Edit: Thố Lạt

Khán giả nhìn màn hình nuốt nước miếng theo bản năng.

Giám khảo tổng biên tập Winston nhắm mắt lại, đưa măng tây cuốn vào trong miệng, đôi mày vốn nhăn lại vì nếm những món ăn hòng giờ phút này chậm rãi giãn ra.

"Đây thật sự là một loại hưởng thụ. Da cừu bên ngoài thực sự rất giòn, bên trong cũng rất tươi mới, lượng hương thảo và rau kinh giới vô cùng xảo diệu. Măng tây là điểm nhấn, không những không cướp đi vị của da cừu, lại mang đến cảm giác tươi mát, còn tăng thêm hương vị. Đây là sự phối hợp vô cùng xảo diệu."

Winston cho 9.5 điểm, có thể tưởng tượng anh hài lòng với món ăn này của Victor đến nhường nào.

Mà chủ tịch hiệp hội ẩm thực Davy chưa tới một phút đồng hồ đã ăn xong da cừu cuốn măng tay, thậm chí còn dùng muỗng múc nước sốt dưới đáy đĩa tỉ mỉ nhấm nháp: "Ừm -- xô thơm, dùng thể khử mùi tang của da cừu. Vani, mang đến vị thơm ngọt cho nước sốt. Còn có chút đinh hương, có tác dụng khử mùi gay! Sử dụng hương liệu thật sự khéo léo, quan trọng nhất là lượng dùng hợp lí."

Davy cũng cho 9.5 điểm.

Món ăn này khiến 12 nhà phê bình bái phục, dường như họ không tìm được bất cứ điểm thiếu sót nào ở món ăn này.

Victor vốn vị tụt lại phía sau vì một vòng thi, xoay chuyển tình thế đạt 9.4 điễm trong một vòng, quay lại vị trí ngai vàng số một lần thứ hai.

Chuyện này không thể nghi ngờ đã tạo cho Lâm Khả Tụng áp lực rất lớn.

Món của cô chưa được giám khảo nếm thử, nhưng có Victor châu ngọc ở phía trước, chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến kết quả của cô.

Lâm Khả Tụng hít một hơi, nhìn lên Giang Thiên Phàm trên khán đài.

Vẻ mặt anh không hề có một chút thay đổi, giống như thành công của Victor không hề ảnh hưởng đến niềm hi vọng anh dành cho Lâm Khả Tụng.

Bàn ăn trên màn hình được đặt trước mặt các nhà phê bình.

Ngón tay Winston hơi động bên cạnh đĩa, như đang cẩn thận thưởng thức cách sắp xếp của Lâm Khả Tụng, sau đó ông nở nụ cười.

"Đây là cách sắp xếp khéo léo nhất trong rất nhiều bài thi tôi từng thấy." Winston hơi cúi đầu, phẩy phẩy ngón tay, cẩn thận ngửi hương vị món ăn tỏa ra, "Ừm, là gan gà. Nhiều thí sinh trước đều chọn che giấu mùi nội tạng, nhưng món này tôi lại ngửi thấy mùi gan gà thơm ngon. Cắt gan gà thành từng miếng nhỏ xào chung với nấm hương, phết lên bánh mì, đây là tham khảo cách làm gan ngỗng, nhưng đồng thời có sáng tạo mới cải tiến."

Nghe thấy Winston tán thành ý tưởng nấu ăn của mình, Lâm Khả Tụng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Winston dùng dao gẩy nhẹ một miếng gan gà, lập tức gật đầu rất hài lòng: "Gan gà được cắt nhỏ, cải canh lửa rất cẩn thận, không nấu đến trắng bệch, vẫn rất tươi mới. Hơi nước trong nấm hương đều được xào ra hết, hương đậm ngào ngạt, ghết hợp với mùi gan gà sẵn có, lại biến thành hương vị khiến người ta thèm ăn."

Winston nâng một miếng bánh mì nướng đến giòn vỏ ngoài lên, đưa đến bên miệng.

Tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ, muốn biết gan gà và nấm hương Winston ca ngợi có ngon như vậy hay không.

Winston hơi ngẩng cằm, vừa thong thả nhấm nháp vừa gật đầu.

"Đầu tiên gan gà được ướp rượu gạo và gừng cùng với húng tây và tía tô, khử mùi tanh, Tiếp đó cẩn thận dùng mỡ bò chiên qua, hương vị và nước thịt được giữ lại thành công. Hơn nữa lửa dầu rất hoàn mỹ, thí sinh này rất tinh tế nghĩ lát sau gan gà sẽ trộn với nấm hương thành sốt, nên gan gà chỉ chiên chín một nửa. Đầu tirn6 xào nấm hương thái nhỏ, sau đó thêm gan gà vào thời điểm thích hợp nhất, khi trang trí đĩa vừa lúc gan gà và nấm hương rất có đàn hồi. Khống chế dầu lửa tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta khó mà tin được không phải xuất thân từ đầu bếp chuyên nghiệp."

Winston không ngừng khen ngợi khiến mọi người càng thêm tò mò về món ăn này.

Nhưng khi WInston ăn hết một miếng, thở dài: "Chỉ tiếc, món này có một sai lầm trí mạng."

Sai lầm? Sai lầm gì? Lâm Khả Tụng bắt đầu căng thẳng, cô làm sai chỗ nào? Rõ ràng tất cả đã cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn rồi mà!

"Nếu nói độ mặn hoàn mỹ là mười phần, độ mặn của món ăn này là mười hai phần. Tất cả cân bằng vị giác đều cẩn thận như vậy, tôi không biết thí sinh này hôm nay có phải vị giác không bình thường hay không, hay cô ấy chưa kịp thử thành phẩm của mình. Thật sự rất đáng tiếc... Không, phải nói là thực sự quá đáng tiếc rồi. Nếu độ mắn được khống chế hợp lí, món này hoàn toàn có thể vượt qua da cừu cuốn măng tây vừa rồi."

Lâm Khả Tụng bắt đầu mơ hồ. Rốt cuộc sao lại thế này? Cô đã thừ sốt gan gà mình làm! Độ mặn vừa đủ mà!

Vị giác của cô luôn phù hợp tiêu chuẩn đại chúng, sao có thể bỗng nhiên mặn dược...

Một giây đó, cô bỗng tỉnh ngộ.

Là bởi vì cô uống một ngụm nước siêu mặn, hạ thấp độ mẫn cảm với vị mặn của cô.

11 nhà phê bình khác đều đánh giá rất cao món ăn này, thậm chí cảm thấy nó hoàn toàn có thể làm món chính trong nhà ăn cấp sao. Nhưng độ mặn không cân bằng trở thành nét hỏng lớn nhất của nó.

Đầu bếp Hàn Bân của Việt Giang Lâu thậm chí day trán bày tỏ sự khó hiểu: "Nắm chắc chi tiết xuất sắc như vậy, sao có thể xuất hiện sai lầm trên độ mặn?"

Món ăn này trở thành món khiến giám khảo cảm thấy tiếc nuối.

Lâm Khả Tụng đạt tròn 8 điểm.

Điều này khiến thự hạng cửa cô tụt xuống thứ hai một lần nữa, cách Victor ở vị trí thứ nhất 0.9 điểm.

Nếu muốn đuổi lại, trừ khi vòng tiếp theo Victor phạm sai lầm. Nêu không dù Lâm Khả Tụng lấy đủ 10 điểm, chỉ cần Victor đạt 9 điểm trở len6co6 vẫn không thể đuổi kịp cậu ta.

Lâm Khả Tụng nhắm hai mắt lại, cô biết trận này thất bại, cô tất phải thừa nhận.

Trên mặt Victor nở nụ cười như ánh mặt trời, khán giả đứng dậy vỗ tay cho cậu ta.

Cô không hâm mộ cũng không ghen tị, cô không cần cả thế giới ủng hộ, chỉ là lần đầu cô thất bại dưới sự theo dõi của Giang Thiên Phàm.

Cô rất muốn nhốt mình lại, không ai thấy, yên tĩnh phấn khởi lại.

Vòng thi kết thúc, các thí sinh cùng trở lại phòng nghỉ lấy túi hoặc các vật tùy thân khác của mình.

Sansa ôm lấy Lâm Khả Tụng, dùng giọng điệu hâm mộ nói: "Khả Tụng, cô thật sự rất lợi hại! Các giám khảo rất thích phương pháp nấu nướng của cô!"

"Nhưng tôi đã phạm sai lầm. Nhưng mà cũng chúc mừng cô Sansa, kết quả vòng thi này của cô rất cao."

"Nhưng cuộc đua hạng ba vẫn là cô, Hậu Đằng và Victor." Sansan căm chú nhìn Victor tâm tình thoải mái, nhỏ giọng nói, "Có phải bởi vì một ngụm nước muối kia, khiến cô xảy ra vấn đề với vị mặn không? Giống như người ta ăn sô cô la trước sẽ không nếm ra vị ngọt của hoa quả."

Lâm Khả Tụng biết đó chính là nguyên nhân, nhương không biết rốt cuộc nước khoáng của mình bị ai đổi đi.

"Nhất định là Victor! Cuộc thi trước Khả Tụng thắng cậu ta, trong lòng cậu ta đã khó chịu!" Thí sinh người Mexico sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa Sansa và Lâm Khả Tụng không khỏi mở miệng nói.

"Ngoài cậu ta, còn ai sẽ làm như vậy? Không phải cậu ta vẫn nhắm vào Khả Tụng sao?" Một thí sinh người Canada khác không nhịn được mở miệng, "Tôi cũng không phải thích nói bậy người khác, nhưng tôi cảm thấy cô phải cẩn thận Victor, dù sao còn một vòng nữa là trận chung kết rồi."

Victor đeo túi trên lưng nghe rõ lời bàn tán của mọi người, cậu ta ngẩng đầu lên, nhẫn nại hai giây, cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Khả Tụng nói: "Thật sự tôi không vừa mắt cô. Nhưng tôi có năng lực hơn cô, cho nên không cần dùng cách này cũng có thể đánh bại cô."

Nói xong, Victor liền rời khỏi.

Mặc dù mọi người vẫn cho rằng Victor có vấn đề, nhưng Lâm Khả Tụng cảm thấy Victor là người rất kiêu ngạo, cậu ta muốn thắng cô, dùng nước muối gì gì đó, không giống cách đứa nhỏ này có thể nghĩ ra.

"Victor không hế lại gần chỗ ngồi của cô."

Hậu Đằng Tín nói xong câu này bên người Lâm Khả Tụng liền rời khỏi.

Lâm Khả Tụng cảm thấy thần kinh như bị khuấy động. Đúng vậy, lần đầu cô uống nước trong bình kia, hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng khi cô đi toilet về, nước khoáng bình thường đã biến thành nước muối. Nghĩ sao cũng là người gần cô làm.

Lâm Khả Tụng đi ra phòng nghỉ, đã thấy Giang Thiên Phàm an tĩnh chống gậy dò đường, dường như đã đợi cô rất lâu.

Mãi đến khi cô cúi đầu sắp đi qua mặt anh, anh mới lạnh nhạt mở miệng: "Tuy anh muốn chờ em trong xe, nhưng anh vẫn rất muốn bên em."

"Thiên Phàm..."

Bàn tay anh hướng về phía cô, mò mẫm trong không khí. Lâm Khả Tụng không nghĩ nhiều khoác tay anh.

Cô vốn cho rằng mình vì thất bại sẽ về tránh anh. Nhưng cô phát hiện, mình rất muốn anh ở cạnh cô.

Giang Thiên Phàm lấy ra một cây kẹo từ trong túi áo, "Cho em ăn."

"Đây là gì vậy?"

"Lúc còn nhỏ anh rât thích ăn kẹo. Vị hương thảo nước dừa."

"Anh đang an ủi em sao?" Lâm Khả Tụng cười mở giấy gói ra, đưa toffee vào trong miệng.

Hương thơm nồng ngọt ngào nhất thời khiến cô buông xuôi tất cả mất mát.

"Nếu em muốn coi nó như an ủi cũng được. Anh chỉ muốn đầu lưỡi em có hương vị khác."

Giọng nói Giang Thiên Phàm rất chắc chắn, mà lại dường như đã hiểu rõ.

"Anh... sao lại muốn đầu lưỡi em có hương vị khác?

Anh biết? Làm sao mà anh biết được?

"Em không bị cảm, sáng nay em nói em ăn cháo hoa bình thường, giọng nói của em cũng không có vấn đề gì. Em làm món kia, nếu sai ở giữa lửa, anh sẽ cảm thấy rất bình thường. Dù sao em mới học nấu ăn chưa bao lâu, trình độ cũng không ổn định. Nhưng về phương diện hương vị, mười hai giám khảo đều nói mặn, vậy thì vị giác của em đã xảy ra vấn đề. Nên anh nghĩ, hoặc em uống cái gì quá nóng làm tổn thương vị giác, hoặc em ăn món gì đó quá mặn, phá hủy vị giác của em."

Bước chân của Giang Thiên Phàm rất ug dung, anh không hề có ý trách Lâm Khả Tụng, cũng không quy hết lí do thất bại cho vị giác của cô.

Mọi chuyện trước mặt anh đều rất đáng xem.

"Em uống phải nước khoáng siêu mặn."

"Nếu mặn, vậy nó không phải nước khoáng."

"Có người nhân lúc em đi toilet, đổi nước khoáng của em thành nước muối mặn. Mặc dù mọi người đều nói là Victor, nhưng em cảm thấy không phải cậu ta. Ngược lại... em có chút nghi ngờ Sansa luôn có thiện ý với em. Bời vì khi em không ở đó, cô ấy ngồi ngay cạnh chỗ em. Nhưng em không muốn nghi ngờ người khác như vậy..."

"Nghi ngờ vốn là mặt trái. Nếu như vậy chi bằng bỏ qua di8. Dù sao vòng tiếp theo là trận chung kết rồi, em cùng xuất hiện với cô ta cũng dừng tại đây. Nếu như vậy, chi bằng đặt lực chú ý của em lên đầu lưỡi."

"Đầu lưỡi của em?"

"Em có nếm được vị ngọt không?"

"Đương nhiên là có rồi!"

"Vị dừa?"

"Cũng có, còn có vị hương thảo."

Không biết vì sao, tâm tình của Lâm Khả Tụng bắt đầu thoải mái, giống như cánh cửa vẫn đóng bỗng mở ra.

"Phải đó, anh cho em ăn đường nguyên nhân quan trọng nhất chính là nó có thể khiến người ta vui vẻ, anh muốn em vui vẻ."

Lâm Khả Tụng mím môi.

Thật ra có gì có thể khiến em vui hơn có anh bên cạnh cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện