Nói với quản gia tôi muốn gặp Mr. Scott,” Julia nói với người hầu, trong lúc bước xuống khỏi xe ngựa. “Bảo với anh ấy tôi rất xin lỗi vì đã trễ thế này còn đến làm phiền, nhưng đây là một việc rất khẩn cấp.”

“Vâng, thưa bà Wentworth.” Người hầu bước vội tới cửa chính rồi thông báo cho quản gia ở trong nhà là có khách đến.

Julia chậm rãi theo sau, dũng khí của cô cứ bốc hơi dần theo từng bước chân tiến về phía ngôi nhà lộng lẫy của Logan Scott tọa lạc ở khu ngoại ô yên tĩnh trên đường James Square. Ngôi nhà có ba gian rộng lớn, mặt tiền trang trí những cây cột xẻ rãnh đồ sộ theo kiến trúc Hi Lạp, dường như nó được thiết kế để nhằm dụng ý đe dọa những vị khách tò mò chẳng hạn như cô. Trước đây cô chưa bao giờ đến đây- Logan gần như cấm tất cả những diễn viên và nhân viên nhà hát đặt chân vào trang viên của anh.

Theo những gì Julia biết, Logan hiếm khi hoan nghênh khách tới nhà. Vài người đã có được đặc ân đến thăm không hề hé ra một lời nào về ngôi nhà hay người cư ngụ bên trong, họ tôn trọng mong muốn được riêng tư của anh. Ngôi nhà này là trang viên riêng biệt của anh, một lãnh địa thu nhỏ, như được bao phủ trong một tấm màn bí mật vô hình. Nhưng cô muốn gặp anh, và không thể nào chờ cho tới sáng mai được.

Logan là người gần với cái gọi là người cố vấn nhất mà cô có, và vấn đề cô đang đối mặt quá lớn, nó áp đảo cả tinh thần và sự tự chủ của cô khiến cô không thể tự mình giải quyết. Cô không còn ai khác có thể tin tưởng để hỏi xin lời khuyên. Cô tự hỏi không biết Logan có tống khứ cô ra khỏi nhà ngay lập tức hay không, sự xuất hiện không mời mà tới của cô sẽ làm anh ngạc nhiên, hay tức giận, hay cả hai. Có khả năng anh sẽ thích thú với tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô và nhạo báng cô. Cô co rúm lại trước suy nghĩ đó nhưng cô buộc mình phải đi tiếp.

Anh chàng người hầu cao lớn đi trước cô lúc này đang nói chuyện với người quản gia, ông ta biến mất rồi quay trở lại chẳng mấy chốc. Người quản gia rõ ràng đã rèn luyện cho mình cái kỹ năng hoàn toàn che giấu mọi cảm xúc trên gương mặt, ngay cả khi đối diện với cảnh tượng một người phụ nữ trẻ đang run rẩy trong bộ phục trang cháy xém.

“Mr. Scott sẽ gặp cô, thưa bà Wentworth,” ông ta thì thầm.

Sau khi xua người hầu đi, Julia theo bước quản gia tiến vào trong. Cô hy vọng mình đã không đánh thức Logan dậy sau khi anh đã an giấc. Chắc là không- cô không thể tưởng tượng anh có thể ngủ được sau mọi chuyện đã xảy ra tối nay. Những suy nghĩ của cô bị xáo trộn khi cô rảo bước xuyên qua ngôi nhà, thật khó có thể tin được là cuối cùng cô cũng có được một ý niệm mơ hồ về thế giới riêng của Logan Scott.

Những căn phòng được thiết kế rất thẩm mĩ theo phong cách của Ý, với những đồ nội thất được tạo tác tinh xảo, những bức tranh vẽ trên trần nhà, và những bức tượng bán thân bằng đá cẩm thạch. Bầu không khí trù phú và hoa mĩ lan tỏa khắp mọi nơi, mọi thứ đều toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã và hài hòa, tạo một cảm giác rất yên bình. Tất cả những chiếc ghế bọc nệm và rèm cửa đều mang những sắc thái giàu sang của màu xanh, vàng, và màu đỏ mận.

Họ đến một phòng khách riêng ấm cúng, có những chiếc ghế chất đầy những cái gối bằng lụa và nhung, và những cái bàn khảm hoa văn nặng trĩu những chồng sách và tiểu thuyết. Logan Scott đứng dậy từ một chiếc ghế dài khi Julia bước qua ngưỡng cửa.

“Bà Wentworth,” anh nói, giọng anh có chút khàn. “Cô thế nào rồi? Không bị bỏng lửa chứ, tôi hy vọng thế?”

“Tôi rất khỏe,” Julia cam đoan với anh. Luồng mắt cô lang thang tới kẻ cư trú khác trong phòng, một trong những người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp khác thường nhất cô từng gặp. Cô ta có một làn da màu kem sữa óng ánh sắc vàng, mái tóc đen suông thẳng, và đôi mắt màu lục nhạc để lại một ấn tượng rất sâu sắc. Cô ta đang mặc một cái áo choàng lụa nặng nề, thắt lưng thắt chặt lại ở vòng eo thanh mảnh, để lộ một dáng người cao và yểu điệu. Julia dán mắt vào cô ta như bị thôi miên. Vậy ra đây chính là người đàn bà bí ẩn đang sống với Logan. Cô ta có ý nghĩa với anh hơn một người tình, hay chỉ đơn thuần sự thuận tiện nhằm thỏa mãn những nhu cầu riêng tư ? Người phụ nữ mỉm cười với Julia rồi đi tới đứng bên Logan. “Em sẽ để hai người lại nói chuyện với nhau,” cô ta nhã nhặn nói, rồi đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Logan với một cách sở hữu trước khi rời đi.

Logan nhìn chăm chăm vào Julia, vẻ mặt suy đoán. Đôi mắt anh đỏ ngầu do ảnh hưởng của khói càng khiến cho cái sắc xanh của tròng mắt sáng rực hơn, làm anh trông có vẻ sa sút và mất tự chủ.

“Ngồi xuống ghế đi,” anh nói, ra dấu về phía chiếc ghế bọc nệm gần đó. “Cô có muốn uống gì không?”

“Vâng, gì cũng được,” Julia nói với vẻ biết ơn, đặt mình xuống chiếc ghế nệm thoải mái. Anh đưa cho cô một ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu hổ phách nhạt, cô nhận ra đó là whiskey pha loãng có vị ngọt dịu. Sau khi tự pha cho mình một ly rượu mạnh nguyên chất, Logan ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi duỗi thẳng hai chân ra. Cũng giống cô, anh vẫn chưa thay phục trang của mình. Anh cũng đang ở trong tình trạng thảm hại, những vết lốm đốm để lại do mồ hôi và khói, áo sơ mi bị rách lỗ chỗ khắp nơi, chiếc quần dài thì bị xé toạc lên tới đầu gối.

“Nhà hát thế nào rồi?” Julia ngập ngừng hỏi, hớp một ngụm whiskey. Cô uống không phải vì đặc biệt muốn nhấm nháp nó, mà vì nó có tác dụng củng cố lại tinh thần của cô.

Khuôn mặt anh tối sầm lại cau có. “Nó không bị phá hủy, nhưng có nhiều thứ cần phải tu sửa lại rất tốn kém. Chúng ta sẽ phải cắt giảm phân nửa số buổi biểu diễn tôi đã lên kế hoạch trong mùa diễn này, và phân nửa còn lại chúng ta phải đi lưu diễn ở các tỉnh. Trong suốt chuyến lưu diễn, tôi sẽ phải đi tới lui để giám sát việc thi công ở Nhà Hát Thủ Đô.”

“Ái chà.” Julia ghét đi lưu diễn, thức khuya, đồ ăn dở tệ và những căn phòng bẩn thỉu. Lúc trước họ cũng đã từng nhận vài buổi biễu diễn trong những tua hạn chế ở những nơi như Bristol, Leicester, và Chester. Thật mệt mỏi khi cứ phải đối phó với những đám đông thường xuyên đứng đợi bên ngoài nhà nghỉ của cô, và chịu đựng những cái nhìn tọc mạch, hiếu kỳ bất cứ chỗ nào cô đến.

Mặc cho sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh, Logan mỉm cười trước cái bộ dạng thiếu nhiệt tình của cô. “Không phàn nàn,” anh lầm bầm. “Tôi không có trong tâm trạng sẵn sàng đấu khẩu tối nay đâu.”

Julia xoay sở nặn ra được một nụ cười nhợt nhạt để đáp lại. “Tôi cũng không,” Ngó xuống bộ trang phục của mình, cô vò vò nếp gấp của vạt áo. “Vở kịch đang diễn ra rất thành công tối nay trước khi bị lửa hủy hoại. Tôi chắc vở kịch sẽ nhận được sự phản hồi rất tốt.”

“Chúng ta sẽ nhận được điều đó ở Bath vào tuần tới.”

“Chẳng phải quá sớm sao?” Julia hỏi, nhướn đôi chân mày lên ngạc nhiên. “Nhưng phông nền và đồ dựng cảnh đều đã bị phá hủy.”

“Tôi sẽ nói Fiske và những người khác ứng biến ngay ra vài thứ. Chúng ta có thể thay đổi bằng những bức phông nền biển và cảnh bờ biển chúng ta đã giữ lại từ vở The Merchant of Venice, và một số phục trang đã sử dụng trong những vở kịch khác.” Anh cọ cọ sống mũi bằng ngón cái và ngón trỏ. “Thật ra, chúng ta không được phép trì hoãn chuyến lưu diễn.”

“Có lẽ vài buổi biểu diễn có ích sẽ thu được khoản tiền phụ thêm cho việc tu sửa nhà hát,” Julia đề nghị.

“Chuyện tiền bạc cứ để tôi lo. Trong lúc ấy…” Anh kiên định nhìn chằm chằm vào cô. “Tại sao cô ở đây, Jessica?”

Cô hớp trộm thêm một ngụm whiskey. “Tôi… cần sự chỉ dẫn của anh.”

Logan chờ cô nói tiếp, biểu lộ một sự kiên nhẫn không thường thấy ở anh.

Julia hít vào rồi thở ra một hơi thật dài. “Tôi đang gặp rắc rối với những vấn đề cá nhân,” cô bật ra.

“Tôi đã đoán biết rồi. Tiếp đi.”

“Tôi đang không cư xử giống mình chút nào, tôi đã có vài sự lựa chọn mà tôi biết là sai trái, dù vậy tôi vẫn không thể ngăn mình được. Tôi lo sợ công việc của tôi sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tôi sợ nhất chính là những gì tôi có thể làm tiếp theo-”

“Chờ chút,” Logan lầm bầm, đang sắp xếp lại những câu phát biểu lảm nhảm của cô. “Tôi ngờ ngợ là chuyện này có dính dáng tới một người đàn ông. Lord Savage có tình cờ dính líu tới không?”

“Phải.”

“Tất nhiên.” Vẻ hài hước mỉa mai lóe lên trong đôi mắt anh. “Anh ta đã làm rối tung cuộc sống của cô lên… và bây giờ cô nghĩ cô đang bắt đầu yêu anh ta.”

Julia không thích cái cách anh đặt vấn đề, cứ như thể những cảm xúc của cô chỉ đơn thuần là một câu chuyện vô vị, sáo rỗng, và sự đau khổ của cô hoàn toàn chẳng có lý do xác đáng. Logan không hiểu được cái nút thắt to đùng, lạnh lẽo đang đè nặng trong ngực cô, cái cảm giác cô độc đang lèo lái cô hướng thẳng tới bất hạnh. Nhưng cô đang nghiêm túc suy nghĩ tới lời phát biểu của anh. Cảm giác của cô đối với Damon, sức hấp dẫn thể xác mạnh mẽ giữa họ, sự khao khát được ở cùng anh, cái cảm thấu hiểu lẫn nhau giữa họ… Một cơn chấn động sâu hoắm chạy dọc suốt cả cơ thể cô khi cô buộc bản thân đối diện với sự thật. Phải, cô yêu Damon. Những giọt nước mắt làm mắt cô cay xè, cô vội vàng nốc thêm vài ngụm whiskey cho tới khi cổ họng cô có cảm giác đau rát như bị ong chích.

“Đó không phải là cảm giác tôi muốn có,” cô nói, ho khẽ.

“Tất nhiên là không.” Logan vò tay làm rối tung mái tóc đỏ màu gỗ dái ngựa, lơ đãng dứt mạnh một chỏm tóc óng ánh trước trán. “Cô đã ngủ với anh ta rồi đúng không?”

“Đó không phải chuyện của anh!”

“Cô đã làm rồi,” anh thản nhiên nói, đọc thấy câu trả lời trên vẻ mặt ngượng ngùng của cô. “Điều đó giải thích rất nhiều cho thái độ của cô. Cô không phải loại người trao thân cho người khác dễ dàng. Không nghi ngờ việc cô băn khoăn lo lắng khi nhận ra tình yêu ẩn trong những xúc cảm mạnh mẽ do tình dục mang tới- và điều đó quá nguy hiểm. Đừng bao giờ theo đuổi một mối tình nếu cô không hoàn toàn khống chế được nó. Nếu cô không thể chế ngự nổi Savage, vậy thì cắt đứt quan hệ với anh ta đi. Không quan trọng lúc này cô có bị tổn thương nhiều thế nào, đó là lựa chọn khôn ngoan duy nhất.”

“Không có dễ vậy đâu,” Julia nói.

“Tại sao không?”

“Bởi vì… tình cờ là tôi đã kết hôn với anh ấy rồi.”

Nếu không phải vì cô đang cực kỳ khốn khổ, Julia sẽ rất thích thú thưởng thức cái vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng đơ của ông chủ cô. Cô đã không hề mong Logan, một người quá sức sành sỏi và lõi đời, lại có thể bị sốc tới thế trước tiết lộ của cô.

Bị sặc rượu, Logan cần phải mất một lúc mới có thể hoàn hồn lại được. “Bao lâu rồi?” anh hỏi mà vẫn còn choáng váng.

“Mười tám năm.”

Bất kỳ một nỗ lực tỏ ra điềm tĩnh nào cũng đều bị dìm chết trong dòng thác hoang mang mới vừa đổ ập tới.

“Jessica, cô không phải đang mất trí-”

“Chúng tôi đã kết hôn khi vẫn còn là những đứa trẻ.”

Trông có vẻ như bị thôi miên và hoảng hồn, Logan đặt ly rượu sang một bên. “Tiếp đi,” anh nhẹ nhàng nói.

Những từ ngữ tuôn trào ra lộn xộn trong lúc cô kể cho anh nghe quá khứ cùng với cuộc hôn nhân đã đè nghiến lên cô quá lâu. Cô cảm nhận được anh nhìn cô không chớp mắt trong lúc cô nói, nhưng cô không thể bắt mình nhìn trả lại anh. Cảm giác thật kỳ lạ khi thú nhận những bí mật đã được giữ kín sau hai năm, nhưng cùng lúc việc mở rộng lòng mình mang tới cho cô một cảm giác nhẹ nhõm khi cô có thể thú nhận mọi chuyện, chỉ chừa lại phần về cái thai của Phu nhân Ashton. Vì vài lý do, điều đó dường như là một chuyện quá mức riêng tư để kể với anh, chỉ tổ khiến cả cô và Damon công khai trở thành trò cười.

Kết thúc màn tự thoại của cô, Logan có vẻ đang cố trấn tỉnh lại mình. “Bây giờ cô đã tiết lộ hết mọi chuyện, cô muốn gì từ tôi?”

“Tôi nghĩ tôi muốn ai đó nói cho tôi biết phải làm gì. Và đừng có bảo tôi hãy tự mình quyết định, bởi vì xem chừng tôi không thể-”

“Có phải Savage muốn hoàn thành trọn vẹn cuộc hôn nhân này?”

“Tôi không chắc,” Julia thận trọng nói. “Tôi nghĩ… có lẽ anh ấy muốn thế.”

“Tôi sẽ nói ra ý kiến của tôi. Chẳng có gì tốt đẹp, Jessica… Julia. Nếu cô sống cùng anh ta, cô sẽ không muốn từ bỏ những điều mà anh ta sẽ đòi hỏi ở cô.”

“Tôi biết,” cô thì thầm buồn bã.

“Hơn nữa, tôi không hề tin vào tình yêu. Ít nhất không phải thứ cảm xúc say đắm, cao thượng chúng ta đã tạo ta cho những nhân vật trên sân khấu. Đó chỉ là một ảo ảnh, một thứ không bao giờ tồn tại vĩnh cửu. Con người về bản chất đều là những kẻ ích kỷ. Khi họ yêu, họ trao cho nhau những lời hứa hẹn giả dối để giành được những thứ họ muốn. Và sau khi tình yêu phai nhạt hay bị phá hủy, mọi thứ chỉ còn lại là những dối trá và vỡ mộng… và những ký ức cứ tiếp tục đánh thức cô dậy mỗi đêm.”

Julia ngạc nhiên trước bản tính hoài nghi đã ăn sâu và những câu chỉ trích cay độc của anh. “Anh dường như đang nói từ những kinh nghiệm của bản thân.”

Logan mỉm cười không chút hài hước. “Chà, tôi đã có kinh nghiệm. Đủ để hiểu rõ sẽ thế nào nếu dùng cả trái tim mạo hiểm tin tưởng vào ai khác. Điều đó không bao giờ là sự chọn lựa khôn ngoan, Jessica, đặc biệt đối với phụ nữ.”

“Tại sao anh lại nói thế?”

“Lý do quá hiển nhiên. Về bản chất, một cuộc hôn nhân không có ý nghĩa gì hơn ngoài một sự giao dịch mua bán. Luật lệ, tín ngưỡng, và phép tắc xã hội, tất cả những bức chế đều chỉ ra rằng cô là tài sản của chồng cô. Sự thi vị hóa và lãng mạn chỉ là một cách để làm cho nó trở nên dễ chịu hơn, nhưng chỉ có những kẻ non nớt và ngu ngốc mới bị đánh lừa bởi những thứ như thế. Cô có thể lựa chọn cô yêu Savage đủ để dâng nộp cơ thể và linh hồn cô cho anh ta nắm giữ… nhưng tôi sẽ không khuyên cô làm thế đâu.”

“Anh sẽ làm gì nếu ở vào vị trí của tôi?”

“Tôi sẽ xem xét tới việc tìm một thẩm phán để bãi bỏ cuộc hôn nhân này. Đó là, trước hết nếu xét về mặt luật pháp. Tôi chắc chắn cuộc hôn nhân này dựa vào tờ giấy phép kết hôn có được do những lời tuyên thệ bừa bãi của hai đứa trẻ.” Một nụ cười đột ngột vắt ngang khóe miệng anh. “Cặp ông bố phi thường của hai người- gần như là hai nhà biên kịch đại tài theo trường phái Shakespeare nhờ vào máu tham lam của mình.”

“Anh không thể hình dung được đâu,” Julia nói khô khan. Cô cân nhắc tới lời khuyên của Logan, quá thực tế và cương quyết không nhân nhượng. Cô đã hy vọng sau khi nói chuyện với anh mọi thứ sẽ sáng sủa hơn… nhưng cô lại còn rối tinh rối mù hơn trước. Anh có vẻ ủng hộ một cuộc sống tự lập và hoàn toàn tự chu cấp cho bản thân, nhưng một cuộc sống như thế vẫn có cái giá phải trả. Cô không muốn phải sống cô độc mãi mãi.

“Mọi thứ quá rối rắm,” cô nói, với chính mình hơn là với anh. “Tôi không muốn rời khỏi sân khấu, và tôi rất coi trọng sự tự do của mình. Nhưng phần nào đó trong tôi lại khao khát có một người chồng, một gia đình, và một mái ấm riêng-”

“Cô không thể có được mọi thứ.”

Julia thở dài. “Ngay khi còn là một đứa trẻ, tôi đã muốn những thứ không tốt cho tôi. Phòng khách nhà tôi từng có một chiếc hộp bằng bạc đựng đầy những viên kẹo ngọt, tôi chỉ được phép lấy một viên vào những dịp đặc biệt. Nhưng những viên kẹo vẫn cứ biến mất một cách bí ẩn, cho tới khi cha tôi bắt đầu kết tội những người hầu đã đánh cắp chúng.”

“Không phải những người hầu đã lấy,” Logan phỏng đoán.

“Không, là tôi. Tôi đã lẻn xuống lầu mỗi tối, và ngấu nghiến chúng cho tới khi đổ bệnh.”

Logan bật cười. “Con người luôn muốn thỏa mãn những ham thích của bản thân. Một lần nếm không bao giờ là đủ.”

Julia cố nặn ra một nụ cười để đáp lại, nhưng cô đang kiệt sức vì lo lắng. Cô chưa bao giờ quá không tin tưởng vào óc suy xét của mình, sợ rằng cô sẽ không thể từ chối sự cám dỗ của cuộc sống thoải mái và an bình mà Damon đề nghị. Để rồi sau đó khi cô phát hiện ra mình đã lựa chọn sai thì lúc đó đã quá muộn. Cô sẽ bị xiềng xích vào anh vĩnh viễn. Cô sẽ đổ tội cho anh cũng như bản thân vì những bất mãn cứ kéo đến liên tiếp.

“Có lẽ cũng không tệ khi đi lưu diễn,” cô nói. “Tôi cần tránh xa khỏi đây- khỏi ảnh- để có thể suy nghĩ cho rõ ràng.”

“Cô tới Bath sớm đi,” Logan gợi ý. “Nếu cô muốn thì cứ khởi hành vào ngày mai. Tôi sẽ không nói cho ai biết cô ở đâu. Vài ngày tới cô có thể có vài khoảng thời gian riêng tư, thưởng thức món ăn ở Pump Room và thư giãn ở spa, đi mua sắm ở Phố Bond… làm bất cứ thứ gì cô thích. Để có thời gian để suy ngẫm tới quyết định của cô.”

Julia bốc đồng đưa tay chạm vào mu bàn tay của anh với khung xương dài, hơi nham nhám do những sợi lông hoe đỏ. “Cám ơn. Anh thật tử tế.”

Bàn tay anh nằm im bên dưới những ngón tay cô. “Tôi có động cơ đằng sau ấy chứ. Rất khó để kiếm được một người đủ khả năng để thay thế cô ở Nhà Hát Thủ Đô.”

Julia kéo tay về và mỉm cười. “Anh có bao giờ yêu bất cứ ai như anh yêu cái nhà hát già ngáp thảm hại của anh chưa, Mr Scott?”

“Chỉ một lần… vậy cũng đã quá đủ.”

Bên trong của Nhà Hát Thủ Đô đã bị tàn phá bởi những tác hại kết hợp giữa lửa, khói, và nước, nhưng cũng không quá tệ như Damon đã nghĩ. Đẩy vài chiếc ghế bị hư hại đang chắn lối đi của anh sang bên, anh rảo bước từ khu vực hậu nhà hát hướng tới sân khấu. Có ít nhất khoảng một tá người đang tất bật ngay chính diện đổ nát, vài người đang đứng trên những cái thang cao gỡ bỏ những mảng phông nền đã bị cháy thành than, số khác thì đang quét dọn tàn tích của những mảnh gạch vụn đổ nát.

Ngay giữa trung tâm, Logan đang dốc sức trải rộng một bức phông nền có lẽ đã được sử dụng cho vở diễn trước. “Giữ nó trong khi tôi xem,” anh ra lệnh với người họa sĩ và người phụ tá ở gần đó. Đứng lùi lại, anh quan sát bức phông nền với vẻ mặt tối sầm, gập hai trước ngực rồi lắc đầu.

Bị đánh động trước sự xuất hiện của Damon, một trong vài nhân viên tới gần Logan Scott, thì thầm bằng giọng rất nhỏ. Đầu của Scott quay phắt lại, luồng mắt của anh ta xuyên thấu qua Damon. Vẻ mặt anh ta ngay lập tức trở nên vừa phòng thủ vừa nhã nhặn. “Lord Savage,” anh ta nói với vẻ dễ chịu. “Có chuyện gì tôi có thể giúp ngài không?”

“Tôi đang tìm bà Wentworth.” Damon đã lái tới đây sau khi được những người hầu của Julia thông báo cô đã rời khỏi Luân Đôn và sẽ không về trong một khoảng thời gian. Họ đã từ chối cung cấp thêm thông tin, bất chấp sự mua chuộc và những lời đe dọa công khai anh đã sử dụng.

“Ngài không tìm được cô ấy ở đây đâu,” Scott nói.

“Cô ấy đang ở đâu?”

Nhảy xuống khỏi sân khấu, Scott tiến về phía anh với một nụ cười lịch thiệp, trầm tĩnh. Anh ta hạ thấp giọng khi nói. “Hiện tại bà Wentworth không muốn bị tìm thấy, thưa đức ngài.”

“Chết tiệt là quá tệ,” Damon nói ngang phè. “Tôi sẽ tìm ra cô ấy cho dù có hay không có sự giúp đỡ của anh.”

Nét mặt của Scott như được chạm trổ từ đá. Anh ta hít vào thật sâu. “Tôi giữ lập trường trung lập về chuyện đang xảy ra, Savage. Tôi không có quyền phản đối. Tuy nhiên, tôi đã đầu tư rất nhiều vào Jessica- và ngay lúc này đoàn kịch cần đến tài năng của cô ấy hơn bao giờ hết. Tôi hy vọng anh sẽ tôn trọng nhu cầu cần được riêng tư của cô ấy.”

Damon sẽ bị nguyền rủa nếu anh thảo luận cuộc sống riêng tư của mình với ông chủ của Julia. Nhưng cái sự thật khó chịu là Scott đã quen biết với Julia lâu hơn anh. Cô có vẻ tin tưởng Scott, cô còn nợ ơn anh ta vì đã cho cô cơ hội làm việc ở Nhà Hát Thủ Đô. Mặc dù cô đã ngụ ý mối quan hệ giữa họ không hề tiến triển xa hơn quan hệ đồng nghiệp. Damon không thể dập tắt sự hoài nghi của mình. Làm thế nào Scott lại không bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ như Julia?

“Phải chăng anh có thể có vài lợi ích khác trong việc giữ cô ấy tránh xa tôi?” Damon hỏi với nụ cười châm biếm. “Hay cũng như tất cả những nhà quản lý rạp hát biểu lộ mối quan tâm cá nhân với những nữ diễn viên của họ?”

Vẻ mặt Scott trống trơn. “Tôi xem bà Wentworth là bạn, đức ngài. Và tôi sẽ cho cô ấy mượn sự bảo vệ của tôi bất cứ lúc nào cần thiết.”

“Bảo vệ chống lại cái gì? Một người đàn ông có thể mang tới cho cô ấy một điều gì đó bên cạnh cái cuộc sống luôn xoay tròn quanh những ảo tưởng phía trước khán giả à?” Damon quét một cái liếc mắt khinh khỉnh lên những bức tường và bức màn bị cháy sém trong nhà hát. “Cô ấy cần nhiều hơn những thứ này, cho dù anh có muốn thừa nhận hay không.”

“Ngài có thể mang đến cho cô ấy mọi thứ cô ấy muốn chứ?” Scott thì thầm.

“Điều đó vẫn còn được xem xét.”

Scott lắc đầu. “Không kể tới những quyền mà ngài dường như nghĩ rằng ngài có thể áp đặt lên Jessica, ngài không hề hiểu cô ấy. Có lẽ ngài định tách cô ấy ra khỏi thế giới kịch nghệ rồi mang lại cho cô ấy những thứ khác để thay thế, nhưng cô ấy sẽ khô héo đi như bông hoa bị cắt mất rễ.”

“Nói với tư cách là một người bạn đang quan tâm lo lắng?” Damon hỏi với một điệu bộ lười nhác vờ vịt. “Hay là với tư cách một nhà quản lý đang lo lắng cho lợi nhuận của hắn ta?”

Mặc dù Scott không phản ứng lại với lời nhạo báng đó, thì cái điệu bộ tự nhiên cứng lại của anh ta đã nói cho Damon biết anh đã đánh trúng đích.

“Cô ấy có ý nghĩa với tôi nhiều hơn là nguồn thu lợi.”

“Nhiều thế nào?” Khi không có câu trả lời, Damon bật ra một tiếng ngắn. “Miễn cho tôi những lời giả nhân giả nghĩa của anh liên quan tới bà Wentworth đi. Chỉ đừng có xía vào mối quan hệ giữa tôi và cô ấy… nếu không tôi sẽ khiến anh phải cầu nguyện với Chúa là anh chưa bao giờ gặp tôi.”

“Tôi đã làm rồi,” Scott lầm bầm, đứng yên như pho tượng khi anh nhìn theo Damon đi khỏi.

Chính người La Mã đã khởi thủy nên thành phố Bath, được bao quanh bởi một loạt những suối nước khoáng thiên nhiên. Đầu thế kỷ 17, các vị vua Anh đã phát triển nơi đây thành một khu nghỉ dưỡng sang trọng, kết hợp với những cuộc tản bộ nhàn nhã và chiêm ngưỡng những khu tầng thượng cao, thanh nhã theo phong cách kiến trúc Palladian. Ngày nay, nơi này đã phát triển thành một khu đô thị không chỉ thích hợp với những người sành điệu mà còn thu hút cả những người thuộc tầng lớp trung lưu. Họ đến đây để cải thiện sức khỏe bằng cách uống và tắm trong những khoáng chất có pha thuốc, đồng thời hâm nóng lại các mối quan hệ xã hội. Nằm dọc theo dòng sông Avon là những ngọn đồi rải rác vô số những ụ đá vôi, đây là thành phố của vui chơi, mua sắm, và những khu nhà nghỉ đủ các loại từ tiện nghi cho tới sang trọng.

Thả bộ về phía khu nhà tắm và suối nước nóng nằm gần quán trọ của cô, Julia chiêm ngưỡng những tia sáng màu hồng đan xen với tím của ánh mặt trời còn sót lại, dần biến mất đằng sau Nhà Hát Mới. Một tòa nhà sang trọng sở hữu một sân khấu hoành tráng và có ba tầng dành cho khu lô, nội thất trong nhà hát hoa lệ được trang hoàng bởi hai màu chủ đạo đỏ thẵm và vàng. Julia đã tới Bath được một tuần, và trải qua hai ngày cuối theo dõi việc bốc dỡ những thùng hàng chứa đầy trang thiết bị được chuyển đến để chuẩn bị cho buổi mở màn vở kịch My Lady Deception. Vài nhân viên của nhà hát và dàn diễn viên tham gia vở kịch cũng đã đến. Logan gửi tin nhắn thông báo cho mọi phải có mặt đầy đủ trong buổi tập kịch ngày mai để chuẩn bị cho đêm diễn dầu tiên vào thứ năm.

Trong suốt chuyến hành trình mua sắm và tham quan Pump Room, một công trình kiến trúc nguy nga được chống đỡ bởi những cây cột dựng bên trong và ngoài theo phong cách Corinthian, Julia đã nghe lõm được những câu chuyện ngồi lê đôi mách liên quan tới vở kịch. Vài người cho là nó đem tới vận rủi, và không điều gì có thể khiến họ tới xem buổi biểu diễn. Số khác lại rất háo hức quan tâm đến vở kịch. Phần lớn là những suy đoán liên quan tới bà Wentworth làm Julia cảm thấy buồn cười trong khi cô đang ngồi gần đó cố gắng che giấu nhân diện của mình.

Việc giữ kín thân phận là điều cần thiết. Cách đây nhiều năm Julia đã học được cô sẽ không bao giờ thỏa mãn được những kỳ vọng mà mọi người đặt vào mình. Lúc nào cũng thế họ mong muốn cô giống như một trong những nhân vật cô đã diễn, sắc sảo, rực rỡ, và hoa mĩ trong cả cách nói chuyện lẫn điệu bộ. Ngay tới Logan Scott cũng phàn nàn về việc những người đàn bà mong muốn- và thỉnh thoảng là yêu cầu- anh đóng vai người tình say đắm của họ, giống như anh đã làm trên sân khấu. “Đó là rắc rối thông thường đối với diễn viên,” anh cho cô biết. “Người ta thường luôn thất vọng khi phát hiện ra chúng ta cũng con người như họ.”

Khi cô tới khu nhà tắm, Julia đi vào trong một tòa nhà nhỏ được xây theo kiến trúc Hy Lạp đơn giản, rồi gật đầu với nhân viên phục vụ đang chờ bên trong. Julia đã thu xếp trước với người phụ nữ đứng tuổi đó không ai được phép có mặt ở đây trong lúc cô đến tắm vào buổi tối. Đó là cách duy nhất Julia có thể hưởng thụ một giờ yên bình mà không phải đối phó với những câu chuyện ngồi lê đôi mách, những câu hỏi và những cái nhìn tò mò, tọc mạch của những phụ nữ hiếu kỳ. Cũng thuận lợi là có rất ít người muốn đến nhà tắm vào những giờ giấc trái chiều buổi tối. Mọi người tin rằng tắm vào buổi sáng – không kể tới sự thích thú được thỏa mãn các nhu cầu xã hội- sẽ lợi cho sức khỏe hơn.

Julia rời khỏi khu tiền sảnh, xuyên qua một cánh cửa gỗ bị oằn để vào phòng tắm. Mặt nước bóng loáng như gương, phản chiếu ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn độc nhất treo trên tường. Hơi nước bốc lên mù mịt từ bể nước, lan tỏa trong không khí mùi hăng hăng của khoáng chất. Dòng nước nóng là một sự tương phản tuyệt vời với không khí lạnh bên ngoài. Thở một hơi dài như đã liệu trước, Julia cởi bỏ quần áo rồi máng chúng lên một chiếc ghế gỗ. Cô dùng hai chiếc kẹp để cố định mái tóc thành một búi trên đỉnh đầu.

Cô cẩn thận bước từng bước xuống nước để cho quen dần với nhiệt độ trong bồn. Một luồng hơi ấm quấn lấy bắp đùi cô rồi du hành lên hông, thắt lưng, rồi tới vai khi cô chạm tới đáy bồn. Cô rùng mình khoan khoái trước sự xâm nhập của hơi nóng, thả cho hai cánh tay nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cô uể oải vẫy nước lên trên cổ.

Trong khi cơ thể cô thư giãn thì tâm trí cô lại trôi dạt hết từ dòng suy nghĩ này tới dòng suy nghĩ khác. Cô thầm hỏi Damon sẽ phản ứng ra sao khi cô đột nhiên biến mất, anh có cố tìm cô không… hay anh quá bận rộn đối phó với Phu nhân Ashton để mà có thời gian nghĩ tới cô. Trí tưởng tượng của cô đang vẽ lên một bức tranh của anh với Pauline, cơ thể họ ân ái quyện chặt vào nhau. Cô lắc đầu để xóa đi những hình ảnh tưởng tượng đó. Nó cứ bám riết làm phiền cô, cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi cô rời khỏi nhà Damon vào cái đêm nhà hát bị cháy. Damon có cho phép cô tình nhân của anh ở lại không? Họ cãi nhau? Làm tình?

“Mỉnh không quan tâm, mình không quan tâm,” Julia lẩm nhẩm, chà xát hai bàn tay ướt đẫm lên khuôn mặt. Nhưng dĩ nhiên đó là nói dối. Bất chấp tất cả sự phủ nhận, nỗi sợ hãi, và sự cố chấp của mình, cô không thể dẹp đi cái cảm giác rằng Damon là của cô. Sau tất cả những gì cô đã phải chịu đựng vì cuộc hôn nhân của họ, dĩ nhiên cô phải giành được quyền yêu anh chứ. Mặt khác, nếu đứa trẻ có tồn tại… cô không chắc mình có thể sống với cái ý nghĩ cô chính là người phải chịu trách nhiệm cho việc Damon ruồng bỏ những trách nhiệm của anh.

Ngay lúc cô té nước vào mặt mình lần nữa, cô nghe thấy cái giọng the thé của người phục vụ nhà tắm. “Thưa bà Wentworth?”

Quẹt đôi mắt đang bị nước che phủ, Julia ngước nhìn về phía cánh cửa nơi người phụ nữ lớn tuổi đang đứng.

Những lọn tóc xoăn hoa râm ghim trên đỉnh đầu của bà ta lắc lư vui mắt trong lúc bà ta nói. “Bà Wentworth, có một vị khách muốn gặp cô. Tôi không nghi ngờ cô sẽ rất vui mừng khi gặp người này.”

Julia lắc đầu dứt khoát. “Tôi đã nói không ai được vào tắm trong khi tôi ở đây-”

“Vâng, nhưng lúc này cô sẽ không từ chối ngay cả chồng mình, đúng không?”

“Chồng?” Julia hỏi bằng giọng the thé.

Bà phục vụ gật đầu lia lịa cho tới khi những lọn tóc xoăn được kẹp lại của bà ta có nguy cơ xổ hết ra ngoài. “Vâng, một người quý ông tuấn tú, lịch thiệp.”

Miệng Julia há hốc ra, không tin nổi vào mắt mình khi Lord Savage đẩy người phụ nữ sang bên để bước vào trong. “Em đây rồi,” anh nói với vẻ khoái trá, luồng mắt anh rơi xuống người Julia khi cô lún sâu hơn xuống bể nước đang bốc hơi. “Em có nhớ anh không, em yêu?”

Nhanh chóng trấn tĩnh lại, Julia lườm anh một cái sắc lẻm. “Không hề.” Cô chỉ có khao khát là ném cả vốc nước vào chiếc quần và cái áo sơ mi bằng lanh trắng tinh của anh.

Người phục vụ cười khúc khích khi bà ta nghĩ họ đang trêu ghẹo nhau. Damon xoay lại lấy lòng bà ta bằng một nụ cười mê hồn. “Lòng biết ơn sâu sắc nhất vì đã giúp tôi đoàn tụ với với vợ tôi, phu nhân. Bây giờ nếu bà không phiền cho phép chúng có vài phút riêng tư… và giữ những vị khách khác tránh xa…”

“Ngay cả một hồn ma cũng sẽ không bước qua được ngưỡng cửa đó,” bà ta thề, nháy mắt với anh khi bà ta rời đi. “Chào buổi tối, ông Wentworth.”

Cái tên moi ra một cái cau mày từ Damon. “Tôi không phải là ông Wentworth,” anh lầm bầm, nhưng bà phục vụ đã đi mất. Khi anh quay lại nhìn Julia, cô vẫn còn đang lườm anh.

“Làm thế nào anh tìm được tôi?”

Damon rất tự nhiên cởi bỏ áo khoác rồi máng nó qua thành ghế. “Cô bạn của em Arlyss nói cho anh biết đoàn kịch sẽ có một chuyến lưu diễn ở Bath. Sau khi điều tra vài khách sạn và quán trọ, anh đã tìm được nơi em đang ở. Người chủ quán trọ nói với anh em có thói quen đến đây vào mỗi tối.”

“Ông ta không có quyền-”

“Anh rất có tài thuyết phục mà.” Luồng mắt của anh đáp xuống phần ngực trắng ngần lộ ra trên mặt nước của cô, đôi mắt anh sáng lung linh trong ánh sáng đèn.

“Ồ, tôi chẳng nghi ngờ điều đó đâu,” Julia nói mỉa. Cô mon men tới gần bức tường của bồn nước, che đậy cơ thể mình khỏi tầm nhìn của anh. Có lẽ là do sức nóng của nước, nhưng trái tim cô lúc này đang nện thình thịch như điên. Chưa một ai từng nhìn cô theo cách anh đang nhìn, đôi mắt xám ấm áp nhìn cô như đánh giá, lấp đầy trong đó vẻ sở hữu.

Damon quỳ gối xuống gần cô hơn, anh chống hai cánh tay để giữ thăng bằng. “Cứ tiếp tục chạy trốn khỏi anh,” anh nói thật êm, “và anh vẫn sẽ tiếp tục tìm ra em.”

“Anh sẽ không ngủ qua đêm với tôi ở quán trọ đâu. Và tôi ngờ là mỗi khu nhà nghỉ ở Bath gần như chật kín người rồi. Nếu anh không bận tâm ngủ ngoài đường tối nay, anh tốt hơn là quay trở về Luân Đôn ngay đi.”

“Anh sở hữu một ngôi nhà riêng ở Laura Place.”

“Tại sao?” cô đốp chát, cố gắng lấp liếm vẻ bức bối đang cuộn lên trong bụng. “Chính xác anh không giống kiểu người thích đi theo những guồng quay xã hội ở Bath-”

“Anh đã mua ngôi nhà cho cha anh. Ông thích đến đây mỗi khi ông đủ khỏe để thực hiện những chuyến hành trình xa. Em có muốn xem qua ngôi nhà không?”

“Hơi bị khó đó. Trong trường hợp anh không để ý, tôi đang cố tránh mặt anh.” Cô giật phắt đầu lại khi Damon với tay gạt những giọt nước đang nhỏ giọt khỏi cằm cô. “Đừng có chạm vào tôi!”

“Nếu em còn giận vì chuyện xảy ra với Pauline vào tối đó-”

“Chẳng quan trọng chút xíu nào hết. Tôi không quan tâm anh có dàn xếp cho cô ta ở đó hay không. Vả lại tôi giận bản thân mình nhiều hơn là với người khác.”

“Bởi vì em đã muốn ở cùng anh?” anh thì thào.

Không gian bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng hoàn toàn, ngoại trừ tiếng nước vỗ êm ái vào thành bồn. Cái cảm giác thư giãn khi ngâm mình trong dòng nước ấm lúc này đã chạy biến đâu mất, thay thế cho sự căng thẳng đang kéo giãn từng bộ phận trên người cô. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng lại như đá mài của Damon, tia sáng đang lóe lên báo động trong đôi mắt anh, và cô nhận ra cơn đói khát của anh lớn tới mức độ nào. Anh ở đây bởi vì anh muốn cô- và anh sẽ không để cho cô đi dễ dàng.

“Anh không nên theo tôi tới Bath,” cô cáu bẩn nói. “Anh sẽ không lấy được gì từ tôi, đặc biệt là không phải cái loại chào đón anh đang mong đợi đâu.”

Thay vì tranh cãi, anh quan sát cô thật kỹ lưỡng. Tia nhìn của anh hạ xuống bàn tay thon thả của cô, những ngón tay cứng đơ đang bám chặt vào viên đá trơn tuột của thành bồn. “Em vẫn đang đeo chiếc nhẫn anh tặng em,” anh quan sát.

Julia siết chặt tay lại, rồi hạ tay xuống nước, để làn nước nhận chìm những tia sáng lấp lánh phát ra từ viên kim cương. “Nó chẳng có ý nghĩa gì hết, trừ cái việc tình cờ là tôi thích nó. Và nếu anh tự phụ là có thể mua được thân xác của tôi-”

“Anh đâu có tự phụ gì đâu.” Anh nhếch môi. “Có vẻ như em đang mong đợi anh sẽ bổ nhào vào em bất cứ lúc nào. Em gần làm anh có cảm tưởng là em sẽ thất vọng nếu anh không làm thế đấy.”

“Đừng có làm bộ làm tịch với tôi.” Cô hung hăng nói. “Anh ở đây bởi vì anh muốn ngủ với tôi lần nữa.”

“Tất nhiên là anh muốn,” anh thản nhiên đáp lại. “Và em cũng thế. Theo trí nhớ của anh thì cái kinh nghiệm thú vị đó đến từ hai phía mà- hay em đang cố xác nhận em mới là người duy nhất chủ động?” (Mặt dày thấy sợ luôn^_^)

Cảm giác thất bại làm người cô đỏ nhừ hết cả lên, Julia giật cánh ta về sau hàm ý đe dọa rõ ràng. “Rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ tạt nước làm hỏng hết bộ quần áo bảnh bao đó đó.”

Damon vẫn mỉm cười. “Vậy anh chẳng còn lý do gì mà không xuống gia nhập với em.” (>_< –="" a,="" đỏ="">

Cánh tay cô từ từ thả lỏng ra. “Làm ơn rời khỏi đây đi,” cô nói qua hai kẽ răng đang nghiến chặt. “Tôi đã tắm đủ lâu rồi. Da tôi đang bắt đầu nhăn nhúm lại rồi đây nè.”

Anh chìa một tay cho cô tỏ vẻ ân cần. “Anh sẽ giúp em ra ngoài.”

“Không, cám ơn.”

“Xấu hổ à?” anh hỏi, đôi chân mày nhướn lên cợt nhã. “Anh đã nhìn thấy em trần truồng rồi. Thêm lần nữa cũng chẳng tạo ra khác biệt gì đâu.”

“Tôi sẽ không ra cho tới khi anh rời khỏi đây.”

Một nụ cười châm chọc nhếch lên trên môi anh. “Anh sẽ không đi đâu hết.”

Sự chịu đựng của cô đã bị chọc tới mức sắp bùng nổ, Julia giữ vẻ mặt lãnh cảm rồi chìa bàn tay ra cho anh. “Được thôi,” cô lạnh lùng nói. “Anh có thể giúp tôi ra khỏi bồn tắm.” Damon ân cần đưa tay cho cô, cô nắm lấy cổ tay anh bằng cả hai bàn tay. Trước khi anh có thể trụ vững để kéo cô lên, cô dùng hết trọng lượng của mình kéo mạnh anh một cái. Bật ra tiếng chửi thề bị nghẹn lại, anh mất thăng bằng bổ nhào xuống nước.

Reo lên đắc thắng, Julia rút lui vào chỗ đối diện bồn tắm. Cô không thể ngăn mình tuôn ra tràng cười nắc nẻ khi nhìn Damon đứng nhỏm dậy với mái tóc đen ướt đẫm dính bết vào đầu. Bất chấp dòng nước đang nhỏ giọt đóng khung trên mi mắt của anh, đôi mắt xám sáng lên hứa hẹn sẽ trả đũa. “Em là đồ quỷ nhỏ,” anh thì thầm, rồi bất thình lình tấn công cô.

Bật cười thích thú xen lẫn với báo động, Julia chống trả cố thoát khỏi anh. Damon chụp lấy cổ ta cô rồi kéo cô ghì sát vào người anh, đè nghiến làm nhàu nát hết cả lớp áo quần anh đang mặc.

“Anh cần nhúng cả người vô nước thuốc,” cô cho anh biết, vẫn còn đang cười run cả người. “Nước sẽ chữa hết bệnh cho anh.”

“Vẫn còn thứ không chữa được,” anh nói hàm ý rõ ràng, khum lấy bộ mông trần của cô, ấn chặt cô vào người anh.

Tiếng cười của Julia tắt ngúm khi cô cảm thấy cái vật căng phồng của anh âu yếm len vào giữa hai đùi cô. Toàn thân cô có cảm giác như đang bị dòng nước nóng cuốn trôi cho tới khi cô phải neo chặt mình vào anh, vòng tay bám víu lấy vai anh, cho phép đôi chân mình vòng quanh hông anh. Hơi thở họ hòa vào nhau, đứt quãng quyện lẫn trong cảm giác muốn nổ tung trong khi họ nhìn xoáy vào mắt nhau. Mặc dù cả hai đều đang bất động tuyệt đối, Julia lại có cảm tưởng như mình đang bị nhận chìm trong một cơn thủy triều, bị quăng quật dữ dội trong từng đợt từng đợt sóng đang kéo đến, bất lực buông thả mình cho sự tấn công ồ ạt của những cơn sóng dữ.

Cô âu yếm vuốt những lọn tóc ướt ra khỏi trán anh, ngón tay cô sượt từ thái dương cho tới vành tai anh. Ngón trỏ chải nhẹ xuống cằm, rồi chạm vào chỗ mềm mại bên dưới xương gò má. Cô bị mê hoặc bởi cảm giác ngưa ngứa và trơn trượt do làn da anh mang tới, những múi cơ chuyển động mỗi khi anh nuốt vào.

Bất thình lình Damon nhấc bổng cô lên dựa vào anh, anh không hề tốn chút sức lực nào nhờ vào lực đẩy của nước trợ giúp. Đôi tay to lớn của anh móc vào dưới cánh tay cô, giữa chắc lấy cô khi anh gục đầu xuống đôi gò bồng đảo của cô. Julia vặn vẹo người kháng cự cho tới khi miệng anh trượt ngang qua đường cong mềm mại của bầu ngực, rồi gắn chặt vào núm vú đang đỏ tấy. Cái cảm giác thoáng qua do lưỡi anh mang tới làm nảy sinh một sự hưởng ứng ngọt ngào đến đau đớn, đầu nụ mềm mại bắt đầu săn cứng lại trong miệng anh. Anh kéo, giật và mơn trớn cô bằng miệng, làm cô bật ra những âm thanh hổn hển và oằn người trong vòng tay anh. Đôi bàn tay cô tham lam bấu chặt lấy lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi anh đang mặc, thèm khát nài xin được cảm nhận làn da trần bên dưới lớp vải ấy.

Hạ cô trở xuống trở lại nước, Damon trượt bàn tay lên hông cô rồi băng ngang vùng da đang căng ra ở eo lưng. Cái chạm của anh trượt dần xuống giữa hai đùi cô, với tới những lọn lông như được đan kết bằng nhung cho tới khi anh tìm thấy phần nhạy cảm nhất của cơ thể cô. Cô rùng mình trước cơn khát dục vọng đang lớn dần, khao khát được nhiều hơn nữa sự sung sướng anh mang tới. Nhưng chỉ sự nhận thức họ đang ở nơi công cộng mới ngăn được cô buông thả mình hoàn toàn.

“Chúng ta không thể,” cô thở dốc, hơi thở đứt quãng phả vào miệng anh. “Không phải ở đây.”

“Em có muốn anh không?” anh thì thầm, hôn cô cuồng bạo hơn nữa, nhấm nháp cái vị ngọt, ấm nóng của miệng cô.

Julia run rẩy tì người vào anh, cơ thể cô trơn trượt và nhẹ hẫng trong đôi cánh tay đang ôm quanh mình. Mặc cho đôi lông mi sũng nước đang che mờ tầm nhìn, cô vẫn nhìn thấy gương mặt anh đang kề sát vào cô, làn da sáng bóng như đồng, ánh nhìn đang hứa hẹn những ảo giác cuồng say, hoan lạc.

Và khi cô không trả lời, anh vờn môi xuống cổ cô, hôn và gặm nhắm con đường nhạy cảm dẫn đến tai cô. “Tất cả những em phải làm là nói với anh,” anh thì thầm. “Chỉ một từ thôi, Julia… có hay không.”

Tiếng rên rĩ yếu ớt bật ra khỏi họng cô. Cô đang ngập lặn trong dòng chảy của dục vọng, của ham muốn, những thứ cô đã tự ngăn cấm mình, biết rằng đó là sai… nhưng lúc này những thứ đó đều vô nghĩa. Cảm giác như không một thứ gì và không một ai tồn tại ngoài căn phòng nhỏ này. Bàn tay cô lần tới những sợi tóc sũng nước sau gáy anh, luống cuống ghị chặt lấy chúng. “Có,’ cô thì thào.

Damon dán mắt chăm chú vào những chiếc cúc áo sơ mi, nhếch môi mỉm cười khi nhìn thấy Julia đang cố giúp anh, những ngón tay họ cọ xát và quấn cả vào nhau bên dưới mặt nước. Khi khuôn ngực trần của anh lộ ra, Julia trượt tay xuống bề mặt trơn trượt, cứng như đá cẩm thạch ngâm trong nước. Núm vú cô lướt qua da anh, hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn vì bị kích thích. “Nhanh lên,” cô thúc giục, rải những nụ hôn lên mặt và cổ anh.

Damon ngừng lại gặp khó khăn khi cởi chiếc quần đang ướt sũng nước, một bên chân mày anh nhướn lên trào phúng. “Anh chưa bao giờ cởi quần dưới nước trước đây. Thật không dễ như em nghĩ đâu.”

“Thử cái khó hơn đi,” Julia vừa thì thầm vừa hôn anh. Lưỡi cô xâm nhập vào miệng anh, cám dỗ và trêu ngươi cho tới khi anh bật ra tiếng cười rên rĩ và thô bạo giật phắt chiếc quần xuống. Vậy cản trở cuối cùng cũng đã được giải thoát, phóng thích cho thằng nhóc hung hăng của anh nảy bật ra. Bàn tay Julia bao lấy cái chiều dài căng cứng nhưng lại mượt như lụa ấy, dịu dàng ôm chặt lấy và vuốt ve.

Anh gọi tên cô, giọng anh bị xé vụn bên tai cô, những ngón tay anh bấm sâu vào hông cô khi anh hướng dẫn cơ thể cô trên anh. Anh ghì chặt lấy cô và từ từ đẩy vào trong cô. Cô thút thít và níu chặt lấy anh, run rẩy khi khoái cảm bùng nổ. Damon thúc vào sâu hơn, khao khát những cú thúc thật nhanh nhưng sự va đập của nước đang kiềm lại và dày vò họ bằng nhịp điệu thật chậm rãi. Cơ thể họ uốn cong, ma xát vào nhau trong sự lả lướt như đang trêu ghẹo, hứa hẹn khoảng khắc này sẽ kéo dài bất tận.

Run rẩy, Julia quàng tay quanh vai anh, vùi mặt mình vào chiếc cổ đẫm nước của anh. Cô cảm nhận được một nguồn hơi mạnh mẽ đang căng tràn ra trong lồng ngực anh. Dường như chúng đang trở thành một thực thể sống, đang chia sẻ cùng một nhịp đập với những mạch máu và những sợi thần kinh. Khoái cảm đột ngột leo thang với cường độ mãnh liệt đến mức cô có cảm giác như bị điện giật. Tất cả sự nhận thức đều biến mất chỉ chừa lại cảm giác những chuyển động đang đang thúc mạnh vào trong cô, khoái cảm giống như một cơn lũ dữ cứ ồ ạt cuốn tới cho tới khi cô không thể nào chịu đựng thêm nữa.

Damon bóp nghẹt tiếng hét của cô bằng miệng mình, nhận thấy cái rùng mình chấn động của cơ thể cô khi cô lên đỉnh. Những múi cơ bên trong cô khẽ lay động thít chặt lại bao quanh anh, gửi tới cho chính anh sự giải thoát mãnh liệt. Anh nhắm nghiền mắt, mọi giác quan đều vỡ vụn, còn máu thì đang bị thiêu cháy bởi lửa. “Julia,” anh hổn hển vào chiếc cổ đang cong cứng lên của cô. “Anh sẽ không bao giờ để em đi… không bao giờ…”

Bằng cách nào đó Julia đã nghe được lời anh nói vượt lên trên dòng máu đang chảy điên cuồng, hỗn loạn trong mạch máu. Trong khi một phần trong cô nổi loạn chống đối lại cái bản năng chiếm hữu hiện rõ trong giọng anh, thì một phần khác lại đang lâng lâng bay bổng trong hạnh phúc. Cô cũng là của anh, cũng nhận được cùng sự thỏa mãn tột cùng khi họ hòa làm một… và mặc dù sự thiếu kinh nghiệm của mình cô biết cô sẽ không bao giờ tìm thấy được điều này ở một ai khác. Yếu đuối, thỏa mãn và tuyệt vọng, cô trượt theo cơ thể anh xuống nước. Bàn tay anh miết dọc trên cơ thể cô, dịu dàng lang thang từ cổ cho tới hông.

“Để anh ở với em đêm nay,” anh thì thầm.

Julia thấy không có lý do gì để từ chối, nó sẽ là đạo đức giả sau những gì vừa xảy ra. Cô gật nhẹ đầu rồi vặn mình thoát ra, cảm giác anh đang trượt khỏi cơ thể cô.

Liếc nhìn trở lại Damon, cô bị tắt nghẹn bởi tiếng cười khúc khích đột nhiên bùng ra khi thấy anh đang mò mẫm tìm đôi giày của mình ở dưới đáy bồn. Khi cuối cùng anh cũng trồi lên, giữ chặt món đồ bằng da đã bị phá hoại với vẻ mặt hoan hỉ, Julia chầm chậm lắc đầu. “Chẳng lẽ anh định đi bộ về quán trọ trong bộ đồ ướt sũng đó à? Anh sẽ bị lạnh đấy, hay còn tệ hơn nữa.”

Damon kéo cô ra khỏi bồn, đôi mắt xám của anh mơn trớn cơ thể trần truồng và đỏ ửng của cô. “Em có thể sưởi ấm cho anh khi chúng ta tới được phòng em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện