Đúng 11 giờ 30, cổng trường mở, rất nhiều học sinh đi bộ và đạp xe đi ra. Chi Nga ra hẳn ngoài xe ô tô để nhìn cho rõ. Cô nhớ anh ấy nói lớp chín anh đạp xe đi học. Anh cũng nói khi đó mẹ anh mua cho anh một chiếc xe đạp Thống Nhất vì thế phạm vi quan sát của Chi Nga cũng được giới hạn. Nhưng nhìn từ người đầu tiên đi ra cho đến người cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Sân trường bây giờ đã vắng lặng, chẳng thấy bóng ai đi ra.
Thấy nét buồn bã thất vọng vương đầy trên khuôn mặt cô bạn thân, Tery kéo cửa kính xe ô tô xuống, kéo áo Chi Nga.
“Hay cậu hỏi bảo vệ xem, khối lớp chín học sáng hay chiều?”
Chi Nga từ trong thất vọng bừng tỉnh, vội chạy vào cổng trường tìm bảo vệ. Thông thường phòng bảo vệ sẽ ngay ở ngay sau cổng trường thế mà Chi Nga ngó nghiêng một hồi vẫn chưa thấy, cô chạy lại nói với Tery đợi cô một chút. Đi sâu vào trong sân trường thì nhìn thấy lối rẽ vào sân vận động, cô vừa xoay người đi tiếp thì có người đằng sau thét to:
“Tránh ra!”
Chi Nga theo phản xạ quay đầu về phía tiếng hét nhưng muộn rồi. Một chiếc xe đạp bất ngờ phóng từ lối ra sân vận động định rẽ vào sân trường, vì phi nhanh quá nên tông phải Chi Nga, cô bé ngã lăn quay xuống đất. Đầu gối đập vào nền gạch rớm máu. Người tông phải cô cũng ngã nhào nhưng có vẻ không bị làm sao, cậu ta vội vàng quay sang xin lỗi Chi Nga rối rít.
Chi Nga ngồi bệt xuống, không quan tâm tới cái chân rớm máu, không quan tâm cả người ngồi bên cạnh đang xin lỗi, bởi vì Chi Nga nhìn thấy chiếc xe đạp thứ hai dừng lại ngay bên cạnh là một chiếc xe đạp Thống Nhất. Chủ nhân của cái xe ấy là người vửa hô to “tránh ra”. Cậu ta khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cao gầy và có cái một cái đầu rất to.
Đầu to dựng xe, ngồi cạnh bạn mình, thấp giọng hỏi Chi Nga:
“Em không sao chứ?”
Thấy Chi Nga vẫn ngây người ra không đáp, Đầu to quay sang mắng bạn mình:
“Mày đi chẳng cẩn thận gì cả, nhìn chân em bé này, còn bị dọa cho sợ ngây cả người rồi đây này.”
Thằng bạn bị ngã cũng đau, xe bị đổ cong cả vành. Cậu bạn nhăn nhó nhìn Đầu to.
“Này, hay mày đưa em gái này về giúp tao, tao đi sửa xe không về ông già tao đánh chết.”
Đầu to còn chưa kịp nghĩ thì cậu bạn đã cúi xuống nói với Chi Nga.
“Anh này sẽ đưa em về nhé?”
Chi Nga mong còn không được nên dùng hết sức gật mạnh đầu, hy vọng cậu bạn kia đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng mừng. Đầu to bất đắc dĩ nhìn thằng bạn dắt xe ra khỏi cổng trường rồi lại nhìn cô nhóc vẫn ngồi bệt dưới đất với cái đầu gối rướm máu. Không còn cách nào khác, Đầu to cúi xuống, cố gắng nở một nụ cười:
“Em đứng lên được không?”
Chi Nga lắc lắc đầu, đưa tay về phía Đầu to, hắn dù không muốn cũng phải cầm tay cô nhóc kéo lên. Bác bảo vệ từ chỗ nào cũng chạy tới, thấy chân Chi Nga bị thương thì đưa Chi Nga về phía phòng bảo vệ để rửa vết thương. Thời này không phải trường học nào cũng có phòng y tế nên bác bảo vệ “to” lắm, kiêm luôn cả chức của y tá học đường và đôi khi cả “xe cứu thương” nếu có em học sinh nào cần phải tới bệnh viện cấp cứu mà giáo viên chủ nhiệm không đi cùng được.
Vì nghĩ người làm Chi Nga bị thương là Đầu to nên suốt quáng đường bác luôn mồm mắng anh. Đầu to chỉ im lặng, dắt xe đạp đi bên cạnh Chi Nga và bác bảo vệ. Ôi, anh yêu của cô sao học tới lớp chín còn ngoan hiền thế? Người ta mắng oan mà cũng không nói gì sao? “Chú bảo vệ, người khác đâm cháu, là anh này đỡ cháu dậy!”
Cả bác bảo vệ và Đầu to nghe thấy thì đều ngạc nhiên quay sang nhìn Chi Nga. Bác bảo vệ ngạc nhiên vì mình trách nhầm người khác. Còn Quang thì ngạc nhiên vì cô nhóc này lại bênh mình, dù sao người làm cô bé bị thương cũng là bạn mình, mình bị mắng cũng không nên cãi lại.
Đầu gối được rửa và sát trùng rồi băng kín, chắc cũng đau lắm vì Đầu to nhíu mày liên tục khi nhìn bác bảo vệ giúp Chi Nga băng vết thương, cô cũng phối hợp ui a kêu đau mỗi khi thấy lông mày Đầu to nhíu lại. Thực tế thì cô nhóc chẳng thấy đau gì cả, lòng cô còn đang lâng lâng vì anh chàng của cô đang ngồi ngay bên cạnh cô đây.
Bác bảo vệ lầu bầu liên tục nói vết trầy lớn thế này kiểu gì cũng thành sẹo lớn cho coi. Dù không phải là người tông vào Chi Nga nhưng Quang vẫn nhìn cô nhóc với vẻ áy náy không thôi.
Kể cũng lạ, người Chi Nga yêu là một Quang trưởng thành, giỏi giang, và luôn bao bọc cô. Còn cậu nhóc này còn lâu mới có thể trở thành một Quang mà ngày xưa cô đã yêu. Nhưng Chi Nga vẫn xúc động, tim đập mạnh khi nhìn nhìn thấy cậu nhóc mới học lớp chín này. Vì đã quá lâu rồi cô chỉ được gặp anh trong giấc mơ nên cô mới có cảm xúc này khi gặp ngươi thật, hay bởi vì cô đã sống quá lâu trong cái thân thể nhỏ này vì thế mà tình cảm cũng dần dần tương xứng với độ tuổi? Cô hai mươi tuổi bị thu hút bở một Quang hai tư tuổi, cô hai mươi tám tuổi yêu say đắm một Quang ba mươi hai, và bây giờ đây, cô mười một tuổi thích vô cùng một nhóc Quang mười lăm.
“Nhà em ở đâu anh đưa em về?”
Câu hỏi của Đầu to làm Chi Nga quay trở về hiện thực, cái đầu gối của cô đã được băng kín lại. Cô cúi đầu đảo mắt nghĩ gợi một lát mới cười với anh nói:
“Nhà em ở gần chợ Vườn Hoa.”
Chi Nga cám ơn bác bảo vệ rồi tập tễnh đi theo Đầu to ra xe. Hơi vất vả mới tự mình leo lên xe vì cái xe hơi cao so với con nhóc như cô. Quang chỉ đứng im giữ xe nhìn cô leo lên.
Chi Nga không giận vì nếu từ bé anh đã ga lăng xởi lởi với con gái thì còn có thể ở không mà chờ đến lúc gặp cô sao?
Khi xe đạp đi ra đến cổng, Tery vì sốt ruột nên đã ra khỏi xe ô tô mà ngó nghiêng, khiến những người xung quanh đều quay đầu tò mò nhìn cậu ta. Vẻ ngoài thu hút ánh nhìn và cả cái ô tô mà cậu đứng cạnh khiến cho ai cũng ngoái đầu lại nhìn. Trong số đó có cả Đầu to. Nhưng vì phải đưa Chi Nga về nhà nên cậu ta chỉ tò mò nhìn một cái và vẫn tiếp tục đạp xe đi.
Tery rất nhanh nhận ra Chi Nga đang ngồi sau xe đạp, nhưng chưa kịp gọi thì đã thấy cô bạn ra hiệu im lặng. Tery nhìn thấy người đang đạp xe chở cô đi có cái đầu khá to thì lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu ta lầu bầu ra miệng:
“Còn sợ gặp mà người ta không nhận ra, nhanh như thế đã ở chung một chỗ. Cô bạn này cũng nhanh nhẹn quá cơ.”
Chi Nga biết thừa đằng sau có xe ô tô của Tery đuổi theo, nhưng sự tập trung của cô chỉ nằm ở người đang ngồi ngay trước cô mà thôi. Anh nói:
“Còn đau không?”
“Dạ, hết rồi!”
“Em tên gì?”
“Em tên Chi Nga, Chi Nga ạ.”
“Ừ, tên anh là Quang, Chi Nga mấy tuổi rồi?”
Chi Nga có chút uể oải, hóa ra anh chẳng nhớ được đã từng gặp cô. Rõ ràng lần trước cô đã nói “Tên em là Chi Nga, anh phải nhớ, tên em là Chi Nga”, rốt cuộc anh không nhớ. Bất quá Chi Nga cũng không nhắc lại. Nếu lần đó Chi Nga không cởi trần và mặc độc một cái quần đùi xanh khiến người khác tưởng là con trai thì cô cũng muốn ôn lại chút kỷ niệm. Đáng tiếc người ta không nhớ, còn cô thì vì xấu hổ mà không dám nhắc lại. Cô uể oải đáp:
“Em mười một ạ.”
“Ồ, thế học lớp năm à? Đồng phục của em là đồng phục cấp hai mà, đồng phục này trông hơi lạ, em học trường nào vậy?”
Hỏi liền một lúc mấy câu, toàn câu không khó trả lời vì trả lời xong làm sao mà giải thích tiếp. Một đứa mười một tuổi tại sao lại học lớp chín và mặc đồng phục cấp hai một trường ngoại thành Hà Nội thì ở thành phố Thanh Hóa làm gì? Còn đang cân nhắc trả lời thì nhìn sang bên đường thấy xe ô tô đang lái tà tà cách đó không xa. Trong xe Tery mở cửa kính, Chi Nga nhìn thấy hàng chữ to viết trong cuốn tập được giơ lên, hai chữ “Tớ đói”.
Thằng bạn chết tiệt có cần sát phong cảnh như thế không? Chi Nga làm động tác phẩy tay đuổi cút.
Không thấy cô nhóc trả lời. Quang chỉ thuận miệng hỏi cho đường đi bớt nhàm chán chứ cũng chẳng để ý đến câu trả lời. Mặc đồng phục cấp hai thì sao chứ, biết đâu là đồ của chị gái hay chị họ, có gì đặc biệt đâu. Quang lại cất tiếng hỏi:
“Em tới trường làm gì vậy?”
Chi Nga đang bị phân tâm vì Tery bên kia đường nên nghe được câu hỏi ấy thì buột miệng trả lời mà chưa kịp suy nghĩ:
“Em tìm anh.”
“Anh trai hả?”
Chi Nga nghẹn họng, anh yêu, em tìm anh yêu, là anh ông anh yêu ngốc nghếch có cái đầu to đùng đang ngồi ngay trước mặt em đây này. Nhưng sao mà sao cô trả lời như thế được nhỉ?
“Anh trai em học lớp mấy?”
“Lớp chín ạ.” Câu này không phải là nói dối.
“Ồ, cùng khối với anh à, tên là gì thế, học lớp chín nào? Có khi anh biết đấy.”
Giọng Quang trở lên hào hứng, như thể tìm được chủ đề mình thích.
Anh làm sao mà biết anh trai em được, căn bản hai người học khác trường và chắc chắn là chưa từng gặp nhau. Nhưng nếu nói thế thì phải giải thích làm sao việc cô xuất hiện ở cổng trường anh đây? Không thể nói em là fan cuồng của anh nên lặn lội từ Hà Nội tới đây tìm anh, xin hãy nể tình hôm nay là sinh nhật em mà hẹn hò với em một buổi. Đảm bảo nghe xong anh sẽ cho rằng cô là con điên, hất văng cô xuống đất, quay xe đạp cấp tốc phóng đi đầu không thèm ngoảnh lại. Thế nên Chi Nga đành nói:
“Em không nói đâu, nếu biết có người tông xe làm em bị thương, anh trai em sẽ tìm người đó tính sổ mất.”
Với bản tính bảo vệ người nhà của anh trai Chi Nga thì điều này cô nói cũng là thật. Chỉ có điều, nếu anh trai biết chuyện, muốn tìm người mà đánh thì e là khoảng cách hơi xa.
Đầu to nghe thấy thế cũng chỉ cười, không gặng hỏi nữa. Nhìn thấy chợ Vườn Hoa trước mắt, quay đầu lại hỏi:
“Nhà em ở đâu?”
Bàn tay cầm vạt áo của Chi Nga khẽ xiết chặt. Nhanh như thế đã đến rồi sao? Xa lần này thì hẳn phải đợi đến lúc học đại học mới gặp lại anh. Chi Nga nôn nóng kéo áo Đầu to khiến cậu ta phải quay đầu lại.
“Sao thế?”
Cô ấp úng mãi mới nói:
“Nhà em chẳng có ai ở nhà cả, hay anh đưa em đi chơi một vòng được không?”
Bàn chân đạp xe của Đầu to chậm lại. Cậu không có thói quen đi chơi với người lạ, càng không biết cách chơi với một cô bé, và đặc biệt là bụng cậu đang đánh trống liên hồi. Nếu tiếp tục đạp xe sẽ đói hoa mắt mất. Nhưng mà cậu cũng như cô nhóc này, về nhà mà chẳng có ai. Mẹ đi làm cả ngày, còn làm ca kíp, lúc nào cậu cũng thui thủi một mình, thế nên cậu hiểu cảm giác cô đơn của cô nhóc. Có điều Đầu to vẫn không muốn tiếp tục đạp xe đi lòng vòng nữa, càng không muốn đưa cô nhóc này về nhà mình ăn cơm nên đành lờ đi yêu cầu của cô mà tiếp tục hỏi:
“Nhà em ở đâu?”
Quả nhiên cô nhóc thất vọng. Im lặng một lúc mới có tiếng đáp:
“Rẽ vào khu tập thể Bưu Điện.”
Chi Nga chỉ lối cho Đầu to đi tới nơi mà bảy năm sau anh và mẹ anh sẽ chuyển tới, là nơi mà cô đã vài lần đến thăm trước đây. Nhưng bây giờ khu này nhìn khác quá, lối vào vẫn còn là đường rải sỏi chứ không phải đường nhựa, khu nhà bên trong cũng sơ sài có vài nhà cấp bốn chứ không đông đúc như sau này. Sợ Quang sẽ đưa vào tận nhà thì cô biết rẽ vào nhà nào bây giờ. Thế nên Chi Nga đành kéo áo Quang nói muốn dừng ở đầu ngõ. Quang cũng không hỏi nhiều mà dừng xe lại. Lần này khi Chi Nga leo xuống xe, anh có đỡ vai cô một chút.
Nhìn vào đầu gối băng trắng xóa của Chi Nga, Quang dịu giọng nhắc nhở:
“Cẩn thận không để lại sẹo nhé.”
Chi Nga ỉu xìu mặt, miệng nhỏ khẽ đáp một tiếng: “Vâng”.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu, sụp vai ủ rũ của Chi Nga, Quang vừa thương vừa buồn cười, vừa chẳng biết phải làm gì. Anh xoa đầu cô nhóc nhẹ nhàng nói:
“Anh về nhà cũng chẳng có ai, nhưng vì chẳng có ai nên anh nhất định phải về, như thế khi mẹ anh trở về mới không thấy buồn, mới không có cảm giác cô đơn như anh.”
Chi Nga ngẩng đầu nhìn Quang với đôi mắt to tròn ánh lên nét vui mừng và ngạc nhiên. Dù khuôn mặt anh chưa thoát hết nét mềm mại của một bé trai, thậm chí còn chưa vỡ giọng, dáng mảnh khảnh chứ không đậm người như sau này nhưng anh thực sự vẫn là Quang của cô. Anh luôn ấm áp và quan tâm đến những người thân yêu như thế. Anh là người sẽ không tắt điện thoại mặc cho khách hàng có thể làm phiền lúc nửa đêm chỉ vì một lần cô đau bụng gọi cho anh lúc hai giờ sáng mà không được. Cô đau lòng cằn nhằn vì đôi mắt thâm đen thiếu ngủ của anh, yêu cầu anh tắt máy trước khi ngủ thì anh nói “Anh sợ lúc em cần mà không gọi được anh”. Anh là người luôn tới đầu tiên khi cô gọi. Là người khi cô làm sai luôn xoa đầu cô mà nói “Lần sau sẽ tốt hơn”. Là người chỉ cần cô quay đầu lại đã thấy anh đứng đằng sau, mỉm cười ấm áp với cô.
Thấy cô bé con lại ngẩn người ra, Quang cười nói:
“Em về đi, ít ra em cũng có hơn anh một ông anh hung dữ, nếu có ai tông xe vào anh thì cũng chẳng có ông anh nào giúp anh đi tìm người tông xe mà tính sổ cả.”
Nói rồi Quang chuyển cái cặp sách để ở giỏ xe cho ra yên sau buộc lại. Cặp sách khá nặng mà giỏ xe lại yếu, nếu không phải vì hôm nay chở cô bé này thì anh đã không để cặp vào giỏ xe. Vì vừa giữ xe vừa dùng dây chằng buộc cặp sách nên Quang không cẩn thận mà làm rơi cặp sách xuống đất làm sách vở xổ tung ra. Chi Nga vội vàng cúi xuống nhặt giúp trong khi Quang dựng xe. Một bài kiểm tra tiếng Anh rơi ra từ quyển vở kẹp.
Anh từng nói hồi cấp hai anh dốt tiếng Anh lắm, toàn chép bài của thằng bên cạnh, một từ bẻ đôi cũng không biết, thế nên Chi Nga che miệng cười, bụng thầm nghĩ thanh niên nghiêm túc như anh mà cũng chép bài sao. Nhưng cô vẫn chớp mắt giả bộ ngây thơ hỏi:
“Anh học giỏi tiếng Anh lắm à, được hẳn 10 này.”
Quang gãi đầu có chút xấu hổ, vừa xếp lại cặp sách vừa nói:
“Một thằng nhóc anh quen mấy năm trước, kém anh đến vài tuổi ấy, thế mà nói tiếng Anh với Tây nhanh như gió, anh bị ấn tượng nên mới chăm chỉ một chút.”
Bàn tay đưa bài kiểm tra trả Quang chợt khựng lại, giọng Chi Nga run run hỏi tiếp:
“Làm sao mà anh quen thằng nhóc ấy?”
“À, nó đi du lịch bị lạc, anh giúp nó tới trạm phát thanh tìm người nhà.”
Quả nhiên anh vẫn nhớ, và quả nhiên anh không nghe được bản tin phát thanh đính chính, cư nhiên nghĩ Chi Nga là con trai. Nhưng Chi Nga lại chẳng muốn giải thích gì cả. Hóa ra không phải chỉ có mình cô âm thầm hướng tới anh, âm thầm thích anh không điều kiện. Hóa ra sự tồn tại của cô đã khiến anh chú ý, ít nhất anh cũng nhớ có một đứa trẻ bị lạc mà anh đưa đến trạm phát thanh, hay ít nhất anh cũng vì đứa trẻ đó ảnh hưởng mà chăm chỉ học tiếng Anh hơn. Chỉ chút ít đó thôi cũng làm Chi Nga thỏa mãn rồi bởi vì sau này cô có thể nói với anh “từ khi là một đứa trẻ sáu tuổi em đã thích anh” mà không sợ anh không có chút ấn tượng nào về cô khi cô sáu tuổi.
Quang leo lên xe nhưng không quên quay đầu lại bảo cô nhóc về nhà đi. Nhìn thấy Đầu to co chân lên đạp xe, Chi Nga vội vã nắm chỗ ngồi sau xe giữ chặt. Xe như bị phanh lại khiến người Quang khẽ chúi về phía trước. Chi Nga vội vã níu tay Quang lại, cô nói:
“Em là Chi Nga, anh phải nhớ em là Chi Nga.”
Quang cười, lại xoa đầu Chi Nga. Hơi buồn cười vì hành động của cô nhóc, nhưng không hiểu sao anh thấy cô bé này có lý do để làm thế. Nhưng nghĩ một hồi anh chỉ có thể nghĩ ra một lý do. Anh nói:
“Anh biết rồi, nếu bất ngờ có người tính sổ với bạn anh, anh sẽ nhớ đó là anh trai Chi Nga.”
Nói rồi anh co chân đạp xe đi thẳng. Khi về tới nhà mới thấy cái điệu níu tay nhắc lại tên mình mấy lần của cô bé có điểm gì đó quen nhưng phải rất nhiều năm sau đó anh mới biết là tại sao thấy quen.
Bóng anh yêu đạp xe bất ngờ bị che khuất bởi một cái bánh bao hua hua trước mặt. Chi Nga gạt tay Tery ra cố gắng nhìn thêm một chút nữa.
<Thôi ăn đi, đói chết rồi, người ta chẳng phải đã đi xa tít rồi sao? Lưu luyến thế sao không hẹn người ta đi chơi thêm, chiều về cũng được mà. Hay thương tớ bị đói nên phải về? Nếu thế thì tớ cảm động quá, không bõ cái công tớ yêu quý cậu mấy năm nay.>
Đói và mệt quá Tery còn chả buồn động não nói tiếng Việt mà phun ra một tràng tiếng Anh. Xe ô tô đã đỗ bên cạnh từ bao giờ mà Chi Nga không biết. Cô đón lấy cái bánh bao, vừa cắn vừa chui vào xe. Tery vội vã đuổi theo.
<Nói chuyện một chút thế thôi sao? Như thế này mà về có tiếc không?>
Chi Nga lắc đầu, cười rất tươi, mắt lấp lánh nhìn cảnh vật xung quanh.
“Không tiếc.”
Xe chạy một đoạn cô mới quay sang Tery chân thành nói:
“Tery, cám ơn!”
Tery chỉ hừ mũi cười rồi vẫn chăm chú gặm bánh bao.
Hai ngày sau đó Tery trở về Anh, để lại một khoảng trống lớn trong lòng Chi Nga, một khoảng trống nhỏ hơn một chút trong lòng Kha, và nhiều khoảng trống nhỏ hơn chút nữa trong lòng những đứa trẻ thị trấn Ngọc Hiên. Đủ thấy cậu bé tóc vàng này đã được yêu quý như thế nào.
Thấy nét buồn bã thất vọng vương đầy trên khuôn mặt cô bạn thân, Tery kéo cửa kính xe ô tô xuống, kéo áo Chi Nga.
“Hay cậu hỏi bảo vệ xem, khối lớp chín học sáng hay chiều?”
Chi Nga từ trong thất vọng bừng tỉnh, vội chạy vào cổng trường tìm bảo vệ. Thông thường phòng bảo vệ sẽ ngay ở ngay sau cổng trường thế mà Chi Nga ngó nghiêng một hồi vẫn chưa thấy, cô chạy lại nói với Tery đợi cô một chút. Đi sâu vào trong sân trường thì nhìn thấy lối rẽ vào sân vận động, cô vừa xoay người đi tiếp thì có người đằng sau thét to:
“Tránh ra!”
Chi Nga theo phản xạ quay đầu về phía tiếng hét nhưng muộn rồi. Một chiếc xe đạp bất ngờ phóng từ lối ra sân vận động định rẽ vào sân trường, vì phi nhanh quá nên tông phải Chi Nga, cô bé ngã lăn quay xuống đất. Đầu gối đập vào nền gạch rớm máu. Người tông phải cô cũng ngã nhào nhưng có vẻ không bị làm sao, cậu ta vội vàng quay sang xin lỗi Chi Nga rối rít.
Chi Nga ngồi bệt xuống, không quan tâm tới cái chân rớm máu, không quan tâm cả người ngồi bên cạnh đang xin lỗi, bởi vì Chi Nga nhìn thấy chiếc xe đạp thứ hai dừng lại ngay bên cạnh là một chiếc xe đạp Thống Nhất. Chủ nhân của cái xe ấy là người vửa hô to “tránh ra”. Cậu ta khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cao gầy và có cái một cái đầu rất to.
Đầu to dựng xe, ngồi cạnh bạn mình, thấp giọng hỏi Chi Nga:
“Em không sao chứ?”
Thấy Chi Nga vẫn ngây người ra không đáp, Đầu to quay sang mắng bạn mình:
“Mày đi chẳng cẩn thận gì cả, nhìn chân em bé này, còn bị dọa cho sợ ngây cả người rồi đây này.”
Thằng bạn bị ngã cũng đau, xe bị đổ cong cả vành. Cậu bạn nhăn nhó nhìn Đầu to.
“Này, hay mày đưa em gái này về giúp tao, tao đi sửa xe không về ông già tao đánh chết.”
Đầu to còn chưa kịp nghĩ thì cậu bạn đã cúi xuống nói với Chi Nga.
“Anh này sẽ đưa em về nhé?”
Chi Nga mong còn không được nên dùng hết sức gật mạnh đầu, hy vọng cậu bạn kia đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng mừng. Đầu to bất đắc dĩ nhìn thằng bạn dắt xe ra khỏi cổng trường rồi lại nhìn cô nhóc vẫn ngồi bệt dưới đất với cái đầu gối rướm máu. Không còn cách nào khác, Đầu to cúi xuống, cố gắng nở một nụ cười:
“Em đứng lên được không?”
Chi Nga lắc lắc đầu, đưa tay về phía Đầu to, hắn dù không muốn cũng phải cầm tay cô nhóc kéo lên. Bác bảo vệ từ chỗ nào cũng chạy tới, thấy chân Chi Nga bị thương thì đưa Chi Nga về phía phòng bảo vệ để rửa vết thương. Thời này không phải trường học nào cũng có phòng y tế nên bác bảo vệ “to” lắm, kiêm luôn cả chức của y tá học đường và đôi khi cả “xe cứu thương” nếu có em học sinh nào cần phải tới bệnh viện cấp cứu mà giáo viên chủ nhiệm không đi cùng được.
Vì nghĩ người làm Chi Nga bị thương là Đầu to nên suốt quáng đường bác luôn mồm mắng anh. Đầu to chỉ im lặng, dắt xe đạp đi bên cạnh Chi Nga và bác bảo vệ. Ôi, anh yêu của cô sao học tới lớp chín còn ngoan hiền thế? Người ta mắng oan mà cũng không nói gì sao? “Chú bảo vệ, người khác đâm cháu, là anh này đỡ cháu dậy!”
Cả bác bảo vệ và Đầu to nghe thấy thì đều ngạc nhiên quay sang nhìn Chi Nga. Bác bảo vệ ngạc nhiên vì mình trách nhầm người khác. Còn Quang thì ngạc nhiên vì cô nhóc này lại bênh mình, dù sao người làm cô bé bị thương cũng là bạn mình, mình bị mắng cũng không nên cãi lại.
Đầu gối được rửa và sát trùng rồi băng kín, chắc cũng đau lắm vì Đầu to nhíu mày liên tục khi nhìn bác bảo vệ giúp Chi Nga băng vết thương, cô cũng phối hợp ui a kêu đau mỗi khi thấy lông mày Đầu to nhíu lại. Thực tế thì cô nhóc chẳng thấy đau gì cả, lòng cô còn đang lâng lâng vì anh chàng của cô đang ngồi ngay bên cạnh cô đây.
Bác bảo vệ lầu bầu liên tục nói vết trầy lớn thế này kiểu gì cũng thành sẹo lớn cho coi. Dù không phải là người tông vào Chi Nga nhưng Quang vẫn nhìn cô nhóc với vẻ áy náy không thôi.
Kể cũng lạ, người Chi Nga yêu là một Quang trưởng thành, giỏi giang, và luôn bao bọc cô. Còn cậu nhóc này còn lâu mới có thể trở thành một Quang mà ngày xưa cô đã yêu. Nhưng Chi Nga vẫn xúc động, tim đập mạnh khi nhìn nhìn thấy cậu nhóc mới học lớp chín này. Vì đã quá lâu rồi cô chỉ được gặp anh trong giấc mơ nên cô mới có cảm xúc này khi gặp ngươi thật, hay bởi vì cô đã sống quá lâu trong cái thân thể nhỏ này vì thế mà tình cảm cũng dần dần tương xứng với độ tuổi? Cô hai mươi tuổi bị thu hút bở một Quang hai tư tuổi, cô hai mươi tám tuổi yêu say đắm một Quang ba mươi hai, và bây giờ đây, cô mười một tuổi thích vô cùng một nhóc Quang mười lăm.
“Nhà em ở đâu anh đưa em về?”
Câu hỏi của Đầu to làm Chi Nga quay trở về hiện thực, cái đầu gối của cô đã được băng kín lại. Cô cúi đầu đảo mắt nghĩ gợi một lát mới cười với anh nói:
“Nhà em ở gần chợ Vườn Hoa.”
Chi Nga cám ơn bác bảo vệ rồi tập tễnh đi theo Đầu to ra xe. Hơi vất vả mới tự mình leo lên xe vì cái xe hơi cao so với con nhóc như cô. Quang chỉ đứng im giữ xe nhìn cô leo lên.
Chi Nga không giận vì nếu từ bé anh đã ga lăng xởi lởi với con gái thì còn có thể ở không mà chờ đến lúc gặp cô sao?
Khi xe đạp đi ra đến cổng, Tery vì sốt ruột nên đã ra khỏi xe ô tô mà ngó nghiêng, khiến những người xung quanh đều quay đầu tò mò nhìn cậu ta. Vẻ ngoài thu hút ánh nhìn và cả cái ô tô mà cậu đứng cạnh khiến cho ai cũng ngoái đầu lại nhìn. Trong số đó có cả Đầu to. Nhưng vì phải đưa Chi Nga về nhà nên cậu ta chỉ tò mò nhìn một cái và vẫn tiếp tục đạp xe đi.
Tery rất nhanh nhận ra Chi Nga đang ngồi sau xe đạp, nhưng chưa kịp gọi thì đã thấy cô bạn ra hiệu im lặng. Tery nhìn thấy người đang đạp xe chở cô đi có cái đầu khá to thì lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu ta lầu bầu ra miệng:
“Còn sợ gặp mà người ta không nhận ra, nhanh như thế đã ở chung một chỗ. Cô bạn này cũng nhanh nhẹn quá cơ.”
Chi Nga biết thừa đằng sau có xe ô tô của Tery đuổi theo, nhưng sự tập trung của cô chỉ nằm ở người đang ngồi ngay trước cô mà thôi. Anh nói:
“Còn đau không?”
“Dạ, hết rồi!”
“Em tên gì?”
“Em tên Chi Nga, Chi Nga ạ.”
“Ừ, tên anh là Quang, Chi Nga mấy tuổi rồi?”
Chi Nga có chút uể oải, hóa ra anh chẳng nhớ được đã từng gặp cô. Rõ ràng lần trước cô đã nói “Tên em là Chi Nga, anh phải nhớ, tên em là Chi Nga”, rốt cuộc anh không nhớ. Bất quá Chi Nga cũng không nhắc lại. Nếu lần đó Chi Nga không cởi trần và mặc độc một cái quần đùi xanh khiến người khác tưởng là con trai thì cô cũng muốn ôn lại chút kỷ niệm. Đáng tiếc người ta không nhớ, còn cô thì vì xấu hổ mà không dám nhắc lại. Cô uể oải đáp:
“Em mười một ạ.”
“Ồ, thế học lớp năm à? Đồng phục của em là đồng phục cấp hai mà, đồng phục này trông hơi lạ, em học trường nào vậy?”
Hỏi liền một lúc mấy câu, toàn câu không khó trả lời vì trả lời xong làm sao mà giải thích tiếp. Một đứa mười một tuổi tại sao lại học lớp chín và mặc đồng phục cấp hai một trường ngoại thành Hà Nội thì ở thành phố Thanh Hóa làm gì? Còn đang cân nhắc trả lời thì nhìn sang bên đường thấy xe ô tô đang lái tà tà cách đó không xa. Trong xe Tery mở cửa kính, Chi Nga nhìn thấy hàng chữ to viết trong cuốn tập được giơ lên, hai chữ “Tớ đói”.
Thằng bạn chết tiệt có cần sát phong cảnh như thế không? Chi Nga làm động tác phẩy tay đuổi cút.
Không thấy cô nhóc trả lời. Quang chỉ thuận miệng hỏi cho đường đi bớt nhàm chán chứ cũng chẳng để ý đến câu trả lời. Mặc đồng phục cấp hai thì sao chứ, biết đâu là đồ của chị gái hay chị họ, có gì đặc biệt đâu. Quang lại cất tiếng hỏi:
“Em tới trường làm gì vậy?”
Chi Nga đang bị phân tâm vì Tery bên kia đường nên nghe được câu hỏi ấy thì buột miệng trả lời mà chưa kịp suy nghĩ:
“Em tìm anh.”
“Anh trai hả?”
Chi Nga nghẹn họng, anh yêu, em tìm anh yêu, là anh ông anh yêu ngốc nghếch có cái đầu to đùng đang ngồi ngay trước mặt em đây này. Nhưng sao mà sao cô trả lời như thế được nhỉ?
“Anh trai em học lớp mấy?”
“Lớp chín ạ.” Câu này không phải là nói dối.
“Ồ, cùng khối với anh à, tên là gì thế, học lớp chín nào? Có khi anh biết đấy.”
Giọng Quang trở lên hào hứng, như thể tìm được chủ đề mình thích.
Anh làm sao mà biết anh trai em được, căn bản hai người học khác trường và chắc chắn là chưa từng gặp nhau. Nhưng nếu nói thế thì phải giải thích làm sao việc cô xuất hiện ở cổng trường anh đây? Không thể nói em là fan cuồng của anh nên lặn lội từ Hà Nội tới đây tìm anh, xin hãy nể tình hôm nay là sinh nhật em mà hẹn hò với em một buổi. Đảm bảo nghe xong anh sẽ cho rằng cô là con điên, hất văng cô xuống đất, quay xe đạp cấp tốc phóng đi đầu không thèm ngoảnh lại. Thế nên Chi Nga đành nói:
“Em không nói đâu, nếu biết có người tông xe làm em bị thương, anh trai em sẽ tìm người đó tính sổ mất.”
Với bản tính bảo vệ người nhà của anh trai Chi Nga thì điều này cô nói cũng là thật. Chỉ có điều, nếu anh trai biết chuyện, muốn tìm người mà đánh thì e là khoảng cách hơi xa.
Đầu to nghe thấy thế cũng chỉ cười, không gặng hỏi nữa. Nhìn thấy chợ Vườn Hoa trước mắt, quay đầu lại hỏi:
“Nhà em ở đâu?”
Bàn tay cầm vạt áo của Chi Nga khẽ xiết chặt. Nhanh như thế đã đến rồi sao? Xa lần này thì hẳn phải đợi đến lúc học đại học mới gặp lại anh. Chi Nga nôn nóng kéo áo Đầu to khiến cậu ta phải quay đầu lại.
“Sao thế?”
Cô ấp úng mãi mới nói:
“Nhà em chẳng có ai ở nhà cả, hay anh đưa em đi chơi một vòng được không?”
Bàn chân đạp xe của Đầu to chậm lại. Cậu không có thói quen đi chơi với người lạ, càng không biết cách chơi với một cô bé, và đặc biệt là bụng cậu đang đánh trống liên hồi. Nếu tiếp tục đạp xe sẽ đói hoa mắt mất. Nhưng mà cậu cũng như cô nhóc này, về nhà mà chẳng có ai. Mẹ đi làm cả ngày, còn làm ca kíp, lúc nào cậu cũng thui thủi một mình, thế nên cậu hiểu cảm giác cô đơn của cô nhóc. Có điều Đầu to vẫn không muốn tiếp tục đạp xe đi lòng vòng nữa, càng không muốn đưa cô nhóc này về nhà mình ăn cơm nên đành lờ đi yêu cầu của cô mà tiếp tục hỏi:
“Nhà em ở đâu?”
Quả nhiên cô nhóc thất vọng. Im lặng một lúc mới có tiếng đáp:
“Rẽ vào khu tập thể Bưu Điện.”
Chi Nga chỉ lối cho Đầu to đi tới nơi mà bảy năm sau anh và mẹ anh sẽ chuyển tới, là nơi mà cô đã vài lần đến thăm trước đây. Nhưng bây giờ khu này nhìn khác quá, lối vào vẫn còn là đường rải sỏi chứ không phải đường nhựa, khu nhà bên trong cũng sơ sài có vài nhà cấp bốn chứ không đông đúc như sau này. Sợ Quang sẽ đưa vào tận nhà thì cô biết rẽ vào nhà nào bây giờ. Thế nên Chi Nga đành kéo áo Quang nói muốn dừng ở đầu ngõ. Quang cũng không hỏi nhiều mà dừng xe lại. Lần này khi Chi Nga leo xuống xe, anh có đỡ vai cô một chút.
Nhìn vào đầu gối băng trắng xóa của Chi Nga, Quang dịu giọng nhắc nhở:
“Cẩn thận không để lại sẹo nhé.”
Chi Nga ỉu xìu mặt, miệng nhỏ khẽ đáp một tiếng: “Vâng”.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu, sụp vai ủ rũ của Chi Nga, Quang vừa thương vừa buồn cười, vừa chẳng biết phải làm gì. Anh xoa đầu cô nhóc nhẹ nhàng nói:
“Anh về nhà cũng chẳng có ai, nhưng vì chẳng có ai nên anh nhất định phải về, như thế khi mẹ anh trở về mới không thấy buồn, mới không có cảm giác cô đơn như anh.”
Chi Nga ngẩng đầu nhìn Quang với đôi mắt to tròn ánh lên nét vui mừng và ngạc nhiên. Dù khuôn mặt anh chưa thoát hết nét mềm mại của một bé trai, thậm chí còn chưa vỡ giọng, dáng mảnh khảnh chứ không đậm người như sau này nhưng anh thực sự vẫn là Quang của cô. Anh luôn ấm áp và quan tâm đến những người thân yêu như thế. Anh là người sẽ không tắt điện thoại mặc cho khách hàng có thể làm phiền lúc nửa đêm chỉ vì một lần cô đau bụng gọi cho anh lúc hai giờ sáng mà không được. Cô đau lòng cằn nhằn vì đôi mắt thâm đen thiếu ngủ của anh, yêu cầu anh tắt máy trước khi ngủ thì anh nói “Anh sợ lúc em cần mà không gọi được anh”. Anh là người luôn tới đầu tiên khi cô gọi. Là người khi cô làm sai luôn xoa đầu cô mà nói “Lần sau sẽ tốt hơn”. Là người chỉ cần cô quay đầu lại đã thấy anh đứng đằng sau, mỉm cười ấm áp với cô.
Thấy cô bé con lại ngẩn người ra, Quang cười nói:
“Em về đi, ít ra em cũng có hơn anh một ông anh hung dữ, nếu có ai tông xe vào anh thì cũng chẳng có ông anh nào giúp anh đi tìm người tông xe mà tính sổ cả.”
Nói rồi Quang chuyển cái cặp sách để ở giỏ xe cho ra yên sau buộc lại. Cặp sách khá nặng mà giỏ xe lại yếu, nếu không phải vì hôm nay chở cô bé này thì anh đã không để cặp vào giỏ xe. Vì vừa giữ xe vừa dùng dây chằng buộc cặp sách nên Quang không cẩn thận mà làm rơi cặp sách xuống đất làm sách vở xổ tung ra. Chi Nga vội vàng cúi xuống nhặt giúp trong khi Quang dựng xe. Một bài kiểm tra tiếng Anh rơi ra từ quyển vở kẹp.
Anh từng nói hồi cấp hai anh dốt tiếng Anh lắm, toàn chép bài của thằng bên cạnh, một từ bẻ đôi cũng không biết, thế nên Chi Nga che miệng cười, bụng thầm nghĩ thanh niên nghiêm túc như anh mà cũng chép bài sao. Nhưng cô vẫn chớp mắt giả bộ ngây thơ hỏi:
“Anh học giỏi tiếng Anh lắm à, được hẳn 10 này.”
Quang gãi đầu có chút xấu hổ, vừa xếp lại cặp sách vừa nói:
“Một thằng nhóc anh quen mấy năm trước, kém anh đến vài tuổi ấy, thế mà nói tiếng Anh với Tây nhanh như gió, anh bị ấn tượng nên mới chăm chỉ một chút.”
Bàn tay đưa bài kiểm tra trả Quang chợt khựng lại, giọng Chi Nga run run hỏi tiếp:
“Làm sao mà anh quen thằng nhóc ấy?”
“À, nó đi du lịch bị lạc, anh giúp nó tới trạm phát thanh tìm người nhà.”
Quả nhiên anh vẫn nhớ, và quả nhiên anh không nghe được bản tin phát thanh đính chính, cư nhiên nghĩ Chi Nga là con trai. Nhưng Chi Nga lại chẳng muốn giải thích gì cả. Hóa ra không phải chỉ có mình cô âm thầm hướng tới anh, âm thầm thích anh không điều kiện. Hóa ra sự tồn tại của cô đã khiến anh chú ý, ít nhất anh cũng nhớ có một đứa trẻ bị lạc mà anh đưa đến trạm phát thanh, hay ít nhất anh cũng vì đứa trẻ đó ảnh hưởng mà chăm chỉ học tiếng Anh hơn. Chỉ chút ít đó thôi cũng làm Chi Nga thỏa mãn rồi bởi vì sau này cô có thể nói với anh “từ khi là một đứa trẻ sáu tuổi em đã thích anh” mà không sợ anh không có chút ấn tượng nào về cô khi cô sáu tuổi.
Quang leo lên xe nhưng không quên quay đầu lại bảo cô nhóc về nhà đi. Nhìn thấy Đầu to co chân lên đạp xe, Chi Nga vội vã nắm chỗ ngồi sau xe giữ chặt. Xe như bị phanh lại khiến người Quang khẽ chúi về phía trước. Chi Nga vội vã níu tay Quang lại, cô nói:
“Em là Chi Nga, anh phải nhớ em là Chi Nga.”
Quang cười, lại xoa đầu Chi Nga. Hơi buồn cười vì hành động của cô nhóc, nhưng không hiểu sao anh thấy cô bé này có lý do để làm thế. Nhưng nghĩ một hồi anh chỉ có thể nghĩ ra một lý do. Anh nói:
“Anh biết rồi, nếu bất ngờ có người tính sổ với bạn anh, anh sẽ nhớ đó là anh trai Chi Nga.”
Nói rồi anh co chân đạp xe đi thẳng. Khi về tới nhà mới thấy cái điệu níu tay nhắc lại tên mình mấy lần của cô bé có điểm gì đó quen nhưng phải rất nhiều năm sau đó anh mới biết là tại sao thấy quen.
Bóng anh yêu đạp xe bất ngờ bị che khuất bởi một cái bánh bao hua hua trước mặt. Chi Nga gạt tay Tery ra cố gắng nhìn thêm một chút nữa.
<Thôi ăn đi, đói chết rồi, người ta chẳng phải đã đi xa tít rồi sao? Lưu luyến thế sao không hẹn người ta đi chơi thêm, chiều về cũng được mà. Hay thương tớ bị đói nên phải về? Nếu thế thì tớ cảm động quá, không bõ cái công tớ yêu quý cậu mấy năm nay.>
Đói và mệt quá Tery còn chả buồn động não nói tiếng Việt mà phun ra một tràng tiếng Anh. Xe ô tô đã đỗ bên cạnh từ bao giờ mà Chi Nga không biết. Cô đón lấy cái bánh bao, vừa cắn vừa chui vào xe. Tery vội vã đuổi theo.
<Nói chuyện một chút thế thôi sao? Như thế này mà về có tiếc không?>
Chi Nga lắc đầu, cười rất tươi, mắt lấp lánh nhìn cảnh vật xung quanh.
“Không tiếc.”
Xe chạy một đoạn cô mới quay sang Tery chân thành nói:
“Tery, cám ơn!”
Tery chỉ hừ mũi cười rồi vẫn chăm chú gặm bánh bao.
Hai ngày sau đó Tery trở về Anh, để lại một khoảng trống lớn trong lòng Chi Nga, một khoảng trống nhỏ hơn một chút trong lòng Kha, và nhiều khoảng trống nhỏ hơn chút nữa trong lòng những đứa trẻ thị trấn Ngọc Hiên. Đủ thấy cậu bé tóc vàng này đã được yêu quý như thế nào.
Danh sách chương