Kinh ngạc tới lặng người, Julia nhìn sững vào chồng mình, không hề kháng cự khi anh tiến tới cô bằng hai sải chân, ép lưng cô dựa sát vào tấm gương soi. Một bàn tay to lớn kẹp chặt lấy cánh tay cô, bàn tay còn lại tóm lấy mặt cô, những ngón tay bao lấy cằm cô.

“Em nghĩ anh đang trên đường trở về Luân Đôn tối nay,” cô xoay sở thốt lên.

“Anh phải đến gặp em trước.”

“Anh đã xem vở diễn-”

“Phải. Anh đã nhìn thấy rõ sự si mê của em đối với diễn kịch. Anh đã nhìn thấy nó có ý nghĩa lớn lao thế nào với em và những kẻ khác ở cái chỗ đáng nguyền rủa này.”

Julia lắc đầu, hoang mang bởi cơn giận trào ra từ anh.

Damon siết chặt lấy cằm cô với một lực khiến cô nhói đau. “Em sẽ chọn những thứ này đúng không?” anh nghiến răng. “Em sẽ không từ bỏ nó. Hãy nói thật đi, Julia.”

“Không phải bây giờ-”

“Phải, ngay bây giờ. Anh cần nghe thấy sự thật từ em trước khi anh đi.”

“Anh sẽ phản ứng ra sao nếu em yêu cầu anh từ bỏ mọi thứ vì em?”

“Đó là câu trả lời của em?”

“Em còn không chắc câu hỏi là gì nữa,” cô gào lên, cố vặn mình thoát ra.

“Anh muốn em,” anh thì thào.

“Nhưng chỉ trong những giới hạn của anh.”

“Phải, trong những giới hạn của anh. Mang tên anh, sống trong nhà anh, ngủ trên giường anh mỗi đêm. Anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh… mỗi phần trên cơ thể em… mỗi suy nghĩ, mỗi lời nói của em…”

Sự vùng vẫy của Julia đột nhiên ngừng bặt khi cô cảm thấy môi anh phủ lên môi cô, sự cuồng nhiệt từ môi và lưỡi anh cướp mất hơi thở của cô. Anh dường như đang cố đóng dấu cô bằng nụ hôn của anh, khắc sâu vào mỗi phần hồn của cô bằng sức mạnh áp đảo của cảm giác ghen tuông đang choáng ngợp.

Vòng tay cứng như thép của anh đang ghì chặt lấy cô. Vòng kiềm kẹp bằng thép đó đang tàn bạo siết lấy đường cong trên cơ thể cô, anh cúi gập đầu xuống, ngửa đầu cô ra sau cho tới khi cả người cô oằn lên bám vào anh. Cô không muốn đáp trả, nhưng sự đam mê cuồng nhiệt giống như một cơn thủy triều cứ dâng lên cao, cao mãi cho tới khi nó cuốn phăng mọi sự phản kháng bỏ cô lại với tiếng rên rĩ tuyệt vọng.

Hai bàn tay cô vòng quanh cổ anh, những ngón tay lùa vào mái tóc đen nhánh để giữ anh ở gần. Damon phát ra tiếng rên rĩ khẩn nài trong cổ họng, khum lấy mông cô, nâng cô lên tỳ sát vào anh.

“Em là của anh,” anh nói vào cổ họng cô, răng và những sợi râu lún phún của anh cọ vào làn da mềm mại của cô. “Bất kể em làm gì, em cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.”

Cô nửa nghe nửa không, cơ thể cô căng ra tuyệt vọng bám trụ vào anh, tìm kiếm niềm khoái cảm mà chỉ mình anh mới có thể mang đến. Lòng bàn tay anh lần mò tới vạt áo lót, tóm lấy mép vải kéo căng nó ra cho tới khi sợi dây buộc áo bung ra. Đẩy chiếc áo lót xuống, anh tìm kiếm vú cô. Những ngón tay của anh uốn lấy sức nặng nuộc nà của chúng, đầu ngón cái sượt qua núm vú. Hơi thở đứt quãng, Julia dâng hiến bản thân cho anh, miệng cô mở ra bên dưới miệng anh, cô ấn đôi vú vào lòng bàn tay anh.

Anh thúc cô dựa vào bàn trang điểm rồi vùi đầu vào ngực cô, mút lấy đầu nụ săn cứng đi qua môi rồi thâm nhập vào lưỡi. Bám vào anh để giữ thăng bằng, Julia ghì chặt cơ thể căng cứng của anh giữa hai đùi, hai cánh tay khóa lấy eo lưng anh. Anh chuyển sự chú ý qua vú bên kia, liếm và mút đầu nụ như cánh hồng. Julia đang bị mắc kẹt trong cái bẫy được dệt bởi ham muốn và phản kháng, cô biết rõ sự đan kết xác thịt mà cô đang tuyệt vọng van xin này chính là sự hủy hoại cuối cùng của mình.

“Làm ơn dừng đi,” cô nói giữa hơi thở khò khè đang cào xé cổ họng. “Làm ơn… em không muốn.”

Lúc đầu Damon dường như không nghe thấy, sự chú ý của anh đều tập trung vào sự hứa hẹn của cơ thể đang đạt tới độ chín mùi của cô, miệng anh đói khát di chuyển trên khắp da cô. Cô đẩy vào đầu và ngực anh, lúc đầu là ngập ngừng rồi càng lúc càng mạnh hơn, cho tới khi vòng ôm bị phá vỡ. Luồng mắt anh khoan vào cô, bàn tay đưa lên ôm chặt đầu cô.

“Anh sẽ đi Luân Đôn,” giọng anh khản đặc. “sau đó anh sẽ quay lại tìm em.”

“Không-”

“Anh sẽ không bao giờ để em đi. Không cho tới khi em có thể nhìn vào mắt anh và nói với anh rằng em không yêu anh… rằng em có thể sống phần đời còn lại mà không cần tới điều này… không hề ham muốn anh.”

Môi cô mấp máy nhưng không phát ra được thành tiếng.

Tiếng lách cách của cánh cửa mở vang lên trong khoảng không yên ắng khiến cả hai giật nảy mình. Cô hầu gái, Besty đứng ngay ngưỡng cửa với rổ quần áo. “Ồ,” cô ta nói, đôi mắt trố ra khi trông thấy vị khách của Julia.

Damon di chuyển tới trước Julia để che chắn cô khỏi tầm nhìn trong khi cô mò mẫm sửa lại áo lót.

“Xin thứ lỗi, bà Wentworth.” Cô hầu lầm bầm rồi lập tức biến mất.

Đỏ bừng cả người, Julia tiếp tục vật lộn sửa sang lại áo sống của mình, trong khi Damon vẫn dòm cô lom lom.

“Làm ơn đừng quay lại tìm em,” Julia nói, né tránh tia nhìn của anh. “Em tạm thời không thể gặp anh. Em cần thời gian để suy nghĩ.”

“Ý em là em cần thời gian để thuyết phục bản thân rằng mọi thứ có thể quay trở lại như trước khi chúng ta gặp nhau. Vô dụng thôi, Julia. Em sẽ không bao giờ quay trở lại như trước được đâu… cả anh cũng không.”

“Anh làm em không thể tập trung vào vai diễn được. Em chẳng thể tập trung vào việc gì hết.”

“Anh sẽ sớm quay lại,” anh khăng khăng. “và chúng ta sẽ giải quyết dứt khoát mọi chuyện.”

Julia không hề nhúc nhích khi Damon đi khỏi. Cô dựa người vào bàn trang điểm, thở một cách khó nhọc. Cuối cùng cô cũng đã đánh mất sự kiềm chế gắt gao mà cô duy trì cho cuộc sống kể từ lúc cô rời khỏi nhà. Cô nghĩ đến tập hồ sơ cha cô đã đưa, chiếc chìa khóa dẫn tới sự tự do của cô. Liệu cô có can đảm để sử dụng chúng? Cô căm ghét cái trạng thái tê liệt đã chiếm hữu mọi cảm xúc của cô, nỗi khiếp hãi khi đánh mất Damon cũng đáng sợ gần bằng nỗi sợ phải giao phó bản thân cho anh.

Cô từ từ cởi áo, thả rơi bộ trang phục xuống sàn nằm thành một đống.

“Bà Wentworth?” Besty lên tiếng, kèm theo tiếng gõ cửa ngập ngừng.

“Vâng, vào đi.”

Khuôn mặt của cô hầu đang nhuộm màu đỏ rực. “Em xin lỗi vì lúc nãy đã cắt ngang, thưa cô, nhưng em không biết là-”

“Hoàn toàn ổn mà,” Julia nói đều đều. “Chỉ cần giúp tôi thay đồ.”

Cô hầu giúp Julia mặc trang phục, cài hàng cúc phía sau của chiếc áo dài lụa màu xanh lục. Sau khi ghim chặt những lọn tóc thành một búi trên đỉnh đầu, Julia rửa mặt rồi săm soi diện mạo của mình trong gương. Đôi môi của cô mềm và sưng mọng, đôi má ửng hồng, và trên cổ là những dấu vết phản bội do những sợi râu lưu lại. Julia cẩn thận sửa lại đường diềm xếp nếp của chiếc áo cao cổ để che đi những vết đỏ. Cô dừng lại khi nghe thấy chất giọng trầm và khẽ của Logan Scott vang lên bên kia cánh cửa phòng hóa trang.

“Bà Wentworth, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Julia ra hiệu cho cô hầu gái để anh vào. Logan cũng đã thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ, những vệt nước ẩm ướt vẫn còn vương lại trên mái tóc lấp lánh như màu gỗ anh đào của anh.

Thu dọn rổ quần áo, Besty chào tạm biệt rồi để họ lại với nhau.

“Anh có hài lòng với buổi diễn tối nay không?” Julia hỏi, “hay anh đến để thuyết giảng một bài phê bình?”

Logan nhếch môi cười. “Cô biểu diễn còn xuất sắc hơn tôi đã kỳ vọng nữa. Cô bao trùm mọi người trong quầng sáng rực rỡ phản chiếu từ ánh hào quang của mình, gồm luôn cả tôi.”

Đây quả là một lời khen xa xỉ vượt quá sự mong đợi, khiến Julia cảm thấy lúng túng. Cô ngập ngừng mỉm cười với anh, rồi quay qua sắp xếp lại vật dụng trên bàn trang điểm.

“Tôi đã nhìn thấy Lord Savage tiến về phía hậu trường,” Logan lưu ý. “Căn cứ vào vẻ mặt của anh ta, rõ ràng anh ta không có ý định đến để chúc mừng cô.”

“Ảnh không có.” Bàn tay của Julia trở nên cứng đờ, đầu ngón tay bấu chặt vào mặt bàn trơn láng cho tới khi chúng trở nên trắng bệch. Cô xoay sở để ảnh phản chiếu của mình không làm lộ gợi ý về chuyện đã diễn ra.

Logan quan sát cô với vẻ như đang suy tính, rồi gật đầu một cái, giống như anh đã đi đến một quyết định.

“Đi với tôi, Julia. Tôi muốn thảo luận với cô về ý tưởng tôi đang xem xét gần đây.”

Cô quay lại nhìn anh, không thể che giấu sự kinh ngạc. “Giờ này đã trễ rồi.”

“Tôi sẽ đưa cô về quán trọ vào lúc mười hai giờ.” Khóe miệng rộng của anh cong lại thành một nụ cười. “Tôi có một đề xuất liên quan tới tương lai của cô.”

Sự tò mò của Julia bị kích thích. “Nói cho tôi biết đi.”

“Ở một chỗ riêng tư.” Logan kẹp lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra khỏi phòng hóa trang.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô hỏi, nhặt lấy áo khoác khi họ rời khỏi phòng.

“Tôi sở hữu một căn nhà nằm gần sông.”

Julia bối rối đi theo anh mà không hỏi thêm câu nào. Cô không hiểu hà cớ gì vào lúc này anh lại cho phép cô đến thăm một dinh thự khác của anh, tại sao anh lại mời cô dấn bước sâu hơn vào cái thế giới riêng mà anh khư khư bảo vệ.

Sau khi chen lấn qua đám đông đang đứng đợi ngoài nhà hát, họ đánh xe đến một biệt thự nhỏ sang trọng tọa lạc ở giữa một khoảnh đất bao quanh bởi rừng cây dày đặc. Giống như ngôi nhà của Logan ở Luân Đôn, ngôi nhà này cũng được thiết kế theo phong cách của Ý, với bầu không khí xa hoa nhưng tĩnh mịch.

Ngồi trong phòng khách với ly rượu trong tay, Julia thư giãn dựa lưng vào chiếc ghế sofa bọc nệm mang phong cách hoàng gia. Cô nhìn chằm chằm vào Logan, trên mặt lộ rõ vẻ háo hức. Anh đang nghịch nghịch mấy món đồ được bày trí khéo léo trên mặt bàn ốp đá cẩm thạch: một bình hoa Trung Hoa, một chiếc hộp bằng đá malachite xanh, một chiếc đồng hồ để bàn thời Louis XIV bằng gỗ mun. Anh liếc xéo cô một cái, đánh giá tâm trạng của cô.

“Anh trông như đang chuẩn bị nói điều gì đó với tôi.” Julia nhận xét.

“Phải,” anh nói với vẻ bộc trực như xoa dịu cô. “Nhưng trước khi tôi thử đưa ra vấn đề đó, hãy nói tôi biết về những thứ đứng chắn giữa mối quan hệ của cô và Lord Savage.”

Julia tự làm mình bận rộn bằng cách khều mảnh vụn bé tí của nút bần rơi vào ly ra. Cuối cùng cô cũng ngước lên nhìn anh, mỉm cười ảo nảo. “Tôi có thể biết lý do vì sao anh hỏi câu đó không?”

“Tôi không muốn chen vào mối quan hệ của cô… cuộc hôn nhân của cô.”

“Đó cũng không thể coi là một cuộc hôn nhân thật sự,” cô nói, giọng cô đều đều và tẻ nhạt. “Đối với tôi mà nói sẽ tốt hơn cho cả hai chúng tôi nếu cuộc hôn nhân này được hủy bỏ. Thật không may Lord Savage lại không đồng ý… ảnh phần nào có khuynh hướng áp chế mọi việc để giành được thứ ảnh muốn.”

“Và anh ta muốn cô.”

“Ảnh muốn một cô vợ theo đúng nghĩa.” Julia nốc một ngụm rượu. “Ảnh muốn tôi trở thành phu nhân Savage và để cho mọi hình bóng của Jessica Wentworth đi vào dĩ vãng.”

“Chuyện đó không thể. Không phải với một người tài năng như cô.”

“Phải chi tôi là đàn ông,” cô chua chát nói. “Lúc đó tôi có thể có mọi thứ… công việc, gia đình, tự do đưa ra lựa chọn cho mình… và sẽ không bị ai phản đối. Nhưng tôi là một phụ nữ, và cho dù tôi có lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ không hạnh phúc.”

“Có lẽ sẽ chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian. Nỗi đau khi đánh mất điều gì đó- hoặc một ai đó- sẽ phai nhạt đi theo năm tháng.”

Logan quá thực tế, quá trầm tĩnh, như thể trái tim anh được bọc bằng thép. Julia không chắc mình đang ghen tị hay bị kinh hãi bởi sự lạnh nhạt của anh. “Anh đã nói anh có một đề xuất cho tôi đúng không?” cô hỏi.

Anh đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống đầu ghế bên kia. Giọng anh hồ hởi, giống như đang bàn một vụ giao dịch. “Vài năm tới đây tôi sẽ thực hiện vài sự cải biến với Nhà Hát Thủ Đô.”

“Ồ?”

“Tôi sẽ xây dựng đoàn kịch trở thành một đoàn thể nghệ sĩ nổi tiếng nhất thế giới. Tôi cần cô trở thành một phần của đoàn thể đó.”

“Tôi lấy làm hãnh diện là anh lại tâng bốc tôi đến thế.”

“Tôi chưa bao giờ tâng bốc ai, Julia- chắc chắn không phải đối với người tôi tôn trọng. Cô phải biết bây giờ cô là tài sản vô giá của đoàn kịch. Tôi định để cô trở thành người đặt nền mống đầu tiên cho sự thành công của đoàn. Tôi sẵn lòng chia sẻ lợi nhuận của Nhà Hát Thủ Đô cho cô để bảo đảm giữ chân cô.”

Julia kinh ngạc không thốt nên lời. Cô chưa bao giờ nghe thấy Logan đưa ra đề nghị như thế với diễn viên khác.

“Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để bảo vệ sự đầu tư của tôi vào cô,” anh tiếp tục. “và tôi có một lựa chọn khó khăn dễ hơn cho một người bạn.”

Cô nghiêng đầu, xem xét lời nói vừa rồi, cau mày tỏ vẻ khó hiểu. “Nghe như anh đang đưa ra một đề nghị kiểu như… quan hệ làm ăn đúng không?”

“Cô có thể coi là vậy. Nhưng sự cộng tác này không đơn giản chỉ dính líu tới công việc.”

Không đơn giản chỉ dính líu tới công việc à? Julia cẩn trọng quan sát anh. Vẻ mặt anh không hề có chút biểu hiện tà tâm nào, lời nói cũng không hề ám chỉ nhục dục. Anh có ý gì đây? Cô phát hiện mình chả hiểu mô tê gì về cuộc nói chuyện lạ đời với Logan, vẻ mặt cô chất đầy nghi vấn. “Có lẽ anh nên giải thích.”

Logan lơ đãng dứt một lọn tóc đỏ. “Trước đây tôi có nói với cô tôi không hề tin vào tình yêu. Tuy nhiên, tôi lại tin vào tình bạn- mối quan hệ đòi hỏi sự tôn trọng và tính trung thực. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn vì tình yêu, nhưng tôi sẽ chọn kết hôn vì những lý do thiết thực.”

“Kết hôn?” cô lập lại, bật cười ngạc nhiên. “Có phải anh đang đề nghị là tôi và anh… nhưng tôi không bao giờ có thể lấy một người đàn ông tôi không yêu.”

“Sao lại không?” anh điềm nhiên hỏi. “Cô sẽ có được tất cả lợi ích trong cuộc hôn nhân này… sự che chở, tình bạn, và cùng nhau chia sẻ lợi ích… mà không phải thực hiện một trách nhiệm pháp lý nào hết. Không có sự hứa hẹn giả dối, không có sự vướng bận cảm xúc, không gì ngoại trừ sự an toàn mà hai người bạn có thể trao cho nhau. Hãy nghĩ kĩ đi, Julia. Cùng nhau chúng ta có thể xây dựng nên một đoàn kịch mà thế giới chưa từng biết đến. Chúng ta có nhiều điểm tương đồng hơn cô nghĩ đấy, cả hai chúng ta đều tồn tại ngoài rìa xã hội, những kẻ lúc nào cũng tự cho mình là thanh cao hơn chúng ta- đồng thời họ lại cần những gì chúng ta mang tới.”

“Nhưng có cần thiết phải kết hôn không?”

“Với tư cách là vợ tôi, cô có thể đồng hành cùng tôi tham dự những sự kiện xã hội ở Luân Đôn, Paris, và Rome. Cô có thể dành nhiều thời gian như cô muốn cho sự nghiệp, tự chọn vai diễn cho mình, khuếch trương những buổi diễn cho nhà hát… tôi không biết có người phụ nữ nào lại có thanh thế như thế trong ngành này.”

“Điều cuối cùng tôi mong là nhận được một lời cầu hôn khác,” Julia sửng sốt nói.

“Có một sự khác nhau quan trọng. Savage muốn kết hôn để giữ cô cho riêng anh ta. Tôi đưa ra lời đề nghị kết hôn để đưa cả hai chúng ta tới thành công, về khía cạnh tiền tài lẫn nghệ thuật.”

Julia vừa nốc cạn ly rượu vừa suy tính vấn đề, đoạn đặt ly rượu sang một bên. Cô đứng dậy rồi đi tới đi lui quanh phòng, liên tục là phẳng tay áo đầm màu xanh của mình.

“Vậy còn chuyện… ngủ với nhau?” cô hỏi mà không nhìn anh. “Đó là một phần của thỏa thuận à?”

“Nếu như ý nghĩ đó được sự đồng thuận từ hai phía, tôi không hiểu tại sao lại không. Tuy nhiên, trong lúc đó chúng ta sẽ theo đuổi những mối quan tâm riêng của mình. Tôi không muốn sở hữu cô, Julia. Tôi không muốn áp đặt quyền của mình lên cô- và cô cũng sẽ thế với tôi.”

Gom góp lại sự sáng suốt của mình, Julia quay lại đối diện với Logan khuôn mặt ánh lên vẻ quyết tâm. Anh đang ngả người trên ghế sofa, trông hoàn toàn thoải mái, bộ dạng của anh nhìn giống như đang đưa ra đề xuất về một buổi trà chiều hơn là một cuộc hôn nhân.

“Tại sao lại là tôi?” Julia hỏi thẳng thừng. “Có rất nhiều phụ nữ anh có thể lấy, bao gồm con gái của vài gia đình có tước hiệu rất sung sướng được lấy một người đàn ông giàu có như anh.”

“Tôi không muốn mấy cây dây leo ăn bám hay mấy cô nàng với cái đầu đặc nghẹt những tư tưởng xã hội. Tôi muốn một người cùng tôi chia sẻ những mục tiêu chung. Với tư cách là một nữ diễn viên, cô có tiềm lực vượt xa những gì tôi từng thấy. Với tư cách là con người… tôi ngẫu nhiên lại thích cô. Tôi tin chúng ta sẽ chung sống hòa thuận với nhau.” Đôi mắt xanh thẳm của anh chiếu thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô. “Hơn nữa,” anh nhã nhặn thêm vào, “điều đó cũng sẽ giúp cô thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại, không phải sao? Nếu cô trở thành vợ tôi, Savage sẽ không còn quấn lấy cô nữa.”

Khi nhìn trả lại anh, Julia đột nhiên thấy mình không phải đang nhìn vào đôi mắt xanh mà là đôi mắt xám bạc. Cô nghe thấy giọng nói của Damon đang tràn ngập trong đầu. Em là của anh… bất kể em làm gì, em cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.

Đây là cách duy nhất đảm bảo dập tắt sự đe dọa của Damon đối với sự độc lập và công việc của cô. Nếu cô không chấp nhận sự che chở của Logan, cô hiểu rõ từ cái phần cốt tủy ngự trị trong sâu thẳm của tim mình, cô không thể kháng cự lại sự say mê đến cố chấp của Damon. Cô sẽ để bản thân bị cám dỗ, bị thuyết phục, bị buông xuôi… để rồi sau đó phải đối diện với những ngày tháng bị sự hối hận dày vò. Cô yêu Damon, nhưng cô không thể thay đổi bản thân thành kiểu phụ nữ anh muốn.

Nỗi âu lo và ngờ vực đang đầy ắp trong cô , nhưng trong cái vũng lầy chứa đầy mâu thuẫn mà cô đang ngụp lặn đó, dường như cô chẳng tìm ra được một sự lựa chọn nào khác. Khi cô cất tiếng, giọng cô nghe yếu ớt, như vọng lại từ cõi mơ hồ nào đó. “Tôi… tôi sẽ cần phải giải quyết một số việc trước đã.”

“Tất nhiên.” Sự thỏa mãn lóe lên trong mắt Logan. “Cô muốn tổ chức lễ cưới khi nào?”

“Sớm chừng nào hay chừng ấy,” Julia nói thật kiên quyết. “Tôi muốn chuyện này được hoàn thành sớm.”

Logan tiến lại gần cô, những đường nét hấp dẫn thô ráp trên gương mặt anh mềm lại. “Julia, nếu cô muốn đổi ý-”

“Không,” cô ngắt lời, so lại vai. “Đây là một quyết định đúng đắn.”

“Tôi đồng ý.” Anh với tay nắm lấy hai bắp tay cô, siết nhẹ. “Cô sẽ khám phá ra tôi là một người bạn tốt, Julia. Tình bạn của chúng ta sẽ bền vững.”

Cô gật đầu, nhoẻn miệng cười bất chấp cảm giác nặng nề đang trĩu nặng trong lòng, giống như bị một tảng đá granite chặn ngang lồng ngực.

Sáng hôm sau Julia nhận được một bức thư ngắn gửi đến quán trọ ở Bath từ người bạn già cũng là người thầy của cô, bà Florence. Nữ diễn viên lớn tuổi đã đến thành phố vì lý do sức khỏe và cũng để tham gia các trò vui của xã hội, bà hết lời ca ngợi vai diễn của Julia trong vở My Lady Deception. Bà Florence hẹn gặp cô ở Pump Room vào giờ được mọi người ưa chuộng buổi sáng, Julia lập tức nhận lời ngay. Từ lần cuối cô đến thăm bà ở Luân Đôn cũng đã cách đây vài tháng, cho dù sự thật là họ sống cùng một con đường. Thời gian thắm thoát như thoi đưa, Julia cảm thấy áy náy vì đã không lưu tâm đến thăm người bạn già của mình.

Khi cô đến Pump Room, Julia rất vui mừng khi nhìn thấy vẻ ngoài của bà Florence vẫn sôi nổi, ngập tràn sinh lực như trước, mái tóc đỏ đã ngả màu cuộn thành từng lọn kiểu cách trên đỉnh đầu, khuôn mặt bà luôn rạng ngời vẻ thông minh, sắc sảo. Tuổi già vẫn lưu lại cho bà vẻ duyên dáng và kiều diễm, giống như một bức tượng bằng đá cẩm thạch đã bị nắng mưa đẽo gọt từ từ và trở nên chín mùi bởi thời gian. Ngồi ở một chiếc bàn nhỏ với ly nước khoáng đặt trước mặt, bà Florence đang lắng nghe một nhóm bốn người đang kéo đàn gần đấy. Ngay khi bà nhìn thấy Julia, vẻ mong đợi rạng ngời lên trong đôi mắt bà.

“Bà Florence,” Julia kêu lên mừng rỡ. Thật đúng là ý trời khi người thầy thông thái của cô đến Bath vào đúng ngay lúc cô đang cần bà. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nắm lấy đôi tay mảnh mai, nhăn nheo của bà. Những ngón tay của bà Florence được tô điểm bằng một bộ sưu tập nữ trang đáng giá, một chuỗi ngọc trai và ngọc hồng lựu quấn quanh cổ tay. “Bà vẫn luôn trông thật tuyệt vời.”

“Đã lâu rồi cô không ghé thăm tôi,” bà Florence trách yêu cô. “Cuối cùng tôi cũng ngộ ra tôi sẽ phải đến Bath thì mới mong gặp được cô.”

Julia bắt đầu lắp bắp một tràng xin lỗi và giải thích, rồi cười gượng gạo với bà. “Tôi bận bù đầu. Bà không thể tưởng được-”

“Ái chà, tôi tin tôi có thể đấy,” bà Florence lạnh nhạt cắt ngang. “Tôi không già tới mức không nhớ nỗi những đòi hỏi đối với một diễn viên nổi tiếng đâu.” Bà nhìn Julia trìu mến. “Cô có thể bỏ mạng che mặt ra, cô bé. Tôi có thể giữ cho những kẻ hâm mộ và tọc mạch tránh xa một khoảng an toàn.”

Julia nghe theo, vén tấm mạng che mặt lên, cô nhận ra một làn sóng kích động đột ngột dấy lên khắp phòng cùng với những cặp mắt hau háu đang đóng đinh vào cô. Hai người phụ nữ mũm mỉm với mẻ mặt phấn khích ngay lập tức đứng dậy tiến về phía bàn họ đang ngồi. Một cách lão luyện, bà Florence nhấc cây ba toong được móc vào lưng ghế của mình lên, chỉa thẳng vào hai người đàn bà kia như thể bà định chọc vào họ.

“Lần khác,” bà nói bằng một thái độ cứng rắn. “Cô bạn trẻ của tôi và tôi đang có một cuộc trò chuyện riêng.”

Cả hai người đàn bà bị dọa khiếp hãi, lập tức rút về, vừa đi vừa lẩm bẩm oán trách, trong khi đó thì Julia đang cố gắng nén tiếng cười tôn sùng của mình lại. “Bà là một con hổ cái, bà Florence.”

Bà phẩy tay xua đi lời tán dương. “Tôi đã cầu Chúa ban phúc cho cái ngày tôi cuối cùng cũng có thể cư xử xấc láo với mọi người và họ phải bỏ qua vì tuổi tác của tôi.” Bà mỉm cười đáp lại Julia. “Cô đã trưởng thành trở thành một nữ diễn viên tuyệt vời, Jessica. Lúc nhìn thấy cô trên sân khấu tối qua, tôi đã rất vui sướng và tự hào khi nghĩ mình có lẽ đã góp một phần nhỏ vào thành công của cô.”

“Tôi nợ bà mọi thứ, lời khuyên và sự chỉ dạy của bà, cả việc bà đã khuyến khích tôi gia nhập vào Nhà Hát Thủ Đô nữa.”

“Xem ra cô đã đạt được mọi thứ cô mơ ước rồi,” bà Florence nhận xét, vẻ mặt có chút trêu chọc. “Tại sao cô không có vẻ gì là hạnh phúc vậy, cô gái?”

Julia ủ rũ nhận ra người bạn của cô hiểu cô quá rõ để không bị vẻ ngoài của cô đánh lừa. Cô ngả người dựa lưng ghế, rồi buông ra tiếng thở dài. “Bà còn nhớ những gì chúng ta đã nói trong cuộc trò chuyện cách đây vài năm không, khi bà kể cho tôi nghe chuyện bà đã không lấy người đàn ông bà yêu bởi vì ông ấy muốn bà rời khỏi sân khấu? Bà có ngụ ý rằng ngày nào đó tôi cũng sẽ phải lâm vào cùng tình trạng nan giải như thế, và tôi đã không tin bà.”

“Và bây giờ thì cô tin,” bà Florence nói, ngay lập tức sự thấu hiểu lóe lên trong mắt bà. “Tôi chẳng thấy thỏa mãn khi chứng minh mình đã đúng, Jessica. Tôi không mong cô cũng sẽ phải lâm vào tình trạng giống tôi- một nỗi đau không giống bất kỳ nỗi đau nào khác đúng không?”

Julia gật đầu, tiếng nói đột nhiên bị nghẽn lại. Lồng ngực và cổ họng có cảm giác bị thít chặt lại đau đớn.

“Tôi cho anh ta đã cầu hôn cô,” bà Florence gợi ý. “Vậy câu trả lời của cô?”

“Tôi… đã chia tay với ảnh. Và rồi tối qua tôi đã nhận được một lời cầu hôn khác… từ Mr. Scott.”

Bà Florence trông có vẻ ngạc nhiên và thích thú. “Anh ta yêu cô à?”

“Không, không phải thế. Anh ấy coi nó như một cuộc hôn nhân vì lợi ích.”

“À, ta hiểu rồi.” Bà Florence phì cười. “Những tham vọng của Mr. Scott của cô được biết là không có giới hạn, đúng không? Nếu cô rời khỏi nhà hát, sẽ rất khó để tìm người lấp đầy chỗ trống mà cô đã bỏ lại. Tuy nhiên, nếu cô là vợ anh ta, anh ta có thể xây dựng đoàn kịch của mình thành một đoàn kịch có một không hai… và anh ta sẵn lòng kết hôn với cô để bảo đảm điều đó. Câu hỏi ở đây là, cô có sẵn lòng hy sinh anh chàng kia- người mà cô yêu ấy- vì sự nghiệp của mình không?”

“Bà đã làm vậy.” Cô chỉ ra.

Bà Florence bịt mũi mình lại rồi hớp vào ngụm nước khoáng đắng nghét. “Tôi cũng đã bảo với cô tôi hối hận về sự lựa chọn của mình rồi còn gì,” bà nói, sử dụng một góc khăn tay chấm nhẹ vào khóe miệng.

“Nếu bà có thể chọn lại lần nữa-”

“Không,” bà Florence cắt ngang bằng tông giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Một khi đã lựa chọn, sẽ không thể quay đầu lại. Cứ đi tiếp con đường cô đã chọn, bất kể nó ra sao, và tự nói với mình đó là con đường tốt nhất.”

Julia ném cho bà cái nhìn van xin. “Giá như bà cho tôi lời khuyên, giống như trước đây bà vẫn hay làm-”

“Tôi sẽ cho cô tất cả những lời khuyên về diễn xuất mà cô yêu cầu, nhưng không phải về cuộc sống cá nhân của cô. Tôi không thể thay cô đưa ra quyết định. Và tôi không muốn phí thời gian để nghĩ về chuyện tôi có thể làm khác đi. Quá khứ là chuyện không thể thay đổi.”

Julia nhăn nhó khổ sở, nhận ra mình đã đặt hy vọng quá nhiều vào việc bà Florence sẽ cho cô biết cô sẽ phải làm gì. “Chỉ có một thứ duy nhất tôi chắc chắn,” cô rầu rĩ nói. “Nghe theo cái đầu sẽ an toàn hơn là nghe theo trái tim.”

“Quả vậy.” Người bạn già quan sát cô, trộn lẫn giữa thích thú và cảm thông. “Chúng ta sẽ phải được an toàn bằng mọi giá, đúng không?”

William sải bước vào phòng khách trong căn hộ mái bằng của cậu trên đường St. James, nơi người quản gia vừa mới dẫn phu nhân Ashton vào. Không có gì ngạc nhiên khi Pauline lại đến thăm viếng vào giờ giấc muộn màng thế này. Ngay khi William quay lại Luân Đôn, cậu đã cho lan truyền tin tức trong nhóm bạn hữu là cậu sẽ ngụ lại căn nhà phố của mình một khoảng thời gian. Thêm nữa, cậu cũng đã ám chỉ bóng gió rằng mình đang cực kỳ cần đến sự bầu bạn của phái nữ. Giống như ruồi thấy mật, Pauline không lãng phí giây phút nào cho kế hoạch đột kích của cô ta.

Pauline đang đứng ngay cửa sổ, lão luyện phô bày cơ thể nhìn nghiêng ngon lành của mình. Với một điệu bộ thuần thục, cô ta quay lại đối diện với cậu, nở một nụ cười trên đôi môi mọng đỏ. Cô ta cực kỳ xinh đẹp trong chiếc áo đầm nhung màu rượu vang đỏ, hòa trộn hài hòa với những gam màu tráng lệ mang đậm chất đàn ông trong căn phòng. Vạt áo lót được xẻ thấp xuống, không hề mang dụng ý thẩm mĩ mà chủ yếu là để phô bày đôi chút cặp vú trắng nõn của cô ta. Hiệu quả thật đáng kích thích, nói giảm đi là thế.

“Phu nhân Ashton… thật ngạc nhiên làm sao,” William lẩm bẩm, sải bước ngang qua căn phòng hướng tới đôi bàn tay đang chìa ra của cô ta.

“Lord William,” cô ta nũng nịu, những ngón tay của cô ta bao lấy tay cậu. “Tôi phải đến gặp ngài ngay lập tức. Tôi hy vọng ngài không lấy làm phiền. Tôi đang quá quẫn trí.”

Cậu nghiên cứu khuôn mặt của cô ta, đồng thời đeo vào mặt mình vẻ quan tâm. “Nhưng tại sao, phu nhân Pauline?”

Đôi mắt cô ta bỗng nhiên ngấn lệ. “Ngài phải gọi tôi là Pauline. Chúng ta chắc chắn đã quen biết nhau đủ lâu rồi mà.”

“Pauline,” cậu ngoan ngoãn lập lại. “Cô sẽ ngồi xuống chứ?”

Cô ta miễn cưỡng thả tay cậu ra rồi đi đến ghế sofa, chiếc áo đầm của cô ta trải rộng phủ lên tấm lụa Đa-mát bóng mượt.

“Làm một ly chứ?” William đề nghị. Khi cô ta gật đầu, cậu pha cho mỗi người một ly rượu, rồi ngồi xuống đầu kia của ghế. Những ngón tay thuôn dài của Pauline cầm lấy ly rượu, xoay xoay nó trong tay, rê tròn theo vành ly bằng một điệu bộ kiểu cách.

“Tôi hy vọng mình đã không làm gián đoạn kế hoạch buổi tối của ngài,” cô ta nói, nhìn hau háu vào cậu.

“Không có gì,” cậu quả quyết với cô ta.

“Ngài trông có vẻ cô đơn, chàng trai đáng thương.” Giọng cô ta thỏ thẻ và khàn khàn. “Tôi ngẫu nhiên cũng đang rất cô đơn.” Cô ta dựa cái đầu bóng mượt của mình lên vai cậu, khiến cho tư thế ngồi của cậu không thoái mái.

“Phu nhân Ashton… Pauline… làm ơn đừng nghĩ tôi là một gã được đẽo bằng gỗ chứ, nhưng đối những gã có đầu óc ám muội, tình huống này khá gây tai tiếng đấy. Tôi nợ anh trai mình lòng trung thành đáng kể-”

“Anh trai ngài là nguyên nhân khiến tôi quẫn trí,” cô ta ngắt lời, vuốt ve thớ vải trên vai chiếc áo khoác chỗ cô ta đang đặt cằm mình lên. “Tôi không thể chịu nổi việc thảo luận về những gì anh ngài đã nợ tôi, khi mà anh ngài dường như nghĩ là không hề nợ tôi thứ gì. Không người nào tôi có thể tin tưởng để thổ lộ những cảm giác tận đáy lòng mình, ngoại trừ ngài. Ngài sẽ không nhẫn tâm từ chối tôi đúng không?”

William cứ cục cựa mình không thoải mái. “Tôi không thể xen vào quan hệ giữa cô và Damon-”

“Tôi không muốn ngài xen vào,” cô ta nói, bàn tay cô ta bắt đầu chậm rãi mơn man cổ cậu. “Tất cả những gì tôi muốn là một người bạn. Đó là một đòi hỏi quá nhiều sao, William? Dạo gần đây anh trai ngài không còn tử tế với tôi nữa. Ngài có thể tưởng tượng một người phụ nữ ở vị trí của tôi sẽ cảm thấy ra sao? Tôi cần một sự an ủi từ bạn bè.”

“Chắc chắn cô có thể kiếm được điều đó từ ai khác hơn tôi.”

“Không ai có thể mang cho tôi những gì mà ngài có thể mang đến, William.”

“Nhưng anh trai tôi-”

“Lúc này Damon không có ở đây. Anh ngài không hề quan tâm tôi làm gì trong lúc anh ta đi vắng, chừng nào tôi còn sẵn sàng đáp ứng khi anh ta muốn tôi. Với lại anh ngài không hề có quyền gì với tôi… ngài biết mà. Thôi nào, William, ngài là một kẻ từng trải. Không có gì sai trái khi hai người bạn cùng chia sẻ những giờ phút riêng tư với nhau.”

Trước khi cậu có thể lên tiếng trả lời, cô ta đã chồm lên cậu, ép chặt đôi môi đỏ mọng của cô ta vào môi cậu. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ta giống như những sợi dây leo lượn lờ một cách đói khát trên khắp người cậu, trong lúc mùi nước hoa ngoại nhập của cô ta bao bọc cậu trong một đám mây vô hình.

“Pauline,” cậu gầm lên, bị xáo động khi những ngón tay của cô ta lần mò giữa hai đùi, tóm chặt lấy nhóc con của cậu.

“Được mà,” cô ta thều thào, nẩy cả thân hình mình phủ lên người cậu. “Chúng ta sẽ không nói cho ai biết. Anh không tự hỏi cảm giác về em sẽ thế nào sao, William? Em sẽ mang đến cho anh khoái cảm vượt xa những gì anh có thể tưởng. Đừng lo lắng về anh trai anh. Anh ắt hẳn phải đố kị với anh ta- ai ở vào vị trí của anh mà chẳng thế. Anh ta là con đầu lòng, anh ta có tất cả tiền bạc và quyền thế. Anh xứng đáng được nếm trải những gì anh ta có… và em sẽ dâng tặng nó cho anh.” Cô ta táo bạo kéo bàn tay của cậu chụp lấy vú cô ta. “Phải đấy, chạm vào em,” cô ta rên lên gừ gừ. “Chạm vào khắp người em… đưa em đến phòng ngủ của anh… ôi, William…”

Ngay lúc cô ta quấn cơ thể mình quanh cậu, một cái bóng bắt ngang khuôn mặt của Pauline, hàng mi dày của cô ta hé mở. Đôi mắt cô ta vụt mở lớn, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì hoảng kinh khi cô ta trông thấy Damon đang đứng lù lù trước mặt họ. Đôi mắt anh lạnh giá, vẻ mặt rắn lại như đá cẩm thạch.

Không khí bị sự căng thẳng làm đông cứng lại cho tới khi Pauline xô mạnh William ra. Cô ta giật mạnh áo lót, nỗ lực trong tuyệt vọng cố che đậy cặp vú đồ sộ của mình lại. Luồng mắt cô ta quay trở lại luồng mắt của Damon, giọng cô ta run rẩy khi nói. “Em xin lỗi anh đã bắt gặp cảnh này, anh yêu. Anh hẳn phải thấy tổn thương khi chứng kiến em trai mình giở trò với em.”

Một nụ cười cay nghiệt tiếp xúc với đôi môi của Damon. “Tôi đã nghe từ đầu tới cuối, Pauline.”

William nhỏm người dậy khỏi ghế sofa, sửa lại cà vạt và áo khoác, bộ dạng giống y chang như một trinh nữ vừa bị cưỡng bức. “Em đang tự hỏi là anh còn định để cho cái màn quái quỉ này kéo dài bao lâu nữa đây,” cậu nói, sầm mặt cau có với Damon.

“Cả hai người đã sắp đặt chuyện này?” Pauline nói, cơn giận đang từ từ phát tiết, hết đảo mắt từ người này rồi đến người kia. “Cả hai người âm mưu đưa tôi vào tròng?” Cô ta đứng giáp mặt với Damon, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Cơn điên tiết phun trào lên khắp khuôn mặt của cô ta. “Anh không có đạo đức! Tôi sẽ không chấp nhận bị thao túng hay bị lừa dối, anh là tên khốn nạn!”

Damon bất thình lình phá ra cười sặc sụa. “Cô sẽ không bị thao túng à?”

“Đúng. Anh thiếu nợ tôi tất cả khoảng thời gian chúng ta đã tiêu hao với nhau, vì đã sử dụng cơ thể tôi và khiến tôi lầm đường lạc lối-”

“Tôi đã trả đủ giá cho cái quyền sử dụng cơ thể cô rồi, quá đắt là đằng khác,” Damon thông báo với cô ta, sự hài hước vẫn còn nán lại trong mắt anh. “Còn về chuyện làm cho cô bị lầm đường lạc lối… cô sẽ phải giải thích à, vì tôi thực sự chẳng có chút ý tường nào về chuyện đó.”

“Anh để tôi tin rằng anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con này!”

“Chẳng có đứa con nào hết, mặc dù cô không hề thiếu cố gắng để bẫy cho được nó.”

“Tôi làm vậy là vì chúng ta,” cô ta gầm lên kích động. “Anh biết rõ chúng ta là một cặp tuyệt vời, Damon. Anh biết rõ tôi là người tốt nhất anh từng có, và chúng ta là hoàn hảo dành cho nhau-”

“Tôi biết rõ cô đang lên kế hoạch bắt tôi nuôi nấng đứa con hoang của em trai tôi,” Damon khẽ giọng. “Một nước đi cao tay đấy, Pauline, mặc dù xét trên góc độ của William hay tôi chuyện đó khó mà đáng để ca ngợi.”

“Tôi sẽ thành công. Tôi chỉ tính sai tầm điều khiển của anh đối với cậu ta.” Cô ta ném cho William ánh mắt chết người. “Anh không hề có chính kiến của mình đúng không?” cô ta gằn giọng hằn học. “Anh định sống nốt phần đời còn lại trong cái bóng của anh trai mình-”

“Đủ rồi,” William nói, tiến tới trước chộp lấy cánh tay cô ta. “Quỷ tha ma bắt nếu tôi phải chịu sự sỉ nhục ngay dưới chính mái nhà mình.” Cậu tống cô ta ra khỏi phòng, trong khi cô ta vừa phun phì phì vừa rít lên như con mèo lên cơn dại.

Vào lúc William quay lại, cậu trông ngán ngẩm và mệt lữ, bên má phải còn hằn lên dấu vết rõ ràng của một cái bạt tai.

“Cô ta đi rồi à?”

“Phải, sau khi tặng cho em một phát súng chia tay.” William vừa xoa xoa má phải vừa trầm ngâm. “Lạy Chúa tôi, cô ta phải là một con hổ cái trên giường. Thật đáng ngạc nhiên là anh đã không bị nhai sống. Anh cừ hơn em đấy, anh trai- em thích mấy cô nàng của em có chút thuần hóa hơn cái ngữ đó.”

“Phải cảm tạ trời vì cuối cùng anh cũng thoát được khỏi cô ta,” Damon nói, ngã người xuống ghế rồi duỗi thẳng hai chân ra.

William nhếch môi cười khi cậu ngâm cứu khuôn mặt mệt rũ như vừa được ân xá của anh trai, cậu đi tới tủ búp phê, rót ra hai ly brandy. “Em cho anh sẽ ngay lập tức đi báo tin cho Julia?”

“Ừ- mặc dù chuyện đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề giữa bọn anh.”

“Vậy vấn đề bây giờ là gì?”

Nhíu mày, Damon cầm lấy ly rượu William đưa. “Lần cuối anh gặp Cha, cha đã bảo anh là không có người phụ nữ nào có tiêu chuẩn đạo đức đủ khắc khe để phù hợp với anh. Cha đã đúng. Anh đã làm rõ với Julia anh muốn cô ấy vào một vai khác… chính xác là trở thành một người vợ phụ thuộc và hết lòng vì chồng, chỉ có mục đích tồn tại duy nhất đề thỏa mãn cho những nhu cầu của anh.”

“Em không thấy điều đó có gì sai.”

Damon lắc đầu, khẽ rên lên. “Julia không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng gặp. Thật không may những phẩm chất khiến cô ấy trở nên độc nhất lại chính là những thứ gây trở ngại cho cuộc hôn nhân bình ổn của bọn anh.”

“Anh muốn chị ấy rời khỏi giới kịch nghệ vì muốn tốt cho chỉ,” William như đang khẳng định hơn là đặt nghi vấn.

“Anh không thể tìm được giải pháp nào khác. Có Chúa biết anh không thể sống với ý nghĩ vợ mình đang phô trương bản thân trên sân khấu trước cặp mắt của hàng ngàn người. Anh đã cố tưởng tượng-” Damon dừng lại, day day hai thái dương. “Anh không thể,” anh nói cộc lốc. “Nhưng anh không thể ngăn bản thân muốn cô ấy.”

“Có lẽ thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ,” William cảm thán, nỗ lực thực hiện tài ăn nói của mình. “Thế giới còn rất nhiều đàn bà mà, vài người trong số họ có được mỗi phần vẻ đẹp và sự hoàn hảo như Julia- và họ sẽ nẫng ngay lấy cơ hội hy sinh bất cứ thứ gì cần thiết để được kết hôn với vị Công tước xứ Leeds tương lai.”

“Anh không muốn bất kỳ ai khác.”

“Anh và những người đàn bà của anh…” William lắc đầu, cười toét miệng. “Anh lúc nào cũng vớ phải mấy cô nàng rắc rối. Phải tạ ơn Chúa là khẩu vị của em khá đơn giản. Em cam đoan với anh, mấy cô nàng phục vụ quán rượu và mấy cô ả lẳng lơ của em không bao giờ khiến em phải điên đầu như anh đâu.”

Damon quay về dinh thự của mình ở Luân Đôn, anh dự định trở lại Bath vào sáng mai sau khi đánh một giấc ngon lành. Tuy nhiên, anh đã bị quản gia đánh thức vào lúc trời vẫn còn chạng vạng, ông ta nhẫn nại gõ cửa phòng ngủ của anh cho tới khi anh buộc phải rời khỏi giường.

“Cái gì?” anh gầm lên.

Cánh cửa mở ra, rít lên răng rắc. “Thành thật xin lỗi, thưa ngài, nhưng một trong những người hầu đến từ Warwickshire được cử mang một bức thư đến cho ngài. Là chuyện khẩn cấp. Tôi cho ngài muốn biết ngay lập tức.”

Damon lắc đầu để xua tan đám sương mù đang bao phủ đầu óc. “Biết gì?”

Bước vào phòng với ngọn đèn dầu trong tay, người quản gia đặt nó lên chiếc bàn ở đầu giường rồi trao bức thư đã được niêm phong cho Damon.

Chớp mắt trong ánh sáng vàng hắt ra từ ngọn đèn, Damon xé bỏ con dấu rồi đọc lướt qua bức thư. Bức thư đến từ bác sĩ của cha anh. “Chiết tiệt,” anh khẽ thốt lên, ngạc nhiên khi nhận ra tờ giấy da trong tay anh đang run lên.

Vị quản gia ngoảnh đi chỗ khác, mặc dù ông đang mang vẻ mặt thấu hiểu kín đáo. “Ngài có muốn báo tin cho em trai ngài không, thưa Đức ngài?”

Sau một tuần công diễn dành được sự say mê cuồng nhiệt cho vở My Lady Deception, thành công của vở kịch đang được quảng bá đi khắp nước Anh. Những nhà hát rải dài từ Bristol cho đến York đều đang kêu gào để giành cho được chỗ trong chuyến lưu diễn của Nhà Hát Thủ Đô. Những nhà phê bình bắt đầu gọi vai diễn Christine là một trong những vai diễn để đời của Jessica Wentworth, vai diễn mà chỉ mình cô mới có thể lột tả một cách chân thật và trọn vẹn đến thế.

Logan đã đề nghị với Julia tổ chức một đám cưới linh đình, nhưng ý nghĩ đó gây cho cô cảm giác bức bối, không yên. Cô đã yêu cầu anh thay vào đó hãy tổ chức một hôn lễ kín đáo, và giữ bí mật những kế hoạch của họ. Cô vẫn chưa sẵn sàng để đưa ra lời giải thích, hoặc đối mặt với sự sửng sốt từ bạn bè và gia đình một khi họ hay tin cô kết hôn với Logan. Dù không thuộc tuýp người ủy mị, Logan cũng sẵn lòng chấp nhận yêu cầu của cô. Trong lúc ấy Julia đã bàn bạc với vị luật sư xác nhận mọi thứ cha cô đã nói. Bây giờ bất cứ lúc nào, Damon cũng có thể nhận được lá thư yêu cầu hoàn trả lại số của hồi môn.

Sau khi buổi công diễn áp chót ở Bath kết thúc, Julia ngồi trong phòng hóa trang, đang lau chùi lớp phấn hóa trang và mồ hôi rịn trên mặt. Cô đờ đẫn ngó đăm đăm vào tấm gương soi, tự hỏi làm cách nào cô mới có thể xóa tan được cảm giác tê cóng đang ứ đọng trong tâm.

“Jessica!” Arlyss đâm bổ vào phòng mà không hề báo trước, khuôn mặt cô bạn sáng bừng lên vẻ kích động. “Mình phải gặp cậu ngay. Cậu phải là người đầu tiên biết tin.”

Julia quay nhìn cô bạn, mỉm cười gượng gạo. “Người đầu tiên biết tin gì?”

Nụ cười của Arlyss trở nên bẽn lẽn, cô chìa tay ra. “Michael vừa trao cho mình cái này.”

Vẫn ngồi trên ghế, Julia khom người tới gần, săm soi ngón áp út của Arlyss, một viên kim cương nhỏ lấp lánh đính trên một chiếc nhẫn vàng mảnh. “Ôi, chao ôi,” cô thốt lên, liếc nhìn khuôn mặt của cô bạn. “Có nghĩa là-”

“Phải!” Arlyss tươi cười rạng rỡ nhìn cô.

“Không phải quá sớm à?”

“Đối với người khác có vẻ vậy, nhưng không phải mình. Michael là người đàn ông duy nhất thật lòng yêu thương mình, và mình cũng thế.” Arlyss nhìn trân trối vào chiếc nhẫn, vẻ mặt tràn đầy tự hào, cô nghiêng bàn tay để cho viên đá bắt lấy nguồn ánh sáng chói lòa. “Nó đẹp quá đúng không?”

“Quả là đẹp.” Julia đồng tình.

“Ảnh đã cho mình vật này,” Arlyss chìa ra nửa đồng bạc bị bẻ gãy. “Đây là truyền thống của gia đình Fiske, bẻ đôi một đồng xu khi đôi trai gái vừa đính ước. Michael giữ nửa mảnh còn lại. Thật lãng mạn đúng không?”

Cầm lấy đồng xu từ tay cô bạn, Julia quan sát nó thật kỹ, khóe miệng xoắn lại thành một nụ cười trộn lẫn giữa vui mừng và cay đắng. “Cậu thật may mắn, Arlyss. Không phải ai cũng có diễm phúc lấy được người mình yêu đâu.”

Nhận thấy nét buồn rầu trên khuôn mặt Julia, Arlyss tựa hông vào cạnh bàn trang điểm rồi nhìn chằm chằm vào cô với cặp mắt sắc bén. “Có chuyện gì vậy, Jessica? Cậu gặp rắc rối với người yêu của mình à? Là Lord Savage đúng không?”

“Ảnh không phải người yêu của mình. Ít ra thì không còn nữa. Mình đã…” Julia ngập ngừng, thận trọng chọn lựa từ để nói. “Mình cam đoan mối quan hệ đó đã kết thúc rồi.”

“Mình không hiểu được tại sao. Ngài ấy đẹp trai, giàu có, và ngài ấy còn là một quý ông-.”

“Mình đã nhận ra mình không có tương lai với ảnh.”

“Ngay cả khi điều đó có là thật đi, tại sao cậu không chỉ việc hưởng thụ cuộc tình đó trong khi nó vẫn còn?”

“Bởi vì mình sẽ…” Julia đột nhiên ngưng bặt, cô biết sẽ cực kỳ khinh suất khi thố lộ điều gì với Arlyss nếu cô muốn giữ kín mọi chuyện. Nhưng cô đang khao khát được trút nỗi lòng với ai đó. Những từ ngữ không thốt lên được thành tiếng đang nung cháy môi cô.

“Gì thế?” Arlyss chất vấn, nhíu mày nhìn cô lo lắng. “Cậu có thể kể với mình, Jessica.”

Julia cúi đầu, nhìn lom lom vào lòng mình. “Mình sẽ lấy Mr. Scott.”

Đôi mắt của Arlyss mở to. “Mình không thể tin được. Tại sao cậu lại làm thế?”

Tất cả những gì Julia có thể xoay sở là nhún vai bất lực thay cho lời đáp.

“Cậu không hề yêu anh ấy,” Arlyss nói tiếp. “Ai cũng có thể thấy điều đó. Có phải cậu gặp rắc rối về vấn đề tiền bạc không? Cậu làm vậy là vì công việc của mình?”

“Không, chỉ là… đó có vẻ là lựa chọn tốt nhất.”

“Cậu đang phạm phải sai lầm đấy,” Arlyss nói với vẻ quả quyết. “Hai người không phải là một cặp dành cho nhau. Khi nào cậu định tổ chức lễ cưới?”

“Ngày kia.”

“Tạ ơn Chúa vì vẫn còn có thời gian để hủy bỏ nó.”

Julia đã nghĩ kể cho cô bạn nghe về quyết định của mình chỉ để giải tỏa bớt phiền muộn và gánh nặng trong lòng. Mọi hy vọng của cô đều nhanh chóng bị xì hơi ngay khi cô nhận ra chẳng có sự đồng tình hay phản đối thiện ý nào có thể thay đổi được tình huống hiện tại.

“Mình không thể,” cô khẽ nói, đưa trả lại nửa đồng bạc cho Arlyss. Cô nhặt lấy chiếc khăn ẩm, lau khắp đôi má, tẩy đi lớp phấn lờ mờ còn sót lại.

Arlyss trầm ngâm quan sát Julia, trong khi bộ não lanh lẹ của cô đang chạy đua suy đoán chuyện khác. “Ôi, Julia… không phải cậu có thai chứ?”

Julia lắc đầu, cổ họng thít chặt lại tương phản với những cảm xúc đang phình to ra bên trong. “Không, không phải, không có chuyện đó đâu. Chỉ là mình không thể có được người đàn ông mình muốn, vì rất nhiều nguyên do. Và nếu mình không thể sống cùng ảnh, mình có lấy Mr. Scott cũng chẳng hề gì.”

“N-nhưng,” Arlyss lắp bắp, “Cậu chính là người đã luôn bảo mình hãy chọn người đàn ông mà mình yêu và không cần biết đến những lý do khác! Cậu đã bảo mình-”

“Đúng là mình thật sự có ý đó,” Julia nói, giọng cô có chút khàn. “Thật bất hạnh là đối với mỗi người không phải giấc mơ nào cũng có thể đạt được.”

“Phải có gì mình có thể giúp chứ.”

Vươn tay chạm vào bàn tay của cô bạn, Julia âu yếm nhoẻn môi cười, đôi mắt cô chợt sáng lên. “Không,” cô thì thầm. “Nhưng mình cám ơn cậu, Arlyss. Cậu là một người bạn đáng quý, mình rất vui vì có được người bạn như cậu.”

Arlyss không đáp lại, vẻ lo lắng lén lút trườn đi khắp khuôn mặt cô.

Đám tang của ngài Công tước xứ Leeds được tiến hành kín đáo, không như lẽ thường, chỉ có rất ít họ hàng cùng với vài bạn bè thân hữu tham dự. Damon thật khó chấp nhận sự thật cha anh cuối cùng cũng đã yên nghỉ, không còn những cuộc tranh cãi không ngừng, cùng với sự chán ngán, và những trò tiêu khiển mà cha anh vẫn bày ra trong mấy năm qua. Liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của cậu em, Damon cảm nhận được em mình đang trải qua cùng lúc cảm giác pha trộn giữa đau buồn và hoang mang.

Sau khi quan tài được hạ xuống lòng đất lạnh mùa thu, và cát được xúc lên mặt gỗ bóng loáng, những người đưa tiễn rời khỏi đó quay trở lại lâu đài đã tươi tỉnh lại phần nào. Damon và William thong thả tản bộ, cặp chân dài của họ hòa hợp với những bước đi chậm, nhàn nhã.

Một cơn gió nhẹ lùa qua mái tóc Damon, mơn man trên mặt anh làn không khí mát lạnh trong lúc anh phóng tầm mắt ra khung cảnh được bao phủ bởi gam màu xanh xám xung quanh. Sự khuây khỏa nương theo khung cảnh quen thuộc của lâu đài thâm nhập vào trong lòng. Tòa lâu đài này lúc nào cũng mang đến cho anh cảm giác thanh bình và vững chãi, anh bất giác cảm thấy tự hào trước những nỗ lực anh đã bỏ ra để giữ gìn lại sự sản mà tổ tiên truyền lại. Frededrick đã gần tiêu pha hết mọi thứ của nhà Savage. Tuy nhiên, cho dù anh có căm ghét những ý thích bất chợt ích kỷ hay những thói quen nguy hiểm của ngài công tước, anh vẫn không hề có chút thỏa mãn trước cái chết của ông. Damon biết anh sẽ nhớ cha… thật ra, ngay lúc này anh đã cảm thấy nhớ rồi.

“Cha đã hưởng thụ một khoảng thời gian vui vẻ phải gió, đúng không?” William lẩm bẩm. “Ông đã làm bất cứ điều gì mình thích và cóc quan tâm tới hậu quả. Nếu ông ấy không lên được thiên đường, em đánh cược là lúc này cha đang dụ dỗ già Lucifer chơi một canh bạc lớn với mình đấy.”

Damon suýt chút nữa đã cười trước hình ảnh đó.

“Em rất giống cha,” William chán nản tiếp lời. “Em cũng sẽ kết thúc y chang ông, cô độc và ba hoa khoác lác về quá khứ trụy lạc của mình, cố gắng véo mông mấy cô hầu gái mỗi khi họ đi ngang qua.”

“Em sẽ không kết thúc như thế đâu,” Damon quả quyết với em trai. “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

William thở hắt ra một hơi dài. “Anh đã thực hiện những nỗ lực quý giá ít ỏi để ngăn em không quá sa đà. Em phải tự lo cho cuộc sống của mình, Damon. Lẽ ra em đã phải làm gì đó ngoài việc bám theo đuôi mấy cô ả lẳng lơ và tiêu hết tiền trợ cấp của mình cho rượu chè, quần áo, và ngựa.”

“Em không phải là người duy nhất phải thay đổi.”

Ngay khi nghe thấy giọng điệu dữ tợn của Damon, William quay sang nhìn xoáy vào anh, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh chắc không phải đang ám chỉ mình đấy chứ? Anh tận tâm, có trách nhiệm. Anh không có những thói quen xấu-”

“Anh độc đoán như quỷ á. Anh cố ép mọi người phù hợp với khuôn mẫu anh đã vạch ra.”

“Em đã luôn cho rằng đó là một phần trong tính cách của con trai trưởng. Vài người sẽ cho đó là ưu điểm đấy.”

“Julia lại không thuộc số đó.”

“Chà, chị ấy có phải thuộc tuýp phụ nữ thông thường đâu?” William nhìn lướt qua tòa lâu đài trước mặt, những đường nét cổ kính và những phiến đá to lớn uốn theo hình vòng cung phản chiếu trên mặt hồ sóng sánh ánh bạc. “Em có thể hình dung ra cuộc sống của chị ấy khi cách xa chốn phồn hoa đô thị ở Luân Đôn?”

Thực tế Damon cũng có thể tưởng tượng được. Không khó khăn để vẽ nên bức tranh Julia cưỡi ngựa cùng anh chạy xuyên qua những ngọn đồi, những cánh rừng bao quanh khu đất, mái tóc vàng rực của cô tung bay trong gió… hay hình ảnh cô trong vai trò bà chủ của buổi tiệc khiêu vũ ở đại sảnh tráng lệ, bóng dáng mảnh mai của cô được thiếp vàng bởi ánh sáng tỏa ra từ những ngọn chúc đài treo khổng lồ… hay hình ảnh cô quấn lấy anh trên chiếc giường to lớn trong căn phòng ngủ hướng mặt ra phía đông, viễn ảnh họ cùng nhau tản bộ để đón ánh bình minh.

Tâm trí Damon tràn ngập những hình ảnh về Julia trong lúc anh cùng William rảo bước vào bên trong lâu đài. Đi vòng qua đám người đang chen chúc trong phòng khách và phòng ăn, họ hướng tới thư viện, Mr. Archibald đang chờ họ ở đó. Lane là luật sư mà Damon thuê đã nhiều năm để phụ giúp giám sát việc kinh doanh của anh. Mặc dù diện mạo và cách hành xử của ông ta có đôi chút tách biệt, Lane lại có đầu óc thông minh, nhạy bén. Ông ta chỉ lớn hơn Damon vài tuổi, nhưng mái tóc lưa thưa cùng với cặp kính cận khiến vẻ ngoài của ông ta trông già dặn hơn rất nhiều.

“Thưa ngài… ý tôi là, thưa Đức ngài…” Lane nhỏ giọng trong lúc ông ta bắt tay Damon. “Tôi hy vọng mọi chuyện vẫn ổn với ngài? Ý là, ổn như có thể mong ấy?”

Damon gật đầu, rồi đưa cho vị luật sư ly rượu anh đã từ chối. “Tôi cho rằng không có gì bất ngờ trong bản di chúc của cha tôi,” Damon nhận xét, hất đầu về phía xấp giấy đang nằm trên chiếc bàn gần đó.

“Không có gì không bình thường, thưa Đức ngài. Tuy nhiên, trước khi chúng ta lưu ý đến bản di chúc, có một chuyện…” Khuôn mặt hẹp của Lane bất giác lộ vẻ không thoải mái. “Gần đây tôi đã nhận được bản sao của một lá thư liên quan đến vấn đề của bà Wentworth và trường hợp của ngài, ờ… cuộc hôn nhân của ngài.”

Damon nhìn sững vào ông ta với vẻ báo động.

“Có vẻ như cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã vô hiệu lực,” vị luật sư tiếp tục, “Cho nên nhìn trên góc độ đó sự ràng buộc giữa hai người chưa bao giờ được thực hiện. Vì vậy, Lord Hargate đã yêu cầu hoàn trả lại số của hồi môn đã được trả cho gia đình Savage.”

Damon lắc lắc đầu, cố gắng tiêu hóa những gì Lane nói.

“Thống nhất với ý kiến của Hargate, con gái của ngài ấy Julia cân nhắc cả hai người được giải phóng khỏi mọi nghĩ vụ kể từ bây giờ.”

“Tôi phải nói chuyện với cô ấy,” Damon nghe thấy chính mình lẩm bẩm. Julia muốn chấm dứt mọi hy vọng cho mối quan hệ giữa họ. Anh phải thuyết phục cô thay đổi ý định. “Quỷ tha ma bắt cô ấy… cô ấy là vợ tôi.” Mặc dù anh biết đó không phải sự thật, nhưng anh không thể nghĩ về cô theo cách khác. Anh yêu cô… anh cần cô.

“Thưa Đức ngài,” vị luật sư nói, “ngài không có vợ. Căn cứ theo định nghĩa pháp lý, ngài chưa bao giờ có.”

Ngài không có vợ. Từng từ một rền vang trong tai của Damon, tĩnh lặng, nhưng lại đang quay tít với cường độ mãnh liệt. Ngài không có vợ…

William chọn ngay lúc đó để can thiệp. “Damon… có lẽ số mệnh đang bảo anh hãy có một khởi đầu mới. Cha đã mất, và bây giờ anh là một người tự do. Không có lý do gì anh lại không nên bắt đầu hưởng thụ những thứ trong cuộc sống mà anh đã luôn phản đối em.”

“Sau chừng ấy thời gian…” Damon nói. “Sau chừng ấy năm tiêu tốn để cố gắng tìm kiếm cô ấy, cô ấy lại tung tăng đi tới ngay vị luật sư gần nhất rồi gửi cho anh một lá thư như vậy. Vì Chúa, anh mà chạm được tay vào cô ấy-”

“Anh nên cám ơn Julia,” William xen ngang. “Theo ý em, chị ấy đã làm được một việc đúng đắn. Rõ ràng cả hai người không dành cho nhau, chị ấy đủ khôn ngoan để hiểu…” Giọng cậu mất dần khi cậu nhận ra mình đang bị một tia nhìn lạnh thấu xương chiếu thẳng vào.

“Em không biết mình đang nói cái quái gì đâu,” Damon gầm lên.

“Ờ, anh đúng, em đúng là không biết thật,” William hấp tấp nói. “Thỉnh thoảng cái miệng của em lại không chịu hợp tác với bộ não… một sự phiền phức khốn kiếp. Em nghĩ mình sẽ lên lầu ngay bây giờ.” Cậu không lãng phí thêm giây phút nào để chuồn ra khỏi phòng, sau khi quẳng cho vị luật sư ánh mắt cảnh cáo khiến Lane toát hết cả mồ hôi.

“Thưa Đức ngài, nếu ngài muốn tôi có thể trở lại vào lúc nào thuận tiện cho ngài để thảo luận về vấn đề của cha ngài-”

“Đi,” Damon nói.

“Vâng, thưa Đức ngài.” Vị luật sư lỉnh còn nhanh hơn cả William.

Damon phải mất một lúc lâu mới làm dịu lại được cơn giận dữ đang phun trào như nham thạch trong lòng. Anh thấy mình đang ngồi ở bàn viết, một tay cầm ly rượu, tay kia thì cầm chai brandy. Ngọn lửa êm dịu của chất cồn bắt đầu làm tan tảng băng đang đóng cục trong bụng anh.

Julia không muốn anh, hay cuộc sống anh đem đến cho cô. Anh ước gì ngay lúc này cô đang ở trước mặt anh, một mục tiêu rõ ràng và sẵn sàng để anh quăng những lời nhạo báng cay nghiệt vào cô. Cô là một con ngốc vì lại đi thích cuộc sống trên sân khấu hơn là trở thành một nữ công tước. Chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ bảo thế với cô- đến cả cô cũng phải biết điều đó, bất chấp sự cố chấp của cô khi cứ ôm khư khư cái nghề khốn kiếp đó.

Những ý nghĩ trả thù đang nhảy múa trước mặt anh. Anh muốn bóp chết cô, khủng bố cô phải chấp nhận những gì anh muốn… nhưng cô sẽ không bao giờ chịu khuất phục anh. Cô quá cứng đầu cứng cổ. Có lẽ anh sẽ kiếm một cô nàng ngây thơ, hay e thẹn nào đó thuộc tầng lớp của anh lấy làm vợ, rồi mang cô ta tới bất cứ đâu mà chắc chắn là Julia sẽ phải thấy. Anh sẽ làm cho Julia phát ghen, khoe khoang cô vợ trẻ xinh đẹp của mình ngay trước mũi cô cho tới khi Julia phải ngốn sạch hết sự ghen tị và hối hận. Anh sẽ khiến cô phải tin rằng cuộc hôn nhân giả đó chẳng có ý nghĩa gì với anh, và anh vẫn sống phởn phơ khi được giải thoát khỏi cô.

Rót một ly rượu khác, Damon cứ tiếp tục uống trong cuộc truy tìm sự quên lãng dường như vẫn mãi nằm ngoài tầm với. Sự cay đắng phai nhạt đi đôi chút, anh nhìn trừng trừng vào xấp giấy trước mặt cho tới khi những dòng chữ rối tinh thành những kí tự lạ lẫm. Giọng nói của Julia trôi dần vào tâm trí anh.

Anh muốn em từ bỏ mọi thứ em đã khổ công xây dựng, mọi thứ giữ cho em được hạnh phúc…

Nếu em trở thành vợ anh, anh sẽ để em đi bất kỳ đâu em muốn, làm bất kỳ điều gì em thích mà không hỏi han hay buộc tội?…

Đừng quay lại tìm em.

Và ký ức về câu hỏi đầy mỉa mai của Logan Scott vẫn còn khiến anh nhức buốt tới tận bây giờ. Ngài có thể mang đến cho cô ấy mọi thứ cô ấy muốn chứ? Anh nghĩ về tất cả lớp vỏ ngụy trang khác nhau mà Julia đã khoác lên mình. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào lại có sức mê hoặc đến thế. Và lần đầu tiên anh bắt đầu hiểu ra việc giam hãm Julia trong chiếc lồng son mà anh đã lên kế hoạch đối với cô là một điều không thể chấp nhận nỗi.

“Damon?” Giọng nói sỗ sàng của William truyền đến trước cả khi cậu đi vào. Xộc thẳng vào thư viện, cậu thảy một bức thư ngắn còn nguyên dấu niêm phong lên bàn viết. “Bức thư này vừa được gửi đến từ Bath.”

Damon trừng mắt nhìn bức thư mà không hề đụng tới nó. “Từ Julia hả?”

“Khá quái lạ là bức thư lại từ cô bạn của chị ấy Arlyss Barry. Em nghĩ em nên mang nó cho anh trước khi anh xỉn quắc cần câu.”

“Anh đã say rồi,” Damon càu nhàu, nốc ừng ực thêm một ly nữa. “Em đọc đi.”

“Được rồi,” William hớn hở nói, “mặc dù anh biết là em ghét tọc mạch vào chuyện người khác thế nào rồi đó.” Xé bỏ lớp sáp niêm phong, cậu đọc lướt qua bức thư. Sự hớn hở rời khỏi mắt cậu, cậu bắn cho Damon ánh mắt đề phóng.

“Cô Bary của chúng ta nói gì?” Damon hỏi, giọng gắt gỏng.

William cào cào gáy mình rồi lắc đầu nghi ngại. “Xét tới trạng thái tinh thần hiện tại của anh, có lẽ tốt hơn nên để sau mới nói đi.”

“Nói với anh, mẹ kiếp!”

“Được rồi. Cô Barry viết là mặc dù không phải chuyện cô ấy nên can thiệp, cô ấy cảm thấy bị bắt buộc phải báo cho anh biết tin Jessica Wentworth đã lên kế hoạch kết hôn với Logan Scott… vào ngày mai.”

William hoảng hồn khi ly rượu còn hơn phân nữa trong tay Damon bay thẳng vào bức tường sau lưng cậu vỡ tan tành, kéo theo cái chất lỏng màu hổ phách nhỏ giọt cùng với mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi. Damon bước đi loạng choạng, hơi thở đứt quãng khó nhọc.

“Anh định đi đâu?” William thận trọng hỏi.

“Đến Bath.”

“Em nghĩ em nên đi với anh.”

“Ở lại đây.”

“Damon, em chưa bao giờ thấy anh như thế trước đây, nó làm em sợ muốn chết á. Anh nên để em…” Nhưng trước khi những từ cuối thoát ra khỏi môi William, anh trai cậu đã hùng hổ bước dài ra khỏi phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện