
Chợt quay đầu, cô phát hiện Giang Thiên Phàm lại đi phía sau cách cô không xa.
"Anh... anh Giang... không phải anh nên lên xe sao?"
Không có đèn sáng như ban ngày, bóng Giang Thiên Phàm bị đèn đường kéo ra thật dài, mặt anh dưới ngọn đèn khiến lòng người ta tư tưởng đền những điều đẹp đẽ.
Người qua đường trùm áo mưa đụng phải bả vai Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng thở mạnh vì kinh ngạc bước nhanh lên đỡ anh.
"Em cảm thấy tôi sẽ an tâm lên xe sao?"
Lại gần anh, là lại gần hơi thở và cơ thề anh.
"Tôi không sao, em rất tốt. Tôi đưa anh về xe của Miller."
"Tôi đã bảo Miller quay về rồi."
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh mà cố chấp.
"Sao vậy, em không muốn khoác tay tôi, đi dạo trên con đường này sao?"
"Sắp mưa rồi, anh Giang!"
"Em để bụng trời có mưa hay không sao?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng Lâm Khả tụng lại cảm thấy anh đang nhìn mình.
Anh hiểu rõ cô. Anh biết bây giờ cô tình nguyện dầm mưa một trận thật thoải mái.
Chân trời có tia chớp.
Sau đó, tiếng ù ù chấn động thành phố này.
Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm, bắt đầu chạy nhanh.
Mưa rơi xuống, càng lúc càng lớn.
Lâm Khả Tụng không chút do dự mở cửa một buồng điện thoại ven đường, đầy Giang Thiên Phàm vào.
Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, cánh anh Lâm Khả Tụng dán chặt vào lưng Giang Thiên Phàm.
Mưa tóe bọt nước trên mặt đất, nước mưa bị gió thổi bay quét qua buồng điện thoại.
Anh yên lặng thu lại gậy dò đường.
"Bây giờ anh thật sự phải gọi điện thoại kêu Miller đến đón anh rồi." Lâm Khả Tụng bất đắc dĩ nói.
"Nếu tôi gọi anh ấy đến đây, em sẽ đi theo tôi chứ?" Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua hỏi.
Mặt anh kề quá gần, toàn bộ đều bắt đầu trở nên mơ hồ, ngoại trừ ánh mắt như pha lê đen của anh.
"Ừ..."
Một giây sau, Giang Thiên Phàm lại gần cô, bất ngờ hôn xuống. Cầu hỏi vừa rồi của anh chỉ là để cô mở miệng nói chuyện thôi.
Anh ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi anh trượt vào khoang miệng cô theo khóe miệng, ấm áp bap phủ cô, một nụ hôn sâu, Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả đều bắt đầu trở nên mềm mại.
Anh tràn đầy bao dung, đó là sự tiếp sát kiên nhẫn thiên trường địa cửu.
Lâm Khả Tụng thử đầy đầu lưỡi của anh ra, nhưng đổi lại là sự dây dưa càng thêm chặt chẽ.
Cô cho rằng anh sống lạnh nhạt.
Dù là hôn môi cũng có sự càn rỡ độc chiếm.
Nhưng bây giờ, anh không muốn nhận được gì từ cô, mà là nói cho cô biết.
Khi Lâm Khả Tụng kịp phản ứng, Giang Thiên Phàm đã phủ lên người cô, anh giữ hai tay cô, áp lên tường kính, giống như muốn giam cô trong lòng anh.
Nhưng kì lạ, cô không cảm thấy sợ hãi.
Nụ hôn của anh bắt đầu dùng lực, khóa chặt Lâm Khả Tụng trên tường thủy tinh, nụ hôn sâu của anh có sức mạnh chắc chắn nhưng không khiến cô sợ hãi. Anh nghiêng mặt qua, giống như không có cách nào nhận được lời khẳng định thỏa mãn mảng càng thêm chặt chẽ.
Cô chỉ cảm thấy mọi thứ khiến cô hoảng hốt cuối cùng cũng lắng lại.
Khi anh rời khỏi môi cô, nhiệt độ trong buồng điện thoại đột nhiên hạ xuống.
Anh thở dài, phủ lên tai cô nói: "Khả Tụng, em có biết thật ra thầm mến một người mười năm với yêu một người mấy tháng cũng không khác gì nhau không."
Giọng nói của anh rất nhẹ, rõ hơn tiếng mơ rơi và tiếng sấm sét ngoài buồng thủy tinh.
"Nên khi em đau lòng vì Tống Ý Nhiên, tôi sẽ khó chịu hơn cả em."
Lâm Khả Tụng mở to hai mắt. Cô khiến Giang Thiên Phàm khổ sở sao?
Trong lòng anh, cô thật sứ có phân lượng lớn như vậy sao?
"Bởi vì tôi không biết, làm sao để em hiểu tôi yêu em sâu năng không kém em yêu Tống Ý Nhiên."
Giang Thiên Phàm trước giờ không màng danh lợi, anh không thèm so đo với bất cứ ai.
Nhưng thì ra, anh cũng sẽ so sánh.
"Em rất rộng lượng để Tống Ý Nhiên ở bên cô gái khác, để thành toàn cho điều anh ta luôn theo đuổi. Em cho rằng dù em và anh ta nhất định không nắm tay bên nhau, ít nhất em cũng có thể mãi mãi làm người bạn quan trọng nhất của anh ta. Nhưng tôi không giống vậy."
Lâm Khả Tụng bắt đầu sợ hãi. Ở trước mặt Giang Thiên Phàm cô như bị sắp đặt vào kịch bản, anh biết tất cả về cô.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để em để mắt tới người đàn ông khác, sẽ không khoan nhượng để em ở bên người đàn ông khác, lại càng không can tâm để người đàn ông khác mang tới hạnh phúc cho em."
Giọng nói của anh lạnh lẽo, lạnh lẽo đến ác độc.
Tôi sẽ không tốt bụng thành toàn tình cảm của em với Tống Ý Nhiên, đây là nguyên nhân tôi đưa em vào buổi tiệc."
Anh đang ép cô, nhìn rõ kết quả của mình và Tống Ý Nhiên.
"Nếu có một ngày, em thật sự đến bên người đàn ông khác, tôi sẽ không tiếc giá nào cướp em về bên cạnh tôi, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn."
Đây là lời thẳng thắn nhất Giang Thiên Phàm từng nói với cô.
"Em nghe rõ chưa?"
Anh hỏi cô.
"Tôi... nghe rõ rồi."
"Rất tốt."
Giang Thiên Phàm buông lỏng tay cô, vén sợi tóc bị rối ra sau tai, hôn lên giữa trán cô.
Rất trịnh trọng.
Anh ấn cô vào trong ngực mình, cảm giác nghẹt thở khiến cô cảm thấy mình vốn không có cách nào trốn chạy.
Anh hôn lên trán cô, chân mày cô, hôn sâu xuống cằm, đầu lưỡi anh lướt dọc theo cằm cô, dùng lực mút vào như muốn hút máu cô.
Anh không làm chuyện gì vượt phép, ngay cả tư thế anh ôm cũng không thay đổi.
Nhưng Lâm Khả Tụng có ảo giác, cô thuộc về anh.
Anh ôm cô, ghé sát tai cô nói: "Khả Tụng, thật ra anh rất thích mưa."
"Ừm." Lâm Khả Tụng dựa đầu vào vai anh.
Cô nhận ra mình rất thích nghe anh nói.
Ngoại trừ nấu nướng, dường như cô rất ít khi nghe thấy anh nói về những chuyện khác.
"Bởi vì mưa, có trình tự. Nghe tiêng mưa, anh có thể tưởng tượng ra bộ dáng thành phố này. Mỗi tòa nhà, mỗi thân cây, mỗi người đi đường.
"Ừm."
"Còn có bộ dáng của em."
Nước mắt của Lâm Khả Tụng trượt theo khóe mắt, rơi xuống bờ vai anh.
Anh có cái ôm tinh tế mà mềm mại, nhưng trước đây cô không hề hay biết.
Danh sách chương